Chương 17
Edit: Sa
Cuối cùng buổi đàm phán chia tay lần này lại không giải quyết được gì vì khi đang bàn tới vấn đề sở thích “đa dạng” của Kiều Lâm Lâm thì hết giờ. Thứ hai họ đều có lớp, Cố Chi Thu là siêu học thần không bao giờ cúp cua, còn Kiều Lâm Lâm là sinh viên ngoan ngoãn không dám trốn học, vì vậy họ chỉ có thể tạm gác lại chuyện đó, mạnh ai về lớp nấy.
Tất nhiên người thở dài chờ đợi buổi chia tay lần sau chỉ có một mình Kiều Lâm Lâm vì Cố Chi Thu cho rằng vấn đề của họ đã được giải quyết ổn thỏa rồi.
Kiều Lâm Lâm không tài nào hiểu nổi tại sao chuyện đơn giản như chia tay khi tới lượt cô lại luôn bị biến đổi bất ngờ như thế chứ? Hôm qua có thể nói là vì cô đánh giá thấp trình độ chú ý của nam thần nên mới thất bại, nhưng hôm nay cô đã chuẩn bị đầy đủ rồi mà, cô đã đưa ra lý do tiêu chuẩn theo như anh yêu cầu, mà lý do đó cũng không phải là hoàn toàn qua loa lấy lệ, cô thật lòng thật dạ cảm thấy áp lực nặng tựa núi khi có người bạn trai quá mức “trâu bò”, dẫu rằng trước khi phát hiện mình xuyên vào sách, cô đã coi áp lực ấy là gánh nặng ngọt ngào, chẳng thấy khó chịu chút nào.
Tóm lại Kiều Lâm Lâm cảm thấy lần này mình chia tay rất có thành ý nên từ chối gánh trách nhiệm khi thất bại lần nữa. Khiến sự việc trở nên phức tạp đều là do tư duy của Cố Chi Thu quá cao, chỉ cần điều kiện hơi không đạt thôi là cũng bị anh đánh trượt, vì vậy mới gây ra phiền phức. Tất nhiên cô không có gan công khai chỉ trích nam thần ở trước mặt anh mà chỉ dám thầm phân chia trách nhiệm của nhau ở trong lòng thôi.
Thú thật, Kiều Lâm Lâm không còn kiên định lôi kéo Cố Chi Thu chia tay nữa, không chỉ vì không đủ thời gian mà là chính bản thân cô cũng bắt đầu dao động, mức độ khoan dung mà bạn trai dành cho cô nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, điều này khiến Kiều Lâm Lâm trước giờ tự nhận mình rất hiểu anh cũng trở nên hoang mang, không biết bản tính của nam thần vốn luôn rộng lượng, tấm lòng bao la như biển cả hay là chỉ cài đặt bộ lọc với riêng mình cô, bất kể cô làm gì cũng trở nên đáng yêu trong mắt anh?
Nếu là vế sau, Kiều Lâm Lâm nghĩ các kiểu đánh trượt đơn xin chia tay của cô không chỉ đơn giản vì tư duy khoa học quá cao siêu của anh mà là biến tướng níu kéo cô. Tuy cô không dám hy vọng xa vời là sẽ nhận được đãi ngộ mà đến cả nữ chính cũng không có nhưng vẫn có quyền nằm mơ chứ.
Nếu nam thần chịu níu kéo, Kiều Lâm Lâm cũng không hy vọng xa vời là anh sẽ khóc lóc cầu xin cô đừng bỏ rơi anh mà chỉ cần anh tỏ ra níu kéo, Kiều Lâm Lâm sẽ tình nguyện kéo dài kế hoạch chia tay vô điều kiện, vì nếu thắng nữ chính ở một phương diện nào đó sẽ giúp cô có được sự tự tin bùng nổ, hơn nữa cô vẫn hơi không cam tâm khi chưa được ngủ với nam thần.
