Chương : 8
Tập đoàn tài chính Minh Nhật kiêu ngạo ương ngạnh có tiếng, lại hợp tác với hắc đạo, bọn họ sở dĩ tìm tới Lâm Kiệt Sinh, không cần đoán cũng biết là coi trọng việc chế tạo trái tim nhân tạo của Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi!
Một khi trái tim nhân tạo nghiên cứu thành công, sẽ mang đến lợi nhuận không người bình thường nào có thể tưởng tượng được. Bởi vì trái tim nhân tạo kiểu mới này có thể tự đập mà không cần nguồn điện từ ngoài, thậm chí nó có khả năng tự động kết hợp các nhóm máu, không sinh ra kháng thể bài xích, đột phá này sẽ làm cho những bệnh nhân phải chịu ngàn vạn khổ chờ "Trái tim mới" trên toàn thế giới có hi vọng, Tập đoàn tài chính Minh Nhật sẽ thu lợi vô số nhờ việc đầu tư công trình này.
Nhưng theo hắn biết, Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi đã gần như hoàn thành việc nghiên cứu trái tim nhân tạo, nhưng vẫn không muốn công khai, nguyên nhân chủ yếu là khi thí nghiệm lâm sàng trên cơ thể người vẫn có tì vết nho nhỏ, cho tới bây giờ, mười bệnh nhân thí nghiệm sau khi bình phục ba tháng đều lần lượt tử vong, hơn nữa chết không rõ nguyên nhân (độc ác, thí nghiệm chết tới 10 người lận mới chịu tạm ngừng).
Vì cần nghiên cứu thêm về vấn đề này, Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi tạm thời bỏ dở thí nghiệm trên người, khiến Lâm Kiệt Sinh tựa hồ cực kì bất mãn, hắn là lãnh đạo tổ nghiên cứu trái tim nhân tạo, vẫn hy vọng hoàn thành kế hoạch này sớm, vì thế hai bên đều không vui vẻ, đây là lí do hắn lấy trái tim nhân tạo đi, sẵn sàng góp sức Tập đoàn tài chính Minh Nhật.
Lâm Kiệt Sinh trộm trái tim nhân tạo, lại chạy đến bệnh viện này tiếp tục nghiên cứu sao? Hắn làm thế nào để vượt qua nguyên nhân mấu chốt khiến bệnh nhân tử vong? Điểm ấy làm Diêm Quýnh khá tò mò.
Cửa thang máy mở, hắn bước vào thang máy, ấn phím tầng chín, cửa thang máy sắp đóng lại, một thanh âm thanh thúy quen tai đột nhiên vang lên:
"Chờ một chút……"
Nói xong, một bóng người thướt tha mảnh khảnh vội vàng tiến nhanh vào, Diêm Quýnh vừa thấy người tới, không khỏi hơi kinh ngạc.
Đông Tâm Ngữ? Sao nàng cũng đến đây?
Chẳng lẽ…… Nàng theo dõi hắn?
Thói quen nghi ngờ xuất hiện, bất quá hắn bài trừ ngay khả năng này, bởi vì nàng rõ ràng không chú ý tới người trong thang máy là hắn, ngược lại vẻ mặt rất vội vàng chật vật.
Đông Tâm Ngữ xác thực không phát hiện, nàng vừa vọt vào đến liền cũng bấm nút lên tầng chín, đợi cửa thang máy đóng lại chậm rãi đi lên, mới sửa sang lại mớ tóc tai hơi hỗn độn, biên ngẩng đầu cười giải thích:"Cám ơn, thực xin lỗi, tôi có việc gấp, vội vàng lên tầng chín……"
Bỗng dưng nàng im bặt, khuôn mặt trắng nõn tú lệ đang tươi cười cũng đông cứng lại.
Người trong thang máy lại là…… Diêm…… Diêm Quýnh?
Trời ơi! Nàng đã trốn đến bệnh viện mà vẫn không thoát khỏi hắn?
"Thực khéo! Đông tiểu thư." Diêm Quýnh khóe miệng chậm rãi giơ lên.
Còn tưởng rằng rốt cuộc không có cơ hội thấy cặp mắt kinh hoàng sợ hãi của nàng nữa! Không nghĩ tới hiện tại cặp mắt đen trợn trừng tức mức ngốc nghếch lại ở trước mặt hắn, thật sự rất thú vị.
