Chương 10: Hậu quả trêu đùa (H)
"Cháu vẽ gì trông ngộ nghĩnh thế?" - Cao Hoàng Kiệt hết hình dung mọi thứ trong khả năng của một đứa bé.
"A... chú Kiệt chú nhìn nè! Hì hì".
Bé Sao thấy người cười khúc khích, Cao Hoàng Kiệt khó hiểu cầm bức tranh nhìn.
"Là gì chứ?".
"Là con ma đó chú... hì hì!"
Cao Hoàng Kiệt ôm đầu con bé sờ soạn xem có sốt hay bị gì.
Bé Sao lắc đầu mắt ti hí cười khúc khích vì mái tóc bị Cao Hoàng Kiệt vò rối.
"Con bé này sao cháu lại vẽ thứ không sạch sẽ này chứ hả?" - Cao Hoàng Kiệt giấu nhẹm bức tranh đi khỏi ánh nhìn nét thì nghệch ngoạc đúng của trẻ con nhưng lại vẽ ra...
"Bạn cháu mỗi ngày đến chơi đó!" - Cô bé đưa ngón tay chỉ vào góc phòng u tối, lạnh lẽo làm anh cũng rợn tóc gáy.
"Cháu làm gì vậy?! Làm gì có ai trong góc đâu?" - Cao Hoàng Kiệt nắm cánh tay bé xíu đang giơ trên không trung.
"Không chịu đâu! Bạn cháu đó, bạn man đó tốt lắm! Bạn man còn chơi trò vợ chồng nữa hì hì!".
Cao Hoàng Kiệt nghe đến đó thôi đã xanh mặt sợ hãi đứa trẻ nhỏ tuổi này.
Có lẽ vì nó đã rất cô đơn không ai bầu bạn nên đã tùy ý chơi cùng thứ xung quanh không mấy sạch sẽ, đẹp đẽ gì.
Cao Hoàng Kiệt bế bé Sao lên mang nó ra ngoài.
Dược Đan siêu tập trung cho công việc làm diễn viên con dâu thảo vợ hiền.
"Đan, Đan, bé Sao nó... nó bị gì rồi!".
Dược Đan nhìn hai chú cháu chơi đùa vui vẻ còn tỉnh bơ.
"Này, Dược Đan... cô có nghe tôi nói cái gì không?" - Kiệt đẩy bả vai Đan suýt khiến Đan ngã khụy xuống nền nhà.
"Có chuyện gì?" - Đan khó hiểu nhìn Kiệt bĩu môi chưa hiểu chuyện gì.
"Nó... nó có vấn đề, bây giờ tránh cho nó ở một mình tôi không an tâm đâu" - Kiệt bế Sao ngồi xuống sofa.
"Anh nói vớ vẩn nó vốn ngoan ngoãn chưa ai kêu nó hư bao giờ".
"Chính vì thế nên nó mới một mình cô đơn chơi với thứ không sạch sẽ gì".
...****************...
Cao Nhất Điển nhăn mày ngồi khoanh tay nhìn bố mẹ hỏi han Huyền Trân.
"Tối nay cũng khuya rồi về muộn lại không tiện cháu gái ở lại ngủ với Điển nhà bác".
Cao Nhất Điển đang chán nản nhìn vu vơ nghe đến tên mình bị nhắc đến.
"Nam nữ sao ngủ chung với nhau được hả mẹ?".
"Mày bày đặt làm giá khỉ gì? Con lên căn phòng dãy hai phòng đối diện bức tranh sa mạc đó!".
Huyền Trân đứng dậy vui sướng lon ton chạy chân sáo.
"Con bé nhí nhảnh, dễ thương quá!".
"Bố... bố phải nói gì đi chứ?".
Ông Cao uống trà, khụ khụ lên tiếng: "Rất tốt, rất tốt, cuối cùng con biết nghe lời ta rồi!".
Cao Nhất Điển đứng dậy xin phép lên phòng nghỉ ngơi.
Mình không xử con nhỏ đê hèn kia mình không phải họ Cao nữa.