Đáng tiếc giấc mộng đẹp đẽ của Kiều Lâm Lâm tồn tại chưa hết buổi sáng thì đã hoàn toàn tiêu tan.
Thứ hai các cô chỉ học hai tiết, hơn mười giờ là kết thúc. Trừ Trình Viên Viên luôn tích cực tham gia các hoạt động đoàn thể và quảng giao rộng phải đi họp ra thì ba người còn lại trong phòng ký túc xá đều là thành viên đảng cá mặn, không có tiết học là sẽ kiếm trò để chơi, bây giờ còn chưa tới giờ ăn trưa nên học xong là ba người cặp kè về ký túc xá.
Trên đường về, Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ hăng hái kể cho Kiều Lâm Lâm nghe về “đại hội” bóng rổ tối qua, hồi sáng cô “đánh lẻ” nên họ chưa kịp kể, bây giờ phải tám cho đã.
“Tối qua mày xui khiếp, tự dưng đi ngủ sớm, nam thần của bọn mình chơi bóng với mấy chàng cùng khoa Sinh học, đông vui ghê lắm, ít nhất hơn một nửa con gái ở ký túc xá đi xem, đây là lần đầu tiên nam thần xuất hiện ở sân bóng rổ từ ngày khai giảng đó, thật hiếm có.”
Nhìn Mẫn Mẫn mặt tươi như hoa xen lẫn thèm khát khi nhắc tới trận bóng tối qua, Tạ Văn Lệ ai oán nhìn Kiều Lâm Lâm, “Tao không được xem đây nè, sợ mày tỉnh giữa chừng nên ở ký túc xá chờ mày, ai dè mày ngủ như heo…”
Kiều Lâm Lâm: …
Cô ngơ ngác, tất nhiên không phải vì trận bóng mà mình bỏ lỡ mà là vì không thể tin nổi hôm qua anh lại có tâm trạng chơi bóng, bèn xác nhận lại: “Mày nói hôm qua anh ấy chơi rất hay?”
“Chứ sao, chưa bao giờ tao thấy nam thần ngầu như tối qua.” Mẫn Mẫn chìm đắm trong dư vị tối qua, “Lôi mày đi leo núi về mà vẫn sung sức phết, thể lực quá đỉnh.”
Mẫn Mẫn không phải là tài xế lão luyện lúc nào cũng có thể lái xe như Trình Viên Viên nhưng thỉnh thoảng cô nàng cũng trêu ghẹo cuộc sống gối chăn của bạn mình, có điều xung quanh hiện giờ có rất nhiều nữ sinh cũng đang về ký túc xá, cô nàng ngại lái xe, bèn nuốt lời đen tối xuống.
Kiều Lâm Lâm không để ý tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của bạn mình, cô giận dữ phồng má, hôm qua vì chia tay anh mà tim cô muốn tan vỡ, khóc lóc thảm thiết, trong khi đó anh lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào, về trường còn có tâm trạng chơi bóng nữa cơ. Uổng công cô còn tưởng anh không nỡ xa cô, tức á!
Mẫn Mẫn vẫn tiếp tục khua tay múa chân miêu tả tư thế siêu ngầu siêu đẹp trai của nam thần khi ném quả ba điểm, Tạ Văn Lệ vừa mở cửa vừa quay đầu ngưỡng mộ: “Vậy mà bóng cũng vào rổ á? Ngầu quá đi mất.”
Mẫn Mẫn tự hào gật đầu, ngoảnh đầu phát hiện Kiều Lâm Lâm đang giận dỗi thì kéo cô vào phòng, trêu: “Tiểu Kiều Kiều à, đừng hẹp hòi thế chứ, nam thần đã là người của mày rồi, bọn tao ngắm vài lần cũng chả xơ múi được gì, có cần tức giận thế không?”
