Chương 2: Giang Kỳ: "Con mèo ở nhà bỏ nhà ra đi rồi."
Kiều Lộc là kiểu thiếu nữ xinh đẹp vào bất kỳ dịp nào cũng sẽ chú tâm ăn mặc thật cẩn thận, thật ra nếu nói theo cách của Diệp Tử, cô mang vỏ bọc thần tượng với quần áo quá nặng.
Ồ, lúc học đại học Giang Kỳ cũng đã từng nói như vậy, sau khi bị Kiều Lộc nhẹ nhàng dạy dỗ một phen, bạn học Giang Kỳ đã đổi ý, cái gì mà vỏ bọc với thần tượng chứ, chuyện của thiếu nữ xinh đẹp vẫn là bớt can thiệp vào.
Dĩ nhiên, đối với việc Kiều Lộc chỉ "chỉnh đốn" bản thân mình, nhưng lại dung túng cho cô bạn thân của mình "muốn là gì thì làm", bạn học Giang Kỳ cũng đã từng kháng nghị qua, chẳng qua là vừa mới kháng nghị chưa được một giây đã thất bại hoàn toàn.
Khi đó Kiều Lộc đã nói thế nào?
- "Bạn thân của em có thể nói em, nhưng anh thì không thể!"
- "Tại sao?"
- "Bởi vì anh là bạn trai em."
- "Tại sao?"
- "Ở đâu ra mà nhiều tại sao như vậy, dù sao thì bạn thân có thể nói, bạn trai không thể!"
- "Vậy anh có thể nói gì?"
- "Anh chỉ có thể khen hôm nay em rất xinh đẹp."
- "Ừ."
- "Giang Kỳ!"
Trong ký ức, chàng trai trẻ cười nhẹ, nhưng lại khiến trái tim cô rung động hơn bất kỳ khoảnh khắc nào.
Anh nói: "Hôm nay em xinh lắm."
Thời gian quay về hiện tại.
Giống như buổi xem mắt qua loa lấy lệ hôm nay, vô cùng tùy tiện, những Kiều Lộc trang điểm tinh tế, trang phục đơn giản nhưng lại nổi bật, khiến người khác còn tưởng rằng cô vô cùng xem trọng buổi xem mắt này.
Nhưng thật ra là do cô có vỏ bọc thần tượng với quần áo mà thôi.
Nhưng mà, cho đến tận bây giờ Kiều Lộc không cho rằng chú trọng vào việc ăn mặc để lấy lòng đàn ông, cô có lấy lòng cũng sẽ chỉ lấy lòng chính mình.
Chỉ là sẽ có người không nghĩ như vậy.
Người đàn ông ngồi đối diện cô mặc áo sơ mi có họa tiết, mấy cúc áo trên cùng vẫn đang mở, không biết vô tình hay cố ý mà để lộ ra bắp thịt kiêu ngạo, bên dưới anh ta mặc một chiếc quần tây màu đỏ sẫm hơi chật, để lộ hơn nửa mắt cá chân, nhiệt độ mười ba độ bên ngoài dường như chẳng ảnh hưởng gì đến cơ thể ba mươi bảy độ của anh ta.
Mà người đàn ông ăn mặt lòe loẹt, ánh mắt tùy tiện này chính là Vương Hải, đối tượng kết hôn "chất lượng cao" mà Kiều Trung Sơn đã "lựa chọn cẩn thận" cho Kiều Lộc.
Vương Hải xem như là vô cùng hài lòng với Kiều Lộc, ít nhất là vô cùng hài lòng với khuôn mặt và dáng người của Kiều Lộc, lần gặp mặt này được bao lâu, ánh mắt của anh ta không hề kiêng kỵ mà dừng lại trên ngực và chân của Kiều Lộc bấy lâu.
Chỉ là, về chuyện đời tư của Kiều Lộc, Vương Hải có ý kiến rất lớn.
Theo như Vương Hải biết, số lượng "tiểu bạch kiểm" mà Kiều Lộc nuôi trong giới giải trí đếm không hết, từ diễn viên nam đến idol, chơi bời hơn so với anh nhiều, nghe nói cô còn có mối quan hệ không rõ với nữ đạo diễn nào đó.
Đối với Vương Hải mà nói, loại phụ nữ như Kiều Lộc, không đủ tư cách để làm vợ của anh ta, người phụ nữ anh ta muốn cưới nhất định phải vừa có năng lực, vừa có chính kiến, tuân thủ luân thường đạo lý của phụ nữ, dĩ nhiên, cũng phải là một cô vợ hiền mẹ tốt, mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn nấu ăn chờ anh ta về nhà, không được quấy rầy đến cuộc sống riêng tư của anh ta.
Có thể nói Kiều Lộc không đáp ứng được bất kỳ tiêu chí nào, nhưng mà cũng không sao, chờ đến sau khi kết hôn anh ta từ từ dạy bảo là được.
Theo quan điểm của Vương Hải, phụ nữ sinh ra để làm phụ kiện của đàn ông, họ sinh ra là để đàn ông thuần phục.
