Chương 9: Anh ta sẽ không dọn gạch chứ
Nụ cười của Tề Hưng có chút quỷ dị, nói:
“Nếu đã biết nhà họ Tề, anh còn dám nói với tôi bằng cái giọng đấy, muốn chết à?”
Mấy năm nay, có không ít người theo đuổi Lý Ngọc Mai, đều bị anh ta đích thân dọa chạy, hoặc là thần không biết quỷ không hay biến mất.
Tề Hưng nhìn Đường Tuấn, nói:
“Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, hoặc là tôi cho anh một khoản tiền, anh lập tức biến khỏi thành phố Vinh cho tôi, cả đời không được xuất hiện bên cạnh Ngọc Mai. Hoặc là, ha ha, tôi cho người đưa anh đi!”
Tề Hưng cảm thấy Đường Tuấn không có can đảm từ chối. Tề Hưng, ở trong mắt người bình thường chính là sự tồn tại cao không thể chạm tới, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn.
Đáng tiếc, người anh ta đụng phải lại là Đường Tuấn.
Đường Tuấn cười nhạt một tiếng, nói”
“Thật sự uy phong ghê gớm luôn. Xem ra tôi chỉ có đồng ý với yêu cầu của anh ha?”
“Anh biết là tốt rồi.”
Tề Hưng hơi hơi đắc ý, anh ta thấy, Đường Tuấn không có sự lựa chọn nào khác. Anh ta muốn đem tất cả những người không an phận bên cạnh Lý Ngọc Mai bóp chết trừ trong trứng. Người con gái kia chỉ có thể là của anh ta.!
Ánh mắt Đường Tuấn đột nhiên trở nên sắc bén, nói:
“Nhưng mà con người tôi có cái tật, ăn mềm không ăn cứng. Nếu anh nói chuyện tử tế với tôi, nói không chừng tôi sẽ thật sự không lượn lờ quanh Lý Ngọc Mai nữa. Đáng tiếc, anh càng nói vậy, ngược lại tôi càng cảm thấy có hứng thú với Lý Ngọc Mai. Con gái rượu của Lý Quang Huy, rể hiền nhà họ Lý, ai mà không muốn?”
Ý cười trên mặt Tề Hưng cứng đờ, giọng nói lạnh lùng:
“Chỉ bằng anh à? Tôi biết nhà họ Lý sắp xếp cho anh công việc quản lý thư viện, vậy thì chắc anh phải biết vị trí của mình ở đó. Chỉ là một nhân viên quản lý thư viện nhỏ như mắt muỗi cũng phải nhờ nhà họ Lý mới có được, anh dựa vào cái gì mà tranh với tôi, dựa vào để tranh thắng tôi.”
Tề Hưng nở nụ cười nghiền ngẫm nói, cười nhạo Đường Tuấn không biết tự lượng sức mình.
Đường Tuấn không hề kinh ngạc, nếu Tề Hưng đã điều tra mình, những chuyện này chắc hẳn là không gạt được anh ta. Còn thân phận sâu xa của anh, nhà họ Tề còn chưa đủ tư cách biết. Đường Tuấn nhìn Tề Hưng, nói:
“Vậy anh còn đến đây làm gì? Ra oai với tôi à?”
Tề Hưng nghẹn lời, anh biết hôm nay mình thật sự đến nhầm chỗ rồi. Từ lúc mới bắt đầu anh ta đã rơi vào thế bị động, quan trọng nhất là thằng nhãi Đường Tuấn này căn bản là không thèm để ý đến thân phận đại thiếu gia nhà họ Tề của anh ta, hoàn toàn là một thằng trẻ ranh miệng còn hôi sữa, nghé con không sợ hổ. Đây chính là chỗ khiến Tề Hưng cảm thấy bực bội nhất.
Tề Hưng đứng dậy, đi ra ngoài cửa, trước khi rời khỏi đây còn nói:
“Nếu anh đã cứng đầu như vậy, thế thì chúng ta cứ chờ mà xem. Hắc hắc, vị trí nhân viên quản lý thư viện cũng không dễ làm như vậy đâu. Đến lúc đó anh đừng có mà đến cầu xin tôi.”
