Chương 26
Có một chuyện mọi người đều biết, phàm là nhân viên làm việc bên cạnh quân vương, tỉ lệ tử vong cao tới 99.999%.
Trong đó nhân số quan chấp hành, thư ký, người hầu hao tổn đáng sợ nhất...
Quan chấp hành xui xẻo trước đây đến từ một gia tộc nhỏ không quyền thế, cho rằng có dòng họ cao quý là có thể sống lâu mấy năm dưới tay quân vương.
Đáng tiếc quân vương muốn giết người thì chẳng thèm nhìn mi họ gì, chỉ nhìn xem mi có chọc giận hắn không thôi.
Lục Li đến từ gia đình quân nhân, năm nay mới 30 ra mặt, là đứa con nhỏ nhất trong gia tộc, bởi vì bất đắc dĩ mới tiếp nhận chức vị này.
Làm việc năm đầu tiên, nhờ vào sự lanh lợi khéo léo nên may mắn không bị quân vương bóp chết.
Rất lâu trước đây đã nghe những người làm lâu năm trong vương cung nói, mùa thu hàng năm quân vương sẽ ra ngoài du lịch khoảng hơn hai tháng.
Sau khi về sẽ có một khoảng thời gian yên lặng trước bão táp.
Tiếp đó, chính là thời kỳ mẫn cảm người người cảm thấy bất an.
Lục Li đi trên hành lang quạnh quẽ, toàn bộ đế quốc chỉ có nơi này là còn lưu giữ lại kiến trúc thời cổ.
Nhưng rất nhiều chi tiết nhỏ cũng đã bị khoa học kỹ thuật hiện đại thay thế.
"Quan chấp hành Lục, nghe nói quân vương bệ hạ đã về rồi." Một tin nhắn văn bản được gửi đến thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Li.
Người gửi là nữ đại thần nội các Dương Nghênh Phong, một trong ba bá chủ nắm giữ triều chính, được công dân đế quốc thân thiết gọi là nữ ma đầu.
Quân vương không mấy quan tâm đến quốc sự.
Chuyện bình thường đều giao cho thành viên quốc hội, mà quốc hội thì lại do ba vị thành viên nội các nắm giữ.
Không khó nhìn ra, chủ tinh thứ nhất nghiêm ngặt thực hành chế độ quân vương nội các.
Một hệ thống chính trị thành công.
Cho dù quân vương không quản chuyện nước nhà cũng có thể vận hành bình thường.
Nhưng cũng không phải quân vương không có thực quyền, hắn vẫn là người có quyền quyết sách cao nhất đế quốc, nắm trong tay sự sống chết của kẻ khác.
"Đúng vậy, nghị viên Dương."
"Tâm tình quân vương thế nào?"
"... Thoạt nhìn không quá tốt."
"Vậy ư... Tôi còn muốn vào cung yết kiến đấy."
"Đã xảy ra chuyện gì lớn sao?" Lục Li hỏi.
Bình thường nếu không phải chuyện lớn, thành viên nội các sẽ không bất chấp nguy hiểm tính mạng để yết kiến.
"Liên quan tới hôn nhân của bệ hạ."
"..." Gân trán Lục Li nhảy lên, đột nhiên nhớ tới tình cảnh mình nhìn thấy trong phòng tắm.
Một màn đủ chấn động tâm can.
Y ngậm chặt miệng, không dám tiết lộ mảy may với nghị viên Dương.
"Tâm tình thật sự không tốt sao?"
"Đúng thế... Mới đập phá một mặt tường."
"... Vậy cũng tốt."
Lúc chạng vạng, dưới ánh chiều tà, vương cung càng thêm vẻ vắng lặng.
Người đàn ông cao quý rửa mặt xong, quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, trên chiếc ghế duy nhất.
Đám người hầu tiến vào đưa thức ăn cẩn thận lặng lẽ, chỉ sợ phát ra một chút tạp âm quấy rối sự thanh tĩnh của quân vương bệ hạ.
Nghe nói hai tháng trước có một người hầu tạo ra chút âm thanh lúc bày biện bộ đồ ăn, sau đó bị vị quân vương tàn bạo sai người chém rớt hai tay.
Cô hầu gái mới vào vương cung lần đầu tiên hầu hạ quân vương dùng bữa, lúc đưa đưa món ăn lấy dũng khí khẽ liếc nhìn quân vương trong truyền thuyết.
Sau đó hít thở không thông, mất đi hết thảy năng lực hành động và suy nghĩ.
Quên đi lời khuyên quan chấp hành nói với họ lúc huấn luyện: Không được nhìn bệ hạ, bất kể thế nào cũng không được nhìn.
"Lucy..." May mắn có người chị em bên cạnh nhỏ giọng chạm vào vai cô hầu đang ngẩn người, giúp cô hoàn hồn đúng lúc.
Miễn khỏi kết cục bị trách phạt.
"Vừa nãy cô làm vậy quá nguy hiểm." Sau khi đi ra ngoài, hai người nhớ lại chuyện lúc nãy, nhìn nhau đầy kinh hoảng.
"Xin lỗi... Là lỗi của tôi..." Cô gái tên Lucy rùng mình, ngón tay khẽ run, nhưng nhớ lại gương mặt khi nãy, cô lại thất thần, nỉ non: "Bệ hạ anh tuấn quá."
"Im đi, cô không muốn sống nữa sao?"
"Tôi, tôi yêu ngài ấy mất rồi."
Tiền bối sinh tồn trong vương cung đã lâu không cảm thấy kinh ngạc với phản ứng của Lucy, đồng thời vui mừng rằng mình luôn tuân thủ lời nhắc nhở của quan chấp hành, bất kể lúc nào nơi đâu, đều chưa từng nhìn trộm mặt quân vương.
Bằng không sẽ giống như Lucy, thần hồn điên đảo, cho đến đánh mất bản thân.
Không sai, đa số mọi người khi nhắc đến quân vương đế quốc đều sẽ mường tượng ra một hình tượng dữ tợn bạo ngược.
Có rất ít người biết vị bệ hạ phong bình kém cỏi này trông như thế nào.
Bởi vì quân vương Phong Đình là tồn tại không thể gọi tên, chân dung cũng được, video cũng tốt, thậm chí thảo luận riêng tư, đều là điều cấm kỵ.
Điều này đã trở thành thường thức.
Không có ai đã biết mà còn làm sai.
Chỉ là lần này trở về, bệ hạ có vẻ mất tập trung.
Ngoại trừ việc đập phá một mặt tường vào ngày thứ hai, vừa không có đổ máu, cũng không tiếp tục phá hoại của công.
Có một chuyện mà quan chấp hành Lục thời thời khắc khắc để ý đến sinh hoạt thường ngày của quân vương nghĩ mãi không ra.
Theo những gì y biết, kết hợp với kinh nghiệm bản thân một năm trước, quân vương bệ hạ chưa bao giờ gọi người thị tẩm.
Nhưng hôm đó lúc thoáng qua trong phòng tắm, rõ ràng chứng tỏ, lúc bên ngoài quân vương từng lên giường với người khác.
Hơn nữa người lên giường với bệ hạ... hẳn là rất càn rỡ.
Hoặc là nói bệ hạ quá lợi hại, lăn lộn đến mức khiến đối phương điên cuồng như thế...
Nếu bệ hạ chẳng hề bài xích việc lên giường, tại sao sau khi trở lại vương cung lại thanh tâm quả dục, chưa bao giờ triệu người thị tẩm?
Tin tức tâm tình bệ ổn định suốt mấy ngày nay truyền đến tai các thành viên nội các.
Đúng lúc họ bất đồng ý kiến bởi vì một chuyện, nghị viên Dương trực tiếp đề nghị: "Nghị viên Russell, nếu chúng ta cứ tranh cãi mãi, chi bằng tiến cung nhờ bệ hạ định đoạt đi."
