Chương 31: Kiểm Chứng (1)
Tùy Khâm giơ tay, mu bàn tay lau sườn mặt, cụp mi nhìn xuống thấy vết máu bên trên.Lại là vết thương kỳ lạ đột nhiên xuất hiện.Dù đã quen với tình huống như vậy, nhưng cùng là ở trên mặt, trong khoảnh khắc anh có một cảm giác kỳ lạ.Bởi vì anh nhớ Lâm Bạch Du cũng bị thương trên mặt.Lâm Bạch Du đưa lưng về phía Tùy Khâm, không biết sự thay đổi trên người anh, che lấy miệng vết thương đồng thời trong lòng cũng hoảng loạn xem giấu giếm những người khác thế nào.Cô có thể cảm giác được vết thương đã biến mất hoàn toàn.Băng cá nhân nghênh ngang ở bên trên, Lâm Bạch Du còn chưa đứng lên đã nghe có người nói: “Bỏ hung khí xuống!”“…”Tùy Khâm vứt thanh thép, thanh thép văng ra một đoạn xa.Hiện anh đầy tức giận, lại chảy máu, người bình thường đều cho rằng anh là thiếu niên bất lương, lo anh ra tay với Lâm Bạch Du.Mà bọn Vương Mãnh đã sớm bỏ chạy tán loạn từ lúc tiếng còi cảnh sát vang lên, chỉ còn lại nam sinh vì đánh lén nên bị Tùy Khâm đánh văng ra xa không dậy nổi.Lâm Bạch Du đứng lên, bị hỏi: “Cô gái, không sao chứ?”Cô vô cùng lo lắng: “Không sao.”Lâm Bạch Du nhìn về phía Tùy Khâm, chợt thấy máu trên trên mặt anh, tim hoảng hốt: “Tùy Khâm, mặt cậu...”Ánh mắt Tùy Khâm nhìn chăm chú trên mặt cô: “Không cẩn thận quẹt phải.”Cậu vẫn nhìn miếng băng cá nhân kia.Bên ngoài băng cá nhân còn lưu lại vết máu, tay cô, quần áo cô đều bị dính lên, có thể thấy bị thương nghiêm trọng bao nhiêu.“Mặt… Mặt cậu thế nào?” Cổ họng nam sinh nghẹn lại.“Vẫn ổn.” Lâm Bạch Du giả vờ bình tĩnh.Tùy Khâm bắt lấy cổ tay cô, lòng bàn tay nóng hổi.“Lâm Bạch Du.”Thiếu nữ mơ màng “hả” một tiếng, đây là lần đầu tiên Tùy Khâm gọi tên cô... thật giống như trong mơ.Tùy Khâm nhìn vào cặp mắt trong veo của cô, làm sao cũng không mở miệng được.Một cái tay khác nắm chặt nắm đấm.Một Tùy Khâm thành thục lão luyện với mọi thứ, chưa từng luống cuống như vậy.-Lâm Bạch Du trông ngoan ngoãn, lại thoạt nhìn có quan hệ rất tốt với Tùy Khâm, cho nên Tùy Khâm cũng được rửa sạch hiềm nghi.Theo người khác thấy, hai người họ cần giúp đỡ, sau khi bắt được đám anh em của Vương Mãnh thì cô và Tùy Khâm được đưa đến bệnh viện.Thật ra Lâm Bạch Du không muốn đi, nhưng không tránh khỏi.Cô vào bên trong, đang muốn nói “khám cậu ấy trước” thì đã bị Tùy Khâm đẩy lên phía trước.Lâm Bạch Du đối mặt với ánh mắt lo lắng sáng quắc của bác sĩ, bất chấp nguy hiểm bị Tùy Khâm phát hiện ra, cắn răng nói: “Cháu không bị thương, đây là máu của cậu ấy.”Bác sĩ ngơ ngác.Tùy Khâm: ?Lâm Bạch Du mở băng cá nhân trên mặt ra: “Chính là bị xước, giờ dấu vết đã mất hết, thể chất cháu chính là như vậy, vừa bị quẹt phải là sẽ dễ xuất hiện dấu vết.”Bác sĩ bừng tỉnh: “Cháu