Chương : 38
Chiếc xe con màu đen dừng lại trước cửa một nhà hàng. Tiêu Tuấn Phi xuống trước, ném chìa khóa xe cho cậu nhóc trông xe ở bãi đỗ. Sau đó có hai nhân viên mặc đồng phục tiến tới muốn mở cửa xe giúp nhưng Tiễn Diệp đã trước một bước tự mình mở cửa bước xuống, quan sát nhà hàng trước mắt cùng tình huống bốn phía xung quanh.
Tuy rằng thời gian hắn sống tại thành phố này không tính là lâu lắm nhưng cũng có vài thứ hẵn đã nghe nói đến rồi ví dụ như vị trí hắn đang đứng. Đó chính là khu chợ đen nổi tiếng nhất nơi này, ở đây có đủ loại giao dịch muôn hình muôn vẻ, hợp pháp hay bất hợp pháp cũng vậy, chỉ cần anh muốn mua thì nhất định sẽ tìm được người bán. Những thứ như nhục dục lại càng không thiếu, hàng đêm sanh ca, cả đêm rực sáng trong ánh đèn cho đến khi ánh nắng đầu tiên của ngày mới xuất hiện thì mới kết thúc.
Một loại phồn hoa khác, cũng coi như một thế giới khác.
Vài ngày trước, Tiễn Diệp còn cách nơi này rất xa, vài ngày sau, hắn đã ở đây rồi. Hai thế giới đó thật ra cũng chẳng xa đến như vậy.
Tiễn Diệp thầm cười trong lòng. Chẳng biết Cố Kinh Duy đã tiến tới bên cạnh từ lúc nào, anh ta vỗ vỗ vai hắn, nói một câu: “Cậu chỉ cần đi bên cạnh tôi là được rồi.”
Gật đầu, Tiễn Diệp cũng không hỏi nhiều.
Ba người tến vào trong, dọc đường đi có rất nhiều ánh mắt hướng về phía bọn họ, có hữu hảo, có hiếu kỳ, có phòng bị, có âm ngoan, có châm chọc … Nói chung, là địch hay là bạn, tất cả chỉ trong một ý niệm mà thôi. Chí ít hiện tại cũng chẳng ai chú ý đến nó. Vào trong thang máy, Tiêu Tuấn Phi nhấn nút lên tầng mười lăm.
Cố Kinh Duy nói với gã: “A Phi, một lúc nữa cậu nói ít thôi.”
Tiêu Tuấn Phi gật đầu, lộ ra biểu tình khinh thường, “Đã biết. Em cũng chẳng ham nói chuyện với lão già kia! Thật là lão cáo già mà! Hứ!”
“Chính vì cái tính nóng đầu này của cậu nên mới hay đắc tội với người ta như thế!” Cố Kinh Duy nhàn nhạt liếc mắt trừng gã một cái. Tiêu Tuấn Phi lập tức im bặt, quay sang bức vách thang máy bóng loáng vuốt lại tóc.
Tiễn Diệp đứng ở một bên dường như cũng nghe ra được chút manh mối.
Tới tầng mười lăm, cửa mở ra, vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy một nhóm đàn ông mang kính râm đang nhìn bọn họ. Tiễn Diệp thản nhiên quan sát bốn phía một chút, cơ bản là cứ vài thước lại có một người đàn ông nhìn thoáng qua chẳng có vẻ gì là ‘người lương thiện’ đứng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của những người tiến vào.
“Cố đại ca, mời đi bên này.” Một người mặc tây trang màu đen đi về phía Cố Kinh Duy, cung kính gật đầu chào ba người.
Cố Kinh Duy nhìn đối phương một cái, cuối cùng cũng đáp lại.
Người kia đi trước dẫn đường, Tiêu Tuấn Phi theo sau, Tiễn Diệp cùng Cố Kinh Duy đi cuối cùng. Bọn họ đi qua một hành lang thật dài, cuối cùng dừng lại trước cửa một căn phòng.
Người đàn ông dẫn đường khẽ gõ cửa, đợi cửa mở ra sau năm giây thì đứng sang một bên, hướng về phía nhóm người Cố Kinh Duy dùng tay làm động tác, “Mời!”
Tiêu Tuấn Phi khẽ nghiêng người, Cố Kinh Duy tiến vào trước, Tiễn Diệp theo sát sau đó.
Trong phòng ngập tràn khói thuốc, ánh sáng mờ ảo giống như đang ở trong quá bar. Trên mấy chiếc sô pha giữa phòng có vài người đang ngồi, trên bàn bày la liệt các loại rượu, rượu ngoại, rượu nội đều đầy đủ. Chiếc TV tinh thể long trên tường đang chiếu một bộ phim điện ảnh nào đó, tiếng súng không ngừng vang lên. Ngồi ở góc phòng là mấy tên đeo kính râm, trên lưng là khẩu súng tùy thời có thể rút ra.
“A! Cố đại ca, chờ cậu đã lâu rồi đấy!” Một người đàn ông trung niên đang ngậm điếu thuốc tươi cười vẫy vẫy tay với Cố Kinh Duy.
Cố Kinh duy cười cười đi về phía đó.
“Xin lỗi, có chút việc nên tới muộn.”
“Vậy hôm nay nhất định phải phạt cậu ba chén!”
Cố Kinh Duy chỉ cười không nói, ngồi xuống một chiếc sô pha còn trống, nhìn lướt qua những người đang ở đây coi như là chào hỏi. Tiêu Tuấn Phi cũng ngồi xuống bên cạnh anh ta.
“Ha ha! A Phi, cậu tới rồi! Mấy cô em xinh đẹp trong quán tôi hôm nào cũng hỏi sao anh Phi còn chưa tới tìm bọn họ đấy!” Một tên đầu trọc quay sang trêu chọc Tiêu Tuấn Phi.
“Ha hả! Vậy hôm nào tôi tới tìm anh Sinh cùng nhau uống một chén nhé!” Tiêu Tuấn Phi nhếch mép cười.
“Tốt! Tôi phải tìm thêm vài người tới uống cùng mới được, một mình tôi không địch nổi tửu lượng của nhóc con cậu! Ha ha ha ~”
Mọi người cười vang lên một trận. Một người cầm theo một chiếc chén trống không đi về phía Cố Kinh Duy giúp anh ta rót rượu, sau đó còn mời một điếu thuốc. Cố Kinh Duy ngậm thuốc vào trong miệng, từ bên cạnh một bàn tay mang theo bật lửa vừa lúc đưa đến.
