Chương : 40
Bốn mắt nhìn nhau nhưng cũng chỉ là lạnh lùng nhìn thoáng qua mà thôi.
Cận Sĩ Triển quay đầu đi trước, ly rượu trong tay được đặt lên bàn thủy tinh pha lê. Biểu tình của Tiễn Diệp gần như trong nháy mắt đã khôi phục lại thành thờ ơ tiến vào phòng.
“Cậu đến rồi đấy à? Mau lại đây ngồi. Ha ha! Đừng khách khí!” Vương Quyền vẫy vẫy tay với Tiễn Diệp, giọng điệu rất ra dáng chủ nhà.
Khẽ cười với Vương Quyền một chút, Tiễn Diệp tiến lại. Việc khiến cho người khác cảm thấy ngoài ý muốn đó là hắn lại ngồi xuống cạnh Cận Sĩ Triển. Trên chiếc sô pha chỉ giành cho 4 người, Cận Sĩ Triển ngồi ở vị trí chính giữa, Tiễn Diệp ngồi sát biên xa nhất.
Cận Sĩ Triển hạ mắt, tóc mái trước trán rủ xuống một cách mất trật tự, dư quang nơi khóe mắt quét nhìn người bên cạnh một cái, không nói gì.
Vương Quyền liếc nhìn hai người, cười ha ha, “Xin lỗi nhé! Đã sớm muốn mời hai vị ra tâm sự một chút để gia tăng cảm tình, nhưng người có tuổi rồi, trí nhớ cũng kém đi, dĩ nhiên lại hẹn hai người cùng một lục! Haiz! Thật là! Chuện này gọi là gì nhỉ? Cũng không có biện pháp, hôm nay không thể làm gì khác ngoài chiêu đãi hai vị một bữa, hai người không ngại chứ?”
Gia tăng tình cảm một chút? Tiễn Diệp cùng Cận Sĩ Triển đồng thời âm thầm nghiền ngẫm hàm nghĩa của những lời này, là ai gia tăng với ai đây?
“Không đâu.” Tiễn Diệp khẽ cười. Nhưng thật ra Cận Sĩ Triển lại không khẳng định cũng không phủ định, chẳng nói gì cả.
Vương Quyền nhìn thoáng qua Cận Sĩ Triển, cười cười. Chỉ bằng cái liếc mắt này Tiễn Diệp đã biệt Vương Quyền có sự kiêng dè nhất định với Cận Sĩ Triển. Lại nói thêm đôi câu khách sáo râu ria, Tiễn Diệp lấy nhỏ thắng ít* phụ họa, cạn chén một lần với Vương Quyền, nửa chén rượu vừa chui xuống bụng, dạ dày trống trơn bắt đầu có chút khó chịu nhưng vẫn có thể chịu được.
Cận Sĩ Triển vẫn trầm mặc, tự mình uống rượu, căn bản là chẳng nói một lời nào mà dường như cũng không để ý đến những người khác đang nói gì, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình. Thỉnh thoáng y mới đáp lại Vươn Quyền một tiếng nhưng cũng chỉ có một âm tiết mà thôi.
Lúc này, khóe mắt Tiễn Diệp lơ đãng đảo qua bên cạnh nhưng rất nhanh đã rời đi. Hai người mỗi kẻ một phương, khoảng cách trung gian chỉ hơn mười cm.
“Nghe nói hai vị là người quen cũ phải không?”
Cố tình mà như vô ý, Vương Quyền nhấc bình rượu lên rót cho hai người, hỏi một câu sau đó tủm tỉm cười, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người Cận Sĩ Triển và Tiễn Diệp, quan sát phản ứng của họ.
Quả nhiên Tiêu Tuấn Phi nói không sai, đúng là lão cáo già! Tiễn Diệp khẽ đẩy mắt kính, vừa muốn mở miệng thì người bên cạnh đã trước một bước trả lời.
“Không sai. Thật lâu trước đây đã biết nhau rồi.”
Thoáng có chút giật mình, Tiễn Diệp quay sang nhìn Cận Sĩ Triển mà người kia cũng vừa lúc nhìn hắn. Ánh mắt hai người vừa vặn gặp nhau, nói không rõ là cảm giác gì chỉ là không ai có ý muốn lùi lại.
“Thế sao? Nói như vậy thật đúng là trùng hợp nha! Cũng khó trách trước đó mấy người kia lại nói linh tinh, ha ha! Thì ra hai vị vốn sớm đã quen nhau …” Vương Quyền lại qua lại đánh giá hai người, còn nói: “Cậu vẫn đừng nói, cậu vừa nói thế tôi thật đúng là càng ngày càng cảm thấy mình cùng Tiễn Diệp đã từng gặp qua nhau ở nơi nào đó! Lại nói ba người chúng ta như bây giờ, cuối cùng tôi cũng cảm thấy có phần quen thuộc! Chậc chậc!” Vừa nói vừa lắc đầu giống như đang phiền não vì bản thân nghĩ không ra rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
“Coi như chưa từng gặp đi! Có đôi khi, quen biết sớm cũng không nhất định là chuyện tốt.” Cận Sĩ Triển nói một câu.
Môi Tiễn Diệp khẽ giật giật, đem toàn bộ rượu còn lại trong chén uống xuống. Trong cốc chỉ còn lại hai cục đá va vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Có đôi khi, quen biết còn chẳng bằng không biết!”
Chẳng biết xuất phát từ ý tứ gì, lúc Tiễn Diệp nói ra những lời này thì cúi đầu không nhìn phản ứng của Cận Sĩ Triển.
Âm thanh gì cũng không có, trầm mặc một lúc lâu thì tiếng cười của Vương Quyền mới cất lên phá vỡ bầu không khí đang dần trở nên có chút xấu hổ. Ông ta quay sang rót rượu cho Tiễn Diệp.
“Được rồi được rồi! Xem ra hôm nay hai vị tâm tình không tốt, lại vừa lúc vì tôi mà đụng nhau, hai cậu xem có phải ông già này vận khí quá tồi không! Tới tới! Uống rượu, xem như là tôi nhận tội với các cậu!”