Vì vậy, Vương Hải bắt đầu trình bày trước mặt Kiều Lcộ một bài luận dài 800 ký tự, dưới dạng "Sau khi chúng ta kết hôn, tôi hy vọng--".
Kiều Lộc cau mày, cô không nói nên lời: "Anh không sao chứ?"
Trong lòng Kiều Lộc mắng tên ngốc này: "À đúng đúng đúng."
Cuối cùng, khi Vương Hải nói ra mấy lời chó má kiểu "Tôi yêu sự tự do và không thích bị ràng buộc, vì vậy tôi hy vọng cô Kiều sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi sau khi kết hôn", Kiều Lộc không nhịn được, cô cũng tò mò, "Cuộc sống riêng tư trong miệng anh Vương đây là về phương diện gì vậy?"
Còn không đợi Vương Hải lấy cái kiểu 'lịch trình cá nhân' ra để giải thích cho đề tài này, lại thấy người phụ nữ đặt ly cà phê xuống, đôi mắt hạnh đen láy chớp chớp, tràn đầy vẻ ngây thơ vô tội nói: "Là nói đến việc anh Vương và ba mình cùng bao nuôi một cô tình nhân, là loại cuộc sống riêng tư này sao?"
Kiều Lộc có vẻ ngoài thanh thuần, đôi mắt hạnh tròn xoe, trên chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ, lúc này đôi mắt hạnh kia vừa đen vừa sáng, nhìn về phía Vương Hải, trông vô cùng đơn thuần, giống như cô đang thật sự tò mò cuộc sống riêng trong miệng Vương Hải là thế nào thôi.
Nhưng mà càng như vậy thì lại càng châm chọc.
Quả nhiên, Vương Hải nhảy khỏi ghế, giống như bị phỏng đến mông, xúc động nói: "Cô nói nhăng nói cuội cái gì đó?!"
Trong nhà hàng, ánh mắt của mọi người xung quanh lần lượt bị động tĩnh ở đây thu hút, Vương Hải nhận ra được là mình đã phản ứng quá khích, ngay lập tức mặt đỏ đến tận mang tai rồi lại ngồi xuống, sau khi hít thở mấy hơi giả vờ bình tĩnh trở lại, anh ta lại bày ra khuôn mặt vui vẻ, "Có lẽ cô Kiều hiểu lầm gì đó rồi."
Kiều Lộc nghiêng đầu, "Có sao? Nhưng mà cũng không sao, tôi cũng không quan tâm đến chuyện nhà các người."
Vương Hải dường như cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Kiều Lộc, anh cau mày, "Cô có ý gì?"
Kiều Lộc dựa người ra phía sau, cô thổi thổi móng tay, không thèm đếm xỉa vén mi mắt lên, "Anh Vương vẫn không nghe rõ sao? Tôi đối với anh, đối với người vợ lý tưởng của anh không có xíu hứng thú nào."
Cô vừa đổi lại vẻ mặt ngây thơ vô tội, ra vẻ yếu ớt, "Nhưng mà vừa nghe những gì mà anh Vương vừa nói, anh đang tìm một cô vợ hiền mẹ tốt, đến lượt mình, chỉ muốn nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng không về, còn không muốn vợ mình hỏi đến chuyện riêng? Có phải anh Vương quá tiêu chuẩn kép rồi không? Vợ tương lai của anh không biết xui xẻo bao nhiêu mới gặp phải cái thứ như anh!"
Cái miệng của Kiều Lộc lúc đã hỗn thì vô cùng lợi hại, như súng liên thanh bắn không ngừng nghủ, không dùng những lời lẽ bẩn thỉu mà mắng lại bài luận văn PUA dài tám trăm chữ vừa rồi của Vương Hải.
(*) PUA: Khi việc tán gái (pick up) được đưa lên tầm nghệ thuật (art), thì những người rèn luyện bản thân để chinh phục phụ nữ gọi mình là những nghệ sĩ tán gái (Pickup artist – viết tắt là PUA).
Vương Hải cũng không ngờ rằng Kiều Lộc lại độc miệng như vậy, bị mắng đến ngu người, đợi đến khi ý thức được mình bị một người phụ nữ mắng không chừa mặt mũi, mặt mày xanh lét muốn trả lại, Kiều Lộc đã đi rồi, chỉ chừa lại một bóng lưng ung dung ưu nhã lại cho anh ta.
Vương Hải: "......"
Vương Hải: "Mẹ nó!!"
Lần đầu tiên trong đời, Vương Hải thua một người phụ nữ!
Mà Kiều Lộc, cô vừa mới bước chân ra khỏi nhà hàng, Kiều Trung Sơn đã gọi điện thoại đến, không cần nghĩ cũng biết Vương Hải nhất định đã cáo trạng.
Kiều Lộc không nhận điện thoại, cô không muốn nói nhảm với Kiều Trung Sơn, chỉ trả lời trên WeChat một câu là không thích.
Âm thanh thông báo WeChat liên tục vang lên, Kiều Lộc dứt khoát tắt điện thoại.