Ngọn lửa bùng cháy, ánh sáng màu hồng rọi lên sườn mặt Cố Kinh Duy cùng Tiễn Diệp.
“Vị này là …” Cuối cùng cũng có người chú ý tới Tiễn Diệp kẻ mà từ lúc vào cửa đến giờ vẫn luôn an tĩnh giống như chưa hề tồn tại, có lẽ nên nói là ngay cả một chút khí tức ‘quấy nhiễu người khác’ cũng chẳng hề phát ra.
Thu bật lửa về, Tiễn Diệp nhẹ gật đầu với tất cả mọi người, lễ tiết cùng biểu tình đều rất đúng mực, vừa cung kính vừa không quá khoa trương.
Cố Kinh Duy nhả điếu thuốc trong miệng ra, nói: “Thuộc hạ của tôi.”
“Trước đây chưa từng thấy qua nha …”
“Cậu ta mới tới.” Lúc này Tiêu Tuấn Phi liền thay Cố Kinh Duy giải đáp nghi vấn của mọi người.
Việc một đại ca thu nhận một tên thuộc hạ mới cũng chẳng có gì hiếm lạ, nhưng đem theo tên mới thu đó đến cuộc gặp gỡ như ngày hôm nay thì nhất định là có gì đó không bình thường phải không? Đường nhìn của mọi người mơ hồ đều dừng lại trên người Tiễn Diệp mà đánh giá, dù nhiều hay ít đều hiếu kỳ với vị thuộc hạ ‘mới tới’ vừa châm thuốc cho Cố Kinh Duy này.
Trí nhớ dường như từng chút từng chút một trở nên rõ ràng, mãi cho đến khi nghe thấy một người kêu lên …
“Mẹ nó! Tên này không phải là người của Cận Sĩ Triển sao?”
Trong nháy mắt, Cố Kinh Duy cùng Tiêu Tuấn Phi đều khẽ nhíu mày.
“Đúng vậy! Tôi nhớ ra rồi, trách không được lại cảm thấy quen mắt như thế, lần trước tại nhà hàng XX hắn ở cùng một chỗ với Cận Sĩ Triển mà!”
Có đôi khi, có một số việc chính là lại trùng hợp như thế. Lần Cận Sĩ Triển lôi kéo Tiễn Diệp ra khỏi nhà hàng kia, số người nhìn thấy tuyệt đối không phải số ít, mà hiện tại, lại chỉ có một số ít người đang ở đây.
Bầu không khí dường như bỗng trở nên có chút quỷ dị, xem ra, hôm nay nhắc đến Cận Sĩ Triển cũng không thích hợp cho lắm
Tiễn Diệp thu bật lửa về, không nói câu gì.
“Cố đại ca, chuyện này là thế nào?”
Có người nhịn không được hỏi ra.
“Mẹ nó! Các người quản nhiều như vậy làm gi! Hiện tại hắn chính là thuộc hạ của đại ca tôi thế là được rồi a!”
“A Phi!” Trầm trầm gọi một tiếng, Cố Kinh Duy liếc mắt trừng Tiêu Tuấn Phi. Tên kia trên mặt vốn là vẻ mặt không phục, cuối cùng vẫn phải ngậm miệng lại.
“Cố đại ca, không phải các cậu lại diễn ‘Vô gian đạo’ đấy chứ?” Từ trong nhóm người vang lên một giọng nói. Người vẫn ngồi tại góc trong cùng của gian phòng một tay đặt trước ngực, tay kia cầm điếu thuốc, mặc một chiếc áo sơ mi màu lam thông thường, tóc cũng là kiểu húi cua thường thấy, nhìn qua chẳng khác gì một viên chức sắp nghỉ hưu.
Người đàn ông đó nhìn qua có vẻ hơn năm mươi tuổi, trên mặt là ý cười nhẹ nhàng nhìn Cố Kinh Duy, sau đó ánh măt lại chuyển đến Tiễn Diệp.
Cố Kinh Duy nhìn ông ta, nhãn thần khẽ biến, sau đó rất nhanh khôi phục lại như cũ, khóe miệng cong lên đang muốn mở miệng thì đối phương giơ tay lên ngăn anh ta lại.
Ánh mắt vẫn đang dừng trên người Tiễn Diệp, ông ta hỏi: “Cậu tên là gi?”
Bốn phía đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh, rượu không có vị rượu, thuốc không có mùi thuốc, câu chuyện đã đến thời khắc gay gấn, tất cả đều chờ ở giây tiếp theo!
Tiễn Diệp đứng thẳng người, khẽ đẩy kính mắt, sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn đối phương, “Tôi là Tiễn Diệp. Chú Quyền …”
Lời này vừa nói ra, Cố Kinh Duy cùng Tiêu Tuấn Phi ở bên cạnh đều âm thầm lấy làm kinh hãi.
Hắn biết Vương Quyền sao?
Người bị gọi “Chú Quyền” ha ha cười một tiếng, sau đó nhìn Tiễn Diệp một cách hứng thú, hỏi: “Cậu thế mà lại biết tôi à?”
“Đại danh của chú Quyền không ai không biêt.” Giọng nói chậm rã, nhẹ nhàng nhưng lại có thể khiến mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng. Nghe thì có vẻ như nịnh nọt nhưng từ trong miệng Tiễn Diệp cung kính nói ra thì lại không khiến người ta chán ghét.
“Ha ha ha! Ông lão tôi đây cũng chẳng có danh tiếng đến như vậy, hiện tại người biết tôi là Vương Quyền càng ngày càng ít, Cố đại ca của các cậu mới chân chính là đại danh đỉnh đỉnh!”
Bất chấp có phải là thật lòng hay không, Tiễn Diệp vẫn khẽ cười cười. Cố Kinh Duy ở bên cạnh có chút suy nghĩ đánh giá hai bên.
“Trước đây cậu thật sự ở cùng Cận Sĩ Triển à?” Sau khi cười xong, Vương Quyền lại hỏi một câu.
“Quyền thúc, cậu ta bây giờ là thuộc hạ của tôi …” Không đợi Tiễn Diệp trả lời, Cố Kinh Duy đã mở miệng trước giúp hắn giải vây.
“Ha! Nhìn xem, Cố đại ca cậu thực sự là yêu quý thuộc hạ mà! Nhanh như vậy đã nói giúp người của mình nhỉ?”
