Chương : 142
Từ hôm Bắc Dã Thương dẫn Lâm Khả Nhi trở về trụ sở chính của Hắc Ám đế quốc, cô nhốt mình ở trong phòng đã năm ngày không ăn không uống. Anh ta bị dọa sợ đến độ gấp gáp đón một nhà Lâm gia tới đây, nhưng cũng không khuyên được cô mở cửa.
Tần Phong cau mày gõ cửa: "Khả Nhi, tiểu bảo bối của mẹ, mở cửa ra ẹ có được hay không?"
"Không nên làm phiền con!" Lâm Khả Nhi tức giận làm nũng rống lên. Chuyện xảy ra tại bữa tiệc đính hôn ngày đó luôn hiện lên trước mắt cô, cô không nghĩ ra rất nhiều chuyện. Tại sao anh Chá yêu cô thương cô có thể cùng Liêu Phàm ở chung một chỗ?
Chẳng lẽ bọn họ đã sớm quan hệ vụng trộm sau lưng cô, mà cô vẫn không phát hiện?
Nhưng anh Chá không phải người như vậy a!
Trong tay cầm khuyên tai ngọc sáng loáng tượng trưng cho thân phận con dâu của Đường gia ngay trước mắt, Lâm Khả Nhi chân mày nhíu chặt hơn.
"Tiểu Ma Nữ, nếu không mở cửa, cha liền cùng với ma-mi của con về nhà, cũng không để ý tới con nữa!" Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo uy hiếp.
Cửa đột nhiên bị mở ra từ bên trong, Lâm Khả Nhi tràn đầy khí phách nhìn chằm chằm cha: "Cha đi a! Không muốn tiểu Khả Nhi, các người cứ việc đi! Dù sao con là nhóc đáng thương không ai thương không ai yêu!"
Nói xong, trong mắt vốn là khí phách bắt đầu tràn đầy ưu sầu, nước mắt cứ như vậy lách tách rơi xuống .
Lâm Ngao đẩy con trai ra, một tay ôm lấy cháu gái vào trong ngực: "Tiểu bảo bối ngoan, không khóc, ông nội thương cháu! Đường Chá tên khốn kia, quăng hắn sang một bên đi, cháu gái Lâm Ngao ta còn lo không có người yêu sao? Đi! Cùng ông về nhà, giới thiệu cháu cho toàn đám tinh anh của thế giới. Ông cũng không tin không ai hơn được Đường Chá!"
"Ông nội!" Lâm Khả Nhi ủy khuất bổ nhào vào ngực Lâm Ngao, "Anh Chá xấu xa, anh ấy sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
"Được rồi, bảo bối ngoan, chúng ta về nhà." Lâm Ngao ôm bả vai cháu gái, nhẹ giọng an ủi.
Cháu gái bảo bối của ông là bảo bối của Lâm gia, sao có thể để người ta khi dễ như vậy? Ông nhất định phải làm cho Đường Chá hối hận. Lập tức đi gọi điện thoại cho đám bạn già kia, giúp giới thiệu bạn trai cho tiểu Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi gật đầu một cái, đi theo ông nội ra ngoài, lại bị Bắc Dã Thương một phen ngăn lại, anh ta dựa vào bên tai tiểu Khả Nhi tà mị nói: "Tiểu Vũ Mao, như vậy liền bỏ rơi tôi thì có chút không tử tế. Nhớ, tôi sẽ đi tìm em."
Nói xong, anh ta thối lui về sau, nhiệt tình nắm chặt tay Tần Phong: "Tần tổng giám đốc, chúng ta sau này còn gặp lại."
"Tôi ở Trung Quốc chờ anh hạ cố đến chơi." Tần Phong mỉm cười nói. Tay của cô còn chưa rút khỏi tay của Bắc Dã Thương, liền bị Lâm Vũ Mặc đoạt lại, nhìn thấy cái gương mặt ăn dấm kia, Tần Phong dí dỏm cười , trên khuôn mặt không thấy một chút nếp nhăn của cô tràn đầy nụ cười yếu ớt hạnh phúc.
"Tiểu tử, đến Trung Quốc tôi mời cậu uống rượu Mao Đài trăm năm, đây chính là thứ tôi cất giấu riêng." Lâm Ngao vui vẻ nói với Bắc Dã Thương.
"Không thành vấn đề, đến lúc đó hai ta không say không về." Bắc Dã Thương tà tứ cười to.
Một nhà Lâm gia rời khỏi Canada, trở lại Trung Quốc.
Dựa vào lan can ngoài ban công phòng ngủ của mình, Lâm Khả Nhi ảo não chống cằm. Hạnh phúc của cô vừa sắp tới tay lại bị Liêu Phàm luôn luôn tin tưởng hoàn toàn hủy diệt, cô nên làm cái gì?
Một hồi chuông điện thoại di động cắt đứt sầu tư của cô, cô lập tức móc điện thoại ra.
Một dãy số xa lạ, Lâm Khả Nhi cau mày bắt máy: "Tôi là Lâm Khả Nhi, xin hỏi bạn tìm ai?"