Kiều Lâm Lâm mang cái danh “cuồng ghen” hoàn toàn không oan, cô là fangirl số một của Cố Chi Thu, nghe bạn trêu thì bất giác hỏi ngược lại: “Không xơ múi được gì, ý là tụi mày muốn xơ múi gì?”
“Tốt lắm, cứ giữ vững trạng thái này.” Mẫn Mẫn không sợ đổ dầu vào lửa, đóng cửa phòng lại, tiếp tục lôi kéo Kiều Lâm Lâm tán dóc: “Hôm qua bọn tao đã thăm dò tình địch giúp mày rồi, quả nhiên con bé khoa Tài chính cũng đi xem bóng, lại còn đứng ở mấy hàng đầu cơ, mắt cứ dán vào đại thần nhà mày, đến cả bạn của nó nói chuyện với nó mà nó còn chẳng thèm ư hử, mày coi chừng đó.”
Kiều Lâm Lâm: …
Cô đau lòng không thở nổi, kết hợp với lời kể của con bạn, cô đã tưởng tượng xong câu chuyện. Cô yêu cầu chia tay, Cố Chi Thu chẳng những thờ ơ mà còn có tâm trạng liếc mắt đưa tình với nữ chính, đồ cặn bã.
Cố Chi Thu không biết mình đã biến thành đồ cặn bã, tan học, anh nhắn tin Wechat cho Kiều Lâm Lâm, hỏi cô có muốn đi ăn trưa ở nhà hàng Cá Nhỏ không.
Kiều Lâm Lâm giận quá hóa no luôn rồi, khí phách trả lời: “Không đi, em có hẹn đi ăn với đám Mẫn Mẫn rồi.”
Mẫn Mẫn nào biết mình đã trở thành bia đỡ đạn, cô nàng moi gói khoai tây chiên từ trong tủ quần áo ra, vừa chia sẻ cho bạn cùng phòng vừa mong đợi hỏi Kiều Lâm Lâm: “Không thể cứ để mặc con bé khóa dưới dòm ngó nam thần vậy được, người xưa có câu phòng bệnh hơn chữa bệnh, mày đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Kiều Lâm Lâm xua tay, không có lòng dạ đâu mà ăn khoai tây chiên, tất nhiên càng không có gan đi “tính sổ” với nữ chính, nếu tính toán chi li, còn chưa biết ai nên tính sổ ai nữa kìa, người ta là nữ chính đó, theo cốt truyện thì cả nam chính lẫn nam thần đều là của cô ấy đó…
Càng nghĩ càng nhụt chí, Kiều Lâm Lâm cầm điện thoại, vẻ mặt phức tạp chờ đối phương nhắn lại.
Sáng nay Cố Chi Thu học hơn cô một tiết, bây giờ mới tan lớp, dựa theo thói quen của anh là sẽ ngồi lại phòng học để đọc sách hoặc đến thư viện tra tài liệu, nhưng nghĩ tới hồi sáng cô còn giận dỗi, anh không yên lòng, thầm nghĩ nên dỗ dành cô nhiều hơn, bèn thu dọn đồ đạc, nào ngờ lời rủ rê của anh bị cô từ chối ngay lập tức. Đây là lần đầu tiên Cố Chi Thu bị bạn gái từ chối, đọc được tin nhắn trả lời, anh chợt khựng lại, nhưng nghĩ lại gần đây đến cả chia tay cô cũng không kiêng kỵ thì từ chối ăn trưa với anh có là gì.
Xem ra những lời ban sáng không có nhiều tác dụng, Cố Chi Thu lại đau đầu, gõ một hàng chữ để trả lời nhưng sau đó lại chầm chậm xóa đi.
