Chương : 159
"Cái gì?" Bắc Dã Thương xác thực bởi vì nghe đến mấy câu này mà cảm động, quả đấm của hắn hung hăng nện ở trên vách tường, trên trán gân xanh lộ rõ, con ngươi trầm khiến Cách Nhi cảm nhận được hắn đang tức giận. .
Hắn tức giận gì chứ? Có phải hay không muốn rời khỏi cô? Đột nhiên trong lòng thật là đau. Là cô muốn đuổi hắn đi , nhưng vì sao nhìn thấy hắn tức giận, cô lại bắt đầu sợ, cô thế nhưng không muốn để cho hắn rời khỏi mình.
Nếu như có kiếp sau, cô nhất định phải làm người yêu của hắn, cô không muốn cùng hắn lần nữa cách huyết hải thâm cừu này (biển máu).
Năm đó cô cũng không hiểu được âm mưu của cha mình, cô cho là cha thật đã chết rồi, nhưng sau khi cùng thương ca ca chung đụng năm năm, cha của cô đột nhiên xuất hiện, sau khi biết hết tất cả mọi chuyện, cô khổ sở hận không được giết chết cha mình, nhưng hắn là của máu mủ của cô, cô không cách nào xuống tay. Cô muốn nói cho Thương ca ca sự thật, nhưng cô vừa sợ, sợ hắn không hề thích cô nữa, sợ hắn không cần cô.
Mỗi một ngày vùi lấp giãy giụa trong khổ sở, cho đến khi tất cả rõ ràng, cho đến khi cha cô chết ở trong tay thương ca ca, cô mới chính thức tuyệt vọng.
Thương ca ca không hề yêu cô nữa, đây là chuyện cô sợ hãi nhất, hắn không cần cô nữa.
Lúc ấy, cô tự giam mình ở trong phòng tròn một tuần lễ, không ăn, không uống, tựa như một con búp bê không còn hơi thở , tái nhợt tựa như quỷ.
Cô đã từng len lén cách khoảng cách mấy trăm mét xa xa nhìn hắn, nhưng nhìn thấy thế nhưng lại không thể đến gần hắn, nhìn thế nhưng lại không thể nhào vào trong ngực hắn, lòng của cô trở nên đau hơn. Cái loại đau xé tâm đó để cho cô thoát đi, cô chỉ có thể lựa chọn thoát đi.
Cho là không thấy mặt, thì sẽ quên, lại không nghĩ rằng, cái loại nhớ nhung điên cuồng đó đã đem cô hành hạ đến sắp chết đi.
Sinh hoạt khốn đốn cộng thêm tâm tình ủ dột để cho cô thân thể nhanh chóng suy yếu đi xuống, cô cho là mình sẽ không còn được gặp lại hắn, lại không nghĩ rằng, tại lúc sinh mạng đang ở thời kì cuối còn có thể nhìn thấy Thương ca ca. Cô nên thỏa mãn! Thật! Cho dù hiện tại liền để cho cô chết đi, cô cũng nên cao hứng mà cười.
Thương ca ca, anh hận em đi, hận em nếu có thể để cho anh nhớ em, đối với Cách Nhi mà nói cũng là một niềm hạnh phúc.
"Tại sao hiện tại mới nói cho tôi biết?" Bắc Dã Thương đột nhiên lo lắng mà nhìn Cách Nhi, ngón tay lộ ra khớp xương xanh trắng, bởi vì dùng sức mà phát ra thanh giòn tiếng vang.
"Bởi vì tôi hận anh, hận anh giết chết cha của tôi!" Cách Nhi mỉa mai cười lạnh, trong mắt giễu cợt làm cho người ta cảm thấy thấy lạnh cả người.
"Hận anh?" Bắc Dã Thương đột nhiên ngồi trở lại bên cạnh Cách Nhi, một phát bắt được hai vai của cô, "Cách Nhi, anh không tin. Em đang gạt anh, có đúng hay không?"
"Tôi vì sao lại muốn gạt anh?" Cô chau lên đôi mày thanh tú , là một đôi lãnh dạng thủy mâu. Nhưng cô ấy là có chút rung rung lông mi tiết lộ cô khẩn trương.
"Em muốn đuổi anh đi." Bắc Dã Thương khẳng định nói.
Hắn làm sao lại bị lời nói của Cách Nhi chọc giận mà mất đi sự tỉnh táo? Cách Nhi là ai, hắn còn có thể không biết hay sao? Cô thiện lương thậm chí ngay cả con kiến cũng không thể giết chết.
Cô không có sở trường nói láo , chỉ cần vừa nói nói láo mí mắt cô sẽ phát run, cô làm sao có thể lừa qua ánh mắt của hắn?
Cô gái giả dối này, hắn còn nhớ rõ cô trước khi té xỉu ,cái câu Thương ca ca kia làm cho hắn chua cay đến cỡ nào. Hắn biết cô vẫn thích mình, tình yêu nồng đậm giống như hắn.
Nghe được lời nói của Bắc Dã Thương, Cách Nhi cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, trong mắt nhanh chóng ngưng tụ lại tầng tầng hơi nước.
"Đừng khóc!" Bắc Dã Thương mê mà đem Cách Nhi cầm vào trong lòng, thấy cô trong mắt ngấn lệ, hắn thế nhưng đau lòng không hiểu. Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Bắc Dã Thương đem nụ hôn nóng bỏng đặt lên đôi môi run rẩy , đem tiếng khóc của cô khẽ ngậm vào trong miệng.
Từ nay về sau, liền do hắn tới chăm sóc Cách Nhi đi, hắn nhất định sẽ không để cho cô khóc.
