Chương : 1
Mười ngón tay cậu đang nhanh chóng chuyển động trên màn hình thao tác màu xanh, thứ mà cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm cũng chậm rãi chuyển động.
Đó là một cánh tay máy rất lớn, dài cũng năm sáu mét.
Ngón tay người đó chuyển động càng lúc càng nhanh, cánh tay máy cũng chậm rãi vung vẩy, giống như thiết bị đã rất lâu không dùng đến vừa được bôi dầu, chậm rãi hoạt động càng lúc càng thuận lợi, ngay cả năm ngón tay dài hơn một mét cũng hoạt động, làm hết một lượt những động tác mà năm ngón tay có thể làm, cuối cùng còn cong thành hình lan hoa chỉ.
Người trên bàn điều khiển chậm rãi dừng lại, ngón tay vẫn luôn chuyển động cũng duỗi ra, mười ngón đè lên bảng thao tác, màn hình màu lam dần tối đi.
Cánh tay khổng lồ đó cũng đột ngột dừng lại, phía sau vươn ra một hàng móc cào màu đen bạc, sau khi cố định cánh tay, thu vào phía trong cùng của phân xưởng rộng lớn, nơi đó đã bố trí một hàng cánh tay máy.
Người trên bàn điều khiển nâng tay lên, bảng thao tác đã tối xuống tự động trượt đi, gắn lên giá của bàn điều khiển. Người đó tháo đồ bảo vệ tai trên đầu xuống, lau mồ hôi rịn trên trán, ngồi nghỉ một lát trên ghế gỗ cạnh đó.
“Thể lực này kém quá, đã rèn luyện lâu như vậy, cũng chỉ có thể duy trì kiểm tra năm cánh tay máy…”
Người đang tự lầm bầm chén ghét thể lực bản thân kém, chính là Đường Vũ xuyên việt đến.
Vốn dĩ đang ở nhà vừa đi ngủ, như thường lệ bị co giật một chút rồi hình như rớt từ trên cầu thang xuống, sau khi bị dọa tỉnh não cậu lại cho rằng mình đã chết, cho nên muốn cử động một chút xem thử có còn sống hay không, chẳng ngờ vừa mở mắt ra đã bị dọa suýt nữa đứt hơi.
Cát vàng mênh mông, che phủ đất trời.
Mà cậu đang ở một chỗ giống như hang động, đáng sợ hơn cả là, sau lưng cậu có một cái hộp kim loại, trên mặt đất còn có một cái nắp dày nặng bị lật ngược, tổ hợp lại nhìn sao cũng thấy giống quan tài.
Bên cạnh toàn là đá núi lộn xộn, có vẻ như cái hộp này mới vừa rớt từ chỗ tối tăm không nhìn thấy rõ bên trên xuống.
Đương nhiên, cái này vẫn chưa thể khiến tư duy của Đường Vũ vận chuyển trở lại, điều chân chính khiến lông tơ toàn thân cậu dựng lên, huyết dịch cậu ngừng chảy, là cậu phát hiện mình không một tấc vải, mà đôi chân xanh xao mảnh như cành trúc đó, hoàn toàn khác với đôi chân to trong ấn tượng của cậu!
Đường Vũ hoảng loạn muốn đứng lên, thì phát hiện chân vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng tì lên cạnh cái hộp kim loại hình chữ nhật kia, từ mặt phản quang trơn nhẵn của kim loại, cậu nhìn thấy một người cực kỳ xa lạ, hoặc nên nói là – bản thân cậu?
Một gương mặt gầy đến sắp biến dạng, làm cho đôi mắt trở nên đặc biệt to, lại thêm vẻ mặt kinh hoảng của cậu, thiệt giống như gặp quỷ.
“Có, có người không? Ai đến cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đi?”
Giọng nói vừa phát ra, Đường Vũ phát hiện đó căn bản không phải giọng của mình, nó khản đặc, giống như đã rất lâu chưa từng nói.
“Hi? Chuyện gì đây?” Lẽ nào có người nhân lúc cậu ngủ bắt cậu đến làm thí nghiệm đổi não?
