Chương : 150
Editor: Sendyle
"Ha ha cơm?" Đường Chá còn không có từ mới vừa hôn phục hồi tinh thần lại, liền nghe đến tiểu Khả Nhi gọi anh ta xuống lầu ăn cơm, đại não nhất thời đường ngắn, không cách nào phản ứng kịp.
"Không ăn cơm sẽ bị đói." Lâm Khả Nhi nháy nháy mắt, bính bính khiêu khiêu xuống lầu.
Lance mới vừa rời giường, bắt gặp được Lâm Khả Nhi ở phòng bếp bận rộn, bộ dạng ông ta giống nhìn thấy quỷ sợ hết hồn: " Tiểu thư Khả Nhi, cô trở về khi nào?"
Lâm Khả Nhi thần thần bí bí mà nhìn Lance: "Tối ngày hôm qua cháu nhảy cửa sổ vào. Đây là bí mật, bác không cần nói cho bác Lãnh nha."
Lance u mê gật đầu: "Tiểu thư Khả Nhil à muốn cho tiên sinh một niềm vui bất ngờ sao?"
"Đương nhiên là!" Lâm Khả Nhi vén lên oa cái, dùng cái muỗng khuấy động cháo bên trong.
"Thơm quá! Đây là cô làm?" Lance không dám tin tưởng đến gần nồi trước, thưởng thức mùi hương cháo hải sản.
"Không tin phải không? Người ta không phải đều nói nếu muốn nắm được lòng của người đàn ông trước phải bắt được dạ dày của anh ta sao? Cho nên khoảng thời gian cháu ở nhà một tháng này, cháu ngày ngày quấn lấy mẹ cháu, để cho bà dạy cháu học nấu cơm, hiện tại cũng biết làm mười món ăn sáng. Bác Lance, cháu có phải rất thông minh không?" Lâm Khả Nhi kiêu ngạo mà nhìn Lance, chờ đợi được ông ta khích lệ.
"Thông minh! Thông minh! Một tháng dĩ nhiên cũng làm học xong ‘mười loại’ bữa ăn sáng, học tập của cô tốc độ đủ ‘mau’!" Lance khoa trương cười nói, trong mắt tràn đầy hài hước.
"Bác Lance giễu cợt cháu!" Lâm Khả Nhi không thuận theo đấm bả vai Lance, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thẹn thùng. Mặc dù cô học mọi thứ tốc độ cũng rất nhanh, nhưng chỉ là học nấu cơm không nhanh đến như thế, dùng thời gian một tháng, cô mới chỉ học được làm mấy bữa ăn sáng đơn giản. Chỉ là chuyện này đối với cô, tiểu công chúa nhà họ Lâm, từ nhỏ được thương yêu nâng niu trong lòng bàn tay mà nói, vô cùng khó khan mà có được thành quả như thế.
Lance ha ha cười, đối với cô tán dương nói: "Mặc dù không nhiều lắm, chỉ là cháo này rất thơm, coi như cô cập cách. Một lát thiếu gia biết là cô làm, có thể ăn hết cả một nồi lớn."
"Cháu làm bữa ăn sáng, đương nhiên anh ấy sẽ ăn rất ngon." Lâm Khả Nhi kiêu ngạo mà lắc đầu, cô đột nhiên áp vào bên tai Lance, đối với ông ta rỉ tai : "Bác Lance, không nên để cho bọn họ biết là cháu làm, bác cứ nói mới tuyển đầu bếp."
"Cô lại muốn giở trò quỷ gì?" Lance cười mi mi mà nhìn Lâm Khả Nhi, bộ dáng sủng ái.
"Cháu muốn bắt được dạ dày anh Chá!" Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt linh động, nghịch ngợm cười lên.
Cô vừa ngâm nga bài hát, vừa đem các loại chút thức ăn bưng đến trên bàn ăn. Lance lắc đầu đi theo phía sau cô giúp một tay.
Đường phụ nhìn một bàn bữa ăn sáng, cùng Lance nói: "Hôm nay ăn đồ ăn Trung Quốc sao?"
"Đúng, lão gia. Hôm nay mới tuyển đầu bếp, không biết có hợp ngài khẩu vị của ngài không." Lance hơi gấp eo, nhàn nhạt cười nói.
"Vậy ta phải cẩn thận thưởng thức mới được." Đường phụ tò mò nói.
Khi Đường Chá đi vào phòng ăn thì khi thấy phụ thân ở đó ăn như hổ đói.
"Đường Chá, mau tới nếm thử một chút, hôm nay đầu bếp làm bữa ăn sáng rất ngon, có hương tư quê nhà." Đường phụ hướng con trai ngoắc tay.
Đường Chá thờ ơ ngồi xuống, thức ăn có thể cho đầy bụng là được. Nhưng khi người kia đưa muỗng cháo hải sản vào miệng từ từ tiến vào thực quản của anh ta, làm cho anh ta cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc khác thường.
