Chương 4
Bạch Tĩnh Hương lại tiếp tục với đống giấy tờ bỏ lỡ, đồng thời cho người gửi 5000 lạng vàng tới Vân An phường. Việc làm ăn của nàng không gộp vào tài sản của phủ Tướng quân hay Cơ gia, vì vậy nàng phải tách 2 loại giấy tờ ra mà tính toán. Phải quản lí cả 2 cơ nghiệp lớn nhỏ một cách độc lập khiến nàng mệt mỏi gấp bội. Sắp tới còn phải giải quyết chuyện của Cơ Đình Quân gây ra. Đúng là chỉ biết gây rắc rối cho nàng thôi.
"Phu nhân. Tướng quân về rồi, ngài đang đơi bên ngoài" Tiếng của Tố Tố vọng vào. Lúc này nàng mới nhận ra trời đã nhem tối, nàng đã ngồi làm việc khá lâu rồi. Nàng thở dài.
"Haizz. Vào đi. Tố Tố pha cho ta ấm trà Dạ Hoa"
Cơ Đình Quân bước vào với gương mặt nghiêm nghị. Chắc mẩm hắn đã hạ quyết tâm nói chuyện rõ ràng với nàng.
"Phu nhân. Ta biết nàng muốn nói chuyện với ta và ta cũng có chuyện muốn nói với nàng"
Nàng đứng dậy thư giãn gân cốt, đôi môi đỏ mọng còn phát ra tiếng rên rỉ thoải mái. Nàng tựa vào bàn, khoanh tay nhìn hắn
"Tốt. Chúng ta hai mặt một lời"
Hắn tiến tới ngồi vào chiếc ghế nàng từng ngồi, hơi ấm từ chiếc ghế truyền tới hắn.
"Ta sẽ nói thẳng. Ta muốn cưới Đoàn Tiêu Mộng vào cửa lớn"
Rầm
Nàng cau mày đập bàn rõ to. Bây giờ nàng đang thực sự bực bội.
"Tướng quân. Mong ngài hãy nghĩ cho phủ Tướng quân và cả Cơ gia lẫn Bạch gia. Nàng ta chỉ là một thôn nữ vô danh, lai lịch bất minh cùng lắm là làm một nha đầu thông phòng. Quá lắm thì nạp làm thiếp vào cửa sau"
Nàng mang theo cơn giận nói tiếp.
"Cho dù con gái của thương nhân giàu có hay tiểu thư quan nhị phẩm đều phải cưới vào cửa sau. Huống gì nàng ta chỉ là thường dân mà đòi đi cửa lớn. Như vậy khác gì xếp nàng ta ngang hàng với đích nữ Bạch gia là ta đây"
"Nhưng..."
"Chàng đừng ích kỉ nữa. Cưới vào cửa lớn sao? Hoàng đế, quan lại trong triều, người dân khắp đất nước sẽ nhìn ta thế nào đây? Sẽ nhìn phủ Tướng quân, Cơ gia và Bạch gia bằng ánh mắt gì? Ta phải giải quyết mớ rắc rối của chàng đủ rồi. Ta không muốn để nàng ta vào cửa thì hãy tự quản lí cái phủ Tướng quân này đi"
Cơ Đình Quân đứng phắt dậy, nắm lấy bả vai gầy nhỏ của nàng mà nói:
"Ta biết nàng còn giận ta chuyện hài tử nhưng đã 2 năm trôi qua rồi. Ta biết là ta sai, lần này ta hứa Đoàn Tiêu Mộng sẽ không hại gì đến nàng đâu. Còn nữa, ta không còn chinh chiến ngoài biên ải như trước, chắc chắn sẽ thay nàng quản lí phủ Tướng quân. Chỉ cần nàng để Đoàn Tiêu Mộng vào cửa, ta nhất định không để nàng thiệt thòi"
Bạch Tĩnh Hương hung hăng đẩy hắn ra. Đáy mắt tràn đầy lửa giận trút giận lên tách trà trên bàn. Tách trà vỡ toang, giống như cảm xúc của nàng.
"Tùy chàng. Nhưng ta nhất quyết không để nàng ta vào cửa lớn. Ngay bây giờ ta sẽ bàn giao toàn bộ giấy tờ và quyền quản lí trong ngoài của phủ Tướng quân cho chàng. Ta và chàng không còn liên quan gì nữa, chỉ còn cái mác Tướng quân và Tướng quân phu nhân"
"Đây cũng chỉ là cuộc hôn nhân không có tình cảm, hà cớ gì phải trói buộc ta như thế?"
