Chương 4: Giang Kỳ: "Không phải bác sĩ Giang, anh Giang sao?"
Lúc này đã gần mười hai giờ trưa, sắp đến giờ ăn trưa, ngoài mấy nhân viên văn phòng đang thu dọn đồ đạc mang đi, trong quán cà phê chỉ có hai bàn có khách.
Người phụ nữ mặc sườn xám quya về chỗ ngồi của mình, ngồi phía đối diện là một cô bé mặc đồng phục của trường trung học Bắc Thành với vẻ mặt hóng chuyện, phấn khích nói: "Chị chị chị, sao rồi? Lấy được WeChat chưa?"
Người phụ nữ kia bất đắc dĩ xoa đầu em gái, miễn cưỡng ép cô bé ngồi xuống, "Đừng nhìn lung tung nữa, người ta đến xem mắt, đang đợi đối tượng đấy."
Lúc này em gái nhỏ bỗng thất vọng, "Hả! Gì vậy chứ!" Nhưng mà ngay sau đó cô nàng lại có thêm nghi vấn mới, "Đẹp trai như vậy mà vẫn phải xem mắt sao? Thế giới này kỳ diệu thật đấy."
Người phụ nữ mỉm cười, "Có đẹp trai hay không, không liên quan gì đến việc có bạn trai bạn gái rồi hay chưa." Nhớ đến dáng vẻ của người đàn ông lạnh lùng hời hợt vừa rồi mới từ chối mình, cô còn nói thêm: "Có lẽ là đang đợi người mình thích."
Em gái nhỏ: "Hả? Chẳng phải đang đợi đối tượng xem mắt sao?" Vừa mới dứt lời, cô em gái nhỏ bỗng che miệng, chỉ về phía đối diện, "Wow! Thật sự đang đợi đối tượng xem mắt, đối tượng xem mắt cũng xinh thật đấy!"
Người phụ nữ sửng sốt một chút, cô quay đầu nhìn lại.
Hóa ra là cô gái trẻ có dáng người rất đẹp mà cô vừa đi ngang qua.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, cùng với chiếc váy kẻ sọc màu đỏ sẫm, trên đầu đội một chiếc mũ nồi màu nâu kem và khoác một chiếc áo khoác màu be trên cánh tay.
Nữ Oa có lẽ đã thiên vị cho cô ấy, ngoại hình của cô ấy rất đẹp, giữa hai hàng lông mày còn toát ra một loại khí chất kiêu ngạo bá đạo, không phù hợp với vẻ ngoài thanh thuần của cô ấy, cô gái như thế này, khi bạn nhìn thấy cô ấy, sẽ cảm thấy rằng cô ấy là người được nuông chiều, cũng xứng đáng được nuông chiều.
Đến nỗi người đàn ông kia, anh ta vẫn ngồi ở đó, anh hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mặt.
Hai người một người ngồi một người đứng, ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ như một dải phân cách, vẽ ra một dải ngân hà đứt đoạn giữa hai người bọn họ, người đàn ông được bao phủ bởi vầng sáng, người phụ nữ đứng trong góc tối, bức tranh yên tĩnh, giống như một cảnh mà nam nữ chính trong truyện tranh hay gặp nhau.
Mà người đàn ông ngồi dưới ánh mặt trời kia, trên người anh ta cũng có chút thay đổi, chỉ là bởi vì quá nhỏ, khiến cho người khác hơi không biệt được là ánh nắng ấm áp, hay là sự dịu dàng nơi anh.
Tâm trạng của cô em gái vẫn còn kích động, "Chị gái kia cũng đẹp quá chị nhỉ!! Chúng ta không xin WeChat của anh trai kia nữa, xin WeChat của chị gái đó cũng được! Giới tính nhà chúng ta vẫn luôn bị kẹt lại!"
Người phụ nữ mặc sườn xám bất lực nhìn cô em gái ham mê sắc đẹp của mình, gõ đầu cô bé một cái, ra lệnh cho cô bé ngồi im, còn mình thì không nhịn được mà liếc nhìn một cái, chẳng qua là nhìn một cái, cô cảm thấy kinh ngạc.
