Chương 17
Cái tên môi hồng răng trắng này liên tục nhìn chằm chằm vào công chúa điện hạ, khiến Paul càng lúc càng cảm thấy nguy hiểm.
Anh ta tuy trẻ trung, nhưng nhìn còn thật không đẹp trai sáng sủa bằng cái tên này, cứ như mới xuống khỏi giường ai đó, cả người tràn đầy ý vị quyến rũ.
"Đi mau!" Giọng điệu Paul nghe rất không tốt.
"..." Văn Thu Tỉnh theo tiếng nhìn lại, thấy một người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn rất hoạt bát, thân hình cao lớn, ăn mặc phong cách.
Mặt đương nhiên là đoan chính đẹp trai.
Chỉ là không có khí chất quý tộc tự nhiên lan toả khắp từ trong ra ngoài như Will.
Kỳ cục.
Mỗi lần nhìn thấy đàn ông trẻ trung đẹp trai, Văn Thu Tỉnh đều không nhịn được mà so sánh đối phương với Will, sau đó sung sướng đi đến một kết luận, rằng những người đó gộp lại cũng không sánh nổi một đầu ngón tay của Will.
"Đua ngựa với công chúa? Cậu thật đúng là không biết tự lượng sức mình." Người đàn ông dẫn đường đột nhiên mở miệng.
"Há, sao anh đánh rắm nhiều vậy?" Văn Thu Tỉnh lạnh lùng đáp trả.
Đùa à, cậu không dám cãi nhau với chủ trang viên là một chuyện, mắng một tên người hầu lại là chuyện khác.
Xì, cái thứ chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, xem thường ai chứ.
Paul bị mắng tái cả mặt mày, thế nhưng vướng bởi lời dặn dò của công chúa điện hạ, chỉ có thể cười lạnh một tiếng.
Vậy nên Văn Thu Tỉnh đành tự mình chọn ngựa, ngay cả tình trạng lúc thường của bọn nó thế nào cũng không muốn hỏi đối phương.
Bởi vì không thèm để ý đến loại người như vậy.
Cơ mà... công chúa?
Phản xạ hình cung của Văn Thu Tỉnh quả là đủ dài, bây giờ mới phát hiện điểm sáng trong lời nói của người ta.
Thì ra vị kia chính là công chúa đế quốc mà Will muốn dẫn cậu đến chào hỏi...
Đúng là trẻ mãi không già, dung nhan bất lão.
Tròn 140 tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ 40 ra mặt mà thôi.
Thanh niên chuyển tầm mắt, quyết định giả vờ như mình không biết.
Dưới ánh mắt miệt thị của anh chàng KY, Văn Thu Tỉnh chọn một con ngựa đực toàn thân đen bóng, dắt nó đi ra ngoài.
Paul nhìn cậu nhóc trẻ tuổi chọn con ngựa này, giật giật môi muốn nói gì đó, có điều cuối cùng vẫn im lặng.
Trước khi lên ngựa, Văn Thu Tỉnh mở cúc áo vest, cởi ra đặt cẩn thận trên lan can, còn có ca-ra-vat Will thắt cho cậu, cũng cùng để trên áo.
Nói thật, cậu đã gần ba, bốn tháng không cưỡi ngựa, lần trước đây vẫn là lúc về nhà nghỉ đông...
Thấy vật nhớ người, vuốt ve mặt ngựa ngăm đen, trong lồng ngực nổi lên một luồng nhiệt huyết muốn tranh cho mình chút khí phách, thời gian trong nháy mắt chuyển biến thành nỗi nhớ nhà đầy chua xót.
Nhưng không phải cậu đã xuyên việt ư, cứ sống tốt là được rồi.
Văn Thu Tỉnh nghĩ như thế, nhấc chân giẫm bàn đạp, nhảy lên lưng ngựa.
Áo sơmi màu trắng bị cậu kéo ra khỏi quần một cách thô lỗ, vạt áo phóng đãng bất kham bay lượn trong không trung.
Sau đó cứ giống như chuyện ăn cơm uống nước thường tình, thử thuần phục tuấn mã dưới khố, nhân tình của công chúa – Paul nhìn mà lộ ra sắc mặt nghiêm nghị.
Chưa tới năm phút đồng hồ, Văn Thu Tỉnh đã cảm thấy mình và ngựa rèn luyện khá ổn rồi: "Giá!"
Tay cậu cầm một cái roi, đánh ngựa chạy tới bên cạnh công chúa Khấu Nhân.
Người phụ nữ lạnh lùng diễm lệ đứng bên kia, khẽ nhếch đuôi lông mày hơi rậm, chờ cậu tiến đến.
"Đua thế nào?" Văn Thu Tỉnh hỏi.
"Ngươi quyết định." Công chúa Khấu Nhân rất cao ngạo.
"Tốt thôi." Văn Thu Tỉnh nói: "Vậy thì so tốc độ, chạy mười vòng."
"Được." Khấu Nhân gật đầu.