Cháo này có mùi vị giống Phong làm, còn nhớ rõ năm đó Phong nấu cháo hải sản chính là loại mùi vị này.
"Thiếu gia, cháo này ngon chứ?" Lance hả hê hỏi.
"Đây là người nào làm?" Đường Chá không có trực tiếp trả lời, ngược lại nói lên nghi ngờ.
Đường phụ cười nói: "Nghe Lance nói là đầu bếp mới, hai cha con ta có lộc ăn rồi."
Đầu bếp mới tới? Đường Chá cau mày, giống như anh ta quên chuyện gì, là cái gì chứ? Đột nhiên nhớ tới trong nhà thiếu một bóng dáng hoạt bát của cô, cô đi đâu?
"Lance, tiểu Khả Nhi đâu?" Đường Chá từ chén cháo ngẩng đầu, hỏi Lance.
Lance kinh ngạc không khép miệng được: "Thiếu thiếu gia, làm sao người biết?"
"Tiểu Khả Nhi? Con dâu đáng yêu của ta trở về lúc nào? Ta thế nào không biết?" Đường Chá vẫn chưa trả lời, Đường phụ đã hưng phấn thổi lên râu ria hỏi.
Lance sờ sờ cái ót, cười hì hì nói: "Tôi còn tưởng rằng tôi là người đầu tiên biết đấy. Tiểu thư Khả Nhi trở lại dĩ nhiên người đầu tiên muốn tìm nhất chính là thiếu gia, tôi hiểu."
Lúc này, Lâm Khả Nhi từ trong phòng bếp chạy đến, cô mặt tiếc nuối nói: "Anh Chá không thể ngốc một chút sao? Vốn còn muốn tạo bất ngờ cho Bác Lãnh."
Đường Chá hờ hững nhìn sang Lâm Khả Nhi, một câu nói cũng không nói, chỉ cúi đầu ăn canh.
"Con dâu ngoan, nhanh đến ngồi gần cha chồng của con." Đường phụ ở dưới đáy bàn đạp con trai một cước, cho anh ta cái nháy mắt, lại thấy con trai vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ đành phải ngăn khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình kêu Lâm Khả Nhi.
"Cha chồng?" Đường Chá kinh ngạc trợn to hai mắt, lúc nào thì Khả Nhi xưng hô như vậy với cha mình?
"Thế nào? Con có ý kiến? Cô ấy là vợ con, đương nhiên nếu muốn cứ gọi ta như vậy." Đường phụ thổi một chút cái kia hai chòm râu, cậy mạnh nói.
"Anh Chá, tiểu Khả Nhi thật vui mừng lại thêm một người cha." Lâm Khả Nhi làm nũng nhào vào trong ngực Đường phụ, bộ tiểu Khả Nhi thái. Hai người bọn họ đồng nhất, trong mắt của Đường phụ tràn đầy tán thưởng đối với tiểu Khả Nhi.
"Con dâu ngoan đừng sợ, có ta ở đây, cái tên tiểu tử chết tiệt kia không dám khi dễ con đâu." Đường phụ nắm bàn tay nhỏ bé của Lâm Khả Nhi vỗ vỗ, tràn đầy từ ái trấn an.
Con trai ngốc nghếch của ông hôm nay xảy ra chuyện gì? Khi Khả Nhi không trở về, ngày ngày uống say khổ sở, giờ cô dâu ngoan của ông đã trở lại, nó ngược lại không để ý tới người ta là vì lý do gì?
Đường phụ ở trong lòng sanh nghi, không biết nên làm sao, nói gì mới tốt. Lâm Khả Nhi đứa con dâu này ông ta đã sớm nhận định, cô gái khác dáng dấp dù có xinh đẹp hơn người cỡ nào ông ta cũng sẽ không thừa nhận! Cái tên tiểu tử chết tiệt tốt nhất nên nhanh chóng chấp nhận, ngoan ngoãn đem Khả Nhi cưới vào cửa thì hơn.
Đường Chá đem một bát cháo ngửa đầu uống sạch, đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: "Con đi làm."
Lâm Khả Nhi vừa nghe anh Chá phải đi, lập tức từ trong ngực Đường phụ nhảy dựng lên, ngây thơ chạy vội tới trước mặt anh ta: "Vừa đúng, em cũng vậy muốn đi học. Anh Chá chở em."
Vốn định né Lâm Khả Nhi, nhưng không ngờ lại bị cô quấn lấy, Đường Chá bất đắc dĩ ở đáy lòng thở dài. Phải chống lại mị lực của cô, cần bao nhiêu cố gắng a! Đứa nhỏ này nghịch ngợm lại không cho anh ta có cơ hội thở dốc.