Người đàn ông không biết từ lúc nào đã đưa tay đỡ lấy chiếc áo khoác sắp rơi khỏi tay người phụ nữ, sau đó anh đứng dậy, từ nơi có ánh nắng bước qua bóng tối.
Một giây kia, hình ảnh của hai người hòa vào nhau, như thể là, anh chủ động bước đến thế giới của cô.
Khóe miệng của người phụ nữ mặc sườn xám cong lên, xem ra, đúng là đang đợi người mình thích.
Chuông gió trong quán cà phê kêu lên hai tiếng, người phụ nữ mặc sườn xám đưa cô em gái vẫn còn đang hóng chuyện rời đi.
Kiều Lộc bị tiếng chuông gió lanh lảnh vui tai làm cho tỉnh táo trở lại.
Giang Kỳ đã cầm lấy cái áo khoác của cô, còn giúp cô đặt lên trên ghế dựa, anh kéo ghế ra, nhìn về phía cô, giọng nói nhàn nhạt, "Không ngồi à?"
Kiều Lộc nhìn bạn trai cũ ga lăng lịch thiệp trước mặt, cô cảm thấy khó chịu.
Anh ga lăng lịch thiệp như vậy, khiến cô có cảm giác xa cách.
Cô thu lại vẻ mặt thiếu tự nhiên của mình, cũng khách sáo mỉm cười lại, "Đương nhiên là định ngồi rồi." Nói xong, cô hừ nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống.
Giang Kỳ nhìn xuống hai cái má đang phồng lên của Kiều Lộc, anh lặng lẽ nhếch khóe môi, sau đó lại trở về vị trí của mình.
Hai người ngồi xuống vài giây, Kiều Lộc vẫn không thể tưởng tượng được.
Sao lại là Giang Kỳ chứ? Sao lại có thể là Giang Kỳ?
Cô không nhịn được mà mở điện thoại lên, mở lại xem địa chỉ và số điện thoại mà Kiều Trung Sơn gửi đến, cô ngước mặt lên nói: "Anh Giang không ngại để tôi gọi điện thoại xác nhận một chút chứ?"
Đây thật sự là số điện thoại của anh à?
Ngày hôm đó ngay cả số điện thoại anh cũng không để lại, kết quả đến cuối cùng, cô lại vì chuyện sắp xếp đi xem mắt mà có số điện thoại của anh?
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó tin.
Kiều Lộc bán tín bán nghi gọi cho số điện thoại kia, khi cô gọi đi, giao diện cuộc gọi hiển thị ——
【Giang Kỳ [Đang gọi...]】
Kiều Lộc:?
Kiều Lộc:?????
Đợi đã?! Sao cô lại có số điện thoại của Giang Kỳ? Cô lưu số của anh khi nào vậy? Anh lưu số mình cho cô??
Cho dù Kiều Lộc có nghĩ nát óc thế nào cũng không nghĩ ra, số điện thoại là ngày hôm đó làm được một nửa, Giang Kỳ "ép" cô lưu vào, về chuyện dùng phương thức gì để dụ dỗ và ép buộc, thì chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Nhưng mà điều đáng nhắc tới chính là, đêm đó Kiều Lộc còn thề thốt đảm bảo với Giang Kỳ, nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh, nếu như Giang Kỳ không nhận điện thoại, anh nhất định phải chết.
Kết quả là, Giang Kỳ tin vào câu nói kia, miệng lưỡi đàn bà đều là quỷ gạt người.
Có người ngủ xong rồi thì vứt bỏ, xuống giường rồi thì xem như người xa lạ.
Ghi chú cũng hiển thị lên, Kiều Lộc lúng túng ho khan, không đợi điện thoại của Giang Kỳ reo lên, cô nhanh chóng ngắt cuộc gọi.
