Chương 151
Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa không nhúc nhích. Mặc dù cô là người mở cửa nhưng Tần Thư lại là người xông vào trước.
"Hai người không phải đang nấu ăn sao?" Tần Thư không hiểu được tình cảnh hiện tại. Hai người trong ảnh Thẩm Giáng Niên và Lê Thiển có mối quan hệ phi thường, họ thân thiết từ nhỏ đến lớn, có thể có chút không phù hợp nhưng họ quả thực rất tốt.
Tần Thư đã từng vừa hâm mộ vừa đố kỵ... Cô cũng muốn có một người bạn như vậy tồn tại. Có thể hờn dỗi, nhưng lại quý trọng lẫn nhau, thời còn đi học, ai dám nói Thẩm Giáng Niên không tốt? Lê Thiển là người đầu tiên phản bác lại. Tương tự, nếu ai nhận xét ra vào về Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên cũng không ngại, dỗi lại bọn họ.
Nói đi phải nói lại, Thẩm Giáng Niên vẫn rất tốt với những người xung quanh cô ấy, Tần Thư biết, phần lớn cô có thể chặn họng được Thẩm Giáng Niên, căn bản là vì Thẩm Giáng Niên không bận tâm đến cuộc trò chuyện giữa họ. Hay là không muốn nói nữa thôi.
Chỉ cần điều khiến Thẩm Giáng Niên bận lòng, ví dụ như Thẩm Thanh Hòa, thì Thẩm Giáng Niên càng không muốn nói, có lẽ thật sự không muốn nhắc đến. Mặc dù bây giờ, Thẩm Giáng Niên đã có Thẩm Thanh Hòa, nhưng ý nghĩa tồn tại của Lê Thiển vẫn rất quan trọng, giờ nhìn thấy hai người gây gỗ với nhau, sắp đánh nhau tới nơi, Tần Thư có cảm giác bỡ ngỡ vô cùng, "Buông ra!" Tần Thư muốn kéo hai người ra, Lê Thiển đẩy cô một cái, "Tên cầm thú này, cậu cút ra chỗ khác, để coi hôm nay cậu ấy có dám đánh mình không!" Tần Thư không kịp đề phòng, bị đẩy một cái lảo đảo, nếu không phải Thẩm Thanh Hòa đỡ lấy, đoán chừng đã đập vào cửa.
Lúc này Tần Thư mới cảm nhận được, cảm giác vững vàng kiên định, thực lực của Thẩm Thanh Hoà thực sự phi thường. Tần Thư ngẩn ra một giây, suy nghĩ chuyện này, hành động tiếp theo chính là bước lên phía trước, nhưng lần này đi kéo Thẩm Giáng Niên, "Giáng Niên, có chuyện gì thì chậm rãi mà nói, cậu thả Lê Thiển ra đi." Lê Thiển trừng mắt với cô, "Liên quan gì đến cậu? Bảo cậu tránh ra, không nghe thấy à?" Cô gái này trừng mắt một cái, biểu cảm thật hung dữ, nhớ đến kỹ năng dùng dao chặt cá của người này, Tần Thư rùng mình một cái.
"Lê Thiển, cậu thả ra trước đi." Thẩm Giáng Niên cũng lên tiếng, nhưng trong giọng điệu của cô lại không nghe ra được điều gì khác.
"Không thả!" Lê Thiển như muốn hơn thua, hung hăng nói: "Không phải cậu tóm mình trước sao? Sao, trước mặt Thẩm Thanh Hòa không dám làm trò, muốn bảo vệ hình tượng người phụ nữ đoan trang hiền thục à, không dám ra tay sao?" Giọng của Lê Thiển đầy khiêu khích, vừa nói vừa kéo cổ áo Thẩm Giáng Niên.
Tần Thư quay lại và liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà, gần như nói thẳng: "Sao cô lại không ngăn họ lại?" Huống chi, Lê Thiển còn nói đến Thẩm Thanh Hòa.
