Chương : 27
Dịch: Thích ăn bánh bao
Biên: argetlam7420
Đã nhiều ngày, Cơ Cừu luôn ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Ngoại thương, sốt cao, cảm lạnh, ho khan, đúng là họa vô đơn chí, cực khổ trăm bề.
Dù có không bị thương thì khi bị bỏ đói ba ngày cũng khó mà chịu nổi. Huống chi hắn đã có thương tích từ trước, mấy ngày rồi chưa được ăn uống khiến tinh thần hắn càng suy nhược và cạn kiệt.
Tới đêm ngày thứ ba, Cơ Cừu chợt thanh tỉnh lại. Lúc này hắn đã không còn cảm giác đói bụng nữa, chỉ là cảm thấy khát nước, cố gắng đứng dậy đi đến giếng nước ngay bên hông cửa múc nước. Trước đó ngay cả sức lực đi lại cũng rất nhọc nhằn, lần này lại có thể kéo được thùng nước từ giếng lên.
Cơ Cừu cũng cảm thấy khó hiểu nhưng chỉ coi như thương thế đã chuyển biến tốt đẹp. Uống chút nước rồi trở lại phòng kiếm lương khô trước đó hắn đã tìm được trong người đám sơn tặc, Nam Linh Hoang oi bức ẩm thấp, lương khô đã mốc meo từ đời nào rồi nhưng hắn không quan tâm, lột lớp vỏ bên ngoài ra rồi ăn ngấu nghiến.
Ăn lương khô xong, hắn nhóm một đống lửa trong phòng. Trong núi có rất nhiều muỗi, không phải hắn cảm thấy lạnh mà đốt lửa chủ yếu để xua đuổi muỗi.
Đợi đến khi ngồi xuống bên cạnh đống lửa, Cơ Cừu mới phát hiện có điều gì đó bất thường. Dù thương thế chuyển biến tốt đẹp nhưng cũng không có khả năng tốt nhanh như vậy, bỗng nhiên có tinh thần, ngay cả vết thương phía sau lưng cũng không thấy đau nhức nữa, chẳng lẽ đây gọi là “hồi quang phản chiếu” sao!
Mọi người đều biết con người trước khi chết đều sẽ xuất hiện tình trạng hồi quang phản chiếu ngắn ngủi, trước đó sốt cao vài ngày hắn cũng đói bụng vài ngày, sợ là đã đến gần với cái chết, cho nên mới xuất hiện trạng thái hồi dương này.
Trong vài giây hoảng loạn ngắn ngủi, Cơ Cừu bắt đầu tìm gì đó để ăn. Hắn không biết đến mức độ hồi dương thế này bản thân hắn còn cứu được không, nhưng hắn cảm thấy các vết thương không đủ để gây mất mạng, nguyên nhân chủ yếu khiến hắn suy nhược là phát sốt và đói khát, vội vàng ăn vài thứ, có lẽ còn có thể cứu lại được.
Kim Sang Dược ban đầu tìm được vẫn còn một ít, trong uống ngoài thoa, sau đó lấy thật nhiều nước đổ vào bình treo trên đống lửa để đun nước nóng.
Nghĩ đến việc có thể sẽ lại tiếp tục hôn mê nên Cơ Cừu đi xung quanh miếu tìm ít củi gỗ, xếp đống gần bên đống lửa để gắng giữ lửa sưởi ấm trong khoảng thời gian dài.
Lát sau, Cơ Cừu lại thấy thân thể hắn xuất hiện khác thường, tuy hắn ngồi bên cạnh đống lửa nhưng không cảm giác được sức nóng của ngọn lửa nữa, nhiệt độ cơ thể dần hạ thấp xuống, tay chân bắt đầu không nghe theo sai khiến.
Nhận ra khác thường, Cơ Cừu vội vàng chạy đến giường rồi nằm úp xuống, nằm một lát thì ý thức bắt đầu mơ hồ, dần dần xuất hiện ảo giác, mông lung thấp thoáng thấy Phúc bá ngồi bên cạnh đống lửa, lúc này hắn vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức. Biết Phúc bá đang ở Vân Dương thành xa xôi, chắc chắn sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Cơ Cừu biết bản thân xuất hiện ảo giác nhưng vẫn cứ thấy Phúc bá ngồi bên cạnh đống lửa, còn có thể thấy lão ấy liên lục châm thêm củi vào đống lửa.
