Chương : 29
Ai? Là ai?
Đông Tâm Ngữ biết có người ở cạnh nàng, nhưng nàng không thể thấy hắn. Bốn phía đen kịt, không có giới hạn, cái gì cũng không có, chỉ có nàng cùng người kia.
Là ta. Người nọ trả lời, thanh âm nghe thực quen tai.
Ngươi là ai?
Ngươi không nhớ rõ sao? Chúng ta đã gặp mặt, cũng từng nói chuyện. Người nọ cười cười, là điệu cười trong trẻo mà lạnh lùng.
Ngươi là…… Thiên Xu? Nàng có chút giật mình. Hắn là lão đại của Diêm Quýnh! Hắn làm sao có thể ở trong này?
Đúng, ta là Thiên Xu.
Ngươi ở trong này…… Làm cái gì?
Cứu ngươi.
Cứu ta? Ta làm sao vậy?
Trái tim ngươi hỏng rồi, bị đánh hỏng rồi.
Vậy…… Ta đã chết?
Không, ngươi không chết, ngươi chỉ là sắp chết mà thôi.
Ta sắp chết? Thật vậy chăng? Nàng đột nhiên cảm thấy bất an, cảm giác hư không mờ mịt chính là điềm báo tử vong sao?
Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ cứu ngươi, chỉ cần đổi trái tim lần nữa……
Thật không? Trái tim nhân tạo? Không! Ta không cần……
Lúc này trái tim nhân tạo không có tác dụng phụ, yên tâm đi!
Vì sao sẽ không? Bảo nàng yên tâm? Một cái trái tim nhân tạo đã khiến nàng đủ thảm.
Vì đây là sản phẩm phục chế!
Phục chế?
Đúng, ta dùng tế bào của ngươi phục chế, nó sẽ giống trái tim cũ của ngươi như đúc, hơn nữa có thể rất nhanh trở thành một bộ phận cơ thể của ngươi.
Ngươi…… Vì sao biết được điều đó?
Ta đã nghiên cứu loại này rất nhiều năm, lần trước muốn "Thiên Toàn" đem ngươi về, chỉ là muốn nhìn một chút cái gọi là nghiên cứu thành công trái tim nhân tạo, kết quả, không có gì đặc biệt……
Không có gì đặc biệt, đối với ngươi vô dụng, cho nên ngươi mới đem ta giao cho người đàn bà kia? Nhớ tới tiếng súng nổ đó, nàng nhịn không được rùng mình.
Việc này phải trách "Thiên Toàn", là hắn quá xúc động, ta vốn muốn đổi trái tim cho ngươi, sau đó đem trái tim nhân tạo giao cho Nhật Liên Quỳnh Tử, nhưng chưa kịp làm gì," Thiên Toàn" liền ôm ngươi lao đi.
Nhưng vỗn dĩ ngươi có thể ngăn hắn lại, không phải sao? Ngữ khí nàng mang chút trách cứ.
Đúng vậy, vỗn dĩ có thể, bất quá…… Ta nghĩ thừa cơ hội hủy Tập đoàn tài chính Minh Nhật cũng tốt, cho nên buông tay để hắn đi làm.
Ngươi người này…… Đáng sợ! Ngươi cứ như vậy lợi dụng người nhà? Nàng bất bình thay Diêm Quýnh, ở trong tay "Thiên Xu", hắn chẳng qua chỉ là quân cờ.
Lợi dụng? Không…… Ta là biết dùng người (tự sướng quá đi), sát khí của Diêm Quýnh cần được phóng thích, đây là số mệnh của Bắc Đẩu Thất Tinh.
Đây gọi là số mệnh gì? Sát khí của hắn rõ ràng do ngươi kích thích! Nàng tức giận hô.
Đừng kích động! Ngươi đang làm phẫu thuật, kích động quá là không được. Hắn liên thanh cảnh cáo.
Phẫu thuật tim? Đang làm? Nàng ngẩn ngơ.
Đúng, hiện tại, còn chút dịch tế bào α của Lâm Kiệt Sinh, giúp trái tim nhân tạo chống đỡ thêm vài giờ, khi ngươi bị mang về vẫn còn nhịp tim, có nghĩa là ngươi được dịch tế bào α của Lâm Kiệt Sinh cứu, có đáng châm chọc không?