Không không, đó chỉ là tình tiết xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng…
“Có ai ở đây không?”
Đường Vũ gọi vài tiếng, giọng đã khàn, vừa đau vừa ngứa, cậu vừa xoa cổ họng, vừa quan sát xung quanh.
Xung quanh là vách hang, trừ cậu và cái “quan tài” bằng kim loại kia thì không còn chỗ nào đặc biệt nữa.
Lẽ nào có cơ quan?
Ôm suy nghĩ buồn cười nhưng không thể không thử xem sao đó, cậu miễn cưỡng chống vào quan tài, xiêu vẹo đứng lên, sờ mó khắp vách động.
Sờ hết vòng này sang vòng khác, ấn chỗ này rồi chỗ kia, đến khi ngón tay bị tróc da, bàn chân bị cọ ra máu, cậu mới từ bỏ.
—
“Đường Vũ, có thấy tổ trưởng Điền Trung không?”
“Hả? À, không thấy.” Đường Vũ hoàn hồn lại từ hồi ức thảm liệt.
“Ủa? Lại kiểm tra xong năm cánh tay nhanh như vậy? Được lắm!”
“Ừ… miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ.” Đường Vũ cười cười.
“Được, lát nữa kết thúc công việc xong cùng đi, tôi đi tìm ông ta đây.”
“Được.”
Đường Vũ thao túng móc cào màu đen phía trên, chỉnh lý cho xong phân xưởng, thay quần áo xong mới ra ngoài.
Nhớ lại lúc đầu, cậu phí sức thật lớn mới khiến mình tin vào sự thật “cậu xuyên việt” này, hơn nữa lại còn thảm như vậy, điều kiện xuyên qua quả thật ác liệt đến mức thảm vô nhân đạo.
Đầu tiên chưa nói không có đồ ăn không có nước uống, tại cái vùng bão cát đó cậu căn bản không thể đi ra!
Tuy đã từng thử bước ra, nhưng thân thể đó quả thật cứ như há cảo nhân tôm, vừa mỏng vừa yếu, đụng vài cái lên vách động đã chảy máu, đi trong bão cát, chắc chắn sẽ bị thổi cho “lộ nhân”, huống chi còn không mặc quần áo, chỉ có một cái quan tài ở bên cậu.
Nhìn cái quan tài đó, còn có cái thứ giống như bảng thao tác bên trong, cậu phát hiện mình chưa từng thông minh như thế bao giờ – trong quan tài này chắc chắn có thức ăn để duy trì cho thân thể này sinh tồn.
Một khi phát giác được thông minh vặt của mình, cậu liền phát hiện mình không ngừng lại được, ngay cả trình phức tạp bên trong quan tài kim loại phải thao tác thế nào, vặn ra dịch dinh dưỡng thế nào, cậu đều biết.
Cậu tự nhận mình cũng khá rõ ràng bản thân mấy lạng mấy cân, cho nên cậu quy công cho sự thông minh đột nhiên mà đến này là từ ký ức vốn có của thân thể.
Dịch dinh dưỡng chỉ có mấy giọt… lẽ nào chủ nhân cũ của thân thể này bị đói chết??
Khi cậu cho rằng mình chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ, hoặc là chết rồi thì có thể tỉnh khỏi giấc mơ này trở về chiếc giường của mình, cậu thấy một người đi vào hang động của mình.
Đó là một ông lão tóc hoa râm, râu rối nùi thắt thành nút, ăn mặc rách rưới hình như là ăn xin. Ông lão đó thấy cậu, cũng kinh ngạc, che cổ tay trái của mình, cảnh giác nhìn cậu.
Đường Vũ nhìn về phía cổ tay trái của đối phương, rõ ràng không hiểu, lẽ nào ở đó có giấu vòng tay đắc tiền?
Sau đó cậu mới biết, tại thế giới này, cổ tay trái có thể tính được gia sản quan trọng nhất của người trong thế giới này – trong con chip mini ở cổ tay trái lưu trữ tất cả về thân phận, tiền tiết kiệm v.v… những tin tức có thể chuyển đổi thành số liệu điện tử của một người.