Cách Nhi bị hắn hôn , nước mắt càng hung. Từ bắt đầu khóc khẽ, dần dần biến thành tiếng khóc rống: "Thương ca ca, tại sao muốn đối với em tốt như vậy? Là cha em phá hủy cả nhà anh?"
"Bởi vì anh yêu em." Bắc Dã Thương mê hôn, nhiệt tình như lửa. Nụ hôn của hắn ủi cô lòng của, để cho cô đi theo hắn cùng nhau nóng lên.
"Thương ca ca, em thật là khổ sở, em không thể cùng anh đi xuống." Cách Nhi khổ sở ôm sát hông của Bắc Dã Thương, đau lòng khóc thút thít, "Em không muốn chết, em thật là muốn hầu ở bên cạnh Thương ca ca."
Từng lần một khẽ vuốt ve Cách Nhi , Bắc Dã Thương kiên định nói: "Cách Nhi, tin tưởng Thương ca ca, anh sẽ không để cho em chết. Nghe nói Trung Quốc có một vị Thần y Đêm Ly, có thể trị bách bệnh. Nghe nói vô số bệnh nhân đã được hắn cứu sống. anh đã phái người toàn thế giới tìm hắn, mặc kệ lên giá bao nhiêu tiền, anh cũng vậy muốn đem hắn mời tới vì em chẩn bệnh. Em sẽ sống sót, tương lai, hai chúng ta còn phải dắt tay cùng đi qua."
"Có thật không? Nhưng Cách Nhi đã không có mấy ngày có thể đợi." Cách Nhi tịch mịch nói. Thân thể của cô đã như cây đèn cầy sắp tắt trong ngọn gió, chỉ là đang đợi cái chết tới gần. Cô sợ bản thân cùng không đợi nổi Đêm thần y đến, thì đã hương tiêu ngọc vẫn. (là qua đời đó ạ)
"Sẽ không! Cách Nhi, em không thể chết!" Bắc Dã Thương điên cuồng hôn lên mặt của Cách Nhi, đem hôn hạ xuống cái trán của cô, khóe mắt, chóp mũi, gương mặt, cuối cùng cuồng dã che lại đôi môi ngọt ngào .
Vừa nghĩ tới Cách Nhi sẽ rời khỏi hắn, tim của hắn liền giống bị moi ra. Coi như tìm khắp toàn thế giới, hắn cũng muốn đem Đêm Ly moi ra. Hắn hiện tại hy vọng duy nhất đều đặt trên người Đêm Ly này. Nghe nói muốn mời được Đêm Ly rất khó, nếu như là người nghèo, hắn có thể không cần phân văn, nhưng nếu như là chính thương danh nhân, hắn muốn giá đắt kinh người. Chỉ là, cho dù là bảng giá cao hơn nữa, hắn cũng sẽ không quan tâm. Hắn phải cứu sống Cách Nhi.
Cách Nhi kích động đáp lại nụ hôn của Bắc Dã Thương . Nguyên tưởng rằng hai người từ đó sẽ chỉ là hai đường thẳng song song, trời cao lại mang cho cô kinh kỉ ngoài ý muốn.
Thương ca ca lại vẫn yêu cô, hắn yêu cô a!
Cô cảm thấy mình sắp chết đuối ở trong tình yêu của hắn, không thể hô hấp.
Thượng Đế a, hiện tại liền để cho cô chết, cô cũng không tiếc rồi.
Đột nhiên cảm thấy bụng một hồi khuấy đau, tất cả nội tạng giống như cũng vặn ở chung một chỗ, cái trán Cách Nhi bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, từng chuỗi lăn xuống đến trong môi Bắc Dã Thương .
Cảm nhận được người trong ngực run rẩy cùng cứng ngắc, Bắc Dã Thương kinh hoảng ngẩng đầu, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lo âu hỏi "Thế nào? Cách Nhi, lại bắt đầu đau sao?"
Cách Nhi cắn chặt môi dưới gật đầu một cái, đã sớm đau đến nói không ra lời. mỗi ngày đều phải trải qua hành hạ một lần, khổ sở khiến cho cô thật là muốn lập tức chết đi.
Bắc Dã Thương đau lòng ở xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật là muốn thay cô bị bệnh . Thượng Đế tại sao phải bắt Cách Nhi của hắn chịu đựng loại hành hạ này.
"Thương ca ca, nếu như mà em chết rồi, không cần khổ sở." Nắm chặt tay Bắc Dã Thương, Cách Nhi té xỉu ở trong ngực Bắc Dã Thương.
"Kêu thầy thuốc!" Cách Nhi hôn mê khiến Bắc Dã Thương sợ hãi ôm cô lo lắng rống to, lập tức có một đoàn thầy thuốc cùng y tá chạy tới trong phòng bệnh, triển khai khẩn cấp cấp cứu.
"Nhất định phải cứu sống cô ấy! Nếu không tôi sẽ chôn các người theo cô ấy!" Bắc Dã Thương rống giận vang dội cả tòa cao ốc, khiến mọi người nghe được đều rợn cả tóc gáy, không rét mà run.
Tất cả đại phu cùng y tá cũng kinh hoảng với Cuồng Bá trên mặt Bắc Dã Thương, không dám có một tia chậm trễ.
"Cách Nhi, em không thể chết, em thật không thể chết được. Em chết, anh sẽ phải làm thế nào?" Nhìn Cách Nhi mặt tái nhợt, Bắc Dã Thương khổ sở ngồi liệt ở trong ghế, bưng chặt mặt của mình, nhỏ giọng nghẹn ngào, nước mắt không thể khống chế theo khe hở chảy xuống, thấm ướt vạt áo của hắn.
Đều nói nam nhi có lệ không dễ rơi, đó là chưa tới chỗ đau lòng.