Chương : 132
Đường Chá đột nhiên ôm cơ thể Lâm Khả Nhi ngồi lên trên đùi, kéo cái áo thun của cô xuống, nụ hôn nhiệt tình in lên da thịt trắng nõn của cô, nhất là hai tiểu anh đào đang run rẩy trong không khí lại càng được yêu thương gấp bội, phát ra ánh nước sáng bóng: "Tiểu Khả Nhi, anh không muốn để trên người em có mùi vị của người đàn ông khác. Em là của anh!"
"Em vốn chính là của anh, anh Chá không cần sợ." Lâm Khả Nhi ưỡn người, mặc ôi lưỡi của Đường Chá dao động ở trên người của cô, đem ngọn lửa rải khắp toàn thân cô.
"Anh muốn em!" Đường Chá gầm nhẹ một tiếng, nâng hông của Khả Nhi lên, đem vật to lớn đỏ ngầu của chính mình xông vào đầm nước ấm áp của cô, làm cho cô cùng anh điên cuồng say mê.
"Đừng mạnh như vậy…" Lâm Khả Nhi không chịu nổi thở dốc, hôm nay anh Chá thế nào lại không giống thường ngày, anh của hôm nay mang theo chiếm đoạt cường thế, như muốn nhét cô vào trong ngực, siết chặt cô đến mức bọt khí trong phổi cũng suýt nữa bị ép ra hết. Mà động tác của anh cũng hung mãnh khác thường, mỗi một lần tiến vào nơi sâu nhất trong vườn hoa của cô, hại cô hưng phấn thét chói tai.
Chỉ là, anh Chá như vậy cô thật thích, cho dù làm cho cô bởi vì hưng phấn mà chết, cô cũng cam nguyện.
"Không mãnh liệt em sẽ thích sao?" Đường Chá nắm hông của tiểu Khả Nhi, để cho thân thể cô ở trên đùi anh không ngừng vũ động, cùng anh múa ra vũ khúc kích cuồng nhất.
"Thích… em rất thích…" Lâm Khả Nhi ôm eo Đường Chá, ưỡn người, đưa thân thể xinh đẹp vào trong miệng Đường Chá, để cho anh tùy ý liếm mút trêu đùa.
Đường Chá cuồng dã cười, dùng sức đẩy thẳng lên, mỗi một lần đều đưa Khả Nhi lên vui vẻ tột cùng.
"A" Khả Nhi kích động kêu to, xoắn chặt, đem vật nam tính của Đường Chá cắn chặt, bao lấy khiến anh thiếu chút nữa đầu hàng, dịch lỏng từ chỗ sâu trong vườn hoa của cô phun ra mạnh mẽ. May là anh có lực khống chế siêu cường.
Đường Chá đột nhiên ôm lấy Khả Nhi, đem cô chống đỡ trên cửa kính trong suốt, từ phía sau dán lên cơ thể Khả Nhi. Lúc cô đang cười ngọt ngào mềm mại thì chiếm lấy cô.
"Bà xã, ông xã mạnh hay không? Sâu hay không?" Đường Chá vừa đong đưa eo mạnh mẽ, dùng sức công kích thân thể Khả Nhi, vừa mút lấy vành tai xinh đẹp của cô.
"A… mạnh… ông xã mạnh nhất… ừ… a…" Khả Nhi vô dụng thở gấp. Anh Chá dường như càng ngày càng sắc, luôn chẳng phân biệt được thời gian, địa điểm mà muốn cô. Vừa nghĩ tới những lúc triền miên làm cho người ta mặt đỏ tim đập trước đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi nóng bừng lên, phun ra một luồng nhiệt lưu, làm ướt vật to lớn của Đường Chá.
Từng trận cuồng hoan, từng tiếng kêu yêu kiều vang lên trong phòng làm việc to lớn, kéo dài không ngừng.
Đứng ở ngoài cửa, Lưu Vân Thiên nắm chặt quả đấm, nghe được tiếng kêu yêu kiều yếu ớt cùng tiếng gầm nhẹ từ trong phòng làm việc truyền đến, tim của anh bị xé rách, bị thủng một cái lỗ to.
Vốn là có chuyện muốn tìm tổng giám đốc bàn bạc, nhưng không ngờ từ bên trong cánh cửa hiệu quả cách âm rất tốt kia truyền ra từng tiếng rên rỉ mập mờ, có thể tưởng tượng mức độ kịch liệt ở nơi này.
Trong đầu của anh thoáng qua hình ảnh Lâm Khả Nhi bị tổng giám đốc cầu hoan, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia, tròng mắt mê ly kia, và cả tiếng rên rỉ yêu kiều kích tình kia của cô.
Anh ta bị điên rồi, anh ta điên thật rồi, nguyên tưởng rằng anh ta có thể chịu đựng, có thể trốn đi len lén liếm vết thương, nhưng không ngờ khi anh ta rõ ràng nghe thấy âm thanh hoan ái thì lại đau như thế, đau đến độ anh ta hận không thể giết người.