Đường Tuấn xua tay, lười cùng thằng nhóc tự cao tự đại, không coi ai ra gì này tranh luận tiếp.
Lúc này Tề Tuấn mới sập cửa rời đi.
“Xem ra ông nội nói không sai, phụ nữ xinh đẹp luôn có thể mang đến phiền phức.”
Đường Tuấn cười khổ nói.
Chẳng qua, trong lòng anh cũng chẳng coi Tề Hưng ra gì, đừng nói là Tề Hưng, đến cả nhà họ Tề anh cũng chưa để vào mắt. Nhà họ Tề mặc dù được cho là hàng đầu ở thành phố Vinh, nhưng so sánh với loại quái vật khổng lồ như hà họ Đường, chỉ có thể coi là chó con mèo con.
Mục tiêu của anh là nhà họ Đường, y thánh thế gia sừng sững mấy trăm năm ở Hoa Hạ, chứ không phải nhà họ Tề ở thành phố Vinh.
Đường Tuấn biết thằng nhãi Tề Hưng này nhất định sẽ âm thầm giở trò với mình, nhưng không nghĩ anh ta lại ra tay nhanh như vậy. Ngày thứ hai, sau khi anh ăn sáng ở căn tin xong, thì canh đúng giờ đi đến thư viện.
Anh Trương, người phụ trách thư viện đã thay đổi thái độ nhiệt tình lúc trước, chỉ vào bảy tám đống sách chồng chất lên nhau, nói”
“Tiểu Đường, công việc sáng nay của cậu là đem đống sách này trả về đúng giá sách quy định.”
Đường Tuấn nhìn sơ những đống sách kia, ít nhất cũng phải hai ba trăm cuốn, lại còn phân loại lộn xộn, từ văn học, xã hội đến triết học, có vài thứ còn để ở mấy tầng khác nhau, rải rác đủ năm tầng lầu của thư viện. Muốn đem toàn bộ số sách vở này để về vị trí cũ, đừng nói tới trưa, mà đến cả ngày cũng không xong được. Rõ ràng là anh Trương này đang cố ý gây phiền phức cho anh.
Đường Tuấn hỏi:
“Chỉ có một mình tôi?”
Anh Trương có hơi khó nói:
“Đúng thế, những người khác còn có việc rất quan trọng, chỉ có thể làm phiền cậu. Cố gắng làm xong trước giờ ăn trưa, anh biết thời gian có hơi gấp gáp, nhưng người tài luôn có nhiều việc để làm mà. Thanh niên rèn luyện nhiều một chút thì tốt hơn.”
Trong lòng Đường Tuấn cười lạnh, anh vừa thấy mấy người kia đang nghịch máy tính. Anh nhìn anh Trương, nói:
“Nhưng nhiều sách quá, lỡ em không làm xong thì sao?”
Trong lòng anh Trương thấy hơi đắc ý, nghe vậy, trên mặt lại vờ vịt là đang giải quyết việc chung, nói:
“Vậy thì hết cách rồi, chỉ có thể trừ lương cậu thôi. Cái này cũng coi như một bài kiểm tra với cậu, nếu như ngay cả một việc nhỏ như vậy cũng không làm được, thì sợ là cậu không đảm nhiệm được công việc ở đây đâu.”
“Là Tề Hưng sai anh làm như vậy à?”
Đường Tuấn bỗng nhiên nói.
“Cái gì cơ?”
Anh Trương sững sờ, thất thanh nói.
“Xem ra chắc là Tề Hưng đã cho anh không ít chỗ tốt đây.”
Đường Tuấn nói tiếp.
Anh Trương trong lòng cảm thấy xấu hổ, chỉ vào Đường Tuấn nói:
“Cậu sao lại ngậm máu phun người thế hả? Tôi chỉ sắp xếp công việc cho cậu, liên quan gì đến cậu Tề? Hừ, nếu không phải nể mặt nhà họ Lý, loại ranh con muốn năng lực không có năng lực, muốn bằng cấp không có bằng cấp, vị trí này đến lượt cậu chắc?”