Sau đó liếc mắt ra hiệu cho Paul, bảo y nổ súng.
Bruce đang tìm người khắp trang viên, chợt nghe một tiếng súng vang, từ phía sâu trong trang viên truyền đến.
"Có chuyện gì xảy ra?" Ông lập tức nhíu mày lại.
Người nghe thấy tiếng súng này không chỉ là Bruce, còn có hai vị thanh niên quý tộc đang nói chuyện tại thư phòng.
Phong Đình nhanh chóng đứng dậy, nói với Allyall: "Xin lỗi, tôi phải đến xem."
Sau đó liền vội vã rời khỏi thư phòng.
Allyall cũng rất nghi ngờ, thế nhưng thân là chủ nhân trang viên, hắn không cho là sẽ có hỗn loạn xảy ra dưới mắt mình.
"Bruce, chuyện gì vậy?" Allyall vừa đi xuống lầu dưới, vừa bấm gọi Bruce.
"Thưa bá tước, tôi đang kiểm tra." Đối mặt với sự dò hỏi từ Allyall, Bruce chảy mồ hôi.
Nếu như trong trang viên thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì không thể nghi ngờ rằng đó là do ông thất trách.
Trong bất chợt, tất cả mọi người đều chạy về phía tiếng súng vang lên.
Lúc Bruce đến nơi, Phong Đình và Allyall cũng lần lượt trình diện.
Tất cả mọi người cực kỳ kinh ngạc nhìn hai con ngựa đang chạy như bay trên trường đua... Hoặc là nói, bọn họ đang nhìn người trên lưng ngựa.
Một là công chúa xinh đẹp đế quốc, cũng tức là bà cố của Allyall.
Dù cho đã có tuổi, vẫn cực kì mạnh mẽ.
Một là thanh niên dáng người tiêu sái, áo sơ mi trắng như tuyết tung bay, cưỡi tuấn mã màu đen, lúc phi ngựa qua chỗ họ, một đoạn eo trắng trẻo như ẩn như hiện dưới lớp áo.
"Bá tước người xem..." Bruce rất kinh ngạc: "Vậy mà lại là Văn tiên sinh đua ngựa với công chúa điện hạ."
Đây đúng là chuyện khiến người khiếp sợ.
Vì bọn họ đều biết, Khấu Nhân công chúa tính tình cổ quái, chỉ cảm thấy hứng thú đối với những người đàn ông bà muốn sủng hạnh.
"Ầy..." Bruce nghĩ tới đây, không khỏi liếc nhìn bạn đời của Văn tiên sinh – Will tiên sinh.
Nói thật, nếu như công chúa thật sự coi trọng Văn tiên sinh, thì dù Văn tiên sinh kết hôn rồi cũng trốn không thoát.
Bàn tay Phong Đình nắm chặt lan can, đôi mắt từ lâu đã đi theo người yêu trên lưng ngựa, không hề chú ý tới ánh mắt kì lạ của Bruce.
"Quá nhanh..." Tim Phong Đình đập nhanh hơn, cảm thấy khó thở: "Allyall, nhanh bảo họ dừng lại!"
Y quay đầu yêu cầu Allyall, lần đầu tiên mất phong độ trước mặt mọi người.
"Xin lỗi." Allyall từ chối: "Đây là cuộc đua của bà cố, ta không có quyền nhúng tay, Will."
Sau đó dừng lại, nhắc nhở một câu: "Tốt nhất là anh cũng đừng quấy nhiễu cậu ta, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng."
Phong Đình: "..."
Phong Đình sơ ý bóp nát lan can, Bruce nhìn mà hít vào một ngụm khí lạnh.
...
Cuối cùng ông cũng tin vị Will tiên sinh thoạt nhìn ôn nhã này đã từng cứu bá tước.
"Ta sẽ gọi Paul tới hỏi." Allyall cau mày, sai Bruce đi gọi người.
Một lúc sau, Paul chậm rãi đi tới, cúi chào Allyall: "Ngài bá tước."
"Tại sao bà cố lại đột nhiên đua ngựa với khách?" Allyall hỏi.
"Tôi cũng không rõ lắm." Paul nói: "Có thể là do cậu chàng kia khiêu khích công chúa điện hạ."
Vừa dứt lời, Paul cảm nhận được có một ánh mắt đáng sợ theo dõi mình, khiến lưng y như chạm phải gai.
"..." Paul thuận tầm mắt quay đầu, thấy được khôn mặt lạnh lẽo của một người đàn ông xa lạ.
"Cậu đang nói gì?" Ngữ khí người đàn ông kia rất bất thiện.
"... Tôi chỉ là thuật lại sự thực." Paul thấp thỏm: "Là chính cậu ta chủ động đua tốc độ với công chúa điện hạ."
"Bao nhiêu vòng?" Allyall hỏi.
"Mười vòng." Paul đáp.
"Hiện tại đã được mấy vòng rồi?" Phong Đình vừa nhìn chằm chằm trường đua vừa hỏi.