Tắt máy xong, Kiều Lộc ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa kính xe, cô liếc nhìn bảng hiệu Bệnh viện Nhân dân thành phố Bắc Thành cách đó không xa, đến khi cô tỉnh táo trở lại, cô đã đậu xe trước cửa bệnh viện thành phố, bởi vì đang cản đường, những xe phía sau không ngừng bóp kèn thúc giục.
"Bíp bíp bíp —— "
"Bíp bíp —— "
Những chiếc xe phía sau dường như đang thúc giục linh hồn cô, ngay cả cơ hội để do dự cũng không có, cô đành phải lái xe vào trong bệnh viện, sau đó tìm một chỗ trống rồi ngừng xe...
Không biết bên ngoài gió đã nổi lên từ lúc nào, gió cũng khá lớn, Kiều Lộc ngồi ở trong xe nhìn nhân viên y tế đang vội vàng bên ngoài, cô nghĩ thầm, gió lớn như vậy, hay là cô không xuống xe nữa? Huống chi, các bác sĩ và y tá đều bận rộn như vậy, tốt nhất cô không nên làm phiền công việc của bọn họ.
Kiều Lộc cảm thấy mình quả thật là một công dân ưu tú, về phần có phải bởi vì chuyện tối hôm qua hay không... Cô cảm thấy mình hoàn toàn không! có!
Cô chỉ là một công dân tốt ngày ngày cống hiến cho xã hội, từ chối việc gây thêm phiền phức cho xã hội! Sao cô có thể vì chuyện tối hôm qua mà không chủ động đến tìm Giang Kỳ được chứ? Nực cười! Tên họ Giang kia đã không để chuyện tối hôm qua trong lòng, thậm chí ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại, cô tìm anh làm gì? Tự chuốc vạ vào thân à? Huống chi, cô còn rất bận có được không? Sắp đến ngày giao bản thảo, cô không có thời gian để tranh luận với anh.
Kiều Lộc vừa thuyết phục chính mình, vừa bắt đầu tức giận, cô dứt khoát lái xe rời đi.
Chiếc Rolls Royce Phantom màu bạc ra khỏi bệnh viện, sau khi xe chạy qua, một chiếc xe đạp công cộng đậu ở bãi xe bên ngoài bệnh viện.
Lão Ngô cúp điện thoại rồi vẫy vẫy tay với người đang đậu xe, chạy tới chỉ vào đuôi của chiếc xe Rolls Royce Phantom đã đi xa, hưng phấn nói: "Vừa rồi nhìn thấy không, Phantom!" Vừa nói vừa cường điệu hóa, "Chậc, ngay cả khói xe cũng thơm."
Giang Kỳ nhìn anh một cái, cái nhìn chứa đựng sự ghê tởm như kiểu "Cậu không sao chứ?" "Đầu óc có bệnh à?" "Cậu hết cứu được rồi" "Đừng đến gần tôi như vậy, mất mặt".
Lão Ngô làm bộ như không thấy, vui vẻ ghé sát vào người anh, "Này, cậu có chuyện gì vậy, vừa mới ăn được một nữa đã chạy, gấp như vậy, cháy nhà à?"
Giang Kỳ một tay đút túi trốn ra sau một chút, dưới lớp kính, đôi mắt đào hoa nheo lại, vẻ mặt cảnh cáo Lão Ngô bớt bớt lại.
Lão Ngô khoác tay lên vai anh, nóii, "Cậu còn chưa ăn được mấy miếng, nói có chuyện phải về nhà, động tĩnh ki đáng sợ thật đấy, tôi chưa ăn cơm xong đã phải ra cửa bệnh viện chờ, rốt cuộc là tình huống gì đây? Trong nhà thật sự xảy ra chuyện à?"
Giang Kỳ không tránh được nên cũng không định tránh nữa, để mặc cho Lão Ngô khoác tay lên.
Anh dùng đầu ngón tay búng thẻ ngân hàng trong túi, hơi tức giận nhưng lại muốn cười, "Gần như vậy."
Lúc anh trở về, chỉ còn lại một tấm thẻ ngân hàng dùng để trả tiền cho bữa ăn đặt trên bàn ăn, cô ngược lại lại ung dung rời đi, xem ra chuyện tối qua cô không để trong lòng một chút nào.
Lão Ngô: "?"
Lão Ngô sợ hãi, "Chết tiệt? Cái gì mà gần như vậy? Thật xảy ra chuyện à? Xảy ra chuyện gì, cậu nói anh nghe một chút,nếu có thể giúp được gì, anh đây nhất định sẽ cố gắng hết sức —— Này này này lão Giang cậu chờ tôi một chút, rốt cuộc là có chuyện gì? Có nghiêm trọng không?"
Giang Kỳ ấn thang máy, anh lên tiếng, "Con mèo ở nhà bỏ nhà đi rồi."
Lão Ngô gật đầu: "Ờ."
Vẻ mặt Lão Ngô khó hiểu: "Hả???"
Giang Kỳ: "Ừ."
Lão Ngô: "..."