Tiễn Diệp cũng khẽ cười theo một chút, nói câu: “Chim khôn chọn cành mà đậu.”
Vương Quyền khẽ nhướn mày, rút điếu thuốc, nói: “Tốt! Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một câu ca ngợi khiến người ta yêu thích như thế đấy! Cố đại ca, cậu thật biết chọn người a!”
Cố Kinh Duyn khẽ cong khóe miệng, đưa tay cầm lấy chén rượu hướng về phía Vương Quyền, “Đa tạ chú Quyền khích lệ. Tôi kính chú một chén! Mời mọi người.”
Bầu không khí một lần nữa bị kích thích, mọi người đều giơ chén rượu lên, phóng khoáng uống cạn, nhã nhặn cũng có mà hào sảng cũng có. Cách uống của Vương Quyền là bình thường nhất, uống xong một chén còn khẽ dùng khăn tay lau khóe miệng.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện cứ như vậy qua đi, nhưng mà ông ta lại ngẩng đầu nhìn Tiễn Diệp, đột nhiên hỏi một câu: “Cậu vừa nói cậu tên Tiễn Diệp có thật không?”
Cố Kinh Duy buông chén rượu, nhìn về phía người bên cạnh mình.
Tiễn Diệp gật đầu một cái.
“Ồ …” Vương Quyền dường như đang tự hỏi một chút, sau đó nói: “Có phải trước đây chúng ta từng gặp qua ở nơi nào đó đúng không?”
Vừa hỏi xong, Cố Kinh Duy đã nói: “Chú Quyền, có phải chú nhận nhầm người rồi không?”
“Phải không nhỉ?” Nhíu nhíu mày, ánh mắt Vương Quyền liên tục đánh giá Tiễn Diệp.
“Có lẽ là tôi cùng chú Quyền đã từng gặp thoáng qua nhau trên đường!” Tiễn Diệp mỉm cười, khẽ đẩy mắt kính nói.
Vương Quyền bật cười to một tiếng, “Nói hay lắm! Đó có thể thực sự là duyên phận, trước đây từng thoáng gặp qua nhau trên đường, bây giờ lại đụng phải tên trên bàn rượu, quả thực là duyên phận mà! Uống rượu! Gọi người mang đồ ăn lên đi! Mở thêm ba chai Louis mười ba nữa!”
Đề tài xoay quanh Tiễn Diệp cuối cùng cũng kết thúc, cả đám lại bắt đầu uống rượu. Một lúc sau nhân viên phục vụ cũng bắt đầu ra ra vào vào đưa món ăn lên, thậm chí có người còn gọi mấy cô vào ngồi hầu rượu. Hôm nay vốn là ngày mọi người cùng nhau tụ tập vui vẻ, có quá đà một chút cũng chẳng sao.
Tiếng chạm ly cùng chơi trò oẳn tù tì không ngừng vang lên hòa vào làm một. Vương Quyền đang ôm một cô cùng nhau nhìn vào TV hát một bài, xung quanh không ngừng vang lên lời khen ngợi. Cố Kinh Duy dùng hai ngón tay cầm ly lên, khẽ lắc lắc rượu trong đó, tiến đến bên cạnh Tiễn Diệp nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Vương Quyền ở bên ngoài có rất nhiều kẻ thù nên chưa bao giờ dám ra ngoài một mình đi trên đường, cậu làm thế nào có thể gặp thoáng qua ông ta vậy?”
Tiễn Diệp vốn đang nhìn cục đá trong cốc rượu nghe anh ta nói xong mới khẽ nở nụ cười, nói: “Anh cũng không phải không biết đêm này những lời tôi nói chẳng có câu nào là thật.”
Cố Kinh Duy câm nín.
“Câu kia cũng không phải là thật sao?”
“Câu nào?”
“Chim khôn chọn cành mà đậu.”
Nhàn nhat liếc mắt nhìn đối phương một cái, “Không phải.” Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng là thuộc hạ của Cận Sĩ Triển.
Hiển nhiên, đối với đáp án này Cố Kinh Duy cũng không thỏa mãn cho lắm. Chẳng qua anh ta cũng đã quen với loại thái độ này của Tiễn Diệp, nếu như Tiễn Diệp nói “phải” thì có thể anh ta sẽ cho rằng câu ‘phải’ đó mới là nói dối.
Cuộc rượu này kéo dài đã nhanh đến ba giờ đồng hồ. Trong lúc đó Cố Kinh Duy đã từng cùng Vương Quyền ngồi riêng với nhau, hai người cúi đầu nói chuyện gì đó, biểu tình theo trọng tâm câu chuyện mà hơi biến đổi chẳng qua cả hai đều là loại người không lộ vui mừng trên mặt.
Tiêu Tuấn Phi đã uống xong một trận với mấy người xung quanh, một hơi ngồi xuống bên cạnh Tiễn Diệp. Cả người gã toàn là mùi rượu, thừa dịp uống nhiều mà dựa cả nửa người trên lên vai Tiễn Diệp, khẽ cười khúc khích hai tiếng.
“Tôi say rồi, làm thế nào bây giờ?”
Tiễn Diệp nhìn gã một cái rồi quay mặt đi, cũng không tránh ra.
“Lần trước cậu uống phải gấp hai thế này.”
Lần trước, ý chỉ là lần hắn cùng Tiêu Tuấn Phi uống với nhau tại quán bar.
Lời nói dối bị nhìn thấu, Tiêu Tuấn Phi lười biếng mà bất động, ra vẻ lấy lòng nói: “Tôi thật sự chẳng thể tin được, hiện tại lại có thể đến gần anh như vậy …”
Bàn tay đang chậm rãi lắc chén rượu khẽ ngừng một chút, ngón trỏ Tiễn Diệp thoáng sượt qua mép chén, “Về cái này, tôi có điểm tin là cậu đang say.”
Tiêu Tuấn Phi không nói gì nữa, Tiễn Diệp cũng im lặng. Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi một hồi, mãi cho đến khi Tiêu Tuấn Phi lại hỏi: “Anh thật lòng theo Cố đại ca sao?”
Lúc này, Tiễn Diệp mới nghiêng đầu lạnh lùng nhìn gã một cái: “Không phải cậu cũng muốn tôi theo anh ta sao?”
Như thế này cũng không tồi, chẳng qua … Tiêu Tuấn Phi ngồi thẳng lên, nhìn Tiễn Diệp nói: “Chỉ là tôi nghĩ anh sẽ không thỏa hiệp nhanh như vậy thôi!”