“Chú Quyền nói quá rồi!” Tiễn Diệp thấp giọng đáp một câu.
Cận Sĩ Triển nâng chén tượng trưng.
“Tiễn Diệp, gần đây cậu làm việc cho Cố đại ca thật không tồi nha! Rất nhiều anh em đều đang bàn tán về cậu, làm việc vừa sạch sẽ vừa nhanh nhẹn, lại thông minh, danh tiếng của cậu ngày càng vang xa đấy!”
Chẳng biết có phải ảo giác không, Tiễn Diệp cảm thấy hình như Cận Sĩ Triển vừa nói gì đó nhưng hắn cũng không lưu ý, chỉ cười rất khiêm tốn.
“Chú Quyền quá khen.”
“Được rồi! Lần trước Cố đại ca tặng quà sinh nhật cho con trai tôi, bức tượng phật đó thực sự là thứ tốt, khi về cậu thay tôi cảm ơn một lần nữa nhé! Bức tượng phật đó quả là trân phẩm khó gặp, nhất định là không dễ tìm!”
Tiễn Diệp gật đầu một cái, “Tôi sẽ nói lại với anh ta.”
“Lại nói, sao cậu ta lại biết sinh nhật con trai tôi nhỉ? Tôi chưa từng nói với ai mà, ha ha! Các cậu cũng biết đấy, ở trong giới này đã lâu, khó tránh khỏi có chút kẻ thù, một vài việc nếu có thể giấu thì nên giấu!”
“Ha ha!” Tiễn Diệp cười.
Đột nhiên có người gõ cửa, Vương Quyền nói một câu tiến vào.
Đi vào là một người đàn ông, anh ta tiến tới bên người Vương Quyền, khom thắt lưng, ghé vào tai ông ta thấp giọng nói vài câu. Nụ cười trên mặt Vương Quyền dần cứng ngắc, chờ thủ hạ nói xong, ông ta đứng lên nói với Tiễn Diệp và Cận Sĩ Triển: “Ngại quá! Tôi có chút việc phải xử lý, mười phút nữa sẽ trở lại! Các cậu cứ từ từ uống, tôi sẽ quay lại ngay lập tức! Thứ lỗi không tiếp đón chu đáo được!”
Vương Quyền cùng tên thủ hạ vài bước đã ra khỏi cửa, cửa vừa đóng lại, trong phòng nhất thời an tĩnh đến kỳ lạ.
Thật ra Tiễn Diệp rất hoài nghi tình huống hiện tại có phải do Vương Quyền cố ý an bài hay không. Nói không chừng ở góc nào đó trong phòng còn có lỗ máy quay giám thị nhất cử nhất động của bọn họ.
Hai ngón tay miết mép ly, Tiễn Diệp vẫn ngồi trên sô pha không nhúc nhích. Hơi thở giống như dần hạ thấp xuống, ngay cả mí mắt cũng không muốn động tẹo nào …
Cuối cùng, người bên cạnh cũng có động tác. Giống như dã thú đã mai phục hồi lâu rốt cục muốn bắt đầu vồ lấy con mồi, Cận Sĩ Triển lao mạnh về phía Tiễn Diệp. Trong lúc điện quang hỏa thạch, Tiễn Diệp vô thức xoay người đi nhưng vẫn bị áp xuống sô pha. Nhất khắc đó hắn vẫn muốn giơ chân lên ngăn cản kẻ phía trên nhưng khi môi bị chặn lại thì tất cả động tác đều ngừng, ngay cả ý thức cũng trở nên chậm chạp …
Hai ly rượu rơi xuống đất, thấm vào thảm, mấy cục đá chậm rãi tan ra …
Ngẩng đầu lên, hai đôi môi kết hợp chặt chẽ giống như sắp bị nuốt vào, chiếc lưỡi nóng bỏng không ngừng quấy nhiễu trong khoang miệng, liếm láp qua lại. Dịch thể trong suốt từ khóe miệng tràn ra phát sinh âm thanh sắc tình yếu ớt đến mức gần như bị bỏ qua, tiếng thở dốc dần quanh quẩn bốn phía, càng ngày càng nhanh …
Tiễn Diệp thậm chí cảm thấy đây giống như một loại tự sát.
Không chiếm được dưỡng khí, không phát ra âm thanh, ý thức dần dần rời xa, quanh mũi tất cả đều là hơi thở của một người khác …
“Ưm …” Rốt cục một tiếng giống như thả lỏng lại giống thở dài từ trong miệng Tiễn Diệp thoát ra. Cận Sĩ Triển từ từ buông môi hắn ra. Hậu quả của việc uống rượu dường như lúc này mới biểu hiện ra ngoài, trên mặt cũng như môi đều là màu đỏ ửng nhàn nhạt. Tiễn Diệp vẫn không nhúc nhích đối mặt với Cận Sĩ Triển. Lúc này hắn mới phát hiện ra kính mắt của mình chẳng biết từ lúc nào đã không còn.
Tiễn Diệp một chân đặt trên sô pha, chân kia thả xuống dưới. Cận Sĩ Triển một chân quỳ giữa hai chân hắn, một chân duỗi thẳng dưới đất. Loại tư thế này vẫn duy trì cho đến khi một trong hai người mở miệng.
“Cậu còn biết xuất hiện …” Cận Sĩ Triển thở chậm lại, gắt gao nhìn Tiễn Diệp.
Rõ ràng thể lực Tiễn Diệp không bằng Cận Sĩ Triển, đó cũng là điểm khiến hắn thấy ảo não. Tiễn diệp khẽ nhấp miêng một cái, trong miệng tựa như vẫn còn lưu lại kịch liệt vừa rồi. Hắn muốn đẩy kẻ ở phía trên xuống thế nhưng tay vừa đưa ra lại giống như đang sờ soạng trên ngực Cận Sĩ Triển.
Không có khí lực.
Hắn vừa động một chút như thế, cơn phẫn nộ của Cận Sĩ Triển dường như đã tiêu đi một ít. Y khẽ cong khóe miệng, vươn tay dung ngòn trỏ chỉa chỉa mặt Tiễn Diệp, nhẹ nhàng vuốt vài cái, hỏi: “Cậu có muốn biết khi nãy vừa nhìn thấy cậu tôi muốn làm gì nhất không?”
