Chương 8: Mùa đông
Hôm nay hắn về phủ đang tính đi thỉnh an tổ mẫu thì nghe hạ nhân trong phủ đang nói chuyện với nhau.
" Bọn mày biết chuyện gì chưa nhị tiểu thư bị phạt đi quỳ từ đường còn bị đai lão gia đánh một bạt tay ".
" Nhị tiểu thư sao mà bị phạt đi quỳ từ đường vậy ".
" Còn bị đánh nữa ".
" Nghe nói đại tiểu thư nói nhị tiểu thư không đi thỉnh an phu nhân đúng lúc đại lão gia vừa về nghe được ".
" Đúng vậy nhị tiểu thư còn không chịu gọi đại phu nhân là mẫu thân mà không chỉ bị phạt quỳ còn bị cấm túc trong một tháng nữa ".
Đúng lúc này có một hạ nhân nhìn thấy đại thiếu gia đang đi sau lưng bọn họ thì im bặt không giám nói một tiếng nào làm cho những người bên cạnh thấy kỳ lạ cũng xoay người thì thấy đại thiếu gia thì lập tức im bặt sau đó họ nhanh chóng tản ra đi làm việc tiếp họ còn giám nói chuyện tiếp mới lạ.
Ngay khi hắn nghe xong thì chạy nhanh đi từ đường muội muội của hắn vậy mà bị chính phụ thân của mình đánh chỉ vì không chịu gọi Tần Yên Nhi là mẫu thân còn bị phạt bị cấm túc.
Đông Minh nghe xong thì rất tức giận chủ tử của họ luôn được lão gia nâng niu vậy mà vừa về đây đã bị đánh bị phạt quỳ còn lại bị cấm túc hắn thấy thiếu gia chạy về phía từ đường cũng chạy theo.
Khi đi đến từ đường Tư Đồ Thiên Vũ thấy ở trước cửa có nhiều thêm hai thị vệ lúc trước chỉ có hai người mà bây giờ là bốn người đây là phụ thân canh chừng không cho hắn đi vào trong sao suy nghĩ thật kỹ.
Còn những thị vệ đang canh cửa thì thấy đành xa đại thiếu gia đang đi đến bên cạnh còn có thị vệ cận thân Đông Minh đi đến chỗ họ, lúc nãy đại lão gia đã dặn dò không được cho phép ai bước vào từ đường nữa bước nhất là đại thiếu gia cho nên có hai thị vệ bước lên trước một bước đứng ngăn không cho đại thiếu gia vào " Đại thiếu gia người không thể đi vào ".
Tư Đồ Thiên Vũ nói bằng giọng lạnh lùng " Tránh ra " hắn muốn vào trong xem muội muội có sao không vậy mà đám người này còn đứng chặng trước cửa.
Hắn quay đầu lại kêu Đông Minh " Lôi bọn họ ra ".
Đông Minh nghe thấy thế là tiến lên chuẩn bị kéo mấy người trước cửa kia ra thì bên trong từ đường vang lên giọng nói " Ca huynh về tường vũ viện trước đi muội không có việc gì huynh không cần lo lắng quá ".
Khi nãy nàng đang quỳ thì nghe tiếng nói chuyện bên ngoài liền biết ca ca từ học viện về rồi còn biết chuyện nàng bị phạt đi quỳ ở từ đường chắc lo lắng lắm, nàng không muốn ca ca vì nàng mà làm trái ý Tư Đồ Hạo nên mới khuyên huynh ấy đi về trước.
Sau khi nghe được Tư Đồ Thiên Tuyết nói mình không có chuyện gì hắn xoay người đi đến thư phòng của phụ thân vì hắn biết ông vừa về chắc chắn còn việc phải giải quyết giờ này vẫn còn ở thư phòng, hắn không thể để cho muội muội quỳ ở từ đường hai ngày được muội ấy sẽ không chịu được lúc trước hắn cũng bị phạt quỳ từ đường hai ngày hắn là nam nhân còn chịu đựng được nàng còn nhỏ hơn nữa là một người con gái sao có thể chịu đựng được.
Tường vũ viện.