“Cũng chẳng phải thỏa hiệp.” Tiễn Diệp buông chén rượu xuống, “Là quyết định. Tôi làm việc cho anh ta, giống như cậu vậy.”
Nhìn khuôn mặt không lộ rõ biểu tình gì của Tiễn Diệp, Tiêu Tuấn Phi sửng sốt một chút, sau đó vỗ vỗ cái trán cau mày thì thào tự nói: “Tôi hình như thực sự đã uống nhiều rồi! Đầu choáng quá đi, anh để tôi dựa thêm một lúc …” Nói xong lại ngã vào người Tiễn Diệp.
Tiễn Diệp đột nhiên đứng lên kéo một cô gái ngồi cách đó không xa đến nhét vào lòng Tiêu Tuấn Phi, cười cười xấu xa, nói: “Cậu gối vào bộ ngực này có lẽ sẽ tương đối thoải mái hơn đấy!”
Lúc ra về, Tiêu Tuấn Phi thực sự có chút say mèm. Cố Kinh Duy nhìn thoáng qua người hai mắt đang lờ đờ, đẩy đối phương xuống ghế sau rồi cùng Tiễn Diệp chia nhau ngồi xuống ghế lái và phó lái.
“Có muốn tôi lái xe không?” Trước khi lên xe Tiễn Diệp khẽ hỏi một câu. Hắn không uống mấy mà Cố Kinh duy thì ít nhiều cũng phải uống hơn hắn.
Cố Kinh duy cười cười, hỏi: “Cậu là sợ hay là không tin tưởng tôi?”
“Có gì khác nhau à?” Tiễn Diệp hỏi.
“Cậu có thể sợ nhưng tuyệt đối không thể không tin tưởng tôi!” Cố Kinh Duy cười đến điên cuồng rồi trước một bước ngồi vào ghế lái.
Tiễn Diệp khẽ đẩy kính mắt đến lúc xe khởi động thì mở cửa xe ngồi vào.
Xe chạy chưa được hai phút, Cố Kinh Duy hỏi Tiễn Diệp: “Cậu làm thế nào mà biết Vương Quyền?”
Tiễn Diệp nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói một câu: “Trước đây đã từng gặp qua.”
“Hai người thực sự đã gặp qua?”
“Ừ!” Suy nghĩ một chút, “Chẳng qua là rất lâu trước đây, ông ta sẽ không nhớ rõ tôi đâu.”
Cố Kinh Duy nhìn hắn một cái, “Nhưng hôm nay có lẽ ông ta đã nhận ra cậu rồi.”
“Dù ông ta có nhận ra tôi cũng không biết tôi là ai. Chẳng qua ông ta với tôi cũng chỉ là hiếu kì với người bên cạnh anh thôi.” Tiễn Diệp nói: “Hôm nay các anh đang thương lượng chuyện gì quan trọng sao? Mang theo tôi hình như có điểm không thích hợp cho lắm …”
“Ha!” Cười một tiếng, Cố Kinh Duy khẽ vòng tay lái, nói: “Quy tắc là do con người định ra, người của tôi, hợp với quy tắc của tôi là được.”
Tiễn Diệp không nói gì chỉ là khẽ cong khóe miệng lên một chút.
Đèn đỏ, Cố Kinh Duy dừng xe lại, quay đầu nhìn Tiễn Diệp, hỏi: “Cậu có phát hiện ra lúc nói ‘người của tôi’ thì tôi đặc biệt hưng phấn không?”
Không quay đầu lại, Tiễn Diệp qua cửa kính nhìn người đang cười đến mức sắc tình, nói: “Tôi có điểm sợ …”
“Hử?”
“Có vẻ anh thực sự đã uống nhiều rồi.”
Vừa đả kích đến người khác vừa chẳng cần dùng đến một chữ thô tục nào, đó là nét ‘đặc sắc’ của Tiễn Diệp. Cố Kinh Duy khẽ nhún vai, sờ sờ mũi, chờ đèn xanh đến thì nhấn chân ga.
“Trước để tôi đưa cậu về.”
Tiễn Diệp suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh không giận à?”
“Giận?” Cố Kinh Duy có điểm buồn cười hỏi: “Giận cái gì?” rồi trước khi Tiễn Diệp kịp trả lời lại nói một câu: “Ai bảo tôi thích cậu chứ!”
Tiễn Diệp thoáng cảm thấy không biết phải nói gì.
“Vương Quyền …”
“Cái gì?” Cố Kinh Duy sửng sốt một chút.
“Vương Quyền có một đứa con trai, là do người vợ thứ ba của ông ta năm kia mới sinh ra, cuối cùng ông ta cũng có con trai. Ngày kia là sinh nhật của đứa bé, anh có thể tặng một món quà lớn. Vương Quyền rất tín phật, thích thu thập tượng phật.”
Tiến Diệp giống như học thuộc lòng mà nói từng câu từng câu, mỗi một câu thốt ra, biểu tình kinh ngạc trên mặt Cố Kinh Duy lại càng nhiều hơn một chút.
“Cậu từ đâu biết được những điều này?” Anh ta hỏi.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không khiến anh phải thất vọng.” Tiễn Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ nói một câu. Bóng dáng trên cửa kính mơ hồ mờ nhạt, cuối cùng đến chính hắn cũng chẳng nhận ra nữa. Bạn đang �
“Tôi không muốn về nhà.”
“Hả?”
Tiễn Diệp đột nhiên thốt ra một câu khiến Cố Kinh Duy ngay cả điều mình muốn nói cũng quên mất. Chết tiệt! Thực sự là anh ta đã uống quá nhiều mà!
“Tôi không muốn về nhà, anh giúp tôi tùy tiện tìm một chỗ qua đêm đi!” Quay đầu lại, Tiễn Diệp nhìn Cố Kinh Duy, khẽ chớp mắt.
Loại yêu cầu này, tất cả đàn ông như anh ta đều sẽ không cự tuyệt.
Xe ở giao lộ phía trước thì đổi hướng, Tiễn Diệp dường như khẽ thở phào nhẹ nhõm một cái. Đường nhìn chuyển qua phía ngoài xe qua gương chiếu hậu, chăm chú nhìn theo chiếc xe phía sau, vẫn duy trì khoảng cách khi gần khi xa.
Khóe miệng khẽ cong lên, mỉm cười trong im lặng.
Lần này, tôi nhớ rõ xe của anh.