Không nói gì, chẳng qua biểu tình của Tiễn Diệp như đang nói hắn không muốn.
Đáng tiếc, Cận Sĩ Triển sẽ không để ý.
“Tôi nghĩ xem nên bóp chết cậu hay đè cậu xuống giống như bây giờ!”
Biến thái!
Tiễn Diệp nhíu mày, đưa tay đẩy cằm Cận Sĩ Triển ra, “Cút ngay!”. Nhân lúc Cận Sĩ Triển ngả về phía sau, hắn ngồi thẳng người muốn rời đi. Nhưng mà Cận Sĩ Triển sẽ không có khả năng buông tha hắn, y một tay bắt lấy vai Tiễn Diệp, Tiễn Diệp phản kháng, hai người quấn lấy nhau vật lộn trên sô pha.
Động tác độ khó cao …
“Tiễn Diệp, đừng náo loạn nữa!” Cận Sĩ Triển hô một tiếng, cảm giác giống như … giống như không thể chịu nổi người vợ không chịu nói lý.
Tiễn Diệp vừa nghe thấy, trực tiếp dùng khuỷu tay thọc vào bụng Cận Sĩ Triển.
“Rầm ~” một tiếng, hai người đồng thời cảm thấy khuôn mặt đối phương khẽ lung lay, lúc lấy lại tinh thần thì cả hai đều nằm trên mặt đất. Sô pha bị lật rồi.
Cận Sĩ Triển nằm phía trên Tiễn Diệp, một tay chống đỡ chiếc sô pha đang đè lên hai người.
“Tiễn Diệp …” Y vừa mở miệng Tiễn Diệp đã quay đi khẽ đẩy y một cái.
“Đứng lên.” Hai mắt nhìn xung quanh tìm kiếm cặp kính của mình.
Một trận trầm mặc, Cận Sĩ Triển thở dài đẩy sô pha ra, từ trên người Tiễn Diệp đứng dậy.
Lúc đem sô pha kê lại chỗ cũ, Tiễn Diệp vừa vặn tìm thấy mắt kính của mình dưới cái bàn. Vừa đeo kính vào thì cửa mở ra.
“Hử? Làm sao vậy?” Vương Quyền đi vào, thấy hai người đều đứng, đầu tóc rõ ràng so với vừa rồi rối loạn không it mặc dù biểu tình cả hai đều trấn định.
Tiễn Diệp khẽ đẩy kính mắt, khom lưng nhặt chiếc ly trên mặt đất lên. Biểu tình tuyệt đối không chột dạ sẽ làm cho người ta có loại cảm giác đây là chuyện rất bình thường.
“Không cẩn thận làm đổ rượu.” Cận Sĩ Triển nói ra một câu như không có việc gì.
Vương Quyền nở nụ cười, “Sao lại không cẩn thận như vậy? Không có việc gì chứ, để tôi gọi người lên rót ly khác …
“Chú Quyền!” Tiễn Diệp gọi một tiếng, “Tôi còn có chút việc, phải đi trước rồi.”
Cận Sĩ Triển ngẩng đầu nhìn hắn.
“Hả? Mới đến chưa bao lâu mà?”
Tiễn Diệp cười cười xin lỗi, “Vừa nhận được điện thoại, có một số việc nhất định cần tôi đi xử lý.”
Điện thoại? Quỷ điện thoại!
“Ờ …” Vương Quyền vẻ mặt tiếc nuối, lại có chút bất đắc dĩ nói: “Vậy không có cách nào rồi! Công việc vẫn quan trọng hơn! Lần sau, lần sau chúng ta lại gặp riêng tâm sự đi!” Nói xong cười cười vỗ vai Tiễn Diệp. Ngón tay tại trên vai Tiễn Diệp không nhẹ không nặng miết hai cái sau đó lập tức buông ra.
Tiễn Diệp trầm mặc một chút rồi nói: “Vâng.”
“Vừa lúc tôi có chút việc. Cũng đành đi trước vậy!” Cận Sĩ Triển đột nhiên thốt ra một câu. Hai người còn lại một người giật mình, một người sửng sốt.
“Sao cậu cũng muốn đi rồi à?” Vương Quyền hỏi.
“Cũng là vừa nhận được điện thoại, thuộc hạ có việc gấp không xử lý được đang chờ tôi. Phải không?” Câu cuối cùng kia là nhìn Tiễn Diệp mà hỏi.
Hai con châu chấu bị buộc vào một sợi dây (cùng hội cùng thuyền) chính là để chỉ hai người bọn họ lúc này.
Tiễn Diệp trừng mắt nhìn, không nói gì.
“Các cậu đúng là người bận rộn! Ông già tôi bây giờ cũng chỉ có thể ở nhà nhàn rỗi thôi, phải nhanh tìm một người nối nghiệp mới được! Ha ha! Đi đi đi đi! Hôm khác chúng ta gặp lại!”
Đại ca xã hội đen toàn khu phong hóa lại có thể khinh địch như vậy tìm người nối nghiệp sao?
Nhìn thoáng qua vẻ mặt tươi cười của Vương Quyền, có thể xưng là khuôn mặt đoan chính khiến người ta nghĩ đây là một người đàn ông trung niên thành thật. Tiễn Diệp khẽ mỉm cười, “Chú Quyền nói quá rồi.”
Tiễn Diệp cùng Cận Sĩ Triển một trước một sau ra khỏi cửa. Từ cửa đến thang máy đại khái cách năm mươi thước, cả hai đều không nói gì. Cận Sĩ Triển theo sau Tiễn Diệp, sau đó đứng tại cửa thang máy chờ. Tiễn Diệp đưa lưng về phía Cận Sĩ Triển, cúi đầu, không nói được một lời.
Cho đến khi thang máy mở ra, Tiễn Diệp vào trước, Cận Sĩ Triển theo sát phía sau. Chờ cửa đóng lại, trong nháy mắt, Cận Sĩ Triển nắm lấy tay Tiễn Diệp kéo hắn sang.