Hắn vừa từ chỗ phụ thân về người nói " Để cho nó quỳ như vậy nó mới biết mình sai ở đâu, chỉ ra ngoài có vài năm mà lễ nghĩa quy cũ quên hết rồi ".
" Phụ thân người cũng biết từ nhỏ thân thể của Tuyết Tuyết đã không tốt người có thể phạt muội ấy quỳ nhưng cho phép con cho người mang đồ ăn lại cho muội ấy được không " hắn biết không thay đổi được ý định của phụ thân ít nhất thì phải xin phép được mang đồ ăn cho muội muội.
Ông nghe tới lời nói của nhi tử thì cũng biết mình làm hơi quá thân thể của nhị nữ nhi luôn không tốt nhưng lời nói ông đã nói ra sẽ không thu hồi " Được vậy con có thể kêu người mang đồ ăn lại cho nó bắt đầu từ sáng mai nhưng tối nay thì không được " nói xong ông đi ra khỏi thư phòng.
May mắn hắn xin phép được nếu không đợi muội muội bị phạt xong thì cũng phải sinh bệnh một thời gian.
Trong lúc này ở bên trong từ đường Tư Đồ Thiên Tuyết đang quỳ nhưng bên cạnh nàng còn có một nô tỳ đang dám sát nên nàng không thể nào không quỳ đoàn hoàn nhưng vì vậy nàng mới biết quỳ như vậy đầu gối rất đau.
Trong hai ngày này nàng không kêu đau lấy một tiếng vì nàng biết nếu mình than đau thì những người kia sẽ càng vui vẻ, vì đầu gối đau mà khi nàng đứng dậy rời khỏi từ đường phải nhờ Đông Nghi và Xuân Lan đỡ nếu không nàng sẽ không thể đứng lên được huống chi là đi đường.
Về đến lam tuyết viện nàng được hai người các nàng đỡ đến giường ngồi xuống đợi đến khi Thu Hạ mang thuốc lại Đông Nghi ngồi xuống bôi thuốc cho nàng khi kéo ống quần lên thì thấy được hai đầu gối của nàng đã bầm tím một mảng lớn đối lập rất lớn với làng da trắng sáng của nàng.
Bầu trời trong xanh gió thổi qua nhẹ nhàng nàng ngồi trên ghế quý phi bên cửa sổ ngắm nhìn bồn hoa mà nàng và nương cùng trồng, hơn một tháng này là những tháng ngày bình yên nhất của nàng từ lúc xuyên qua thế giới này.
Ngay khi Xuân Lan bước vào đã thấy tiểu thư của mình đã dậy rồi hơn nữa còn ngồi bên cửa sổ bên ngoài chỉ khoác một cái áo mỏng mà thôi nàng liền nhíu mày đi nhanh đến kệ để áo choàng lấy một cái đi đến bên cạnh tiểu thư không vui nói " Tiểu thư bây giờ là mùa đông thể chất của người vào mùa đông là kém nhất vậy mà người không chịu mặc đồ đoàn hoàn lỡ bị cảm lạnh thì sao " nàng vừa nói vừa choàng áo lên người tiểu thư.
" Sức khỏe của ta không kém đến vậy đâu Xuân Lan " nàng biết thân thể của mình thể hàn ở mùa nào thân thể cũng không thể ấm lên được, cứ đến mùa đông là phải mặc thật nhiều đồ để giữ ấm cho thân thể cho dù nàng có nội lực võ công giỏi tới đâu thì thân thể cũng không thay đổi nhưng nàng lại thích nhất là mùa đông dù ở kiếp trước hay kiếp này.
Nàng đứng bên cạnh đang định khuyên tiểu thư đi vào trong đừng ngồi bên cạnh cửa sổ nữa thì Đông Nghi Thu Hạ và Thu Mai bước vào trên tay Đông Nghi đang bưng một chén thuốc còn hai người Thu Hạ các nàng trên tay là đồ ăn sáng của tiểu thư, cứ đến mùa đông cứ cách bảy ngày là tiểu thư phải uống một chén thuốc bổ để giữ ấm thân thể trong ba năm nay năm nào cũng vậy.
