Chương 6
Edit: Sa
Từ rất lâu trước kia, Kiều Lâm Lâm đã thấy cái tên Cố Chi Thu nghe quen quen nhưng cô không nghĩ nhiều, cho rằng đại thần không hổ là đại thần, đến cả cái tên cũng có phong phạm của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình. Nếu đã có phong cách giống ngôn tình thì cô cảm thấy quen tai quá là bình thường. Thậm chí còn lâu hơn nữa, khi cô vừa xuyên không đến đây, lần đầu tiên nghe “Trường đại học Trường Thanh” cũng đã nghĩ hình như từng nghe rồi, nhưng sự bất thường ấy cũng bị cô dùng lý do tương tự bỏ qua.
Rõ ràng có nhiều dấu vết nhưng Kiều Lâm Lâm lại chẳng để tâm, vô tư vô lự sống tới bây giờ, đến khi nghe thấy cái tên Hứa Úy Nhiên của nữ chính, cô mới chợt nhận ra mình không phải xuyên không đơn thuần mà là xuyên sách.
Nhưng đã muộn.
Nói đến nữ chính Hứa Úy Nhiên thì phải kể đến kiếp trước của Kiều Lâm Lâm.
Kiếp trước cô cũng tên là Kiều Lâm Lâm, gia cảnh tạm được, cấp hai và cấp ba đều học trường điểm của thành phố, thành tích bình thường, lớp mười hai, dưới sự đốc thúc của bố mẹ và giáo viên, cô phát huy vượt xa bình thường, thi đậu khoa chính quy của trường thuộc dự án 211, ai nấy đều hài lòng, cô cũng làm theo “khuyến khích” của giáo viên là lên đại học hãy thả lỏng bản thân, triệt để “bung xõa”, khi nào tới kỳ thi thì mới hoảng hốt chong đèn học hành với bạn cùng phòng, chỉ mong qua môn là được.
Có lẽ là vì mệt mỏi quá độ, cô gục đầu trên bàn học, lúc tỉnh lại thì đã biến thành nữ sinh trung học, họ tên và gương mặt vẫn vậy, nhưng trừ hai thứ đó ra, xung quanh không có bất cứ điểm chung nào nữa, cho nên cô luôn cho rằng mình xuyên không đến thế giới song song. Nhưng ở thế giới song song cô thê thảm quá đáng!
Tuy thành tích của Kiều Lâm Lâm bình thường nhưng ít nhất gia cảnh không tệ, bố mẹ đều là nhân viên công chức, từ nhỏ đã cho cô học các môn năng khiếu, vì vậy từ tiểu học cho đến cấp ba, cô luôn là nữ thần đa tài đa nghệ trong mắt bạn học, lên đại học cũng nghiễm nhiên được bình chọn là hoa khôi giảng đường. Vậy vì sao cả học kỳ cô chẳng học hành gì? Đó là vì làm hoa khôi giảng đường hạnh phúc quá, cả nam sinh lẫn nữ sinh từ bốn phương tám hướng tranh giành nhau để kết bạn với cô khiến một người thích náo nhiệt như cô chơi vui tới mức quên trời quên đất.
Nhưng ở thế giới song song thì sao? Rõ ràng vẫn đẹp y hệt nhưng khi soi gương thì luôn thấy mặt ủ mày chau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cằm nhọn hoắt, trông có phần mong manh yếu đuối, ai không biết còn tưởng đây là đóa hoa yểu điệu trong gió, nhưng từ ký ức của cô ấy, Kiều Lâm Lâm mới biết ở thế giới này, mình bị thiếu dinh dưỡng do không đủ ăn.
Ở thế kỷ hai mươi mốt mà còn tình trạng thiếu dinh dưỡng do không đủ ăn, cô cực kỳ khiếp đảm, nhưng nhìn bộ đồng phục bạc thếch mà mình đang mặc rồi lại nhìn căn nhà nhỏ xíu xìu xiu, không tin cũng phải tin.