Dịch tế bào α? Vũ khí khống chế nàng cuối cùng lại trở thành mấu chốt cứu mạng nàng? Xác thực châm chọc……
Lâm Kiệt Sinh không hổ là thiên tài, chẳng qua dã tâm quá lớn, hắn cùng Minh Nhật Võ Tàng đều mang ý xấu, cuối cùng lưỡng bại câu thương, ai cũng không giành được phần thắng.
Mà người thắng lợi cuối cùng lại là ngươi……
Có thể nói như vậy. Hắn đang cười.
Ngươi thật sự là một người kì lạ, tựa hồ chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi……
Phải không?
Nhưng ngươi rõ ràng không đi đâu, vì sao việc gì cũng biết?
Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, không ra khỏi cửa cũng biết hết chuyện thiên hạ.
Ta rất tò mò, ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Vì sao có thể trò chuyện với ta? Nếu ta đang mổ, hẳn là đã được gây mê mới đúng…… Nàng có điểm hỗn loạn, đây là mơ sao?
Chúng ta đang dùng sóng não để đối thoại.
Sóng não?
Đúng vậy, sóng não của ngươi xuyên thấu qua máy tính, tiến vào thế giới của ta, là ngươi tới tìm ta nói chuyện phiếm. "Thiên Xu" cười nhẹ.
Thế giới của ngươi? Nơi này là thế giới của ngươi? Nơi hắc ám vô biên vô hạn……
Đúng vậy, nơi này là thể trí nhớ của máy tính, cũng là không gian sinh tồn của ta.
Ngươi…… Ở trong máy tính?
Ừ…… Có thể nói như vậy.
Vậy ngươi là nhân, hay là máy tính?
Nhiều năm rồi, ta chính mình cũng không rõ lắm…… Thanh âm hắn nghe có chút bi thương.
Có ý gì?
Đừng hỏi, giải phẫu hoàn thành, ngươi nên tỉnh, mau trở về đi thôi! Bằng không, rất có thể "Thiên Toàn" sẽ đem đảo Bắc Cực Tinh hủy luôn! Hắn cười khẽ, dần dần biến mất.
Đợi chút……
Nàng vốn còn muốn hỏi lại cho rõ, nhưng một lực lượng to lớn bỗng hút nàng về hướng khác, nàng chỉ cảm thấy chính mình đang nhanh chóng rơi xuống…… Rơi xuống……
Trong khi đang rơi tự do, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng rống giận dữ của Diêm Quýnh, cảm giác ở rất xa, bất quá nàng lại nghe rất rõ ràng.
Nàng nghe thấy hắn đang kêu tên nàng……
"Nàng ở nơi nào? Tâm Ngữ ở nơi nào?"
Diêm Quýnh từ miệng Gia Cát Tung Hoành biết được Đông Tâm Ngữ có thể còn sống, người đầu tiên hắn muốn tìm chính là Canh Trọng Thần, hắn chạy vội đến phòng chữa bệnh, không nói hai lời túm áo Canh Trọng Thần rồi lớn tiếng ồn ào.
Canh Trọng Thần mặt bất động ngay cả mày cũng không nhăn một chút, chính là hứng thú nói: "A! Ngươi rốt cục đến đây, là ai đánh thức ngươi? Để ta đoán thử coi, hẳn là "Thiên Quyền"? Hắn là người thông minh nhất trong số các ngươi."
"Ngươi rốt cuộc đang nói gì? Ta muốn Tâm Ngữ! Nàng còn sống đúng không? Ngươi giấu nàng ở đâu?" Hắn nghe không hiểu Canh Trọng Thần đang lẩm bẩm cái gì, vội vã muốn gặp Đông Tâm Ngữ.
"Ta không có giấu, chỉ là cứu cô ấy, ngươi nên cảm kích trong lòng, xú tiểu tử." Canh Trọng Thần chậm rãi bỏ cái tay không lễ phép của hắn ra.
"Nàng…… Thật sự không chết……" Hắn kinh hỉ cơ hồ té xỉu.
