Chương 2
Bỗng nhiên sau lưng cảm giác lạnh lẽo, một cơn gió mùa hè thổi đến, Thẩm Giáng Niên đổ mồ hôi, sống lưng có chút lạnh, nhưng mà gương mặt lại càng nóng hơn.
"Tại sao lại phải gọi video cho cô?" Đầu óc Thẩm Giáng Niên dù chậm đến mức nào, cũng có chút phản ứng, người gọi điện có chút không bình thường.
"Để xem thử cô có đáng giá không." Giọng điệu rất bình thường, như thể đang nói về thời tiết hôm nay thế nào.
Thẩm Giáng Niên càng không hiểu, bên kia đang nói tiếng người sao?
Hay là cô hơi say và đầu óc không kịp phản ứng? Thẩm Giáng Niên hỏi ngược lại: "Có gì đáng chứ? Cô nói chuyện có thể có đầu có đuôi được không?" Chẳng phải họ đang nói về việc lỡ hẹn sao?
Đầu dây bên kia im lặng thêm vài giây, một lần nữa lại nói: "Nhìn ngoại hình và gương mặt của cô đi, có đáng để tôi tha thứ cho việc đến muộn không, đợi cô đến khuya có đáng không, và liệu có đáng để tôi trực tiếp đi đón cô hay không. "
Coi như đã nói rất rõ ràng, Thẩm Giáng Niên ảo tưởng, buột miệng nói: "Tôi nghĩ rằng cô đã tìm nhầm người, tôi không phải loại người tuỳ tiện như vậy." Cô không phải trẻ con, người bên kia cũng vậy, mà người bên kia vẫn là phụ nữ, không biết tại sao nhưng tự nhiên lại nghĩ đến chuyện nam nữ.
"A." Một tiếng cười khúc khích ở bên đầu bên kia, có lẽ tiếng cười này cũng chẳng mấy sâu xa, nhưng Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy rằng nó đầy mỉa mai và thờ ơ, ngọn lửa giữa hai lông mày của cô không thể che giấu được, nó bùng cháy lên, "Cô a cái gì chứ? Cô có biết là cô làm tôi khó chịu lắm không? Đòi nhìn mặt tôi với dáng người của tôi, cô là một người phụ nữ mà thái độ thì y chang mấy tên đàn ông háo sắc làm người ta thấy buồn nôn, không nói nữa, diện mạo tôi thế nào kệ tôi, còn cô đẹp ra sao thì kệ cô, cô có tư cách gì mà đi chê bai người khác?"
Thẩm Giáng Niên ở bên này liên tiếp bắn đạn, đổi lại chỉ là tiếng cười khẽ của đối phương, "Cô hiểu lầm tôi rồi, nhưng mà tôi cũng không muốn giải thích, nếu như cô không tự tin về diện mạo của bản thân, vậy thì thôi quên đi." Đối phương còn ừ một tiếng, tạm dừng rồi lại nói, "Chắc cô đã uống rượu, không biết có ai đi cùng cô không, nhưng mà cô vẫn nên uống ít lại." Tít, điện thoại đã tắt, miệng Thẩm Giáng Niên cũng đã mở ra, đang chờ phản kích lại, nào biết, đã bị người ta dập máy!
Ngọn lửa trong lòng bùng cháy hoàn toàn, bắt đầu đốt cháy sự tỉnh táo của Thẩm Giáng Niên, cô nhấn nút gọi lại, còn gằn lên, "Gửi ID WeChat của cô sang cho tôi." Nghĩ cô đây là cô gái dễ bắt nạt lắm à? Tốt xấu gì cô cũng đã sống mấy chục năm trên đời, quanh năm suốt tháng đều bôn ba ở bên ngoài, có chuyện gì mà chưa gặp qua chứ? Hôm nay lại bị một người dưng coi thường, Thẩm Giáng Niên không vui.
"Tại sao?"