Ước chừng cứng lưỡi khoảng ba mươi giây, Đông Tâm Ngữ mới tìm lại được tiếng nói bị thất lạc của mình.
"Diêm…Diêm Quýnh… Anh…Anh tới nơi này… Làm cái gì?" Nàng lắp bắp hỏi.
Không phải để khám bệnh chứ! Nhưng ở Đài Bắc bệnh viện phòng khám rất nhiều, không thể có chuyện trùng hợp đến cùng chỗ với mình……
"Em thì sao? Em ở đây làm gì?" Hắn không đáp hỏi lại.
"Tôi…… Tôi hôm nay phải kiểm tra sức khỏe……" Nàng đặt tay lên ngực, bỗng nhiên cảm thấy anh họ nói đúng, chính mình nên đến kiểm tra xem, vì nàng lại cảm thấy không khí trong lồng ngực không thông, rất buồn bực.
"Kiểm tra sức khỏe?" Hắn mày rậm hơi nhíu, tháo kính râm đánh giá nàng. "Em không thoải mái ở đâu?"
Toàn thân không thoải mái! Chỉ cần thấy ngươi ta cả người không thoải mái!
Nàng nói trong lòng, ngoài miệng lại nói:"Không có…… Kiểm tra định kì thôi."
"Phải không? Hay là kĩ xảo để tránh tôi?" Hắn trong mắt lóe châm chọc.
"Tôi vì sao phải tránh anh? Chỉ là vừa khéo trùng vào hai ngày cần kiểm tra thôi……" Nàng vội vàng phủ nhận.
"Ồ──" Hắn cố ý kéo dài thanh âm.
"Xin lỗi, thực sự tôi không thể làm hướng dẫn viên của anh nữa, tôi đã nhờ nhà xuất bản tìm người khác rồi……" Nàng tận lực bình tĩnh giải thích, chỉ sợ chọc hắn mất hứng.
"Không cần, tôi còn việc cần làm, lộ trình đã thay đổi." Hắn lập tức ngắt lời nàng. Nói thực, hắn một chút cũng thấy lạ về lời nói của nàng.
"Có việc? Chuyện gì?" Nàng hỏi theo phản xạ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng mới tỉnh ngộ mình không nên hỏi nhiều, sắc mặt có điểm xấu hổ.
Hắn nhìn nàng, trào phúng cười: "Em muốn biết?"
"Không, không, chuyện cá nhân của anh không cần nói cho tôi." Nàng lắc mạnh đầu, đối với chuyện của hắn biết càng ít càng tốt.
Xem nàng một bộ dáng vội vàng né tránh, hắn nháy mắt một cái, tiến lên một bước, một tay chống lên vai nàng, một tay khoát bên hông nàng, cúi đầu áp sát mặt nàng, tà tà cười.
"Kỳ thật, cho em biết cũng không sao, chuyện của tôi…… Chính là tới đây tìm một người."
"Ách? Tìm…người…?" Nàng bị hơi thở của hắn bức bách sợ tới mức lui về phía sau từng bước, tựa vào vách thang máy.
"Đúng."
"Như vậy…… Người anh muốn tìm…… Ở tầng chín?" Nàng trừng mắt nhìn hắn, toàn thân phòng bị.
"Đúng vậy."
"Ai?"
"Bác sĩ Jason."
"Cái gì? Anh…… Anh muốn tìm anh họ tôi?" Nàng kinh ngạc.
Diêm Quýnh muốn tìm anh họ? Vì sao?
Hắn giật mình, hơi chau mày."Lâm Kiệt Sinh là anh họ của em?"
"Đúng vậy…… Hơn nữa, tôi hiện tại đang tới chỗ anh ấy……" Vừa vặn thang máy đến tầng chín, cửa mở, nàng cảm thấy lo sợ bất an, không biết sao anh họ lại liên quan đến Diêm Quýnh, hay là thiếu nợ hắn!
Trời ạ! Tốt nhất đừng phát sinh chuyện gì…… Nàng có dự cảm không tốt lắm.
Diêm Quýnh quay đầu nhìn nàng, bỗng nhiên lạnh lùng nở nụ cười.
"Đông Tâm Ngữ, tôi nghĩ, chúng ta thật sự rất có duyên." Hắn kết luận, sau đó ra khỏi thang máy trước.