Bố mẹ cô ở thế giới này, một người từng là công nhân xí nghiệp nhà nước, một người vẫn đang phấn đấu ở phân xưởng, nhưng vẫn câu nói cũ, đây là thế kỷ hai mươi mốt. Nếu ở thập niên bảy mươi, tám mươi, bố mẹ làm công nhân ở xí nghiệp nhà nước là rất oách, nhưng ở thế kỷ hai mươi mốt thì không được hạnh phúc như vậy.
Năm xưa cả hai vợ chồng đều là nhân viên, lương bổng không cao nhưng ít ra cả hai vợ chồng đều có công ăn việc làm, tuy hoàn cảnh hơi kém nhưng vẫn có thể đủ ăn đủ mặc, tuy nhiên từ ngày bà Kiều bị sa thải, hoàn cảnh gia đình liền tụt dốc không phanh.
Thật ra với độ tuổi của bà Kiều thì vẫn có thể kiếm được công việc khác hoặc mở tiệm tạp hóa nho nhỏ, nhưng lúc bà Kiều bị cho thôi việc lại đúng vào lúc cô vừa lên lớp chín – thời điểm quan trọng không kém gì thi đại học. Người không tiền không thế càng mong con mình thi đậu đại học để có tương lai tươi sáng hơn, nhà họ Kiều cũng không ngoại lệ, bà Kiều quyết định tạm thời chưa đi làm vội, ở nhà chăm sóc con gái đến khi thi xong.
Sau đó cô thành công thi đậu trường cấp ba trọng điểm của thành phố, tuy không phải là trường tốt nhất nhưng cũng coi như là đã bước một chân vào cánh cổng đại học, khi đó bà Kiều lại nghe người ta nói cấp ba càng phải phấn đấu hơn lớp chín, có thể thi đậu trường đại học hàng đầu hay không phụ thuộc cả vào ba năm này. Bà Kiều càng nghĩ càng thấy đúng, họ làm cha mẹ không cho con có cuộc sống sung túc thì chỉ có thể cố gắng chăm lo mọi thứ cho con để con an tâm học tập.
Vì vậy bà Kiều lại tiếp tục ở nhà, cần mẫn giặt giũ, nấu cơm. Lương của ông Kiều không cao, mà mức sống ở thành phố B tương đối đắt đỏ, học phí và các khoản khác ở cấp ba cũng không rẻ nên càng áp lực.
Để chăm lo cho con gái, tất nhiên họ không khấu trừ phần ăn của con mình, chỉ là tính cách của Kiều Lâm Lâm ở thế giới này hướng nội hơn nhiều so với cô trước đây, một phần là hoàn cảnh gia đình khiến cô bé tự ti, không muốn giải bày nỗi lòng cùng ai kể cả bố mẹ, một phần là thấy bố mẹ nhịn ăn nhịn mặc để lo cho mình nên cảm thấy rất áy náy, sau khi đắn đo thì dùng phương pháp ngốc nghếch nhất là ăn ít lại để chừa thức ăn ngon cho bố mẹ.
Không biết ông bà Kiều có cảm nhận được tấm lòng hiếu thảo của con gái mình hay không mà ở thế giới này, cô bé Kiều Lâm Lâm dần dà biến mình thành Lâm muội muội gầy yếu ra gió là ngã.
Bản thân Kiều Lâm Lâm luôn xinh đẹp rạng ngời, bạn bè thường trêu câu “hoa sang hoa quý chốn trần gian” là để nói về cô, không ngờ có ngày vẻ đẹp sáng chói của cô lại có thể biến thành mong manh yếu đuối, soi gương ngắm mãi không thấy chán.
Nhưng cô cảm thấy “cô” ở thế giới này có phần lo nghĩ thái quá, bố mẹ tiết kiệm không có nghĩa là nhà nghèo đến độ không có cái ăn, dẫu sao thành phố B cũng là thành phố loại một, ông Kiều làm công nhân đã hai mươi năm, lương có ít thì cũng ở mức trung bình, bà Kiều không chịu đi làm chứng tỏ tiền lương của ông Kiều vẫn đủ nuôi sống gia đình. Từ đó suy ra tiền lương của bà Kiều trước kia có thể đã được cất làm khoản tiết kiệm, hẳn là một năm dư ra được ba vạn, hai mươi năm thì cũng có vài chục vạn chứ?