"Không phải cô muốn gọi video với tôi à? Tôi đây muốn nhìn xem cô, xem cô đẹp như thế nào, mà lại có thể tự tin công kích người khác." Không dám nói quá, vẻ ngoài của Thẩm Giáng Niên chẳng thua bất kỳ ai, từ nhỏ đến lớn, không thiếu nam nữ ái mộ.
"Cô say rồi, có cơ hội nói sau."
"Đừng nói nhảm, là cô bắt đầu trước. Sao? Sợ rồi à?"
"Thẩm tiểu thư."
"Tôi không phải tiểu thư."
Tâm trạng khó chịu, nghe kiểu gì cũng khó ở.
"Vậy tôi nên gọi cô sao đây?" Giọng điệu bên kia vẫn không thay đổi.
"Gọi tên đầy đủ cho tôi, Thẩm Giáng Niên!" Sau khi nói xong, men rượu đã bắt đầu ngấm vào người, Thẩm Giáng Niên bắt đầu choáng váng, nhưng mà lý trí bảo cô phải biểu hiện chín chắn và khôn ngoan, nhưng mà miệng thì lại nói, "Gọi theo tôi một lần nữa, Thẩm Giáng Niên!" Chờ mà không thấy người ta trả lời, cô đưa ra mệnh lệnh, "Mau lên! Đọc theo tôi! Thẩm! Giáng! Niên!"
"Thẩm Giáng Niên...."
"Chờ đã, cô tên gì, tôi không biết tên cô, nói đi!"
".... Thẩm Thanh Hoà."
"Cô cũng họ Thẩm?"
"Cô rất thông minh."
"Cô bớt cà khịa tôi đi! Hôm nay, cô nhất định phải video với tôi, không video với tôi, tôi sẽ giết cô. Xem cô đẹp thế nào mà dám gọi tên tôi!"
".... Thẩm Giáng Niên, là cô bắt tôi gọi tên cô mà?"
"Đừng nói nhiều, kết bạn WeChat với tôi, không kết bạn thì cô là kẻ hèn."
balabala... Thẩm Giáng Niên lặp lại WeChat của mình vài lần, hét lên, nhanh chóng kết bạn với tôi và sau đó cúp máy.
Chỉ mất vài giây, danh bạ hiện ra một người bạn mới, cô bấm vào xem, bức ảnh là bức ảnh đẹp, góc cạnh sắc nét nhưng vẫn mềm mại. Thẩm Giáng Niên hơi say mà nhìn chằm chằm vào bức ảnh nhỏ một lúc lâu, càng nhìn càng cảm thấy... Thật ~ tốt ~ để ~ nhìn~ kìa. Lông mày và đôi mắt rất giống một diễn viên nổi tiếng trong nước, mà nữ diễn viên đó là diễn viên mà Thẩm Giáng Niên thích, trong lúc người đó còn chưa biết gì thì đã được Thẩm Giáng Niên tôn làm nữ thần. Gương mặt trong bức ảnh quá nhỏ, mở lớn lên thì bị vỡ nét, nhưng mà lại chẳng có chút tỳ vết nào, cũng không biết tấm ảnh này có phải là nữ thần của cô hay không.
Người này tìm đâu ra tấm ảnh đại diện như thế chứ? Mọi người đều nói thiếu cái gì thì tìm cái đó, chắc chắn Thẩm Thanh Hoà rất khó coi cho nên mới chọn một tấm ảnh của phụ nữ xinh đẹp làm ảnh đại diện. Thẩm Giáng Niên nói được thì làm được, trực tiếp đồng ý kết bạn WeChat, cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp gọi video.
Một khuôn mặt xinh đẹp lọt vào tầm mắt, Thẩm Giáng Niên chớp mắt, người trong video là người sống, không phải ảnh chụp, cũng không có nhỏ như trong ảnh đại diện, là người thật hàng thật giá thật, ở phía sau có đèn sáng chói, làm Thẩm Thanh Hoà như toả ánh hào quang.