Buổi nhận được điện thoại của Tề Hưng, bảo gã ngáng chân Đường Tuấn, lúc đầu gã còn có hơi do dự, nhưng dưới sự hứa hẹn sẽ cho rất nhiều chỗ tốt của Tề Hưng, sự do dự của gã cũng chỉ kéo dài không đến mười giây đồng hồ. Vốn đang có chút áy náy với Đường Tuấn, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, Đường Tuấn lại nói ra mấy câu làm gã vừa xấu hổ vừa khó xử. Phần áy náy kia trong chớp mắt đã tan thành mây khói.
Thằng nhãi không biết điều này, không biết là có một số chuyện để trong lòng thì sẽ tốt hơn à? Trong lòng anh Trương thầm oán hận.
Lúc này, những người khác cũng đã dừng công việc trên tay lại, hài hước nhìn Đường Tuấn, một bà cô có dáng vẻ mập mạp khuyên nhủ:
“Tôi nói này tiểu Đường, thật ra anh Trương không có ý gì khác đâu, chủ yếu là muốn rèn luyện năng lực cho người mới thôi. Với lại tất cả mọi người đều đang bận chuyện, đợi chúng tôi làm xong tự nhiên sẽ giúp cậu.”
“Bận việc?”
Đường Tuấn cười lạnh, sau đó chỉ vào máy tính phía sau người phụ nữ, nói:
“Chơi bài trên máy tính cũng gọi là bận việc à?”
Anh lại chỉ về hướng một người khác:
“Xem phim trên máy tính cũng coi là bận việc à?”
Thư viện cũng chỉ có bảy tám nhân viên, theo từng cái máy tính Đường Tuấn chỉ qua, sắc mặt mỗi người đều hiện đầy vẻ kinh ngạc, đặc biệt là người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi đang xem phim hành động, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy, sắc mặt trướng thành màu gan heo.
Nhưng sau việc này, trong đầu tất cả mọi người đều có chung một nghi vấn. Máy tính của họ để quay lưng về phía Đường Tuấn, tại sao thằng nhóc này lại biết họ đang làm gì trên đó.
Đường Tuấn thấy phản ứng của bọn họ, trong lòng âm thầm cười nhạt. Sau khi luyện được chân khí, thính lực, thị lực của anh đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, những việc này căn bản là không thể gạt được anh.
“Hừ! Chuyện người khác còn chưa đến lượt cậu quản, sáng nay nếu không sắp xếp xong chỗ sách này về vị trí cũ, buổi trưa cậu cũng đừng nghĩ đến việc đi ăn cơm, chuẩn bị ăn đồ thừa của người khác đi!.”
Anh Trương cười lạnh nói.
Gã thầm nghĩ:
“Nhãi ranh, cỡ mày cũng muốn đấu với tao hả. Xem tao có trừ sạch lưng của mày hay không, Ai bảo cái thằng không quyền không thế như mày mà cũng dám đắc tội với cậu Tề.”
Trong lòng những người khác cũng mừng thầm, bày ra vẻ chuẩn bị xem kịch vui. Lời nói vừa rồi của Đường Tuấn không để lại tí thể diện nào cho bọn họ, đương nhiên bọn họ cũng muốn coi Đường Tuấn như con khỉ mà chơi đùa.
Đường Tuấn lười nhìn đám tiểu nhân bợ đỡ này, đi đến phía trước một chồng sách, sau đó ôm lên, đặt ở một bên xe đã chuẩn bị trước. Động tác thành thạo giống như đã từng làm vô số lần. Một chồng sách còn cao hơn cả người trưởng thành thế mà bị anh tuỳ tiện ôm lên, mà còn không rơi một cuốn nào!
Cả đám người, bao gồm cả anh Trương ở trong đó đều há hốc mồm không nói ra lời, trong lòng nghĩ thầm:
“Con hàng này lúc trước không phải là nhân công bốc xếp gạch đấy chứ.”
Chờ đến khi Đường Tuấn đẩy chiếc xe chất đầy sách vở kia đi, bọn người anh Trương mới hồi thần lại.
