Chương : 14
======Edit: Koori Rin. Beta: Nguyệt Thần======
Lâm Hoài Đông thực ra đã biết Chương Chiêu từ trước, cậu không biết mặt Chương Chiêu —— nhưng được nghe rất nhiều chuyện từ Thái Thư, đa số đều là khen ngợi, tỉ như Chương Chiêu rất biết đối nhân xử thế, không can thiệp vào việc riêng tư của Thái Thư, hoặc là Chương Chiêu rất trưởng thành, tốt tính, vô cùng bao dung Thái Thư… Thế nên khi Thái Thư nói với cậu mình và Chương Chiêu chia tay, Lâm Hoài Đông có hơi giật mình.
“Sao vậy?” Lâm Hoài Đông hỏi: “Không phải cậu vẫn nói anh ta tốt lắm sao?”
“Nhưng mà tốt quá.” Thái Thư nhún nhún vai: “Chả có tí thú vị nào.” Cậu ta ngẩng đầu nhìn Lâm Hoài Đông, nét mặt nửa khiêu khích nửa chòng ghẹo: “Anh biết mà, em ưa mấy thứ kích thích.”
Lâm Hoài Đông cười cười, dạo này Thái Thư cứ theo đuổi cậu, biểu hiện khá nhiệt tình, bởi vậy Lâm Hoài Đông cũng không có ấn tượng tốt mấy với Thái Thư, trong lòng khó tránh khỏi có chút hư vinh. Cậu không nghĩ bản thân mình lại có sức hấp dẫn đến thế với nam sinh.
“Cho nên cậu muốn ‘kích thích’ hơn cùng tôi?” Cậu cố ý nói hùa theo Thái Thư: “Được ớ. Tối nay trong kí túc chỉ có mình tôi.”
Thái Thư bĩu môi: “Em nói anh rồi! Em muốn tình cảm nghiêm túc. Không chỉ là lên giường.”
Lâm Hoài Đông gật gật đầu, xòe tay: “Vậy thì thật là đáng tiếc. Tại tôi chỉ muốn thử lên giường với nam nhân chút thôi.”
Thái Thư tức giận nện cậu một cái, Lâm Hoài Đông cũng không quan tâm. Thái Thư quả thực khiến cậu nhận thức được mình cũng có thể thích đàn ông —— nhưng không có nghĩa là cậu chịu hẹn hò với Thái Thư. Cậu không thích kiểu đáng yêu như Thái Thư.
Cậu thích tuýp đàn ông như thế nào đây?
Bẵng đi một thời gian, nghỉ cuối tuần, Lâm Hoài Đông đến một quán bar bên ngoài. Cậu đến khá sớm, không nhiều người, nhưng cậu mới ngồi xuống thì đã có người tiến lại. Lâm Hoài Đông liếc nhìn qua ánh đèn mờ nhạt: Thân hình cao lớn, làn da màu tiểu mạch, gương mặt sắc sảo rõ ràng. Cũng không tệ lắm…
“Lần đầu cậu đến sao?” Người đàn ông kia hỏi cậu.
Lâm Hoài Đông phụ họa đôi câu với anh ta, cũng không hứng thú nói chuyện phiếm. Đối phương đại khái cũng nhận ra, khẽ nở nụ cười, bàn tay không khách khí sờ lên đùi Lâm Hoài Đông. Lâm Hoài Đông cúi đầu nhìn bàn tay kia, không hề nhúc nhích.
“Nếu như em không muốn tán gẫu…” Người đàn ông kia nói: “Đến nhà tôi uống gì đó thì sao?”
Lâm Hoài Đông suy nghĩ một chút, cậu cũng không ngại lên giường với người kia —— đương nhiên cũng không cấp bách gì. Dè đâu cậu vẫn chưa nghĩ xong, người kia bỗng nhận điện thoại, vội vã nói hai câu, xin lỗi Lâm Hoài Đông, rồi đứng dậy rời đi. Để lại Lâm Hoài Đông ngồi ngẩn người ở chỗ cũ.
Này là mấy thứ “thú vị” ư?
Sau đó lại có một người tiến lại. Anh ta do do dự dự nhìn Lâm Hoài Đông một hồi, mãi sau mới hỏi: “Cậu, ừm, cậu là sinh viên đại học Thuận Thành à?”
Ban đầu Lâm Hoài Đông không biết anh là ai, đến khi người kia nói ra tên Thái Thư, trong đầu cậu mới “Leng keng” reo lên: Đệch. Đây là vị “Chương Chiêu” kia á. Tính thích đùa nổi lên, cậu trợn mắt quan sát trên dưới Chương Chiêu một hồi: Vóc người không cao lắm, thấp hơn Lâm Hoài Đông một chút… Da thật trắng, trên mũi còn có chút tàn nhang… Đôi mắt hơi hồng hồng, rõ là gần đây ngủ không ngon. Tóm lại, đây là cái người đi trên đường sẽ chẳng bị người ta chú ý.