"Hẳn là... khoảng ba vòng..." Paul không biết người đàn ông này có thân phận gì, chỉ biết khí thế của đối phương khiến y sợ hãi.
Xem ra, thân phận của thanh niên đang đua cùng công chúa điện hạ cũng không đơn giản.
Paul vì nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Phong Đình tập trung tinh thần nhìn Văn Thu Tỉnh, tạm thời không rảnh lo chuyện khác.
Tốc độ của hai người trong trường đua quá nhanh, hai chú ngựa đen và đỏ thẫm như hình với bóng, lại tiếp tục gào thét lướt qua trước mặt họ.
Nhìn cảnh tượng này, trái tim Phong Đình hãi hùng khiếp vía, sắp thở không được.
Nếu không phải sợ mình tùy tiện mở miệng sẽ ảnh hưởng Văn Thu Tỉnh, hắn đã cao giọng khiến cuộc tranh tài này dừng lại.
"..." Người đàn ông lại buồn bực bóp nát một mảnh lan can, quay đầu nói với Allyall: "Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, tôi sẽ lập tức rời khỏi trang viên của anh."
Allyall bị giận chó đánh mèo không nói gì: "..."
Nuốt giận vào bụng cõng nồi thay bà cố. (cõng nồi = gánh tội)
Trong lòng vẫn đang nghĩ, liên quan rắm gì đến mình...
Mà lúc này, Văn Thu Tỉnh đang đua cùng bà cô cảm thấy nhiệt huyết sôi trào khắp người!
Mẹ nó sướng quá đi mất!
Tuấn mã màu đen dưới khố có vẻ còn dũng mãnh hơn ngựa trên thảo nguyên, tốc độ gấp ba ngựa bình thường!
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là cảm giác cả người cứ như đang bay vậy!
Ngay cả linh hồn cũng mọc cánh, nhảy còn nhanh hơn cả thiên hầu!
Aaaaaaaaaa!
Văn Thu Tỉnh gào thét trong lòng, bề ngoài lại vẫn cứ ngầu đến không biên giới.
Bởi vì cậu biết rất nhiều người ở đây đang nhìn, cậu không thể thua một bà cô chân tay lẩm cẩm được.
Bằng không một chàng trai mới 20 ra mặt còn sống thế nào ở thời đại tinh tế không quen nhân sinh địa này nữa.
Nhìn thanh niên càng chạy càng nhanh, công chúa Khấu Nhân chửi thầm, biết là lần này không thể thắng.
Thế nhưng việc cưỡi ngựa không phải là kỹ năng bà am hiểu nhất, dù thua cũng không có cái gì đáng thẹn.
Là một trưởng bối đã hơn một trăm tuổi, tâm thái của công chúa Khấu Nhân rất tốt.
Vòng thứ mười, Paul đứng ở cuối đường đua, trợn mắt há mồm mà nhìn thanh niên dẫn trước công chúa điện hạ về đích đầu tiên.
"Oaaa ——"thanh niên rạng rỡ siết chặt dây cương hô to, vui vẻ như một chú khỉ con.
Trái tim đang lo âu của Phong Đình cậu bạn đời cán đích mà hạ xuống, sau đó lại bay lên thật cao, tươi cười nhìn bạn đời, cảm thấy tự hào vui sướng thay.
"Thu Thu!"
Cuối cùng hắn cũng gọi lên hai tiếng vừa rồi vẫn luôn không dám gọi.
Nghe thấy giọng Will, Văn Thu Tỉnh quay ngựa lại nhìn sang: "Đây!"
Ánh mắt sáng lấp lánh của thanh niên cùng với nụ cười oai phong lẫm liệt khiến người yêu thích đến nỗi muốn phát điên.
"..." Phong Đình được bạn đời đáp lại, trông cứ như ngớ ngẩn, chỉ có thể đứng tại chỗ cũ cười khúc khích.
Chậc chậc, nói thế nào nhỉ, nhìn Will đang canh giữ ngoài lan can, chẳng khác gì fan cuồng.
Để tỏ lòng an ủi, Văn Thu Tỉnh tặng hắn một cái hôn gió.
Phong Đình như ngừng thở, dáng vẻ hạnh phúc kia sắp lộ rõ trên mặt.
Người xung quanh nhìn mà sửng sốt, rồi lại có chút ước ao nói không nên lời.
Sau khi thu xếp xong, Văn Thu Tỉnh định đi bắt tay bà cô già, đồng thời khiêm tốn hai câu.
Dù sao cậu thắng đối phương như vậy đúng là có hơi ngông cuồng, có điều đi thanh minh lại sợ bị người lên án.
Cậu thì không sao, chỉ sợ Will sẽ bị liên lụy.
Thế nhưng sau khi dừng lại hít sâu hai cái, Văn Thu Tỉnh chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, hốt hoảng không thôi.
Giống như hạ đường huyết, nhưng nhiều hơn hạ đường huyết ở chỗ không có sức lực.
"Thu Thu?" Phong Đình nhận ra Văn Thu Tỉnh không đúng lắm, nhất thời vượt qua lan can đi tới.