“Anh Trương, nó có thể chuyển thì sao chứ? Đống sách kia cũng không được sắp xếp, chỉ cần chạy đi chạy lại mấy tầng lầu cũng đủ mệt chết nó, anh cứ thoải mái đi.”
Người phụ nữ trung niên mập mạp nói.
Lúc này anh Trương mới hơi hơi yên tâm, nghĩ xem sau này phải dùng cách nào để chỉnh chết Đường Tuấn.
Đường Tuấn đẩy một xe đầy ụ sách, ánh mắt quét qua một lượt, lập tức ghi nhớ hết tựa sách cùng số thứ tự vào trong đầu. Từ khi chào đời đến nay, anh đã có bản lĩnh đã gặp là không quên, nếu không làm sao mà học được hết đống y thư khổng lồ của nhà họ Đường!
Chỉ thấy Đường Tuấn đẩy chiếc xe kia đi giữa những kệ sách, nhìn lướt qua bốn phía, sau khi phát hiện không có người, anh mới âm thầm phát động chân khí trong cơ thể, sau đó từng cuốn từng cuốn sách trong xe tự động bay lên, giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang cầm lấy chúng, nhét về vị trí vốn có của chúng.
Anh nhàn nhã đi lại qua từng giá sách trong tầng lầu, sau đó số sách trên xe đã ít đi hơn một nửa, vậy mà đến ngay cả ngón tay anh còn chưa động đậy. May mà lúc này thư viện không có sinh viên, nếu không một màn này cũng đủ để Đường Tuấn trở thành một trong mười tin tức kỳ lạ nhất ở đại học Vinh.
Vẻ mặt Đường Tuấn bình tĩnh làm việc, thủ đoạn các không thu vật này chẳng qua chỉ là ứng dụng cơ bản nhất của chân khí mà thôi. Mặc dù chân khí trong cơ thể anh cũng không mấy hùng hồn, không có cách nào dời núi lấp biển giống như mấy tiên nhân trong phim, nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt như trả sách này thì vẫn thừa sức làm.
“Nếu đã biết nhà họ Tề, anh còn dám nói với tôi bằng cái giọng đấy, muốn chết à?”
Mấy năm nay, có không ít người theo đuổi Lý Ngọc Mai, đều bị anh ta đích thân dọa chạy, hoặc là thần không biết quỷ không hay biến mất.
Tề Hưng nhìn Đường Tuấn, nói:
“Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, hoặc là tôi cho anh một khoản tiền, anh lập tức biến khỏi thành phố Vinh cho tôi, cả đời không được xuất hiện bên cạnh Ngọc Mai. Hoặc là, ha ha, tôi cho người đưa anh đi!”
Tề Hưng cảm thấy Đường Tuấn không có can đảm từ chối. Tề Hưng, ở trong mắt người bình thường chính là sự tồn tại cao không thể chạm tới, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn.
Đáng tiếc, người anh ta đụng phải lại là Đường Tuấn.
Đường Tuấn cười nhạt một tiếng, nói”
“Thật sự uy phong ghê gớm luôn. Xem ra tôi chỉ có đồng ý với yêu cầu của anh ha?”
“Anh biết là tốt rồi.”
Tề Hưng hơi hơi đắc ý, anh ta thấy, Đường Tuấn không có sự lựa chọn nào khác. Anh ta muốn đem tất cả những người không an phận bên cạnh Lý Ngọc Mai bóp chết trừ trong trứng. Người con gái kia chỉ có thể là của anh ta.!
Ánh mắt Đường Tuấn đột nhiên trở nên sắc bén, nói:
“Nhưng mà con người tôi có cái tật, ăn mềm không ăn cứng. Nếu anh nói chuyện tử tế với tôi, nói không chừng tôi sẽ thật sự không lượn lờ quanh Lý Ngọc Mai nữa. Đáng tiếc, anh càng nói vậy, ngược lại tôi càng cảm thấy có hứng thú với Lý Ngọc Mai. Con gái rượu của Lý Quang Huy, rể hiền nhà họ Lý, ai mà không muốn?”