Bên kia, Vương Hải hùng hùng hổ hổ gọi điện thoại báo cáo cho ba mẹ mình, không chỉ nói Kiều Lộc cái gì cũng sai, kể cả việc công kích cá nhân Kiều Lộc.
Sau khi trút được lửa giận trong lòng, anh ta mới nhớ tới, trước khi đi Kiều Lộc đã nói cái gì??
- "Quyển《 Ánh trăng biến mất 》của Bạch Lộ không biết anh Vương đã đọc chưa, vụ án ánh trăng giết người... Ừ, trong đó có một nhân vật giống anh đấy."
Cái gì mà ánh trăng biến mất? Vụ án giết người gì chứ?
Anh đã từng nghe đến Bạch Lộ, một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám, vừa mới nổi tiếng vài năm trước, một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của cô ấy đã phá vỡ 200 triệu phòng vé trong ngày đầu tiên ra mắt, doanh thu phòng vé lên tới hàng chục triệu đô, vững vàng ngồi trên vị trí quán quân phòng vé trong vòng năm năm qua, đồng thời trở thành một trong những huyền thoại của ngành phim điện ảnh và phim truyền hình.
Bây giờ, với sự nổi tiếng của Bạch Lộ, bắt tùy tiện mười người trên đường thì có đến chín người đã từng đọc tiểu thuyết của Bạch Lộ.
Nhưng mà Vương Hải không có hứng thú gì với mấy quyển tiểu thuyết trinh thám này, anh thường nghe những người bạn xung quanh mình nhắc đến.
Kiều Lộc lại còn nói trong tiểu thuyết của Bạch Lộ có nhân vật giống mình?
Vương Hải, người bị Kiều Lộc KO, theo bản năng cảm thấy cái miệng hỗn của Kiều Lộc không thể nào nói ra được những lời hay ý đẹp, nhưng anh vẫn rất tò mò, vì vậy anh mở Baido tìm kiếm 'Ánh trăng giết người'.
Vụ án này là một vụ án giết người hàng loạt, trong đó có một người đàn ông trong lúc đi xem mắt gặp được kẻ sát nhân, người đàn ông đi xem mắt lầm tưởng rằng kẻ sát nhân đã yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên, và sau đó bắt đầu táy máy tay chân với kẻ sát nhân, thậm chí còn tự tin PUA với kẻ sát nhân, khi buổi xem mắt kết thúc, kẻ sát nhân có để lại hai câu...
Người đàn ông đi xem mắt không để trong lòng, kết quả đêm đó anh ta chết ở nhà, hơn nữa đầu lưỡi, tay, chân đều bị cắt đứt.
Miệng anh ta nói những lời làm nhục kẻ sát nhân, tay chân của anh ta lại có những hành vi không đúng đắn với kẻ sát nhân.
Mà trước khi người đàn ông đi xem mắt kia chết, đêm đó trên đường về nhà, anh ta đã gặp một tai nạn xe nhỏ.
Mấy phút sau, Vương Hải biết mình giống người chết: "...... Mẹ nó!!!"
Có lẽ đó là định luật Murphy, đêm hôm đó khi Vương Hải đến chỗ người tình của ba mình, giữa chừng xe của anh ta bị xước. Sau khi lăn lộn với người phụ nữ kia đến tận khuya, vừa mới ngủ, thì nghe được tiếng động ngoài cửa, sau đó anh ta bị ba mình bắt tại trận.
(*) Định luật Murphy nói rằng: "Anything that can go wrong, will go wrong", tức là nếu có bất kỳ điều xấu nào có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra.
Trong lúc náo loạn, Vương Hải bỗng nhiên nghĩ tới hai câu nói của hung thủ trong vụ án ánh trăng giết người --
【Nhớ đừng đi bộ vào ban đêm. 】
【Đừng ngủ quá say vào ban đêm. 】
Vương Hải: "!!!"
Mẹ nó! Người phụ nữ này quá không bình thường rồi a a a!!
Dĩ nhiên, mấy ngày sau Kiều Lộc mới biết đến những chuyện này.
Ngày đó khi cô từ bệnh viện trở về, cô đã bóc phốt Vương Hải với Diệp Tử, nghe cô nói đến vụ án ánh trăng giết người, lúc đó Diệp Tử giơ ngón tay cái lên với cô, "Cậu đừng nói, thật sự giống như vậy! Cục cưng nhà mình giống như tiên tri vậy đó, cốt truyện như vậy có thể đã được viết từ một năm trước, trâu bò."
Mấy ngày sau, Diệp Tử nghe nói đến chuyện trong nhà của Vương Hải, cô cười to, "Trước đây có 10x chỉnh đốn môi trường làm việc, bây giờ có chị Kiều chỉnh đốn môi trường xem mắt, trâu bò."
Chị Kiều, người đã gặp đối tượng xem mắt mười lần trong nửa tháng, cả người tê rần, cô gượng cười, "Hôm nay cũng là một ngày cố gắng đóng góp cho xã hội."