"Sao, phải đánh mới chịu thả ra đúng không?" Thẩm Giáng Niên cụp mắt xuống, lạnh lùng nói. Lê Thiển khịt mũi cười nói: "Đánh đi, mình chống mắt xem cậu đánh thế nào, một quyền này, cậu đánh đi, giữa chúng ta từ đây đoạn tuyệt tình cảm, không còn nữa!"
"..." Tần Thư không biết cãi nhau, càng không biết đánh nhau, "Hai người các cậu, làm bạn với nhau nhiều năm rồi, có thể nào bình tĩnh nói chuyện với nhau được không? Tình bạn nhiều năm như thế, nói chấm dứt là chấm dứt à?" Tần Thư đứng ở bên cạnh, sốt ruột, còn chưa kịp bắt đầu, Lê Thiển ánh mắt như đinh đóng cột.
"Lê Thiển, cậu có cần phải như thế không?" Thẩm Giáng Niên không nói nên lời, "Mình nói lại lần nữa, thả mình ra."
"Bớt nói nhảm đi!" Hai tay Lê Thiển dùng sức nắm, "Mình không thả đó! Là cậu động tay trước, mình nói cho cậu biết, cậu không đánh thì mình đánh cậu đó, giờ mình kêu cậu đánh, cậu không đánh thì đừng có trách mình."
"Cậu sao cứ khăng khăng như thế hả?"
"Phải đó! Là ai vô tâm hả?"
"Cậu thả ra!" Lửa giận của Thẩm Giáng Niên tựa hồ dâng lên, có chút không kiên nhẫn, cô thật sự giơ tay lên, Tần Thư giật mình, nhích lại gần, "Giáng Niên!" Sợ Thẩm Giáng Niên sẽ ra tay, Thẩm Giáng Niên ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Tần Thư một cái, "Đừng đánh, đều là bạn bè với nhau, chuyện không đáng để làm thế." Tần Thư sốt ruột khuyên ngăn.
"Lê Thiển, mình nói lại lần cuối, thả ra." Giọng Thẩm Giáng Niên lạnh đi.
"Mình cũng cho cậu cơ hội cuối, nếu như cậu không ra tay, thì mình một quyền đâm chết đứa vô sỉ như cậu!"
Thẩm Giáng Niên giơ tay, thật sự muốn đánh Lê Thiển, Tần Thư lại đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ tay Thẩm Giáng Niên, "Thẩm Giáng Niên, cậu đánh thật sao?" Giọng của Tần Thư có chút khó chịu, Thẩm Giáng Niên giãy giụa muốn thoát ra, sức của Tần Thư cũng không nhỏ, "Mình không biết tại sao các cậu lại thành thế này, nhưng mà Lê Thiển đối xử với cậu ra sao hả, không phải cậu biết rõ hơn ai khác sao? Bây giờ có niềm vui mới rồi, thì không thèm quan tâm đến cậu ấy nữa sao?" Giọng của Tần Thư đầy hơn thua, nghiêng đầu nhìn qua Thẩm Thanh Hòa, tiếp tục nói: "Hôm nay, các cậu nói cho rõ ràng đi, hoặc là giờ buông tay ra hết, nếu còn như vậy, mình sẽ dùng biện pháp mạnh với hai người." Tần Thư cũng hùa theo, trận chiến giữa hai người như biến thành tranh chấp giữa ba người, tình thế đi vào bế tắc.
Cho đến giờ, Thẩm Thanh Hòa vẫn không nói tiếng nào, cứ đứng ở đó, nhìn mọi người tự biên tự diễn. Bỗng chốc yên tĩnh được vài giây, rốt cuộc Thẩm Thanh Hòa cũng có động tĩnh, đi đến trước mặt ba người, trước tiên cô nắm tay Thẩm Giáng Niên, khẽ nói: "Thả ra đi."