Mới vừa rồi còn giống như một con gà chọi, người nào đó bởi vì sự hời hợt của Giang Kỳ mà cảm thấy tức giận, lúc này cô cảm thấy chột dạ, cô đặt điện thoại lên trên bàn, cô ngước mặt lên, tránh ánh mắt như đang có ý cười của anh, cô nhìn về phía quầy gọi món, trong lòng suy nghĩ, sao cà phê cô gọi còn chưa lên vậy!
Bàn về tác hại của việc những người trẻ tuổi chỉ dùng WeChat!
Đó chính là tất cả mọi người đều liên lạc với nhau bằng WeChat, gửi tin nhắn dùng WeChat, gọi điện thoại dùng WeChat, gọi video cũng dùng WeChat, trong một tháng số lần mở danh bạ ra cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng sao cô lại biết mình có lưu số của Giang Kỳ chứ? Sau khi chia tay, tất cả thông tin liên lạc đều bị xóa, ngày hôm đó anh không để lại số điện thoại, sau đó cô không nhận được lời mời kết bạn WeChat của anh, cũng không nhận được tin nhắn từ anh, cô ngầm thừa nhận rằng anh không để lại thông tin liên lạc cũng không phải không hợp lý?
Hơn nữa, cô có số điện thoại, anh chắc chắn cũng sẽ có, vậy sao anh chưa từng chủ động liên lạc với cô?
Đúng thế, cả hai đều không liên lạc với đối phương, cô chột dạ cái gì chứ!
Ngay lập tức, sống lưng Kiều Lộc ngồi thẳng dậy, ánh mắt cô cũng không né tránh nữa, cô tự tin nhìn Giang Kỳ.
Bọn họ đều đang chờ đối phương chủ động, nhưng lần này cô lại không chủ động tìm anh, thực sự khiến anh thất vọng.
Giang Kỳ nhìn người phụ nữ hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng trước mặt mình, anh bưng ly cà phê lên khẽ nhấp, cố gắng đè nén khóe môi đang nhếch lên.
Kiều Lộc cau mày, lười biếng nói: "Có muốn tôi giúp anh Giang rót thêm ly cà phê khác không?"
Giang Kỳ sững sờ, anh nhìn xuống, thấy cà phê trong ly đã uống xong từ lâu.
Giang Kỳ: "..."
Kiều Lộc cười nhạo anh, "Cũng không thể để anh Giang uống không khí, đúng không?"
Giang Kỳ: "......"
Giang Kỳ đặt ly xuống, biểu cảm hơi mất tự nhiên, nhưng ngay sau đó anh đã khôi phục lại vẻ mặt tê liệt của mình, anh nói: "Cô Kiều xác nhận xong rồi à?"
Trong lòng Kiều Lộc mắng anh giả vờ nghiêm túc, ngoài mặt lại tươi cười, "Xác nhận xong rồi." Sau đó cô lại giả mù sa mưa, "Xin lỗi nhé, anh Giang lượng thứ cho, gần đây tôi có nhiều cuộc hẹn quá, con người tôi ấy bận rộn thì hay quên."
Ý là, gặp nhiều người quá, tôi rất bận, quên mất người hôm nay phải gặp là anh, xin lỗi nhé.
Giang Kỳ có lẽ đã nghe hiểu rồi, bởi vì Kiều Lộc cảm thấy áp suất không khí xung quanh bỗng thấp xuống...
Chỉ nhìn thấy người đàn ông ngồi phía đối diện nhấc một chân lên, hai tay đặt lên trên đầu gối, đường gân trên cổ nổi lên, đôi môi mỏng mím chặt lại, anh quay đầu nhìn cây long não ngoài cửa sổ, tròng kính ngăn ngăn lại dòng nước đang muốn dâng trào trong đôi mắt anh, đường quai hàm nhìn vô cùng rõ ràng, nước da anh trắng lạnh nên đường gân trên cổ nổi lên nhìn vô cùng rõ ràng, một lát sau, anh quay đầu lại nhìn về phía cô, đôi mắt đào hoa màu hổ phách tràn ngập sương lạnh, "Cô Kiều nói xong chưa?"
Kiều Lộc không sợ, cô nhún vai một cái, dù sao cô cũng nói thật mà.