Đẹp! Đẹp! Rất là đẹp! Này như là bản sao của nữ thần của cô, không đúng, là bản nâng cấp, gương mặt của nữ thần có chút đầy đặn, nhưng mà qua màn ảnh thì lại có chút mập lên, thiếu một phần thì lại gầy, bây giờ thì vừa đủ, rất thanh tú. Đừng trách Thẩm Giáng Niên nông cạn, đáy của cô ấy đủ sâu, người đẹp hơn cô cũng không ít, nhưng mà đẹp đến động lòng người thì đây là người đầu tiên. Ánh mắt lần đầu tiên nhìn Thẩm Thanh Hoà, lại muốn nhìn lần thứ hai, giọng điệu của cô ấy có vẻ lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy thì lại cảm thấy cô ấy rất ôn nhu, bây giờ cũng vậy, không lạnh lùng chút nào, giống như người vừa rồi gọi điện thoại không phải là cô ấy vậy.
Cách một màn hình, hai ánh mắt chạm nhau, ánh mắt của Thẩm Thanh Hoà rất ôn nhu, có lẽ là do ban đêm, nên bị ánh sáng phủ lên một tầng ôn nhu, thật sự không cảm thấy lãnh đạm chút nào. Tim Thẩm Giáng Niên trong phút chốc bị khuấy động. Đôi mắt đen của Thẩm Giáng Niên sáng lên, đôi mắt sâu thẩm kia, liệu có cất giấu một ngôi sao trong đó không?
Thẩm Giáng Niên nhìn chăm chú vài giây, vẫn không động đậy, Thẩm Thanh Hoà nói, "Nhìn đủ chưa? Tôi cúp máy."
"Chờ đã!" Miệng Thẩm Giáng Niên so với đầu còn nhanh hơn, gọi xong lại dừng vài giây, mới nhớ để hỏi, "Cô còn chưa nói kết quả."
"Kết quả gì?"
"Bớt giả ngu đi!" Thẩm Giáng Niên đột nhiên lo lắng, muốn biết kết quả, cô muốn biết ở trong mắt Thẩm Thanh Hoà cô như thế nào, cô sẽ không thừa nhận cô để ý, nhưng mà cô muốn biết, thậm chí rất để ý đến đáp án.
"Thẩm Giáng Niên."
Thẩm Giáng Niên cứ như vậy mà nhìn, thấy tên của bản thân được gọi lên từ đôi môi hồng nhuận kia, tựa hồ có hương vị khác, trong lòng đột nhiên có chút dại, "Hửm?" Hiếm khi cô nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sợ bỏ lỡ cái gì, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào môi Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà khẽ mím môi, đôi môi đầy đặn có độ cong hấp dẫn, hôm nay trời mùa hè nóng như vậy, Thẩm Giáng Niên bây giờ vẫn còn nóng.
"Chỗ bên cô tối qua, tôi không nhìn thấy rõ cô." Thẩm Thanh Hoà cuối cùng cũng nói ra.
"A!" Sau đó Thẩm Giáng Niên mới nhận ra cô đang ở trên ban công mờ mịt, có lẽ cô nhìn thấy ánh sáng sau lưng Thẩm Thanh Hoà khiến cô lầm tưởng đang ở trong thế giới sáng sủa, "Chờ một chút."
Màn ảnh đột nhiên rung chuyển... 2 phút sau, Thẩm Thanh Hoà nghe thấy tiếng nước chảy, 5 phút sau, màn ảnh lại rung chuyển lần nữa, Thẩm Giáng Niên đột nhiên thở ra một hơi, "Được rồi." Cô trở mình, màn ảnh lại hạ xuống, giải thích một chút, "Hôm nay tôi, ừm, hôm nay tôi... bây giờ không mang túi xách bên người, không mang bất cứ đồ trang điểm gì cả, vừa rồi bận rộn đến đổ mồ hôi, mới rửa mặt xong, cho nên đây là mặt mộc của tôi, nhưng mà hôm nay tôi thật sự rất mệt, cho nên trạng thái không được tốt lắm, bình thường tôi đẹp hơn bây giờ rất nhiều lần. Nếu tôi mà trang điểm lên thì đẹp hơn bây giờ gấp N lần." Cô ấy nói dong dài, không biết là muốn diễn đạt điều gì.