"Tên đại sơ ý này, may mắn những người khác đuổi tới, đem hai ngươi mang về, bằng không thêm vài giờ bạn gái ngươi cũng không toàn mạng!" Canh Trọng Thần không thể không mắng tỉnh hắn.
Tiểu tử này gặp chút nguy nan là ngay cả một chút bình tĩnh cũng không giữ được, nghĩ Đông Tâm Ngữ đã chết thì trở thành giống như người điên, cũng chẳng nhìn xem nàng còn có thể cứu chữa được không, chỉ biết chém người lung tung.
"Trời ơi…… Nàng thật sự…… Còn sống?" Hắn sợ chính mình nghe lầm, xác nhận lần nữa.
"Đúng! Ngươi muốn hỏi bao nhiêu lần?" Canh Trọng Thần không nhịn được phì cười, trước kia ông thường cảm thấy Diêm Quýnh quá mức lãnh huyết vô tình, may mắn là khi luyến ái đã khiến hắn trở nên có vẻ có nhân tính…… Nhưng hiển nhiên có điểm uốn cong thành thẳng.
"Ở đâu? Nàng ở nơi nào?" Hắn vội hỏi.
"Trong phòng vô trùng." Canh Trọng Thần chỉ chỉ bên trong. "Này, thay quần áo vô trùng đã!" Ông nhắc nhở.
Hắn vội vàng thay quần áo vô trùng, vọt vào phòng vô trùng, ở bên trong tìm được một cái cửa, trợn to mắt mở ra ──
Trong không gian sạch sẽ vô trùng, Đông Tâm Ngữ nằm trên chiếc giường màu trắng, sắc mặt nàng tái nhợt, một đầu tóc đen dài rối tung trên gối trắng, có vẻ trầm tĩnh mà an tường……
Trái tim Diêm Quýnh gắt gao se lại, nín thở đi tới bên giường, nhìn nàng một lúc lâu, nhẹ nhàng ghé tai vào ngực nàng, khi nghe thấy tiếng tim đập "Thình thịch, thình thịch", trái tim hắn vốn treo giữa không trung mới bình yên rơi xuống đất.
Đây thật sự là thanh âm tốt đẹp nhất thế giới!
Hắn kích động, hốc mắt nóng lên, bắt lấy tay nàng, hôn vào lòng bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.
Nàng không chết!
Thật tốt quá! Thật là quá tốt rồi, hắn cuối cùng cũng không mất đi nàng……
Lẳng lặng ngồi bên nàng, tất cả tức giận đều biến mất, chỉ còn lại cảm giác thỏa mãn lơi lỏng, ba ngày qua không ngủ không ngớt chiến đấu hăng hái, lo lắng, thống khổ, nay đều hóa thành một trận thâm tình, quẩn quanh ở đáy lòng hắn.
Hiện tại, hắn rốt cục có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
"Chờ em tỉnh lại, anh nhất định sẽ nói cho em…… Anh yêu em, Tâm Ngữ." Ngồi bên giường, hắn mệt mỏi ghé vào mép giường, nói mê mang theo chân thành tha thiết, lẳng lặng đi vào giấc ngủ……
Đông Tâm Ngữ tinh tường biết hắn ở ngay bên người, cũng nghe thấy thông báo lay động lòng người của hắn, nhưng nàng còn chưa có khí lực tỉnh lại, nàng sẽ nhẫn nại một thời gian nữa, tĩnh tâm chờ đợi ngày nàng hoàn toàn khỏe mạnh, đến lúc đó, nàng sẽ nói với người đàn ông từng làm nàng run rẩy này, dù nàng đã thay đổi mấy trái tim, nàng vĩnh viễn chỉ thương mình hắn……
Tiểu thuyết gia kinh dị Diêm Quýnh lại ra một quyển sách!
Lần này chuyện xưa ngoại trừ vẫn tràn ngập tình tiết bạo lực huyết tinh, độc giả có con mắt sắc bén tất nhiên sẽ phát hiện trong sách có nhiều hơn mấy phần nhân tính nhu tình, bên người nam nhân vật chính "Toàn" có thêm một cô gái xinh đẹp, cùng hắn xông qua khảo nghiệm nhân sinh hiểm trở, nàng có cái tên cực kì đặc biệt ──
"Tâm"!
