Chương : 19
Nhưng khi hắn đi vào bên trong Hoàng Sa Phường mới có thể chứng kiến tận mắt, bảng nhiệm vụ chỉ còn lác đác mấy mống, mọi người trong Hoàng Sa Phường ai cũng ủ rũ cả.
Bởi vì bọn hắn là tán tu mà tán tu thì nhờ làm nhiệm vụ để kiếm tài nguyên tu luyện, nhưng lần này tài nguyên lại bay bay trước mặt bọn hắn, bọn hắn cũng bất lực nhưng không thể làm gì hơn, bởi vì người ta mạnh người ta có quyền và nhiệm vụ cũng đâu phải dành riêng cho bọn hắn.
Sau một lát, người trong Hoàng Sa Phường dần dần tản đi chỉ còn mỗi năm người Mạc Hiểu Nam.
“Thôi, Thiếu chủ đừng buồn thất bại là mẹ thành công, nếu như ở nơi này không có thì chúng ta đi nơi khác nhận vậy.” Vương Trung đứng bên cạnh hắn mở miếng an ủi.
“Đúng vậy.”
+1
Ba người còn lại cũng bắt đầu phụ họa theo.
Mạc Hiểu Nam nét mặt cũng hòa hoãn hơn phần nào, sau đó phát phất tay quay người đi vào Hoàng Sa Phường, trên tay cầm ra một bình ngọc có dán lá bùa ở trên nắp, đưa cho chưởng vầy.
“Đây con Dạ Quỷ ở U Minh Sơn nằm trong này, các ngươi có thể kiếm tra nhưng ta nói trước là nó chưa chết, nên cẩn thận một chút.”
Chưởng quầy nghe vậy lập tức toát cả mồ hôi hột, hắn biết con quỷ vật này tu vi lên đến Trúc cơ Hậu kỳ nếu thoát ra thì có lẽ hắn cũng chôn thây ở đây, bởi vì hắn tu vi chỉ dừng ở luyện khí tầng tám, nên hắn rất cẩn thận mở nắp bình ra một âm thanh kêu rên thảm thiết lập tức truyền ra ngoài làm cho chưởng vầy lần nữa đứng hình, uy áp tỏa ra làm khí huyết của hắn đình trệ.
Sau một giây hắn lập tức đóng nắp lại, ngẩng đầu nhìn Mạc Hiểu Nam sau đó nói: “Đã đầy đủ.” nói xong hắn quay người lấy ra một bảo rương bỏ lọ ngọc vào bên trong, tay phải kéo một ngăn tủ phía dưới lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho Mạc Hiểu Nam, bởi vì lúc này hắn đang ngồi trên vai của Trác Đa.
Tuy làm cho Mạc Hiểu Nam có chút bối rối nhưng dù sao cũng đỡ hơn là giao cho người khác tiếp nhận, sau khi đã lấy thành công nhẫn trữ vật thì bọn hắn ngay lập tức quay người đi ra khỏi Hoàng Sa Phường.
Bọn hắn vừa ra lại có một nam tử đi vào, nam tử này nhìn qua cũng khá là tuấn tú, mặc một bộ trường bào màu tím hai mắt có chút kêu ngạo đi vào bên trong Hoàng Sa Phường.
Mạc Hiểu Nam chỉ liếc mắt một cái rồi sau đó đi mất, không quan tâm nhiều đến việc không liên quan đến mình.
Sau khi đi ra khỏi Hoàng Sa Phường thì bọn hắn đi đến bên cạnh một quán trà nhỏ quen đường, gọi lên vài món ăn và bắt đầu thưởng thức.
“Các ngươi có biết gì không?”
Mạc Hiểu Nam lúc này tai đột nhiên to lên, lắng nghe tường tận mọi thứ từ bàn kế bên văng ra, liên tục gật đầu.
“Ở Thái Nam cốc sắp có một bí cảnh mở ra đấy, ta nghe nói đệ tử của thất đại môn phái cũng đến tham gia nữa nha, lần trước thất đại môn phái đệ tử đánh nhau sứt đầu mẻ trán, không biết lần này sẽ ra thế nào đây.” bàn kế bên có một đại hán nói chuyện.
“Chưa hết chưa hết!! bí cảnh lần này còn có giải thưởng cho người nào giết được Giao long kết đan kỳ nữa, nhưng với thực lực của tất cả đệ tử cũng chưa chắc giết được nó nói chi là chúng ta.”
“Nhưng cũng chả quan tâm mấy thứ đấy làm gì, chúng ta vào trong đó chủ yếu là kiếm linh dược kiếm tài nguyên tu luyện thôi, mọi thứ khác có hay không không quan trọng.”