Camera trực tiếp đối diện ngực Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên không biết biểu cảm của Thẩm Thanh Hoà lúc này thế nào, cũng muốn biết lắm nhưng mà lại không dám....
"Cô cao bao nhiêu?" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên hỏi.
"Đi chân trần thì 1m67... không phải, ý tôi là chiều cao của tôi rất chuẩn...." Tại sao cô lại muốn nói chân trần chưa? Cô không phải là người thô tục như thế, não giống như bị kẹp chặt, làm sao bây giờ!
"Ừm." Thẩm Thanh Hoà không có vẻ gì khác thường, "Để tôi xem vóc dáng cô như thế nào đi."
"Thẩm Thanh Hoà."
"Ừm."
"Tôi ở trong mắt cô cho dù có đẹp hay không, nhưng mà mong từ cái nhìn đầu tiên của cô, hãy khen tôi đẹp."
"Được." Thẩm Thanh Hoà đáp ứng rất sảng khoái.
Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, hừ một tiếng để tinh thần phấn chấn lên, chuyển camera lên kèm theo tâm trạng khó diễn tả, giống như là lúc này là trận đấu sinh tử.
"Cô rất đẹp." Thẩm Thanh Hoà nói.
"...." Thẩm Giáng Niên không ngờ Thẩm Thanh Hoà lại chịu phối hợp với cô, cô chỉ dám hy vọng cô ấy phối hợp chút thôi, ai ngờ lại thật sự phối hợp, cô lại cảm thấy có chút buồn, "Cô không cần như thế." Trong giọng nói có chút phiền muộn.
"Thẩm Giáng Niên."
"Hửm?"
"Cô mấy giờ xong việc?"
"Không biết nữa." Thẩm Giáng Niên vẫn còn đắm chìm trong phiền muộn.
"Tôi chờ cô."
Thẩm Giáng Niên không có phản ứng, lộ ra một chút sững sờ, Thẩm Thanh Hoà nói: "Khi nào xong việc thì nói cho tôi biết, tôi đến đón cô."
"Tại sao lại phải gọi video cho cô?" Đầu óc Thẩm Giáng Niên dù chậm đến mức nào, cũng có chút phản ứng, người gọi điện có chút không bình thường.
"Để xem thử cô có đáng giá không." Giọng điệu rất bình thường, như thể đang nói về thời tiết hôm nay thế nào.
Thẩm Giáng Niên càng không hiểu, bên kia đang nói tiếng người sao?
Hay là cô hơi say và đầu óc không kịp phản ứng? Thẩm Giáng Niên hỏi ngược lại: "Có gì đáng chứ? Cô nói chuyện có thể có đầu có đuôi được không?" Chẳng phải họ đang nói về việc lỡ hẹn sao?
Đầu dây bên kia im lặng thêm vài giây, một lần nữa lại nói: "Nhìn ngoại hình và gương mặt của cô đi, có đáng để tôi tha thứ cho việc đến muộn không, đợi cô đến khuya có đáng không, và liệu có đáng để tôi trực tiếp đi đón cô hay không. "
Coi như đã nói rất rõ ràng, Thẩm Giáng Niên ảo tưởng, buột miệng nói: "Tôi nghĩ rằng cô đã tìm nhầm người, tôi không phải loại người tuỳ tiện như vậy." Cô không phải trẻ con, người bên kia cũng vậy, mà người bên kia vẫn là phụ nữ, không biết tại sao nhưng tự nhiên lại nghĩ đến chuyện nam nữ.
"A." Một tiếng cười khúc khích ở bên đầu bên kia, có lẽ tiếng cười này cũng chẳng mấy sâu xa, nhưng Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy rằng nó đầy mỉa mai và thờ ơ, ngọn lửa giữa hai lông mày của cô không thể che giấu được, nó bùng cháy lên, "Cô a cái gì chứ? Cô có biết là cô làm tôi khó chịu lắm không? Đòi nhìn mặt tôi với dáng người của tôi, cô là một người phụ nữ mà thái độ thì y chang mấy tên đàn ông háo sắc làm người ta thấy buồn nôn, không nói nữa, diện mạo tôi thế nào kệ tôi, còn cô đẹp ra sao thì kệ cô, cô có tư cách gì mà đi chê bai người khác?"