Máu toàn thân cũng sôi trào, có một loại kích động muốn giết người, anh ta điên thật rồi, vì yêu mà điên khùng, vì Lâm Khả Nhi mà điên khùng. Có cái gì có thể ngăn cản anh ta nổi điên? Có cái gì có thể ngăn cản anh ta yêu cô?
Thật sự không có!
"Vân Thiên, anh làm sao vậy?" Liêu Phàm kinh ngạc đi tới bên cạnh Lưu Vân Thiên đang có vẻ mặt âm u, lo lắng hỏi anh ta.
Anh ta một tay ôm Liêu Phàm vào trong ngực, thật chặt, đem cô dán vào ngực mình. Anh ta kịch liệt thở dốc, lồng ngực phập phồng. Phàm, có thể trở thành cứu tinh của anh sao? Anh rốt cuộc nên làm như thế nào? Làm sao làm mới có thể giảm bớt khổ sở trong lòng?
Bởi vì sự thất thường của Lý Tư Đặc, Lâm Khả Nhi mất đi động lực đi học, mấy ngày liền, đều ở lại trong nhà không bước chân ra khỏi cửa. Mà nghi thức đính hôn của cô cùng Đường Chá đang tiến hành hừng hực khí thế, ngay cả ba Đường cũng lây niềm vui sướng này, cả ngày đều treo vẻ mặt kích động, mừng rỡ cười không khép miệng.
"Tiểu Khả Nhi, mau nhìn cái thực đơn này xem, có muốn sửa đổi một chút hay không?" Ba Đường cầm một tờ thực đơn đưa cho Lâm Khả Nhi đang nằm trên ghế sa-lon chơi trò chơi.
Từ màn hình laptop ngẩng đầu lên, Lâm Khả Nhi cười duyên ngồi dậy: "Bác trai, người xem là được rồi. Cháu cũng đều không hiểu á."
"Cháu xem có cái gì không thích ăn, ta lập tức đổi đi." Ba Đường cưng chiều cười nói.
"Cái này… dạ… còn có cái này nữa" Lâm Khả Nhi chỉ vào tên hai món ăn, nói với ba Đường: "Vậy đổi hai món này đi, cháu không thích mùi vị cà rốt, những thứ khác cũng không có vấn đề gì."
Ba Đường cười ha hả nói: "Được, ta sẽ nói bọn họ đổi món ăn. Tiểu Khả Nhi, bác trai nhất định sẽ không để cháu chịu uất ức. Nếu Đường Chá tiểu tử thúi kia dám khi dễ cháu, cháu liền nói cho bác, để bác thay cháu làm chủ."
Lâm Khả Nhi làm nũng dựa vào trong ngực ba Đường, hạnh phúc nói: "Bác trai, bác thật giống ông nội cháu, không, còn thương cháu hơn cả ông nội cháu."
"Cháu là con dâu của ta, ta không thương cháu thì thương ai? Đám phụ nữ trên đường bắt về thì Đường Chá cũng không yêu, ta thương bọn họ làm gì?" Ba Đường hừ lạnh nói, trong mắt lại tràn đầy sủng ái đối với Lâm Khả Nhi.
"Phụ nữ trên đường? Bác trai thật biết nói đùa! Cháu còn nhớ ban đầu bác liều mạng phản đối, nhất định bắt anh Chá cưới Lệ Tây Á, lúc này mới bao lâu, bác đã thay đổi tâm tư a." Lâm Khả Nhi che miệng cười trộm, nhìn ba Đường sắc mặt lúng túng, cô liền không tiện trêu chọc ông nữa.
"Lệ Tây Á người đàn bà kia, có đưa ta mười tỷ, ta cũng sẽ không gật đầu nữa. Vẫn là Khả Nhi vợ của con ta đáng yêu, con dâu của Đường gia cháu nhất định phải làm." Ba Đường nở nụ cười uy hiếp Lâm Khả Nhi.
"Hả? Cháu thật đáng thương a!" Lâm Khả Nhi cố tình bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Ba Đường gõ gõ đầu cô, thổi râu khiển trách: "Cháu còn đáng thương sao? Chính mình vụng trộm cười đi!"
Lâm Khả Nhi cười xoa xoa đầu: "Bác trai, bác làm sao biết? Cháu chính là ngày ngày vụng trộm vui mừng!"
Nhìn Lâm Khả Nhi cười lộ lúm đồng tiền ngọt ngào, ba Đường ôm bụng cười lăn lộn.
Cái đứa con trai ngốc kia lần này thật sự nhặt được bảo vật nhỏ này, thật sự rất hợp lòng ông, cùng con bé cãi vã đối với ông mà nói thật là một loại hưởng thụ.