"Toàn" còn nói một lời hai nghĩa ở cuối truyện, hắn đã tìm được "Tâm" của hắn!
Quyển sách này vẫn bán chạy trên toàn thế giới như cũ, hơn nữa cũng sắp phát hành ở Đài Loan, dịch giả vẫn là Đông Tâm Ngữ, bản dịch tiếng Trung vẫn từ nhà xuất bản cũ, điểm ấy, đương nhiên là để báo đáp Lưu Hiểu Trân.
"Nếu Hiểu Trân hỏi em dạo gần đây đã đi đâu, em nên trả lời thế nào?"
Đông Tâm Ngư đáp máy bay cùng Diêm Quýnh về Đài Loan tham gia buổi kí tên, nàng quay đầu nhìn hắn, có chút lo âu.
Bởi vì tình trạng đặt mua sách mới của Diêm Quýnh rất tốt, nhà xuất bản lại mời Diêm Quýnh tổ chức buổi kí tên, Diêm Quýnh biết nàng rất muốn về, mới chịu đáp ứng lời mời.
Nhưng khi quyết định về Đài Loan, nàng lại bắt đầu khẩn trương, đã qua hơn một năm, trong thời gian này trừ việc phiên dịch ra thì nàng vẫn chưa nói gì với Lưu Hiểu Trân, nàng rất sợ Lưu Hiểu Trân truy hỏi kỹ càng sự việc, không thể không nói công đạo, nàng nên giải thích với Lưu Hiểu Trân thế nào về đoạn gặp gỡ giống như trong tiểu thuyết kia? Làm sao giải thích chuyện nàng cùng Diêm Quýnh một chỗ?
"Nói em bị anh bắt cóc không phải là được rồi sao?" Diêm Quýnh một thân áo đen cao cổ cùng quần đen, trong lạnh lùng ẩn chứa một tia ôn nhu.
"Thế sẽ bị cô ấy giễu cợt!" Nàng ngượng ngùng nói.
"Vì sao?" Hắn hơi nhướn mày, cảm thấy kỳ quái.
"Bởi vì năm trước cô ấy đã nói…… Em là bởi vì yêu anh nên mới có thể sợ anh như vậy……" Nàng cũng không quên "Tâm lý học tình yêu phái nữ" của Lưu Hiểu Trân.
"Ra vậy? Không nghĩ tới cô ấy lại biết trước, anh đây phải cám ơn mới được." Hắn nở nụ cười.
"Em thật cũng nghĩ không thông, vì sao chính mình biết rõ sợ anh nhưng lại yêu anh?" Nàng không thể lý giải tâm tình lúc ấy của mình.
"Em sợ anh, là vì em lén sửa sách của anh, mà em yêu anh, thì lại là kìm lòng không đậu." Hắn tự tin cười.
"Ai lại kìm lòng không đậu với một con ma máu lạnh có cánh tay quái dị cơ chứ!" Nàng nhắc lại chuyện xưa để chọc hắn.
"Ma máu lạnh? Cô dám bảo tôi như vậy?" Hắn giả bộ giận dữ.
"Sao lại không dám? Ma máu lạnh! Ma máu lạnh……" Nàng cố ý nói.
"Câm mồm, còn nói nữa tôi sẽ bẻ gãy cổ cô!" Hắn khẽ quát một tiếng, nhẹ tay tóm lấy cái gáy tuyết trắng của nàng.
"Anh bẻ đi!" Nàng càng kề sát người hắn.
Tayhắn chỉ xoa xoa nhẹ gáy nàng, thấp giọng nói: "Hiện tại bắt đầu sửa thành hôn."
Nói xong, hắn đem môi dán lên môi nàng, hôn nàng.
Ở chỗ ngồi trong khoang hạng nhất, bọn họ hôn tới quên trời đất, hai trái tim ở mấy ngàn mét trời cao, gắt gao gắn bó.