- -
Thông báo nhỏ: Nhân tiện mình cũng thông báo luôn cho mọi người lịch đăng truyện, vì mình đang làm song song hai truyện nên mỗi tuần mình chỉ có thể đăng từ 1-3 chương mỗi truyện, nếu mình rảnh thì sẽ đăng nhiều hơn nheeee.
Ồ, lúc học đại học Giang Kỳ cũng đã từng nói như vậy, sau khi bị Kiều Lộc nhẹ nhàng dạy dỗ một phen, bạn học Giang Kỳ đã đổi ý, cái gì mà vỏ bọc với thần tượng chứ, chuyện của thiếu nữ xinh đẹp vẫn là bớt can thiệp vào.
Dĩ nhiên, đối với việc Kiều Lộc chỉ "chỉnh đốn" bản thân mình, nhưng lại dung túng cho cô bạn thân của mình "muốn là gì thì làm", bạn học Giang Kỳ cũng đã từng kháng nghị qua, chẳng qua là vừa mới kháng nghị chưa được một giây đã thất bại hoàn toàn.
Khi đó Kiều Lộc đã nói thế nào?
- "Bạn thân của em có thể nói em, nhưng anh thì không thể!"
- "Tại sao?"
- "Bởi vì anh là bạn trai em."
- "Tại sao?"
- "Ở đâu ra mà nhiều tại sao như vậy, dù sao thì bạn thân có thể nói, bạn trai không thể!"
- "Vậy anh có thể nói gì?"
- "Anh chỉ có thể khen hôm nay em rất xinh đẹp."
- "Ừ."
- "Giang Kỳ!"
Trong ký ức, chàng trai trẻ cười nhẹ, nhưng lại khiến trái tim cô rung động hơn bất kỳ khoảnh khắc nào.
Anh nói: "Hôm nay em xinh lắm."
Thời gian quay về hiện tại.
Giống như buổi xem mắt qua loa lấy lệ hôm nay, vô cùng tùy tiện, những Kiều Lộc trang điểm tinh tế, trang phục đơn giản nhưng lại nổi bật, khiến người khác còn tưởng rằng cô vô cùng xem trọng buổi xem mắt này.
Nhưng thật ra là do cô có vỏ bọc thần tượng với quần áo mà thôi.
Nhưng mà, cho đến tận bây giờ Kiều Lộc không cho rằng chú trọng vào việc ăn mặc để lấy lòng đàn ông, cô có lấy lòng cũng sẽ chỉ lấy lòng chính mình.
Chỉ là sẽ có người không nghĩ như vậy.
Người đàn ông ngồi đối diện cô mặc áo sơ mi có họa tiết, mấy cúc áo trên cùng vẫn đang mở, không biết vô tình hay cố ý mà để lộ ra bắp thịt kiêu ngạo, bên dưới anh ta mặc một chiếc quần tây màu đỏ sẫm hơi chật, để lộ hơn nửa mắt cá chân, nhiệt độ mười ba độ bên ngoài dường như chẳng ảnh hưởng gì đến cơ thể ba mươi bảy độ của anh ta.
Mà người đàn ông ăn mặt lòe loẹt, ánh mắt tùy tiện này chính là Vương Hải, đối tượng kết hôn "chất lượng cao" mà Kiều Trung Sơn đã "lựa chọn cẩn thận" cho Kiều Lộc.
Vương Hải xem như là vô cùng hài lòng với Kiều Lộc, ít nhất là vô cùng hài lòng với khuôn mặt và dáng người của Kiều Lộc, lần gặp mặt này được bao lâu, ánh mắt của anh ta không hề kiêng kỵ mà dừng lại trên ngực và chân của Kiều Lộc bấy lâu.
Chỉ là, về chuyện đời tư của Kiều Lộc, Vương Hải có ý kiến rất lớn.
Theo như Vương Hải biết, số lượng "tiểu bạch kiểm" mà Kiều Lộc nuôi trong giới giải trí đếm không hết, từ diễn viên nam đến idol, chơi bời hơn so với anh nhiều, nghe nói cô còn có mối quan hệ không rõ với nữ đạo diễn nào đó.
Đối với Vương Hải mà nói, loại phụ nữ như Kiều Lộc, không đủ tư cách để làm vợ của anh ta, người phụ nữ anh ta muốn cưới nhất định phải vừa có năng lực, vừa có chính kiến, tuân thủ luân thường đạo lý của phụ nữ, dĩ nhiên, cũng phải là một cô vợ hiền mẹ tốt, mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn nấu ăn chờ anh ta về nhà, không được quấy rầy đến cuộc sống riêng tư của anh ta.
Có thể nói Kiều Lộc không đáp ứng được bất kỳ tiêu chí nào, nhưng mà cũng không sao, chờ đến sau khi kết hôn anh ta từ từ dạy bảo là được.
Theo quan điểm của Vương Hải, phụ nữ sinh ra để làm phụ kiện của đàn ông, họ sinh ra là để đàn ông thuần phục.
Vì vậy, Vương Hải bắt đầu trình bày trước mặt Kiều Lcộ một bài luận dài 800 ký tự, dưới dạng "Sau khi chúng ta kết hôn, tôi hy vọng--".
