Chương : 139
Editor: Phục Hy
Khi Bắc Dã Thương vui vẻ hàn huyên cùng Lâm Vũ Mặc như người cùng một nhà, ánh mắt hắn lại như có như không liếc nhìn cô. Con ngươi sắc bén như loài báo bắn về phía Lâm Khả Nhi. Trông thấy cô tươi cười xán lạn như nụ hoa mới nở, tròng mắt đen sâu thẳm ngưng tụ lại thành một mảnh u ám.
“Tần tổng giám đốc, Lâm tiên sinh, tôi xin phép ra ngoài một lát.” Bắc Dã Thương đột nhiên lễ phép khom người, hướng Lâm Vũ Mặc nói.
“Được. Bắc Dã tiên sinh cứ tự nhiên.” Tần Phong ưu nhã nở nụ cười, ánh mắt thưởng thức đánh giá Bắc Dã Thương một thân khí phách.
“Tiểu Phong, vị Dã tiên sinh này dường như đối với Tiểu Khả Nhi của chúng ta có ý.” Lâm Vũ Mặc yên lặng nhận xét.
Tần Phong nghe ông xã nói vậy cũng bày ra vẻ mặt như đã biết trước, cười nói: “Này không phải càng chứng minh mị lực của Tiểu Khả Nhi nhà chúng ta sao.ự xuất hiện của Bắc Dã Thương sẽ chỉ làm cho Đường Chá càng yêu tiểu Khả Nhi hơn, làm cho cậu ta luyến tiếc rời xa nó. Dĩ nhiên, Bắc Dã tiên sinh cũng là một thanh niên ưu tú hiếm có. Chỉ tiếc, hắn cùng Tiểu Khả Nhi vô duyên. Thật muốn sinh thêm một tiểu Khả Nhi nữa, như vậy có thể tiếp nhận cả hai người bọn họ rồi.”
“Thật tham!” Lâm Vũ Mặc hài hước siết nhẹ lên chóp mũi Tần Phong, cưng chiều nói.
“Không cho siết mũi em! Nói anh bao nhiêu lần anh cũng không chịu sửa tật xấu này. Mũi em cũng bị bóp xẹp.” Tần Phong ai oán liếc nhìn Lâm Vũ Mặc.
“Có thật không? Để anh xem một chút. Đâu có, vẫn hoàn hảo như trước đây thậm chí còn đẹp hơn nha.” Lâm Vũ Mặc trêu chọc Tần Phong.
Một đôi phu thê ân ái hấp dẫn không ít ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tỵ từ bốn phương tám hướng. Không khí xung quanh hai người như được một luồng ấm áp bao phủ. Nam nhân cuồng ngạo, nữ nhân dịu dàng, xinh đẹp, quả thật là tuyệt phối.
Khi âm nhạc dừng lại, Đường Chá nắm tay Tiểu Khả Nhi, kéo cô đi về phía một nhà Lâm gia.
“Cha, mẹ, hai người trình diễn màn tình yêu ướt át xong chưa?” Lâm Khả Nhi chế nhạo cười cười, nhìn Lâm Phong như tên trộm bị bắt quả tang, nháy mắt.
“Tiểu ma nữ, con đây là đang đố kị sao? Ta cùng bà xã của ta ân ái, con xem đỏ mắt thì về nhà cùng Đường Chá luyện tập lại cho tốt đi.” Lâm Vũ Mặc bá đạo ôm eo bà xã, hướng mọi người tuyên bố tình yêu của bọn họ.
“Chúng con mới không cần luyện tập.” Lâm Khả Nhi cười duyên, dựa vào trong ngực Đường Chá, kiêu ngạo nói : “Cha mới là người nên ghen tỵ với chũng con đấy.”
Hai cha con nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không muốn nhường. Thấy hành động trẻ con của hai cha con, Đường Chá và Tần Phong không hẹn mà cùng bật cười.
Đường Chá vươn tay ra, lễ phép nói với Lâm Vũ Mặc: “Lâm tiên sinh, cám ơn ngươi đã đồng ý giao tiểu Khả Nhi cho ta.”
“E hèm!” Lâm Vũ Mặc mặt lạnh, kiêu ngạo nhìn Đường Chá, lấy bộ dáng trưởng bối đáp: “Còn gọi Lâm tiên sinh?”
Nhìn bộ dáng cuồng ngạo của Lâm Vũ Mặc, Đường Chá không khỏi cười nhạt. Ai bảo người hắn yêu là tiểu Khả Nhi, chỉ có thể chấp nhận a. “ Nhạc phụ đại nhân, ngài có thể đem tiểu Khả Nhi giao cho tôi, Đường Chá vô cùng cảm kích.
Nghe được câu “Nhạc phụ đại nhân” của Đường Chá, Lâm Vũ Mặc kích động nhếch môi. Hắn vỗ mạnh vào bả vai Đường Chá, cười lớn nói: “Con rể, tốt lắm.”
“Yên nào! Anh đã là nhạc phụ rồi, sao vẫn còn không đứng đắn như vậy.” Tần Phong lắc đầu cười nói.
Lâm Vũ Mặc nắm bả vai Đường Chá, kiêu ngạo nói: “Điều này chứng tỏ, tình cảm của cha vợ và con rể vô cùng tốt.”