Có duyên? Với hắn?
Không! Hôm nay ngẫu nhiên gặp căn bản là sự trùng hợp đáng nguyền rủa!
Một khi trái tim nhân tạo nghiên cứu thành công, sẽ mang đến lợi nhuận không người bình thường nào có thể tưởng tượng được. Bởi vì trái tim nhân tạo kiểu mới này có thể tự đập mà không cần nguồn điện từ ngoài, thậm chí nó có khả năng tự động kết hợp các nhóm máu, không sinh ra kháng thể bài xích, đột phá này sẽ làm cho những bệnh nhân phải chịu ngàn vạn khổ chờ "Trái tim mới" trên toàn thế giới có hi vọng, Tập đoàn tài chính Minh Nhật sẽ thu lợi vô số nhờ việc đầu tư công trình này.
Nhưng theo hắn biết, Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi đã gần như hoàn thành việc nghiên cứu trái tim nhân tạo, nhưng vẫn không muốn công khai, nguyên nhân chủ yếu là khi thí nghiệm lâm sàng trên cơ thể người vẫn có tì vết nho nhỏ, cho tới bây giờ, mười bệnh nhân thí nghiệm sau khi bình phục ba tháng đều lần lượt tử vong, hơn nữa chết không rõ nguyên nhân (độc ác, thí nghiệm chết tới 10 người lận mới chịu tạm ngừng).
Vì cần nghiên cứu thêm về vấn đề này, Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi tạm thời bỏ dở thí nghiệm trên người, khiến Lâm Kiệt Sinh tựa hồ cực kì bất mãn, hắn là lãnh đạo tổ nghiên cứu trái tim nhân tạo, vẫn hy vọng hoàn thành kế hoạch này sớm, vì thế hai bên đều không vui vẻ, đây là lí do hắn lấy trái tim nhân tạo đi, sẵn sàng góp sức Tập đoàn tài chính Minh Nhật.
Lâm Kiệt Sinh trộm trái tim nhân tạo, lại chạy đến bệnh viện này tiếp tục nghiên cứu sao? Hắn làm thế nào để vượt qua nguyên nhân mấu chốt khiến bệnh nhân tử vong? Điểm ấy làm Diêm Quýnh khá tò mò.
Cửa thang máy mở, hắn bước vào thang máy, ấn phím tầng chín, cửa thang máy sắp đóng lại, một thanh âm thanh thúy quen tai đột nhiên vang lên:
"Chờ một chút……"
Nói xong, một bóng người thướt tha mảnh khảnh vội vàng tiến nhanh vào, Diêm Quýnh vừa thấy người tới, không khỏi hơi kinh ngạc.
Đông Tâm Ngữ? Sao nàng cũng đến đây?
Chẳng lẽ…… Nàng theo dõi hắn?
Thói quen nghi ngờ xuất hiện, bất quá hắn bài trừ ngay khả năng này, bởi vì nàng rõ ràng không chú ý tới người trong thang máy là hắn, ngược lại vẻ mặt rất vội vàng chật vật.
Đông Tâm Ngữ xác thực không phát hiện, nàng vừa vọt vào đến liền cũng bấm nút lên tầng chín, đợi cửa thang máy đóng lại chậm rãi đi lên, mới sửa sang lại mớ tóc tai hơi hỗn độn, biên ngẩng đầu cười giải thích:"Cám ơn, thực xin lỗi, tôi có việc gấp, vội vàng lên tầng chín……"
Bỗng dưng nàng im bặt, khuôn mặt trắng nõn tú lệ đang tươi cười cũng đông cứng lại.
Người trong thang máy lại là…… Diêm…… Diêm Quýnh?
Trời ơi! Nàng đã trốn đến bệnh viện mà vẫn không thoát khỏi hắn?
"Thực khéo! Đông tiểu thư." Diêm Quýnh khóe miệng chậm rãi giơ lên.
Còn tưởng rằng rốt cuộc không có cơ hội thấy cặp mắt kinh hoàng sợ hãi của nàng nữa! Không nghĩ tới hiện tại cặp mắt đen trợn trừng tức mức ngốc nghếch lại ở trước mặt hắn, thật sự rất thú vị.
Ước chừng cứng lưỡi khoảng ba mươi giây, Đông Tâm Ngữ mới tìm lại được tiếng nói bị thất lạc của mình.
