Chương : 1
Trong gương đồng phản chiếu ra hình ảnh một bộ mặt heo mà so ra với cái đầu heo thật, trông còn to hơn, thịt trên mặt bởi vì quá nhiều mà không đủ chỗ chứa, dẫn đến ngũ quan bị dồn nén tập trung ở ngay giữa mặt, con mắt ti hí thì như một cái khe gần như không cách nào mở to được.
Vừa nhìn xuống chút nữa, ta tựa muốn té xỉu — thân thể này, quả thực không thể dùng từ “khổng lồ” mà hình dung, tuyển thủ Sumô của Nhật Bản so ra vẫn còn đẹp hơn! Hiện tại, ta rốt cuộc cũng hiểu được câu quảng cáo của sản phẩm thuốc giảm béo quả thật chính xác và hợp lý vô cùng — “Giảm béo, quan trọng đối với cả phái nam.”
Đồ xxxxxx! Ta nhịn không được mà trong lòng mắng chửi Tam Tự Kinh, một quyền muốn đấm bể cái gương trước mặt. Thế nhưng mỡ trên cánh tay rất dày, hơn nữa vừa mới thức tỉnh, thân thể làm gì có chút xíu lực nào, cái gương kia cứ ung dung nằm đó không chút suy suyễn, thật là không để cho ta chút mặt mũi nào! Ta tức giận đến run cả người, cảm giác thịt trên người cũng run lên theo, cái loại cảm giác buồn nôn chưa bao giờ thấy tức thì kéo tới, ta không nhịn được che miệng nôn thốc một trận.
“Chủ tử! Người có chuyện gì vậy?!” Người hầu nghe thấy tiếng vang liền vội chạy vào phòng, sợ ta có vấn đề gì thì hắn khó giữ được cái mạng nhỏ này.
“Cút ra ngoài, ta không sao!” Cố gắng đè xuống cái cảm giác buồn nôn mà quát tên hạ nhân tự tiện xông vào phòng, một kẻ luôn luôn cao ngạo như ta không bao giờ cho phép người ngoài thấy dù chỉ là một điểm thất thố, cái này là thói quen do ta lúc nhỏ tiếp thu chương trình huấn luyện địa ngục dành cho người thừa kế gia tộc, trước mặt người khác đeo lên bộ mặt băng lãnh, miệng thì nở nụ cười hoàn hảo nhưng lại không chút tình cảm, trong mắt kẻ khác, ta vĩnh viễn là một kẻ vì gia tộc mà kiếm tiền, hoặc có thể gọi là một công cụ kiếm chác lợi ích ngoan ngoãn. Dù bây giờ tình cảnh thay đổi, ta cũng không có cách nào thả lỏng chính mình, huống chi tình cảnh này của ta, độ nguy hiểm và gian nan so với trước đây chỉ có hơn chứ không có kém; một người không cẩn thận thì bản thân không chỉ có chết, mà có thể làm cho ngàn vạn người khác liên lụy mà cùng vào quan tài.
Tay day day cái trán đang đau nhức, điều tốt đẹp chính là tố chất ta được rèn luyện nhiều năm, nhanh chóng tỉnh táo lại mà suy nghĩ, chuẩn bị cho những sự kỳ quái không thể nào tưởng tượng sắp phát sinh.
Tuy rằng luôn luôn ý thức được điểm tốt của bản thân, trong mắt kẻ khác ta tuyệt đối là xưng thanh niên tài tuấn, tuổi còn trẻ đã nắm giữ trong tay sinh ý khổng lồ của gia tộc, còn không ngừng mở rộng quy mô kinh doanh, trên cơ bản có thể nói đạt đến trình độ một bước có thể làm kinh tế thế giới rung chuyển. Nhưng loại chuyện này ta tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến, việc ông trời ghen với anh tài không ngờ ta lại được nếm hậu quả. Kỳ thật, loại việc này nói lên cũng mất mặt, máy bay chuyên dụng tư nhân của ta không biết bị thằng khốn nào đối đầu, rảnh tay phá hỏng, hơn nữa toàn bộ bảo vệ lẫn kỹ sư máy móc người Mỹ của ta cũng không phát hiện ra; hoặc cũng có thể là nhân sự bên trong đã bị mua chuộc, tuy rằng cách này tương đối phức tạp nhưng kết quả lại chắc chắn — máy bay hỏng, người chết.
Lúc chuyện xảy ra, tình tiết cứ y hệt như trong mấy đoạn văn của tiểu thuyết kinh điển, mất hết thú vị.