"Có cần thiết không?" Russell vừa nghe tên bệ hạ, nhất thời trừng nghị viên Dương: "Cô phải suy nghĩ cho kỹ, bởi vì chuyện như vậy mà kinh động quân vương, có thể sẽ mất nhiều hơn được."
"Tôi cảm thấy rất cần thiết." Dương Nghênh Phong nhìn hắn ta: "Quyền kinh doanh đá năng lượng của gia tộc Allyall phải xử lý thế nào? Ngài hiểu rõ hơn bất cứ ai trong chúng ta, đó là chiến công công chúa Khấu Nhân lập ra, bà ấy tranh thủ lợi ích cho gia đình chồng, ngài có quyền gì mà không phê chuẩn lá đơn này?"
Nghị viên Russell nghẹn lời, quay đầu nhìn một thành viên khác: "Edward, cậu thấy thế nào?"
"Tôi không đồng ý yết kiến bệ hạ." Edward đáp.
"Xem ra cậu phải đắc tội với vị công chúa nóng tính này rồi." Dương Nghênh Phong nói.
Russell thở dài, lấy tờ đơn kia xuống, ý vị sâu xa: "Thời đại của bà ấy đã qua rồi, thưa quý cô."
"Vậy ư?" Dương nữ sĩ cầm lấy tờ đơn từ tay Russell: "Được thôi, hai người không dám, vậy tôi tự đi."
Bất chấp nguy hiểm tính mạng đi yết kiến bệ hạ, sẽ chẳng có ai dám ngăn trở.
"Dương nghị viên đúng là can đảm." Russell quái gở.
"Ngài chấp nhặt với cô ấy làm chi." Nhìn bóng lưng Dương Nghênh Phong đạp giày cao gót rời đi, Edward cười híp mắt: "Chúng ta đi uống rượu đi."
Sau đó mời Russell đang biến ảo sắc mặt không ngừng đi theo.
Vương cung.
Dương nghị viên được chính Lục Li dẫn tới sân huấn luyện cơ giáp rộng lớn, nhìn thấy hai chiếc cơ giáp đang đối chiến, trong khoảng thời gian ngắn chưa có ý dừng lại.
"Tại sao lại là cậu dẫn tôi tới đây?" Dương Nghênh Phong trò chuyện cùng quan chấp hành trẻ.
"Thư ký của bệ hạ chết rồi." Lục Li thổn thức.
"..." Dương Nghênh Phong bỗng cảm thấy cuộc trò chuyện hôm nay không tiếp tục nổi nữa, cô có nên vò nát lá đơn rồi vứt đi, sau đó quay lại nơi bắt đầu?
Nhưng như vậy thì có lỗi với vị công chúa – người đã cống hiến rất nhiều cho đế quốc, cũng đã bị mọi người lãng quên.
Nghe nói dạo này bà ấy đang tổ chức vũ hội để tìm ưu tú đối tượng kết hôn cho đứa chắt ưu tú của mình, không biết đã tìm được hay chưa.
Đột nhiên một tiếng vang thật lớn cắt đứt tâm tư Dương Nghênh Phong, cô lập tức giương mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy cơ giáp đối chiến với bệ hạ bị đập mạnh xuống sàn.
Một màn kinh khủng này khiến những người vây xem tê cả da đầu.
"Ờm..."
Đối chiến như thế đã không còn là vấn đề thắng thua, mà là đơn phương đánh đập.
Có thể nói là rất phù hợp với tính cách bệ hạ.
Không lâu sau, một thân ảnh kiên cường cao lớn bước xuống từ cơ giáp, đối phương mặc quần lính xanh lam ren thép, đó là màu sắc đồng phục độc nhất của quân vương, ống quần bị bó trong ủng chiến màu đen, khiến đôi chân càng thêm dài thẳng.
Thân trên là áo sơ mi, không có trang sức loè loẹt đi kèm, mặc trên thân thể cường kiện tinh tráng của quân vương, nhìn xa thì thấy đoan trang cấm dục, nhìn gần lại khiến người ngừng thở, tâm hồn nóng cháy.
Cho dù là nghị viên Dương chẳng xa lạ gì với bệ hạ, ánh mắt chỉ dừng nơi cổ áo đã không dám liếc lên trên dù chỉ một chút.
"Bệ hạ." Dương nghị viên và Lục Li cùng cụp mắt hành lễ.
"Chuyện gì?" Ủng chiến dừng lại ở chỗ họ có thể nhìn tới.
"Thần có một tờ đơn liên quan tới quyền khai thác đá năng lượng của gia tộc Allyall muốn xin ngài ký tên." Hai tay Dương nghị viên đưa bút lên, sau đó dùng bàn tay trình văn kiện cần ký tên.
Phong Đình nắm bút, tùy ý ký tên rồi ném bút lại.
"..."
Dương nghị viên không ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy, thở phào nhẹ nhõm.
"Gia tộc nào?" Phong Đình đi mấy bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu.
"À, gia tộc Allyall." Dương nghị viên không màng mối nguy hiểm bị bệ hạ bóp chết, giải thích rõ ràng: "Cũng chính là gia tộc sở tại của bà cố ngài - công chúa Khấu Nhân, công chúa đã từng lập không ít chiến công cho đế quốc, bà ấy và ngài giống nhau, là một vị điện hạ dũng mãnh thiện chiến."
Tần suất âm thanh của phái nữ quá cao, Phong Đình nghe mà trầm mặt.
Nếu là bình thường, tình huống tốt nhất là bị hắn quát lui.
Chỉ có điều hôm nay trong lòng hắn có chuyện, nghe được đáp án mình muốn vẫn cứ tiếp tục sải bước tiến lên, để lại hai cấp dưới nơm nớp lo sợ.
"Nghị viên Dương, tôi không tiễn cô nữa nhé." Lục Li thở phào, đứng thẳng người lên: "Tôi đi xem xem bệ hạ có dặn dò gì không."
"Đi đi." Dương nghị viên cũng thở ra nhẹ nhõm.
Cúi đầu nhìn chữ ký trên tài liệu, hoàn toàn yên tâm.
Trước đây gia tộc nhà họ Dương không phải quý tộc, chỉ là lập được công trên chiến trường mà thôi.
Cha cô đã từng nợ ân tình của công chúa Khấu Nhân, mãi đến mấy chục năm sau – tức ngày hôm nay, cuối cùng cũng có cơ hội trả lại.
Tẩm điện quân vương.
Ai đó mới kết thúc vận động mạnh, đứng trong phòng tắm cởi ra trói buộc trên người, sau đó hung ác xoay người nhìn vào trong gương.
Thấy rõ ràng trên tấm lưng trần trụi, chỗ gần hõm eo hằn một dấu răng ngoan cố sáng chói, khi vết cào đã hoàn toàn biến mất, nó vẫn cứ tồn tại đầy nghạo nghễ.
Điều này cho biết nhân cách phụ chết tiệt kia, lúc lên giường với người khác chẳng hề có chút đề phòng.
Đúng là ngu xuẩn, quân vương bệ hạ tức giận dời tầm mắt.
Trong gương chiếu ra một khuôn mặt hoàn mỹ như thiên thần giáng lâm, tóc vàng, môi mỏng, con ngươi lam xám, hiện ra vẻ cao quý hoa mỹ, rất có tính mê hoặc.
Đây là dung mạo quân vương, rất dễ khiến người ta lâm vào ảo giác.
Cho nên cô nàng bưng thức ăn Lucy mới có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Trên thực tế bệ hạ bất kể nhìn ai cũng đều giống nhau, trong đôi mắt không có nhiệt độ, chỉ có thôi sự bạo tàn ác.
Hoặc là nói hắn từng giây từng phút đều nhẫn nhịn mọi thứ xung quanh.