Huyền Trân tắm rửa thoải mái coi nơi đây như nhà của mình, khi người đàn ông kia bước vào cánh cửa phòng tắm không đóng.
Làn khói mỏng bay lên bao phủ như làn sương mờ ảo che đi những nơi cần che.
Cao Nhất Điển mặc kệ cô gái thân không mảnh vải kéo ra khỏi phòng tắm dạy dỗ.
"Sao cô cứ tùy tiện vào phòng tôi hả? Nói mau" - Cao Nhất Điển không chút thương hoa tiếc ngọc ép chặt cổ tay mảnh khảnh lên cao.
"Chụt".
"..."
Anh bất ngờ sững người, hai má hồng hồng, hình ảnh người con gái xinh xắn lộ hết ra trước mặt.
Huyền Trân hai tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân hôn sâu đôi môi mỏng lành lạnh.
"Ưm...ư".
"Huyền Trân, hôm nay tôi sẽ cho cô trả giá khi đã đụng vào hổ dữ là thế nào".
Không để Huyền Trân thành thục rà soát anh ném cơ thể nhỏ lên giường.
Người đè người, hai mắt đỏ ửng của người đàn ông chứa tia dục vọng lên cao.
"Anh làm đi" - Huyền Trân hồi hộp bao nhiêu ngực phập phồng lên xuống bấy nhiêu.
Cao Nhất Điển cởi sạch quần áo trên mình lộ diện múi, cơ bắp cuồn cuộn hút ánh mắt người nằm dưới.
Anh hung hăng bóp hai quả đồi căng tràn, phổng phao trêu ngươi trước mắt, bú lấy hạt ti hồng nhạt như hạt trân châu.
Hai cơ thể nam nữ quấn lấy nhau không rời, Điển kéo hai chân khép chặt của Trân rộng rãi đưa thứ vừa dài, cương cứng vào lỗ mê người tuôn thủy như suối rừng trong trẻo, tinh khiết.
"Ư...a... ưm..." - Huyền Trân đánh mạnh vào ngực Điển vỗ bình bịch vì cơn đau chưa dứt điểm hạ dưới.
"Đau em... đau... nhẹ thôi... ưm... ư... Điển...Điển ơi!".
Giọng cô gái nhỏ lúc lên đỉnh gọi tên người đàn ông càng khiến anh ta phấn khích, hưng phấn liên tục đẩy mạnh nhanh chóng cơn mê cuốn quýt không xa rời.
Cao Nhất Điển liếm láp xương quai xanh, hôn hít cần cổ trắng ngần để lại vết tích đỏ hồng chói mắt.
"Rạng chân ra... nhanh!" - Lời người đàn ông thúc giục khàn đặc khiến Trân tuy vì sướng quá dễ xảy ra va chạm nhột, nhạy cảm với con sâu to đến kinh khủng.
"Em... em còn đau lắm... hu hu... Điển mình dừng lại nha... em đau... lắm... ưm" - Trân tuôn hai hàng lệ cầu xin vô dụng.
Điển vì bị tình dục chiếm hữu càng hung tàn hai tay vạch soạt đâm sâu vào hang động khít chặt tứa nước trắng đục như sữa.
Càng lên cao điểm sự mạnh mẽ thể hiện qua rung lắc rình rịch của chiếc giường vì hai người.
Điển bóp ngực Trân, Trân kêu đau hoàn toàn mặc kệ cho đau.
Này thì em yêu anh! Cho chừa.
Trân dành chút sức lực cuối cùng cố trụ ôm lấy cơ thể to lớn, săn chắc đang điên cuồng chưa thấy điểm dừng.
"Hôn tôi... nhanh!".
Không hiểu sao giây phút này Trân sợ hãi Điển, vô cùng nghe lời ngoan ngoãn làm theo miệng nói.
"Chụt".
"Leo lên trên".
Hai bàn tay lộ gân xanh ấn eo nhỏ xuống, Trân thượng vị trên người Điển nhấp nhô say vào cơn mê chết người.
Anh nhìn con bé thiếp đi nhưng vẫn tiếp tục cuộc vui sướng bên dưới.