Máy bay, sắp hạ cánh rồi……
[Hoàn]
Đông Tâm Ngữ biết có người ở cạnh nàng, nhưng nàng không thể thấy hắn. Bốn phía đen kịt, không có giới hạn, cái gì cũng không có, chỉ có nàng cùng người kia.
Là ta. Người nọ trả lời, thanh âm nghe thực quen tai.
Ngươi là ai?
Ngươi không nhớ rõ sao? Chúng ta đã gặp mặt, cũng từng nói chuyện. Người nọ cười cười, là điệu cười trong trẻo mà lạnh lùng.
Ngươi là…… Thiên Xu? Nàng có chút giật mình. Hắn là lão đại của Diêm Quýnh! Hắn làm sao có thể ở trong này?
Đúng, ta là Thiên Xu.
Ngươi ở trong này…… Làm cái gì?
Cứu ngươi.
Cứu ta? Ta làm sao vậy?
Trái tim ngươi hỏng rồi, bị đánh hỏng rồi.
Vậy…… Ta đã chết?
Không, ngươi không chết, ngươi chỉ là sắp chết mà thôi.
Ta sắp chết? Thật vậy chăng? Nàng đột nhiên cảm thấy bất an, cảm giác hư không mờ mịt chính là điềm báo tử vong sao?
Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ cứu ngươi, chỉ cần đổi trái tim lần nữa……
Thật không? Trái tim nhân tạo? Không! Ta không cần……
Lúc này trái tim nhân tạo không có tác dụng phụ, yên tâm đi!
Vì sao sẽ không? Bảo nàng yên tâm? Một cái trái tim nhân tạo đã khiến nàng đủ thảm.
Vì đây là sản phẩm phục chế!
Phục chế?
Đúng, ta dùng tế bào của ngươi phục chế, nó sẽ giống trái tim cũ của ngươi như đúc, hơn nữa có thể rất nhanh trở thành một bộ phận cơ thể của ngươi.
Ngươi…… Vì sao biết được điều đó?
Ta đã nghiên cứu loại này rất nhiều năm, lần trước muốn "Thiên Toàn" đem ngươi về, chỉ là muốn nhìn một chút cái gọi là nghiên cứu thành công trái tim nhân tạo, kết quả, không có gì đặc biệt……
Không có gì đặc biệt, đối với ngươi vô dụng, cho nên ngươi mới đem ta giao cho người đàn bà kia? Nhớ tới tiếng súng nổ đó, nàng nhịn không được rùng mình.
Việc này phải trách "Thiên Toàn", là hắn quá xúc động, ta vốn muốn đổi trái tim cho ngươi, sau đó đem trái tim nhân tạo giao cho Nhật Liên Quỳnh Tử, nhưng chưa kịp làm gì," Thiên Toàn" liền ôm ngươi lao đi.
Nhưng vỗn dĩ ngươi có thể ngăn hắn lại, không phải sao? Ngữ khí nàng mang chút trách cứ.
Đúng vậy, vỗn dĩ có thể, bất quá…… Ta nghĩ thừa cơ hội hủy Tập đoàn tài chính Minh Nhật cũng tốt, cho nên buông tay để hắn đi làm.
Ngươi người này…… Đáng sợ! Ngươi cứ như vậy lợi dụng người nhà? Nàng bất bình thay Diêm Quýnh, ở trong tay "Thiên Xu", hắn chẳng qua chỉ là quân cờ.
Lợi dụng? Không…… Ta là biết dùng người (tự sướng quá đi), sát khí của Diêm Quýnh cần được phóng thích, đây là số mệnh của Bắc Đẩu Thất Tinh.
Đây gọi là số mệnh gì? Sát khí của hắn rõ ràng do ngươi kích thích! Nàng tức giận hô.
Đừng kích động! Ngươi đang làm phẫu thuật, kích động quá là không được. Hắn liên thanh cảnh cáo.
Phẫu thuật tim? Đang làm? Nàng ngẩn ngơ.
Đúng, hiện tại, còn chút dịch tế bào α của Lâm Kiệt Sinh, giúp trái tim nhân tạo chống đỡ thêm vài giờ, khi ngươi bị mang về vẫn còn nhịp tim, có nghĩa là ngươi được dịch tế bào α của Lâm Kiệt Sinh cứu, có đáng châm chọc không?