Giống như một cái mật khẩu được thiết lập sẵn, một khi chạm vào, cánh cửa bí ẩn theo đúng lập trình mà mở ra.
"Để khách đến nhà nấu ăn vốn bất lịch sự, tôi sẽ nấu, hai người đi nghỉ đi." Thẩm Thanh Hoà đảo mắt nhìn Thẩm Giáng Niên, "Em có muốn ở lại giúp đỡ không?" Thẩm Giáng Niên không nhìn Thẩm Thanh Hòa mà gật đầu.
Lê Thiển bị Tần Thư lôi ra ngoài. Trong bếp chỉ còn lại hai người. Thẩm Thanh Hoà không nói gì, nhấc nắp lên, mùi thơm ngào ngạt, cá hầm vừa chín tới. Thẩm Giáng Niên một mình đứng ngơ ngác ở cửa, không muốn đi ra ngoài, nhưng mà Thẩm Thanh Hòa lại phớt lờ cô, có chút xấu hổ.
chỉ có một mình, ngơ ngác đứng ở cửa, không muốn đi ra ngoài, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại phớt lờ cô, có chút xấu hổ.
Một lúc lâu sau, Thẩm Giáng Niên vẫn chưa biết bắt chuyện thế nào, "Thanh Hòa...." Thẩm Thanh Hoà lấy con cá ra, nhìn lướt qua, đợi cô nói, Thẩm Giáng Niên không khỏi đỏ mặt, "Người có muốn, muốn đóng cửa lại không?"
"Em thích thì đóng lại." Thẩm Thanh Hoà thu hồi ánh mắt, đậy cá lại, nhanh chóng để qua một bên, chuẩn bị làm món tiếp theo, măng hầm. Thẩm Thanh Hoà lột măng, Thẩm Giáng Niên nhìn vài lần, cảm thấy hơi xót, chưa cần Thẩm Thanh Hòa đồng ý đã giật lấy, "Để em làm cho."
Thẩm Thanh Hoà bắt đầu đun nước nóng, đứng bên cạnh nhìn Thẩm Giáng Niên vụng về bóc từng lớp măng, "Xong rồi." Thẩm Thanh Hoà lên tiếng ngăn lại. Măng tươi thái mỏng, bỏ vào trong nước lạnh rửa sơ qua. Hành ớt tỏi băm đã xong, khi chảo dầu nóng thì cho măng vào xào... Thẩm Giáng Niên chỉ có thể đứng nhìn, cô có chút bất an, Thẩm Thanh Hoà sao lại không hỏi gì hết vậy.
Có phải đang chờ cô chủ động nói không? Thẩm Thanh Hòa vẫn ung dung nấu ăn, trong khi Thẩm Giáng Niên đứng bên cạnh còn đang suy nghĩ lung tung. Chờ cho chảo được đậy kín và hầm măng, Thẩm Thanh rửa tay bằng nước sạch, Thẩm Giáng Niên đưa khăn, sau đó mời từ từ mở miệng, giọng trầm thấp, có chút làm nũng, "Trưởng quan ơi~"
Thẩm Thanh Hoà, người đang cúi đầu lau tay, dừng lại một chút, ậm ừ, nhướng mắt khóa chặt Thẩm Giáng Niên, rồi trả lại chiếc khăn cho cô. Thẩm Giáng Niên nắm lấy nó trong tay, thay vì treo nó lại, cô lại gần Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên đứng đó không nhúc nhích, như thể đồng ý với sự tiếp cận của cô, "Trưởng quan à~" Thẩm Giáng Niên lại gọi một tiếng. Cô muốn....
"Sao."
"Trưởng quan~" Giọng càng mềm hơn, cô muốn một cái....
"Sao ~"
"Trưởng quan ơi ~ Trưởng quan à~ " Khoảng cách càng gần hơn. Cô muốn một cái ôm....