Thẩm Giáng Niên ở bên này liên tiếp bắn đạn, đổi lại chỉ là tiếng cười khẽ của đối phương, "Cô hiểu lầm tôi rồi, nhưng mà tôi cũng không muốn giải thích, nếu như cô không tự tin về diện mạo của bản thân, vậy thì thôi quên đi." Đối phương còn ừ một tiếng, tạm dừng rồi lại nói, "Chắc cô đã uống rượu, không biết có ai đi cùng cô không, nhưng mà cô vẫn nên uống ít lại." Tít, điện thoại đã tắt, miệng Thẩm Giáng Niên cũng đã mở ra, đang chờ phản kích lại, nào biết, đã bị người ta dập máy!
Ngọn lửa trong lòng bùng cháy hoàn toàn, bắt đầu đốt cháy sự tỉnh táo của Thẩm Giáng Niên, cô nhấn nút gọi lại, còn gằn lên, "Gửi ID WeChat của cô sang cho tôi." Nghĩ cô đây là cô gái dễ bắt nạt lắm à? Tốt xấu gì cô cũng đã sống mấy chục năm trên đời, quanh năm suốt tháng đều bôn ba ở bên ngoài, có chuyện gì mà chưa gặp qua chứ? Hôm nay lại bị một người dưng coi thường, Thẩm Giáng Niên không vui.
"Tại sao?"
"Không phải cô muốn gọi video với tôi à? Tôi đây muốn nhìn xem cô, xem cô đẹp như thế nào, mà lại có thể tự tin công kích người khác." Không dám nói quá, vẻ ngoài của Thẩm Giáng Niên chẳng thua bất kỳ ai, từ nhỏ đến lớn, không thiếu nam nữ ái mộ.
"Cô say rồi, có cơ hội nói sau."
"Đừng nói nhảm, là cô bắt đầu trước. Sao? Sợ rồi à?"
"Thẩm tiểu thư."
"Tôi không phải tiểu thư."
Tâm trạng khó chịu, nghe kiểu gì cũng khó ở.
"Vậy tôi nên gọi cô sao đây?" Giọng điệu bên kia vẫn không thay đổi.
"Gọi tên đầy đủ cho tôi, Thẩm Giáng Niên!" Sau khi nói xong, men rượu đã bắt đầu ngấm vào người, Thẩm Giáng Niên bắt đầu choáng váng, nhưng mà lý trí bảo cô phải biểu hiện chín chắn và khôn ngoan, nhưng mà miệng thì lại nói, "Gọi theo tôi một lần nữa, Thẩm Giáng Niên!" Chờ mà không thấy người ta trả lời, cô đưa ra mệnh lệnh, "Mau lên! Đọc theo tôi! Thẩm! Giáng! Niên!"
"Thẩm Giáng Niên...."
"Chờ đã, cô tên gì, tôi không biết tên cô, nói đi!"
".... Thẩm Thanh Hoà."
"Cô cũng họ Thẩm?"
"Cô rất thông minh."
"Cô bớt cà khịa tôi đi! Hôm nay, cô nhất định phải video với tôi, không video với tôi, tôi sẽ giết cô. Xem cô đẹp thế nào mà dám gọi tên tôi!"
".... Thẩm Giáng Niên, là cô bắt tôi gọi tên cô mà?"
"Đừng nói nhiều, kết bạn WeChat với tôi, không kết bạn thì cô là kẻ hèn."
balabala... Thẩm Giáng Niên lặp lại WeChat của mình vài lần, hét lên, nhanh chóng kết bạn với tôi và sau đó cúp máy.