Ý cười trên mặt Tề Hưng cứng đờ, giọng nói lạnh lùng:
“Chỉ bằng anh à? Tôi biết nhà họ Lý sắp xếp cho anh công việc quản lý thư viện, vậy thì chắc anh phải biết vị trí của mình ở đó. Chỉ là một nhân viên quản lý thư viện nhỏ như mắt muỗi cũng phải nhờ nhà họ Lý mới có được, anh dựa vào cái gì mà tranh với tôi, dựa vào để tranh thắng tôi.”
Tề Hưng nở nụ cười nghiền ngẫm nói, cười nhạo Đường Tuấn không biết tự lượng sức mình.
Đường Tuấn không hề kinh ngạc, nếu Tề Hưng đã điều tra mình, những chuyện này chắc hẳn là không gạt được anh ta. Còn thân phận sâu xa của anh, nhà họ Tề còn chưa đủ tư cách biết. Đường Tuấn nhìn Tề Hưng, nói:
“Vậy anh còn đến đây làm gì? Ra oai với tôi à?”
Tề Hưng nghẹn lời, anh biết hôm nay mình thật sự đến nhầm chỗ rồi. Từ lúc mới bắt đầu anh ta đã rơi vào thế bị động, quan trọng nhất là thằng nhãi Đường Tuấn này căn bản là không thèm để ý đến thân phận đại thiếu gia nhà họ Tề của anh ta, hoàn toàn là một thằng trẻ ranh miệng còn hôi sữa, nghé con không sợ hổ. Đây chính là chỗ khiến Tề Hưng cảm thấy bực bội nhất.
Tề Hưng đứng dậy, đi ra ngoài cửa, trước khi rời khỏi đây còn nói:
“Nếu anh đã cứng đầu như vậy, thế thì chúng ta cứ chờ mà xem. Hắc hắc, vị trí nhân viên quản lý thư viện cũng không dễ làm như vậy đâu. Đến lúc đó anh đừng có mà đến cầu xin tôi.”
Đường Tuấn xua tay, lười cùng thằng nhóc tự cao tự đại, không coi ai ra gì này tranh luận tiếp.
Lúc này Tề Tuấn mới sập cửa rời đi.
“Xem ra ông nội nói không sai, phụ nữ xinh đẹp luôn có thể mang đến phiền phức.”
Đường Tuấn cười khổ nói.
Chẳng qua, trong lòng anh cũng chẳng coi Tề Hưng ra gì, đừng nói là Tề Hưng, đến cả nhà họ Tề anh cũng chưa để vào mắt. Nhà họ Tề mặc dù được cho là hàng đầu ở thành phố Vinh, nhưng so sánh với loại quái vật khổng lồ như hà họ Đường, chỉ có thể coi là chó con mèo con.
Mục tiêu của anh là nhà họ Đường, y thánh thế gia sừng sững mấy trăm năm ở Hoa Hạ, chứ không phải nhà họ Tề ở thành phố Vinh.
Đường Tuấn biết thằng nhãi Tề Hưng này nhất định sẽ âm thầm giở trò với mình, nhưng không nghĩ anh ta lại ra tay nhanh như vậy. Ngày thứ hai, sau khi anh ăn sáng ở căn tin xong, thì canh đúng giờ đi đến thư viện.
Anh Trương, người phụ trách thư viện đã thay đổi thái độ nhiệt tình lúc trước, chỉ vào bảy tám đống sách chồng chất lên nhau, nói”
“Tiểu Đường, công việc sáng nay của cậu là đem đống sách này trả về đúng giá sách quy định.”
Đường Tuấn nhìn sơ những đống sách kia, ít nhất cũng phải hai ba trăm cuốn, lại còn phân loại lộn xộn, từ văn học, xã hội đến triết học, có vài thứ còn để ở mấy tầng khác nhau, rải rác đủ năm tầng lầu của thư viện. Muốn đem toàn bộ số sách vở này để về vị trí cũ, đừng nói tới trưa, mà đến cả ngày cũng không xong được. Rõ ràng là anh Trương này đang cố ý gây phiền phức cho anh.