"Lại đây." Thẩm Thanh Hòa mở lời mời, giống như hiểu được cô muốn gì. Thẩm Giáng Niên dựa qua, Thẩm Thanh Hoà cũng tiến lên một bước, ôm Thẩm Giáng Niên.
Muốn đến gần, thích được ôm. Mùi thơm của măng len lỏi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên có thể ngửi thấy trong hơi thở của mình, "Trưởng quan, sao người không hỏi em gì hết thế?" Vừa rồi là một màn căng thẳng như vậy.
"Em mong tôi hỏi em hả?" Thẩm Thanh Hòa ôm Thẩm Giáng Niên vào lòng, lòng bàn tay đặt sau lưng, vuốt ve chạm sờ, chọc Thẩm Giáng Niên khẽ ừ một tiếng, "Ừa, em cũng không biết nữa." Cô nhẹ nhàng nói.
"Thế em muốn tôi hỏi gì?" Bàn tay Thẩm Thanh Hòa lướt theo đường cong, xuống phía dưới, "Hỏi em, kỹ thuật diễn của em thế nào hả?" Đầu ngón tay Thẩm Thanh Hòa vẽ thành đường cong vòng vòng, khiến cả người Thẩm Giáng Niên tê dại, cô mím môi chịu đựng, "Hay là hỏi em, đã giải quyết được thắc mắc trong lòng chưa?" Tay dừng lại trên bờ mông cong, dùng sức xoa bóp một cái, Thẩm Giáng Niên chịu không nổi, khẽ thở dốc, khuôn mặt ửng hồng cọ cọ vào tai Thẩm Thanh Hoà, nhỏ giọng nói: "Thế mà cũng bị người phát hiện~ thế người cho bao nhiêu điểm~"
"Kỹ năng diễn xuất 0 điểm." Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu hôn lên tai Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên không vui hừ một tiếng, "Giá trị nhan sắc điểm tuyệt đối." Thẩm Thanh Hoà cắn nhẹ vào tai cô, thở ra một hơi rồi nói: "Sao lại tốn công như thế, có việc gì sao không đến hỏi tôi."
"Hai người không phải đang nấu ăn sao?" Tần Thư không hiểu được tình cảnh hiện tại. Hai người trong ảnh Thẩm Giáng Niên và Lê Thiển có mối quan hệ phi thường, họ thân thiết từ nhỏ đến lớn, có thể có chút không phù hợp nhưng họ quả thực rất tốt.
Tần Thư đã từng vừa hâm mộ vừa đố kỵ... Cô cũng muốn có một người bạn như vậy tồn tại. Có thể hờn dỗi, nhưng lại quý trọng lẫn nhau, thời còn đi học, ai dám nói Thẩm Giáng Niên không tốt? Lê Thiển là người đầu tiên phản bác lại. Tương tự, nếu ai nhận xét ra vào về Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên cũng không ngại, dỗi lại bọn họ.
Nói đi phải nói lại, Thẩm Giáng Niên vẫn rất tốt với những người xung quanh cô ấy, Tần Thư biết, phần lớn cô có thể chặn họng được Thẩm Giáng Niên, căn bản là vì Thẩm Giáng Niên không bận tâm đến cuộc trò chuyện giữa họ. Hay là không muốn nói nữa thôi.
Chỉ cần điều khiến Thẩm Giáng Niên bận lòng, ví dụ như Thẩm Thanh Hòa, thì Thẩm Giáng Niên càng không muốn nói, có lẽ thật sự không muốn nhắc đến. Mặc dù bây giờ, Thẩm Giáng Niên đã có Thẩm Thanh Hòa, nhưng ý nghĩa tồn tại của Lê Thiển vẫn rất quan trọng, giờ nhìn thấy hai người gây gỗ với nhau, sắp đánh nhau tới nơi, Tần Thư có cảm giác bỡ ngỡ vô cùng, "Buông ra!" Tần Thư muốn kéo hai người ra, Lê Thiển đẩy cô một cái, "Tên cầm thú này, cậu cút ra chỗ khác, để coi hôm nay cậu ấy có dám đánh mình không!" Tần Thư không kịp đề phòng, bị đẩy một cái lảo đảo, nếu không phải Thẩm Thanh Hòa đỡ lấy, đoán chừng đã đập vào cửa.