Trên ghế sau, người đang nằm ngửa mặt lên trời chậm rãi mở mắt ra, nhìn người phía trước một hồi, trong mắt hoàn toàn là tỉnh táo.
*****
Hết
Tuy rằng thời gian hắn sống tại thành phố này không tính là lâu lắm nhưng cũng có vài thứ hẵn đã nghe nói đến rồi ví dụ như vị trí hắn đang đứng. Đó chính là khu chợ đen nổi tiếng nhất nơi này, ở đây có đủ loại giao dịch muôn hình muôn vẻ, hợp pháp hay bất hợp pháp cũng vậy, chỉ cần anh muốn mua thì nhất định sẽ tìm được người bán. Những thứ như nhục dục lại càng không thiếu, hàng đêm sanh ca, cả đêm rực sáng trong ánh đèn cho đến khi ánh nắng đầu tiên của ngày mới xuất hiện thì mới kết thúc.
Một loại phồn hoa khác, cũng coi như một thế giới khác.
Vài ngày trước, Tiễn Diệp còn cách nơi này rất xa, vài ngày sau, hắn đã ở đây rồi. Hai thế giới đó thật ra cũng chẳng xa đến như vậy.
Tiễn Diệp thầm cười trong lòng. Chẳng biết Cố Kinh Duy đã tiến tới bên cạnh từ lúc nào, anh ta vỗ vỗ vai hắn, nói một câu: “Cậu chỉ cần đi bên cạnh tôi là được rồi.”
Gật đầu, Tiễn Diệp cũng không hỏi nhiều.
Ba người tến vào trong, dọc đường đi có rất nhiều ánh mắt hướng về phía bọn họ, có hữu hảo, có hiếu kỳ, có phòng bị, có âm ngoan, có châm chọc … Nói chung, là địch hay là bạn, tất cả chỉ trong một ý niệm mà thôi. Chí ít hiện tại cũng chẳng ai chú ý đến nó. Vào trong thang máy, Tiêu Tuấn Phi nhấn nút lên tầng mười lăm.
Cố Kinh Duy nói với gã: “A Phi, một lúc nữa cậu nói ít thôi.”
Tiêu Tuấn Phi gật đầu, lộ ra biểu tình khinh thường, “Đã biết. Em cũng chẳng ham nói chuyện với lão già kia! Thật là lão cáo già mà! Hứ!”
“Chính vì cái tính nóng đầu này của cậu nên mới hay đắc tội với người ta như thế!” Cố Kinh Duy nhàn nhạt liếc mắt trừng gã một cái. Tiêu Tuấn Phi lập tức im bặt, quay sang bức vách thang máy bóng loáng vuốt lại tóc.
Tiễn Diệp đứng ở một bên dường như cũng nghe ra được chút manh mối.
Tới tầng mười lăm, cửa mở ra, vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy một nhóm đàn ông mang kính râm đang nhìn bọn họ. Tiễn Diệp thản nhiên quan sát bốn phía một chút, cơ bản là cứ vài thước lại có một người đàn ông nhìn thoáng qua chẳng có vẻ gì là ‘người lương thiện’ đứng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của những người tiến vào.
“Cố đại ca, mời đi bên này.” Một người mặc tây trang màu đen đi về phía Cố Kinh Duy, cung kính gật đầu chào ba người.
Cố Kinh Duy nhìn đối phương một cái, cuối cùng cũng đáp lại.
Người kia đi trước dẫn đường, Tiêu Tuấn Phi theo sau, Tiễn Diệp cùng Cố Kinh Duy đi cuối cùng. Bọn họ đi qua một hành lang thật dài, cuối cùng dừng lại trước cửa một căn phòng.
Người đàn ông dẫn đường khẽ gõ cửa, đợi cửa mở ra sau năm giây thì đứng sang một bên, hướng về phía nhóm người Cố Kinh Duy dùng tay làm động tác, “Mời!”
Tiêu Tuấn Phi khẽ nghiêng người, Cố Kinh Duy tiến vào trước, Tiễn Diệp theo sát sau đó.
Trong phòng ngập tràn khói thuốc, ánh sáng mờ ảo giống như đang ở trong quá bar. Trên mấy chiếc sô pha giữa phòng có vài người đang ngồi, trên bàn bày la liệt các loại rượu, rượu ngoại, rượu nội đều đầy đủ. Chiếc TV tinh thể long trên tường đang chiếu một bộ phim điện ảnh nào đó, tiếng súng không ngừng vang lên. Ngồi ở góc phòng là mấy tên đeo kính râm, trên lưng là khẩu súng tùy thời có thể rút ra.
“A! Cố đại ca, chờ cậu đã lâu rồi đấy!” Một người đàn ông trung niên đang ngậm điếu thuốc tươi cười vẫy vẫy tay với Cố Kinh Duy.
Cố Kinh duy cười cười đi về phía đó.
“Xin lỗi, có chút việc nên tới muộn.”
“Vậy hôm nay nhất định phải phạt cậu ba chén!”
Cố Kinh Duy chỉ cười không nói, ngồi xuống một chiếc sô pha còn trống, nhìn lướt qua những người đang ở đây coi như là chào hỏi. Tiêu Tuấn Phi cũng ngồi xuống bên cạnh anh ta.
“Ha ha! A Phi, cậu tới rồi! Mấy cô em xinh đẹp trong quán tôi hôm nào cũng hỏi sao anh Phi còn chưa tới tìm bọn họ đấy!” Một tên đầu trọc quay sang trêu chọc Tiêu Tuấn Phi.
“Ha hả! Vậy hôm nào tôi tới tìm anh Sinh cùng nhau uống một chén nhé!” Tiêu Tuấn Phi nhếch mép cười.
“Tốt! Tôi phải tìm thêm vài người tới uống cùng mới được, một mình tôi không địch nổi tửu lượng của nhóc con cậu! Ha ha ha ~”
Mọi người cười vang lên một trận. Một người cầm theo một chiếc chén trống không đi về phía Cố Kinh Duy giúp anh ta rót rượu, sau đó còn mời một điếu thuốc. Cố Kinh Duy ngậm thuốc vào trong miệng, từ bên cạnh một bàn tay mang theo bật lửa vừa lúc đưa đến.
Ngọn lửa bùng cháy, ánh sáng màu hồng rọi lên sườn mặt Cố Kinh Duy cùng Tiễn Diệp.