Ông lão đó cảnh giác nhìn Đường Vũ một lúc.
Trên thế giới này người nghèo hơn lão không nhiều, nhưng dù sao đối phương ngay cả quần áo cũng không có, lão không thể xác định quần áo của mình liệu có bị cướp hay không. Sau đó thấy bộ dạng gầy gò của đối phương, chân cũng bước không vững vàng, lão mới từ từ yên tâm.
Đường Vũ thấy đối phương không còn phòng bị mình quá mức nữa, mới cẩn thận bắt chuyện với đối phương.
Cũng may mà đụng phải ông lão ăn xin này, đối phương bố thí cho cậu một bộ đồ, còn lo cho cậu một bữa cơm, cậu lại không ngừng hỏi thăm tình hình của thế giới này, sau đó được đổi mới hoàn toàn thế giới quan của mình.
Có thể khẳng định ở đây không phải là trái đất, mà là một tinh hệ khác không biết cách trái đất bao xa, cũng có thể là một thời không khác, mà hiện tại nơi cậu đang ở là một hành tinh nhân tạo.
Năm 3500 lịch tinh tế, vì giải quyết vấn đề nhân khẩu không ngừng bành trướng, chính phủ liên bang Hick chọn ra 800 hành tinh bỏ hoang, khai thác làm nơi định cư cho nhân loại, 800 hành tinh bỏ hoang này sau khi nhân loại vào cư trú được gọi là hành tinh nhân tạo.
Tất cả bình dân không nạp đủ phí dụng cư trú đắt đỏ của hành tinh tự nhiên đều bị đưa đến sống miễn phí ở hành tinh nhân tạo, được hưởng không khí miễn phí, nước miễn phí, nguồn điện miễn phí v.v…
Chẳng qua điều kiện trên hành tinh nhân tạo cực kỳ kém.
Trên một hành tinh nhân tạo, nơi có thể ở không lớn, đều được tạo mái vòm để bảo vệ, lúc đó cậu bất hạnh nằm ở ngoài mái vòm.
Vì có thể tiếp tục sinh tồn, Đường Vũ bất đắc dĩ dùng cái quan tài lớn sau lưng đổi lấy cái đăng ký tư cách thân phận với lão ăn xin – cái đó ông lão ăn xin vừa có được, còn chưa đi đăng ký – dù sao lão cũng không sống trong khu dân cư, cũng vui vẻ đổi lấy cái hộp kim loại trông vô cùng đáng giá kia.
Sau đó, nhờ ông lão ăn xin giúp đỡ, Đường Vũ vào khu cư trú số 0773 của hành tinh nhân tạo, đến phòng làm việc của trưởng trấn đăng ký thân phận cho mình, sau đó còn tìm được một công việc ở công xưởng.
Chớp mắt năm năm trôi qua, Đường Vũ đã thân quen với cư dân ở 0773, không ai biết cậu từ đâu đến, đến từ lúc nào, vì cậu thích làm quen bạn bè, nhiệt tình lại vui vẻ giúp đỡ người, mọi người đều rất thích cậu.
Tuy là thế, Đường Vũ lại không thể không rời khỏi hành tinh này.
Cậu phát hiện, tất cả của cậu – thân thể, móng tay, diện mạo – hoàn toàn không đổi, vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc mới tỉnh lại. May mà lúc đó cậu đăng ký là 12 tuổi, bây giờ mập lên một tí để lộ tuổi tác chân thật khoảng chừng 17.
Trên người cậu chỉ có tóc là có thay đổi, cắt đi rồi sẽ dài đến khoảng bên tai thì không dài tiếp nữa, trong thế giới khoa học kỹ thuật phát triển này, điều này quá không khoa học!
Nếu là vào cổ đại, quả thật cậu chính là yêu nghiệt!
Tuy các dân cư vẫn luôn khó hiểu tại sao thằng nhóc này không thay đổi gì hết, nhưng cũng may cậu thường xuyên thay đổi kiểu tóc, cho đến nay vẫn chưa bị người ta nhìn ra sơ hở.