Kiều Lộc cau mày, cô không nói nên lời: "Anh không sao chứ?"
Trong lòng Kiều Lộc mắng tên ngốc này: "À đúng đúng đúng."
Cuối cùng, khi Vương Hải nói ra mấy lời chó má kiểu "Tôi yêu sự tự do và không thích bị ràng buộc, vì vậy tôi hy vọng cô Kiều sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi sau khi kết hôn", Kiều Lộc không nhịn được, cô cũng tò mò, "Cuộc sống riêng tư trong miệng anh Vương đây là về phương diện gì vậy?"
Còn không đợi Vương Hải lấy cái kiểu 'lịch trình cá nhân' ra để giải thích cho đề tài này, lại thấy người phụ nữ đặt ly cà phê xuống, đôi mắt hạnh đen láy chớp chớp, tràn đầy vẻ ngây thơ vô tội nói: "Là nói đến việc anh Vương và ba mình cùng bao nuôi một cô tình nhân, là loại cuộc sống riêng tư này sao?"
Kiều Lộc có vẻ ngoài thanh thuần, đôi mắt hạnh tròn xoe, trên chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ, lúc này đôi mắt hạnh kia vừa đen vừa sáng, nhìn về phía Vương Hải, trông vô cùng đơn thuần, giống như cô đang thật sự tò mò cuộc sống riêng trong miệng Vương Hải là thế nào thôi.
Nhưng mà càng như vậy thì lại càng châm chọc.
Quả nhiên, Vương Hải nhảy khỏi ghế, giống như bị phỏng đến mông, xúc động nói: "Cô nói nhăng nói cuội cái gì đó?!"
Trong nhà hàng, ánh mắt của mọi người xung quanh lần lượt bị động tĩnh ở đây thu hút, Vương Hải nhận ra được là mình đã phản ứng quá khích, ngay lập tức mặt đỏ đến tận mang tai rồi lại ngồi xuống, sau khi hít thở mấy hơi giả vờ bình tĩnh trở lại, anh ta lại bày ra khuôn mặt vui vẻ, "Có lẽ cô Kiều hiểu lầm gì đó rồi."
Kiều Lộc nghiêng đầu, "Có sao? Nhưng mà cũng không sao, tôi cũng không quan tâm đến chuyện nhà các người."
Vương Hải dường như cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Kiều Lộc, anh cau mày, "Cô có ý gì?"
Kiều Lộc dựa người ra phía sau, cô thổi thổi móng tay, không thèm đếm xỉa vén mi mắt lên, "Anh Vương vẫn không nghe rõ sao? Tôi đối với anh, đối với người vợ lý tưởng của anh không có xíu hứng thú nào."
Cô vừa đổi lại vẻ mặt ngây thơ vô tội, ra vẻ yếu ớt, "Nhưng mà vừa nghe những gì mà anh Vương vừa nói, anh đang tìm một cô vợ hiền mẹ tốt, đến lượt mình, chỉ muốn nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng không về, còn không muốn vợ mình hỏi đến chuyện riêng? Có phải anh Vương quá tiêu chuẩn kép rồi không? Vợ tương lai của anh không biết xui xẻo bao nhiêu mới gặp phải cái thứ như anh!"
Cái miệng của Kiều Lộc lúc đã hỗn thì vô cùng lợi hại, như súng liên thanh bắn không ngừng nghủ, không dùng những lời lẽ bẩn thỉu mà mắng lại bài luận văn PUA dài tám trăm chữ vừa rồi của Vương Hải.
(*) PUA: Khi việc tán gái (pick up) được đưa lên tầm nghệ thuật (art), thì những người rèn luyện bản thân để chinh phục phụ nữ gọi mình là những nghệ sĩ tán gái (Pickup artist – viết tắt là PUA).
Vương Hải cũng không ngờ rằng Kiều Lộc lại độc miệng như vậy, bị mắng đến ngu người, đợi đến khi ý thức được mình bị một người phụ nữ mắng không chừa mặt mũi, mặt mày xanh lét muốn trả lại, Kiều Lộc đã đi rồi, chỉ chừa lại một bóng lưng ung dung ưu nhã lại cho anh ta.
Vương Hải: "......"
Vương Hải: "Mẹ nó!!"
Lần đầu tiên trong đời, Vương Hải thua một người phụ nữ!
Mà Kiều Lộc, cô vừa mới bước chân ra khỏi nhà hàng, Kiều Trung Sơn đã gọi điện thoại đến, không cần nghĩ cũng biết Vương Hải nhất định đã cáo trạng.
Kiều Lộc không nhận điện thoại, cô không muốn nói nhảm với Kiều Trung Sơn, chỉ trả lời trên WeChat một câu là không thích.
Âm thanh thông báo WeChat liên tục vang lên, Kiều Lộc dứt khoát tắt điện thoại.
Tắt máy xong, Kiều Lộc ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa kính xe, cô liếc nhìn bảng hiệu Bệnh viện Nhân dân thành phố Bắc Thành cách đó không xa, đến khi cô tỉnh táo trở lại, cô đã đậu xe trước cửa bệnh viện thành phố, bởi vì đang cản đường, những xe phía sau không ngừng bóp kèn thúc giục.