Bầu không khí rơi vào trạng thái im lặng quỷ dị.
Ngón trỏ của bàn tay phải gõ vào mu bàn tay trái.
Một cái, hai cái...
Ngay sau đó, khóe miệng Giang Kỳ nhếch lên, nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, nụ cười đó không mấy thiện cảm.
Giọng nói anh trầm thấp, mang thêm mấy phần khàn, anh nói: "Xem ra cô Kiều cũng khá bận rộn, nếu không sao lại có thể quên được chuyện nửa tháng trước là lưu thông tin liên lạc của đối tượng xem mắt chứ?"
Kiều Lộc: "..."
Có thể đừng đâm bị thóc, chọc bị gạo được không?
Cô cũng muốn biết tại sao đây!
Giang Kỳ thu hết biểu cảm của cô vào trong mắt mình, "Nhưng mà vẫn phải cảm ơn cô Kiều bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian đến đây gặp tôi, đây là vinh hạnh của tôi."
Cuối cùng, anh khoanh tay trên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, vẻ mặt trêu chọc: "Tôi giới thiệu bản thân trước nhé?"
Kiều Lộc: "..."
"Giang Kỳ!!"
Giang Kỳ ngửa người ra sau, trên mặt cuối cùng cũng mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, khóe môi hơi nhếch lên, "Không phải bác sĩ Giang sao, anh Giang sao?"
Kiều Lộc thật sự muốn nhảy lên đập tên đầu chó này! Mới chia tay hai năm mà thôi, sao người này lại thay đổi như vậy rồi? Ồ không, thực ra trước đây anh cũng như vậy, nhưng trước khi hai người hẹn hò, cô đã bị lừa bởi vẻ ngoài của tên chó "cao linh chi hoa" này, mãi cho đến năm thứ ba, người này mới dần lộ ra chân chó.
Nhưng trên thực tế, phần lớn thời gian, Giang Kỳ chỉ muốn trêu chọc cô, Kiều Lộc kiêu ngạo, bị trêu chọc đến mức hất tóc, trong mắt Giang Kỳ, cô đáng yêu đến mức không gì sánh được.
Kiều Lộc rất khó chịu, "Chẳng phải anh cũng gọi cô Kiều sao?"
Không phải chỉ là giả vờ không quen, ai mà không biết chứ!
Giang Kỳ rũ mắt xuống, giấu đi nụ cười của mình.
Lúc này, nhân viên phục vụ cuối cùng cũng mang cà phê lên.
"Chào ngài, Hazelnut Latte của ngài."
"Chào cô, món cô gọi ngay lập tức xong ngay, cô chờ một chút."
Nhân viên phục vụ nói xong thì đi đến quầy gọi món thúc giục.
Kiều Lộc liếc nhìn ly Hazelnut Latte trước mặt người đàn ông, bên trên là lớp bọt kem latte.
Kiều Lộc rất có hứng thú, "Không phải anh không —— "
Câu tiếp theo còn chưa nói xong, Giang Kỳ đã đẩy ly cà phê đến trước mặt cô, bất kể là giọng nói hay biểu cảm, không hề có chút gợn sóng nào.
"Gọi cho em."
Dù vậy, trái tim của Kiều Lộc vẫn không thể kiểm soát được mà đập mạnh.
Cô nhìn ly Hazelnut Latte trước mặt, ngửi thấy mùi vị ngọt ngào quen thuộc.
Hơi sương cà phê đậm đặc, đôi mắt của cô có lẽ đã bị sương mù che khuất, hốc mắt hơi ửng đỏ, cô thầm nói: "Em còn nhớ..."
Chẳng qua là cô đột nhiên tức cảnh sinh tình mà lẩm bẩm một câu, không ngờ người kia vẫn nghe thấy.
Giang Kỳ bật cười, hơi tự giễu nói, "Trí nhớ của tôi cũng không hẳn là quá kém, chuyện bảy năm vẫn nhớ được, bây giờ mới hai năm, cũng không dễ dàng quên như vậy."