Cố Chi Thu chợt nhớ ra học kỳ trước họ không hề dính nhau như hình với bóng, vì anh phải chạy tiến độ cho dự án thí nghiệm, nhà trường cũng yêu cầu anh tham gia nhiều hoạt động nên đôi khi loay hoay đến độ cả tuần cũng khó mà thấy bóng dáng anh, khi đó cô rất chủ động, thường xuyên đợi bên ngoài phòng thí nghiệm mấy chục phút chỉ để gặp anh trong chốc lát, ấy vậy mà cô không thấy phiền phức. Học kỳ này, anh đã từ chối vài hoạt động không cần thiết, cộng thêm thời gian này tạm thời không có dự án nên đã nghĩ sẽ có nhiều thời gian dành cho cô, nhưng hồi sáng cô nói ở bên anh, cô rất mệt mỏi, có phải vì gần đây ngày nào họ cũng gặp nhau nên mới khiến cô thấy phiền?
Thôi vậy, nên chừa cho cô chút không gian riêng tư. Nghĩ thế, Cố Chi Thu xóa hàng chữ khuyên lơn, đổi thành: “Ừ, các em ăn ngon miệng nhé.”
Vừa ra khỏi phòng học vừa nhắn tin, bất chợt bị bạn cùng phòng Lâm Thắng Văn choàng vai: “Anh Cố, về ký túc xá à?”
Kế hoạch bầu bạn với bạn gái bị phá vỡ, Cố Chi Thu chợt thấy mờ mịt, sững sờ chốc lát mới gật đầu: “Ừ.”
Lâm Thắng Văn qua loa cẩu thả choàng vai bá cổ Cố Chi Thu về ký túc xá, còn Lục Quan Dương và Trương Mẫn Hành khiếp đảm nhìn nhau, không đúng, Cố thần còn chưa giải quyết được vấn đề ư, mới giờ này đã về ký túc xá?
Một người cũng khiếp đảm không kém là Kiều Lâm Lâm, cô tưởng nam thần thật lòng muốn hẹn hò với mình, chắc chắn phải năn nỉ một hồi, nào ngờ anh từ bỏ luôn.
Quả nhiên anh không quan tâm tới cô mà, Kiều Lâm Lâm đau đớn vô hạn ôm ngực.
Cuối cùng buổi đàm phán chia tay lần này lại không giải quyết được gì vì khi đang bàn tới vấn đề sở thích “đa dạng” của Kiều Lâm Lâm thì hết giờ. Thứ hai họ đều có lớp, Cố Chi Thu là siêu học thần không bao giờ cúp cua, còn Kiều Lâm Lâm là sinh viên ngoan ngoãn không dám trốn học, vì vậy họ chỉ có thể tạm gác lại chuyện đó, mạnh ai về lớp nấy.
Tất nhiên người thở dài chờ đợi buổi chia tay lần sau chỉ có một mình Kiều Lâm Lâm vì Cố Chi Thu cho rằng vấn đề của họ đã được giải quyết ổn thỏa rồi.
Kiều Lâm Lâm không tài nào hiểu nổi tại sao chuyện đơn giản như chia tay khi tới lượt cô lại luôn bị biến đổi bất ngờ như thế chứ? Hôm qua có thể nói là vì cô đánh giá thấp trình độ chú ý của nam thần nên mới thất bại, nhưng hôm nay cô đã chuẩn bị đầy đủ rồi mà, cô đã đưa ra lý do tiêu chuẩn theo như anh yêu cầu, mà lý do đó cũng không phải là hoàn toàn qua loa lấy lệ, cô thật lòng thật dạ cảm thấy áp lực nặng tựa núi khi có người bạn trai quá mức “trâu bò”, dẫu rằng trước khi phát hiện mình xuyên vào sách, cô đã coi áp lực ấy là gánh nặng ngọt ngào, chẳng thấy khó chịu chút nào.
Tóm lại Kiều Lâm Lâm cảm thấy lần này mình chia tay rất có thành ý nên từ chối gánh trách nhiệm khi thất bại lần nữa. Khiến sự việc trở nên phức tạp đều là do tư duy của Cố Chi Thu quá cao, chỉ cần điều kiện hơi không đạt thôi là cũng bị anh đánh trượt, vì vậy mới gây ra phiền phức. Tất nhiên cô không có gan công khai chỉ trích nam thần ở trước mặt anh mà chỉ dám thầm phân chia trách nhiệm của nhau ở trong lòng thôi.
