Chương 12: Đi Ra Ngoài
Vì Dụ Kiều Nga không đi theo kịch bản, bay qua nước Mễ kích thích Dung Chanh nên thế giới đang lấp lại chỗ trống này bằng cách đưa người khác thế vai.
Dụ Kiều Nga khinh thường nguyên tác: "Một quyển tiểu thuyết tra công tiện thụ mà làm gì lấp hố làm chi. Không có được người nào có mạch suy nghĩ bình thường."
Thật ra cậu đang tính toán đường lui cho mình, mua một miếng đất trong thành phố, trồng trọt chăn nuôi sống qua ngày cũng tốt. Mấy năm lăn lộn trong giới giải trí làm cậu rất mệt mỏi, cũng không định noi theo đường cũ.
Giới giải trí kiếm tiền thì nhanh gọn lẹ đấy, nhưng rất nhiều quy tắc ngầm, cái mặt này của Dụ Kiều Nga, không trêu chọc thị phi thì không hợp cái danh chim hoàng yến tinh.
Chờ làm xong nhiệm vụ, cậu muốn sống cuộc đời nhàn hạ chút, nếu có một anh đẹp trai kè kè bên cạnh lại càng tốt.
[Suy nghĩ hết sức ngu dốt! Bá Cửu Lục không thơm sao!]
"..." Lại phá hỏng bầu không khí.
So với Bá Cửu Lục, cậu càng có hứng thú với Lam Dực, anh họ của bá đạo tổng tài hơn.
[...] Nó không nên cho cậu xem lý lịch của Lam Dực, nó hối hận.
Quản gia nhìn Dụ Kiều Nga võ trang đầy đủ, cứ như hóa thân thành con chim khổng tước xòe đuôi, trốn rất xa xa mà nhìn. Nhưng vẫn phải hỏi: "Cậu đi đâu? Có sự đồng ý của cậu chủ chưa? Đi làm gì? Bao giờ trở lại?"
Ông ta mấy ngày nay toàn bị cậu tra tấn tinh thần, lại không thể động vào tình nhân của cậu chủ, rất nghẹn khuất.
Đừng nói làm mặt lạnh với cậu, khinh thường còn không dám nữa mà. Chỉ cần ông ta lộ ra vẻ mặt khinh bỉ thôi, Dụ Kiều Nga liền nghe ghi âm, còn phối nhạc rồi phát hoài.
Dụ Kiều Nga đội lên cái nón bèo, mang thêm cặp kính râm, cười tươi như bông: "Đi hẹn hò." Ở trong căn nhà thiếu nước sơn này hơn tuần rồi, đi ra ngoài rửa cặp mắt.
Bá Cửu Lục cho chưa à? Cậu không để tâm lắm.
"..." Ông ta nên báo lại với cậu chủ thế nào đây? Nói tình nhân của ngài đi lén lút kiếm trai sao?
Chức quản gia này làm không nổi mất.
____
Khu vực trung tâm Nam Thành.
Biệt thự nhà Bá Cửu Lục nằm ngay trung tâm thành phố, giao thông thuận lợi, gần rất nhiều khu vực sinh hoạt giải trí.
Nam thành sầm uất, phồn hoa náo nhiệt, rực rỡ muôn màu, khoa học công nghệ cũng phát triển hơn các thành khác nhiều. Rất thích hợp cho người trẻ định cư.
Bá đạo tổng tài có khác, nhiều tiền nhiều của, nơi ở cũng chất lượng tốt, có điều, cậu rất muốn đeo kính râm trong nhà là được.
Dụ Kiều Nga trả tiền taxi, bước xuống xe, nhìn xung quanh. Nam thành, kiến trúc xây dựng cũng rất xinh đẹp, có khí phách.
[Kiếm cái mẹ gì mà ngó hoài thế?] Lần thứ 18 cậu quay đầu nhìn về phía sau, hệ thống rốt cuộc nhịn không nổi.
Cậu lầm bầm: "Mày thật tục, câu nào cũng treo má mì ở trên miệng, vô văn hóa. Tao đang rình mấy tay săn sao."
[...] Tục thì sao, cũng đâu có ăn hết gạo nhà cậu.
Tay săn sao là cách gọi thô của mấy người đại diện trong công ty giải trí lớn hoặc nhỏ, muốn chọn mầm non thật tốt kí hợp đồng rồi debut, từ đó hốt tiền. Tiền của minh tinh là dễ kiếm nhất, mặt bằng cũng hào nhoáng nhất.
Ở thành phố lớn tất nhiên không thiếu những người đại diện muốn từ trong đám người thường lựa chọn ra người sáng mắt nhất, dụ dỗ bọn họ bước chân vào cái vòng giải trí.