Lúc anh nói câu này, ánh mắt anh nhìn cô, giống như đang ám chỉ.
Người phụ nữ mặc sườn xám quya về chỗ ngồi của mình, ngồi phía đối diện là một cô bé mặc đồng phục của trường trung học Bắc Thành với vẻ mặt hóng chuyện, phấn khích nói: "Chị chị chị, sao rồi? Lấy được WeChat chưa?"
Người phụ nữ kia bất đắc dĩ xoa đầu em gái, miễn cưỡng ép cô bé ngồi xuống, "Đừng nhìn lung tung nữa, người ta đến xem mắt, đang đợi đối tượng đấy."
Lúc này em gái nhỏ bỗng thất vọng, "Hả! Gì vậy chứ!" Nhưng mà ngay sau đó cô nàng lại có thêm nghi vấn mới, "Đẹp trai như vậy mà vẫn phải xem mắt sao? Thế giới này kỳ diệu thật đấy."
Người phụ nữ mỉm cười, "Có đẹp trai hay không, không liên quan gì đến việc có bạn trai bạn gái rồi hay chưa." Nhớ đến dáng vẻ của người đàn ông lạnh lùng hời hợt vừa rồi mới từ chối mình, cô còn nói thêm: "Có lẽ là đang đợi người mình thích."
Em gái nhỏ: "Hả? Chẳng phải đang đợi đối tượng xem mắt sao?" Vừa mới dứt lời, cô em gái nhỏ bỗng che miệng, chỉ về phía đối diện, "Wow! Thật sự đang đợi đối tượng xem mắt, đối tượng xem mắt cũng xinh thật đấy!"
Người phụ nữ sửng sốt một chút, cô quay đầu nhìn lại.
Hóa ra là cô gái trẻ có dáng người rất đẹp mà cô vừa đi ngang qua.
Người phụ nữ mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, cùng với chiếc váy kẻ sọc màu đỏ sẫm, trên đầu đội một chiếc mũ nồi màu nâu kem và khoác một chiếc áo khoác màu be trên cánh tay.
Nữ Oa có lẽ đã thiên vị cho cô ấy, ngoại hình của cô ấy rất đẹp, giữa hai hàng lông mày còn toát ra một loại khí chất kiêu ngạo bá đạo, không phù hợp với vẻ ngoài thanh thuần của cô ấy, cô gái như thế này, khi bạn nhìn thấy cô ấy, sẽ cảm thấy rằng cô ấy là người được nuông chiều, cũng xứng đáng được nuông chiều.
Đến nỗi người đàn ông kia, anh ta vẫn ngồi ở đó, anh hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mặt.
Hai người một người ngồi một người đứng, ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ như một dải phân cách, vẽ ra một dải ngân hà đứt đoạn giữa hai người bọn họ, người đàn ông được bao phủ bởi vầng sáng, người phụ nữ đứng trong góc tối, bức tranh yên tĩnh, giống như một cảnh mà nam nữ chính trong truyện tranh hay gặp nhau.
Mà người đàn ông ngồi dưới ánh mặt trời kia, trên người anh ta cũng có chút thay đổi, chỉ là bởi vì quá nhỏ, khiến cho người khác hơi không biệt được là ánh nắng ấm áp, hay là sự dịu dàng nơi anh.
Tâm trạng của cô em gái vẫn còn kích động, "Chị gái kia cũng đẹp quá chị nhỉ!! Chúng ta không xin WeChat của anh trai kia nữa, xin WeChat của chị gái đó cũng được! Giới tính nhà chúng ta vẫn luôn bị kẹt lại!"
Người phụ nữ mặc sườn xám bất lực nhìn cô em gái ham mê sắc đẹp của mình, gõ đầu cô bé một cái, ra lệnh cho cô bé ngồi im, còn mình thì không nhịn được mà liếc nhìn một cái, chẳng qua là nhìn một cái, cô cảm thấy kinh ngạc.