Trở thành niềm vui cuối buổi tối, cho đến sáng mới dừng lại niệm tình khoác lên người phụ nữ chiếc chăn mỏng xuyên thấu.
"A... chú Kiệt chú nhìn nè! Hì hì".
Bé Sao thấy người cười khúc khích, Cao Hoàng Kiệt khó hiểu cầm bức tranh nhìn.
"Là gì chứ?".
"Là con ma đó chú... hì hì!"
Cao Hoàng Kiệt ôm đầu con bé sờ soạn xem có sốt hay bị gì.
Bé Sao lắc đầu mắt ti hí cười khúc khích vì mái tóc bị Cao Hoàng Kiệt vò rối.
"Con bé này sao cháu lại vẽ thứ không sạch sẽ này chứ hả?" - Cao Hoàng Kiệt giấu nhẹm bức tranh đi khỏi ánh nhìn nét thì nghệch ngoạc đúng của trẻ con nhưng lại vẽ ra...
"Bạn cháu mỗi ngày đến chơi đó!" - Cô bé đưa ngón tay chỉ vào góc phòng u tối, lạnh lẽo làm anh cũng rợn tóc gáy.
"Cháu làm gì vậy?! Làm gì có ai trong góc đâu?" - Cao Hoàng Kiệt nắm cánh tay bé xíu đang giơ trên không trung.
"Không chịu đâu! Bạn cháu đó, bạn man đó tốt lắm! Bạn man còn chơi trò vợ chồng nữa hì hì!".
Cao Hoàng Kiệt nghe đến đó thôi đã xanh mặt sợ hãi đứa trẻ nhỏ tuổi này.
Có lẽ vì nó đã rất cô đơn không ai bầu bạn nên đã tùy ý chơi cùng thứ xung quanh không mấy sạch sẽ, đẹp đẽ gì.
Cao Hoàng Kiệt bế bé Sao lên mang nó ra ngoài.
Dược Đan siêu tập trung cho công việc làm diễn viên con dâu thảo vợ hiền.
"Đan, Đan, bé Sao nó... nó bị gì rồi!".
Dược Đan nhìn hai chú cháu chơi đùa vui vẻ còn tỉnh bơ.
"Này, Dược Đan... cô có nghe tôi nói cái gì không?" - Kiệt đẩy bả vai Đan suýt khiến Đan ngã khụy xuống nền nhà.
"Có chuyện gì?" - Đan khó hiểu nhìn Kiệt bĩu môi chưa hiểu chuyện gì.
"Nó... nó có vấn đề, bây giờ tránh cho nó ở một mình tôi không an tâm đâu" - Kiệt bế Sao ngồi xuống sofa.
"Anh nói vớ vẩn nó vốn ngoan ngoãn chưa ai kêu nó hư bao giờ".
"Chính vì thế nên nó mới một mình cô đơn chơi với thứ không sạch sẽ gì".
...****************...
Cao Nhất Điển nhăn mày ngồi khoanh tay nhìn bố mẹ hỏi han Huyền Trân.
"Tối nay cũng khuya rồi về muộn lại không tiện cháu gái ở lại ngủ với Điển nhà bác".
Cao Nhất Điển đang chán nản nhìn vu vơ nghe đến tên mình bị nhắc đến.
"Nam nữ sao ngủ chung với nhau được hả mẹ?".
"Mày bày đặt làm giá khỉ gì? Con lên căn phòng dãy hai phòng đối diện bức tranh sa mạc đó!".
Huyền Trân đứng dậy vui sướng lon ton chạy chân sáo.
"Con bé nhí nhảnh, dễ thương quá!".
"Bố... bố phải nói gì đi chứ?".
Ông Cao uống trà, khụ khụ lên tiếng: "Rất tốt, rất tốt, cuối cùng con biết nghe lời ta rồi!".
Cao Nhất Điển đứng dậy xin phép lên phòng nghỉ ngơi.
Mình không xử con nhỏ đê hèn kia mình không phải họ Cao nữa.
Huyền Trân tắm rửa thoải mái coi nơi đây như nhà của mình, khi người đàn ông kia bước vào cánh cửa phòng tắm không đóng.