Lúc này Tần Thư mới cảm nhận được, cảm giác vững vàng kiên định, thực lực của Thẩm Thanh Hoà thực sự phi thường. Tần Thư ngẩn ra một giây, suy nghĩ chuyện này, hành động tiếp theo chính là bước lên phía trước, nhưng lần này đi kéo Thẩm Giáng Niên, "Giáng Niên, có chuyện gì thì chậm rãi mà nói, cậu thả Lê Thiển ra đi." Lê Thiển trừng mắt với cô, "Liên quan gì đến cậu? Bảo cậu tránh ra, không nghe thấy à?" Cô gái này trừng mắt một cái, biểu cảm thật hung dữ, nhớ đến kỹ năng dùng dao chặt cá của người này, Tần Thư rùng mình một cái.
"Lê Thiển, cậu thả ra trước đi." Thẩm Giáng Niên cũng lên tiếng, nhưng trong giọng điệu của cô lại không nghe ra được điều gì khác.
"Không thả!" Lê Thiển như muốn hơn thua, hung hăng nói: "Không phải cậu tóm mình trước sao? Sao, trước mặt Thẩm Thanh Hòa không dám làm trò, muốn bảo vệ hình tượng người phụ nữ đoan trang hiền thục à, không dám ra tay sao?" Giọng của Lê Thiển đầy khiêu khích, vừa nói vừa kéo cổ áo Thẩm Giáng Niên.
Tần Thư quay lại và liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà, gần như nói thẳng: "Sao cô lại không ngăn họ lại?" Huống chi, Lê Thiển còn nói đến Thẩm Thanh Hòa.
"Sao, phải đánh mới chịu thả ra đúng không?" Thẩm Giáng Niên cụp mắt xuống, lạnh lùng nói. Lê Thiển khịt mũi cười nói: "Đánh đi, mình chống mắt xem cậu đánh thế nào, một quyền này, cậu đánh đi, giữa chúng ta từ đây đoạn tuyệt tình cảm, không còn nữa!"
"..." Tần Thư không biết cãi nhau, càng không biết đánh nhau, "Hai người các cậu, làm bạn với nhau nhiều năm rồi, có thể nào bình tĩnh nói chuyện với nhau được không? Tình bạn nhiều năm như thế, nói chấm dứt là chấm dứt à?" Tần Thư đứng ở bên cạnh, sốt ruột, còn chưa kịp bắt đầu, Lê Thiển ánh mắt như đinh đóng cột.
"Lê Thiển, cậu có cần phải như thế không?" Thẩm Giáng Niên không nói nên lời, "Mình nói lại lần nữa, thả mình ra."
"Bớt nói nhảm đi!" Hai tay Lê Thiển dùng sức nắm, "Mình không thả đó! Là cậu động tay trước, mình nói cho cậu biết, cậu không đánh thì mình đánh cậu đó, giờ mình kêu cậu đánh, cậu không đánh thì đừng có trách mình."
"Cậu sao cứ khăng khăng như thế hả?"
"Phải đó! Là ai vô tâm hả?"
"Cậu thả ra!" Lửa giận của Thẩm Giáng Niên tựa hồ dâng lên, có chút không kiên nhẫn, cô thật sự giơ tay lên, Tần Thư giật mình, nhích lại gần, "Giáng Niên!" Sợ Thẩm Giáng Niên sẽ ra tay, Thẩm Giáng Niên ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Tần Thư một cái, "Đừng đánh, đều là bạn bè với nhau, chuyện không đáng để làm thế." Tần Thư sốt ruột khuyên ngăn.
