Chương : 179
"Không thể uống cà phê hả ?" Đường Chá cười lạnh tiến tới gần Lâm Khả Nhi, cả người khí phách khiến Lâm Khả Nhi bị dọa sợ thẳng hướng lui về phía sau.
Cô lúng ta lúng túng nâng lên mí mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Anh… anh tức giận à?"
Nghe được âm thanh Đường Chá nghiến răng, cô bắt đầu hối hận, bảo anh - một đại nam nhân pha cà phê ình có thể rất quá mức hay không?
Đường Chá đột nhiên đưa tay ra, ôm cô vào trong ngực, lạnh nhạt liếc nhìn cô gái nhỏ đang chột dạ, hung tợn nói: "Anh làm sao dám giận em?"
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng giọng nói cũng không phải là sợ hãi, ngược lại tràn đầy uy hiếp.
"Không tức giận, không tức giận." Lâm Khả Nhi tự biết đuối lý vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của Đường Chá, cười đùa.
"Em còn khát không?" Đường Chá cúi thấp đầu xuống, đem mặt tiến tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ tới bả vai mình, nét mặt tà ác nháy mắt.
"Hết khát rồi. Anh Chá, chúng ta ra phòng khách ngồi một chút", lời còn chưa nói hết, cái miệng nhỏ nhắn của cô đã bị Đường Chá cắn nuốt.
Nhìn đôi mắt mở to của tiểu Khả Nhi, Đường Chá đắc ý ở trên môi cô nén cười. Cái lưỡi mạnh mẽ xuyên qua một hàng pháo đài trắng noãn vọt vào trong khoang miệng ấm áp, bá đạo đòi lấy mật ngọt bên trong.
Nụ hôn của anh thật cường hãn, mang đến cảm giác mà Lâm Khả Nhi chưa bao giờ thể nghiệm qua, giống như là Hùng Ưng đang bay lượn trên bầu trời đột nhiên nhìn thấy Tiểu Bạch Thỏ trên mặt đất, lập tức lấy tốc độ sấm sét lao xuống dưới, một hớp ngậm vào liền không hề nhả ra nữa, anh căn bản cũng không cho cô cơ hội phản kháng, mãnh liệt khơi dậy sự nhiệt tình của cô, làm cho cô dần quên đi giãy giụa, quên mình còn muốn dạy dỗ anh nhiều hơn.
Khi nụ hôn nóng bỏng kết thúc thì Lâm Khả Nhi ảo não nằm trong lồng ngực rộng rãi của Đường Chá, âm thầm thở dài. Rõ ràng là muốn dạy dỗ tên "chồng trước" này, nhưng không ngờ chính mình bị dạy dỗ ngược trở lại. Anh Chá thế nào đột nhiên lại thay đổi, không còn dịu dàng nữa, mà trở nên rất bá đạo.
Chỉ là, cô rất thích.
Khóe miệng nhếch lên đường cong mê người, bởi vì Đường Chá đối với cô bá đạo cùng cường hãn mà mừng thầm, anh Chá rất quan tâm cô nha.
Đột nhiên cửa phòng bếp truyền đến một tiếng ho nhẹ, cắt đứt hai người đang thân mật ôm nhau, một thanh âm nguội lạnh truyền đến: "Đường tiểu tử, cậu hôn đủ chưa? Còn không buông bảo bối nhà ta ra!"
"Ông nội!" Lâm Khả Nhi đỏ mặt, tức giận dậm chân với Lâm Ngao, bất mãn kháng nghị.
"Thế nào? Trách ông không thức thời quấy rầy chuyện tốt của hai người sao?" Lâm Ngao hếch mày, dùng đôi mắt tràn đầy khí phách nhìn chằm chằm cháu gái, "Có khách đến thăm, ông sao có thể để cho khách cứ ngồi trong phòng khách chờ đợi?"
"Khách?" Lâm Khả Nhi bồn chồn nháy mắt mấy cái, khách tới nhà thì có liên quan gì đến cô? "Ông nội tiếp khách là được rồi."
"Khách của cháu, ông tiếp thế nào? Mau lau sạch nước miếng ở khóe miệng đi, tránh làm cho ông mất thể diện." Lâm Ngao bỏ lại những lời này, buồn cười xoay người rời đi, không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng của tiểu Khả Nhi nữa.
Đường Chá đi tới bên cạnh bà xã, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ở trên môi in lên một nụ hôn khẽ, lộ ra nụ cười tà ác: "Bà xã, không cần lo cho khách, theo anh lên lầu."
"Lên lầu? Anh còn chưa ăn đủ sao?" Làm cả một đêm, anh Chá lại vẫn muốn…
"Không đủ, cả đời cũng ăn không đủ. Anh chính là đói bụng mấy ngày rồi." Đường Chá ôm lấy Lâm Khả Nhi rồi muốn từ cửa sau đi ra ngoài.