"Diêm…Diêm Quýnh… Anh…Anh tới nơi này… Làm cái gì?" Nàng lắp bắp hỏi.
Không phải để khám bệnh chứ! Nhưng ở Đài Bắc bệnh viện phòng khám rất nhiều, không thể có chuyện trùng hợp đến cùng chỗ với mình……
"Em thì sao? Em ở đây làm gì?" Hắn không đáp hỏi lại.
"Tôi…… Tôi hôm nay phải kiểm tra sức khỏe……" Nàng đặt tay lên ngực, bỗng nhiên cảm thấy anh họ nói đúng, chính mình nên đến kiểm tra xem, vì nàng lại cảm thấy không khí trong lồng ngực không thông, rất buồn bực.
"Kiểm tra sức khỏe?" Hắn mày rậm hơi nhíu, tháo kính râm đánh giá nàng. "Em không thoải mái ở đâu?"
Toàn thân không thoải mái! Chỉ cần thấy ngươi ta cả người không thoải mái!
Nàng nói trong lòng, ngoài miệng lại nói:"Không có…… Kiểm tra định kì thôi."
"Phải không? Hay là kĩ xảo để tránh tôi?" Hắn trong mắt lóe châm chọc.
"Tôi vì sao phải tránh anh? Chỉ là vừa khéo trùng vào hai ngày cần kiểm tra thôi……" Nàng vội vàng phủ nhận.
"Ồ──" Hắn cố ý kéo dài thanh âm.
"Xin lỗi, thực sự tôi không thể làm hướng dẫn viên của anh nữa, tôi đã nhờ nhà xuất bản tìm người khác rồi……" Nàng tận lực bình tĩnh giải thích, chỉ sợ chọc hắn mất hứng.
"Không cần, tôi còn việc cần làm, lộ trình đã thay đổi." Hắn lập tức ngắt lời nàng. Nói thực, hắn một chút cũng thấy lạ về lời nói của nàng.
"Có việc? Chuyện gì?" Nàng hỏi theo phản xạ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng mới tỉnh ngộ mình không nên hỏi nhiều, sắc mặt có điểm xấu hổ.
Hắn nhìn nàng, trào phúng cười: "Em muốn biết?"
"Không, không, chuyện cá nhân của anh không cần nói cho tôi." Nàng lắc mạnh đầu, đối với chuyện của hắn biết càng ít càng tốt.
Xem nàng một bộ dáng vội vàng né tránh, hắn nháy mắt một cái, tiến lên một bước, một tay chống lên vai nàng, một tay khoát bên hông nàng, cúi đầu áp sát mặt nàng, tà tà cười.
"Kỳ thật, cho em biết cũng không sao, chuyện của tôi…… Chính là tới đây tìm một người."
"Ách? Tìm…người…?" Nàng bị hơi thở của hắn bức bách sợ tới mức lui về phía sau từng bước, tựa vào vách thang máy.
"Đúng."
"Như vậy…… Người anh muốn tìm…… Ở tầng chín?" Nàng trừng mắt nhìn hắn, toàn thân phòng bị.
"Đúng vậy."
"Ai?"
"Bác sĩ Jason."
"Cái gì? Anh…… Anh muốn tìm anh họ tôi?" Nàng kinh ngạc.
Diêm Quýnh muốn tìm anh họ? Vì sao?
Hắn giật mình, hơi chau mày."Lâm Kiệt Sinh là anh họ của em?"
"Đúng vậy…… Hơn nữa, tôi hiện tại đang tới chỗ anh ấy……" Vừa vặn thang máy đến tầng chín, cửa mở, nàng cảm thấy lo sợ bất an, không biết sao anh họ lại liên quan đến Diêm Quýnh, hay là thiếu nợ hắn!
Trời ạ! Tốt nhất đừng phát sinh chuyện gì…… Nàng có dự cảm không tốt lắm.
Diêm Quýnh quay đầu nhìn nàng, bỗng nhiên lạnh lùng nở nụ cười.
"Đông Tâm Ngữ, tôi nghĩ, chúng ta thật sự rất có duyên." Hắn kết luận, sau đó ra khỏi thang máy trước.
Có duyên? Với hắn?
Không! Hôm nay ngẫu nhiên gặp căn bản là sự trùng hợp đáng nguyền rủa!