Chương : 134
Mới vừa rồi vì tránh né đám Hắc Ám đế quốc kia đuổi giết, cô mới trốn trong chiếc xe này, không ngờ lại gặp phải một người đàn ông say rượu này
Trên mặt người đàn ông này mang vẻ mặt khổ sở giống như vẻ mặt của cha dượng cô khi bị thua tiền, cô thật là sợ hắn sẽ xuống tay đánh cô giống như cha dượng cô. Vết thương trên người cô còn chưa khỏi, thật chịu không được tổn thương lần nữa. Nhất là trên lưng còn miệng vết thương đang rỉ máu còn chưa đóng vảy , bàn tay Tư Đặc ở trong chăn siết đến nơi đó rất đau , đau đến mức trên trán cô toát ra mồ hôi lạnh.
Nhắm hai mắt chờ thật lâu, mà người kia cũng không có đánh lên người của cô. Cô len lén mở mắt, từ ánh mắt trong khe hẹp lặng lẽ quan sát người đàn ông đang ôm chặt cô. Người đàn ông này đẹp trai đấy chứ? Mặc dù không thấy được ánh mắt của hắn, nhưng từ cái gương mặt tuấn tú này có thể thấy được người đàn ông này rất ưu tú. Sống mũi thật cao thẳng , tựa như một cái cây ưỡn lên núi nhỏ, chóp mũi không lớn, không hề lớn giống chóp mũi của người da trắng bình thường, ngược lại lại tương đối thanh tú, môi của hắn màu đỏ thắm, cằm thật nhọn, ở giữa còn có một rãnh lõm, cả người tựa như Thái Dương thần Apollon một dạng.
Chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đẹp như vậy , giống như không phải người thật.
Không nghĩ giống như bị ngược đãi, Catherine yên lòng nằm ở trong ngực người đàn ông đó mà ngủ.
Khi Tư Đặc tỉnh lại, trong ngực của anh lại có một cô gái xinh đẹp giống như một đứa trẻ , anh bồn chồn nhăn mày lại. Cô bé này là từ đâu mà đến ? Anh chỉ nhớ mình đêm qua uống rất nhiều rượu, đi ra quầy rượu lúc nhìn đến trên xe có một búp bê Barbie công nghệ cao , liền ôm cô về nhà.
Búp bê Barbie công nghệ cao?
Chẳng lẽ không phải mình nhặt được một đứa con nít, mà là một cô gái xinh đẹp bộ dáng giống như một đứa trẻ?
Thấy dáng vẻ cô gái nhỏ co rúc cùng một chỗ, anh không nhịn được muốn động thủ trên người của cô.
Khi tay anh đụng phải lưng nhỏ của cô gái kia thì thấy cô gái cau mày rên rỉ. Anh tò mò nhìn về phía lưng của cô, thế nhưng phát hiện phần lưng của quần lụa mỏng màu hồng nhạt bị nhuộm đầy máu đỏ.
"Barbie" bị thương?
Lý Tư Đặc lập tức ngồi dậy, đem cô gái đặt ở trên đùi, nhẹ nhàng cởi quần lụa mỏng của cô ra. Quả nhiên, một vết thương hở miệng nhìn thấy mà hoảng hiện ra trong tầm mắt anh .
Là ai ác tâm như vậy, thế nhưng lại động thủ đánh cô gái nhỏ đáng yêu như vậy?
Lý Tư Đặc vội vàng nhảy xuống đất, đi tìm hòm thuốc, giúp cô gái nhỏ bôi thuốc.
"Đau!" Bởi vì thuốc khử trùng kích thích, cô gái nhỏ đau đến mở mắt.
Khi cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình thì kinh hoảng thét chói tai muốn né ra.
"Không được nhúc nhích!" Lý Tư Đặc đè thân thể cô gái nhỏ , để cho cô tiếp tục nằm lỳ ở trên giường.
"Không, không được đánh tôi" Catherine run rẩy nói, cặp mắt màu xanh ngọc mê người lộ ra vẻ sợ hãi, thật giống như đem Lý Tư Đặc thành kẻ giết người đáng sợ
"Ai nói muốn đánh cô, tôi là đang giúp cô bôi thuốc." Lý Tư Đặc bất đắc dĩ lắc đầu. Rốt cuộc là người nào đem cô bé này hù dọa thành bộ dáng khiếp đảm này? Nếu như đây là em gái anh, anh sẽ không nỡ đánh cô. Búp bê Barbie này có bao nhiêu khả ái a, nhất là cặp mắt kia như bảo thạch màu ngọc bích, long lanh, lộ ra nét thanh thuần cùng Vô Tà.