Tiễn Diệp khẽ giãy ra, “Nơi này có camera. Anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết!”
“Vương Quyền sớm đã biết quan hệ của chúng ta rồi, không cần giả bộ nữa!” Cận Sĩ Triển nhích lại gần.
Quan hệ? Tiễn Diệp cười lạnh một tiếng, “Chúng ta có quan hệ gì? Từng lên giường cũng tính là có quan hệ sao?”
“Tiễn Diệp, cậu không phải muốn vừa thấy mặt đã lập tức chọc giận tôi đấy chứ?” Cận Sĩ Triển nhíu mày hỏi.
Thang máy nhanh chóng đi xuống, Tiễn Diệp vẫn khoanh hai tay trước ngực, cúi đầu nhìn xuống đất. Hắn quyết định , vô luận Cận Sĩ Triển nói gì hắn cũng không mở miệng nữa.
“Không để ý tới tôi sao?” Khẽ nhếch khóe miệng, Cận Sĩ Triển lộ ra biểu tình gần như thỏa hiệp, “Một tháng, cậu đã hiểu rõ chưa?”
Tiễn Diệp giương mắt, nhìn y.
“Tôi cho cậu thời gian một tháng, không đi quấy rối cậu, chắc cậu cũng đã hiểu rõ một vài việc rồi chứ.”
Tiễn Diệp không trả lời, Cận Sĩ Triển cũng chẳng ngại, tiếp tục nói: “Có thể rồi đúng không? Cậu mắng cũng mắng rồi, chắc cũng hết giận rồi chứ? Có thể đừng tiếp tục náo loạn nữa được không?”
Nhịn … Lại nhịn … Không nhịn nổi nữa!
“Cận Sĩ Triển, tôi vẫn cho rằng anh rất thông minh, nhưng hiện tại mới biết anh ngu ngốc vô cùng!”
Nhìn ánh mắt hơi tức giận cùng không thể giải thích của Cận Sĩ Triển, Tiễn Diệp nói: “Anh nghĩ rằng chúng ta đây là tình nhân cái nhau sao?”
Không nói gì.
Tiễn Diệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua con số trên thang máy, đứng thẳng người.
“Anh nghĩ tôi đang náo loạn sao?” Hắn hỏi, “Nhưng tôi hiện tại rất tốt. Lẽ nào anh không phát hiện ra? Cái loại biểu tình cao cao tại thượng này của anh thật sự là khiến tôi chán ghét! Mà tôi, bây giờ có thể đứng cùng một độ cao với anh.”
Trước đây tôi ở dưới thân mặc anh xâm lược, hiện tại, tôi muốn cho anh biết tôi và anh bình đẳng cỡ nào, thậm chí còn ….
“Cậu thực sự vẫn muốn ở bên cạnh Cố Kinh Duy sao?” Không để ý tới những điều Tiễn Diệp vừa nói, Cận Sĩ Triển hỏi lại một câu.
Tiễn Diệp không phủ nhận.
Cận Sĩ Triển đưa tay lên nhưng ngay tại lúc sắp chạm vào Tiễn Diệp thì ngừng lại. Y vừa mới, rất muốn đem người đàn ông trước mặt áp vào tường, hung hăng mà …
Rút tay về, Cận Sĩ Triển nheo mắt lại, hỏi: “Tiễn Diệp, tôi đã nhượng bộ đến mức này, cậu còn muốn thế nào?”
Thật buồn cười! Tiễn Diệp cong khóe miệng, nhìn đối phương, nói: “Cũng chẳng phải tôi muốn thế nào mà là anh muốn thế nào! Cận Sĩ Triển, tôi chưa bao giờ là người nào đó của anh, cái gọi là nhượng bộ, chẳng qua là quất cho tôi một roi rồi lại cho tôi cục đường, nhưng tôi không phải con chó của anh!”
“Cậu …” Thang máy đột nhiên mở ra cắt đứt những lời Cận Sĩ Triển muốn nói tiếp theo.
“Đi về tìm con chó của anh mà chơi đi! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Khẽ đẩy kính mắt, Tiễn Diệp không quay đầu lại đi ra khỏi thang máy.
Còn lại Cận Sĩ Triển một mình nhìn bóng lưng của hắn, vùng xung quanh lông mày của y nhăn lại gắt gao. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiễn Diệp tuyệt đối trốn không thoát.
Vào trong xe, cuối cùng Cận Sĩ Triển vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, hơn nữa loại cảm giác kỳ quái này còn càng ngày càng tăng lên. Có chút buồn bực xoay tai lái, tại ngã tư đường thì ngừng lại, nhìn đèn đỏ, Cận Sĩ Triển hồi tưởng lại những lời Tiễn Diệp vừa nói.
“Cận Sĩ Triển, anh ngu ngốc vô cùng!”
“Anh nghĩ rằng chúng ta đây là tình nhân cãi nhau sao …”
“Tôi cũng không phải con chó của anh …”
Y nghĩ, Tiễn Diệp càng ngày càng giận, thậm chí còn oán hận. Nhìn giống như hai mức độ khác nhau, từ một mức tăng lên một mức khác nhưng cũng không phải đơn giản như vậy.
Trong ngực giống như đang bị thứ gì đó đè nặng, y vốn đang có chuyện muốn nói với Tiễn Diệp lại bị khiến cho rối loạn. Nghĩ tới đây, Cận Sĩ Triển đưa tay lên cởi nút áo đầu tiên trên cổ ra, sau đó móc bao thuốc trong túi tiền ra, rút một điếu đút vào miệng. Vừa định tìm cái bật lửa thì Cận Sĩ Triển ngừng một chút, không chỉ động tác mà tất cả tâm tư dều ngừng lại trong phút chốc.
Không hợp lý! Vẫn không hợp lý! Nhất định có chỗ nào đó sai … Chậm rãi bỏ điếu thuốc trong miệng ra, Cận Sĩ Triển ném nó ra ngoài cửa sổ, nhấn ga, đầu xe một phát ngoặt lại, quay về hướng vừa mới rời đi.