Đường Vũ liều mạng để dành tiền, cho dù không phải vì cái thân thể quái dị này khiến cậu không thể định cư lâu tại một nơi, cậu cũng định gom tiền tìm một hành tinh tự nhiên có mức tiêu phí thấp cư trú, vì cậu chịu đủ hoàn cảnh sinh tồn ở hành tinh nhân tạo rồi.
Tuy nói là một hành tinh, nhưng diện tích có thể sống được còn không lớn bằng một tỉnh của cậu ở bên kia, đến nửa đêm khi năng lượng của mái vòm nhân tạo yếu nhất thì hoàn toàn không thể ra khỏi cửa, sẽ hít phải một họng cát.
Cậu đã sắp để dành đủ tiền rồi, chỉ cần lấy được tiền lương tháng sau nữa.
Đương nhiên, tiền lương chết tuyệt đối không thể đủ cho cậu di dân đến hành tinh tự nhiên, phần lớn số tiền của cậu, đều là kiếm được từ việc viết trình tự đơn giản, mô phỏng kiểm tra máy móc trên mạng.
Thể lực của cậu vô cùng kém, ngày vượt trội nhất ở công xưởng nhiều lắm cũng chỉ có thể kiểm tra năm cánh tay máy, nhưng trên mạng thì không chịu hạn chế thể lực, cậu nặc danh mở một trung tâm viết trình tự, làm ăn cũng tương đối.
“Nè Đường Vũ, đợi lâu rồi hả.”
Đường Vũ đứng trước cửa công xưởng, thấy người bạn mình đang đợi đã tới, cậu cười lắc đầu: “Lại bị Điền Trung mắng thê thảm hả?”
“Cái tên khốn đó… tôi thấy ông ta lại ăn hiếp thằng nhóc mới đến, liền nói ông ta vài câu, ôi, tiền lương tháng này lại bị giảm rồi.”
Đường Vũ vỗ vai hắn an ủi, nói: “Cho dù anh không nói, có tháng nào ông ta không phát thiếu tiền lương cho chúng ta không? Anh đã làm việc tốt rồi đó.”
“Không nhắc tới ông ta nữa, cùng tôi đi mua dụng cụ mạng đi, cái trong nhà hư rồi.”
Về đến nhà, Đường Vũ nôn nóng đăng nhập vào mạng, phát hiện trung tâm viết trình tự của mình có mười mấy tin nhắn, cậu xem hết từng cái.
Có một tin làm cậu chú ý: Chủ tiệm nặc danh thân mến, tinh thần lực của tôi luôn không ổn định, khiến tôi không cách nào đồng bộ cùng cơ giáp, anh có thể giúp tôi giải quyết vấn đề này không?
Đường Vũ ngẫm nghĩ, trả lời rằng: Lần sau khi bạn thử liên kết với cơ giáp, có lẽ có thể gọi tôi.
Đối phương gần như trả lời ngay lập tức: Đợi tôi, tôi qua đó ngay.
Trên mạng có thể mua cơ giáp ảo, chẳng qua đối với Đường Vũ mà nói, có thể coi là giá trên trời, cậu đang chuẩn bị di dân, tuy vô cùng hứng thú với thứ đó, nhưng còn chưa mất lý trí mà đi mua một bộ.
Mà trong hiện thực, cá nhân không được phép có cơ giáp riêng, cái này cũng là liên bang suy nghĩ cho trình tự xã hội – ai có thể bảo đảm tất cả mọi người sẽ không nóng đầu ngồi lên cơ giáp cao mười mấy mét chạy ra đường đả thương người hoặc phá hoại đường phố, công trình chứ?
Ngoài ra, chế tạo cơ giáp rất phức tạp, những công nghệ và tài liệu đó không phải người bình thường có thể tiêu phí, mỗi một bộ cơ giáp đều là báu vật quý giá của liên bang, đều thuộc sở hữu của quân đội, chỉ có khi xảy ra chiến dịch tinh tế, mới được phái ra.
Nói ngược lại, có thể mua cơ giáp trên mạng, đương nhiên cũng đều là người có tiền.
Đường Vũ biết, có thể cậu sắp đón một vị khách lớn vô cùng giàu có.