"Lê Thiển, mình nói lại lần cuối, thả ra." Giọng Thẩm Giáng Niên lạnh đi.
"Mình cũng cho cậu cơ hội cuối, nếu như cậu không ra tay, thì mình một quyền đâm chết đứa vô sỉ như cậu!"
Thẩm Giáng Niên giơ tay, thật sự muốn đánh Lê Thiển, Tần Thư lại đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ tay Thẩm Giáng Niên, "Thẩm Giáng Niên, cậu đánh thật sao?" Giọng của Tần Thư có chút khó chịu, Thẩm Giáng Niên giãy giụa muốn thoát ra, sức của Tần Thư cũng không nhỏ, "Mình không biết tại sao các cậu lại thành thế này, nhưng mà Lê Thiển đối xử với cậu ra sao hả, không phải cậu biết rõ hơn ai khác sao? Bây giờ có niềm vui mới rồi, thì không thèm quan tâm đến cậu ấy nữa sao?" Giọng của Tần Thư đầy hơn thua, nghiêng đầu nhìn qua Thẩm Thanh Hòa, tiếp tục nói: "Hôm nay, các cậu nói cho rõ ràng đi, hoặc là giờ buông tay ra hết, nếu còn như vậy, mình sẽ dùng biện pháp mạnh với hai người." Tần Thư cũng hùa theo, trận chiến giữa hai người như biến thành tranh chấp giữa ba người, tình thế đi vào bế tắc.
Cho đến giờ, Thẩm Thanh Hòa vẫn không nói tiếng nào, cứ đứng ở đó, nhìn mọi người tự biên tự diễn. Bỗng chốc yên tĩnh được vài giây, rốt cuộc Thẩm Thanh Hòa cũng có động tĩnh, đi đến trước mặt ba người, trước tiên cô nắm tay Thẩm Giáng Niên, khẽ nói: "Thả ra đi."
Giống như một cái mật khẩu được thiết lập sẵn, một khi chạm vào, cánh cửa bí ẩn theo đúng lập trình mà mở ra.
"Để khách đến nhà nấu ăn vốn bất lịch sự, tôi sẽ nấu, hai người đi nghỉ đi." Thẩm Thanh Hoà đảo mắt nhìn Thẩm Giáng Niên, "Em có muốn ở lại giúp đỡ không?" Thẩm Giáng Niên không nhìn Thẩm Thanh Hòa mà gật đầu.
Lê Thiển bị Tần Thư lôi ra ngoài. Trong bếp chỉ còn lại hai người. Thẩm Thanh Hoà không nói gì, nhấc nắp lên, mùi thơm ngào ngạt, cá hầm vừa chín tới. Thẩm Giáng Niên một mình đứng ngơ ngác ở cửa, không muốn đi ra ngoài, nhưng mà Thẩm Thanh Hòa lại phớt lờ cô, có chút xấu hổ.
chỉ có một mình, ngơ ngác đứng ở cửa, không muốn đi ra ngoài, nhưng Thẩm Thanh Hoà lại phớt lờ cô, có chút xấu hổ.
Một lúc lâu sau, Thẩm Giáng Niên vẫn chưa biết bắt chuyện thế nào, "Thanh Hòa...." Thẩm Thanh Hoà lấy con cá ra, nhìn lướt qua, đợi cô nói, Thẩm Giáng Niên không khỏi đỏ mặt, "Người có muốn, muốn đóng cửa lại không?"
"Em thích thì đóng lại." Thẩm Thanh Hoà thu hồi ánh mắt, đậy cá lại, nhanh chóng để qua một bên, chuẩn bị làm món tiếp theo, măng hầm. Thẩm Thanh Hoà lột măng, Thẩm Giáng Niên nhìn vài lần, cảm thấy hơi xót, chưa cần Thẩm Thanh Hòa đồng ý đã giật lấy, "Để em làm cho."