Phàm là có một giây đồng hồ, khi vị quân vương này không muốn nhẫn nại nữa, vậy người trong tầm mắt hắn phải cẩn thận kẻo đầu rơi xuống đất.
Thư ký tiền nhiệm đã chết như vậy đấy.
Nói đến chức vụ của thư ký, trên thực tế là hầu hạ quân vương xử lý quốc vụ, giống như trợ lý.
Nhưng mà đại đa số thời điểm quân vương chẳng hề quan tâm chuyện guốc gia, chẳng thể nghi ngờ rằng địa vị của thư ký trở nên lúng túng.
Nội dung công việc cũng từ hầu hạ quân vương xử lý quốc vụ biến thành hầu hạ việc vặt trong sinh hoạt của quân vương, thăng lên chức vị có độ nguy hiểm cao hơn...
Trước đây biết bao người từng tranh mua chức thư ký, hiện tại có trả tiền cũng không ai muốn làm.
Nếu không chức vị này sẽ không để trống hơn hai tháng.
Lục Li rất đau đầu.
Quân vương bệ hạ hỏi về thư ký của mình, Lục Li kiên trì trả lời: "Bẩm bệ hạ, thư ký mới vẫn chưa tìm được ứng viên thích hợp."
Tóc vàng còn nước nhỏ giọt, quân vương hừ lạnh một tiếng, bảo y gọi một người hầu vào hầu hạ.
Lúc Lucy đi vào, nhịp tim tăng nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhìn người đang ông cao quý khoác áo ngủ ngồi trên ghế sa lông, hai đầu gối có loại kích động muốn quỳ xuống.
Nhớ tới việc bệ hạ không thích người khác nói chuyện, Lucy không nói tiếng nào, đi về phía trước hành lễ rồi cầm lấy khăn bông sạch sẽ bắt đầu lau mái tóc vàng ẩm ướt của bệ hạ.
Không ngờ mình sẽ có ngày được chạm vào bệ hạ, Lucy khẩn trương đến nỗi tim nhảy tới cuống họng, nhịp thở cũng kề bên bờ mất khống chế.
Vì để được tiếp xúc gần gũi với bệ hạ, cô năn nỉ quản lý điều mình đến phòng ngủ - nơi chẳng ai muốn làm việc.
Mà hôm nay...
Ngay khi ánh mắt Lucy ngày càng trở nên si mê, nắm lấy lọn lên muốn cúi đầu hôn xuống, cô bị một sức mạnh khổng lồ ném văng ra ngoài.
Thân thể nhỏ xinh đập vào bàn...
Chân nến, mâm đựng trái cây và sàn nhà nham thạch phát ra tiếng va chạm lớn, điều này làm cho quân vương cau mày.
Hắn xoa huyệt thái dương đau nhức, đứng dậy rời khỏi nơi tràn ngập tạp âm này.
Lục Li đi vào, cô gái ấy nằm trên nền nhà ho ra máu, đồng thời dùng ánh mắt như chú hươu con đang hoảng sợ cầu cứu.
Chưa chết, vậy thì vẫn ổn.
Lục Li sai người nhấc cô xuống.
Phòng ngủ bị làm loạn, cũng khôi phục chỉnh tề trong vòng mấy phút.
Người đứng hóng gió trên sân thượng mang vẻ mặt lúc thì nham hiểm, lúc thì đầy bạo ngược.
"..."
Lục Li không dám tiến lên, cũng không dám hé răng.
Chỉ là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà suy tư, vừa nãy cô nàng kia đã làm gì?
Sáng ngày hôm sau, Lục Li đi thăm Lucy, thuận tiện dò hỏi rốt cuộc tối qua trong tẩm điện đã xảy ra chuyện ra sao.
Đáng tiếc cô gái nhỏ như bị giật mình, từ tối qua đến giờ cũng chưa mở miệng nói chuyện.
Bất kể ai hỏi đều hiện ra vẻ sợ hãi, hoặc là không ngừng rơi lệ.
Đậu xanh...
Lục Li nhọc lòng không thôi, cảm thấy chức vị quan chấp hành đây cũng sắp làm không nổi nữa.
Cuối cùng an ủi cô vài câu rồi rời khỏi phòng bệnh.
"Quan chấp hành Lục, quân vương bệ hạ lái một chiếc phi thuyền ra khỏi cung." Một tin tức truyền tới thiết bị đầu cuối của Lục Li.
Buổi sáng mười một giờ, quản gia Bruce của trang viên Allyall nhận được một mã mời muốn đi vào vùng trời trang viên từ phi thuyền thuộc vương cung.
Mấu chốt là chiếc phi thuyền đến từ vương cung, Bruce nghi ngờ không thôi, lựa chọn đồng ý, sau đó mới báo lên Bá tước Allyall, và cả công chúa điện hạ.
Mười một giờ đồng hồ, toàn bộ trang viên ngoại trừ người trái đất Văn Thu Tỉnh còn đang ngủ thẳng giấc, tất cả mọi người đã dậy rồi.
Allyall và công chúa Khấu Nhân đã được dạy trong mục chào đón quân vương bệ hạ, cho dù chưa từng có cơ hội thực hành, nhưng cũng không gây trở ngại việc họ chuẩn bị rất trật tự.
Hai người ăn mặc đàng hoàng gặp mặt nhau, mới cùng nói ra nghi vấn của mình: "Bà cố cảm thấy chuyện là thế nào?"
Công chúa Khấu Nhân vuốt tóc mai, vẻ mặt tự nhiên: "Có lẽ là những gì nghị viên Dương cận nói khiến bệ hạ sinh ra hứng thú muốn gặp ta một lần."
Allyall nghĩ thầm, ngài vẫn tự luyến trước sau như một.
Phi thuyền vương cung đi đến vùng trời gần trang viên Allyall, điều khiển phi thuyền dừng lại trên không trung.
Đôi mắt màu xanh lam tràn ngập ác dục và giết chóc của Phong Đình từ trước đến nay nhìn chằm chằm về hướng trang viên.
Một cảm giác khác thường hiện lên trong lòng không cách nào dời đi được.
Tuy rằng có thể giảm bớt bệnh đau đầu, nhưng lại khiến hắn cảm thấy nơi này e rằng còn giấu thứ đáng sợ hơn cả căn bệnh ấy.
Phong Đình chán ghét việc mọi chuyện thoát khỏi bàn tay mình, nếu trang viên Allyall xác thực có tồn tại sự vật có thể ảnh hưởng đến hắn, cho dù là công chúa Khấu Nhân mang quan hệ máu mủ cũng không cách nào ngăn cản dục vọng san bằng trang viên Allyall.
Bá tước và công chúa chờ trong trang viên, chờ mãi, tâm tình dần trở nên thấp thỏm bất an.
"Bruce!" Công chúa Khấu Nhân đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Ông đi xem xem, bảo cậu ấy tạm thời tránh đi."
"Vâng." Bruce đáp: "Ngài Văn hẳn vẫn còn đang ngủ nướng."
Bá tước và công chúa nghe vậy, đều mím môi không lên tiếng.
Bây giờ Will không có mặt, chàng thanh niên mới vừa mang thai không bao lâu đã mất đi bạn đời, cảm xúc không ổn định.
Cả ngày chỉ có ăn ăn ngủ ngủ cũng rất bình thường.
"Hắt xì!" Người trái đất đi ra tắm nắng quấn chặt quần áo, đứng bên suối phun than thân trách phận: "Will đi ngày thứ mười, nhớ anh ấy."
Lúc này, nhìn thấy trên cao có một chiếc phi thuyền khốc huyễn bay qua, hình như muốn đáp xuống mảnh đất trống trong trang viên.
Văn Thu Tỉnh ngáp một cái, không mấy hứng thú, lại bất chợt dừng bước chân... có thể là Will không nhỉ?
Người trái đất ôm hi vọng, nhưng không muốn biểu hiện nỗi nhớ điên cuồng của mình.