Dụ Kiều Nga lúc trước là đang ngồi ăn bánh mì trên ghế đá bị người đại diện phát hiện ra, sau đó lăn lộn mười năm trời mới lên làm được ảnh đế. Quá trình khá dày vò người, nhưng được công nhận tài năng, có nhiều fans, cũng rất đáng giá.
Cậu mua ly trà sữa, ngồi trong tiệm ngóng ra ngoài: "Thụ chính là diễn viên đúng không? Công ty giải trí thì sao? Mày có đề xuất gì sao?"
Hệ thống không hiểu: [Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Bố không rõ, bố chỉ biết rãi nhiệm vụ thôi.]
Dụ Kiều Nga: "..." Có mày được tích sự gì? Nhiệm vụ là thóc cho mày rãi cho gà ăn? Tao là gà?
Hệ thống rất sợ mạch não ma tính của kí chủ nhà mình: [...Tiền, cậu vừa hoàn thành nhiệm vụ 1 là bố đã bắn tiền vào trong tài khoản rồi. Nhớ kiểm cái đi trước khi chỉ trích.]
"..."
Dụ Kiều Nga tinh thần rung lên, lấy điện thoại ra tra tài khoản ngân hàng. May mà nguyên chủ không cài mật khẩu, không thì có nước mò đến tết Tây.
Cậu híp mắt, đếm kĩ từng con số 0: "Chục, trăm...ngàn? 999 ngàn? Mày đùa bố à!" Còn không tới 1 triệu? Cậu bán mặt, bán nghệ đổi lấy cái nhiệm vụ có tí tiền này?
[Chứ cậu muốn sao? Nhiệm vụ này đơn giản mà.]
Dụ Kiều Nga cất điện thoại vào túi áo: "Tao nói cho mày nghe, hợp đồng tình nhân của tao, một tháng cũng 30 triệu. Mày không có lén nuốt tiền của tao đó chứ?"
Hệ thống chột dạ: [...Bố không thèm chút tiền lẻ đó đâu.]
Cậu chậc lưỡi: "Tốt nhất là vậy, không thì mày thấy tổ tiên với tao. Tao không ngại đi phẫu thuật não, móc mày ra đâu." Ai cũng không được giựt tiền mồ hôi nước mắt của cậu.
Hệ thống run cầm cập: [...] Ác, nó nhím có 1 ngàn thôi à, hay trả lại giờ?
Dụ Kiều Nga khinh thường nguyên tác: "Một quyển tiểu thuyết tra công tiện thụ mà làm gì lấp hố làm chi. Không có được người nào có mạch suy nghĩ bình thường."
Thật ra cậu đang tính toán đường lui cho mình, mua một miếng đất trong thành phố, trồng trọt chăn nuôi sống qua ngày cũng tốt. Mấy năm lăn lộn trong giới giải trí làm cậu rất mệt mỏi, cũng không định noi theo đường cũ.
Giới giải trí kiếm tiền thì nhanh gọn lẹ đấy, nhưng rất nhiều quy tắc ngầm, cái mặt này của Dụ Kiều Nga, không trêu chọc thị phi thì không hợp cái danh chim hoàng yến tinh.
Chờ làm xong nhiệm vụ, cậu muốn sống cuộc đời nhàn hạ chút, nếu có một anh đẹp trai kè kè bên cạnh lại càng tốt.
[Suy nghĩ hết sức ngu dốt! Bá Cửu Lục không thơm sao!]
"..." Lại phá hỏng bầu không khí.
So với Bá Cửu Lục, cậu càng có hứng thú với Lam Dực, anh họ của bá đạo tổng tài hơn.
[...] Nó không nên cho cậu xem lý lịch của Lam Dực, nó hối hận.
Quản gia nhìn Dụ Kiều Nga võ trang đầy đủ, cứ như hóa thân thành con chim khổng tước xòe đuôi, trốn rất xa xa mà nhìn. Nhưng vẫn phải hỏi: "Cậu đi đâu? Có sự đồng ý của cậu chủ chưa? Đi làm gì? Bao giờ trở lại?"
Ông ta mấy ngày nay toàn bị cậu tra tấn tinh thần, lại không thể động vào tình nhân của cậu chủ, rất nghẹn khuất.
Đừng nói làm mặt lạnh với cậu, khinh thường còn không dám nữa mà. Chỉ cần ông ta lộ ra vẻ mặt khinh bỉ thôi, Dụ Kiều Nga liền nghe ghi âm, còn phối nhạc rồi phát hoài.