*****
Hết
Cận Sĩ Triển quay đầu đi trước, ly rượu trong tay được đặt lên bàn thủy tinh pha lê. Biểu tình của Tiễn Diệp gần như trong nháy mắt đã khôi phục lại thành thờ ơ tiến vào phòng.
“Cậu đến rồi đấy à? Mau lại đây ngồi. Ha ha! Đừng khách khí!” Vương Quyền vẫy vẫy tay với Tiễn Diệp, giọng điệu rất ra dáng chủ nhà.
Khẽ cười với Vương Quyền một chút, Tiễn Diệp tiến lại. Việc khiến cho người khác cảm thấy ngoài ý muốn đó là hắn lại ngồi xuống cạnh Cận Sĩ Triển. Trên chiếc sô pha chỉ giành cho 4 người, Cận Sĩ Triển ngồi ở vị trí chính giữa, Tiễn Diệp ngồi sát biên xa nhất.
Cận Sĩ Triển hạ mắt, tóc mái trước trán rủ xuống một cách mất trật tự, dư quang nơi khóe mắt quét nhìn người bên cạnh một cái, không nói gì.
Vương Quyền liếc nhìn hai người, cười ha ha, “Xin lỗi nhé! Đã sớm muốn mời hai vị ra tâm sự một chút để gia tăng cảm tình, nhưng người có tuổi rồi, trí nhớ cũng kém đi, dĩ nhiên lại hẹn hai người cùng một lục! Haiz! Thật là! Chuện này gọi là gì nhỉ? Cũng không có biện pháp, hôm nay không thể làm gì khác ngoài chiêu đãi hai vị một bữa, hai người không ngại chứ?”
Gia tăng tình cảm một chút? Tiễn Diệp cùng Cận Sĩ Triển đồng thời âm thầm nghiền ngẫm hàm nghĩa của những lời này, là ai gia tăng với ai đây?
“Không đâu.” Tiễn Diệp khẽ cười. Nhưng thật ra Cận Sĩ Triển lại không khẳng định cũng không phủ định, chẳng nói gì cả.
Vương Quyền nhìn thoáng qua Cận Sĩ Triển, cười cười. Chỉ bằng cái liếc mắt này Tiễn Diệp đã biệt Vương Quyền có sự kiêng dè nhất định với Cận Sĩ Triển. Lại nói thêm đôi câu khách sáo râu ria, Tiễn Diệp lấy nhỏ thắng ít* phụ họa, cạn chén một lần với Vương Quyền, nửa chén rượu vừa chui xuống bụng, dạ dày trống trơn bắt đầu có chút khó chịu nhưng vẫn có thể chịu được.
Cận Sĩ Triển vẫn trầm mặc, tự mình uống rượu, căn bản là chẳng nói một lời nào mà dường như cũng không để ý đến những người khác đang nói gì, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình. Thỉnh thoáng y mới đáp lại Vươn Quyền một tiếng nhưng cũng chỉ có một âm tiết mà thôi.
Lúc này, khóe mắt Tiễn Diệp lơ đãng đảo qua bên cạnh nhưng rất nhanh đã rời đi. Hai người mỗi kẻ một phương, khoảng cách trung gian chỉ hơn mười cm.
“Nghe nói hai vị là người quen cũ phải không?”
Cố tình mà như vô ý, Vương Quyền nhấc bình rượu lên rót cho hai người, hỏi một câu sau đó tủm tỉm cười, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người Cận Sĩ Triển và Tiễn Diệp, quan sát phản ứng của họ.
Quả nhiên Tiêu Tuấn Phi nói không sai, đúng là lão cáo già! Tiễn Diệp khẽ đẩy mắt kính, vừa muốn mở miệng thì người bên cạnh đã trước một bước trả lời.
“Không sai. Thật lâu trước đây đã biết nhau rồi.”
Thoáng có chút giật mình, Tiễn Diệp quay sang nhìn Cận Sĩ Triển mà người kia cũng vừa lúc nhìn hắn. Ánh mắt hai người vừa vặn gặp nhau, nói không rõ là cảm giác gì chỉ là không ai có ý muốn lùi lại.
“Thế sao? Nói như vậy thật đúng là trùng hợp nha! Cũng khó trách trước đó mấy người kia lại nói linh tinh, ha ha! Thì ra hai vị vốn sớm đã quen nhau …” Vương Quyền lại qua lại đánh giá hai người, còn nói: “Cậu vẫn đừng nói, cậu vừa nói thế tôi thật đúng là càng ngày càng cảm thấy mình cùng Tiễn Diệp đã từng gặp qua nhau ở nơi nào đó! Lại nói ba người chúng ta như bây giờ, cuối cùng tôi cũng cảm thấy có phần quen thuộc! Chậc chậc!” Vừa nói vừa lắc đầu giống như đang phiền não vì bản thân nghĩ không ra rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.
“Coi như chưa từng gặp đi! Có đôi khi, quen biết sớm cũng không nhất định là chuyện tốt.” Cận Sĩ Triển nói một câu.
Môi Tiễn Diệp khẽ giật giật, đem toàn bộ rượu còn lại trong chén uống xuống. Trong cốc chỉ còn lại hai cục đá va vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Có đôi khi, quen biết còn chẳng bằng không biết!”
Chẳng biết xuất phát từ ý tứ gì, lúc Tiễn Diệp nói ra những lời này thì cúi đầu không nhìn phản ứng của Cận Sĩ Triển.
Âm thanh gì cũng không có, trầm mặc một lúc lâu thì tiếng cười của Vương Quyền mới cất lên phá vỡ bầu không khí đang dần trở nên có chút xấu hổ. Ông ta quay sang rót rượu cho Tiễn Diệp.
“Được rồi được rồi! Xem ra hôm nay hai vị tâm tình không tốt, lại vừa lúc vì tôi mà đụng nhau, hai cậu xem có phải ông già này vận khí quá tồi không! Tới tới! Uống rượu, xem như là tôi nhận tội với các cậu!”
“Chú Quyền nói quá rồi!” Tiễn Diệp thấp giọng đáp một câu.