Cố gắng mở mắt lại phát hiện không thấy Phúc bá nữa, mà thấy được Cơ Hạo Nhiên từ ngoài cửa đi vào, nghiêm trang nói gì đó. Cơ Hạo Nhiên thích lên mặt dạy đời, thích giảng đạo lý, lần này hẳn là lại đang giảng một mớ đạo lý gì đây. Mặc dù hắn có thể thấy Cơ Hạo Nhiên đang nói chuyện nhưng lại không thể nghe được đó là gì.
Sau đó Cơ Hạo Nhiên cũng biến mất, ánh lửa cũng biến mất theo. Trong đêm tối xuất hiện một ánh mắt màu xanh nhạt, mơ hồ còn thấy được con lừa đang sợ hãi chạy trối chết.
Ráng mở mắt nhưng không thể, ở ranh giời sắp hôn mê Cơ Cừu dường như thấy Kỷ Linh Nhi đang cưỡi một con Bạch Hạc trên bầu trời bay ngang qua, mặt trời lên cao, gió thoảng mây bay.
Cơ Cừu gắng sức la lên muốn thu hút sự chú ý của Kỷ Linh Nhi nhưng nàng ta không hề cúi đầu nhìn xuống dưới, cưỡi trên Bạch Hạc mà bay đi mất.
Chẳng biết lá thư Kỷ Linh Nhi để lại xuất hiện trong tay hắn từ lúc nào. Sau khi Kỷ Linh Nhi cưỡi Bạch Hạc bay đi mất, Cơ Cừu xé nát lá thư trong tay, tức giận chửi rủa, không biết chửi cái gì, bởi vì hắn chỉ muốn chửi nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Nếu nói không có hờn giận, chính là đang lừa mình dối người. Nếu như không phải vì cứu Kỷ Linh Nhi, hắn sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy. Kỷ Linh Nhi biết rõ thương thế hắn nghiêm trọng thế nào nhưng lại không có ý định tới đón hắn, đi biệt tăm không một tin tức.
Chẳng lẽ trên đường trở về Kỷ Linh Nhi gặp phải chuyện gì sao?
Sao có thể chứ, trước đó lúc hắn nửa mê nửa tỉnh nghe được có người nói rằng ở đây không có lối ra, chắc chắn người đó đã cưỡi phi cầm đến đây, dựa vào tốc độ của phi cầm có thể trở lại Trấn Hồn Minh rất nhanh, trở về mấy ngày rồi, vì sao không đến đón hắn.
Nếu hắn chưa từng bị thương nằm trên giường, Kỷ Linh Nhi không đến cũng không sao, nhưng Kỷ Linh Nhi biết rõ thương thế hắn nghiêm trọng, nếu không đến đón hắn, sớm muộn gì hắn sẽ bị thương nặng mà bỏ mạng tại đây. Thế mà Kỷ Linh Nhi lại bỏ mặc hắn không quan tâm.
Trong lòng tức giận đến mức oán hận nhưng lại chưa hoàn toàn mất đi ý thức, chống đỡ một lúc lâu, ảo giác dần tan biến. Hắn bắt đầu cảm thấy lạnh thấu xương, lạnh đến mức hàm răng hắn run lên, toàn thân run rẩy.
Đau đớn ôm cánh tay cuộn mình lại, phát hiện các khớp xương toàn thân đau nhức tê liệt, tiếp đó là vết thương sau lưng bắt đầu nhức nhói, đau kịch liệt khiến dạ dày hắn co thắt buồn nôn.
Bởi vì ban nãy hắn ăn lương thực đã bị nấm mốc, dạ dày co thắt khó chịu muốn ói, không có sức há miệng nên khó có thể phun ra.
Mọi loại đau đớn đều đồng loạt xuất hiện, kéo dài liên tục suốt đêm. Cơ Cừu vừa mong muốn cơn đau chóng qua đi, nhưng lại lo lắng nếu cơn đau đớn qua đi thì hắn sẽ chết mất. Bởi vì khi không còn cảm thấy đau đớn nữa có nghĩa là cơ thể đã tê liệt, không còn khả năng cứu chữa.
Cũng may mà trước đó hắn đã tìm sẵn một đống củi, xếp đống dự trữ xung quanh đống lửa, đống lửa liên tục bốc cháy, cả đêm không tắt.
Không biết qua bao lâu, dạ dày đã bớt co thắt. Cơ Cừu bắt đầu đổ rất nhiều mồ hôi, đồng thời dần cảm nhận được nhiệt độ của đống lửa.
Tới lúc này, cuối cùng Cơ Cừu cũng yên lòng, cảm giác hồi phục được chứng minh hắn đã gắng gượng qua rồi...
