Chương 42: Kẻ Cặn Bã Thì Không Đáng (2)
Lâm Bạch Du đặt ra yêu cầu bắt buộc cho mình.Thứ nhất, không được bị thương.Thứ hai, không để bị bệnh.Thứ ba, tốt với Tùy Khâm.Điều thứ ba ngược lại là điều dễ làm nhất, điều thứ nhất, Lâm Bạch Du cảm thấy mình chú ý một chút là có thể cố gắng tránh được.Nhưng bị bệnh, có khi con người không cách nào khống chế.Giống như lần trước cô đột nhiên bị sốt, bản thân cô cũng không rõ nguyên nhân, cũng vì đã khỏi nên không đến bệnh viện kiểm tra.Từ nhỏ đến lớn, cơ bản Lâm Bạch Du chưa hề đến bệnh viện.Nếu bản thân cô thật sự bị bệnh, vậy cô chỉ có thể đi chăm sóc Tùy Khâm.Còn về thái độ của Tùy Khâm, Lâm Bạch Du căn bản không chú ý, anh không thừa nhận thì không thừa nhận, dù sao cô cũng đã biết.Có lẽ là mình đoán quá xa, thật ra chính anh vẫn chưa đoán được sau đó.Xác định rồi, rốt cuộc Lâm Bạch Du cũng thả lỏng, không còn là trạng thái như đêm qua, thậm chí còn chủ động rủ Tần Bắc Bắc đi nhà vệ sinh.Con gái rất ít khi một mình đi vệ sinh.Các cô vừa quay lại, quẹo qua hành lang thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ở cửa: “Làm phiền giúp cô gọi Tùy Khâm, được chứ.”Tần Bắc Bắc tò mò: “Tìm Tùy Khâm à, chưa từng gặp, là mẹ cậu ấy sao, trước giờ tôi chưa từng thấy mẹ cậu ấy tới trường.”Lâm Bạch Du lắc đầu: “Thoạt nhìn không giống.”Hai cô vừa đi qua bà ta, Tùy Khâm từ trong phòng đi ra.Lâm Bạch Du còn chưa đi khỏi người phụ nữ chợt nghe thấy người phụ nữ bên cạnh mình thình lình quỳ “bịch” xuống một tiếng.Tần Bắc Bắc to gan như vậy mà cũng giật mình.“Bạn học Tùy Khâm, cô biết là Mã Hoành sai, nhưng nó đã bị phạt, cũng bị dạy dỗ rồi, cháu có thể tha thứ cho nó không, để nó tới trường học, cô bảo nó xin lỗi cháu, nếu không thì cháu đánh lại, được không?”Ánh mắt mọi người đều nhìn sang đây, trong lúc nhất thời, hành lang yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng khóc của đối phương.Tùy Khâm đứng trước mặt cô, sắc mặt dửng dưng.Dù ai lần đầu tiên nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng máu lạnh.Nhưng ai quy định người bị hại phải tha thứ cho người gây hại chứ.“Không được.”Giọng điệu và vẻ mặt của thiếu niên đều lạnh lùng như nhau.Tùy Khâm giấu đi cảm xúc trong mắt: “Cô không cần quỳ với cháu.”Dường như người phụ nữ không nghe thấy, khóc lên: “Cháu à, chúng tôi cũng đã bồi thường tiền, hiện tại đến thi đại học nó cũng không thi được, tôi và cha nó cũng chỉ là người thường, hiện tại trời cũng sập rồi, cháu muốn bồi thường thế nào, chỉ cần có thể để nó quay lại là được…”Mấy lớp khác nhìn thấy cảnh tượng này đều bàn tán sôi nổi.“Thôi học là quá nghiêm trọng…”“Mặt Tùy Khâm còn bị thương cơ đấy.”“Không phải cậu ấy không sao ư… Mẹ Mã Hoành thật đáng thương, Tùy Khâm lạnh nhạt thật.”Mắt Tùy Khâm lóe lên vẻ trào phúng, chợt lóe rồi biến mất.