“Vị này là …” Cuối cùng cũng có người chú ý tới Tiễn Diệp kẻ mà từ lúc vào cửa đến giờ vẫn luôn an tĩnh giống như chưa hề tồn tại, có lẽ nên nói là ngay cả một chút khí tức ‘quấy nhiễu người khác’ cũng chẳng hề phát ra.
Thu bật lửa về, Tiễn Diệp nhẹ gật đầu với tất cả mọi người, lễ tiết cùng biểu tình đều rất đúng mực, vừa cung kính vừa không quá khoa trương.
Cố Kinh Duy nhả điếu thuốc trong miệng ra, nói: “Thuộc hạ của tôi.”
“Trước đây chưa từng thấy qua nha …”
“Cậu ta mới tới.” Lúc này Tiêu Tuấn Phi liền thay Cố Kinh Duy giải đáp nghi vấn của mọi người.
Việc một đại ca thu nhận một tên thuộc hạ mới cũng chẳng có gì hiếm lạ, nhưng đem theo tên mới thu đó đến cuộc gặp gỡ như ngày hôm nay thì nhất định là có gì đó không bình thường phải không? Đường nhìn của mọi người mơ hồ đều dừng lại trên người Tiễn Diệp mà đánh giá, dù nhiều hay ít đều hiếu kỳ với vị thuộc hạ ‘mới tới’ vừa châm thuốc cho Cố Kinh Duy này.
Trí nhớ dường như từng chút từng chút một trở nên rõ ràng, mãi cho đến khi nghe thấy một người kêu lên …
“Mẹ nó! Tên này không phải là người của Cận Sĩ Triển sao?”
Trong nháy mắt, Cố Kinh Duy cùng Tiêu Tuấn Phi đều khẽ nhíu mày.
“Đúng vậy! Tôi nhớ ra rồi, trách không được lại cảm thấy quen mắt như thế, lần trước tại nhà hàng XX hắn ở cùng một chỗ với Cận Sĩ Triển mà!”
Có đôi khi, có một số việc chính là lại trùng hợp như thế. Lần Cận Sĩ Triển lôi kéo Tiễn Diệp ra khỏi nhà hàng kia, số người nhìn thấy tuyệt đối không phải số ít, mà hiện tại, lại chỉ có một số ít người đang ở đây.
Bầu không khí dường như bỗng trở nên có chút quỷ dị, xem ra, hôm nay nhắc đến Cận Sĩ Triển cũng không thích hợp cho lắm
Tiễn Diệp thu bật lửa về, không nói câu gì.
“Cố đại ca, chuyện này là thế nào?”
Có người nhịn không được hỏi ra.
“Mẹ nó! Các người quản nhiều như vậy làm gi! Hiện tại hắn chính là thuộc hạ của đại ca tôi thế là được rồi a!”
“A Phi!” Trầm trầm gọi một tiếng, Cố Kinh Duy liếc mắt trừng Tiêu Tuấn Phi. Tên kia trên mặt vốn là vẻ mặt không phục, cuối cùng vẫn phải ngậm miệng lại.
“Cố đại ca, không phải các cậu lại diễn ‘Vô gian đạo’ đấy chứ?” Từ trong nhóm người vang lên một giọng nói. Người vẫn ngồi tại góc trong cùng của gian phòng một tay đặt trước ngực, tay kia cầm điếu thuốc, mặc một chiếc áo sơ mi màu lam thông thường, tóc cũng là kiểu húi cua thường thấy, nhìn qua chẳng khác gì một viên chức sắp nghỉ hưu.
Người đàn ông đó nhìn qua có vẻ hơn năm mươi tuổi, trên mặt là ý cười nhẹ nhàng nhìn Cố Kinh Duy, sau đó ánh măt lại chuyển đến Tiễn Diệp.
Cố Kinh Duy nhìn ông ta, nhãn thần khẽ biến, sau đó rất nhanh khôi phục lại như cũ, khóe miệng cong lên đang muốn mở miệng thì đối phương giơ tay lên ngăn anh ta lại.
Ánh mắt vẫn đang dừng trên người Tiễn Diệp, ông ta hỏi: “Cậu tên là gi?”
Bốn phía đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh, rượu không có vị rượu, thuốc không có mùi thuốc, câu chuyện đã đến thời khắc gay gấn, tất cả đều chờ ở giây tiếp theo!
Tiễn Diệp đứng thẳng người, khẽ đẩy kính mắt, sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn đối phương, “Tôi là Tiễn Diệp. Chú Quyền …”
Lời này vừa nói ra, Cố Kinh Duy cùng Tiêu Tuấn Phi ở bên cạnh đều âm thầm lấy làm kinh hãi.
Hắn biết Vương Quyền sao?
Người bị gọi “Chú Quyền” ha ha cười một tiếng, sau đó nhìn Tiễn Diệp một cách hứng thú, hỏi: “Cậu thế mà lại biết tôi à?”
“Đại danh của chú Quyền không ai không biêt.” Giọng nói chậm rã, nhẹ nhàng nhưng lại có thể khiến mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng. Nghe thì có vẻ như nịnh nọt nhưng từ trong miệng Tiễn Diệp cung kính nói ra thì lại không khiến người ta chán ghét.
“Ha ha ha! Ông lão tôi đây cũng chẳng có danh tiếng đến như vậy, hiện tại người biết tôi là Vương Quyền càng ngày càng ít, Cố đại ca của các cậu mới chân chính là đại danh đỉnh đỉnh!”
Bất chấp có phải là thật lòng hay không, Tiễn Diệp vẫn khẽ cười cười. Cố Kinh Duy ở bên cạnh có chút suy nghĩ đánh giá hai bên.
“Trước đây cậu thật sự ở cùng Cận Sĩ Triển à?” Sau khi cười xong, Vương Quyền lại hỏi một câu.
“Quyền thúc, cậu ta bây giờ là thuộc hạ của tôi …” Không đợi Tiễn Diệp trả lời, Cố Kinh Duy đã mở miệng trước giúp hắn giải vây.
“Ha! Nhìn xem, Cố đại ca cậu thực sự là yêu quý thuộc hạ mà! Nhanh như vậy đã nói giúp người của mình nhỉ?”
Tiễn Diệp cũng khẽ cười theo một chút, nói câu: “Chim khôn chọn cành mà đậu.”
Vương Quyền khẽ nhướn mày, rút điếu thuốc, nói: “Tốt! Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một câu ca ngợi khiến người ta yêu thích như thế đấy! Cố đại ca, cậu thật biết chọn người a!”