Khó trách tuy anh ta tốt thật, nhưng vẫn bị Thái Thư đá. Mà cũng không thể trách Thái Thư, chỉ có thể nói cái xã hội này coi trọng mặt mũi quá rồi.
Khóe miệng Lâm Hoài Đông khẽ nhếch lên, nhìn gò má nhu hòa dưới ánh đèn mờ mờ, cả xương quai xanh thon gầy lộ ra dưới cổ áo anh. Vóc người thoạt nhìn lại rất đẹp… Đúng vậy, dù sao thì, Thái Thư cũng qua lại với anh ta hơn một năm rồi. Về mặt này Chương Chiêu vẫn có chỗ đáng chọn.
Nói không chừng kỹ thuật trên giường của anh ta lại cực kỳ tốt chăng?
Đôi mắt Lâm Hoài Đông sáng lên.
+++
Kỹ thuật của Chương Chiêu thật sự rất tốt.
Lâm Hoài Đông dựa vào cửa toilet thở mạnh, dương v*t mới phát tiết trong tay còn hơi nặng, trên bụng dính đầy tinh dịch sền sệt, cằm Chương Chiêu cũng dính một chút thứ đó. Anh quỳ gối, ngửa mặt lên, đôi môi đỏ bừng hơi hé mở, lộ ra đầu lưỡi linh hoạt bên trong… Đuma. Lâm Hoài Đông chỉ nhìn mà đã muốn cương.
Không ngờ Chương Chiêu bình thường trông cũng thường thôi, mà lúc làm tình lại khiêu gợi đến thế…
Cậu lại nhìn xuống, dương v*t Chương Chiêu còn cương, dựng thẳng đứng ở đó, có chút đáng thương vì không được chú ý. Lâm Hoài Đông chợt thấy xấu hổ, trong lòng biết rõ: Lần này mình bắn, ờm, quá nhanh.
Vì thế cậu bèn đưa tay giúp đỡ, nhưng Chương Chiêu lại lắc đầu có vẻ ghét bỏ: “Không cần, tôi tự làm được. Cậu ra ngoài đi.”
Lâm Hoài Đông bĩu môi, cậu cảm giác mình đang bị vũ nhục —— không sao. Cậu biết trong lòng Chương Chiêu đang cười nhạo mình. Mà đây cũng đâu phải lỗi của mình! Lần đầu tiên làm tình cùng đàn ông. Lần thứ nhất đâm vào miệng Chương Chiêu vừa chặt, vừa nóng, vừa ẩm ướt như vậy… Với cả đầu lưỡi Chương Chiêu lại còn lợi hại như vậy. Cậu dám thề với trời: Trước đây chưa bao giờ bắn sớm!
Này thật là một thiên đại sỉ nhục.
Không được, cậu cần luyện tập và quan sát thật nhiều.
Sau khi về trường, Lâm Hoài Đông tìm Thái Thư hỏi về phim (gayporn), Thái Thư còn tưởng Lâm Hoài Đông lại muốn lên giường với mình —— bèn “nghĩa chính ngôn từ” giáo huấn một trận. Lâm Hoài Đông bèn mặc kệ cậu ta.
Nhưng chỉ xem phim thì còn thiếu sót lắm, thực tiễn là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý duy nhất mà! Lâm Hoài Đông bèn tìm người luyện tập. Thái Thư không được, tên nhóc này bô lô ba la, phiền chết mẹ. Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhấc điện thoại lên một cái hẹn. Đến nơi thấy người thật lập tức không hài lòng, mặt mũi người kia không tồi, nhưng không hiểu sao, không làm Lâm Hoài Đông lên “hứng”.
Cậu ở phòng ngủ để người kia làm bằng miệng cho mình một lần. Trái lại lần này lại rất lâu mới bắn, khiến người kia còn phải khen cậu kéo dài, rồi hỏi Lâm Hoài Đông: “Có muốn XXX tôi không?” Vô cùng chủ động.
Lâm Hoài Đông suy nghĩ một chút, đáp: “Thôi khỏi đi.”
Về nhà cậu lại muốn tìm bất mãn, ông trời ơi, mình là một nam sinh hai mươi ba tuổi bình thường, ham muốn cần bao nhiêu dồi dào có bấy nhiêu dồi dào biết không? Đành phải nằm trên giường thủ dâm. Vừa mò “thằng nhỏ” vừa nghĩ đến gương mặt tái nhợt bình thường của Chương Chiêu, nghĩ đến những đốm tàn nhang nhỏ xíu hai bên sống mũi Chương Chiêu, đôi môi bị đâm đến sưng đỏ, đường nét cơ thể xinh đẹp, và cả bộ phận thẳng đứng giữa hai chân anh…
Lâm Hoài Đông “Ưm” vài tiếng, cắn gối bắn.
Sau cao trào cậu đột nhiên nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng:
Má. Cậu hoàn toàn không biết cách liên lạc với Chương Chiêu nha.