Thú thật, Kiều Lâm Lâm không còn kiên định lôi kéo Cố Chi Thu chia tay nữa, không chỉ vì không đủ thời gian mà là chính bản thân cô cũng bắt đầu dao động, mức độ khoan dung mà bạn trai dành cho cô nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, điều này khiến Kiều Lâm Lâm trước giờ tự nhận mình rất hiểu anh cũng trở nên hoang mang, không biết bản tính của nam thần vốn luôn rộng lượng, tấm lòng bao la như biển cả hay là chỉ cài đặt bộ lọc với riêng mình cô, bất kể cô làm gì cũng trở nên đáng yêu trong mắt anh?
Nếu là vế sau, Kiều Lâm Lâm nghĩ các kiểu đánh trượt đơn xin chia tay của cô không chỉ đơn giản vì tư duy khoa học quá cao siêu của anh mà là biến tướng níu kéo cô. Tuy cô không dám hy vọng xa vời là sẽ nhận được đãi ngộ mà đến cả nữ chính cũng không có nhưng vẫn có quyền nằm mơ chứ.
Nếu nam thần chịu níu kéo, Kiều Lâm Lâm cũng không hy vọng xa vời là anh sẽ khóc lóc cầu xin cô đừng bỏ rơi anh mà chỉ cần anh tỏ ra níu kéo, Kiều Lâm Lâm sẽ tình nguyện kéo dài kế hoạch chia tay vô điều kiện, vì nếu thắng nữ chính ở một phương diện nào đó sẽ giúp cô có được sự tự tin bùng nổ, hơn nữa cô vẫn hơi không cam tâm khi chưa được ngủ với nam thần.
Đáng tiếc giấc mộng đẹp đẽ của Kiều Lâm Lâm tồn tại chưa hết buổi sáng thì đã hoàn toàn tiêu tan.
Thứ hai các cô chỉ học hai tiết, hơn mười giờ là kết thúc. Trừ Trình Viên Viên luôn tích cực tham gia các hoạt động đoàn thể và quảng giao rộng phải đi họp ra thì ba người còn lại trong phòng ký túc xá đều là thành viên đảng cá mặn, không có tiết học là sẽ kiếm trò để chơi, bây giờ còn chưa tới giờ ăn trưa nên học xong là ba người cặp kè về ký túc xá.
Trên đường về, Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ hăng hái kể cho Kiều Lâm Lâm nghe về “đại hội” bóng rổ tối qua, hồi sáng cô “đánh lẻ” nên họ chưa kịp kể, bây giờ phải tám cho đã.
“Tối qua mày xui khiếp, tự dưng đi ngủ sớm, nam thần của bọn mình chơi bóng với mấy chàng cùng khoa Sinh học, đông vui ghê lắm, ít nhất hơn một nửa con gái ở ký túc xá đi xem, đây là lần đầu tiên nam thần xuất hiện ở sân bóng rổ từ ngày khai giảng đó, thật hiếm có.”
Nhìn Mẫn Mẫn mặt tươi như hoa xen lẫn thèm khát khi nhắc tới trận bóng tối qua, Tạ Văn Lệ ai oán nhìn Kiều Lâm Lâm, “Tao không được xem đây nè, sợ mày tỉnh giữa chừng nên ở ký túc xá chờ mày, ai dè mày ngủ như heo…”
Kiều Lâm Lâm: …
Cô ngơ ngác, tất nhiên không phải vì trận bóng mà mình bỏ lỡ mà là vì không thể tin nổi hôm qua anh lại có tâm trạng chơi bóng, bèn xác nhận lại: “Mày nói hôm qua anh ấy chơi rất hay?”