"Thôi, đi tìm bà cô chơi vậy." Thanh niên lẩm bẩm một câu, đi về toà nhà công chúa sinh sống.
Trong nháy mắt khi phi thuyền tiến vào vùng trời, Bruce nhắc nhở tất cả nhân viên, rằng có vị khách tôn quý đến thăm, chớ đến gần.
Văn Thu Tỉnh không thuộc phạm vi bị gửi tin tức nhắc nhở, đối với quý ngài Văn đang mang thai đây, Bruce tìm kiếm sứt đầu mẻ trán, bấm video trò chuyện hỏi cậu: "Ngài Văn, cho tôi xem ngài đang ở đâu với?"
"Tôi đang tản bộ trong trang viên." Bạn Văn đồng cất bước nhỏ lộn xộn.
"..." Bruce đỡ trán.
"Ông chẳng hài hước gì cả." Văn Thu Tỉnh khôi phục nhịp bước bình thường, bĩu môi, kéo thẳng lông mày: "Tìm tôi làm gì?"
"Có khách quý đến trang viên." Bruce nói: "Thân phận không bình thường, cho nên ngài cần tạm tránh một lát."
Nói xong liền thêm một câu: "Là vì tốt cho ngài, mà không phải hạn chế hành động, mong ngài thông cảm."
"Khách quý?" Văn Thu Tỉnh đi trong rừng rậm, bước có bước không đạp trên lá rụng: "Là thân hình cao lớn, mặc quân trang rèn thép màu xanh lam... với cả mái tóc vàng phải không?"
Bruce: "!!!"
Bruce rơi lệ: "Xin ngài lập tức dừng mọi hành động, giả vờ như chưa từng thấy gì cả, sau đó quay người rời xa hắn."
Văn Thu Tỉnh: "Ồ..." Cậu cũng rất muốn nghe lời, nhưng vấn đề là cái tên chân dài mặc đồng phục sắp lên sân khấu kia đã quay đầu khóa chặt cậu.
"Bruce..." Văn Thu Tỉnh nói: "Nếu hắn đang nhìn tôi thì phải làm sao?"
Tầm nhìn của Bruce chỉ có thể thấy bối cảnh phía sau Văn Thu Tỉnh, mà không thể thấy những gì phía trước, dẫn đến việc ông không cách nào phán đoán Văn Thu Tỉnh và vị kia.
"Nếu gần nhau, khẩn cầu ngài lập tức cúi đầu quỳ xuống hành lễ, việc này liên quan đến mạng sống của ngài." Bruce kinh hồn táng đảm dỗ dành!
"Không được." Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm, ngoại trừ quỳ với Will trên giường, đời này còn chưa quỳ trước ai đâu: "Tôi thấy khoảng cách còn rất xa, tôi sẽ giả bộ không thấy nhé."
Nói xong lập tức quay người.
Góc nhìn thay đổi, Bruce thấy được hình ảnh Văn Thu Tỉnh mới vừa mới nhìn thấy.
Bruce nuốt nước miếng, phát hiện quả đúng là quân trang thép màu xanh lam đặc biệt của quân vương bệ hạ, và mái tóc vàng chói mắt được che giấu dưới mũ lính.
Đối với vị kia quân vương ấy, Bruce cũng chỉ nghe qua từ miệng công chúa điện hạ, nhưng rất hiển nhiên, cái vị đang mặc quân trang phía sau Văn tiên sinh khoảng mười mét chính là vị quân vương khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.
Bruce chỉ đối diện với đôi mắt đó giây lát đã sinh ra cảm giác tay chân lạnh lẽo.
Mà một giây sau, Bruce vô cùng sợ hãi nhìn thấy quân vương rút khẩu súng mang theo bên mình ra...
"Ngài Văn!" Bruce thậm chí còn chưa kịp nói ra hai chữ chạy mau.
Người đàn ông bạo ngược ấy đã giơ súng lên bắn một phát về bên này.
Bruce: "..."
Dòng máu trong thân thể như đang chảy ngược, trong mắt toàn là xót thương.
Ngài Văn đáng thương, đứa con của cậu ấy và ngài Will còn chưa sinh ra!
Mà người nã đạn xong vô nhân tính cất súng đi, không hề cảm thấy tội lỗi vì hành vi của mình.
"Mẹ ơi, làm tôi sợ muốn chết." Văn Thu Tỉnh phục hồi tinh thần, nhìn về phía quái vật xấu xí bay ra một khoảng cách trước mặt mình.
Nhìn quen mắt lắm, hình như gọi là Tử Ma đúng không nhỉ.
Tại sao thứ này lại xuất hiện giữa ban ngày!
Người trái đất suy nghĩ một lát, không để ý tới cái quần bị máu Tử Ma bắn trúng, nhanh chóng nói với Bruce: "Thú cưng đáng yêu của công chúa trốn ra ngoài, ông nhanh thông báo mọi người chú ý an toàn đi."
Bruce rốt cục hoàn hồn, lẩm bẩm: "Ngài không chết."
"Ừm." Văn Thu Tỉnh quay đầu lại, nhìn về phía vị khách cao quý bắn chết Tử Ma, phát hiện đối phương cũng nhìn mình từ xa.
"Vậy ngài chạy mau đi." Bruce sợ hãi không thôi: "Vị khách ấy hung tàn như thú cưng của công chúa tiểu vậy, à không, hung tàn hơn nhiều."
"Nhưng sao tôi lại thấy hắn an toàn hơn." Văn Thu Tỉnh nhìn quanh bốn phía, diss Bruce: "Ông đi xử lý nhanh đi, tôi đang sợ muốn chết đây này."
Bruce khóc không ra nước mắt.
Tay run run truyền đạt lệnh đề phòng cấp một, điều động toàn bộ nhân viên vũ trang trong trang viên.
Chàng thanh niên ngoài miệng nói sợ muốn chết quay người đi về phần cuối bậc thang trong rừng rậm, nghĩ rằng trong nhà hẳn sẽ an toàn hơn bên ngoài.
Chẳng qua càng đến gần người đàn ông nổ súng giết Tử Ma vừa nãy, trái tim Văn Thu Tỉnh đập càng nhanh.
Bởi vì... Cậu gặp được một người... đẹp trai hơn cả Will.
Nguyên bộ quân trang thép màu xanh, ủng chiến đen ngầu lòi, còn cả bàn tay thon dài đang chơi đùa với súng... Tất cả đều là mê hoặc nam nữ không thể chối từ.
Chỉ là cách quá xa, chưa thấy rõ mặt trông như thế nào.
Văn Thu Tỉnh không tự chủ được bước nhanh hơn về phía trước.
Tuy rằng cậu đã có chồng rồi, cũng không có hứng thú với người đàn ông khác.
Nhưng nói thế nào nhỉ, kẻ mạnh có sức cuốn hút khiến người ta không cách nào bỏ qua.
Chỉ cần là đàn ông có lòng cầu tiến, cũng sẽ không từ chối việc lui tới với người mạnh hơn mình.
Văn Thu Tỉnh cũng vậy, tuy rằng hiện tại cậu đang mang thai.
Lần đầu tiên khai sát giới sau khi tỉnh lại, toàn thân tản ra hơi thở đầy chết chóc.
Khi một thanh niên đi về phía mình, hắn dùng miệng súng nâng mũ lên, lộ ra nửa khuôn mặt.
Không phải chứ...
Sắc đẹp nghịch thiên thế này...
Người trái đất nghe thấy tiếng mình nuốt nước miếng, xem như tỏ vẻ tôn trọng anh đẹp trai này.
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích chút nhé, khi Will đi du lịch thì sắc đẹp sẽ hạ xuống, đây là điều chắc chắn, không thể dùng mặt quân vương đi ra ngoài được.
Cho nên giữa hai người sẽ có điểm khác nhau, còn Thu Thu có nhận ra được hay không xin hạ hồi phân giải.