Làn khói mỏng bay lên bao phủ như làn sương mờ ảo che đi những nơi cần che.
Cao Nhất Điển mặc kệ cô gái thân không mảnh vải kéo ra khỏi phòng tắm dạy dỗ.
"Sao cô cứ tùy tiện vào phòng tôi hả? Nói mau" - Cao Nhất Điển không chút thương hoa tiếc ngọc ép chặt cổ tay mảnh khảnh lên cao.
"Chụt".
"..."
Anh bất ngờ sững người, hai má hồng hồng, hình ảnh người con gái xinh xắn lộ hết ra trước mặt.
Huyền Trân hai tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân hôn sâu đôi môi mỏng lành lạnh.
"Ưm...ư".
"Huyền Trân, hôm nay tôi sẽ cho cô trả giá khi đã đụng vào hổ dữ là thế nào".
Không để Huyền Trân thành thục rà soát anh ném cơ thể nhỏ lên giường.
Người đè người, hai mắt đỏ ửng của người đàn ông chứa tia dục vọng lên cao.
"Anh làm đi" - Huyền Trân hồi hộp bao nhiêu ngực phập phồng lên xuống bấy nhiêu.
Cao Nhất Điển cởi sạch quần áo trên mình lộ diện múi, cơ bắp cuồn cuộn hút ánh mắt người nằm dưới.
Anh hung hăng bóp hai quả đồi căng tràn, phổng phao trêu ngươi trước mắt, bú lấy hạt ti hồng nhạt như hạt trân châu.
Hai cơ thể nam nữ quấn lấy nhau không rời, Điển kéo hai chân khép chặt của Trân rộng rãi đưa thứ vừa dài, cương cứng vào lỗ mê người tuôn thủy như suối rừng trong trẻo, tinh khiết.
"Ư...a... ưm..." - Huyền Trân đánh mạnh vào ngực Điển vỗ bình bịch vì cơn đau chưa dứt điểm hạ dưới.
"Đau em... đau... nhẹ thôi... ưm... ư... Điển...Điển ơi!".
Giọng cô gái nhỏ lúc lên đỉnh gọi tên người đàn ông càng khiến anh ta phấn khích, hưng phấn liên tục đẩy mạnh nhanh chóng cơn mê cuốn quýt không xa rời.
Cao Nhất Điển liếm láp xương quai xanh, hôn hít cần cổ trắng ngần để lại vết tích đỏ hồng chói mắt.
"Rạng chân ra... nhanh!" - Lời người đàn ông thúc giục khàn đặc khiến Trân tuy vì sướng quá dễ xảy ra va chạm nhột, nhạy cảm với con sâu to đến kinh khủng.
"Em... em còn đau lắm... hu hu... Điển mình dừng lại nha... em đau... lắm... ưm" - Trân tuôn hai hàng lệ cầu xin vô dụng.
Điển vì bị tình dục chiếm hữu càng hung tàn hai tay vạch soạt đâm sâu vào hang động khít chặt tứa nước trắng đục như sữa.
Càng lên cao điểm sự mạnh mẽ thể hiện qua rung lắc rình rịch của chiếc giường vì hai người.
Điển bóp ngực Trân, Trân kêu đau hoàn toàn mặc kệ cho đau.
Này thì em yêu anh! Cho chừa.
Trân dành chút sức lực cuối cùng cố trụ ôm lấy cơ thể to lớn, săn chắc đang điên cuồng chưa thấy điểm dừng.
"Hôn tôi... nhanh!".
Không hiểu sao giây phút này Trân sợ hãi Điển, vô cùng nghe lời ngoan ngoãn làm theo miệng nói.
"Chụt".
"Leo lên trên".
Hai bàn tay lộ gân xanh ấn eo nhỏ xuống, Trân thượng vị trên người Điển nhấp nhô say vào cơn mê chết người.
Anh nhìn con bé thiếp đi nhưng vẫn tiếp tục cuộc vui sướng bên dưới.
Trở thành niềm vui cuối buổi tối, cho đến sáng mới dừng lại niệm tình khoác lên người phụ nữ chiếc chăn mỏng xuyên thấu.