"Không được! Tôi có khách!" Lâm Khả Nhi đỏ mặt thoát ra khỏi lồng ngực Đường Chá, chạy tới phòng khách.
Nhìn bóng lưng xinh đẹp động lòng người của cô, trên mặt Đường Chá lộ ra nụ cười nhẹ bao dung.
Lâm Khả Nhi mới vừa chạy vào phòng khách, liền thấy được Lý Tư Đặc nhiệt tình đi về phía cô.
Anh ta ôm cổ Lâm Khả Nhi, hưng phấn nói: "Tiểu mỹ nhân, anh tới đón em hồi cung."
Lâm Khả Nhi bởi vì sự xuất hiện của anh ta mà sửng sốt. Đều tại anh Chá, thế nhưng làm cô quên mất chuyện hoàng tử sắp tới: "Phí phí, cái người này sao đến nhanh vậy!"
"Nhận được điện thoại của em, anh nào dám trì hoãn, lập tức lấy máy bay bay tới tìm em." Ngực Lý Tư Đặc còn đang thở gấp, có thể thấy được đoạn đường này anh ta khẩn trương đến cỡ nào.
Đường Chá nhìn thấy hình ảnh hai người ôm nhau, sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi. Tên phí phí đáng chết này, lại dám ôm bà xã của anh!
Sải bước đi tới chỗ hai người, anh một tay kéo tiểu Khả Nhi từ trong ngực của Lý Tư Đặc ra, bá đạo nói: " Hoàng Tử Điện Hạ tôn kính, cậu ôm bà xã của tôi như vậy có phải rất thất lễ hay không?"
"Ai là bà xã của anh? ‘Chồng trước’ thân ái." Lâm Khả Nhi cười xấu xa.
Cô đẩy tay của Đường Chá ra, nghịch ngợm cười: "‘Chồng trước’, bây giờ tôi muốn cùng bạn trai tôi đi Tây Ban Nha, không cho anh đi theo."
Nói xong, liền kéo Lý Tư Đặc đi ra ngoài.
Lý Tư Đặc lộ ra một nụ cười chiến thắng với Đường Chá, ôm Lâm Khả Nhi nói lời từ biệt với hai ông bà lão: "Ông nội, bà nội, cháu đưa Khả Nhi về nước, mấy ngày nữa sẽ đưa cô ấy trở lại."
Lâm Ngao ngồi trên ghế sa lon, ôm bả vai bà xã, một bộ dáng xem kịch vui, chính là không ngăn cản, cũng không bày tỏ vui mừng.
Đường Chá thế nhưng không đứng yên, anh sải bước đi về phía hai người kia, mang lửa giận đánh về phía Lý Tư Đặc: "Trả vợ cho tôi!"
Lý Tư Đặc tiếp được quả đấm của anh, hài hước nói: "Cô ấy là vợ của ai còn chưa chắc chắn, người chồng trước như anh vẫn nên đứng sang một bên đi. Không thấy cô ấy chọn tôi sao?"
"Tôi không phải ‘chồng trước’!" Đường Chá không cam lòng gầm nhẹ, anh nghiêm túc nhìn tiểu Khả Nhi, hi vọng cô có thể ở lại.
"Em đột nhiên cảm thấy làm vương phi Tây Ban Nha rất tốt. Phí phí, dẫn em đi. Em muốn đi thăm người dân Tây Ban Nha của em." Lâm Khả Nhi cố ý chọc giận Đường Chá. Nhìn anh bởi vì lời nói của cô mà mặt biến sắc, trong bụng không nhịn được một hồi run rẩy, thật là muốn cười to ra ngoài. Nhưng cô muốn kiềm chế lại, không cười ra. Nhưng nén cười thật sự rất khó chịu.
"Được, máy bay đang ở bên ngoài." Lý Tư Đặc kéo tay Lâm Khả Nhi, hưng phấn chạy ra ngoài.
"Đừng! Cẩn thận bụng em!" Đường Chá lo lắng nhìn Lý Tư Đặc lôi kéo tiểu Khả Nhi, rất sợ cô hoạt động kịch liệt mà thương tổn đến thai nhi.
Nếu như không phải là cố kỵ bảo bối trong bụng của cô, anh nhất định sẽ bất chấp tất cả mà đem cô đoạt lại.
Nghe được lời nói của Đường Chá, Lý Tư Đặc thả chậm bước chân, không hiểu quay đầu lại: "Phí phí cái, bụng của em không thoải mái sao?"
"Không có! Đừng nghe anh ta nói bậy. Mau dẫn em đi Tây Ban Nha." Lâm Khả Nhi lén nhìn phản ứng của Đường Chá, ý xấu lắc đầu.