"Bíp bíp bíp —— "
"Bíp bíp —— "
Những chiếc xe phía sau dường như đang thúc giục linh hồn cô, ngay cả cơ hội để do dự cũng không có, cô đành phải lái xe vào trong bệnh viện, sau đó tìm một chỗ trống rồi ngừng xe...
Không biết bên ngoài gió đã nổi lên từ lúc nào, gió cũng khá lớn, Kiều Lộc ngồi ở trong xe nhìn nhân viên y tế đang vội vàng bên ngoài, cô nghĩ thầm, gió lớn như vậy, hay là cô không xuống xe nữa? Huống chi, các bác sĩ và y tá đều bận rộn như vậy, tốt nhất cô không nên làm phiền công việc của bọn họ.
Kiều Lộc cảm thấy mình quả thật là một công dân ưu tú, về phần có phải bởi vì chuyện tối hôm qua hay không... Cô cảm thấy mình hoàn toàn không! có!
Cô chỉ là một công dân tốt ngày ngày cống hiến cho xã hội, từ chối việc gây thêm phiền phức cho xã hội! Sao cô có thể vì chuyện tối hôm qua mà không chủ động đến tìm Giang Kỳ được chứ? Nực cười! Tên họ Giang kia đã không để chuyện tối hôm qua trong lòng, thậm chí ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại, cô tìm anh làm gì? Tự chuốc vạ vào thân à? Huống chi, cô còn rất bận có được không? Sắp đến ngày giao bản thảo, cô không có thời gian để tranh luận với anh.
Kiều Lộc vừa thuyết phục chính mình, vừa bắt đầu tức giận, cô dứt khoát lái xe rời đi.
Chiếc Rolls Royce Phantom màu bạc ra khỏi bệnh viện, sau khi xe chạy qua, một chiếc xe đạp công cộng đậu ở bãi xe bên ngoài bệnh viện.
Lão Ngô cúp điện thoại rồi vẫy vẫy tay với người đang đậu xe, chạy tới chỉ vào đuôi của chiếc xe Rolls Royce Phantom đã đi xa, hưng phấn nói: "Vừa rồi nhìn thấy không, Phantom!" Vừa nói vừa cường điệu hóa, "Chậc, ngay cả khói xe cũng thơm."
Giang Kỳ nhìn anh một cái, cái nhìn chứa đựng sự ghê tởm như kiểu "Cậu không sao chứ?" "Đầu óc có bệnh à?" "Cậu hết cứu được rồi" "Đừng đến gần tôi như vậy, mất mặt".
Lão Ngô làm bộ như không thấy, vui vẻ ghé sát vào người anh, "Này, cậu có chuyện gì vậy, vừa mới ăn được một nữa đã chạy, gấp như vậy, cháy nhà à?"
Giang Kỳ một tay đút túi trốn ra sau một chút, dưới lớp kính, đôi mắt đào hoa nheo lại, vẻ mặt cảnh cáo Lão Ngô bớt bớt lại.
Lão Ngô khoác tay lên vai anh, nóii, "Cậu còn chưa ăn được mấy miếng, nói có chuyện phải về nhà, động tĩnh ki đáng sợ thật đấy, tôi chưa ăn cơm xong đã phải ra cửa bệnh viện chờ, rốt cuộc là tình huống gì đây? Trong nhà thật sự xảy ra chuyện à?"
Giang Kỳ không tránh được nên cũng không định tránh nữa, để mặc cho Lão Ngô khoác tay lên.
Anh dùng đầu ngón tay búng thẻ ngân hàng trong túi, hơi tức giận nhưng lại muốn cười, "Gần như vậy."
Lúc anh trở về, chỉ còn lại một tấm thẻ ngân hàng dùng để trả tiền cho bữa ăn đặt trên bàn ăn, cô ngược lại lại ung dung rời đi, xem ra chuyện tối qua cô không để trong lòng một chút nào.
Lão Ngô: "?"
Lão Ngô sợ hãi, "Chết tiệt? Cái gì mà gần như vậy? Thật xảy ra chuyện à? Xảy ra chuyện gì, cậu nói anh nghe một chút,nếu có thể giúp được gì, anh đây nhất định sẽ cố gắng hết sức —— Này này này lão Giang cậu chờ tôi một chút, rốt cuộc là có chuyện gì? Có nghiêm trọng không?"
Giang Kỳ ấn thang máy, anh lên tiếng, "Con mèo ở nhà bỏ nhà đi rồi."
Lão Ngô gật đầu: "Ờ."
Vẻ mặt Lão Ngô khó hiểu: "Hả???"
Giang Kỳ: "Ừ."
Lão Ngô: "..."
Bên kia, Vương Hải hùng hùng hổ hổ gọi điện thoại báo cáo cho ba mẹ mình, không chỉ nói Kiều Lộc cái gì cũng sai, kể cả việc công kích cá nhân Kiều Lộc.