Cố Kinh Duyn khẽ cong khóe miệng, đưa tay cầm lấy chén rượu hướng về phía Vương Quyền, “Đa tạ chú Quyền khích lệ. Tôi kính chú một chén! Mời mọi người.”
Bầu không khí một lần nữa bị kích thích, mọi người đều giơ chén rượu lên, phóng khoáng uống cạn, nhã nhặn cũng có mà hào sảng cũng có. Cách uống của Vương Quyền là bình thường nhất, uống xong một chén còn khẽ dùng khăn tay lau khóe miệng.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện cứ như vậy qua đi, nhưng mà ông ta lại ngẩng đầu nhìn Tiễn Diệp, đột nhiên hỏi một câu: “Cậu vừa nói cậu tên Tiễn Diệp có thật không?”
Cố Kinh Duy buông chén rượu, nhìn về phía người bên cạnh mình.
Tiễn Diệp gật đầu một cái.
“Ồ …” Vương Quyền dường như đang tự hỏi một chút, sau đó nói: “Có phải trước đây chúng ta từng gặp qua ở nơi nào đó đúng không?”
Vừa hỏi xong, Cố Kinh Duy đã nói: “Chú Quyền, có phải chú nhận nhầm người rồi không?”
“Phải không nhỉ?” Nhíu nhíu mày, ánh mắt Vương Quyền liên tục đánh giá Tiễn Diệp.
“Có lẽ là tôi cùng chú Quyền đã từng gặp thoáng qua nhau trên đường!” Tiễn Diệp mỉm cười, khẽ đẩy mắt kính nói.
Vương Quyền bật cười to một tiếng, “Nói hay lắm! Đó có thể thực sự là duyên phận, trước đây từng thoáng gặp qua nhau trên đường, bây giờ lại đụng phải tên trên bàn rượu, quả thực là duyên phận mà! Uống rượu! Gọi người mang đồ ăn lên đi! Mở thêm ba chai Louis mười ba nữa!”
Đề tài xoay quanh Tiễn Diệp cuối cùng cũng kết thúc, cả đám lại bắt đầu uống rượu. Một lúc sau nhân viên phục vụ cũng bắt đầu ra ra vào vào đưa món ăn lên, thậm chí có người còn gọi mấy cô vào ngồi hầu rượu. Hôm nay vốn là ngày mọi người cùng nhau tụ tập vui vẻ, có quá đà một chút cũng chẳng sao.
Tiếng chạm ly cùng chơi trò oẳn tù tì không ngừng vang lên hòa vào làm một. Vương Quyền đang ôm một cô cùng nhau nhìn vào TV hát một bài, xung quanh không ngừng vang lên lời khen ngợi. Cố Kinh Duy dùng hai ngón tay cầm ly lên, khẽ lắc lắc rượu trong đó, tiến đến bên cạnh Tiễn Diệp nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Vương Quyền ở bên ngoài có rất nhiều kẻ thù nên chưa bao giờ dám ra ngoài một mình đi trên đường, cậu làm thế nào có thể gặp thoáng qua ông ta vậy?”
Tiễn Diệp vốn đang nhìn cục đá trong cốc rượu nghe anh ta nói xong mới khẽ nở nụ cười, nói: “Anh cũng không phải không biết đêm này những lời tôi nói chẳng có câu nào là thật.”
Cố Kinh Duy câm nín.
“Câu kia cũng không phải là thật sao?”
“Câu nào?”
“Chim khôn chọn cành mà đậu.”
Nhàn nhat liếc mắt nhìn đối phương một cái, “Không phải.” Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng là thuộc hạ của Cận Sĩ Triển.
Hiển nhiên, đối với đáp án này Cố Kinh Duy cũng không thỏa mãn cho lắm. Chẳng qua anh ta cũng đã quen với loại thái độ này của Tiễn Diệp, nếu như Tiễn Diệp nói “phải” thì có thể anh ta sẽ cho rằng câu ‘phải’ đó mới là nói dối.
Cuộc rượu này kéo dài đã nhanh đến ba giờ đồng hồ. Trong lúc đó Cố Kinh Duy đã từng cùng Vương Quyền ngồi riêng với nhau, hai người cúi đầu nói chuyện gì đó, biểu tình theo trọng tâm câu chuyện mà hơi biến đổi chẳng qua cả hai đều là loại người không lộ vui mừng trên mặt.
Tiêu Tuấn Phi đã uống xong một trận với mấy người xung quanh, một hơi ngồi xuống bên cạnh Tiễn Diệp. Cả người gã toàn là mùi rượu, thừa dịp uống nhiều mà dựa cả nửa người trên lên vai Tiễn Diệp, khẽ cười khúc khích hai tiếng.
“Tôi say rồi, làm thế nào bây giờ?”
Tiễn Diệp nhìn gã một cái rồi quay mặt đi, cũng không tránh ra.
“Lần trước cậu uống phải gấp hai thế này.”
Lần trước, ý chỉ là lần hắn cùng Tiêu Tuấn Phi uống với nhau tại quán bar.
Lời nói dối bị nhìn thấu, Tiêu Tuấn Phi lười biếng mà bất động, ra vẻ lấy lòng nói: “Tôi thật sự chẳng thể tin được, hiện tại lại có thể đến gần anh như vậy …”
Bàn tay đang chậm rãi lắc chén rượu khẽ ngừng một chút, ngón trỏ Tiễn Diệp thoáng sượt qua mép chén, “Về cái này, tôi có điểm tin là cậu đang say.”
Tiêu Tuấn Phi không nói gì nữa, Tiễn Diệp cũng im lặng. Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi một hồi, mãi cho đến khi Tiêu Tuấn Phi lại hỏi: “Anh thật lòng theo Cố đại ca sao?”
Lúc này, Tiễn Diệp mới nghiêng đầu lạnh lùng nhìn gã một cái: “Không phải cậu cũng muốn tôi theo anh ta sao?”
Như thế này cũng không tồi, chẳng qua … Tiêu Tuấn Phi ngồi thẳng lên, nhìn Tiễn Diệp nói: “Chỉ là tôi nghĩ anh sẽ không thỏa hiệp nhanh như vậy thôi!”
“Cũng chẳng phải thỏa hiệp.” Tiễn Diệp buông chén rượu xuống, “Là quyết định. Tôi làm việc cho anh ta, giống như cậu vậy.”
