Chương : 175
“Cha, cố gắng lên!” Lâm Khả Nhi hướng về phía bóng lưng cao lớn của cha cô hô lên, khi cô thấy vẻ mặt u oán của mẹ thì xấu xa cười hì hì. Đều là vợ chồng rồi mà ngày nào cũng trình diễn một màn khiến người người ghen tị. Cha cô quả là một bình dấm chua to đùng…
Nếu chú Chá cũng có thể quan tâm cô giống như cha thì thật tốt. Mang theo vẻ mặt khao khát nhìn theo bóng lưng cha mẹ cô, lại hài lòng nhìn xuống căn phòng tràn đầy hoa tươi trước mắt. Chú Chá bắt đầu hành động sao?
Chỉ là, biết làm sao bây giờ, cơn giận của cô còn chưa tan đâu?
Lúc này, trước của lớn của Lâm gia, Đường Chá lại lần nữa bị cảnh vệ ngăn lại, hắn lo lắng hướng vào bên trong hô to: “Tiểu Khả Nhi, anh nhớ em, em ra ngoài gặp anh được không?”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc xa xa, trên mặt Lâm Khả Nhi lộ ra nụ cười hả hê.
Thế nào cô vừa nhắc đến hắn , hắn liền xuất hiện nha!
Vậy thì cô sẽ đi gặp hắn.
Cô cầm lấy một bó hoa hồng lớn gần nhất, cố ý giả bộ tức giận, sau đó sải bước ra ngoài đại môn.
Đường Chá vừa thấy cô xuất hiện, lập tức lộ ra nét mặt hưng phấn, tràn đầy áy náy nói: “Tiểu Khả Nhi, thật xin lỗi, anh làm em thương tâm!”
Lâm Khả Nhi đem bó hoa trong tay ném vào trong ngực Đường Chá, lạnh lùng nói: “Cầm hoa của anh cút đi cho em! Lâm Khả Nhi em không cần hoa anh tặng.”
Đường Chá sững sờ ôm hoa, rối rắm nhìn cô: “Tiểu Khả Nhi, anh…”
“Anh cái gì mà anh? Chúng ta đã ly hôn, anh không cần đến tìm em nữa!” Lâm Khả Nhi chống nạnh, hướng về phía Đường Chá yêu kiều nói.
Vừa nghĩ tới hình ảnh chú Chá để lại giấy ly hôn rồi bỏ đi, cô liền cảm thấy một bụng uất ức.
Đường Chá vội vàng xông lên phía trước ôm lấy cô, giọng nói trầm lắng mang theo hối hận ở bên tai cô thì thầm: “Tiểu Khả Nhi, anh đáng chết, lúc đó anh nhất định điên rồi mới có thể làm như vậy. Nếu em tức giận cứ đánh anh đi!”
“Đánh anh có thể làm cho em quên được sao?” Trong mắt Lâm Khả Nhi bịt kín một mảnh sương mù. Cô kiên cường chớp đôi mắt xinh đẹp, đem mảnh sương mù kia đẩy lùi.
Đường Chá nâng cằm cô lên. Giọng nói dịu dàng mang theo dụ dỗ nói: “Đừng khóc, chỉ cần em hết giận, chú Chá tùy em xử trí.”
“Vậy anh đừng xuất hiện trước mặt em nữa, em liền không tức giận.” Lâm Khả Nhi hung tợn nhìn chằm chằm Đường Chá, một chút dấu hiệu dịu xuống cũng không có.
Nhìn tiểu Khả Nhi như vậy, trong lòng Đường Chá vô cùng hối hận. Lúc đó sao hắn lại xúc động như vậy, không chút nghĩ ngợi liền bỏ lại giấy li hôn, bây giờ thì hay rồi, muốn cô tha thứ hắn so với lên trời còn khó hơn.
Ôm lấy Khả Nhi thật chặt, trong lòng Đường Chá là hối hận cùng hoảng sợ, vừa nghĩ tới sẽ vĩnh viễn mất đi tiểu Khả Nhi, hắn liền sợ hãi giống như mất đi cả thế giới.
“Không! Tiểu Khả Nhi, em đừng như vậy. Anh yêu em a.” Không cố kỵ mà rống lên tình yêu trong lòng hắn, Đường Chá hoàn toàn không biết phải làm sao để cô có thể tha thứ cho hắn.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động theo đuổi một người, thế nhưng kết quả cuối cùng lại là thất bại.
“Không phải chỉ có mình anh yêu em.” Lâm Khả Nhi khinh thường đẩy Đường Chá ra, ngạo nghễ cười lạnh. “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh.”
“Lão bà, không cần bởi vì sai lầm lần đầu tiên liền xử anh tử hình.” Đường Chá mang theo vẻ mặt cầu khẩn nhìn tiểu nhân nhi lạnh lùng trước mặt, trong lòng khủng hoảng một hồi.
“Đừng gọi em lão bà. Chúng ta đã ly hôn rồi. Là anh tự tay ném cho em giấy thỏa thuận li hôn, anh đã quên nhưng em vẫn nhớ rất rõ ràng. Lâm Khả Nhi tức giậm giậm chân.
Cô không thể tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy. Ban đầu, là cô dùng mọi biện pháp theo đuổi hắn, kết quả lại nhận được sự vứt bỏ vô tình của hắn, vậy mà hắn chỉ dùng hai câu vừa rồi liền muốn đem cô về nhà, không dễ như vậy đâu!
“Lão bà, em chính là lão bà của anh.” Đường Chá kiên định nói. Trong mắt hắn, cô chính là lão bà của hắn, cũng chỉ có một mình cô mới có thể trở thành lão bà của hắn. Cả đời này hắn sẽ không yêu ai khác ngoài cô.