Văn Thu Tỉnh còn chưa kịp nói gì, hai mắt đã tối sầm lại, mất đi ý thức ngã xuống lưng ngựa.
Cũng may Phong Đình luôn chú ý, thấy thân thể cậu lệch đi liền nhanh chóng xông lên.
Trước khi Văn Thu Tỉnh rơi xuống đất, Phong Đình vững vàng ôm lấy cậu.
Phong Đình vừa nhìn đã thấy bạn đời nhắm nghiền hai mắt, trán chảy mồ hôi, thân thể cũng lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Allyall! Tôi cần bác sĩ!" Phong Đình vừa ôm người chạy ra bên ngoài vừa thét to.
Mọi người trên trường đua đều vì biến cố này mà không kịp ứng phó.
Tựa hồ không ngờ rằng thanh niên vừa rồi còn hăng hái lại ngất đi.
Nếu như Văn Thu Tỉnh còn tỉnh táo, cậu nhất định sẽ cảm thán một câu!
Đừng tinh tướng, tinh tướng bị sét đánh!
Nhưng mà hiện tại cậu bất tỉnh nhân sự, cái gì cũng không biết.
"Được." Allyall lập tức bảo Bruce liên hệ với bác sĩ.
Công chúa Khấu Nhân đứng ở phía xa, cưỡi ngựa lại đây thấy cảnh này, không chút do dự cất lời: "Đưa đến chỗ ta, có đầy đủ thiết bị chữa bệnh."
Tất cả mọi người sửng sốt.
Chỉ có Phong Đình, trong lòng trong mắt hắn chỉ có an nguy của Văn Thu Tỉnh.
Công chúa Khấu Nhân lớn tuổi, bà ở nơi sâu nhất trong trang viên, có vài danh y trông coi bên người.
Phong Đình đưa người bạn đời hôn mê bất tỉnh tới chỗ công chúa Khấu Nhân.
Bác sĩ đến rất nhanh.
"Mau kiểm tra cho em ấy." Phong Đình thúc giục bác sĩ.
"Được... Xin ngài bình tĩnh, đừng vội." Bác sĩ động viên.
Phong Đình như hổ rình mồi, bác sĩ lưu loát làm kiểm tra cho thanh niên nằm trên giường.
Những người còn lại chờ ở bên ngoài, hoặc đứng hoặc ngồi, không có ai trò chuyện.
Mãi đến khi bác sĩ tuyên bố kết quả chẩn đoán bước đầu: "Vị tiên sinh này chỉ là ngất đi, không phải bệnh cấp tính đột phát."
Mọi người trong phòng ngoài phòng thở phào nhẹ nhõm, bao gồm cả Phong Đình đang lo lắng đề phòng.
Nghĩ đến việc trình độ chữa bệnh hiện tại phát triển chưa từng có, chỉ cần không phải đột tử thì luôn có khả năng cứu chữa.
Bác sĩ hóa giải bầu không khí xong, tiếp tục làm kiểm tra sâu.
Thuận tiện dò hỏi tình huống trước khi bệnh nhân hôn mê, biết được mới vận động mạnh, tim lại đập nhanh.
"Xin hỏi vị bệnh nhân này giới tính là nam tính hay giới tính thứ ba?" Bác sĩ hỏi.
"Giới tính thứ ba." Phong Đình nói.
Nếu là vậy thì phải kiểm tra khả năng mang thai.
Trong quá trình kiểm tra, bác sĩ dần dần tập trung: "Xin hỏi tần suất sinh hoạt của hai vị là?"
"Một ngày một lần." Phong Đình đáp.
"Tuổi của bệnh nhân." Bác sĩ lại hỏi.
"21 tuổi." Phong Đình nói ra một con số còn nhỏ đến mức khó mà tin nổi.
Khiến bản thân hắn cũng phải dừng lại một chút.
Vấn đề tới đây, bác sĩ dừng đặt câu hỏi, bởi vì kết quả kiểm tra khiến ông dâng trào cảm xúc.
Nhưng vì an toàn, ông cực kỳ cẩn thận kiểm tra lại lần nữa.
Đáp án vẫn là... . Đam Mỹ Cổ Đại
"Thế nào?" Phong Đình thấy bác sĩ không nói lời nào, tâm lý không khỏi buồn bực bất an.
"Tiên sinh, có một tin tức phải cho ngài biết." Bác sĩ nhìn kết quả, ý cười dạt dào: "Cậu ấy mang thai."
Một sinh mệnh mới xuất hiện là chuyện rất đáng vui mừng.
Vị bác sĩ này thật không ngờ, sau khi ông trở thành bác sĩ riêng của công chúa điện, còn có thể đích thân chẩn đoán được một sinh mệnh mới.
"Ông nói... gì cơ?" Phong Đình ngẩn ra.
"Cậu ấy mang thai." Bác sĩ lặp lại: "Bạn đời của ngài mang thai rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Đình: Ta... Ta có con rồi?