Sau khi dùng bữa sáng xong nàng đứng dậy đi thay đồ hôm nay nàng không còn bị cấm túc nữa cho nên phải đi thỉnh an tổ mẫu.
" Bọn mày biết chuyện gì chưa nhị tiểu thư bị phạt đi quỳ từ đường còn bị đai lão gia đánh một bạt tay ".
" Nhị tiểu thư sao mà bị phạt đi quỳ từ đường vậy ".
" Còn bị đánh nữa ".
" Nghe nói đại tiểu thư nói nhị tiểu thư không đi thỉnh an phu nhân đúng lúc đại lão gia vừa về nghe được ".
" Đúng vậy nhị tiểu thư còn không chịu gọi đại phu nhân là mẫu thân mà không chỉ bị phạt quỳ còn bị cấm túc trong một tháng nữa ".
Đúng lúc này có một hạ nhân nhìn thấy đại thiếu gia đang đi sau lưng bọn họ thì im bặt không giám nói một tiếng nào làm cho những người bên cạnh thấy kỳ lạ cũng xoay người thì thấy đại thiếu gia thì lập tức im bặt sau đó họ nhanh chóng tản ra đi làm việc tiếp họ còn giám nói chuyện tiếp mới lạ.
Ngay khi hắn nghe xong thì chạy nhanh đi từ đường muội muội của hắn vậy mà bị chính phụ thân của mình đánh chỉ vì không chịu gọi Tần Yên Nhi là mẫu thân còn bị phạt bị cấm túc.
Đông Minh nghe xong thì rất tức giận chủ tử của họ luôn được lão gia nâng niu vậy mà vừa về đây đã bị đánh bị phạt quỳ còn lại bị cấm túc hắn thấy thiếu gia chạy về phía từ đường cũng chạy theo.
Khi đi đến từ đường Tư Đồ Thiên Vũ thấy ở trước cửa có nhiều thêm hai thị vệ lúc trước chỉ có hai người mà bây giờ là bốn người đây là phụ thân canh chừng không cho hắn đi vào trong sao suy nghĩ thật kỹ.
Còn những thị vệ đang canh cửa thì thấy đành xa đại thiếu gia đang đi đến bên cạnh còn có thị vệ cận thân Đông Minh đi đến chỗ họ, lúc nãy đại lão gia đã dặn dò không được cho phép ai bước vào từ đường nữa bước nhất là đại thiếu gia cho nên có hai thị vệ bước lên trước một bước đứng ngăn không cho đại thiếu gia vào " Đại thiếu gia người không thể đi vào ".
Tư Đồ Thiên Vũ nói bằng giọng lạnh lùng " Tránh ra " hắn muốn vào trong xem muội muội có sao không vậy mà đám người này còn đứng chặng trước cửa.
Hắn quay đầu lại kêu Đông Minh " Lôi bọn họ ra ".
Đông Minh nghe thấy thế là tiến lên chuẩn bị kéo mấy người trước cửa kia ra thì bên trong từ đường vang lên giọng nói " Ca huynh về tường vũ viện trước đi muội không có việc gì huynh không cần lo lắng quá ".
Khi nãy nàng đang quỳ thì nghe tiếng nói chuyện bên ngoài liền biết ca ca từ học viện về rồi còn biết chuyện nàng bị phạt đi quỳ ở từ đường chắc lo lắng lắm, nàng không muốn ca ca vì nàng mà làm trái ý Tư Đồ Hạo nên mới khuyên huynh ấy đi về trước.
Sau khi nghe được Tư Đồ Thiên Tuyết nói mình không có chuyện gì hắn xoay người đi đến thư phòng của phụ thân vì hắn biết ông vừa về chắc chắn còn việc phải giải quyết giờ này vẫn còn ở thư phòng, hắn không thể để cho muội muội quỳ ở từ đường hai ngày được muội ấy sẽ không chịu được lúc trước hắn cũng bị phạt quỳ từ đường hai ngày hắn là nam nhân còn chịu đựng được nàng còn nhỏ hơn nữa là một người con gái sao có thể chịu đựng được.
Tường vũ viện.
Hắn vừa từ chỗ phụ thân về người nói " Để cho nó quỳ như vậy nó mới biết mình sai ở đâu, chỉ ra ngoài có vài năm mà lễ nghĩa quy cũ quên hết rồi ".