Kiều Lâm Lâm nghĩ ông bà Kiều cũng giống như nhiều cha mẹ trong thiên hạ, họ sẽ để dành một khoản tiền và không động vào nó, hoặc là để dành cho con cái đi du học, hoặc là để “chạy” công việc cho con sau này.
Kiều Lâm Lâm thì muốn mua nhà hơn, kiếp trước bố mẹ cô để dành cho cô mấy trăm vạn để đi du học nhưng cô không thích lắm, bây giờ nghèo thành thế này thì việc du học càng thêm xa xỉ, cô lại càng không thích. Nhưng nhà thì thật sự quá tồi tàn, đây là khu chung cư dành cho nhân viên nhà xưởng được xây mấy chục năm trước, cơ sở hạ tầng xuống cấp, không có các dịch vụ tiện ích nào, hơn nữa chỉ là căn hộ có một phòng ngủ và một phòng khách, phòng của bố mẹ và phòng cô chỉ được ngăn ra bằng tấm ván gỗ, cực kỳ bất tiện, quan trọng hơn cả là không có sổ đỏ, không thể bán cũng không cho thuê được, chỉ có thể tự ở, nếu ở đây cả đời chắc cô suy sụp mất.
So với hoàn cảnh sống y hệt như hai mươi năm trước, việc tự dưng bị học lại cấp ba và năm lớp mười hai ma quỷ thêm lần nữa, Kiều Lâm Lâm cảm thấy cũng không khó chấp nhận lắm.
Khó khăn lắm mới được hoàn toàn giải thoát, bây giờ tự dưng bị quay trở lại thời kỳ trước giải phóng, tất nhiên Kiều Lâm Lâm có suy sụp, nhưng hơn hết cô càng hiểu rõ vấn đề. Bố mẹ cô ở kiếp trước đã nói gia cảnh nhà họ khá giả, bố mẹ ân cần dạy bảo cô cố gắng học hành, tối thiểu cũng phải thi đậu đại học chính quy, tốt nghiệp xong là ra nước ngoài du học để mạ vàng lên người, sau đó về nước tìm việc hoặc là thi làm nhân viên công chức thì cũng thuận lợi hơn người khác. Kiều Lâm Lâm hiểu điều đó, nếu không thì cũng chẳng đã vùi đầu học tập, thi đậu 211 khiến bố mẹ bất ngờ. Gia cảnh khá giả mà cũng cần phải đi đậu đại học, hôm nay sống trong căn nhà chỉ có bốn bức tường, Kiều Lâm Lâm càng hiểu rõ mình phải cố gắng hết sức, học đại học là con đường duy nhất.
Cũng may là tuy nhà họ ở nơi hẻo lánh, tuốt tận ngoại thành nhưng vẫn là hộ khẩu thành phố, làm cư dân thành phố B được người người thèm khát, sau hai năm vùi mài kinh sử, Kiều Lâm Lâm đã thi đậu đại học Trường Thanh đứng đầu cả nước, tuy chỉ là ngành tép riu nhưng cũng đủ khiến Kiều Lâm Lâm mừng phát khóc, từ cái trường hạng bét thuộc 211 đùng phát trở thành sinh viên đại học danh giá hàng đầu, cô cảm thấy mình đã chịu rất nhiều khổ sở trong suốt hai năm qua.
Sau đó tất nhiên là hưởng thụ cuộc sống. Kiều Lâm lâm không muốn phấn đấu trở thành sinh viên giỏi ở trường đại học, sự chênh lệch giữa cô và sinh viên giỏi đã là vận mệnh an bài, cô không muốn làm khó mình. Kế hoạch ban đầu của cô là ra trường đúng hạn, thông thường sinh viên chuyên ngành Tiếng Trung sẽ khó tìm được việc nhưng cái mác Trường Thanh rất có giá trị, cô chỉ cần cầm tấm bằng tốt nghiệp Trường Thanh cộng thêm ưu thế người thành phố B thì chắc chắn không khó để tìm việc làm, sau đó thì vay tiền mua căn nhà nho nhỏ có hai phòng ngủ, cả nhà sẽ cố gắng làm việc trả nợ, Kiều Lâm Lâm cảm thấy tương lai rất tốt đẹp.