Các độc giả: Đúng! Anh có con rồi!
Anh ta tuy trẻ trung, nhưng nhìn còn thật không đẹp trai sáng sủa bằng cái tên này, cứ như mới xuống khỏi giường ai đó, cả người tràn đầy ý vị quyến rũ.
"Đi mau!" Giọng điệu Paul nghe rất không tốt.
"..." Văn Thu Tỉnh theo tiếng nhìn lại, thấy một người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn rất hoạt bát, thân hình cao lớn, ăn mặc phong cách.
Mặt đương nhiên là đoan chính đẹp trai.
Chỉ là không có khí chất quý tộc tự nhiên lan toả khắp từ trong ra ngoài như Will.
Kỳ cục.
Mỗi lần nhìn thấy đàn ông trẻ trung đẹp trai, Văn Thu Tỉnh đều không nhịn được mà so sánh đối phương với Will, sau đó sung sướng đi đến một kết luận, rằng những người đó gộp lại cũng không sánh nổi một đầu ngón tay của Will.
"Đua ngựa với công chúa? Cậu thật đúng là không biết tự lượng sức mình." Người đàn ông dẫn đường đột nhiên mở miệng.
"Há, sao anh đánh rắm nhiều vậy?" Văn Thu Tỉnh lạnh lùng đáp trả.
Đùa à, cậu không dám cãi nhau với chủ trang viên là một chuyện, mắng một tên người hầu lại là chuyện khác.
Xì, cái thứ chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, xem thường ai chứ.
Paul bị mắng tái cả mặt mày, thế nhưng vướng bởi lời dặn dò của công chúa điện hạ, chỉ có thể cười lạnh một tiếng.
Vậy nên Văn Thu Tỉnh đành tự mình chọn ngựa, ngay cả tình trạng lúc thường của bọn nó thế nào cũng không muốn hỏi đối phương.
Bởi vì không thèm để ý đến loại người như vậy.
Cơ mà... công chúa?
Phản xạ hình cung của Văn Thu Tỉnh quả là đủ dài, bây giờ mới phát hiện điểm sáng trong lời nói của người ta.
Thì ra vị kia chính là công chúa đế quốc mà Will muốn dẫn cậu đến chào hỏi...
Đúng là trẻ mãi không già, dung nhan bất lão.
Tròn 140 tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ 40 ra mặt mà thôi.
Thanh niên chuyển tầm mắt, quyết định giả vờ như mình không biết.
Dưới ánh mắt miệt thị của anh chàng KY, Văn Thu Tỉnh chọn một con ngựa đực toàn thân đen bóng, dắt nó đi ra ngoài.
Paul nhìn cậu nhóc trẻ tuổi chọn con ngựa này, giật giật môi muốn nói gì đó, có điều cuối cùng vẫn im lặng.
Trước khi lên ngựa, Văn Thu Tỉnh mở cúc áo vest, cởi ra đặt cẩn thận trên lan can, còn có ca-ra-vat Will thắt cho cậu, cũng cùng để trên áo.
Nói thật, cậu đã gần ba, bốn tháng không cưỡi ngựa, lần trước đây vẫn là lúc về nhà nghỉ đông...
Thấy vật nhớ người, vuốt ve mặt ngựa ngăm đen, trong lồng ngực nổi lên một luồng nhiệt huyết muốn tranh cho mình chút khí phách, thời gian trong nháy mắt chuyển biến thành nỗi nhớ nhà đầy chua xót.
Nhưng không phải cậu đã xuyên việt ư, cứ sống tốt là được rồi.
Văn Thu Tỉnh nghĩ như thế, nhấc chân giẫm bàn đạp, nhảy lên lưng ngựa.
Áo sơmi màu trắng bị cậu kéo ra khỏi quần một cách thô lỗ, vạt áo phóng đãng bất kham bay lượn trong không trung.
Sau đó cứ giống như chuyện ăn cơm uống nước thường tình, thử thuần phục tuấn mã dưới khố, nhân tình của công chúa – Paul nhìn mà lộ ra sắc mặt nghiêm nghị.
Chưa tới năm phút đồng hồ, Văn Thu Tỉnh đã cảm thấy mình và ngựa rèn luyện khá ổn rồi: "Giá!"
Tay cậu cầm một cái roi, đánh ngựa chạy tới bên cạnh công chúa Khấu Nhân.
Người phụ nữ lạnh lùng diễm lệ đứng bên kia, khẽ nhếch đuôi lông mày hơi rậm, chờ cậu tiến đến.
"Đua thế nào?" Văn Thu Tỉnh hỏi.
"Ngươi quyết định." Công chúa Khấu Nhân rất cao ngạo.
"Tốt thôi." Văn Thu Tỉnh nói: "Vậy thì so tốc độ, chạy mười vòng."
"Được." Khấu Nhân gật đầu.
Sau đó liếc mắt ra hiệu cho Paul, bảo y nổ súng.