Biên: argetlam7420
Đã nhiều ngày, Cơ Cừu luôn ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Ngoại thương, sốt cao, cảm lạnh, ho khan, đúng là họa vô đơn chí, cực khổ trăm bề.
Dù có không bị thương thì khi bị bỏ đói ba ngày cũng khó mà chịu nổi. Huống chi hắn đã có thương tích từ trước, mấy ngày rồi chưa được ăn uống khiến tinh thần hắn càng suy nhược và cạn kiệt.
Tới đêm ngày thứ ba, Cơ Cừu chợt thanh tỉnh lại. Lúc này hắn đã không còn cảm giác đói bụng nữa, chỉ là cảm thấy khát nước, cố gắng đứng dậy đi đến giếng nước ngay bên hông cửa múc nước. Trước đó ngay cả sức lực đi lại cũng rất nhọc nhằn, lần này lại có thể kéo được thùng nước từ giếng lên.
Cơ Cừu cũng cảm thấy khó hiểu nhưng chỉ coi như thương thế đã chuyển biến tốt đẹp. Uống chút nước rồi trở lại phòng kiếm lương khô trước đó hắn đã tìm được trong người đám sơn tặc, Nam Linh Hoang oi bức ẩm thấp, lương khô đã mốc meo từ đời nào rồi nhưng hắn không quan tâm, lột lớp vỏ bên ngoài ra rồi ăn ngấu nghiến.
Ăn lương khô xong, hắn nhóm một đống lửa trong phòng. Trong núi có rất nhiều muỗi, không phải hắn cảm thấy lạnh mà đốt lửa chủ yếu để xua đuổi muỗi.
Đợi đến khi ngồi xuống bên cạnh đống lửa, Cơ Cừu mới phát hiện có điều gì đó bất thường. Dù thương thế chuyển biến tốt đẹp nhưng cũng không có khả năng tốt nhanh như vậy, bỗng nhiên có tinh thần, ngay cả vết thương phía sau lưng cũng không thấy đau nhức nữa, chẳng lẽ đây gọi là “hồi quang phản chiếu” sao!
Mọi người đều biết con người trước khi chết đều sẽ xuất hiện tình trạng hồi quang phản chiếu ngắn ngủi, trước đó sốt cao vài ngày hắn cũng đói bụng vài ngày, sợ là đã đến gần với cái chết, cho nên mới xuất hiện trạng thái hồi dương này.
Trong vài giây hoảng loạn ngắn ngủi, Cơ Cừu bắt đầu tìm gì đó để ăn. Hắn không biết đến mức độ hồi dương thế này bản thân hắn còn cứu được không, nhưng hắn cảm thấy các vết thương không đủ để gây mất mạng, nguyên nhân chủ yếu khiến hắn suy nhược là phát sốt và đói khát, vội vàng ăn vài thứ, có lẽ còn có thể cứu lại được.
Kim Sang Dược ban đầu tìm được vẫn còn một ít, trong uống ngoài thoa, sau đó lấy thật nhiều nước đổ vào bình treo trên đống lửa để đun nước nóng.
Nghĩ đến việc có thể sẽ lại tiếp tục hôn mê nên Cơ Cừu đi xung quanh miếu tìm ít củi gỗ, xếp đống gần bên đống lửa để gắng giữ lửa sưởi ấm trong khoảng thời gian dài.
Lát sau, Cơ Cừu lại thấy thân thể hắn xuất hiện khác thường, tuy hắn ngồi bên cạnh đống lửa nhưng không cảm giác được sức nóng của ngọn lửa nữa, nhiệt độ cơ thể dần hạ thấp xuống, tay chân bắt đầu không nghe theo sai khiến.
Nhận ra khác thường, Cơ Cừu vội vàng chạy đến giường rồi nằm úp xuống, nằm một lát thì ý thức bắt đầu mơ hồ, dần dần xuất hiện ảo giác, mông lung thấp thoáng thấy Phúc bá ngồi bên cạnh đống lửa, lúc này hắn vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức. Biết Phúc bá đang ở Vân Dương thành xa xôi, chắc chắn sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Cơ Cừu biết bản thân xuất hiện ảo giác nhưng vẫn cứ thấy Phúc bá ngồi bên cạnh đống lửa, còn có thể thấy lão ấy liên lục châm thêm củi vào đống lửa.