Mạc Hiểu Nam nghe xong lập tức nói thầm với đám người Trác Đa: “Các ngươi cũng nghe thấy rồi chứ, lần này chúng ta cần làm đại sự đó chính là moi móc đồ của đám đệ tử tông môn kia, trong người bọn chúng chắc chắn có không ít đồ tốt mang đến cho chúng ta, vì thế hãy trân trọng đừng để phụ lòng người ta biết chưa.”
Dứt câu khuôn mặt của năm người bọn hắn trở nên rất đê tiện, nhưng một giây sau đó lại khôi phục bình thường, bắt đầu nhấc bát thưởng thức đồ ăn, không quan tâm những lời bàn tán xung quanh.
Nhưng khi bọn hắn đang chú tâm ăn thì bên trên bầu trời một chiếc tiên thuyền bay qua, đứng trước mũi thuyền là một lão đạo râu tóc bạc phơ, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, phía sau lưng hắn là hơn mười nam tử và thiếu nữ dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, mỗi người đều là đỉnh cấp nếu đặt ở chốn phàm trần, trên thân thể bọn hắn tu vi mỗi người đều không thấp hơn Luyện khí tầng chín, kẻ mạnh nhất có tu vi lên đến trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Riêng chỉ có một nữ tử mặc đạo bào màu tím xanh nằm bên cửa sổ của tiên thuyền, trước mặt mang một tấm lụa mỏng, nhưng nếu chăm chú vào thì có thể thấy nhan sắc của nàng ta có thể làm cho nam nhân vừa gặp đã gãy, nữ nhân nhìn vào cũng yêu ngay luôn ấy chứ đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, mà trên người nàng tiên khí tỏa ra ngút ngàn, chưa kể là có tu vi nhìn không thấu.
Hai mắt điềm tĩnh nhìn ngắm bầu trời trên tay cầm theo một cái ngọc bài, suy nghĩ một chút gì đó rồi nhắm mắt lại thiếp đi, bỏ qua mọi thứ xung quanh.
Tiên thuyền bay qua chỗ Mạc Hiểu Nam ngồi ăn mà không mang theo một tiếng động nào cả, người bên dưới cũng không cảm nhận được gì, còn nhìn lên bầu trời thì cũng chỉ thấy một màu xanh và những đám mây, chứ chả thấy được tiên thuyền bởi vì dưới mạn thuyền có khắc lên trận pháp che giấu hành tung, nên tu sĩ trúc cơ kỳ thậm chí kết đan kỳ nếu nhìn từ dưới lên có cho tiền cũng không thể thấy được.
Còn Mạc Hiểu Nam đang ăn thì tim đột nhiên nhói lên một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn lên bầu trời nhưng không thấy gì, hắn lấy tay gãi gãi đầu rồi lại chú tâm vào mâm cơm tiếp tục ăn.
Bên trên tiên thuyền nữ nhân mặc đạo bào màu tím nhạt đột nhiên mở mắt ra, trong mắt còn mang theo một chút mông lung, bởi vì khi nãy đang tĩnh tâm thiếp đi một chút thì tim lại nhói lên một cái không rõ lý do, nhưng nàng cũng lắc đầu nhắm mắt lại sau đó lại chìm vào giấc mộng.
Cũng chính vào ngày hôm đó rất nhiều tiên thuyền bay qua đầu hắn, điều kỳ lạ là tất cả tiên thuyền chỉ bay về đúng một hướng, đó chính là hướng Tây nơi mà bọn hắn đã uy hiếp…. à nhầm hỏi thăm về lai lịch của bí cảnh.
Hơn nữa bí cảnh chỉ còn ba ngày nữa là mở ra mà cách nơi bọn hắn đang dừng chân tận một vạn dặm, đúng vậy đó chính là mười ngàn dặm, còn xa gấp đôi nơi bọn hắn muốn đến đó chính là núi Như Long.
Khiến cho cả đoàn chỉ biết tuyệt vọng, nhưng lúc này một tia sáng nói đúng hơn là một tia hy vọng chợt lóe lên và mém tắt, đó chính là trông chờ vào truyền tống trận của Hoàng Sa Phường mà mỗi người đi ít nhất phải bốn trăm hạ phẩm linh thạch, nếu như bọn hắn chạy bộ thì một tuần là đến, nhưng một tuần thì còn làm ăn gì nữa mà trong khi bí cảnh chỉ còn ba ngày nữa là mở ra.
Nên bọn hắn đành nín lặng lấy ra hai ngàn linh thạch, cũng tại buổi chiều hôm ấy trong lúc sắp truyền tống đi đến chỗ bí cảnh, thì hắn đã gặp được người quen đó chính là cô gái mặt chiến giáp trên tay cầm thiết phiến, cũng đi cùng một lượt với bọn hắn.