Catherine khẩn trương nhìn Lý Tư Đặc , vẫn không thể tin được trên thế giới còn có người tốt như vậy, có thể vì người xa lạ như cô mà băng bó vết thương.
Nhưng hắn thật sự đang cẩn thận giúp cô bôi thuốc, Catherine cảm động thiếu chút nữa rơi lệ. Cô thật gặp phải người tốt rồi.
"Cô tên là gì?" Lý Tư Đặc vừa bôi thuốc vừa nói. Vết thương này đã sinh mủ, nếu lại không có thuốc, sợ rằng sẽ thối rữa.
"Tôi tên là Catherine (Khải Sắt Lâm)." Catherine nhút nhát nháy đôi mắt trong suốt trả lời.
"Có thể nói cho tôi biết là ai tổn thương cô không?" Lý Tư Đặc cảm nhận được thân thể người dưới tay mình có chút run rẩy, cứng ngắc cùng rối rắm ở chung một chỗ, không khỏi đau lòng . Cô gái nhỏ như vậy, không nên chịu đựng tổn thương nặng như vậy.
Catherine có chút sợ hãi mà đem chuyện của mình nói hết cho Lý Tư Đặc.
Nghe được Catherine tự thuật, Lý Tư Đặc giận đến thiếu chút nữa vọt tới nhà của cô, đem cha dượng vô lương tâm của cô giết chết. Tại sao có thể có người đàn ông vô xỉ như vậy, chẳng những đem toàn bộ tài sản nhà vợ tiêu xài hoang phí, còn đem người nhà bán đi.
Người đàn ông như vậy thật là người cặn bã, không nên được sống trên đời này.
" Catherine, nhà của cô còn có thể trở về sao?" Lý Tư Đặc quan tâm hỏi, cô gái này nếu trở về, có thể hay không lại bị cha dượng bán đi? Anh bắt đầu lo lắng nâng thân thế thê thảm của cô gái nhỏ lên.
"Về nhà? Không! Tôi không muốn về nhà!" Catherine đột nhiên sợ hãi nhào vào trong ngực Lý Tư Đặc, run rẩy hô to.
"Đừng sợ, đừng sợ, hắn sẽ không còn có cơ hội tổn thương cô." Lý Tư Đặc quan tâm vỗ lưng cô gái an ủi.
Tên cha dượng kia khiến Catherine sợ đến như vậy, đáng ghét! Nếu hắn để Lý Tư Đặc anh gặp phải, anh nhất định phải thay cô bé này đòi lại công bằng. Người đàn ông như vậy không xứng được sống trên cái thế giới này.
"Không cần đưa tôi về nhà, có được hay không?" Catherine khiếp đảm nâng tròng mắt xanh lục lên, năn nỉ người đàn ông giống người tốt bụng này, "Người tốt, để cho tôi lưu lại được không? Tôi sẽ không ăn không cơm của anh. Thật, tôi bảo đảm. Tôi có thể làm rất nhiều công việc, nấu cơm, quét sân, dọn dẹp phòng, giặt quần áo"
Nghe được lời nói của Catherine, Lý Tư Đặc lập tức chận lại cái miệng nhỏ nhắn của cô, mặt nặng nề nói: "Tôi không muốn sử dụng lao động trẻ em."
"À?" Catherine khổ sở rũ mí mắt xuống, trong mắt tụ một tầng hơi nước.
"Thật xin lỗi, tôi hiểu rõ yêu cầu của mình rất quá phận. Tôi sẽ rời đi." Nói xong, Catherine liền nén lệ muốn rời khỏi. Thiên hạ rộng lớn, luôn có chỗ dung thân cho cô chứ ?
"Trở lại!" Lý Tư Đặc một tay đem Catherine kéo về trong ngực, nở nụ cười nói: " Barbie xinh đẹp, tôi không nói không cho em ở lại."
Catherine kinh ngạc ngẩng đầu, mặt khiếp sợ nhìn anh
.
"Nếu không có nơi nào để đi, thì đem nơi này trở thành gia đình của em. Một lát tôi bảo quản gia giúp em dọn dẹp một gian phòng ngủ." Lý Tư Đặc vỗ vỗ mặt của Catherine ,dụ dỗ nói.
"Cám ơn!" Catherine cảm kích khóc lên.
"Barbie, em bao nhiêu tuổi rồi?" Lý Tư Đặc ôm cô gái nhỏ đáng thương hỏi. Thân thể cô gầy yếu, nhẹ tựa như một cây lông vũ, nhỏ nhắn như một đứa trẻ không tròn mười tuổi, nhưng khi dính vào trên lồng ngực của chính anh lại rất dịu dàng, hướng tới anh lộ ra mị lực nữ tính.