Sau khi mất đi tiểu Khả Nhi, hắn mới hiểu rõ hắn yêu cô sâu đậm nhường nào, phần yêu này so với tình yêu của hắn đối với Phong năm đó sâu hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Cô cơ hồ đã trở thành toàn bộ tính mạng hắn, mất đi Phong, hắn chỉ là sa sút ý chí, nhưng mất đi tiểu Khả Nhi, hắn sẽ không sống nổi.
“Đã không phải nữa rồi, “chồng trước” thân ái, bái bai.” Lâm Khả Nhi ném lại một câu liền đi vào trong nhà. Không thèm để ý đến Đường Chá nữa. Sau khi xoay người, trên mặt cô ngược lại lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm, xấu xa cười.
Chú Chá vẫn là chú Chá của cô, chỉ là, cô muốn để cho hắn gấp gáp một hồi, để cho hắn hiểu, cô theo đuổi hắn hắn khổ cực ra sao.
“Anh không phải “chồng trước”, anh là chồng em!” Đường Chá từ trong lòng ngực móc ra phần giấy thỏa thuận li hôn tiểu Khả Nhi đã ký, xe nát tại chỗ. “Tiểu Khả Nhi, anh đã xé giấy li hôn rồi, hôn nhân của chúng ta vẫn tồn tại. Anh là lão công của em! Lão bà, cùng anh về nhà.”
Nghe Đường Chá nói vậy, trên mặt Lâm Khả Nhi lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhưng là cô không muốn để cho Đường Chá được như nguyện: “Anh xé, em có thể viết lại một phần khác. Dù sao em cũng không cần anh nữa.”
Nghe thấy lời của Lâm Khả Nhi, Đường Chá hoàn toàn nhụt chí, hắn vô lực rũ hai vai xuống, không biết nên làm sao cho phải.
Trên bệ cửa sổ lầu hai, một cặp vợ chồng đang ngọt ngào ôm nhau, cũng nhìn xuống xem cuộc vui.
“Lão bà, em nói xem chúng ta có nên giúp Đường Chá một tay hay không?” Lâm Vũ Mặc ở bên tai lão bà vừa mút hôn, vừa nói.
“Tại sao phải giúp hắn? Tiểu Khả Nhi của chúng ta sao có thể theo đuổi dễ dàng như vậy?” Phong trừng mắt liếc nam nhân bên cạnh một cái, nam nhân này, mới vừa rồi còn bày ra bộ dáng ghen tức mười phần, nhanh như vậy liền bắt đầu thay “tình địch” năm đó nói chuyện.
“Nhìn bộ dáng kia của hắn rất đáng thương.” Lâm Vũ Mặc hôn môi đỏ mọng của Tần Phong, lại đem rèm cửa sổ kéo xuống, ngăn lại quang cảnh trong phòng.
“Mặc!” Tần Phong bởi vì nụ hôn nóng bỏng cùng bàn tay đang dao động của hắn mà nhịn không được khẽ rên ra tiếng. Nam nhân này, vẫn nhiệt tình như vậy. Hai người bọn họ đã kết hôn lâu như vậy rồi, mà hắn vẫn giống như chàng trẻ năm xưa, tràn đầy sinh lực, ngày nào cũng muốn cô như mãi mãi không đủ.
Lâm Vũ Mặc đắc ý khẽ cười, một tay ôm lấy lão bà của hắn, hướng giường lớn đạt giưua phòng bước tới. Cả khuôn mặt hắn lúc này là nụ cười xấu xa, tà ác.
“A! Không cần.” Bị Lâm Vũ Mặc nhiệt tình xâm nhập, Tần Phong hưng phấn hét lên, cảm thụ vật thể khổng lồ nóng bỏng bên trong cô.
Lâm Vũ Mặc không để tâm tới lời cầu khẩn của lão bà thân yêu, dùng tư thế dũng mãnh bắt đầu một lần lại một lần mãnh liệt công kích.
Sau khi Lâm Khả Nhi trở lại trong nhà, lập tức trốn vào phía sau cửa, quan sát nét mặt của chú Chá, nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách kia của hắn, cô liền mềm lòng, thật muốn lập tức chạy ra ôm lấy hắn, an ủi hắn.
Nhưng mà cô đã chảy nhiều nước mắt như vậy, hắn mới chỉ chịu mất mát một chút mà thôi, cô sao có thể tha thứ cho hắn sớm như vậy?
Cố nén mềm lòng, cô ép mình trở lại phòng khách.
Ngón tay mềm mại mơn trớn hoa hồng khắp phòng, một trận hương thơm hoa hồng nồng đầm xông vào trong mũi khiến lòng cô vì phần tâm ý này của chú Chá mà tràn đầy ngọt ngào.
Chú Chá đần độn thế nhưng cũng có thể họ được chiêu này, hắn đây là muốn lấy lòng cô sao?
Càng nghĩ, trong lòng càng vui vẻ, đây hẳn là Chú Chá quan tâm cô.
Ôm một bó hoa hồng to đi lên lầu, khi đi ngang qua hành lang, đem hoa trong tay cắm vào một bình hoa cổ đời Tống của ông nội, Lâm Khả Nhi hài lòng cười ra tiếng.
Sau khi trở về phòng liền lập tức nhào xuống giường, Lâm Khả Nhi hưng phấn đung đưa chân. Trải qua mấy ngày nay lo lắng, hiện tại cô không cần bởi vì Đường Chá mà khổ sở nữa, khuôn mặt xinh xắn của Lâm Khả Nhi lộ ra nụ cười rạng rỡ tựa như những đóa hoa hồng bên ngoài kia.