Người đàn ông không biết từ lúc nào đã đưa tay đỡ lấy chiếc áo khoác sắp rơi khỏi tay người phụ nữ, sau đó anh đứng dậy, từ nơi có ánh nắng bước qua bóng tối.
Một giây kia, hình ảnh của hai người hòa vào nhau, như thể là, anh chủ động bước đến thế giới của cô.
Khóe miệng của người phụ nữ mặc sườn xám cong lên, xem ra, đúng là đang đợi người mình thích.
Chuông gió trong quán cà phê kêu lên hai tiếng, người phụ nữ mặc sườn xám đưa cô em gái vẫn còn đang hóng chuyện rời đi.
Kiều Lộc bị tiếng chuông gió lanh lảnh vui tai làm cho tỉnh táo trở lại.
Giang Kỳ đã cầm lấy cái áo khoác của cô, còn giúp cô đặt lên trên ghế dựa, anh kéo ghế ra, nhìn về phía cô, giọng nói nhàn nhạt, "Không ngồi à?"
Kiều Lộc nhìn bạn trai cũ ga lăng lịch thiệp trước mặt, cô cảm thấy khó chịu.
Anh ga lăng lịch thiệp như vậy, khiến cô có cảm giác xa cách.
Cô thu lại vẻ mặt thiếu tự nhiên của mình, cũng khách sáo mỉm cười lại, "Đương nhiên là định ngồi rồi." Nói xong, cô hừ nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống.
Giang Kỳ nhìn xuống hai cái má đang phồng lên của Kiều Lộc, anh lặng lẽ nhếch khóe môi, sau đó lại trở về vị trí của mình.
Hai người ngồi xuống vài giây, Kiều Lộc vẫn không thể tưởng tượng được.
Sao lại là Giang Kỳ chứ? Sao lại có thể là Giang Kỳ?
Cô không nhịn được mà mở điện thoại lên, mở lại xem địa chỉ và số điện thoại mà Kiều Trung Sơn gửi đến, cô ngước mặt lên nói: "Anh Giang không ngại để tôi gọi điện thoại xác nhận một chút chứ?"
Đây thật sự là số điện thoại của anh à?
Ngày hôm đó ngay cả số điện thoại anh cũng không để lại, kết quả đến cuối cùng, cô lại vì chuyện sắp xếp đi xem mắt mà có số điện thoại của anh?
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó tin.
Kiều Lộc bán tín bán nghi gọi cho số điện thoại kia, khi cô gọi đi, giao diện cuộc gọi hiển thị ——
【Giang Kỳ [Đang gọi...]】
Kiều Lộc:?
Kiều Lộc:?????
Đợi đã?! Sao cô lại có số điện thoại của Giang Kỳ? Cô lưu số của anh khi nào vậy? Anh lưu số mình cho cô??
Cho dù Kiều Lộc có nghĩ nát óc thế nào cũng không nghĩ ra, số điện thoại là ngày hôm đó làm được một nửa, Giang Kỳ "ép" cô lưu vào, về chuyện dùng phương thức gì để dụ dỗ và ép buộc, thì chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Nhưng mà điều đáng nhắc tới chính là, đêm đó Kiều Lộc còn thề thốt đảm bảo với Giang Kỳ, nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh, nếu như Giang Kỳ không nhận điện thoại, anh nhất định phải chết.
Kết quả là, Giang Kỳ tin vào câu nói kia, miệng lưỡi đàn bà đều là quỷ gạt người.
Có người ngủ xong rồi thì vứt bỏ, xuống giường rồi thì xem như người xa lạ.
Ghi chú cũng hiển thị lên, Kiều Lộc lúng túng ho khan, không đợi điện thoại của Giang Kỳ reo lên, cô nhanh chóng ngắt cuộc gọi.
Mới vừa rồi còn giống như một con gà chọi, người nào đó bởi vì sự hời hợt của Giang Kỳ mà cảm thấy tức giận, lúc này cô cảm thấy chột dạ, cô đặt điện thoại lên trên bàn, cô ngước mặt lên, tránh ánh mắt như đang có ý cười của anh, cô nhìn về phía quầy gọi món, trong lòng suy nghĩ, sao cà phê cô gọi còn chưa lên vậy!