"Đó không phải vấn đề. Tỉnh táo đi Cơ Đình Quân. Chàng để Đoàn Tiêu Mộng vào cửa lớn là bôi tro trát trấu vào thể diện của ta, của Cơ gia và Bạch gia. Vấn đề nằm ở mặt chính trị chứ không phải tình cảm"
Nàng gằn giọng đáp lời hắn. Nàng cố gắng giữ thể diện cho tất cả, không thể để Cơ Đình Quân phá hủy vì một nữ nhân được.
"Hạ Vũ. Ta muốn nghỉ ngơi"
"Phu nhân. Tướng quân về rồi, ngài đang đơi bên ngoài" Tiếng của Tố Tố vọng vào. Lúc này nàng mới nhận ra trời đã nhem tối, nàng đã ngồi làm việc khá lâu rồi. Nàng thở dài.
"Haizz. Vào đi. Tố Tố pha cho ta ấm trà Dạ Hoa"
Cơ Đình Quân bước vào với gương mặt nghiêm nghị. Chắc mẩm hắn đã hạ quyết tâm nói chuyện rõ ràng với nàng.
"Phu nhân. Ta biết nàng muốn nói chuyện với ta và ta cũng có chuyện muốn nói với nàng"
Nàng đứng dậy thư giãn gân cốt, đôi môi đỏ mọng còn phát ra tiếng rên rỉ thoải mái. Nàng tựa vào bàn, khoanh tay nhìn hắn
"Tốt. Chúng ta hai mặt một lời"
Hắn tiến tới ngồi vào chiếc ghế nàng từng ngồi, hơi ấm từ chiếc ghế truyền tới hắn.
"Ta sẽ nói thẳng. Ta muốn cưới Đoàn Tiêu Mộng vào cửa lớn"
Rầm
Nàng cau mày đập bàn rõ to. Bây giờ nàng đang thực sự bực bội.
"Tướng quân. Mong ngài hãy nghĩ cho phủ Tướng quân và cả Cơ gia lẫn Bạch gia. Nàng ta chỉ là một thôn nữ vô danh, lai lịch bất minh cùng lắm là làm một nha đầu thông phòng. Quá lắm thì nạp làm thiếp vào cửa sau"
Nàng mang theo cơn giận nói tiếp.
"Cho dù con gái của thương nhân giàu có hay tiểu thư quan nhị phẩm đều phải cưới vào cửa sau. Huống gì nàng ta chỉ là thường dân mà đòi đi cửa lớn. Như vậy khác gì xếp nàng ta ngang hàng với đích nữ Bạch gia là ta đây"
"Nhưng..."
"Chàng đừng ích kỉ nữa. Cưới vào cửa lớn sao? Hoàng đế, quan lại trong triều, người dân khắp đất nước sẽ nhìn ta thế nào đây? Sẽ nhìn phủ Tướng quân, Cơ gia và Bạch gia bằng ánh mắt gì? Ta phải giải quyết mớ rắc rối của chàng đủ rồi. Ta không muốn để nàng ta vào cửa thì hãy tự quản lí cái phủ Tướng quân này đi"
Cơ Đình Quân đứng phắt dậy, nắm lấy bả vai gầy nhỏ của nàng mà nói:
"Ta biết nàng còn giận ta chuyện hài tử nhưng đã 2 năm trôi qua rồi. Ta biết là ta sai, lần này ta hứa Đoàn Tiêu Mộng sẽ không hại gì đến nàng đâu. Còn nữa, ta không còn chinh chiến ngoài biên ải như trước, chắc chắn sẽ thay nàng quản lí phủ Tướng quân. Chỉ cần nàng để Đoàn Tiêu Mộng vào cửa, ta nhất định không để nàng thiệt thòi"
Bạch Tĩnh Hương hung hăng đẩy hắn ra. Đáy mắt tràn đầy lửa giận trút giận lên tách trà trên bàn. Tách trà vỡ toang, giống như cảm xúc của nàng.
"Tùy chàng. Nhưng ta nhất quyết không để nàng ta vào cửa lớn. Ngay bây giờ ta sẽ bàn giao toàn bộ giấy tờ và quyền quản lí trong ngoài của phủ Tướng quân cho chàng. Ta và chàng không còn liên quan gì nữa, chỉ còn cái mác Tướng quân và Tướng quân phu nhân"
"Đây cũng chỉ là cuộc hôn nhân không có tình cảm, hà cớ gì phải trói buộc ta như thế?"
"Đó không phải vấn đề. Tỉnh táo đi Cơ Đình Quân. Chàng để Đoàn Tiêu Mộng vào cửa lớn là bôi tro trát trấu vào thể diện của ta, của Cơ gia và Bạch gia. Vấn đề nằm ở mặt chính trị chứ không phải tình cảm"
Nàng gằn giọng đáp lời hắn. Nàng cố gắng giữ thể diện cho tất cả, không thể để Cơ Đình Quân phá hủy vì một nữ nhân được.
"Hạ Vũ. Ta muốn nghỉ ngơi"