“Chứ sao, chưa bao giờ tao thấy nam thần ngầu như tối qua.” Mẫn Mẫn chìm đắm trong dư vị tối qua, “Lôi mày đi leo núi về mà vẫn sung sức phết, thể lực quá đỉnh.”
Mẫn Mẫn không phải là tài xế lão luyện lúc nào cũng có thể lái xe như Trình Viên Viên nhưng thỉnh thoảng cô nàng cũng trêu ghẹo cuộc sống gối chăn của bạn mình, có điều xung quanh hiện giờ có rất nhiều nữ sinh cũng đang về ký túc xá, cô nàng ngại lái xe, bèn nuốt lời đen tối xuống.
Kiều Lâm Lâm không để ý tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của bạn mình, cô giận dữ phồng má, hôm qua vì chia tay anh mà tim cô muốn tan vỡ, khóc lóc thảm thiết, trong khi đó anh lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào, về trường còn có tâm trạng chơi bóng nữa cơ. Uổng công cô còn tưởng anh không nỡ xa cô, tức á!
Mẫn Mẫn vẫn tiếp tục khua tay múa chân miêu tả tư thế siêu ngầu siêu đẹp trai của nam thần khi ném quả ba điểm, Tạ Văn Lệ vừa mở cửa vừa quay đầu ngưỡng mộ: “Vậy mà bóng cũng vào rổ á? Ngầu quá đi mất.”
Mẫn Mẫn tự hào gật đầu, ngoảnh đầu phát hiện Kiều Lâm Lâm đang giận dỗi thì kéo cô vào phòng, trêu: “Tiểu Kiều Kiều à, đừng hẹp hòi thế chứ, nam thần đã là người của mày rồi, bọn tao ngắm vài lần cũng chả xơ múi được gì, có cần tức giận thế không?”
Kiều Lâm Lâm mang cái danh “cuồng ghen” hoàn toàn không oan, cô là fangirl số một của Cố Chi Thu, nghe bạn trêu thì bất giác hỏi ngược lại: “Không xơ múi được gì, ý là tụi mày muốn xơ múi gì?”
“Tốt lắm, cứ giữ vững trạng thái này.” Mẫn Mẫn không sợ đổ dầu vào lửa, đóng cửa phòng lại, tiếp tục lôi kéo Kiều Lâm Lâm tán dóc: “Hôm qua bọn tao đã thăm dò tình địch giúp mày rồi, quả nhiên con bé khoa Tài chính cũng đi xem bóng, lại còn đứng ở mấy hàng đầu cơ, mắt cứ dán vào đại thần nhà mày, đến cả bạn của nó nói chuyện với nó mà nó còn chẳng thèm ư hử, mày coi chừng đó.”
Kiều Lâm Lâm: …
Cô đau lòng không thở nổi, kết hợp với lời kể của con bạn, cô đã tưởng tượng xong câu chuyện. Cô yêu cầu chia tay, Cố Chi Thu chẳng những thờ ơ mà còn có tâm trạng liếc mắt đưa tình với nữ chính, đồ cặn bã.
Cố Chi Thu không biết mình đã biến thành đồ cặn bã, tan học, anh nhắn tin Wechat cho Kiều Lâm Lâm, hỏi cô có muốn đi ăn trưa ở nhà hàng Cá Nhỏ không.
Kiều Lâm Lâm giận quá hóa no luôn rồi, khí phách trả lời: “Không đi, em có hẹn đi ăn với đám Mẫn Mẫn rồi.”
Mẫn Mẫn nào biết mình đã trở thành bia đỡ đạn, cô nàng moi gói khoai tây chiên từ trong tủ quần áo ra, vừa chia sẻ cho bạn cùng phòng vừa mong đợi hỏi Kiều Lâm Lâm: “Không thể cứ để mặc con bé khóa dưới dòm ngó nam thần vậy được, người xưa có câu phòng bệnh hơn chữa bệnh, mày đã nghĩ ra cách gì chưa?”