Bàn về tác hại của việc những người trẻ tuổi chỉ dùng WeChat!
Đó chính là tất cả mọi người đều liên lạc với nhau bằng WeChat, gửi tin nhắn dùng WeChat, gọi điện thoại dùng WeChat, gọi video cũng dùng WeChat, trong một tháng số lần mở danh bạ ra cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng sao cô lại biết mình có lưu số của Giang Kỳ chứ? Sau khi chia tay, tất cả thông tin liên lạc đều bị xóa, ngày hôm đó anh không để lại số điện thoại, sau đó cô không nhận được lời mời kết bạn WeChat của anh, cũng không nhận được tin nhắn từ anh, cô ngầm thừa nhận rằng anh không để lại thông tin liên lạc cũng không phải không hợp lý?
Hơn nữa, cô có số điện thoại, anh chắc chắn cũng sẽ có, vậy sao anh chưa từng chủ động liên lạc với cô?
Đúng thế, cả hai đều không liên lạc với đối phương, cô chột dạ cái gì chứ!
Ngay lập tức, sống lưng Kiều Lộc ngồi thẳng dậy, ánh mắt cô cũng không né tránh nữa, cô tự tin nhìn Giang Kỳ.
Bọn họ đều đang chờ đối phương chủ động, nhưng lần này cô lại không chủ động tìm anh, thực sự khiến anh thất vọng.
Giang Kỳ nhìn người phụ nữ hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng trước mặt mình, anh bưng ly cà phê lên khẽ nhấp, cố gắng đè nén khóe môi đang nhếch lên.
Kiều Lộc cau mày, lười biếng nói: "Có muốn tôi giúp anh Giang rót thêm ly cà phê khác không?"
Giang Kỳ sững sờ, anh nhìn xuống, thấy cà phê trong ly đã uống xong từ lâu.
Giang Kỳ: "..."
Kiều Lộc cười nhạo anh, "Cũng không thể để anh Giang uống không khí, đúng không?"
Giang Kỳ: "......"
Giang Kỳ đặt ly xuống, biểu cảm hơi mất tự nhiên, nhưng ngay sau đó anh đã khôi phục lại vẻ mặt tê liệt của mình, anh nói: "Cô Kiều xác nhận xong rồi à?"
Trong lòng Kiều Lộc mắng anh giả vờ nghiêm túc, ngoài mặt lại tươi cười, "Xác nhận xong rồi." Sau đó cô lại giả mù sa mưa, "Xin lỗi nhé, anh Giang lượng thứ cho, gần đây tôi có nhiều cuộc hẹn quá, con người tôi ấy bận rộn thì hay quên."
Ý là, gặp nhiều người quá, tôi rất bận, quên mất người hôm nay phải gặp là anh, xin lỗi nhé.
Giang Kỳ có lẽ đã nghe hiểu rồi, bởi vì Kiều Lộc cảm thấy áp suất không khí xung quanh bỗng thấp xuống...
Chỉ nhìn thấy người đàn ông ngồi phía đối diện nhấc một chân lên, hai tay đặt lên trên đầu gối, đường gân trên cổ nổi lên, đôi môi mỏng mím chặt lại, anh quay đầu nhìn cây long não ngoài cửa sổ, tròng kính ngăn ngăn lại dòng nước đang muốn dâng trào trong đôi mắt anh, đường quai hàm nhìn vô cùng rõ ràng, nước da anh trắng lạnh nên đường gân trên cổ nổi lên nhìn vô cùng rõ ràng, một lát sau, anh quay đầu lại nhìn về phía cô, đôi mắt đào hoa màu hổ phách tràn ngập sương lạnh, "Cô Kiều nói xong chưa?"
Kiều Lộc không sợ, cô nhún vai một cái, dù sao cô cũng nói thật mà.
Bầu không khí rơi vào trạng thái im lặng quỷ dị.
Ngón trỏ của bàn tay phải gõ vào mu bàn tay trái.