Chỉ mất vài giây, danh bạ hiện ra một người bạn mới, cô bấm vào xem, bức ảnh là bức ảnh đẹp, góc cạnh sắc nét nhưng vẫn mềm mại. Thẩm Giáng Niên hơi say mà nhìn chằm chằm vào bức ảnh nhỏ một lúc lâu, càng nhìn càng cảm thấy... Thật ~ tốt ~ để ~ nhìn~ kìa. Lông mày và đôi mắt rất giống một diễn viên nổi tiếng trong nước, mà nữ diễn viên đó là diễn viên mà Thẩm Giáng Niên thích, trong lúc người đó còn chưa biết gì thì đã được Thẩm Giáng Niên tôn làm nữ thần. Gương mặt trong bức ảnh quá nhỏ, mở lớn lên thì bị vỡ nét, nhưng mà lại chẳng có chút tỳ vết nào, cũng không biết tấm ảnh này có phải là nữ thần của cô hay không.
Người này tìm đâu ra tấm ảnh đại diện như thế chứ? Mọi người đều nói thiếu cái gì thì tìm cái đó, chắc chắn Thẩm Thanh Hoà rất khó coi cho nên mới chọn một tấm ảnh của phụ nữ xinh đẹp làm ảnh đại diện. Thẩm Giáng Niên nói được thì làm được, trực tiếp đồng ý kết bạn WeChat, cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp gọi video.
Một khuôn mặt xinh đẹp lọt vào tầm mắt, Thẩm Giáng Niên chớp mắt, người trong video là người sống, không phải ảnh chụp, cũng không có nhỏ như trong ảnh đại diện, là người thật hàng thật giá thật, ở phía sau có đèn sáng chói, làm Thẩm Thanh Hoà như toả ánh hào quang.
Đẹp! Đẹp! Rất là đẹp! Này như là bản sao của nữ thần của cô, không đúng, là bản nâng cấp, gương mặt của nữ thần có chút đầy đặn, nhưng mà qua màn ảnh thì lại có chút mập lên, thiếu một phần thì lại gầy, bây giờ thì vừa đủ, rất thanh tú. Đừng trách Thẩm Giáng Niên nông cạn, đáy của cô ấy đủ sâu, người đẹp hơn cô cũng không ít, nhưng mà đẹp đến động lòng người thì đây là người đầu tiên. Ánh mắt lần đầu tiên nhìn Thẩm Thanh Hoà, lại muốn nhìn lần thứ hai, giọng điệu của cô ấy có vẻ lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy thì lại cảm thấy cô ấy rất ôn nhu, bây giờ cũng vậy, không lạnh lùng chút nào, giống như người vừa rồi gọi điện thoại không phải là cô ấy vậy.
Cách một màn hình, hai ánh mắt chạm nhau, ánh mắt của Thẩm Thanh Hoà rất ôn nhu, có lẽ là do ban đêm, nên bị ánh sáng phủ lên một tầng ôn nhu, thật sự không cảm thấy lãnh đạm chút nào. Tim Thẩm Giáng Niên trong phút chốc bị khuấy động. Đôi mắt đen của Thẩm Giáng Niên sáng lên, đôi mắt sâu thẩm kia, liệu có cất giấu một ngôi sao trong đó không?
Thẩm Giáng Niên nhìn chăm chú vài giây, vẫn không động đậy, Thẩm Thanh Hoà nói, "Nhìn đủ chưa? Tôi cúp máy."
"Chờ đã!" Miệng Thẩm Giáng Niên so với đầu còn nhanh hơn, gọi xong lại dừng vài giây, mới nhớ để hỏi, "Cô còn chưa nói kết quả."
"Kết quả gì?"
"Bớt giả ngu đi!" Thẩm Giáng Niên đột nhiên lo lắng, muốn biết kết quả, cô muốn biết ở trong mắt Thẩm Thanh Hoà cô như thế nào, cô sẽ không thừa nhận cô để ý, nhưng mà cô muốn biết, thậm chí rất để ý đến đáp án.
"Thẩm Giáng Niên."