Quay lại vấn đề.
Tuy Trường Thanh cũng có hai chữ nhưng Kiều Lâm Lâm chưa bao giờ nghĩ nó có liên quan tới trường Thanh Hoa. Kế bên Thanh Hoa còn có Bắc Kinh anh rượt em đuổi, tuy tranh đua cao thấp quyết liệt nhưng danh phận chưa định, sinh viên hai trường cũng chỉ khiêm tốn nói trường mình đứng hạng hai thôi chứ chưa ai dám lên mặt xưng hạng nhất, còn đại học Trường Thanh hoàn toàn xứng đáng xếp hạng nhất toàn quốc ở thế giới này, không có gì để tranh cãi, vì vậy Kiều Lâm Lâm mới chưa từng nghĩ Trường Thanh là lấy hình mẫu từ Thanh Hoa.
Bây giờ nữ chính đã hiện ra trước mặt, những chi tiết nhỏ nhặt mà trước kia Kiều Lâm Lâm bỏ qua ùn ùn kéo đến, ví dụ như Thanh Hoa là nguyên mẫu của Trường Thanh, qua ngòi bút của tác giả đã khiến nó vĩ đại hơn nguyên mẫu rất nhiều, cũng ví như ban đầu cô thấy cái tên Cố Chi Thu rất quen nhưng không phải bởi vì nghe giống tên nam chính ngôn tình mà là anh chính xác là… nam phụ trong tiểu thuyết ngôn tình.
Cố đại thần là nam phụ trong bộ truyện mà đến cả dân chuyên đọc ngôn tình như Kiều Lâm Lâm cũng đoán nhầm nam chính, tất nhiên anh không phải nhân vật xấu xa gì, anh không phải là nam chính nhưng lại hơn hẳn nam chính, là người mà kiếp trước nữ chính đã ôm ấp bóng hình cả đời. Như câu “lỡ gặp một lần, nhớ nhung cả đời”, trong trái tim nữ chính luôn chôn giấu ánh trăng sáng Cố Chi Thu, từ đó không nhìn nổi bất cứ người đàn ông nào nữa, sống một mình cả đời, vì hồi trẻ chỉ dám đứng từ xa nhìn nam thần chứ không dám lại gần đã trở thành nỗi nuối tiếc tích tụ trong tim nữ chính, Kiều Lâm Lâm nghĩ có lẽ nữ chính sống lại là vì sự tiếc nuối ấy quá lớn.
Nữ chính sống lại, hiển nhiên muốn thay đổi niềm tiếc nuối của kiếp trước. Kết thúc là nữ chính và ánh trăng sáng không đi cùng nhau tới cuối đời, nam chính là một người tưởng như lạnh lùng nhưng thực chất rất bao dung, một lòng bảo vệ nữ chính, hơn nữa gia thế cực kỳ to lớn, lại đẹp trai, cao ráo, giỏi giang, tính cách cũng hợp với nữ chính hơn, đó là cái kết đẹp nhất.
Nhưng dù nam chính luôn ở bên nữ chính những lúc khó khăn, tương cứu trong lúc hoạn nạn cũng không bằng vết mực đậm màu mà ánh trăng sáng đã lưu lại trong tim nữ chính khiến độc giả như Kiều Lâm Lâm cảm thấy dẫu rằng nữ chính và ánh trăng sáng không tu thành chánh quả nhưng sự tồn tại của anh ấy trong lòng nữ chính là không thể thay thế.
Bạn trai hiện tại của cô lại là ánh trăng sáng khiến nữ chính nhớ thương hai kiếp, cô phải làm gì đây?