Ta chỉ mơ hồ nhớ được thân thể mình trở nên nhẹ bẫng thoải mái, bốn phía xung quanh chỉ là cảnh trắng xóa, mịt mù. Sau đó, ta chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở, vốn lúc trước vì một cái dự án mà ta ba ngày không ngủ, ta tính toán trong lúc máy bay bay sẽ tiện đánh một giấc, sau đó thì tai nạn xảy ra, ta nghĩ, chết thì chết! Cuối cùng củng có thể hảo hảo ngủ một giấc an lành! Ai biết rằng kiếp trước tạo ác nghiệt gì mà mệnh trời sinh lại gian khổ như thế này.
Ta buồn phiền trong lòng mà quay về phía một Quỷ Hồn không rõ hình dáng (ta không biết hắn là người hay quỷ, tạm thời tự vỗ tay khen ngợi) réo: “Ngươi có thấy phiền hay không a! Đã chết rồi thì ngoan ngoãn mà đi đầu thai đi, cứ ngồi đấy mà khóc sướt mướt, phiền chết đi được.”
“Quỷ Hồn” kia bị ta rống như thế, nhưng lại chậm rãi ngừng tiếng khóc đáng ghét: “Ta… Ân… Ngươi…”
Ta nhịn không được liếc mắt khinh bỉ, ta đã quen với những người tinh anh (giỏi giang) nên lâu như vậy không gặp kẻ mà cả một câu nói cũng không rõ như thế này.
“Kỳ thực… ta… ta còn… không chết… ” Tên tiểu quỷ kia thanh âm đứt đoạn nói.
“Không chết thì mau trở lại, ta muốn sống mà còn không được đây, ngươi không chết cũng là chuyện tốt! Làm cái gì mà khóc như mẫu thân ở nhà mới chết a!” Ta tức giận nói. Ta ghét nhất loại người chê số mệnh dài này.
“Thế nhưng… ta thật sự không muốn sống… Thật đáng sợ thật đáng sợ… Người chung quanh không có… kẻ nào là thật tâm đối xử với ta… ta… ta… thà rằng sinh trong gia đình thường dân… cũng không muốn cái gì vinh hoa phú quý…”
“A?” Ta hứng thú nhướn lông mày, “Nếu đã tuôn hết đau khổ, thì mau đi thẳng đến chỗ Diêm Vương báo cáo, đi vào sáu đạo luân hồi một lần nữa sao? Hay tính toán không sinh cũng không tử a?”
“Nhưng mà, nhưng mà…” Tên tiểu quỷ này lại nảy lên khóc tiếp, “Nếu như ta chết, thì sẽ có rất nhiều người bị ta liên lụy, tuy rằng bọn hắn không yêu ta nhưng mà… nhưng mà ta không muốn liên lụy đến bọn hắn…”
Hiện tại ta đã thông suốt thế nào là tiến thoái lưỡng nan, quên đi, dù sao thì ta đây cũng là Quỷ Hồn, không giúp được hắn cái gì thì nhiều nhất cũng ngồi nghe hắn trút bầu tâm sự, thực là lực bất tòng tâm mà!
Ta nằm xuống bên cạnh tên quỷ không rõ hình dáng (tác giả: con quỷ kia hình dáng đúng là mờ nhạt, vì hắn chính xác là qủy ~hô hô), “Đừng ngại, cứ khóc to lên một lúc rồi trở về đi thôi! Bao nhiêu kẻ dù khổ cực hay khó khăn cũng đều tiếp tục muốn sống, ngươi cũng đừng tùy tiện đi tìm cái chết, không đáng.” Lòng từ bi hiếm thấy của ta trỗi dậy rồi an ủi hắn hai câu, nếu đổi lại là ta lúc trước, kẻ nào dám ầm ĩ động đến giấc ngủ của ta chắc đã phải chết trăm lần, khỏi cần nói đến việc an ủi. Bất quá hiện tại cả hai đều là quỷ đồng bệnh tương lân, cứ coi như tích chút âm đức đi.
“Đại ca…. ngươi là người tốt…” Con quỷ ngốc kia ngồi đó khóc sướt mướt một hồi lâu, ta nghe tiếng khóc của hắn cảm thấy ý thức cũng chậm lại, mơ hồ muốn tỉnh ngủ.
“A! Ta nghĩ ra rồi!” Quỷ ngốc bỗng nhiên thét to một tiếng, làm ta sợ đến mức phải ngồi xuống, “Ngươi muốn chết lần nửa a! Tự nhiên thét lớn như vậy!”
“Đại ca, ngươi tốt như vậy, hơn nữa xem ngươi bộ dáng so với ta dường như cũng thông minh hơn.” (cái gì mà dường như! Đáng nhẽ phải là thông minh hơn rất nhiều chứ!)
“Hả!” Lần này ta thật sự hết hồn, thật chưa bao giờ thấy qua kẻ muốn chết đến thế, chỉ là đề nghị của hắn cũng không tệ, nhìn theo khía cạnh của kẻ chỉ biết thời cơ kinh tế thì đây là việc có thể.