Kiều Lâm Lâm xua tay, không có lòng dạ đâu mà ăn khoai tây chiên, tất nhiên càng không có gan đi “tính sổ” với nữ chính, nếu tính toán chi li, còn chưa biết ai nên tính sổ ai nữa kìa, người ta là nữ chính đó, theo cốt truyện thì cả nam chính lẫn nam thần đều là của cô ấy đó…
Càng nghĩ càng nhụt chí, Kiều Lâm Lâm cầm điện thoại, vẻ mặt phức tạp chờ đối phương nhắn lại.
Sáng nay Cố Chi Thu học hơn cô một tiết, bây giờ mới tan lớp, dựa theo thói quen của anh là sẽ ngồi lại phòng học để đọc sách hoặc đến thư viện tra tài liệu, nhưng nghĩ tới hồi sáng cô còn giận dỗi, anh không yên lòng, thầm nghĩ nên dỗ dành cô nhiều hơn, bèn thu dọn đồ đạc, nào ngờ lời rủ rê của anh bị cô từ chối ngay lập tức. Đây là lần đầu tiên Cố Chi Thu bị bạn gái từ chối, đọc được tin nhắn trả lời, anh chợt khựng lại, nhưng nghĩ lại gần đây đến cả chia tay cô cũng không kiêng kỵ thì từ chối ăn trưa với anh có là gì.
Xem ra những lời ban sáng không có nhiều tác dụng, Cố Chi Thu lại đau đầu, gõ một hàng chữ để trả lời nhưng sau đó lại chầm chậm xóa đi.
Cố Chi Thu chợt nhớ ra học kỳ trước họ không hề dính nhau như hình với bóng, vì anh phải chạy tiến độ cho dự án thí nghiệm, nhà trường cũng yêu cầu anh tham gia nhiều hoạt động nên đôi khi loay hoay đến độ cả tuần cũng khó mà thấy bóng dáng anh, khi đó cô rất chủ động, thường xuyên đợi bên ngoài phòng thí nghiệm mấy chục phút chỉ để gặp anh trong chốc lát, ấy vậy mà cô không thấy phiền phức. Học kỳ này, anh đã từ chối vài hoạt động không cần thiết, cộng thêm thời gian này tạm thời không có dự án nên đã nghĩ sẽ có nhiều thời gian dành cho cô, nhưng hồi sáng cô nói ở bên anh, cô rất mệt mỏi, có phải vì gần đây ngày nào họ cũng gặp nhau nên mới khiến cô thấy phiền?
Thôi vậy, nên chừa cho cô chút không gian riêng tư. Nghĩ thế, Cố Chi Thu xóa hàng chữ khuyên lơn, đổi thành: “Ừ, các em ăn ngon miệng nhé.”
Vừa ra khỏi phòng học vừa nhắn tin, bất chợt bị bạn cùng phòng Lâm Thắng Văn choàng vai: “Anh Cố, về ký túc xá à?”
Kế hoạch bầu bạn với bạn gái bị phá vỡ, Cố Chi Thu chợt thấy mờ mịt, sững sờ chốc lát mới gật đầu: “Ừ.”
Lâm Thắng Văn qua loa cẩu thả choàng vai bá cổ Cố Chi Thu về ký túc xá, còn Lục Quan Dương và Trương Mẫn Hành khiếp đảm nhìn nhau, không đúng, Cố thần còn chưa giải quyết được vấn đề ư, mới giờ này đã về ký túc xá?
Một người cũng khiếp đảm không kém là Kiều Lâm Lâm, cô tưởng nam thần thật lòng muốn hẹn hò với mình, chắc chắn phải năn nỉ một hồi, nào ngờ anh từ bỏ luôn.
Quả nhiên anh không quan tâm tới cô mà, Kiều Lâm Lâm đau đớn vô hạn ôm ngực.