Từ rất lâu trước kia, Kiều Lâm Lâm đã thấy cái tên Cố Chi Thu nghe quen quen nhưng cô không nghĩ nhiều, cho rằng đại thần không hổ là đại thần, đến cả cái tên cũng có phong phạm của nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình. Nếu đã có phong cách giống ngôn tình thì cô cảm thấy quen tai quá là bình thường. Thậm chí còn lâu hơn nữa, khi cô vừa xuyên không đến đây, lần đầu tiên nghe “Trường đại học Trường Thanh” cũng đã nghĩ hình như từng nghe rồi, nhưng sự bất thường ấy cũng bị cô dùng lý do tương tự bỏ qua.
Rõ ràng có nhiều dấu vết nhưng Kiều Lâm Lâm lại chẳng để tâm, vô tư vô lự sống tới bây giờ, đến khi nghe thấy cái tên Hứa Úy Nhiên của nữ chính, cô mới chợt nhận ra mình không phải xuyên không đơn thuần mà là xuyên sách.
Nhưng đã muộn.
Nói đến nữ chính Hứa Úy Nhiên thì phải kể đến kiếp trước của Kiều Lâm Lâm.
Kiếp trước cô cũng tên là Kiều Lâm Lâm, gia cảnh tạm được, cấp hai và cấp ba đều học trường điểm của thành phố, thành tích bình thường, lớp mười hai, dưới sự đốc thúc của bố mẹ và giáo viên, cô phát huy vượt xa bình thường, thi đậu khoa chính quy của trường thuộc dự án 211, ai nấy đều hài lòng, cô cũng làm theo “khuyến khích” của giáo viên là lên đại học hãy thả lỏng bản thân, triệt để “bung xõa”, khi nào tới kỳ thi thì mới hoảng hốt chong đèn học hành với bạn cùng phòng, chỉ mong qua môn là được.
Có lẽ là vì mệt mỏi quá độ, cô gục đầu trên bàn học, lúc tỉnh lại thì đã biến thành nữ sinh trung học, họ tên và gương mặt vẫn vậy, nhưng trừ hai thứ đó ra, xung quanh không có bất cứ điểm chung nào nữa, cho nên cô luôn cho rằng mình xuyên không đến thế giới song song. Nhưng ở thế giới song song cô thê thảm quá đáng!
Tuy thành tích của Kiều Lâm Lâm bình thường nhưng ít nhất gia cảnh không tệ, bố mẹ đều là nhân viên công chức, từ nhỏ đã cho cô học các môn năng khiếu, vì vậy từ tiểu học cho đến cấp ba, cô luôn là nữ thần đa tài đa nghệ trong mắt bạn học, lên đại học cũng nghiễm nhiên được bình chọn là hoa khôi giảng đường. Vậy vì sao cả học kỳ cô chẳng học hành gì? Đó là vì làm hoa khôi giảng đường hạnh phúc quá, cả nam sinh lẫn nữ sinh từ bốn phương tám hướng tranh giành nhau để kết bạn với cô khiến một người thích náo nhiệt như cô chơi vui tới mức quên trời quên đất.
Nhưng ở thế giới song song thì sao? Rõ ràng vẫn đẹp y hệt nhưng khi soi gương thì luôn thấy mặt ủ mày chau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cằm nhọn hoắt, trông có phần mong manh yếu đuối, ai không biết còn tưởng đây là đóa hoa yểu điệu trong gió, nhưng từ ký ức của cô ấy, Kiều Lâm Lâm mới biết ở thế giới này, mình bị thiếu dinh dưỡng do không đủ ăn.
Ở thế kỷ hai mươi mốt mà còn tình trạng thiếu dinh dưỡng do không đủ ăn, cô cực kỳ khiếp đảm, nhưng nhìn bộ đồng phục bạc thếch mà mình đang mặc rồi lại nhìn căn nhà nhỏ xíu xìu xiu, không tin cũng phải tin.