Thẩm Thanh Hoà bắt đầu đun nước nóng, đứng bên cạnh nhìn Thẩm Giáng Niên vụng về bóc từng lớp măng, "Xong rồi." Thẩm Thanh Hoà lên tiếng ngăn lại. Măng tươi thái mỏng, bỏ vào trong nước lạnh rửa sơ qua. Hành ớt tỏi băm đã xong, khi chảo dầu nóng thì cho măng vào xào... Thẩm Giáng Niên chỉ có thể đứng nhìn, cô có chút bất an, Thẩm Thanh Hoà sao lại không hỏi gì hết vậy.
Có phải đang chờ cô chủ động nói không? Thẩm Thanh Hòa vẫn ung dung nấu ăn, trong khi Thẩm Giáng Niên đứng bên cạnh còn đang suy nghĩ lung tung. Chờ cho chảo được đậy kín và hầm măng, Thẩm Thanh rửa tay bằng nước sạch, Thẩm Giáng Niên đưa khăn, sau đó mời từ từ mở miệng, giọng trầm thấp, có chút làm nũng, "Trưởng quan ơi~"
Thẩm Thanh Hoà, người đang cúi đầu lau tay, dừng lại một chút, ậm ừ, nhướng mắt khóa chặt Thẩm Giáng Niên, rồi trả lại chiếc khăn cho cô. Thẩm Giáng Niên nắm lấy nó trong tay, thay vì treo nó lại, cô lại gần Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên đứng đó không nhúc nhích, như thể đồng ý với sự tiếp cận của cô, "Trưởng quan à~" Thẩm Giáng Niên lại gọi một tiếng. Cô muốn....
"Sao."
"Trưởng quan~" Giọng càng mềm hơn, cô muốn một cái....
"Sao ~"
"Trưởng quan ơi ~ Trưởng quan à~ " Khoảng cách càng gần hơn. Cô muốn một cái ôm....
"Lại đây." Thẩm Thanh Hòa mở lời mời, giống như hiểu được cô muốn gì. Thẩm Giáng Niên dựa qua, Thẩm Thanh Hoà cũng tiến lên một bước, ôm Thẩm Giáng Niên.
Muốn đến gần, thích được ôm. Mùi thơm của măng len lỏi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên có thể ngửi thấy trong hơi thở của mình, "Trưởng quan, sao người không hỏi em gì hết thế?" Vừa rồi là một màn căng thẳng như vậy.
"Em mong tôi hỏi em hả?" Thẩm Thanh Hòa ôm Thẩm Giáng Niên vào lòng, lòng bàn tay đặt sau lưng, vuốt ve chạm sờ, chọc Thẩm Giáng Niên khẽ ừ một tiếng, "Ừa, em cũng không biết nữa." Cô nhẹ nhàng nói.
"Thế em muốn tôi hỏi gì?" Bàn tay Thẩm Thanh Hòa lướt theo đường cong, xuống phía dưới, "Hỏi em, kỹ thuật diễn của em thế nào hả?" Đầu ngón tay Thẩm Thanh Hòa vẽ thành đường cong vòng vòng, khiến cả người Thẩm Giáng Niên tê dại, cô mím môi chịu đựng, "Hay là hỏi em, đã giải quyết được thắc mắc trong lòng chưa?" Tay dừng lại trên bờ mông cong, dùng sức xoa bóp một cái, Thẩm Giáng Niên chịu không nổi, khẽ thở dốc, khuôn mặt ửng hồng cọ cọ vào tai Thẩm Thanh Hoà, nhỏ giọng nói: "Thế mà cũng bị người phát hiện~ thế người cho bao nhiêu điểm~"
"Kỹ năng diễn xuất 0 điểm." Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu hôn lên tai Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên không vui hừ một tiếng, "Giá trị nhan sắc điểm tuyệt đối." Thẩm Thanh Hoà cắn nhẹ vào tai cô, thở ra một hơi rồi nói: "Sao lại tốn công như thế, có việc gì sao không đến hỏi tôi."