là bị xước da.”Lâm Bạch Du: “Đúng đúng đúng!”Bác sĩ: “Vậy thì không sao, tôi thấy cháu dán còn tưởng rằng cháu giống nam sinh kia chứ, con gái yên ổn là tốt nhất.”Lâm Bạch Du vừa quay đầu thì chạm phải ánh mắt đen láy của Tùy Khâm, trong lòng chợt chột dạ.Tùy Khâm đang nhìn mặt cô.Trên gương mặt thiếu nữ, làn da trắng trẻo như sứ trắng cao cấp, bên trên không có bất kỳ dấu vết hư hỏng bị công nhân để lại nào.Vết thương của cô đã biến mất.Tùy Khâm xác định mình từng nhìn thấy vết thương kia, rất lớn, chảy máu... cùng một vị trí trên mặt mình.… Cùng một vị trí.Đồng tử anh co lại.Trong khoảnh khắc, đáy lòng hiện ra sự vui mừng.Trên người cô không nên xuất hiện vết thương và tỳ vết như vậy, phải nên yên ổn.Bác sĩ gõ bàn, nhắc nhở nói: “Cậu nhóc, muốn nhìn thì chờ khi cậu khâu xong rồi xem, còn chảy máu đấy, mau tới đây!”Trong lòng Lâm Bạch Du căng thẳng.Cô nghi Tùy Khâm đã nghĩ ra gì đó.Tuy thiếu niên bị bác sĩ kiểm tra vết thương nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô.Lâm Bạch Du bị anh nhìn đến nỗi da đầu tê dại, bất an mà xoa xoa tay.Bỗng nhiên có một cảm giác nói dối bị bắt gặp, sao lại thế này, Tùy Khâm nhìn chằm chằm như vậy khiến người ta bối rối, lỗ tai cô nhịn không được mà đỏ lên.“Vẫn ổn, không bị thương đến mắt.” Bác sĩ nói: “Sau này phải chú ý, đừng đụng bậy, trên mặt để lại sẹo sẽ ảnh hưởng cả đời.”Tùy Khâm ngoảnh mặt làm ngơ.Lâm Bạch Du thay cậu lên tiếng: “Dạ vâng.”Bác sĩ cũng cảm thấy hai người này có hơi buồn cười, cô gái thì nơm nớp lo sợ nhưng thật ra không có vết thương nào, nam sinh bị thương nghiêm trọng nhưng hai mắt thì chưa từng rời khỏi đối phương.Haiz, tuổi trẻ mà.Vết thương của Tùy Khâm bị khâu mấy mũi, Lâm Bạch Du nhìn đến đau lòng: “Bác sĩ, cái này có để lại sẹo không?”Cô có thể chất đặc thù, có thể không cố kỵ, nhưng anh thì lại không được.Vết thương trên mặt đau biết bao, Lâm Bạch Du vừa trải qua mọi chuyện nên hiểu rõ hơn ai hết, lúc ấy cô đã khóc.Nhưng Tùy Khâm thì là dáng vẻ không đau chút nào.Giống như anh đã quen với vết thương và đau đớn như vậy“Vậy thì phải xem thể chất, có người không để lại sẹo.” Bác sĩ nói.Lâm Bạch Du không thấy yên lòng chút nào, không nhịn được mà an ủi Tùy Khâm: “Cậu đừng lo, hiện giờ nhiều thuốc trị sẹo cũng rất có tác dụng.”Ánh mắt Tùy Khâm rốt cuộc động đậy: “Ừm.”Cô đi nộp tiền thuốc, thuận tiện nói với cảnh sát đưa bọn họ tới chuyện mình báo cảnh sát, cho đến khi Tùy Khâm được xử lý vết thương xong đi ra.Vết thương trên mặt anh bị băng gạc che khuất, biểu cảm bình tĩnh.Hai người còn phải ghi biên bản.