Bruce đang tìm người khắp trang viên, chợt nghe một tiếng súng vang, từ phía sâu trong trang viên truyền đến.
"Có chuyện gì xảy ra?" Ông lập tức nhíu mày lại.
Người nghe thấy tiếng súng này không chỉ là Bruce, còn có hai vị thanh niên quý tộc đang nói chuyện tại thư phòng.
Phong Đình nhanh chóng đứng dậy, nói với Allyall: "Xin lỗi, tôi phải đến xem."
Sau đó liền vội vã rời khỏi thư phòng.
Allyall cũng rất nghi ngờ, thế nhưng thân là chủ nhân trang viên, hắn không cho là sẽ có hỗn loạn xảy ra dưới mắt mình.
"Bruce, chuyện gì vậy?" Allyall vừa đi xuống lầu dưới, vừa bấm gọi Bruce.
"Thưa bá tước, tôi đang kiểm tra." Đối mặt với sự dò hỏi từ Allyall, Bruce chảy mồ hôi.
Nếu như trong trang viên thật sự xảy ra chuyện gì, vậy thì không thể nghi ngờ rằng đó là do ông thất trách.
Trong bất chợt, tất cả mọi người đều chạy về phía tiếng súng vang lên.
Lúc Bruce đến nơi, Phong Đình và Allyall cũng lần lượt trình diện.
Tất cả mọi người cực kỳ kinh ngạc nhìn hai con ngựa đang chạy như bay trên trường đua... Hoặc là nói, bọn họ đang nhìn người trên lưng ngựa.
Một là công chúa xinh đẹp đế quốc, cũng tức là bà cố của Allyall.
Dù cho đã có tuổi, vẫn cực kì mạnh mẽ.
Một là thanh niên dáng người tiêu sái, áo sơ mi trắng như tuyết tung bay, cưỡi tuấn mã màu đen, lúc phi ngựa qua chỗ họ, một đoạn eo trắng trẻo như ẩn như hiện dưới lớp áo.
"Bá tước người xem..." Bruce rất kinh ngạc: "Vậy mà lại là Văn tiên sinh đua ngựa với công chúa điện hạ."
Đây đúng là chuyện khiến người khiếp sợ.
Vì bọn họ đều biết, Khấu Nhân công chúa tính tình cổ quái, chỉ cảm thấy hứng thú đối với những người đàn ông bà muốn sủng hạnh.
"Ầy..." Bruce nghĩ tới đây, không khỏi liếc nhìn bạn đời của Văn tiên sinh – Will tiên sinh.
Nói thật, nếu như công chúa thật sự coi trọng Văn tiên sinh, thì dù Văn tiên sinh kết hôn rồi cũng trốn không thoát.
Bàn tay Phong Đình nắm chặt lan can, đôi mắt từ lâu đã đi theo người yêu trên lưng ngựa, không hề chú ý tới ánh mắt kì lạ của Bruce.
"Quá nhanh..." Tim Phong Đình đập nhanh hơn, cảm thấy khó thở: "Allyall, nhanh bảo họ dừng lại!"
Y quay đầu yêu cầu Allyall, lần đầu tiên mất phong độ trước mặt mọi người.
"Xin lỗi." Allyall từ chối: "Đây là cuộc đua của bà cố, ta không có quyền nhúng tay, Will."
Sau đó dừng lại, nhắc nhở một câu: "Tốt nhất là anh cũng đừng quấy nhiễu cậu ta, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng."
Phong Đình: "..."
Phong Đình sơ ý bóp nát lan can, Bruce nhìn mà hít vào một ngụm khí lạnh.
...
Cuối cùng ông cũng tin vị Will tiên sinh thoạt nhìn ôn nhã này đã từng cứu bá tước.
"Ta sẽ gọi Paul tới hỏi." Allyall cau mày, sai Bruce đi gọi người.
Một lúc sau, Paul chậm rãi đi tới, cúi chào Allyall: "Ngài bá tước."
"Tại sao bà cố lại đột nhiên đua ngựa với khách?" Allyall hỏi.
"Tôi cũng không rõ lắm." Paul nói: "Có thể là do cậu chàng kia khiêu khích công chúa điện hạ."
Vừa dứt lời, Paul cảm nhận được có một ánh mắt đáng sợ theo dõi mình, khiến lưng y như chạm phải gai.
"..." Paul thuận tầm mắt quay đầu, thấy được khôn mặt lạnh lẽo của một người đàn ông xa lạ.
"Cậu đang nói gì?" Ngữ khí người đàn ông kia rất bất thiện.
"... Tôi chỉ là thuật lại sự thực." Paul thấp thỏm: "Là chính cậu ta chủ động đua tốc độ với công chúa điện hạ."
"Bao nhiêu vòng?" Allyall hỏi.
"Mười vòng." Paul đáp.
"Hiện tại đã được mấy vòng rồi?" Phong Đình vừa nhìn chằm chằm trường đua vừa hỏi.
"Hẳn là... khoảng ba vòng..." Paul không biết người đàn ông này có thân phận gì, chỉ biết khí thế của đối phương khiến y sợ hãi.