Cận Sĩ Triển nâng chén tượng trưng.
“Tiễn Diệp, gần đây cậu làm việc cho Cố đại ca thật không tồi nha! Rất nhiều anh em đều đang bàn tán về cậu, làm việc vừa sạch sẽ vừa nhanh nhẹn, lại thông minh, danh tiếng của cậu ngày càng vang xa đấy!”
Chẳng biết có phải ảo giác không, Tiễn Diệp cảm thấy hình như Cận Sĩ Triển vừa nói gì đó nhưng hắn cũng không lưu ý, chỉ cười rất khiêm tốn.
“Chú Quyền quá khen.”
“Được rồi! Lần trước Cố đại ca tặng quà sinh nhật cho con trai tôi, bức tượng phật đó thực sự là thứ tốt, khi về cậu thay tôi cảm ơn một lần nữa nhé! Bức tượng phật đó quả là trân phẩm khó gặp, nhất định là không dễ tìm!”
Tiễn Diệp gật đầu một cái, “Tôi sẽ nói lại với anh ta.”
“Lại nói, sao cậu ta lại biết sinh nhật con trai tôi nhỉ? Tôi chưa từng nói với ai mà, ha ha! Các cậu cũng biết đấy, ở trong giới này đã lâu, khó tránh khỏi có chút kẻ thù, một vài việc nếu có thể giấu thì nên giấu!”
“Ha ha!” Tiễn Diệp cười.
Đột nhiên có người gõ cửa, Vương Quyền nói một câu tiến vào.
Đi vào là một người đàn ông, anh ta tiến tới bên người Vương Quyền, khom thắt lưng, ghé vào tai ông ta thấp giọng nói vài câu. Nụ cười trên mặt Vương Quyền dần cứng ngắc, chờ thủ hạ nói xong, ông ta đứng lên nói với Tiễn Diệp và Cận Sĩ Triển: “Ngại quá! Tôi có chút việc phải xử lý, mười phút nữa sẽ trở lại! Các cậu cứ từ từ uống, tôi sẽ quay lại ngay lập tức! Thứ lỗi không tiếp đón chu đáo được!”
Vương Quyền cùng tên thủ hạ vài bước đã ra khỏi cửa, cửa vừa đóng lại, trong phòng nhất thời an tĩnh đến kỳ lạ.
Thật ra Tiễn Diệp rất hoài nghi tình huống hiện tại có phải do Vương Quyền cố ý an bài hay không. Nói không chừng ở góc nào đó trong phòng còn có lỗ máy quay giám thị nhất cử nhất động của bọn họ.
Hai ngón tay miết mép ly, Tiễn Diệp vẫn ngồi trên sô pha không nhúc nhích. Hơi thở giống như dần hạ thấp xuống, ngay cả mí mắt cũng không muốn động tẹo nào …
Cuối cùng, người bên cạnh cũng có động tác. Giống như dã thú đã mai phục hồi lâu rốt cục muốn bắt đầu vồ lấy con mồi, Cận Sĩ Triển lao mạnh về phía Tiễn Diệp. Trong lúc điện quang hỏa thạch, Tiễn Diệp vô thức xoay người đi nhưng vẫn bị áp xuống sô pha. Nhất khắc đó hắn vẫn muốn giơ chân lên ngăn cản kẻ phía trên nhưng khi môi bị chặn lại thì tất cả động tác đều ngừng, ngay cả ý thức cũng trở nên chậm chạp …
Hai ly rượu rơi xuống đất, thấm vào thảm, mấy cục đá chậm rãi tan ra …
Ngẩng đầu lên, hai đôi môi kết hợp chặt chẽ giống như sắp bị nuốt vào, chiếc lưỡi nóng bỏng không ngừng quấy nhiễu trong khoang miệng, liếm láp qua lại. Dịch thể trong suốt từ khóe miệng tràn ra phát sinh âm thanh sắc tình yếu ớt đến mức gần như bị bỏ qua, tiếng thở dốc dần quanh quẩn bốn phía, càng ngày càng nhanh …
Tiễn Diệp thậm chí cảm thấy đây giống như một loại tự sát.
Không chiếm được dưỡng khí, không phát ra âm thanh, ý thức dần dần rời xa, quanh mũi tất cả đều là hơi thở của một người khác …
“Ưm …” Rốt cục một tiếng giống như thả lỏng lại giống thở dài từ trong miệng Tiễn Diệp thoát ra. Cận Sĩ Triển từ từ buông môi hắn ra. Hậu quả của việc uống rượu dường như lúc này mới biểu hiện ra ngoài, trên mặt cũng như môi đều là màu đỏ ửng nhàn nhạt. Tiễn Diệp vẫn không nhúc nhích đối mặt với Cận Sĩ Triển. Lúc này hắn mới phát hiện ra kính mắt của mình chẳng biết từ lúc nào đã không còn.
Tiễn Diệp một chân đặt trên sô pha, chân kia thả xuống dưới. Cận Sĩ Triển một chân quỳ giữa hai chân hắn, một chân duỗi thẳng dưới đất. Loại tư thế này vẫn duy trì cho đến khi một trong hai người mở miệng.
“Cậu còn biết xuất hiện …” Cận Sĩ Triển thở chậm lại, gắt gao nhìn Tiễn Diệp.
Rõ ràng thể lực Tiễn Diệp không bằng Cận Sĩ Triển, đó cũng là điểm khiến hắn thấy ảo não. Tiễn diệp khẽ nhấp miêng một cái, trong miệng tựa như vẫn còn lưu lại kịch liệt vừa rồi. Hắn muốn đẩy kẻ ở phía trên xuống thế nhưng tay vừa đưa ra lại giống như đang sờ soạng trên ngực Cận Sĩ Triển.
Không có khí lực.
Hắn vừa động một chút như thế, cơn phẫn nộ của Cận Sĩ Triển dường như đã tiêu đi một ít. Y khẽ cong khóe miệng, vươn tay dung ngòn trỏ chỉa chỉa mặt Tiễn Diệp, nhẹ nhàng vuốt vài cái, hỏi: “Cậu có muốn biết khi nãy vừa nhìn thấy cậu tôi muốn làm gì nhất không?”