-Có nam sinh đánh lén kia ở đây, Lâm Bạch Du không cần nói thêm gì, tự cậu ta đã khai ra mọi chuyện.Hóa ra là sau khi Mã Hoành bị trường học cưỡng chế về tự kiểm điểm thì vẫn khó chịu trong lòng, hơn nữa hôm đó còn bị Tùy Khâm đá một cái.Cậu ta tìm đến Vương Mãnh, bảo Vương Mãnh cho Tùy Khâm một bài học.Người trong trường biết chuyện Tùy Khâm làm công không nhiều lắm, Mã Hoành và anh ở cùng đội bóng rổ lâu như vậy nên dĩ nhiên là rõ.Chẳng qua cậu ta không hề biết, bản lĩnh của Tùy Khâm lại giỏi như vậy.Chờ Mã Hoành và Vương Mãnh bị bắt về, tiền thuốc men do bọn họ bỏ ra.Lâm Bạch Du nghe đến nỗi vô cùng tức giận: “Thứ người gì chứ! Thứ như này mà còn dạy đội bóng rổ, không sợ khiến trường học mất mặt à!”Đội bóng rổ chọn người thế nào vậyCô nhanh chóng nhìn Tùy Khâm: “Tôi không nói cậu không tốt như đội bóng rổ.”Tùy Khâm không nói.Có khẩu cung của nam sinh đánh lén, hơn nữa Tùy Khâm còn bị thương, anh là tự vệ, bị dặn dò mấy câu sau này không được đánh nhau vân vân…Mãi cho đến khi trời đã tối, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm mới cùng nhau rời đồn công an.Trên đường cái thỉnh thoảng có xe ôm chạy như bay qua.Tùy Khâm mở miệng: “Máu trên người cậu không phải của tôi.”Trong lòng Lâm Bạch Du hồi hộp: “Là của cậu.”Tùy Khâm xùy một tiếng.Lâm Bạch Du đối mặt với anh hai giây rồi bại trận, hiển nhiên trước đó anh đã phát hiện ra gì nên mới nói như vậy.“Tôi… có thể chất đặc thù.” Cô mặc kệ Tùy Khâm tin hay không, nói thẳng: “Bị thương sẽ rất nhanh lành lại.”Tùy Khâm nghe giống như điều viển vông.Còn về anh, cộng thêm giấc mơ kia, Lâm Bạch Du vẫn luôn tin tưởng.Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, thiếu niên đứng trước mặt cô, ngược sáng, khuôn mặt bị bóng che đậy, môi mỏng hé mở.“Lành lại?”“Ừm…” Lâm Bạch Du nhỏ giọng: “Từ nhỏ đến lớn, sau khi bị thương, tôi sẽ giống như cậu nhìn thấy vậy, miệng vết thương rất nhanh sẽ chậm rãi biến mất, cuối cùng biến thành hình dạng trước khi bị thương, lành lại nguyên vẹn.”Nhưng máu chảy ra thì làm sao cũng không thể biến mất, cho nên đây trở thành chứng cứ mà trước kia không thể giải thích.Tùy Khâm vô thức đưa tay chạm lên mặt mình.Lâm Bạch Du bắt lấy cánh tay anh: “Đừng chạm bậy, vừa khâu lại, cẩn thận rách ra, cậu cũng không thể cười to khóc lớn.”Tuy cô cảm thấy mấy cảm xúc này rất khó xuất hiện trên mặt Tùy Khâm.Tay Tùy Khâm ngừng giữa không trung, nơi cổ tay là nhiệt độ cơ thể Lâm Bạch Du truyền qua... Cô không biết, vết thương này là đột nhiên xuất hiện.Giống như vết thương của cô, đột nhiên biến mất.Tùy Khâm luôn rất thông minh.Anh biết giấu tài, hiểu giả vờ trước mặt hàng xóm láng giềng ở đường Nam Hòe.Cũng biết một vài việc không thể giải thích đụng vào nhau hẳn là có liên quan.Ví dụ như...Vết thương của Lâm Bạch Du, hình như xuất hiện trên người anh.