" Phụ thân người cũng biết từ nhỏ thân thể của Tuyết Tuyết đã không tốt người có thể phạt muội ấy quỳ nhưng cho phép con cho người mang đồ ăn lại cho muội ấy được không " hắn biết không thay đổi được ý định của phụ thân ít nhất thì phải xin phép được mang đồ ăn cho muội muội.
Ông nghe tới lời nói của nhi tử thì cũng biết mình làm hơi quá thân thể của nhị nữ nhi luôn không tốt nhưng lời nói ông đã nói ra sẽ không thu hồi " Được vậy con có thể kêu người mang đồ ăn lại cho nó bắt đầu từ sáng mai nhưng tối nay thì không được " nói xong ông đi ra khỏi thư phòng.
May mắn hắn xin phép được nếu không đợi muội muội bị phạt xong thì cũng phải sinh bệnh một thời gian.
Trong lúc này ở bên trong từ đường Tư Đồ Thiên Tuyết đang quỳ nhưng bên cạnh nàng còn có một nô tỳ đang dám sát nên nàng không thể nào không quỳ đoàn hoàn nhưng vì vậy nàng mới biết quỳ như vậy đầu gối rất đau.
Trong hai ngày này nàng không kêu đau lấy một tiếng vì nàng biết nếu mình than đau thì những người kia sẽ càng vui vẻ, vì đầu gối đau mà khi nàng đứng dậy rời khỏi từ đường phải nhờ Đông Nghi và Xuân Lan đỡ nếu không nàng sẽ không thể đứng lên được huống chi là đi đường.
Về đến lam tuyết viện nàng được hai người các nàng đỡ đến giường ngồi xuống đợi đến khi Thu Hạ mang thuốc lại Đông Nghi ngồi xuống bôi thuốc cho nàng khi kéo ống quần lên thì thấy được hai đầu gối của nàng đã bầm tím một mảng lớn đối lập rất lớn với làng da trắng sáng của nàng.
Bầu trời trong xanh gió thổi qua nhẹ nhàng nàng ngồi trên ghế quý phi bên cửa sổ ngắm nhìn bồn hoa mà nàng và nương cùng trồng, hơn một tháng này là những tháng ngày bình yên nhất của nàng từ lúc xuyên qua thế giới này.
Ngay khi Xuân Lan bước vào đã thấy tiểu thư của mình đã dậy rồi hơn nữa còn ngồi bên cửa sổ bên ngoài chỉ khoác một cái áo mỏng mà thôi nàng liền nhíu mày đi nhanh đến kệ để áo choàng lấy một cái đi đến bên cạnh tiểu thư không vui nói " Tiểu thư bây giờ là mùa đông thể chất của người vào mùa đông là kém nhất vậy mà người không chịu mặc đồ đoàn hoàn lỡ bị cảm lạnh thì sao " nàng vừa nói vừa choàng áo lên người tiểu thư.
" Sức khỏe của ta không kém đến vậy đâu Xuân Lan " nàng biết thân thể của mình thể hàn ở mùa nào thân thể cũng không thể ấm lên được, cứ đến mùa đông là phải mặc thật nhiều đồ để giữ ấm cho thân thể cho dù nàng có nội lực võ công giỏi tới đâu thì thân thể cũng không thay đổi nhưng nàng lại thích nhất là mùa đông dù ở kiếp trước hay kiếp này.
Nàng đứng bên cạnh đang định khuyên tiểu thư đi vào trong đừng ngồi bên cạnh cửa sổ nữa thì Đông Nghi Thu Hạ và Thu Mai bước vào trên tay Đông Nghi đang bưng một chén thuốc còn hai người Thu Hạ các nàng trên tay là đồ ăn sáng của tiểu thư, cứ đến mùa đông cứ cách bảy ngày là tiểu thư phải uống một chén thuốc bổ để giữ ấm thân thể trong ba năm nay năm nào cũng vậy.
Sau khi dùng bữa sáng xong nàng đứng dậy đi thay đồ hôm nay nàng không còn bị cấm túc nữa cho nên phải đi thỉnh an tổ mẫu.