Bố mẹ cô ở thế giới này, một người từng là công nhân xí nghiệp nhà nước, một người vẫn đang phấn đấu ở phân xưởng, nhưng vẫn câu nói cũ, đây là thế kỷ hai mươi mốt. Nếu ở thập niên bảy mươi, tám mươi, bố mẹ làm công nhân ở xí nghiệp nhà nước là rất oách, nhưng ở thế kỷ hai mươi mốt thì không được hạnh phúc như vậy.
Năm xưa cả hai vợ chồng đều là nhân viên, lương bổng không cao nhưng ít ra cả hai vợ chồng đều có công ăn việc làm, tuy hoàn cảnh hơi kém nhưng vẫn có thể đủ ăn đủ mặc, tuy nhiên từ ngày bà Kiều bị sa thải, hoàn cảnh gia đình liền tụt dốc không phanh.
Thật ra với độ tuổi của bà Kiều thì vẫn có thể kiếm được công việc khác hoặc mở tiệm tạp hóa nho nhỏ, nhưng lúc bà Kiều bị cho thôi việc lại đúng vào lúc cô vừa lên lớp chín – thời điểm quan trọng không kém gì thi đại học. Người không tiền không thế càng mong con mình thi đậu đại học để có tương lai tươi sáng hơn, nhà họ Kiều cũng không ngoại lệ, bà Kiều quyết định tạm thời chưa đi làm vội, ở nhà chăm sóc con gái đến khi thi xong.
Sau đó cô thành công thi đậu trường cấp ba trọng điểm của thành phố, tuy không phải là trường tốt nhất nhưng cũng coi như là đã bước một chân vào cánh cổng đại học, khi đó bà Kiều lại nghe người ta nói cấp ba càng phải phấn đấu hơn lớp chín, có thể thi đậu trường đại học hàng đầu hay không phụ thuộc cả vào ba năm này. Bà Kiều càng nghĩ càng thấy đúng, họ làm cha mẹ không cho con có cuộc sống sung túc thì chỉ có thể cố gắng chăm lo mọi thứ cho con để con an tâm học tập.
Vì vậy bà Kiều lại tiếp tục ở nhà, cần mẫn giặt giũ, nấu cơm. Lương của ông Kiều không cao, mà mức sống ở thành phố B tương đối đắt đỏ, học phí và các khoản khác ở cấp ba cũng không rẻ nên càng áp lực.
Để chăm lo cho con gái, tất nhiên họ không khấu trừ phần ăn của con mình, chỉ là tính cách của Kiều Lâm Lâm ở thế giới này hướng nội hơn nhiều so với cô trước đây, một phần là hoàn cảnh gia đình khiến cô bé tự ti, không muốn giải bày nỗi lòng cùng ai kể cả bố mẹ, một phần là thấy bố mẹ nhịn ăn nhịn mặc để lo cho mình nên cảm thấy rất áy náy, sau khi đắn đo thì dùng phương pháp ngốc nghếch nhất là ăn ít lại để chừa thức ăn ngon cho bố mẹ.
Không biết ông bà Kiều có cảm nhận được tấm lòng hiếu thảo của con gái mình hay không mà ở thế giới này, cô bé Kiều Lâm Lâm dần dà biến mình thành Lâm muội muội gầy yếu ra gió là ngã.
Bản thân Kiều Lâm Lâm luôn xinh đẹp rạng ngời, bạn bè thường trêu câu “hoa sang hoa quý chốn trần gian” là để nói về cô, không ngờ có ngày vẻ đẹp sáng chói của cô lại có thể biến thành mong manh yếu đuối, soi gương ngắm mãi không thấy chán.
Nhưng cô cảm thấy “cô” ở thế giới này có phần lo nghĩ thái quá, bố mẹ tiết kiệm không có nghĩa là nhà nghèo đến độ không có cái ăn, dẫu sao thành phố B cũng là thành phố loại một, ông Kiều làm công nhân đã hai mươi năm, lương có ít thì cũng ở mức trung bình, bà Kiều không chịu đi làm chứng tỏ tiền lương của ông Kiều vẫn đủ nuôi sống gia đình. Từ đó suy ra tiền lương của bà Kiều trước kia có thể đã được cất làm khoản tiết kiệm, hẳn là một năm dư ra được ba vạn, hai mươi năm thì cũng có vài chục vạn chứ?