Một cái, hai cái...
Ngay sau đó, khóe miệng Giang Kỳ nhếch lên, nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, nụ cười đó không mấy thiện cảm.
Giọng nói anh trầm thấp, mang thêm mấy phần khàn, anh nói: "Xem ra cô Kiều cũng khá bận rộn, nếu không sao lại có thể quên được chuyện nửa tháng trước là lưu thông tin liên lạc của đối tượng xem mắt chứ?"
Kiều Lộc: "..."
Có thể đừng đâm bị thóc, chọc bị gạo được không?
Cô cũng muốn biết tại sao đây!
Giang Kỳ thu hết biểu cảm của cô vào trong mắt mình, "Nhưng mà vẫn phải cảm ơn cô Kiều bận rộn như vậy mà vẫn dành thời gian đến đây gặp tôi, đây là vinh hạnh của tôi."
Cuối cùng, anh khoanh tay trên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, vẻ mặt trêu chọc: "Tôi giới thiệu bản thân trước nhé?"
Kiều Lộc: "..."
"Giang Kỳ!!"
Giang Kỳ ngửa người ra sau, trên mặt cuối cùng cũng mỉm cười, đôi mắt sáng ngời, khóe môi hơi nhếch lên, "Không phải bác sĩ Giang sao, anh Giang sao?"
Kiều Lộc thật sự muốn nhảy lên đập tên đầu chó này! Mới chia tay hai năm mà thôi, sao người này lại thay đổi như vậy rồi? Ồ không, thực ra trước đây anh cũng như vậy, nhưng trước khi hai người hẹn hò, cô đã bị lừa bởi vẻ ngoài của tên chó "cao linh chi hoa" này, mãi cho đến năm thứ ba, người này mới dần lộ ra chân chó.
Nhưng trên thực tế, phần lớn thời gian, Giang Kỳ chỉ muốn trêu chọc cô, Kiều Lộc kiêu ngạo, bị trêu chọc đến mức hất tóc, trong mắt Giang Kỳ, cô đáng yêu đến mức không gì sánh được.
Kiều Lộc rất khó chịu, "Chẳng phải anh cũng gọi cô Kiều sao?"
Không phải chỉ là giả vờ không quen, ai mà không biết chứ!
Giang Kỳ rũ mắt xuống, giấu đi nụ cười của mình.
Lúc này, nhân viên phục vụ cuối cùng cũng mang cà phê lên.
"Chào ngài, Hazelnut Latte của ngài."
"Chào cô, món cô gọi ngay lập tức xong ngay, cô chờ một chút."
Nhân viên phục vụ nói xong thì đi đến quầy gọi món thúc giục.
Kiều Lộc liếc nhìn ly Hazelnut Latte trước mặt người đàn ông, bên trên là lớp bọt kem latte.
Kiều Lộc rất có hứng thú, "Không phải anh không —— "
Câu tiếp theo còn chưa nói xong, Giang Kỳ đã đẩy ly cà phê đến trước mặt cô, bất kể là giọng nói hay biểu cảm, không hề có chút gợn sóng nào.
"Gọi cho em."
Dù vậy, trái tim của Kiều Lộc vẫn không thể kiểm soát được mà đập mạnh.
Cô nhìn ly Hazelnut Latte trước mặt, ngửi thấy mùi vị ngọt ngào quen thuộc.
Hơi sương cà phê đậm đặc, đôi mắt của cô có lẽ đã bị sương mù che khuất, hốc mắt hơi ửng đỏ, cô thầm nói: "Em còn nhớ..."
Chẳng qua là cô đột nhiên tức cảnh sinh tình mà lẩm bẩm một câu, không ngờ người kia vẫn nghe thấy.
Giang Kỳ bật cười, hơi tự giễu nói, "Trí nhớ của tôi cũng không hẳn là quá kém, chuyện bảy năm vẫn nhớ được, bây giờ mới hai năm, cũng không dễ dàng quên như vậy."
Lúc anh nói câu này, ánh mắt anh nhìn cô, giống như đang ám chỉ.