Thẩm Giáng Niên cứ như vậy mà nhìn, thấy tên của bản thân được gọi lên từ đôi môi hồng nhuận kia, tựa hồ có hương vị khác, trong lòng đột nhiên có chút dại, "Hửm?" Hiếm khi cô nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, sợ bỏ lỡ cái gì, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào môi Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà khẽ mím môi, đôi môi đầy đặn có độ cong hấp dẫn, hôm nay trời mùa hè nóng như vậy, Thẩm Giáng Niên bây giờ vẫn còn nóng.
"Chỗ bên cô tối qua, tôi không nhìn thấy rõ cô." Thẩm Thanh Hoà cuối cùng cũng nói ra.
"A!" Sau đó Thẩm Giáng Niên mới nhận ra cô đang ở trên ban công mờ mịt, có lẽ cô nhìn thấy ánh sáng sau lưng Thẩm Thanh Hoà khiến cô lầm tưởng đang ở trong thế giới sáng sủa, "Chờ một chút."
Màn ảnh đột nhiên rung chuyển... 2 phút sau, Thẩm Thanh Hoà nghe thấy tiếng nước chảy, 5 phút sau, màn ảnh lại rung chuyển lần nữa, Thẩm Giáng Niên đột nhiên thở ra một hơi, "Được rồi." Cô trở mình, màn ảnh lại hạ xuống, giải thích một chút, "Hôm nay tôi, ừm, hôm nay tôi... bây giờ không mang túi xách bên người, không mang bất cứ đồ trang điểm gì cả, vừa rồi bận rộn đến đổ mồ hôi, mới rửa mặt xong, cho nên đây là mặt mộc của tôi, nhưng mà hôm nay tôi thật sự rất mệt, cho nên trạng thái không được tốt lắm, bình thường tôi đẹp hơn bây giờ rất nhiều lần. Nếu tôi mà trang điểm lên thì đẹp hơn bây giờ gấp N lần." Cô ấy nói dong dài, không biết là muốn diễn đạt điều gì.
Camera trực tiếp đối diện ngực Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên không biết biểu cảm của Thẩm Thanh Hoà lúc này thế nào, cũng muốn biết lắm nhưng mà lại không dám....
"Cô cao bao nhiêu?" Thẩm Thanh Hoà đột nhiên hỏi.
"Đi chân trần thì 1m67... không phải, ý tôi là chiều cao của tôi rất chuẩn...." Tại sao cô lại muốn nói chân trần chưa? Cô không phải là người thô tục như thế, não giống như bị kẹp chặt, làm sao bây giờ!
"Ừm." Thẩm Thanh Hoà không có vẻ gì khác thường, "Để tôi xem vóc dáng cô như thế nào đi."
"Thẩm Thanh Hoà."
"Ừm."
"Tôi ở trong mắt cô cho dù có đẹp hay không, nhưng mà mong từ cái nhìn đầu tiên của cô, hãy khen tôi đẹp."
"Được." Thẩm Thanh Hoà đáp ứng rất sảng khoái.
Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, hừ một tiếng để tinh thần phấn chấn lên, chuyển camera lên kèm theo tâm trạng khó diễn tả, giống như là lúc này là trận đấu sinh tử.
"Cô rất đẹp." Thẩm Thanh Hoà nói.
"...." Thẩm Giáng Niên không ngờ Thẩm Thanh Hoà lại chịu phối hợp với cô, cô chỉ dám hy vọng cô ấy phối hợp chút thôi, ai ngờ lại thật sự phối hợp, cô lại cảm thấy có chút buồn, "Cô không cần như thế." Trong giọng nói có chút phiền muộn.
"Thẩm Giáng Niên."
"Hửm?"
"Cô mấy giờ xong việc?"
"Không biết nữa." Thẩm Giáng Niên vẫn còn đắm chìm trong phiền muộn.
"Tôi chờ cô."
Thẩm Giáng Niên không có phản ứng, lộ ra một chút sững sờ, Thẩm Thanh Hoà nói: "Khi nào xong việc thì nói cho tôi biết, tôi đến đón cô."