Kiều Lâm Lâm nghĩ ông bà Kiều cũng giống như nhiều cha mẹ trong thiên hạ, họ sẽ để dành một khoản tiền và không động vào nó, hoặc là để dành cho con cái đi du học, hoặc là để “chạy” công việc cho con sau này.
Kiều Lâm Lâm thì muốn mua nhà hơn, kiếp trước bố mẹ cô để dành cho cô mấy trăm vạn để đi du học nhưng cô không thích lắm, bây giờ nghèo thành thế này thì việc du học càng thêm xa xỉ, cô lại càng không thích. Nhưng nhà thì thật sự quá tồi tàn, đây là khu chung cư dành cho nhân viên nhà xưởng được xây mấy chục năm trước, cơ sở hạ tầng xuống cấp, không có các dịch vụ tiện ích nào, hơn nữa chỉ là căn hộ có một phòng ngủ và một phòng khách, phòng của bố mẹ và phòng cô chỉ được ngăn ra bằng tấm ván gỗ, cực kỳ bất tiện, quan trọng hơn cả là không có sổ đỏ, không thể bán cũng không cho thuê được, chỉ có thể tự ở, nếu ở đây cả đời chắc cô suy sụp mất.
So với hoàn cảnh sống y hệt như hai mươi năm trước, việc tự dưng bị học lại cấp ba và năm lớp mười hai ma quỷ thêm lần nữa, Kiều Lâm Lâm cảm thấy cũng không khó chấp nhận lắm.
Khó khăn lắm mới được hoàn toàn giải thoát, bây giờ tự dưng bị quay trở lại thời kỳ trước giải phóng, tất nhiên Kiều Lâm Lâm có suy sụp, nhưng hơn hết cô càng hiểu rõ vấn đề. Bố mẹ cô ở kiếp trước đã nói gia cảnh nhà họ khá giả, bố mẹ ân cần dạy bảo cô cố gắng học hành, tối thiểu cũng phải thi đậu đại học chính quy, tốt nghiệp xong là ra nước ngoài du học để mạ vàng lên người, sau đó về nước tìm việc hoặc là thi làm nhân viên công chức thì cũng thuận lợi hơn người khác. Kiều Lâm Lâm hiểu điều đó, nếu không thì cũng chẳng đã vùi đầu học tập, thi đậu 211 khiến bố mẹ bất ngờ. Gia cảnh khá giả mà cũng cần phải đi đậu đại học, hôm nay sống trong căn nhà chỉ có bốn bức tường, Kiều Lâm Lâm càng hiểu rõ mình phải cố gắng hết sức, học đại học là con đường duy nhất.
Cũng may là tuy nhà họ ở nơi hẻo lánh, tuốt tận ngoại thành nhưng vẫn là hộ khẩu thành phố, làm cư dân thành phố B được người người thèm khát, sau hai năm vùi mài kinh sử, Kiều Lâm Lâm đã thi đậu đại học Trường Thanh đứng đầu cả nước, tuy chỉ là ngành tép riu nhưng cũng đủ khiến Kiều Lâm Lâm mừng phát khóc, từ cái trường hạng bét thuộc 211 đùng phát trở thành sinh viên đại học danh giá hàng đầu, cô cảm thấy mình đã chịu rất nhiều khổ sở trong suốt hai năm qua.
Sau đó tất nhiên là hưởng thụ cuộc sống. Kiều Lâm lâm không muốn phấn đấu trở thành sinh viên giỏi ở trường đại học, sự chênh lệch giữa cô và sinh viên giỏi đã là vận mệnh an bài, cô không muốn làm khó mình. Kế hoạch ban đầu của cô là ra trường đúng hạn, thông thường sinh viên chuyên ngành Tiếng Trung sẽ khó tìm được việc nhưng cái mác Trường Thanh rất có giá trị, cô chỉ cần cầm tấm bằng tốt nghiệp Trường Thanh cộng thêm ưu thế người thành phố B thì chắc chắn không khó để tìm việc làm, sau đó thì vay tiền mua căn nhà nho nhỏ có hai phòng ngủ, cả nhà sẽ cố gắng làm việc trả nợ, Kiều Lâm Lâm cảm thấy tương lai rất tốt đẹp.