Sau khi trút được lửa giận trong lòng, anh ta mới nhớ tới, trước khi đi Kiều Lộc đã nói cái gì??
- "Quyển《 Ánh trăng biến mất 》của Bạch Lộ không biết anh Vương đã đọc chưa, vụ án ánh trăng giết người... Ừ, trong đó có một nhân vật giống anh đấy."
Cái gì mà ánh trăng biến mất? Vụ án giết người gì chứ?
Anh đã từng nghe đến Bạch Lộ, một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám, vừa mới nổi tiếng vài năm trước, một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của cô ấy đã phá vỡ 200 triệu phòng vé trong ngày đầu tiên ra mắt, doanh thu phòng vé lên tới hàng chục triệu đô, vững vàng ngồi trên vị trí quán quân phòng vé trong vòng năm năm qua, đồng thời trở thành một trong những huyền thoại của ngành phim điện ảnh và phim truyền hình.
Bây giờ, với sự nổi tiếng của Bạch Lộ, bắt tùy tiện mười người trên đường thì có đến chín người đã từng đọc tiểu thuyết của Bạch Lộ.
Nhưng mà Vương Hải không có hứng thú gì với mấy quyển tiểu thuyết trinh thám này, anh thường nghe những người bạn xung quanh mình nhắc đến.
Kiều Lộc lại còn nói trong tiểu thuyết của Bạch Lộ có nhân vật giống mình?
Vương Hải, người bị Kiều Lộc KO, theo bản năng cảm thấy cái miệng hỗn của Kiều Lộc không thể nào nói ra được những lời hay ý đẹp, nhưng anh vẫn rất tò mò, vì vậy anh mở Baido tìm kiếm 'Ánh trăng giết người'.
Vụ án này là một vụ án giết người hàng loạt, trong đó có một người đàn ông trong lúc đi xem mắt gặp được kẻ sát nhân, người đàn ông đi xem mắt lầm tưởng rằng kẻ sát nhân đã yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên, và sau đó bắt đầu táy máy tay chân với kẻ sát nhân, thậm chí còn tự tin PUA với kẻ sát nhân, khi buổi xem mắt kết thúc, kẻ sát nhân có để lại hai câu...
Người đàn ông đi xem mắt không để trong lòng, kết quả đêm đó anh ta chết ở nhà, hơn nữa đầu lưỡi, tay, chân đều bị cắt đứt.
Miệng anh ta nói những lời làm nhục kẻ sát nhân, tay chân của anh ta lại có những hành vi không đúng đắn với kẻ sát nhân.
Mà trước khi người đàn ông đi xem mắt kia chết, đêm đó trên đường về nhà, anh ta đã gặp một tai nạn xe nhỏ.
Mấy phút sau, Vương Hải biết mình giống người chết: "...... Mẹ nó!!!"
Có lẽ đó là định luật Murphy, đêm hôm đó khi Vương Hải đến chỗ người tình của ba mình, giữa chừng xe của anh ta bị xước. Sau khi lăn lộn với người phụ nữ kia đến tận khuya, vừa mới ngủ, thì nghe được tiếng động ngoài cửa, sau đó anh ta bị ba mình bắt tại trận.
(*) Định luật Murphy nói rằng: "Anything that can go wrong, will go wrong", tức là nếu có bất kỳ điều xấu nào có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra.
Trong lúc náo loạn, Vương Hải bỗng nhiên nghĩ tới hai câu nói của hung thủ trong vụ án ánh trăng giết người --
【Nhớ đừng đi bộ vào ban đêm. 】
【Đừng ngủ quá say vào ban đêm. 】
Vương Hải: "!!!"
Mẹ nó! Người phụ nữ này quá không bình thường rồi a a a!!
Dĩ nhiên, mấy ngày sau Kiều Lộc mới biết đến những chuyện này.
Ngày đó khi cô từ bệnh viện trở về, cô đã bóc phốt Vương Hải với Diệp Tử, nghe cô nói đến vụ án ánh trăng giết người, lúc đó Diệp Tử giơ ngón tay cái lên với cô, "Cậu đừng nói, thật sự giống như vậy! Cục cưng nhà mình giống như tiên tri vậy đó, cốt truyện như vậy có thể đã được viết từ một năm trước, trâu bò."
Mấy ngày sau, Diệp Tử nghe nói đến chuyện trong nhà của Vương Hải, cô cười to, "Trước đây có 10x chỉnh đốn môi trường làm việc, bây giờ có chị Kiều chỉnh đốn môi trường xem mắt, trâu bò."
Chị Kiều, người đã gặp đối tượng xem mắt mười lần trong nửa tháng, cả người tê rần, cô gượng cười, "Hôm nay cũng là một ngày cố gắng đóng góp cho xã hội."
- -
Thông báo nhỏ: Nhân tiện mình cũng thông báo luôn cho mọi người lịch đăng truyện, vì mình đang làm song song hai truyện nên mỗi tuần mình chỉ có thể đăng từ 1-3 chương mỗi truyện, nếu mình rảnh thì sẽ đăng nhiều hơn nheeee.