Dụ Kiều Nga đội lên cái nón bèo, mang thêm cặp kính râm, cười tươi như bông: "Đi hẹn hò." Ở trong căn nhà thiếu nước sơn này hơn tuần rồi, đi ra ngoài rửa cặp mắt.
Bá Cửu Lục cho chưa à? Cậu không để tâm lắm.
"..." Ông ta nên báo lại với cậu chủ thế nào đây? Nói tình nhân của ngài đi lén lút kiếm trai sao?
Chức quản gia này làm không nổi mất.
____
Khu vực trung tâm Nam Thành.
Biệt thự nhà Bá Cửu Lục nằm ngay trung tâm thành phố, giao thông thuận lợi, gần rất nhiều khu vực sinh hoạt giải trí.
Nam thành sầm uất, phồn hoa náo nhiệt, rực rỡ muôn màu, khoa học công nghệ cũng phát triển hơn các thành khác nhiều. Rất thích hợp cho người trẻ định cư.
Bá đạo tổng tài có khác, nhiều tiền nhiều của, nơi ở cũng chất lượng tốt, có điều, cậu rất muốn đeo kính râm trong nhà là được.
Dụ Kiều Nga trả tiền taxi, bước xuống xe, nhìn xung quanh. Nam thành, kiến trúc xây dựng cũng rất xinh đẹp, có khí phách.
[Kiếm cái mẹ gì mà ngó hoài thế?] Lần thứ 18 cậu quay đầu nhìn về phía sau, hệ thống rốt cuộc nhịn không nổi.
Cậu lầm bầm: "Mày thật tục, câu nào cũng treo má mì ở trên miệng, vô văn hóa. Tao đang rình mấy tay săn sao."
[...] Tục thì sao, cũng đâu có ăn hết gạo nhà cậu.
Tay săn sao là cách gọi thô của mấy người đại diện trong công ty giải trí lớn hoặc nhỏ, muốn chọn mầm non thật tốt kí hợp đồng rồi debut, từ đó hốt tiền. Tiền của minh tinh là dễ kiếm nhất, mặt bằng cũng hào nhoáng nhất.
Ở thành phố lớn tất nhiên không thiếu những người đại diện muốn từ trong đám người thường lựa chọn ra người sáng mắt nhất, dụ dỗ bọn họ bước chân vào cái vòng giải trí.
Dụ Kiều Nga lúc trước là đang ngồi ăn bánh mì trên ghế đá bị người đại diện phát hiện ra, sau đó lăn lộn mười năm trời mới lên làm được ảnh đế. Quá trình khá dày vò người, nhưng được công nhận tài năng, có nhiều fans, cũng rất đáng giá.
Cậu mua ly trà sữa, ngồi trong tiệm ngóng ra ngoài: "Thụ chính là diễn viên đúng không? Công ty giải trí thì sao? Mày có đề xuất gì sao?"
Hệ thống không hiểu: [Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Bố không rõ, bố chỉ biết rãi nhiệm vụ thôi.]
Dụ Kiều Nga: "..." Có mày được tích sự gì? Nhiệm vụ là thóc cho mày rãi cho gà ăn? Tao là gà?
Hệ thống rất sợ mạch não ma tính của kí chủ nhà mình: [...Tiền, cậu vừa hoàn thành nhiệm vụ 1 là bố đã bắn tiền vào trong tài khoản rồi. Nhớ kiểm cái đi trước khi chỉ trích.]
"..."
Dụ Kiều Nga tinh thần rung lên, lấy điện thoại ra tra tài khoản ngân hàng. May mà nguyên chủ không cài mật khẩu, không thì có nước mò đến tết Tây.
Cậu híp mắt, đếm kĩ từng con số 0: "Chục, trăm...ngàn? 999 ngàn? Mày đùa bố à!" Còn không tới 1 triệu? Cậu bán mặt, bán nghệ đổi lấy cái nhiệm vụ có tí tiền này?
[Chứ cậu muốn sao? Nhiệm vụ này đơn giản mà.]
Dụ Kiều Nga cất điện thoại vào túi áo: "Tao nói cho mày nghe, hợp đồng tình nhân của tao, một tháng cũng 30 triệu. Mày không có lén nuốt tiền của tao đó chứ?"
Hệ thống chột dạ: [...Bố không thèm chút tiền lẻ đó đâu.]
Cậu chậc lưỡi: "Tốt nhất là vậy, không thì mày thấy tổ tiên với tao. Tao không ngại đi phẫu thuật não, móc mày ra đâu." Ai cũng không được giựt tiền mồ hôi nước mắt của cậu.
Hệ thống run cầm cập: [...] Ác, nó nhím có 1 ngàn thôi à, hay trả lại giờ?