Trong đó nhân số quan chấp hành, thư ký, người hầu hao tổn đáng sợ nhất...
Quan chấp hành xui xẻo trước đây đến từ một gia tộc nhỏ không quyền thế, cho rằng có dòng họ cao quý là có thể sống lâu mấy năm dưới tay quân vương.
Đáng tiếc quân vương muốn giết người thì chẳng thèm nhìn mi họ gì, chỉ nhìn xem mi có chọc giận hắn không thôi.
Lục Li đến từ gia đình quân nhân, năm nay mới 30 ra mặt, là đứa con nhỏ nhất trong gia tộc, bởi vì bất đắc dĩ mới tiếp nhận chức vị này.
Làm việc năm đầu tiên, nhờ vào sự lanh lợi khéo léo nên may mắn không bị quân vương bóp chết.
Rất lâu trước đây đã nghe những người làm lâu năm trong vương cung nói, mùa thu hàng năm quân vương sẽ ra ngoài du lịch khoảng hơn hai tháng.
Sau khi về sẽ có một khoảng thời gian yên lặng trước bão táp.
Tiếp đó, chính là thời kỳ mẫn cảm người người cảm thấy bất an.
Lục Li đi trên hành lang quạnh quẽ, toàn bộ đế quốc chỉ có nơi này là còn lưu giữ lại kiến trúc thời cổ.
Nhưng rất nhiều chi tiết nhỏ cũng đã bị khoa học kỹ thuật hiện đại thay thế.
"Quan chấp hành Lục, nghe nói quân vương bệ hạ đã về rồi." Một tin nhắn văn bản được gửi đến thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Li.
Người gửi là nữ đại thần nội các Dương Nghênh Phong, một trong ba bá chủ nắm giữ triều chính, được công dân đế quốc thân thiết gọi là nữ ma đầu.
Quân vương không mấy quan tâm đến quốc sự.
Chuyện bình thường đều giao cho thành viên quốc hội, mà quốc hội thì lại do ba vị thành viên nội các nắm giữ.
Không khó nhìn ra, chủ tinh thứ nhất nghiêm ngặt thực hành chế độ quân vương nội các.
Một hệ thống chính trị thành công.
Cho dù quân vương không quản chuyện nước nhà cũng có thể vận hành bình thường.
Nhưng cũng không phải quân vương không có thực quyền, hắn vẫn là người có quyền quyết sách cao nhất đế quốc, nắm trong tay sự sống chết của kẻ khác.
"Đúng vậy, nghị viên Dương."
"Tâm tình quân vương thế nào?"
"... Thoạt nhìn không quá tốt."
"Vậy ư... Tôi còn muốn vào cung yết kiến đấy."
"Đã xảy ra chuyện gì lớn sao?" Lục Li hỏi.
Bình thường nếu không phải chuyện lớn, thành viên nội các sẽ không bất chấp nguy hiểm tính mạng để yết kiến.
"Liên quan tới hôn nhân của bệ hạ."
"..." Gân trán Lục Li nhảy lên, đột nhiên nhớ tới tình cảnh mình nhìn thấy trong phòng tắm.
Một màn đủ chấn động tâm can.
Y ngậm chặt miệng, không dám tiết lộ mảy may với nghị viên Dương.
"Tâm tình thật sự không tốt sao?"
"Đúng thế... Mới đập phá một mặt tường."
"... Vậy cũng tốt."
Lúc chạng vạng, dưới ánh chiều tà, vương cung càng thêm vẻ vắng lặng.
Người đàn ông cao quý rửa mặt xong, quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, trên chiếc ghế duy nhất.
Đám người hầu tiến vào đưa thức ăn cẩn thận lặng lẽ, chỉ sợ phát ra một chút tạp âm quấy rối sự thanh tĩnh của quân vương bệ hạ.
Nghe nói hai tháng trước có một người hầu tạo ra chút âm thanh lúc bày biện bộ đồ ăn, sau đó bị vị quân vương tàn bạo sai người chém rớt hai tay.
Cô hầu gái mới vào vương cung lần đầu tiên hầu hạ quân vương dùng bữa, lúc đưa đưa món ăn lấy dũng khí khẽ liếc nhìn quân vương trong truyền thuyết.
Sau đó hít thở không thông, mất đi hết thảy năng lực hành động và suy nghĩ.
Quên đi lời khuyên quan chấp hành nói với họ lúc huấn luyện: Không được nhìn bệ hạ, bất kể thế nào cũng không được nhìn.
"Lucy..." May mắn có người chị em bên cạnh nhỏ giọng chạm vào vai cô hầu đang ngẩn người, giúp cô hoàn hồn đúng lúc.
Miễn khỏi kết cục bị trách phạt.
"Vừa nãy cô làm vậy quá nguy hiểm." Sau khi đi ra ngoài, hai người nhớ lại chuyện lúc nãy, nhìn nhau đầy kinh hoảng.
"Xin lỗi... Là lỗi của tôi..." Cô gái tên Lucy rùng mình, ngón tay khẽ run, nhưng nhớ lại gương mặt khi nãy, cô lại thất thần, nỉ non: "Bệ hạ anh tuấn quá."
"Im đi, cô không muốn sống nữa sao?"
"Tôi, tôi yêu ngài ấy mất rồi."
Tiền bối sinh tồn trong vương cung đã lâu không cảm thấy kinh ngạc với phản ứng của Lucy, đồng thời vui mừng rằng mình luôn tuân thủ lời nhắc nhở của quan chấp hành, bất kể lúc nào nơi đâu, đều chưa từng nhìn trộm mặt quân vương.
Bằng không sẽ giống như Lucy, thần hồn điên đảo, cho đến đánh mất bản thân.
Không sai, đa số mọi người khi nhắc đến quân vương đế quốc đều sẽ mường tượng ra một hình tượng dữ tợn bạo ngược.
Có rất ít người biết vị bệ hạ phong bình kém cỏi này trông như thế nào.
Bởi vì quân vương Phong Đình là tồn tại không thể gọi tên, chân dung cũng được, video cũng tốt, thậm chí thảo luận riêng tư, đều là điều cấm kỵ.
Điều này đã trở thành thường thức.
Không có ai đã biết mà còn làm sai.
Chỉ là lần này trở về, bệ hạ có vẻ mất tập trung.
Ngoại trừ việc đập phá một mặt tường vào ngày thứ hai, vừa không có đổ máu, cũng không tiếp tục phá hoại của công.
Có một chuyện mà quan chấp hành Lục thời thời khắc khắc để ý đến sinh hoạt thường ngày của quân vương nghĩ mãi không ra.
Theo những gì y biết, kết hợp với kinh nghiệm bản thân một năm trước, quân vương bệ hạ chưa bao giờ gọi người thị tẩm.
Nhưng hôm đó lúc thoáng qua trong phòng tắm, rõ ràng chứng tỏ, lúc bên ngoài quân vương từng lên giường với người khác.
Hơn nữa người lên giường với bệ hạ... hẳn là rất càn rỡ.
Hoặc là nói bệ hạ quá lợi hại, lăn lộn đến mức khiến đối phương điên cuồng như thế...
Nếu bệ hạ chẳng hề bài xích việc lên giường, tại sao sau khi trở lại vương cung lại thanh tâm quả dục, chưa bao giờ triệu người thị tẩm?
Tin tức tâm tình bệ ổn định suốt mấy ngày nay truyền đến tai các thành viên nội các.
Đúng lúc họ bất đồng ý kiến bởi vì một chuyện, nghị viên Dương trực tiếp đề nghị: "Nghị viên Russell, nếu chúng ta cứ tranh cãi mãi, chi bằng tiến cung nhờ bệ hạ định đoạt đi."