Không nói gì, chẳng qua biểu tình của Tiễn Diệp như đang nói hắn không muốn.
Đáng tiếc, Cận Sĩ Triển sẽ không để ý.
“Tôi nghĩ xem nên bóp chết cậu hay đè cậu xuống giống như bây giờ!”
Biến thái!
Tiễn Diệp nhíu mày, đưa tay đẩy cằm Cận Sĩ Triển ra, “Cút ngay!”. Nhân lúc Cận Sĩ Triển ngả về phía sau, hắn ngồi thẳng người muốn rời đi. Nhưng mà Cận Sĩ Triển sẽ không có khả năng buông tha hắn, y một tay bắt lấy vai Tiễn Diệp, Tiễn Diệp phản kháng, hai người quấn lấy nhau vật lộn trên sô pha.
Động tác độ khó cao …
“Tiễn Diệp, đừng náo loạn nữa!” Cận Sĩ Triển hô một tiếng, cảm giác giống như … giống như không thể chịu nổi người vợ không chịu nói lý.
Tiễn Diệp vừa nghe thấy, trực tiếp dùng khuỷu tay thọc vào bụng Cận Sĩ Triển.
“Rầm ~” một tiếng, hai người đồng thời cảm thấy khuôn mặt đối phương khẽ lung lay, lúc lấy lại tinh thần thì cả hai đều nằm trên mặt đất. Sô pha bị lật rồi.
Cận Sĩ Triển nằm phía trên Tiễn Diệp, một tay chống đỡ chiếc sô pha đang đè lên hai người.
“Tiễn Diệp …” Y vừa mở miệng Tiễn Diệp đã quay đi khẽ đẩy y một cái.
“Đứng lên.” Hai mắt nhìn xung quanh tìm kiếm cặp kính của mình.
Một trận trầm mặc, Cận Sĩ Triển thở dài đẩy sô pha ra, từ trên người Tiễn Diệp đứng dậy.
Lúc đem sô pha kê lại chỗ cũ, Tiễn Diệp vừa vặn tìm thấy mắt kính của mình dưới cái bàn. Vừa đeo kính vào thì cửa mở ra.
“Hử? Làm sao vậy?” Vương Quyền đi vào, thấy hai người đều đứng, đầu tóc rõ ràng so với vừa rồi rối loạn không it mặc dù biểu tình cả hai đều trấn định.
Tiễn Diệp khẽ đẩy kính mắt, khom lưng nhặt chiếc ly trên mặt đất lên. Biểu tình tuyệt đối không chột dạ sẽ làm cho người ta có loại cảm giác đây là chuyện rất bình thường.
“Không cẩn thận làm đổ rượu.” Cận Sĩ Triển nói ra một câu như không có việc gì.
Vương Quyền nở nụ cười, “Sao lại không cẩn thận như vậy? Không có việc gì chứ, để tôi gọi người lên rót ly khác …
“Chú Quyền!” Tiễn Diệp gọi một tiếng, “Tôi còn có chút việc, phải đi trước rồi.”
Cận Sĩ Triển ngẩng đầu nhìn hắn.
“Hả? Mới đến chưa bao lâu mà?”
Tiễn Diệp cười cười xin lỗi, “Vừa nhận được điện thoại, có một số việc nhất định cần tôi đi xử lý.”
Điện thoại? Quỷ điện thoại!
“Ờ …” Vương Quyền vẻ mặt tiếc nuối, lại có chút bất đắc dĩ nói: “Vậy không có cách nào rồi! Công việc vẫn quan trọng hơn! Lần sau, lần sau chúng ta lại gặp riêng tâm sự đi!” Nói xong cười cười vỗ vai Tiễn Diệp. Ngón tay tại trên vai Tiễn Diệp không nhẹ không nặng miết hai cái sau đó lập tức buông ra.
Tiễn Diệp trầm mặc một chút rồi nói: “Vâng.”
“Vừa lúc tôi có chút việc. Cũng đành đi trước vậy!” Cận Sĩ Triển đột nhiên thốt ra một câu. Hai người còn lại một người giật mình, một người sửng sốt.
“Sao cậu cũng muốn đi rồi à?” Vương Quyền hỏi.
“Cũng là vừa nhận được điện thoại, thuộc hạ có việc gấp không xử lý được đang chờ tôi. Phải không?” Câu cuối cùng kia là nhìn Tiễn Diệp mà hỏi.
Hai con châu chấu bị buộc vào một sợi dây (cùng hội cùng thuyền) chính là để chỉ hai người bọn họ lúc này.
Tiễn Diệp trừng mắt nhìn, không nói gì.
“Các cậu đúng là người bận rộn! Ông già tôi bây giờ cũng chỉ có thể ở nhà nhàn rỗi thôi, phải nhanh tìm một người nối nghiệp mới được! Ha ha! Đi đi đi đi! Hôm khác chúng ta gặp lại!”
Đại ca xã hội đen toàn khu phong hóa lại có thể khinh địch như vậy tìm người nối nghiệp sao?
Nhìn thoáng qua vẻ mặt tươi cười của Vương Quyền, có thể xưng là khuôn mặt đoan chính khiến người ta nghĩ đây là một người đàn ông trung niên thành thật. Tiễn Diệp khẽ mỉm cười, “Chú Quyền nói quá rồi.”
Tiễn Diệp cùng Cận Sĩ Triển một trước một sau ra khỏi cửa. Từ cửa đến thang máy đại khái cách năm mươi thước, cả hai đều không nói gì. Cận Sĩ Triển theo sau Tiễn Diệp, sau đó đứng tại cửa thang máy chờ. Tiễn Diệp đưa lưng về phía Cận Sĩ Triển, cúi đầu, không nói được một lời.
Cho đến khi thang máy mở ra, Tiễn Diệp vào trước, Cận Sĩ Triển theo sát phía sau. Chờ cửa đóng lại, trong nháy mắt, Cận Sĩ Triển nắm lấy tay Tiễn Diệp kéo hắn sang.