Bởi vì bọn hắn là tán tu mà tán tu thì nhờ làm nhiệm vụ để kiếm tài nguyên tu luyện, nhưng lần này tài nguyên lại bay bay trước mặt bọn hắn, bọn hắn cũng bất lực nhưng không thể làm gì hơn, bởi vì người ta mạnh người ta có quyền và nhiệm vụ cũng đâu phải dành riêng cho bọn hắn.
Sau một lát, người trong Hoàng Sa Phường dần dần tản đi chỉ còn mỗi năm người Mạc Hiểu Nam.
“Thôi, Thiếu chủ đừng buồn thất bại là mẹ thành công, nếu như ở nơi này không có thì chúng ta đi nơi khác nhận vậy.” Vương Trung đứng bên cạnh hắn mở miếng an ủi.
“Đúng vậy.”
+1
Ba người còn lại cũng bắt đầu phụ họa theo.
Mạc Hiểu Nam nét mặt cũng hòa hoãn hơn phần nào, sau đó phát phất tay quay người đi vào Hoàng Sa Phường, trên tay cầm ra một bình ngọc có dán lá bùa ở trên nắp, đưa cho chưởng vầy.
“Đây con Dạ Quỷ ở U Minh Sơn nằm trong này, các ngươi có thể kiếm tra nhưng ta nói trước là nó chưa chết, nên cẩn thận một chút.”
Chưởng quầy nghe vậy lập tức toát cả mồ hôi hột, hắn biết con quỷ vật này tu vi lên đến Trúc cơ Hậu kỳ nếu thoát ra thì có lẽ hắn cũng chôn thây ở đây, bởi vì hắn tu vi chỉ dừng ở luyện khí tầng tám, nên hắn rất cẩn thận mở nắp bình ra một âm thanh kêu rên thảm thiết lập tức truyền ra ngoài làm cho chưởng vầy lần nữa đứng hình, uy áp tỏa ra làm khí huyết của hắn đình trệ.
Sau một giây hắn lập tức đóng nắp lại, ngẩng đầu nhìn Mạc Hiểu Nam sau đó nói: “Đã đầy đủ.” nói xong hắn quay người lấy ra một bảo rương bỏ lọ ngọc vào bên trong, tay phải kéo một ngăn tủ phía dưới lấy ra một cái nhẫn trữ vật đưa cho Mạc Hiểu Nam, bởi vì lúc này hắn đang ngồi trên vai của Trác Đa.
Tuy làm cho Mạc Hiểu Nam có chút bối rối nhưng dù sao cũng đỡ hơn là giao cho người khác tiếp nhận, sau khi đã lấy thành công nhẫn trữ vật thì bọn hắn ngay lập tức quay người đi ra khỏi Hoàng Sa Phường.
Bọn hắn vừa ra lại có một nam tử đi vào, nam tử này nhìn qua cũng khá là tuấn tú, mặc một bộ trường bào màu tím hai mắt có chút kêu ngạo đi vào bên trong Hoàng Sa Phường.
Mạc Hiểu Nam chỉ liếc mắt một cái rồi sau đó đi mất, không quan tâm nhiều đến việc không liên quan đến mình.
Sau khi đi ra khỏi Hoàng Sa Phường thì bọn hắn đi đến bên cạnh một quán trà nhỏ quen đường, gọi lên vài món ăn và bắt đầu thưởng thức.
“Các ngươi có biết gì không?”
Mạc Hiểu Nam lúc này tai đột nhiên to lên, lắng nghe tường tận mọi thứ từ bàn kế bên văng ra, liên tục gật đầu.
“Ở Thái Nam cốc sắp có một bí cảnh mở ra đấy, ta nghe nói đệ tử của thất đại môn phái cũng đến tham gia nữa nha, lần trước thất đại môn phái đệ tử đánh nhau sứt đầu mẻ trán, không biết lần này sẽ ra thế nào đây.” bàn kế bên có một đại hán nói chuyện.
“Chưa hết chưa hết!! bí cảnh lần này còn có giải thưởng cho người nào giết được Giao long kết đan kỳ nữa, nhưng với thực lực của tất cả đệ tử cũng chưa chắc giết được nó nói chi là chúng ta.”
“Nhưng cũng chả quan tâm mấy thứ đấy làm gì, chúng ta vào trong đó chủ yếu là kiếm linh dược kiếm tài nguyên tu luyện thôi, mọi thứ khác có hay không không quan trọng.”