"Có cần thiết không?" Russell vừa nghe tên bệ hạ, nhất thời trừng nghị viên Dương: "Cô phải suy nghĩ cho kỹ, bởi vì chuyện như vậy mà kinh động quân vương, có thể sẽ mất nhiều hơn được."
"Tôi cảm thấy rất cần thiết." Dương Nghênh Phong nhìn hắn ta: "Quyền kinh doanh đá năng lượng của gia tộc Allyall phải xử lý thế nào? Ngài hiểu rõ hơn bất cứ ai trong chúng ta, đó là chiến công công chúa Khấu Nhân lập ra, bà ấy tranh thủ lợi ích cho gia đình chồng, ngài có quyền gì mà không phê chuẩn lá đơn này?"
Nghị viên Russell nghẹn lời, quay đầu nhìn một thành viên khác: "Edward, cậu thấy thế nào?"
"Tôi không đồng ý yết kiến bệ hạ." Edward đáp.
"Xem ra cậu phải đắc tội với vị công chúa nóng tính này rồi." Dương Nghênh Phong nói.
Russell thở dài, lấy tờ đơn kia xuống, ý vị sâu xa: "Thời đại của bà ấy đã qua rồi, thưa quý cô."
"Vậy ư?" Dương nữ sĩ cầm lấy tờ đơn từ tay Russell: "Được thôi, hai người không dám, vậy tôi tự đi."
Bất chấp nguy hiểm tính mạng đi yết kiến bệ hạ, sẽ chẳng có ai dám ngăn trở.
"Dương nghị viên đúng là can đảm." Russell quái gở.
"Ngài chấp nhặt với cô ấy làm chi." Nhìn bóng lưng Dương Nghênh Phong đạp giày cao gót rời đi, Edward cười híp mắt: "Chúng ta đi uống rượu đi."
Sau đó mời Russell đang biến ảo sắc mặt không ngừng đi theo.
Vương cung.
Dương nghị viên được chính Lục Li dẫn tới sân huấn luyện cơ giáp rộng lớn, nhìn thấy hai chiếc cơ giáp đang đối chiến, trong khoảng thời gian ngắn chưa có ý dừng lại.
"Tại sao lại là cậu dẫn tôi tới đây?" Dương Nghênh Phong trò chuyện cùng quan chấp hành trẻ.
"Thư ký của bệ hạ chết rồi." Lục Li thổn thức.
"..." Dương Nghênh Phong bỗng cảm thấy cuộc trò chuyện hôm nay không tiếp tục nổi nữa, cô có nên vò nát lá đơn rồi vứt đi, sau đó quay lại nơi bắt đầu?
Nhưng như vậy thì có lỗi với vị công chúa – người đã cống hiến rất nhiều cho đế quốc, cũng đã bị mọi người lãng quên.
Nghe nói dạo này bà ấy đang tổ chức vũ hội để tìm ưu tú đối tượng kết hôn cho đứa chắt ưu tú của mình, không biết đã tìm được hay chưa.
Đột nhiên một tiếng vang thật lớn cắt đứt tâm tư Dương Nghênh Phong, cô lập tức giương mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy cơ giáp đối chiến với bệ hạ bị đập mạnh xuống sàn.
Một màn kinh khủng này khiến những người vây xem tê cả da đầu.
"Ờm..."
Đối chiến như thế đã không còn là vấn đề thắng thua, mà là đơn phương đánh đập.
Có thể nói là rất phù hợp với tính cách bệ hạ.
Không lâu sau, một thân ảnh kiên cường cao lớn bước xuống từ cơ giáp, đối phương mặc quần lính xanh lam ren thép, đó là màu sắc đồng phục độc nhất của quân vương, ống quần bị bó trong ủng chiến màu đen, khiến đôi chân càng thêm dài thẳng.
Thân trên là áo sơ mi, không có trang sức loè loẹt đi kèm, mặc trên thân thể cường kiện tinh tráng của quân vương, nhìn xa thì thấy đoan trang cấm dục, nhìn gần lại khiến người ngừng thở, tâm hồn nóng cháy.
Cho dù là nghị viên Dương chẳng xa lạ gì với bệ hạ, ánh mắt chỉ dừng nơi cổ áo đã không dám liếc lên trên dù chỉ một chút.
"Bệ hạ." Dương nghị viên và Lục Li cùng cụp mắt hành lễ.
"Chuyện gì?" Ủng chiến dừng lại ở chỗ họ có thể nhìn tới.
"Thần có một tờ đơn liên quan tới quyền khai thác đá năng lượng của gia tộc Allyall muốn xin ngài ký tên." Hai tay Dương nghị viên đưa bút lên, sau đó dùng bàn tay trình văn kiện cần ký tên.
Phong Đình nắm bút, tùy ý ký tên rồi ném bút lại.
"..."
Dương nghị viên không ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy, thở phào nhẹ nhõm.
"Gia tộc nào?" Phong Đình đi mấy bước, đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu.
"À, gia tộc Allyall." Dương nghị viên không màng mối nguy hiểm bị bệ hạ bóp chết, giải thích rõ ràng: "Cũng chính là gia tộc sở tại của bà cố ngài - công chúa Khấu Nhân, công chúa đã từng lập không ít chiến công cho đế quốc, bà ấy và ngài giống nhau, là một vị điện hạ dũng mãnh thiện chiến."
Tần suất âm thanh của phái nữ quá cao, Phong Đình nghe mà trầm mặt.
Nếu là bình thường, tình huống tốt nhất là bị hắn quát lui.
Chỉ có điều hôm nay trong lòng hắn có chuyện, nghe được đáp án mình muốn vẫn cứ tiếp tục sải bước tiến lên, để lại hai cấp dưới nơm nớp lo sợ.
"Nghị viên Dương, tôi không tiễn cô nữa nhé." Lục Li thở phào, đứng thẳng người lên: "Tôi đi xem xem bệ hạ có dặn dò gì không."
"Đi đi." Dương nghị viên cũng thở ra nhẹ nhõm.
Cúi đầu nhìn chữ ký trên tài liệu, hoàn toàn yên tâm.
Trước đây gia tộc nhà họ Dương không phải quý tộc, chỉ là lập được công trên chiến trường mà thôi.
Cha cô đã từng nợ ân tình của công chúa Khấu Nhân, mãi đến mấy chục năm sau – tức ngày hôm nay, cuối cùng cũng có cơ hội trả lại.
Tẩm điện quân vương.
Ai đó mới kết thúc vận động mạnh, đứng trong phòng tắm cởi ra trói buộc trên người, sau đó hung ác xoay người nhìn vào trong gương.
Thấy rõ ràng trên tấm lưng trần trụi, chỗ gần hõm eo hằn một dấu răng ngoan cố sáng chói, khi vết cào đã hoàn toàn biến mất, nó vẫn cứ tồn tại đầy nghạo nghễ.
Điều này cho biết nhân cách phụ chết tiệt kia, lúc lên giường với người khác chẳng hề có chút đề phòng.
Đúng là ngu xuẩn, quân vương bệ hạ tức giận dời tầm mắt.
Trong gương chiếu ra một khuôn mặt hoàn mỹ như thiên thần giáng lâm, tóc vàng, môi mỏng, con ngươi lam xám, hiện ra vẻ cao quý hoa mỹ, rất có tính mê hoặc.
Đây là dung mạo quân vương, rất dễ khiến người ta lâm vào ảo giác.
Cho nên cô nàng bưng thức ăn Lucy mới có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Trên thực tế bệ hạ bất kể nhìn ai cũng đều giống nhau, trong đôi mắt không có nhiệt độ, chỉ có thôi sự bạo tàn ác.
Hoặc là nói hắn từng giây từng phút đều nhẫn nhịn mọi thứ xung quanh.
Phàm là có một giây đồng hồ, khi vị quân vương này không muốn nhẫn nại nữa, vậy người trong tầm mắt hắn phải cẩn thận kẻo đầu rơi xuống đất.