Dịch tế bào α? Vũ khí khống chế nàng cuối cùng lại trở thành mấu chốt cứu mạng nàng? Xác thực châm chọc……
Lâm Kiệt Sinh không hổ là thiên tài, chẳng qua dã tâm quá lớn, hắn cùng Minh Nhật Võ Tàng đều mang ý xấu, cuối cùng lưỡng bại câu thương, ai cũng không giành được phần thắng.
Mà người thắng lợi cuối cùng lại là ngươi……
Có thể nói như vậy. Hắn đang cười.
Ngươi thật sự là một người kì lạ, tựa hồ chuyện gì cũng không thể gạt được ngươi……
Phải không?
Nhưng ngươi rõ ràng không đi đâu, vì sao việc gì cũng biết?
Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, không ra khỏi cửa cũng biết hết chuyện thiên hạ.
Ta rất tò mò, ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Vì sao có thể trò chuyện với ta? Nếu ta đang mổ, hẳn là đã được gây mê mới đúng…… Nàng có điểm hỗn loạn, đây là mơ sao?
Chúng ta đang dùng sóng não để đối thoại.
Sóng não?
Đúng vậy, sóng não của ngươi xuyên thấu qua máy tính, tiến vào thế giới của ta, là ngươi tới tìm ta nói chuyện phiếm. "Thiên Xu" cười nhẹ.
Thế giới của ngươi? Nơi này là thế giới của ngươi? Nơi hắc ám vô biên vô hạn……
Đúng vậy, nơi này là thể trí nhớ của máy tính, cũng là không gian sinh tồn của ta.
Ngươi…… Ở trong máy tính?
Ừ…… Có thể nói như vậy.
Vậy ngươi là nhân, hay là máy tính?
Nhiều năm rồi, ta chính mình cũng không rõ lắm…… Thanh âm hắn nghe có chút bi thương.
Có ý gì?
Đừng hỏi, giải phẫu hoàn thành, ngươi nên tỉnh, mau trở về đi thôi! Bằng không, rất có thể "Thiên Toàn" sẽ đem đảo Bắc Cực Tinh hủy luôn! Hắn cười khẽ, dần dần biến mất.
Đợi chút……
Nàng vốn còn muốn hỏi lại cho rõ, nhưng một lực lượng to lớn bỗng hút nàng về hướng khác, nàng chỉ cảm thấy chính mình đang nhanh chóng rơi xuống…… Rơi xuống……
Trong khi đang rơi tự do, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng rống giận dữ của Diêm Quýnh, cảm giác ở rất xa, bất quá nàng lại nghe rất rõ ràng.
Nàng nghe thấy hắn đang kêu tên nàng……
"Nàng ở nơi nào? Tâm Ngữ ở nơi nào?"
Diêm Quýnh từ miệng Gia Cát Tung Hoành biết được Đông Tâm Ngữ có thể còn sống, người đầu tiên hắn muốn tìm chính là Canh Trọng Thần, hắn chạy vội đến phòng chữa bệnh, không nói hai lời túm áo Canh Trọng Thần rồi lớn tiếng ồn ào.
Canh Trọng Thần mặt bất động ngay cả mày cũng không nhăn một chút, chính là hứng thú nói: "A! Ngươi rốt cục đến đây, là ai đánh thức ngươi? Để ta đoán thử coi, hẳn là "Thiên Quyền"? Hắn là người thông minh nhất trong số các ngươi."
"Ngươi rốt cuộc đang nói gì? Ta muốn Tâm Ngữ! Nàng còn sống đúng không? Ngươi giấu nàng ở đâu?" Hắn nghe không hiểu Canh Trọng Thần đang lẩm bẩm cái gì, vội vã muốn gặp Đông Tâm Ngữ.
"Ta không có giấu, chỉ là cứu cô ấy, ngươi nên cảm kích trong lòng, xú tiểu tử." Canh Trọng Thần chậm rãi bỏ cái tay không lễ phép của hắn ra.
"Nàng…… Thật sự không chết……" Hắn kinh hỉ cơ hồ té xỉu.