Mạc Hiểu Nam nghe xong lập tức nói thầm với đám người Trác Đa: “Các ngươi cũng nghe thấy rồi chứ, lần này chúng ta cần làm đại sự đó chính là moi móc đồ của đám đệ tử tông môn kia, trong người bọn chúng chắc chắn có không ít đồ tốt mang đến cho chúng ta, vì thế hãy trân trọng đừng để phụ lòng người ta biết chưa.”
Dứt câu khuôn mặt của năm người bọn hắn trở nên rất đê tiện, nhưng một giây sau đó lại khôi phục bình thường, bắt đầu nhấc bát thưởng thức đồ ăn, không quan tâm những lời bàn tán xung quanh.
Nhưng khi bọn hắn đang chú tâm ăn thì bên trên bầu trời một chiếc tiên thuyền bay qua, đứng trước mũi thuyền là một lão đạo râu tóc bạc phơ, hai mắt vô thần nhìn về phía trước, phía sau lưng hắn là hơn mười nam tử và thiếu nữ dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, mỗi người đều là đỉnh cấp nếu đặt ở chốn phàm trần, trên thân thể bọn hắn tu vi mỗi người đều không thấp hơn Luyện khí tầng chín, kẻ mạnh nhất có tu vi lên đến trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Riêng chỉ có một nữ tử mặc đạo bào màu tím xanh nằm bên cửa sổ của tiên thuyền, trước mặt mang một tấm lụa mỏng, nhưng nếu chăm chú vào thì có thể thấy nhan sắc của nàng ta có thể làm cho nam nhân vừa gặp đã gãy, nữ nhân nhìn vào cũng yêu ngay luôn ấy chứ đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, mà trên người nàng tiên khí tỏa ra ngút ngàn, chưa kể là có tu vi nhìn không thấu.
Hai mắt điềm tĩnh nhìn ngắm bầu trời trên tay cầm theo một cái ngọc bài, suy nghĩ một chút gì đó rồi nhắm mắt lại thiếp đi, bỏ qua mọi thứ xung quanh.
Tiên thuyền bay qua chỗ Mạc Hiểu Nam ngồi ăn mà không mang theo một tiếng động nào cả, người bên dưới cũng không cảm nhận được gì, còn nhìn lên bầu trời thì cũng chỉ thấy một màu xanh và những đám mây, chứ chả thấy được tiên thuyền bởi vì dưới mạn thuyền có khắc lên trận pháp che giấu hành tung, nên tu sĩ trúc cơ kỳ thậm chí kết đan kỳ nếu nhìn từ dưới lên có cho tiền cũng không thể thấy được.
Còn Mạc Hiểu Nam đang ăn thì tim đột nhiên nhói lên một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn lên bầu trời nhưng không thấy gì, hắn lấy tay gãi gãi đầu rồi lại chú tâm vào mâm cơm tiếp tục ăn.
Bên trên tiên thuyền nữ nhân mặc đạo bào màu tím nhạt đột nhiên mở mắt ra, trong mắt còn mang theo một chút mông lung, bởi vì khi nãy đang tĩnh tâm thiếp đi một chút thì tim lại nhói lên một cái không rõ lý do, nhưng nàng cũng lắc đầu nhắm mắt lại sau đó lại chìm vào giấc mộng.
Cũng chính vào ngày hôm đó rất nhiều tiên thuyền bay qua đầu hắn, điều kỳ lạ là tất cả tiên thuyền chỉ bay về đúng một hướng, đó chính là hướng Tây nơi mà bọn hắn đã uy hiếp…. à nhầm hỏi thăm về lai lịch của bí cảnh.
Hơn nữa bí cảnh chỉ còn ba ngày nữa là mở ra mà cách nơi bọn hắn đang dừng chân tận một vạn dặm, đúng vậy đó chính là mười ngàn dặm, còn xa gấp đôi nơi bọn hắn muốn đến đó chính là núi Như Long.
Khiến cho cả đoàn chỉ biết tuyệt vọng, nhưng lúc này một tia sáng nói đúng hơn là một tia hy vọng chợt lóe lên và mém tắt, đó chính là trông chờ vào truyền tống trận của Hoàng Sa Phường mà mỗi người đi ít nhất phải bốn trăm hạ phẩm linh thạch, nếu như bọn hắn chạy bộ thì một tuần là đến, nhưng một tuần thì còn làm ăn gì nữa mà trong khi bí cảnh chỉ còn ba ngày nữa là mở ra.
Nên bọn hắn đành nín lặng lấy ra hai ngàn linh thạch, cũng tại buổi chiều hôm ấy trong lúc sắp truyền tống đi đến chỗ bí cảnh, thì hắn đã gặp được người quen đó chính là cô gái mặt chiến giáp trên tay cầm thiết phiến, cũng đi cùng một lượt với bọn hắn.