Cố gắng mở mắt lại phát hiện không thấy Phúc bá nữa, mà thấy được Cơ Hạo Nhiên từ ngoài cửa đi vào, nghiêm trang nói gì đó. Cơ Hạo Nhiên thích lên mặt dạy đời, thích giảng đạo lý, lần này hẳn là lại đang giảng một mớ đạo lý gì đây. Mặc dù hắn có thể thấy Cơ Hạo Nhiên đang nói chuyện nhưng lại không thể nghe được đó là gì.
Sau đó Cơ Hạo Nhiên cũng biến mất, ánh lửa cũng biến mất theo. Trong đêm tối xuất hiện một ánh mắt màu xanh nhạt, mơ hồ còn thấy được con lừa đang sợ hãi chạy trối chết.
Ráng mở mắt nhưng không thể, ở ranh giời sắp hôn mê Cơ Cừu dường như thấy Kỷ Linh Nhi đang cưỡi một con Bạch Hạc trên bầu trời bay ngang qua, mặt trời lên cao, gió thoảng mây bay.
Cơ Cừu gắng sức la lên muốn thu hút sự chú ý của Kỷ Linh Nhi nhưng nàng ta không hề cúi đầu nhìn xuống dưới, cưỡi trên Bạch Hạc mà bay đi mất.
Chẳng biết lá thư Kỷ Linh Nhi để lại xuất hiện trong tay hắn từ lúc nào. Sau khi Kỷ Linh Nhi cưỡi Bạch Hạc bay đi mất, Cơ Cừu xé nát lá thư trong tay, tức giận chửi rủa, không biết chửi cái gì, bởi vì hắn chỉ muốn chửi nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Nếu nói không có hờn giận, chính là đang lừa mình dối người. Nếu như không phải vì cứu Kỷ Linh Nhi, hắn sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy. Kỷ Linh Nhi biết rõ thương thế hắn nghiêm trọng thế nào nhưng lại không có ý định tới đón hắn, đi biệt tăm không một tin tức.
Chẳng lẽ trên đường trở về Kỷ Linh Nhi gặp phải chuyện gì sao?
Sao có thể chứ, trước đó lúc hắn nửa mê nửa tỉnh nghe được có người nói rằng ở đây không có lối ra, chắc chắn người đó đã cưỡi phi cầm đến đây, dựa vào tốc độ của phi cầm có thể trở lại Trấn Hồn Minh rất nhanh, trở về mấy ngày rồi, vì sao không đến đón hắn.
Nếu hắn chưa từng bị thương nằm trên giường, Kỷ Linh Nhi không đến cũng không sao, nhưng Kỷ Linh Nhi biết rõ thương thế hắn nghiêm trọng, nếu không đến đón hắn, sớm muộn gì hắn sẽ bị thương nặng mà bỏ mạng tại đây. Thế mà Kỷ Linh Nhi lại bỏ mặc hắn không quan tâm.
Trong lòng tức giận đến mức oán hận nhưng lại chưa hoàn toàn mất đi ý thức, chống đỡ một lúc lâu, ảo giác dần tan biến. Hắn bắt đầu cảm thấy lạnh thấu xương, lạnh đến mức hàm răng hắn run lên, toàn thân run rẩy.
Đau đớn ôm cánh tay cuộn mình lại, phát hiện các khớp xương toàn thân đau nhức tê liệt, tiếp đó là vết thương sau lưng bắt đầu nhức nhói, đau kịch liệt khiến dạ dày hắn co thắt buồn nôn.
Bởi vì ban nãy hắn ăn lương thực đã bị nấm mốc, dạ dày co thắt khó chịu muốn ói, không có sức há miệng nên khó có thể phun ra.
Mọi loại đau đớn đều đồng loạt xuất hiện, kéo dài liên tục suốt đêm. Cơ Cừu vừa mong muốn cơn đau chóng qua đi, nhưng lại lo lắng nếu cơn đau đớn qua đi thì hắn sẽ chết mất. Bởi vì khi không còn cảm thấy đau đớn nữa có nghĩa là cơ thể đã tê liệt, không còn khả năng cứu chữa.
Cũng may mà trước đó hắn đã tìm sẵn một đống củi, xếp đống dự trữ xung quanh đống lửa, đống lửa liên tục bốc cháy, cả đêm không tắt.
Không biết qua bao lâu, dạ dày đã bớt co thắt. Cơ Cừu bắt đầu đổ rất nhiều mồ hôi, đồng thời dần cảm nhận được nhiệt độ của đống lửa.
Tới lúc này, cuối cùng Cơ Cừu cũng yên lòng, cảm giác hồi phục được chứng minh hắn đã gắng gượng qua rồi...