Đối với việc mẹ Mã Hoành khóc lóc cầu xin, anh không khỏi nghĩ đến quá khứ của mình, nếu cha mẹ vẫn còn, có phải cũng sẽ vì anh mà không màng mọi thứ hay không?Trưởng bối là trưởng bối, Mã Hoành là Mã Hoành.Giọng điệu Tùy Khâm hơi dịu lại: “Đuổi cậu ta là quyết định của trường, cô ở đây, không bằng đi tìm hiệu trưởng có lẽ còn có tác dụng hơn.”Anh xoay người trở về phòng học.Tùy Khâm đi rồi, mẹ Mã Hoành quỳ trên mặt đất cũng ngẩn người.“Cô à, cô đứng lên trước đi.” Lâm Bạch Du mở miệng: “Chuyện Mã Hoành làm trong trường học cô đều biết rõ chứ? Bắt nạt bạn học, đánh nhau, uy hiếp…”Nếu không phải là Tùy Khâm, có lẽ người đối diện phải tất cả chính là cô.Có lẽ cô có thể khăng khăng không tha thứ, có lẽ sẽ bởi vì mặt mỏng, hoặc là bởi vì người khác bàn tán mà thỏa hiệp.Mà hiện tại, người đứng ở đó là Tùy Khâm.Lâm Bạch Du không cách nào thờ ơ với mọi chuyện, cô xoay sang những người vừa rồi còn đang chỉ trích: “Hay là các cậu bị Mã Hoành đánh một trận, khâu mấy mũi, sau đó tha thứ cho cậu ta?”Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai mà muốn để lại sẹo trên mặt.Bọn họ chỉ là thấy Mã Hoành khóc thảm quá nên không nhịn được mà muốn khuyên.Tùy Khâm có hơi bực bội.Cô luôn xông ra trước như vậy.Cho dù bị anh từ chối cũng không thay đổi.-Chuông dự bị vang lên, đám người vây xem dần dần tản đi.Mẹ Mã Hoành cắn răng, vẫn quỳ tại chỗ không nhúc nhích, bà ta tin chắc, học sinh bình thường không thể từ chối nổi mình cầu xin như vậy.Các bạn học lớp số 1 đều có chút đứng ngồi không yên, mặc cho ai nhìn thấy trưởng bối quỳ gối khóc lóc ở đó thì rất khó mà làm lơ.Lâm Bạch Du cong lưng, muốn kéo đối phương dậy.Vừa đụng tới, trong phòng học truyền ra một giọng dễ nghe: “Lâm Bạch Du.”Lâm Bạch Du ngẩng đầu.Ánh mắt Tùy Khâm đặt lên người cô: “Chớ xen vào việc của người khác.”Nhưng nháy mắt, anh nhìn về phía mẹ Mã Hoành.Lúc này, ngón tay thon dài mở lớp băng gạc ra, đầu ngón tay hơi kéo lên, lộ ra vết sẹo đang khép miệng.Giống như răng cưa, bám vào mặt.Mấy bạn học chưa vào phòng học cũng thấy được một góc, sợ đến che miệng lại. Cái này nếu sau khi khỏi mà để lại sẹo thì tiêu rồi.Lúc trước bọn họ chỉ biết Tùy Khâm bị thương, nhưng mỗi ngày anh giống như không sao nên bọn họ cũng tự nhiên mà thả lỏng, cảm thấy vẫn tốt.Không ngờ lại là như vậy.Mẹ Mã Hoành nhìn thấy thì đột ngột im bặt, trợn to mắt.Tùy Khâm buông tay ra, để mặc cho băng gạc rơi xuống, giọng điệu hời hợt.“Cậu ta đồng ý rạch một dao sao?”Vết sẹo này đổi thành trên người anh, anh cũng đã quen như thế.Nếu vẫn để lại trên mặt Lâm Bạch Du như cũ, cho dù Mã Hoành rạch mười dao cũng không đủ bù lại.Bởi vì, kẻ cặn bã thì không đáng, không xứng.Cổ họng Lâm Bạch Du nghẹn lại, cô chưa từng nghĩ, trước mắt bao người, Tùy Khâm sẽ chủ động để lộ vết sẹo.