Đường Tuấn hỏi:
“Chỉ có một mình tôi?”
Anh Trương có hơi khó nói:
“Đúng thế, những người khác còn có việc rất quan trọng, chỉ có thể làm phiền cậu. Cố gắng làm xong trước giờ ăn trưa, anh biết thời gian có hơi gấp gáp, nhưng người tài luôn có nhiều việc để làm mà. Thanh niên rèn luyện nhiều một chút thì tốt hơn.”
Trong lòng Đường Tuấn cười lạnh, anh vừa thấy mấy người kia đang nghịch máy tính. Anh nhìn anh Trương, nói:
“Nhưng nhiều sách quá, lỡ em không làm xong thì sao?”
Trong lòng anh Trương thấy hơi đắc ý, nghe vậy, trên mặt lại vờ vịt là đang giải quyết việc chung, nói:
“Vậy thì hết cách rồi, chỉ có thể trừ lương cậu thôi. Cái này cũng coi như một bài kiểm tra với cậu, nếu như ngay cả một việc nhỏ như vậy cũng không làm được, thì sợ là cậu không đảm nhiệm được công việc ở đây đâu.”
“Là Tề Hưng sai anh làm như vậy à?”
Đường Tuấn bỗng nhiên nói.
“Cái gì cơ?”
Anh Trương sững sờ, thất thanh nói.
“Xem ra chắc là Tề Hưng đã cho anh không ít chỗ tốt đây.”
Đường Tuấn nói tiếp.
Anh Trương trong lòng cảm thấy xấu hổ, chỉ vào Đường Tuấn nói:
“Cậu sao lại ngậm máu phun người thế hả? Tôi chỉ sắp xếp công việc cho cậu, liên quan gì đến cậu Tề? Hừ, nếu không phải nể mặt nhà họ Lý, loại ranh con muốn năng lực không có năng lực, muốn bằng cấp không có bằng cấp, vị trí này đến lượt cậu chắc?”
Buổi nhận được điện thoại của Tề Hưng, bảo gã ngáng chân Đường Tuấn, lúc đầu gã còn có hơi do dự, nhưng dưới sự hứa hẹn sẽ cho rất nhiều chỗ tốt của Tề Hưng, sự do dự của gã cũng chỉ kéo dài không đến mười giây đồng hồ. Vốn đang có chút áy náy với Đường Tuấn, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, Đường Tuấn lại nói ra mấy câu làm gã vừa xấu hổ vừa khó xử. Phần áy náy kia trong chớp mắt đã tan thành mây khói.
Thằng nhãi không biết điều này, không biết là có một số chuyện để trong lòng thì sẽ tốt hơn à? Trong lòng anh Trương thầm oán hận.
Lúc này, những người khác cũng đã dừng công việc trên tay lại, hài hước nhìn Đường Tuấn, một bà cô có dáng vẻ mập mạp khuyên nhủ:
“Tôi nói này tiểu Đường, thật ra anh Trương không có ý gì khác đâu, chủ yếu là muốn rèn luyện năng lực cho người mới thôi. Với lại tất cả mọi người đều đang bận chuyện, đợi chúng tôi làm xong tự nhiên sẽ giúp cậu.”
“Bận việc?”
Đường Tuấn cười lạnh, sau đó chỉ vào máy tính phía sau người phụ nữ, nói:
“Chơi bài trên máy tính cũng gọi là bận việc à?”
Anh lại chỉ về hướng một người khác:
“Xem phim trên máy tính cũng coi là bận việc à?”
Thư viện cũng chỉ có bảy tám nhân viên, theo từng cái máy tính Đường Tuấn chỉ qua, sắc mặt mỗi người đều hiện đầy vẻ kinh ngạc, đặc biệt là người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi đang xem phim hành động, trực tiếp vỗ bàn đứng dậy, sắc mặt trướng thành màu gan heo.
Nhưng sau việc này, trong đầu tất cả mọi người đều có chung một nghi vấn. Máy tính của họ để quay lưng về phía Đường Tuấn, tại sao thằng nhóc này lại biết họ đang làm gì trên đó.