Xem ra, thân phận của thanh niên đang đua cùng công chúa điện hạ cũng không đơn giản.
Paul vì nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Phong Đình tập trung tinh thần nhìn Văn Thu Tỉnh, tạm thời không rảnh lo chuyện khác.
Tốc độ của hai người trong trường đua quá nhanh, hai chú ngựa đen và đỏ thẫm như hình với bóng, lại tiếp tục gào thét lướt qua trước mặt họ.
Nhìn cảnh tượng này, trái tim Phong Đình hãi hùng khiếp vía, sắp thở không được.
Nếu không phải sợ mình tùy tiện mở miệng sẽ ảnh hưởng Văn Thu Tỉnh, hắn đã cao giọng khiến cuộc tranh tài này dừng lại.
"..." Người đàn ông lại buồn bực bóp nát một mảnh lan can, quay đầu nói với Allyall: "Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, tôi sẽ lập tức rời khỏi trang viên của anh."
Allyall bị giận chó đánh mèo không nói gì: "..."
Nuốt giận vào bụng cõng nồi thay bà cố. (cõng nồi = gánh tội)
Trong lòng vẫn đang nghĩ, liên quan rắm gì đến mình...
Mà lúc này, Văn Thu Tỉnh đang đua cùng bà cô cảm thấy nhiệt huyết sôi trào khắp người!
Mẹ nó sướng quá đi mất!
Tuấn mã màu đen dưới khố có vẻ còn dũng mãnh hơn ngựa trên thảo nguyên, tốc độ gấp ba ngựa bình thường!
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là cảm giác cả người cứ như đang bay vậy!
Ngay cả linh hồn cũng mọc cánh, nhảy còn nhanh hơn cả thiên hầu!
Aaaaaaaaaa!
Văn Thu Tỉnh gào thét trong lòng, bề ngoài lại vẫn cứ ngầu đến không biên giới.
Bởi vì cậu biết rất nhiều người ở đây đang nhìn, cậu không thể thua một bà cô chân tay lẩm cẩm được.
Bằng không một chàng trai mới 20 ra mặt còn sống thế nào ở thời đại tinh tế không quen nhân sinh địa này nữa.
Nhìn thanh niên càng chạy càng nhanh, công chúa Khấu Nhân chửi thầm, biết là lần này không thể thắng.
Thế nhưng việc cưỡi ngựa không phải là kỹ năng bà am hiểu nhất, dù thua cũng không có cái gì đáng thẹn.
Là một trưởng bối đã hơn một trăm tuổi, tâm thái của công chúa Khấu Nhân rất tốt.
Vòng thứ mười, Paul đứng ở cuối đường đua, trợn mắt há mồm mà nhìn thanh niên dẫn trước công chúa điện hạ về đích đầu tiên.
"Oaaa ——"thanh niên rạng rỡ siết chặt dây cương hô to, vui vẻ như một chú khỉ con.
Trái tim đang lo âu của Phong Đình cậu bạn đời cán đích mà hạ xuống, sau đó lại bay lên thật cao, tươi cười nhìn bạn đời, cảm thấy tự hào vui sướng thay.
"Thu Thu!"
Cuối cùng hắn cũng gọi lên hai tiếng vừa rồi vẫn luôn không dám gọi.
Nghe thấy giọng Will, Văn Thu Tỉnh quay ngựa lại nhìn sang: "Đây!"
Ánh mắt sáng lấp lánh của thanh niên cùng với nụ cười oai phong lẫm liệt khiến người yêu thích đến nỗi muốn phát điên.
"..." Phong Đình được bạn đời đáp lại, trông cứ như ngớ ngẩn, chỉ có thể đứng tại chỗ cũ cười khúc khích.
Chậc chậc, nói thế nào nhỉ, nhìn Will đang canh giữ ngoài lan can, chẳng khác gì fan cuồng.
Để tỏ lòng an ủi, Văn Thu Tỉnh tặng hắn một cái hôn gió.
Phong Đình như ngừng thở, dáng vẻ hạnh phúc kia sắp lộ rõ trên mặt.
Người xung quanh nhìn mà sửng sốt, rồi lại có chút ước ao nói không nên lời.
Sau khi thu xếp xong, Văn Thu Tỉnh định đi bắt tay bà cô già, đồng thời khiêm tốn hai câu.
Dù sao cậu thắng đối phương như vậy đúng là có hơi ngông cuồng, có điều đi thanh minh lại sợ bị người lên án.
Cậu thì không sao, chỉ sợ Will sẽ bị liên lụy.
Thế nhưng sau khi dừng lại hít sâu hai cái, Văn Thu Tỉnh chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, hốt hoảng không thôi.
Giống như hạ đường huyết, nhưng nhiều hơn hạ đường huyết ở chỗ không có sức lực.
"Thu Thu?" Phong Đình nhận ra Văn Thu Tỉnh không đúng lắm, nhất thời vượt qua lan can đi tới.