"Tên đại sơ ý này, may mắn những người khác đuổi tới, đem hai ngươi mang về, bằng không thêm vài giờ bạn gái ngươi cũng không toàn mạng!" Canh Trọng Thần không thể không mắng tỉnh hắn.
Tiểu tử này gặp chút nguy nan là ngay cả một chút bình tĩnh cũng không giữ được, nghĩ Đông Tâm Ngữ đã chết thì trở thành giống như người điên, cũng chẳng nhìn xem nàng còn có thể cứu chữa được không, chỉ biết chém người lung tung.
"Trời ơi…… Nàng thật sự…… Còn sống?" Hắn sợ chính mình nghe lầm, xác nhận lần nữa.
"Đúng! Ngươi muốn hỏi bao nhiêu lần?" Canh Trọng Thần không nhịn được phì cười, trước kia ông thường cảm thấy Diêm Quýnh quá mức lãnh huyết vô tình, may mắn là khi luyến ái đã khiến hắn trở nên có vẻ có nhân tính…… Nhưng hiển nhiên có điểm uốn cong thành thẳng.
"Ở đâu? Nàng ở nơi nào?" Hắn vội hỏi.
"Trong phòng vô trùng." Canh Trọng Thần chỉ chỉ bên trong. "Này, thay quần áo vô trùng đã!" Ông nhắc nhở.
Hắn vội vàng thay quần áo vô trùng, vọt vào phòng vô trùng, ở bên trong tìm được một cái cửa, trợn to mắt mở ra ──
Trong không gian sạch sẽ vô trùng, Đông Tâm Ngữ nằm trên chiếc giường màu trắng, sắc mặt nàng tái nhợt, một đầu tóc đen dài rối tung trên gối trắng, có vẻ trầm tĩnh mà an tường……
Trái tim Diêm Quýnh gắt gao se lại, nín thở đi tới bên giường, nhìn nàng một lúc lâu, nhẹ nhàng ghé tai vào ngực nàng, khi nghe thấy tiếng tim đập "Thình thịch, thình thịch", trái tim hắn vốn treo giữa không trung mới bình yên rơi xuống đất.
Đây thật sự là thanh âm tốt đẹp nhất thế giới!
Hắn kích động, hốc mắt nóng lên, bắt lấy tay nàng, hôn vào lòng bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng.
Nàng không chết!
Thật tốt quá! Thật là quá tốt rồi, hắn cuối cùng cũng không mất đi nàng……
Lẳng lặng ngồi bên nàng, tất cả tức giận đều biến mất, chỉ còn lại cảm giác thỏa mãn lơi lỏng, ba ngày qua không ngủ không ngớt chiến đấu hăng hái, lo lắng, thống khổ, nay đều hóa thành một trận thâm tình, quẩn quanh ở đáy lòng hắn.
Hiện tại, hắn rốt cục có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.
"Chờ em tỉnh lại, anh nhất định sẽ nói cho em…… Anh yêu em, Tâm Ngữ." Ngồi bên giường, hắn mệt mỏi ghé vào mép giường, nói mê mang theo chân thành tha thiết, lẳng lặng đi vào giấc ngủ……
Đông Tâm Ngữ tinh tường biết hắn ở ngay bên người, cũng nghe thấy thông báo lay động lòng người của hắn, nhưng nàng còn chưa có khí lực tỉnh lại, nàng sẽ nhẫn nại một thời gian nữa, tĩnh tâm chờ đợi ngày nàng hoàn toàn khỏe mạnh, đến lúc đó, nàng sẽ nói với người đàn ông từng làm nàng run rẩy này, dù nàng đã thay đổi mấy trái tim, nàng vĩnh viễn chỉ thương mình hắn……
Tiểu thuyết gia kinh dị Diêm Quýnh lại ra một quyển sách!
Lần này chuyện xưa ngoại trừ vẫn tràn ngập tình tiết bạo lực huyết tinh, độc giả có con mắt sắc bén tất nhiên sẽ phát hiện trong sách có nhiều hơn mấy phần nhân tính nhu tình, bên người nam nhân vật chính "Toàn" có thêm một cô gái xinh đẹp, cùng hắn xông qua khảo nghiệm nhân sinh hiểm trở, nàng có cái tên cực kì đặc biệt ──
"Tâm"!