Thư ký tiền nhiệm đã chết như vậy đấy.
Nói đến chức vụ của thư ký, trên thực tế là hầu hạ quân vương xử lý quốc vụ, giống như trợ lý.
Nhưng mà đại đa số thời điểm quân vương chẳng hề quan tâm chuyện guốc gia, chẳng thể nghi ngờ rằng địa vị của thư ký trở nên lúng túng.
Nội dung công việc cũng từ hầu hạ quân vương xử lý quốc vụ biến thành hầu hạ việc vặt trong sinh hoạt của quân vương, thăng lên chức vị có độ nguy hiểm cao hơn...
Trước đây biết bao người từng tranh mua chức thư ký, hiện tại có trả tiền cũng không ai muốn làm.
Nếu không chức vị này sẽ không để trống hơn hai tháng.
Lục Li rất đau đầu.
Quân vương bệ hạ hỏi về thư ký của mình, Lục Li kiên trì trả lời: "Bẩm bệ hạ, thư ký mới vẫn chưa tìm được ứng viên thích hợp."
Tóc vàng còn nước nhỏ giọt, quân vương hừ lạnh một tiếng, bảo y gọi một người hầu vào hầu hạ.
Lúc Lucy đi vào, nhịp tim tăng nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhìn người đang ông cao quý khoác áo ngủ ngồi trên ghế sa lông, hai đầu gối có loại kích động muốn quỳ xuống.
Nhớ tới việc bệ hạ không thích người khác nói chuyện, Lucy không nói tiếng nào, đi về phía trước hành lễ rồi cầm lấy khăn bông sạch sẽ bắt đầu lau mái tóc vàng ẩm ướt của bệ hạ.
Không ngờ mình sẽ có ngày được chạm vào bệ hạ, Lucy khẩn trương đến nỗi tim nhảy tới cuống họng, nhịp thở cũng kề bên bờ mất khống chế.
Vì để được tiếp xúc gần gũi với bệ hạ, cô năn nỉ quản lý điều mình đến phòng ngủ - nơi chẳng ai muốn làm việc.
Mà hôm nay...
Ngay khi ánh mắt Lucy ngày càng trở nên si mê, nắm lấy lọn lên muốn cúi đầu hôn xuống, cô bị một sức mạnh khổng lồ ném văng ra ngoài.
Thân thể nhỏ xinh đập vào bàn...
Chân nến, mâm đựng trái cây và sàn nhà nham thạch phát ra tiếng va chạm lớn, điều này làm cho quân vương cau mày.
Hắn xoa huyệt thái dương đau nhức, đứng dậy rời khỏi nơi tràn ngập tạp âm này.
Lục Li đi vào, cô gái ấy nằm trên nền nhà ho ra máu, đồng thời dùng ánh mắt như chú hươu con đang hoảng sợ cầu cứu.
Chưa chết, vậy thì vẫn ổn.
Lục Li sai người nhấc cô xuống.
Phòng ngủ bị làm loạn, cũng khôi phục chỉnh tề trong vòng mấy phút.
Người đứng hóng gió trên sân thượng mang vẻ mặt lúc thì nham hiểm, lúc thì đầy bạo ngược.
"..."
Lục Li không dám tiến lên, cũng không dám hé răng.
Chỉ là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà suy tư, vừa nãy cô nàng kia đã làm gì?
Sáng ngày hôm sau, Lục Li đi thăm Lucy, thuận tiện dò hỏi rốt cuộc tối qua trong tẩm điện đã xảy ra chuyện ra sao.
Đáng tiếc cô gái nhỏ như bị giật mình, từ tối qua đến giờ cũng chưa mở miệng nói chuyện.
Bất kể ai hỏi đều hiện ra vẻ sợ hãi, hoặc là không ngừng rơi lệ.
Đậu xanh...
Lục Li nhọc lòng không thôi, cảm thấy chức vị quan chấp hành đây cũng sắp làm không nổi nữa.
Cuối cùng an ủi cô vài câu rồi rời khỏi phòng bệnh.
"Quan chấp hành Lục, quân vương bệ hạ lái một chiếc phi thuyền ra khỏi cung." Một tin tức truyền tới thiết bị đầu cuối của Lục Li.
Buổi sáng mười một giờ, quản gia Bruce của trang viên Allyall nhận được một mã mời muốn đi vào vùng trời trang viên từ phi thuyền thuộc vương cung.
Mấu chốt là chiếc phi thuyền đến từ vương cung, Bruce nghi ngờ không thôi, lựa chọn đồng ý, sau đó mới báo lên Bá tước Allyall, và cả công chúa điện hạ.
Mười một giờ đồng hồ, toàn bộ trang viên ngoại trừ người trái đất Văn Thu Tỉnh còn đang ngủ thẳng giấc, tất cả mọi người đã dậy rồi.
Allyall và công chúa Khấu Nhân đã được dạy trong mục chào đón quân vương bệ hạ, cho dù chưa từng có cơ hội thực hành, nhưng cũng không gây trở ngại việc họ chuẩn bị rất trật tự.
Hai người ăn mặc đàng hoàng gặp mặt nhau, mới cùng nói ra nghi vấn của mình: "Bà cố cảm thấy chuyện là thế nào?"
Công chúa Khấu Nhân vuốt tóc mai, vẻ mặt tự nhiên: "Có lẽ là những gì nghị viên Dương cận nói khiến bệ hạ sinh ra hứng thú muốn gặp ta một lần."
Allyall nghĩ thầm, ngài vẫn tự luyến trước sau như một.
Phi thuyền vương cung đi đến vùng trời gần trang viên Allyall, điều khiển phi thuyền dừng lại trên không trung.
Đôi mắt màu xanh lam tràn ngập ác dục và giết chóc của Phong Đình từ trước đến nay nhìn chằm chằm về hướng trang viên.
Một cảm giác khác thường hiện lên trong lòng không cách nào dời đi được.
Tuy rằng có thể giảm bớt bệnh đau đầu, nhưng lại khiến hắn cảm thấy nơi này e rằng còn giấu thứ đáng sợ hơn cả căn bệnh ấy.
Phong Đình chán ghét việc mọi chuyện thoát khỏi bàn tay mình, nếu trang viên Allyall xác thực có tồn tại sự vật có thể ảnh hưởng đến hắn, cho dù là công chúa Khấu Nhân mang quan hệ máu mủ cũng không cách nào ngăn cản dục vọng san bằng trang viên Allyall.
Bá tước và công chúa chờ trong trang viên, chờ mãi, tâm tình dần trở nên thấp thỏm bất an.
"Bruce!" Công chúa Khấu Nhân đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Ông đi xem xem, bảo cậu ấy tạm thời tránh đi."
"Vâng." Bruce đáp: "Ngài Văn hẳn vẫn còn đang ngủ nướng."
Bá tước và công chúa nghe vậy, đều mím môi không lên tiếng.
Bây giờ Will không có mặt, chàng thanh niên mới vừa mang thai không bao lâu đã mất đi bạn đời, cảm xúc không ổn định.
Cả ngày chỉ có ăn ăn ngủ ngủ cũng rất bình thường.
"Hắt xì!" Người trái đất đi ra tắm nắng quấn chặt quần áo, đứng bên suối phun than thân trách phận: "Will đi ngày thứ mười, nhớ anh ấy."
Lúc này, nhìn thấy trên cao có một chiếc phi thuyền khốc huyễn bay qua, hình như muốn đáp xuống mảnh đất trống trong trang viên.
Văn Thu Tỉnh ngáp một cái, không mấy hứng thú, lại bất chợt dừng bước chân... có thể là Will không nhỉ?
Người trái đất ôm hi vọng, nhưng không muốn biểu hiện nỗi nhớ điên cuồng của mình.
"Thôi, đi tìm bà cô chơi vậy." Thanh niên lẩm bẩm một câu, đi về toà nhà công chúa sinh sống.