"Khả Nhi, là chị." Thanh âm tràn đầy áy náy của Liêu Phàm vang lên.
"Chị Liêu?" Lâm Khả Nhi thấy không vui muốn cúp điện thoại. Khi cô đang vì Liêu Phàm mà buồn bực ghen tuông thì chị ta sao còn có mặt mũi gọi điện thoại cho cô?
"Đừng cúp điện thoại của chị. Khả Nhi, chị hiểu rõ em rất khổ sở, nhưng chuyện không phải như em nghĩ. Chị cũng không biết tại sao lại ngủ cùng tổng giám đốc, chị cũng không biết rốt cuộc chúng tôi có xảy ra chuyện gì hay không. Nhưng chị có thể thề, chị không nghĩ muốn quyến rũ tổng giám đốc, em đừng hiểu lầm chị. Khả Nhi, trở về đi, đi tìm tổng giám đốc. Chị sẽ không tranh với em, thật đó." Lời nói thành khẩn của Liêu Phàm truyền đến trong tai Lâm Khả Nhi, khiến lòng của cô lại càng thêm đau nhói.
Chị ta sẽ không tranh giành với cô? Anh Chá vốn chính là của Lâm Khả Nhi cô, cô căn bản không sợ chị ta tranh giành.
Nhưng vừa nghĩ tới Liêu Phàm cùng anh Chá xảy ra quan hệ, cô liền sinh lòng bất mãn, không muốn tha thứ cho Liêu Phàm: "Bây giờ nói những thứ này có tác dụng không? Chị với anh Chá làm cũng đã làm rồi."
"Thật xin lỗi, chị không phải cố ý. Chị cũng không biết tại sao lại xảy ra quan hệ với tổng giám đốc. Nhưng em yên tâm, chị sẽ không đi giành ngài ấy." Liêu Phàm khổ sở nhắm mắt lại, đau lòng nói.
Một đêm lộn xộn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô một chút trí nhớ cũng không có. Chỉ nhớ mình đi theo Thiên vào phòng nghỉ ngơi, sau thì cũng không nhớ ra nữa. Thiên! Liêu Phàm chợt ngồi thẳng người, cô thế nào không nghĩ qua hắn? Là hắn mang cô vào phòng nghỉ ngơi.
Không! Không thể! Cô không nên hoài nghi hắn.
Hôm nay, khi Lâm Khả Nhi vô cùng nhàm chán lười biếng nằm trên giường chơi điện tử thì trong nhà có khách không mời mà đến.
Tần Phong nhiệt tình chiêu đãi Bắc Dã Thương vừa vặn theo tới Trung Quốc: "Bắc tổng giám đốc đến chơi hàn xá, Phong cảm thấy rất vinh hạnh."
Bắc Dã Thương một đôi mắt tà mị chăm chú, vừa bắt tay với Tần Phong, vừa nhìn lên lầu: "Tần tổng giám đốc, không biết Lâm tiểu thư gần đây tâm tình tốt hơn một chút chưa?"
"Khả Nhi?" Tần Phong có chút nghịch ngợm cười, dùng con mắt linh hoạt nhìn Bắc Dã Thương, "Khả Nhi từ nhỏ chưa từng chịu uất ức, lần này đả kích không nhỏ. Không biết còn có thể yêu người khác nữa hay không."
"Tôi sẽ làm cho lòng cô ấy sống lại." Bắc Dã Thương đông lạnh nói, "Tần tổng giám đốc, tôi có thể lên lầu thăm cô ấy hay không?"
Thấy trong mắt Bắc Dã Thương giấu giếm nóng nảy, Tần Phong xinh đẹp cười lên: " Khả Nhi nhà tôi gặp lại anh có lẽ sẽ vui mừng một chút. Mau đi đi."
Bắc Dã Thương lễ phép cúi người rồi sải bước đi lên lầu.
Khi Lâm Vũ Mặc xoa mi tâm từ thư phòng đi ra thì khi thấy bóng lưng của Bắc Dã Thương: "Tiểu Phong, Bắc Dã Thương vì sao lại tới?"
Tần Phong ôm lấy Lâm Vũ Mặc, dựa vào trong ngực anh cười nói: "Người ta nhớ Khả Nhi của anh, còn không được tới sao?"
"Tiểu tử này quấy rối, Đường Chá sợ là không có hi vọng rồi." Lâm Vũ Mặc nghe xong, thân mật hôn môi vợ một cái, tiếc nuối nói.
"Công bằng cạnh tranh, người nào đối tốt với bảo bối của chúng ta, sẽ để cho con bé gả cho người đó." Tần Phong dí dỏm nháy mắt mấy cái, một chút cũng không lo lắng cho Đường Chá.
"Anh còn tưởng rằng em thích Đường Chá hơn." Vừa nghĩ tới tên tình địch Đường Chá này, anh đến nay còn canh cánh trong lòng, năm đó anh thiếu chút nữa thua Đường Chá. Làm sao Phong lại không đứng về phía cậu ta chứ?
"Em thích nhất là anh." Tần Phong ôm khuôn mặt đẹp trai tuấn khốc của Lâm Vũ Mặc, nghịch ngợm cười lên.