"Toàn" còn nói một lời hai nghĩa ở cuối truyện, hắn đã tìm được "Tâm" của hắn!
Quyển sách này vẫn bán chạy trên toàn thế giới như cũ, hơn nữa cũng sắp phát hành ở Đài Loan, dịch giả vẫn là Đông Tâm Ngữ, bản dịch tiếng Trung vẫn từ nhà xuất bản cũ, điểm ấy, đương nhiên là để báo đáp Lưu Hiểu Trân.
"Nếu Hiểu Trân hỏi em dạo gần đây đã đi đâu, em nên trả lời thế nào?"
Đông Tâm Ngư đáp máy bay cùng Diêm Quýnh về Đài Loan tham gia buổi kí tên, nàng quay đầu nhìn hắn, có chút lo âu.
Bởi vì tình trạng đặt mua sách mới của Diêm Quýnh rất tốt, nhà xuất bản lại mời Diêm Quýnh tổ chức buổi kí tên, Diêm Quýnh biết nàng rất muốn về, mới chịu đáp ứng lời mời.
Nhưng khi quyết định về Đài Loan, nàng lại bắt đầu khẩn trương, đã qua hơn một năm, trong thời gian này trừ việc phiên dịch ra thì nàng vẫn chưa nói gì với Lưu Hiểu Trân, nàng rất sợ Lưu Hiểu Trân truy hỏi kỹ càng sự việc, không thể không nói công đạo, nàng nên giải thích với Lưu Hiểu Trân thế nào về đoạn gặp gỡ giống như trong tiểu thuyết kia? Làm sao giải thích chuyện nàng cùng Diêm Quýnh một chỗ?
"Nói em bị anh bắt cóc không phải là được rồi sao?" Diêm Quýnh một thân áo đen cao cổ cùng quần đen, trong lạnh lùng ẩn chứa một tia ôn nhu.
"Thế sẽ bị cô ấy giễu cợt!" Nàng ngượng ngùng nói.
"Vì sao?" Hắn hơi nhướn mày, cảm thấy kỳ quái.
"Bởi vì năm trước cô ấy đã nói…… Em là bởi vì yêu anh nên mới có thể sợ anh như vậy……" Nàng cũng không quên "Tâm lý học tình yêu phái nữ" của Lưu Hiểu Trân.
"Ra vậy? Không nghĩ tới cô ấy lại biết trước, anh đây phải cám ơn mới được." Hắn nở nụ cười.
"Em thật cũng nghĩ không thông, vì sao chính mình biết rõ sợ anh nhưng lại yêu anh?" Nàng không thể lý giải tâm tình lúc ấy của mình.
"Em sợ anh, là vì em lén sửa sách của anh, mà em yêu anh, thì lại là kìm lòng không đậu." Hắn tự tin cười.
"Ai lại kìm lòng không đậu với một con ma máu lạnh có cánh tay quái dị cơ chứ!" Nàng nhắc lại chuyện xưa để chọc hắn.
"Ma máu lạnh? Cô dám bảo tôi như vậy?" Hắn giả bộ giận dữ.
"Sao lại không dám? Ma máu lạnh! Ma máu lạnh……" Nàng cố ý nói.
"Câm mồm, còn nói nữa tôi sẽ bẻ gãy cổ cô!" Hắn khẽ quát một tiếng, nhẹ tay tóm lấy cái gáy tuyết trắng của nàng.
"Anh bẻ đi!" Nàng càng kề sát người hắn.
Tayhắn chỉ xoa xoa nhẹ gáy nàng, thấp giọng nói: "Hiện tại bắt đầu sửa thành hôn."
Nói xong, hắn đem môi dán lên môi nàng, hôn nàng.
Ở chỗ ngồi trong khoang hạng nhất, bọn họ hôn tới quên trời đất, hai trái tim ở mấy ngàn mét trời cao, gắt gao gắn bó.
Máy bay, sắp hạ cánh rồi……
[Hoàn]