Thật là tổng thể của một Thiên sứ cùng Yêu tinh . Cô không có bất kỳ động tác nào, dĩ nhiên cũng làm cho thân thể anh nổi lên phản ứng không nên có .
"15 tuổi." Catherine nhút nhát trả lời, "Tiên sinh, tôi sẽ không cho anh thêm phiền toái . Thật, không cần chê tôi nhỏ tuổi."
"Mới 15 tuổi?" Không ngờ một cô gái nhỏ 15 tuổi lại có thể để cho thân thể anh nổi lên phản ứng sinh lý. Anh vội vàng buông Catherine ra, đỏ mặt nói, "Em cứ ở nơi này nghỉ ngơi, tôi đi gọi quản gia chuẩn bị phòng cho em."
Nói xong, Lý Tư Đặc lúng túng chạy đi.
Mất đi hơi ấm của lồng ngực Lý Tư Đặc, Catherine thế nhưng có chút cảm thấy mất mác
Khi Catherine đi xuống lầu thì thấy Lý Tư Đặc ngồi đối diện tờ báo đang ngẩn người. Cô tò mò đi tới, ở bên cạnh anh ngồi xuống. Cô dùng khóe mắt dư quang len lén nhìn qua thông tin trên báo.
Chỉ thấy phía trên có dòng chữ to đùng đỏ thắm : "Hai đại cự đầu của thế giới * kết thân, thiên kim tập đoàn Lâm thị cùng tổng giám đốc Đường thị sắp đính hôn."
(* câu này giống như là hai ông trùm (kinh tế) của thế giới kết thông gia đấy ạ, tớ thấy để nguyên hay hơn nên quyết định giữ nguyên ^^)
"Tiên sinh?" Catherine nhút nhát kêu Lý Tư Đặc, muốn gọi thần trí của anh trở về.
"Đừng làm phiền tôi!" Lý Tư Đặc đột nhiên hét lớn một tiếng, liền đem tờ báo xé thành mảnh nhỏ. Bỏ lại Catherine ngồi đó, rời đi đầu không nghoảnh lại.
Catherine bi thương ngồi ở chỗ đó, mặc cho nước mắt ướt nhẹp quần áo của cô.
"Tiểu thư chớ khổ sở, hoàng tử không phải nổi giận với cô, cậu ấy chỉ là tâm tình không tốt, có lẽ qua chuyện này thì tốt rồi." Quản gia sáng tỏ an ủi Catherine đáng thương.
Tâm tình không tốt? Là bởi vì báo chí viết về cô gái xinh đẹp này sao? Nhìn thấy cô gái nở nụ cười duyên, cô thế nhưng cảm thấy thật ghen tỵ, ghen tỵ hạnh phúc của cô ấy. Chẳng lẽ tiên sinh cũng thích cô ấy?
Vừa nghĩ như vậy, tâm nhỏ của cô thế nhưng đau, giống như tiên sinh không nên cùng Lâm Khả Nhi ở chung một chỗ. Nhưng cô lại không hiểu nổi tim của mình, không hiểu cô rốt cuộc chuyện gì xảy ra, thế nhưng giống như là tâm bị đào rỗng một dạng.
Tiên sinh chịu chứa chấp cô, cô không phải nên vô cùng vui mừng mới đúng hả? Tại sao phải khổ sở?
Sau khi ăn cơm xong, cô không để ý quản gia phản đối, bắt đầu quay lại phòng của Lý Tư Đặc, cô đem phòng dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi, ở chỗ tối cũng bị cô quét sạch sẽ. Mặc dù sau lưng vẫn còn ở đau, nhưng là bây giờ cô cũng hạnh phúc rồi, về điểm này thì đau đớn cũng không thấm thía gì.
Rốt cuộc có thể thoát khỏi sự hành hạ của cha dượng, cô nên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tiên sinh, không, Hoàng tử Điện Hạ thật sự là người tốt. Từ trong miệng quản gia, cô mới biết thì ra người cứu mình người là hoàng tử Tây Ban Nha tôn quý. Hoàng tử tôn quý như vậy thế nhưng lại vì một tiểu nhân vật như cô mà tự mình bôi thuốc, cô thật sự rất cảm động. Vì thế, cô nhất định càng thêm cố gắng hầu hạ anh, cảm kích thiện lương của anh.
Cho đến đêm, Hoàng tử Điện Hạ cũng không trở về nhà. Vì có thể tự mình cùng hoàng tử nói tiếng ngủ ngon, cô vẫn ngồi trong nhà chờ, nhưng thời gian qua thật lâu, cũng không đợi được đến khi Lý Tư Đặc trở lại, cô mệt mỏi ngã vào trên giường hoàng tử .
Lý Tư Đặc say khướt ngã xuống giường, nhưng không ngờ lại chạm phải một thân thể mềm mại