Nhìn khuôn mặt không lộ rõ biểu tình gì của Tiễn Diệp, Tiêu Tuấn Phi sửng sốt một chút, sau đó vỗ vỗ cái trán cau mày thì thào tự nói: “Tôi hình như thực sự đã uống nhiều rồi! Đầu choáng quá đi, anh để tôi dựa thêm một lúc …” Nói xong lại ngã vào người Tiễn Diệp.
Tiễn Diệp đột nhiên đứng lên kéo một cô gái ngồi cách đó không xa đến nhét vào lòng Tiêu Tuấn Phi, cười cười xấu xa, nói: “Cậu gối vào bộ ngực này có lẽ sẽ tương đối thoải mái hơn đấy!”
Lúc ra về, Tiêu Tuấn Phi thực sự có chút say mèm. Cố Kinh Duy nhìn thoáng qua người hai mắt đang lờ đờ, đẩy đối phương xuống ghế sau rồi cùng Tiễn Diệp chia nhau ngồi xuống ghế lái và phó lái.
“Có muốn tôi lái xe không?” Trước khi lên xe Tiễn Diệp khẽ hỏi một câu. Hắn không uống mấy mà Cố Kinh duy thì ít nhiều cũng phải uống hơn hắn.
Cố Kinh duy cười cười, hỏi: “Cậu là sợ hay là không tin tưởng tôi?”
“Có gì khác nhau à?” Tiễn Diệp hỏi.
“Cậu có thể sợ nhưng tuyệt đối không thể không tin tưởng tôi!” Cố Kinh Duy cười đến điên cuồng rồi trước một bước ngồi vào ghế lái.
Tiễn Diệp khẽ đẩy kính mắt đến lúc xe khởi động thì mở cửa xe ngồi vào.
Xe chạy chưa được hai phút, Cố Kinh Duy hỏi Tiễn Diệp: “Cậu làm thế nào mà biết Vương Quyền?”
Tiễn Diệp nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nói một câu: “Trước đây đã từng gặp qua.”
“Hai người thực sự đã gặp qua?”
“Ừ!” Suy nghĩ một chút, “Chẳng qua là rất lâu trước đây, ông ta sẽ không nhớ rõ tôi đâu.”
Cố Kinh Duy nhìn hắn một cái, “Nhưng hôm nay có lẽ ông ta đã nhận ra cậu rồi.”
“Dù ông ta có nhận ra tôi cũng không biết tôi là ai. Chẳng qua ông ta với tôi cũng chỉ là hiếu kì với người bên cạnh anh thôi.” Tiễn Diệp nói: “Hôm nay các anh đang thương lượng chuyện gì quan trọng sao? Mang theo tôi hình như có điểm không thích hợp cho lắm …”
“Ha!” Cười một tiếng, Cố Kinh Duy khẽ vòng tay lái, nói: “Quy tắc là do con người định ra, người của tôi, hợp với quy tắc của tôi là được.”
Tiễn Diệp không nói gì chỉ là khẽ cong khóe miệng lên một chút.
Đèn đỏ, Cố Kinh Duy dừng xe lại, quay đầu nhìn Tiễn Diệp, hỏi: “Cậu có phát hiện ra lúc nói ‘người của tôi’ thì tôi đặc biệt hưng phấn không?”
Không quay đầu lại, Tiễn Diệp qua cửa kính nhìn người đang cười đến mức sắc tình, nói: “Tôi có điểm sợ …”
“Hử?”
“Có vẻ anh thực sự đã uống nhiều rồi.”
Vừa đả kích đến người khác vừa chẳng cần dùng đến một chữ thô tục nào, đó là nét ‘đặc sắc’ của Tiễn Diệp. Cố Kinh Duy khẽ nhún vai, sờ sờ mũi, chờ đèn xanh đến thì nhấn chân ga.
“Trước để tôi đưa cậu về.”
Tiễn Diệp suy nghĩ một chút, hỏi: “Anh không giận à?”
“Giận?” Cố Kinh Duy có điểm buồn cười hỏi: “Giận cái gì?” rồi trước khi Tiễn Diệp kịp trả lời lại nói một câu: “Ai bảo tôi thích cậu chứ!”
Tiễn Diệp thoáng cảm thấy không biết phải nói gì.
“Vương Quyền …”
“Cái gì?” Cố Kinh Duy sửng sốt một chút.
“Vương Quyền có một đứa con trai, là do người vợ thứ ba của ông ta năm kia mới sinh ra, cuối cùng ông ta cũng có con trai. Ngày kia là sinh nhật của đứa bé, anh có thể tặng một món quà lớn. Vương Quyền rất tín phật, thích thu thập tượng phật.”
Tiến Diệp giống như học thuộc lòng mà nói từng câu từng câu, mỗi một câu thốt ra, biểu tình kinh ngạc trên mặt Cố Kinh Duy lại càng nhiều hơn một chút.
“Cậu từ đâu biết được những điều này?” Anh ta hỏi.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không khiến anh phải thất vọng.” Tiễn Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ nói một câu. Bóng dáng trên cửa kính mơ hồ mờ nhạt, cuối cùng đến chính hắn cũng chẳng nhận ra nữa. Bạn đang �
“Tôi không muốn về nhà.”
“Hả?”
Tiễn Diệp đột nhiên thốt ra một câu khiến Cố Kinh Duy ngay cả điều mình muốn nói cũng quên mất. Chết tiệt! Thực sự là anh ta đã uống quá nhiều mà!
“Tôi không muốn về nhà, anh giúp tôi tùy tiện tìm một chỗ qua đêm đi!” Quay đầu lại, Tiễn Diệp nhìn Cố Kinh Duy, khẽ chớp mắt.
Loại yêu cầu này, tất cả đàn ông như anh ta đều sẽ không cự tuyệt.
Xe ở giao lộ phía trước thì đổi hướng, Tiễn Diệp dường như khẽ thở phào nhẹ nhõm một cái. Đường nhìn chuyển qua phía ngoài xe qua gương chiếu hậu, chăm chú nhìn theo chiếc xe phía sau, vẫn duy trì khoảng cách khi gần khi xa.
Khóe miệng khẽ cong lên, mỉm cười trong im lặng.
Lần này, tôi nhớ rõ xe của anh.
Trên ghế sau, người đang nằm ngửa mặt lên trời chậm rãi mở mắt ra, nhìn người phía trước một hồi, trong mắt hoàn toàn là tỉnh táo.
*****
Hết