Tiễn Diệp khẽ giãy ra, “Nơi này có camera. Anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết!”
“Vương Quyền sớm đã biết quan hệ của chúng ta rồi, không cần giả bộ nữa!” Cận Sĩ Triển nhích lại gần.
Quan hệ? Tiễn Diệp cười lạnh một tiếng, “Chúng ta có quan hệ gì? Từng lên giường cũng tính là có quan hệ sao?”
“Tiễn Diệp, cậu không phải muốn vừa thấy mặt đã lập tức chọc giận tôi đấy chứ?” Cận Sĩ Triển nhíu mày hỏi.
Thang máy nhanh chóng đi xuống, Tiễn Diệp vẫn khoanh hai tay trước ngực, cúi đầu nhìn xuống đất. Hắn quyết định , vô luận Cận Sĩ Triển nói gì hắn cũng không mở miệng nữa.
“Không để ý tới tôi sao?” Khẽ nhếch khóe miệng, Cận Sĩ Triển lộ ra biểu tình gần như thỏa hiệp, “Một tháng, cậu đã hiểu rõ chưa?”
Tiễn Diệp giương mắt, nhìn y.
“Tôi cho cậu thời gian một tháng, không đi quấy rối cậu, chắc cậu cũng đã hiểu rõ một vài việc rồi chứ.”
Tiễn Diệp không trả lời, Cận Sĩ Triển cũng chẳng ngại, tiếp tục nói: “Có thể rồi đúng không? Cậu mắng cũng mắng rồi, chắc cũng hết giận rồi chứ? Có thể đừng tiếp tục náo loạn nữa được không?”
Nhịn … Lại nhịn … Không nhịn nổi nữa!
“Cận Sĩ Triển, tôi vẫn cho rằng anh rất thông minh, nhưng hiện tại mới biết anh ngu ngốc vô cùng!”
Nhìn ánh mắt hơi tức giận cùng không thể giải thích của Cận Sĩ Triển, Tiễn Diệp nói: “Anh nghĩ rằng chúng ta đây là tình nhân cái nhau sao?”
Không nói gì.
Tiễn Diệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua con số trên thang máy, đứng thẳng người.
“Anh nghĩ tôi đang náo loạn sao?” Hắn hỏi, “Nhưng tôi hiện tại rất tốt. Lẽ nào anh không phát hiện ra? Cái loại biểu tình cao cao tại thượng này của anh thật sự là khiến tôi chán ghét! Mà tôi, bây giờ có thể đứng cùng một độ cao với anh.”
Trước đây tôi ở dưới thân mặc anh xâm lược, hiện tại, tôi muốn cho anh biết tôi và anh bình đẳng cỡ nào, thậm chí còn ….
“Cậu thực sự vẫn muốn ở bên cạnh Cố Kinh Duy sao?” Không để ý tới những điều Tiễn Diệp vừa nói, Cận Sĩ Triển hỏi lại một câu.
Tiễn Diệp không phủ nhận.
Cận Sĩ Triển đưa tay lên nhưng ngay tại lúc sắp chạm vào Tiễn Diệp thì ngừng lại. Y vừa mới, rất muốn đem người đàn ông trước mặt áp vào tường, hung hăng mà …
Rút tay về, Cận Sĩ Triển nheo mắt lại, hỏi: “Tiễn Diệp, tôi đã nhượng bộ đến mức này, cậu còn muốn thế nào?”
Thật buồn cười! Tiễn Diệp cong khóe miệng, nhìn đối phương, nói: “Cũng chẳng phải tôi muốn thế nào mà là anh muốn thế nào! Cận Sĩ Triển, tôi chưa bao giờ là người nào đó của anh, cái gọi là nhượng bộ, chẳng qua là quất cho tôi một roi rồi lại cho tôi cục đường, nhưng tôi không phải con chó của anh!”
“Cậu …” Thang máy đột nhiên mở ra cắt đứt những lời Cận Sĩ Triển muốn nói tiếp theo.
“Đi về tìm con chó của anh mà chơi đi! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Khẽ đẩy kính mắt, Tiễn Diệp không quay đầu lại đi ra khỏi thang máy.
Còn lại Cận Sĩ Triển một mình nhìn bóng lưng của hắn, vùng xung quanh lông mày của y nhăn lại gắt gao. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiễn Diệp tuyệt đối trốn không thoát.
Vào trong xe, cuối cùng Cận Sĩ Triển vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, hơn nữa loại cảm giác kỳ quái này còn càng ngày càng tăng lên. Có chút buồn bực xoay tai lái, tại ngã tư đường thì ngừng lại, nhìn đèn đỏ, Cận Sĩ Triển hồi tưởng lại những lời Tiễn Diệp vừa nói.
“Cận Sĩ Triển, anh ngu ngốc vô cùng!”
“Anh nghĩ rằng chúng ta đây là tình nhân cãi nhau sao …”
“Tôi cũng không phải con chó của anh …”
Y nghĩ, Tiễn Diệp càng ngày càng giận, thậm chí còn oán hận. Nhìn giống như hai mức độ khác nhau, từ một mức tăng lên một mức khác nhưng cũng không phải đơn giản như vậy.
Trong ngực giống như đang bị thứ gì đó đè nặng, y vốn đang có chuyện muốn nói với Tiễn Diệp lại bị khiến cho rối loạn. Nghĩ tới đây, Cận Sĩ Triển đưa tay lên cởi nút áo đầu tiên trên cổ ra, sau đó móc bao thuốc trong túi tiền ra, rút một điếu đút vào miệng. Vừa định tìm cái bật lửa thì Cận Sĩ Triển ngừng một chút, không chỉ động tác mà tất cả tâm tư dều ngừng lại trong phút chốc.
Không hợp lý! Vẫn không hợp lý! Nhất định có chỗ nào đó sai … Chậm rãi bỏ điếu thuốc trong miệng ra, Cận Sĩ Triển ném nó ra ngoài cửa sổ, nhấn ga, đầu xe một phát ngoặt lại, quay về hướng vừa mới rời đi.
*****
Hết