Trong nháy mắt khi phi thuyền tiến vào vùng trời, Bruce nhắc nhở tất cả nhân viên, rằng có vị khách tôn quý đến thăm, chớ đến gần.
Văn Thu Tỉnh không thuộc phạm vi bị gửi tin tức nhắc nhở, đối với quý ngài Văn đang mang thai đây, Bruce tìm kiếm sứt đầu mẻ trán, bấm video trò chuyện hỏi cậu: "Ngài Văn, cho tôi xem ngài đang ở đâu với?"
"Tôi đang tản bộ trong trang viên." Bạn Văn đồng cất bước nhỏ lộn xộn.
"..." Bruce đỡ trán.
"Ông chẳng hài hước gì cả." Văn Thu Tỉnh khôi phục nhịp bước bình thường, bĩu môi, kéo thẳng lông mày: "Tìm tôi làm gì?"
"Có khách quý đến trang viên." Bruce nói: "Thân phận không bình thường, cho nên ngài cần tạm tránh một lát."
Nói xong liền thêm một câu: "Là vì tốt cho ngài, mà không phải hạn chế hành động, mong ngài thông cảm."
"Khách quý?" Văn Thu Tỉnh đi trong rừng rậm, bước có bước không đạp trên lá rụng: "Là thân hình cao lớn, mặc quân trang rèn thép màu xanh lam... với cả mái tóc vàng phải không?"
Bruce: "!!!"
Bruce rơi lệ: "Xin ngài lập tức dừng mọi hành động, giả vờ như chưa từng thấy gì cả, sau đó quay người rời xa hắn."
Văn Thu Tỉnh: "Ồ..." Cậu cũng rất muốn nghe lời, nhưng vấn đề là cái tên chân dài mặc đồng phục sắp lên sân khấu kia đã quay đầu khóa chặt cậu.
"Bruce..." Văn Thu Tỉnh nói: "Nếu hắn đang nhìn tôi thì phải làm sao?"
Tầm nhìn của Bruce chỉ có thể thấy bối cảnh phía sau Văn Thu Tỉnh, mà không thể thấy những gì phía trước, dẫn đến việc ông không cách nào phán đoán Văn Thu Tỉnh và vị kia.
"Nếu gần nhau, khẩn cầu ngài lập tức cúi đầu quỳ xuống hành lễ, việc này liên quan đến mạng sống của ngài." Bruce kinh hồn táng đảm dỗ dành!
"Không được." Văn Thu Tỉnh nghĩ thầm, ngoại trừ quỳ với Will trên giường, đời này còn chưa quỳ trước ai đâu: "Tôi thấy khoảng cách còn rất xa, tôi sẽ giả bộ không thấy nhé."
Nói xong lập tức quay người.
Góc nhìn thay đổi, Bruce thấy được hình ảnh Văn Thu Tỉnh mới vừa mới nhìn thấy.
Bruce nuốt nước miếng, phát hiện quả đúng là quân trang thép màu xanh lam đặc biệt của quân vương bệ hạ, và mái tóc vàng chói mắt được che giấu dưới mũ lính.
Đối với vị kia quân vương ấy, Bruce cũng chỉ nghe qua từ miệng công chúa điện hạ, nhưng rất hiển nhiên, cái vị đang mặc quân trang phía sau Văn tiên sinh khoảng mười mét chính là vị quân vương khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.
Bruce chỉ đối diện với đôi mắt đó giây lát đã sinh ra cảm giác tay chân lạnh lẽo.
Mà một giây sau, Bruce vô cùng sợ hãi nhìn thấy quân vương rút khẩu súng mang theo bên mình ra...
"Ngài Văn!" Bruce thậm chí còn chưa kịp nói ra hai chữ chạy mau.
Người đàn ông bạo ngược ấy đã giơ súng lên bắn một phát về bên này.
Bruce: "..."
Dòng máu trong thân thể như đang chảy ngược, trong mắt toàn là xót thương.
Ngài Văn đáng thương, đứa con của cậu ấy và ngài Will còn chưa sinh ra!
Mà người nã đạn xong vô nhân tính cất súng đi, không hề cảm thấy tội lỗi vì hành vi của mình.
"Mẹ ơi, làm tôi sợ muốn chết." Văn Thu Tỉnh phục hồi tinh thần, nhìn về phía quái vật xấu xí bay ra một khoảng cách trước mặt mình.
Nhìn quen mắt lắm, hình như gọi là Tử Ma đúng không nhỉ.
Tại sao thứ này lại xuất hiện giữa ban ngày!
Người trái đất suy nghĩ một lát, không để ý tới cái quần bị máu Tử Ma bắn trúng, nhanh chóng nói với Bruce: "Thú cưng đáng yêu của công chúa trốn ra ngoài, ông nhanh thông báo mọi người chú ý an toàn đi."
Bruce rốt cục hoàn hồn, lẩm bẩm: "Ngài không chết."
"Ừm." Văn Thu Tỉnh quay đầu lại, nhìn về phía vị khách cao quý bắn chết Tử Ma, phát hiện đối phương cũng nhìn mình từ xa.
"Vậy ngài chạy mau đi." Bruce sợ hãi không thôi: "Vị khách ấy hung tàn như thú cưng của công chúa tiểu vậy, à không, hung tàn hơn nhiều."
"Nhưng sao tôi lại thấy hắn an toàn hơn." Văn Thu Tỉnh nhìn quanh bốn phía, diss Bruce: "Ông đi xử lý nhanh đi, tôi đang sợ muốn chết đây này."
Bruce khóc không ra nước mắt.
Tay run run truyền đạt lệnh đề phòng cấp một, điều động toàn bộ nhân viên vũ trang trong trang viên.
Chàng thanh niên ngoài miệng nói sợ muốn chết quay người đi về phần cuối bậc thang trong rừng rậm, nghĩ rằng trong nhà hẳn sẽ an toàn hơn bên ngoài.
Chẳng qua càng đến gần người đàn ông nổ súng giết Tử Ma vừa nãy, trái tim Văn Thu Tỉnh đập càng nhanh.
Bởi vì... Cậu gặp được một người... đẹp trai hơn cả Will.
Nguyên bộ quân trang thép màu xanh, ủng chiến đen ngầu lòi, còn cả bàn tay thon dài đang chơi đùa với súng... Tất cả đều là mê hoặc nam nữ không thể chối từ.
Chỉ là cách quá xa, chưa thấy rõ mặt trông như thế nào.
Văn Thu Tỉnh không tự chủ được bước nhanh hơn về phía trước.
Tuy rằng cậu đã có chồng rồi, cũng không có hứng thú với người đàn ông khác.
Nhưng nói thế nào nhỉ, kẻ mạnh có sức cuốn hút khiến người ta không cách nào bỏ qua.
Chỉ cần là đàn ông có lòng cầu tiến, cũng sẽ không từ chối việc lui tới với người mạnh hơn mình.
Văn Thu Tỉnh cũng vậy, tuy rằng hiện tại cậu đang mang thai.
Lần đầu tiên khai sát giới sau khi tỉnh lại, toàn thân tản ra hơi thở đầy chết chóc.
Khi một thanh niên đi về phía mình, hắn dùng miệng súng nâng mũ lên, lộ ra nửa khuôn mặt.
Không phải chứ...
Sắc đẹp nghịch thiên thế này...
Người trái đất nghe thấy tiếng mình nuốt nước miếng, xem như tỏ vẻ tôn trọng anh đẹp trai này.
Tác giả có lời muốn nói:
Giải thích chút nhé, khi Will đi du lịch thì sắc đẹp sẽ hạ xuống, đây là điều chắc chắn, không thể dùng mặt quân vương đi ra ngoài được.
Cho nên giữa hai người sẽ có điểm khác nhau, còn Thu Thu có nhận ra được hay không xin hạ hồi phân giải.