Đường Tuấn thấy phản ứng của bọn họ, trong lòng âm thầm cười nhạt. Sau khi luyện được chân khí, thính lực, thị lực của anh đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, những việc này căn bản là không thể gạt được anh.
“Hừ! Chuyện người khác còn chưa đến lượt cậu quản, sáng nay nếu không sắp xếp xong chỗ sách này về vị trí cũ, buổi trưa cậu cũng đừng nghĩ đến việc đi ăn cơm, chuẩn bị ăn đồ thừa của người khác đi!.”
Anh Trương cười lạnh nói.
Gã thầm nghĩ:
“Nhãi ranh, cỡ mày cũng muốn đấu với tao hả. Xem tao có trừ sạch lưng của mày hay không, Ai bảo cái thằng không quyền không thế như mày mà cũng dám đắc tội với cậu Tề.”
Trong lòng những người khác cũng mừng thầm, bày ra vẻ chuẩn bị xem kịch vui. Lời nói vừa rồi của Đường Tuấn không để lại tí thể diện nào cho bọn họ, đương nhiên bọn họ cũng muốn coi Đường Tuấn như con khỉ mà chơi đùa.
Đường Tuấn lười nhìn đám tiểu nhân bợ đỡ này, đi đến phía trước một chồng sách, sau đó ôm lên, đặt ở một bên xe đã chuẩn bị trước. Động tác thành thạo giống như đã từng làm vô số lần. Một chồng sách còn cao hơn cả người trưởng thành thế mà bị anh tuỳ tiện ôm lên, mà còn không rơi một cuốn nào!
Cả đám người, bao gồm cả anh Trương ở trong đó đều há hốc mồm không nói ra lời, trong lòng nghĩ thầm:
“Con hàng này lúc trước không phải là nhân công bốc xếp gạch đấy chứ.”
Chờ đến khi Đường Tuấn đẩy chiếc xe chất đầy sách vở kia đi, bọn người anh Trương mới hồi thần lại.
“Anh Trương, nó có thể chuyển thì sao chứ? Đống sách kia cũng không được sắp xếp, chỉ cần chạy đi chạy lại mấy tầng lầu cũng đủ mệt chết nó, anh cứ thoải mái đi.”
Người phụ nữ trung niên mập mạp nói.
Lúc này anh Trương mới hơi hơi yên tâm, nghĩ xem sau này phải dùng cách nào để chỉnh chết Đường Tuấn.
Đường Tuấn đẩy một xe đầy ụ sách, ánh mắt quét qua một lượt, lập tức ghi nhớ hết tựa sách cùng số thứ tự vào trong đầu. Từ khi chào đời đến nay, anh đã có bản lĩnh đã gặp là không quên, nếu không làm sao mà học được hết đống y thư khổng lồ của nhà họ Đường!
Chỉ thấy Đường Tuấn đẩy chiếc xe kia đi giữa những kệ sách, nhìn lướt qua bốn phía, sau khi phát hiện không có người, anh mới âm thầm phát động chân khí trong cơ thể, sau đó từng cuốn từng cuốn sách trong xe tự động bay lên, giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang cầm lấy chúng, nhét về vị trí vốn có của chúng.
Anh nhàn nhã đi lại qua từng giá sách trong tầng lầu, sau đó số sách trên xe đã ít đi hơn một nửa, vậy mà đến ngay cả ngón tay anh còn chưa động đậy. May mà lúc này thư viện không có sinh viên, nếu không một màn này cũng đủ để Đường Tuấn trở thành một trong mười tin tức kỳ lạ nhất ở đại học Vinh.
Vẻ mặt Đường Tuấn bình tĩnh làm việc, thủ đoạn các không thu vật này chẳng qua chỉ là ứng dụng cơ bản nhất của chân khí mà thôi. Mặc dù chân khí trong cơ thể anh cũng không mấy hùng hồn, không có cách nào dời núi lấp biển giống như mấy tiên nhân trong phim, nhưng mấy chuyện nhỏ nhặt như trả sách này thì vẫn thừa sức làm.