Đường Chá khẽ nhếch khóe miệng, trịnh trọng hướng Tần Phong nói: “Phong, cám ơn em đã sinh ra một tiểu Khả Nhi đáng yêu như vậy.”
“Chỉ cần anh thật tâm yêu nó, em liền thấy thỏa mãn rồi.” Khuôn mặt không để lại dấu vết thời gian của Tần Phong tràn đầy hạnh phúc.
Lâm Khả Nhi tháo cánh tay của cha ra, bá đạo hướng hắn tuyên bố: của “Chú Chá là của con, cha muốn ôm thì đi ôm lão bà của cha kia kìa.”
“Có nam nhân liền quên cha, thật là tiểu quỷ không có lương tâm!” Lâm Vũ Mặc bất mãn véo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng của Lâm Khả Nhi.
“Còn có con nữa, chị không có lương tâm, có nam nhân liền quên đệ đệ, đánh đánh.” Lâm Ngạo Phong mang theo bộ mặt ác bá ôm chân Khả Nhi, học tập cha, làm bộ khiển trách cô.
“Tiểu ác ma, ai dám đem em quên mất? Chị còn muốn sống đến sáng mai a…” Lâm Khả Nhi cũng hùa theo cậu nhóc, làm bộ sợ hãi nói.
“Đường Chá, bảo bối nhà ta liền giao cho cậu, không cho phép khi dễ nó. Nếu cậu dám làm nó tổn thương dù chỉ một chút, Lâm Ngao ta sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu.” Lâm Ngao nghiêm mặt, giọng nói tràn đầy uy nghiêm nói.
“Ngo, đừng như vậy. Hù cháu rể a.” Lâm phu nhân dịu dàng kéo kéo cánh tay chồng khuyên giải.
“Bà nội, không sao đâu ạ, ông nội dạy dỗ rất đúng, tiểu Khả Nhi là bảo bối trong tay mọi người, con sẽ yêu thương, chăm sóc cô ấy thật tốt.” Đường Chá trịnh trọng hứa hẹn.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, một nhà Lâm gia yêu thương tiểu Khả Nhi đến nhường nào. Cô bé này, đáng yêu đến mức khiến cho người ta hận không được trực tiếp nâng niu trong lòng bàn tay.
Lúc này, Đường lão cũng bỏ lại mấy lão bằng hữu lâu năm, đi tới trước mặt Tần Phong. Mười sáu năm sau, gặp lại Tần Phong, áy náy trong lòng hắn không có giảm ngược lại lại càng sâu thêm. Mỗi lần nhớ lại hành vi năm đó của mình, ông lại không dám gặp lại cô.
“Tần tiểu thư, ta …. ta….” Đường lão tiên sinh lúng túng không biết nói thế nào cho phải. Là ông phá hủy gia đình Tần Phong, hại chết cha cô, không biết cô có thể đồng ý tha thứ cho sai lầm năm đó của ông hay không.
“Đường lão tiên sinh, hôm nay là ngày đại hỷ của Đường Chá, chúng ta vẫn nên vui mừng mới phải. Mọi chuyện đã qua thì để cho nó qua đi thôi.” Tần Phong khoan dung vươn tay ra nắm lấy tay Đường lão.
Đường lão cảm động. dùng hai tay nắm chặt lấy tay Tần Phong: “Tần tiểu thư, cám ơn cô đã chịu tha thứ cho ông già này.”
“Đường lão tiên sinh, chúng ta sắp trở thành người một nhà, nên hòa thuận với nhau.” Tần Phong thanh nhã cười, trên mặt một chút oán hận cũng không có. Cô tha thứ khiến Đường lão mừng như điên. Băn khoăn nhiều năm của ông rốt cuộc cũng có thể buông bỏ.
“Đường Chá, anh đi tiếp khách đi, không cần để ý đến chúng ta.” Tần Phong nhìn những nhân vật nổi tiếng thương giới đang đứng trong đại sảnh, cười nói.
“Được.” Đường Chá kéo tay Lâm Khả Nhi, sau khi hướng một nhà Lâm gia lễ độ gật đầu, mới hướng những vị khách kia đi tới.
Hắn nhiệt tình chào hỏi, bàn luận chuyện thương giới với mấy vị khách nhân.
Lâm Khả Nhi có chút nhàm chán nhìn mấy vị khách này. Mặc dù đại bộ phận đều là những thương nhân nổi tiếng, ngày ngày xuất hiện trên truyền hình, nhưng cô đối với bọn họ thật không có hứng thú.
Đứng bên cạnh Đường Chá nửa ngày, bụng có chút đói, không bằng cô đi tìm chút gì bỏ bụng trước.
Vì vậy, cô lặng lẽ rời khỏi bên người Đường Chá, hướng khu vực ăn uống đi tới.
Cô vừa mới đi tới khu ăn ở góc đại sảnh, liền bị một người nhanh chóng kéo ra phía ban công. Một đôi cánh tay hữu lực đem nàng ghì chặt trong ngực: “Tiểu Khả Nhi thân ái, chúng ta lại gặp lại.”
“Bắc… Bắc Dã…” chữ “Thương” còn chưa kịp thoát ra, môi cô liền bị hắn gắt gao chặn lại.