Văn Thu Tỉnh còn chưa kịp nói gì, hai mắt đã tối sầm lại, mất đi ý thức ngã xuống lưng ngựa.
Cũng may Phong Đình luôn chú ý, thấy thân thể cậu lệch đi liền nhanh chóng xông lên.
Trước khi Văn Thu Tỉnh rơi xuống đất, Phong Đình vững vàng ôm lấy cậu.
Phong Đình vừa nhìn đã thấy bạn đời nhắm nghiền hai mắt, trán chảy mồ hôi, thân thể cũng lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Allyall! Tôi cần bác sĩ!" Phong Đình vừa ôm người chạy ra bên ngoài vừa thét to.
Mọi người trên trường đua đều vì biến cố này mà không kịp ứng phó.
Tựa hồ không ngờ rằng thanh niên vừa rồi còn hăng hái lại ngất đi.
Nếu như Văn Thu Tỉnh còn tỉnh táo, cậu nhất định sẽ cảm thán một câu!
Đừng tinh tướng, tinh tướng bị sét đánh!
Nhưng mà hiện tại cậu bất tỉnh nhân sự, cái gì cũng không biết.
"Được." Allyall lập tức bảo Bruce liên hệ với bác sĩ.
Công chúa Khấu Nhân đứng ở phía xa, cưỡi ngựa lại đây thấy cảnh này, không chút do dự cất lời: "Đưa đến chỗ ta, có đầy đủ thiết bị chữa bệnh."
Tất cả mọi người sửng sốt.
Chỉ có Phong Đình, trong lòng trong mắt hắn chỉ có an nguy của Văn Thu Tỉnh.
Công chúa Khấu Nhân lớn tuổi, bà ở nơi sâu nhất trong trang viên, có vài danh y trông coi bên người.
Phong Đình đưa người bạn đời hôn mê bất tỉnh tới chỗ công chúa Khấu Nhân.
Bác sĩ đến rất nhanh.
"Mau kiểm tra cho em ấy." Phong Đình thúc giục bác sĩ.
"Được... Xin ngài bình tĩnh, đừng vội." Bác sĩ động viên.
Phong Đình như hổ rình mồi, bác sĩ lưu loát làm kiểm tra cho thanh niên nằm trên giường.
Những người còn lại chờ ở bên ngoài, hoặc đứng hoặc ngồi, không có ai trò chuyện.
Mãi đến khi bác sĩ tuyên bố kết quả chẩn đoán bước đầu: "Vị tiên sinh này chỉ là ngất đi, không phải bệnh cấp tính đột phát."
Mọi người trong phòng ngoài phòng thở phào nhẹ nhõm, bao gồm cả Phong Đình đang lo lắng đề phòng.
Nghĩ đến việc trình độ chữa bệnh hiện tại phát triển chưa từng có, chỉ cần không phải đột tử thì luôn có khả năng cứu chữa.
Bác sĩ hóa giải bầu không khí xong, tiếp tục làm kiểm tra sâu.
Thuận tiện dò hỏi tình huống trước khi bệnh nhân hôn mê, biết được mới vận động mạnh, tim lại đập nhanh.
"Xin hỏi vị bệnh nhân này giới tính là nam tính hay giới tính thứ ba?" Bác sĩ hỏi.
"Giới tính thứ ba." Phong Đình nói.
Nếu là vậy thì phải kiểm tra khả năng mang thai.
Trong quá trình kiểm tra, bác sĩ dần dần tập trung: "Xin hỏi tần suất sinh hoạt của hai vị là?"
"Một ngày một lần." Phong Đình đáp.
"Tuổi của bệnh nhân." Bác sĩ lại hỏi.
"21 tuổi." Phong Đình nói ra một con số còn nhỏ đến mức khó mà tin nổi.
Khiến bản thân hắn cũng phải dừng lại một chút.
Vấn đề tới đây, bác sĩ dừng đặt câu hỏi, bởi vì kết quả kiểm tra khiến ông dâng trào cảm xúc.
Nhưng vì an toàn, ông cực kỳ cẩn thận kiểm tra lại lần nữa.
Đáp án vẫn là... . Đam Mỹ Cổ Đại
"Thế nào?" Phong Đình thấy bác sĩ không nói lời nào, tâm lý không khỏi buồn bực bất an.
"Tiên sinh, có một tin tức phải cho ngài biết." Bác sĩ nhìn kết quả, ý cười dạt dào: "Cậu ấy mang thai."
Một sinh mệnh mới xuất hiện là chuyện rất đáng vui mừng.
Vị bác sĩ này thật không ngờ, sau khi ông trở thành bác sĩ riêng của công chúa điện, còn có thể đích thân chẩn đoán được một sinh mệnh mới.
"Ông nói... gì cơ?" Phong Đình ngẩn ra.
"Cậu ấy mang thai." Bác sĩ lặp lại: "Bạn đời của ngài mang thai rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Đình: Ta... Ta có con rồi?
Các độc giả: Đúng! Anh có con rồi!