Quay lại vấn đề.
Tuy Trường Thanh cũng có hai chữ nhưng Kiều Lâm Lâm chưa bao giờ nghĩ nó có liên quan tới trường Thanh Hoa. Kế bên Thanh Hoa còn có Bắc Kinh anh rượt em đuổi, tuy tranh đua cao thấp quyết liệt nhưng danh phận chưa định, sinh viên hai trường cũng chỉ khiêm tốn nói trường mình đứng hạng hai thôi chứ chưa ai dám lên mặt xưng hạng nhất, còn đại học Trường Thanh hoàn toàn xứng đáng xếp hạng nhất toàn quốc ở thế giới này, không có gì để tranh cãi, vì vậy Kiều Lâm Lâm mới chưa từng nghĩ Trường Thanh là lấy hình mẫu từ Thanh Hoa.
Bây giờ nữ chính đã hiện ra trước mặt, những chi tiết nhỏ nhặt mà trước kia Kiều Lâm Lâm bỏ qua ùn ùn kéo đến, ví dụ như Thanh Hoa là nguyên mẫu của Trường Thanh, qua ngòi bút của tác giả đã khiến nó vĩ đại hơn nguyên mẫu rất nhiều, cũng ví như ban đầu cô thấy cái tên Cố Chi Thu rất quen nhưng không phải bởi vì nghe giống tên nam chính ngôn tình mà là anh chính xác là… nam phụ trong tiểu thuyết ngôn tình.
Cố đại thần là nam phụ trong bộ truyện mà đến cả dân chuyên đọc ngôn tình như Kiều Lâm Lâm cũng đoán nhầm nam chính, tất nhiên anh không phải nhân vật xấu xa gì, anh không phải là nam chính nhưng lại hơn hẳn nam chính, là người mà kiếp trước nữ chính đã ôm ấp bóng hình cả đời. Như câu “lỡ gặp một lần, nhớ nhung cả đời”, trong trái tim nữ chính luôn chôn giấu ánh trăng sáng Cố Chi Thu, từ đó không nhìn nổi bất cứ người đàn ông nào nữa, sống một mình cả đời, vì hồi trẻ chỉ dám đứng từ xa nhìn nam thần chứ không dám lại gần đã trở thành nỗi nuối tiếc tích tụ trong tim nữ chính, Kiều Lâm Lâm nghĩ có lẽ nữ chính sống lại là vì sự tiếc nuối ấy quá lớn.
Nữ chính sống lại, hiển nhiên muốn thay đổi niềm tiếc nuối của kiếp trước. Kết thúc là nữ chính và ánh trăng sáng không đi cùng nhau tới cuối đời, nam chính là một người tưởng như lạnh lùng nhưng thực chất rất bao dung, một lòng bảo vệ nữ chính, hơn nữa gia thế cực kỳ to lớn, lại đẹp trai, cao ráo, giỏi giang, tính cách cũng hợp với nữ chính hơn, đó là cái kết đẹp nhất.
Nhưng dù nam chính luôn ở bên nữ chính những lúc khó khăn, tương cứu trong lúc hoạn nạn cũng không bằng vết mực đậm màu mà ánh trăng sáng đã lưu lại trong tim nữ chính khiến độc giả như Kiều Lâm Lâm cảm thấy dẫu rằng nữ chính và ánh trăng sáng không tu thành chánh quả nhưng sự tồn tại của anh ấy trong lòng nữ chính là không thể thay thế.
Bạn trai hiện tại của cô lại là ánh trăng sáng khiến nữ chính nhớ thương hai kiếp, cô phải làm gì đây?