+++
Cũng may ông trời chiếu cố cậu, ngay lúc Lâm Hoài Đông nghĩ chẳng lẽ phải đến hỏi Thái Thư sao, thì Chương Chiêu xuất hiện trên khán đài bên sân bóng.
Lâm Hoài Đông không biết sao Chương Chiêu lại ở đây, nhưng dáng vẻ ngồi dưới ánh tà dương của Chương Chiêu… vừa dịu dàng, vừa hiền hòa, ánh sáng đỏ vàng chiếu loạn khắp người, làm gương mặt phổ thông kia của anh cũng trở nên ưa nhìn. Lâm Hoài Đông cắn môi, không khống chế được mà chạy đến chỗ Chương Chiêu.
Bọn họ làm một lần trong phòng thay đồ, Lâm Hoài Đông chỉ cảm thấy mọi ham muốn chất chồng trong mình đều bộc phát hết thảy, cậu đặt Chương Chiêu trước cửa tủ, cúi đầu cắn cổ Chương Chiêu, dương v*t không ngừng đâm vào mông Chương Chiêu cách một lớp vải. Cậu có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của Chương Chiêu, phát ra từ cổ họng, âm thanh nho nhỏ, run run, hệt như những ngón tay kích thích mạch máu khắp cơ thể Lâm Hoài Đông. Chết thật, cậu nghĩ. Một người đàn ông ba mươi tuổi có thể phát ra loại âm thanh này sao?
Cậu còn phải từng ngón từng ngón mở rộng cho Chương Chiêu, có trời mới biết cậu muốn cứ vậy mà tiến vào biết bao nhiêu… Cậu dám cá Chương Chiêu sẽ không cự tuyệt, cậu biết cái mông Chương Chiêu nhất định sẽ nuốt trọn “thằng nhỏ” của mình vào trong…
Lâm Hoài Đông rên rỉ một tiếng, đầu cậu và cả phía dưới đồng thời ứ máu.
Trước khi đến cao trào cậu rút ra khỏi cái mông đang siết chặt của Chương Chiêu, muốn Chương Chiêu liếm cho mình. Anh cũng không từ chối, há miệng ngậm vào —— còn bắn trước cả cậu nữa. Lâm Hoài Đông nhìn thấy, vô cùng hài lòng: Mình đã giải quyết một cách hoàn hảo ấn tượng “bắn sớm” đầy sai lầm mình để lại cho ảnh, còn khiến Chương Chiêu cảm nhận được kỹ thuật trên giường cao siêu của mềnh~
Cậu cũng bắn —— lại còn bắn vào miệng Chương Chiêu.
Cho dù sau đó bị Chương Chiêu lườm, áo cầu thủ cũng bị anh lấy lau miệng, nhưng cũng đáng.
Cậu tắm sau Chương Chiêu, lúc trở ra thì anh đã biến mất. Lâm Hoài Đông khá mất mát thất vọng, cậu còn muốn nói vài lời với Chương Chiêu. Với cả sao Chương Chiêu phải chạy nhanh vậy?
Cậu có chút ủ rũ, ngồi xuống ghế dài, lúc cúi đầu lại chợt thấy một cái khuy áo trên mặt đất, là cái khuy trên áo sơ mi của Chương Chiêu. Vui vẻ trong lòng, Lâm Hoài Đông vội lượm khuy áo lao ra ngoài, rồi lại bị Thái-Thư-không-biết-từ-đâu-chui-ra vừa khéo cản lại.
“Cái phim đó thế nào?” Thái Thư cười hì hì.
Lâm Hoài Đông đành phải dằn lòng chịu trận đứng nói dăm ba câu với cậu ta. Nhưng khi đối phó với cậu ta xong, ngẩng đầu lên, không thấy bóng dáng Chương Chiêu nữa.
Lâm Hoài Đông nắm chiếc khuy trong tay đứng như trời trồng trước cửa, vừa mất mát vừa không cam lòng. Rồi cậu lại đột nhiên nhớ ra: Má nó mình vẫn chưa xin số điện thoại của Chương Chiêu.
+++
Khi gặp lại Chương Chiêu, đã là một tháng sau đó.
Lâm Hoài Đông cảm thấy mình sắp điên rồi, cậu không hiểu mình có chuyện gì nữa, trái lại, mỗi ngày, đặc biệt là mỗi đêm, trong đầu cậu cũng phải có hình ảnh Chương Chiêu. Tần suất thủ dâm nhiều hơn hẳn so với trước đây, hơn nữa mỗi lần đều nghĩ đến gương mặt Chương Chiêu. Có cơ thể thon gầy rắn chắc của Chương Chiêu, và cả cái mông trắng nõn phấn nộn kia nữa. Chết tiệt. Mông Chương Chiêu sao lại trắng như thế, trắng như thế chứ?
Cậu đã đồng ý với Chương Chiêu, phải liếm mông cho anh.
Nhưng ngay cả cách liên lạc với Chương Chiêu cậu cũng không có.
Vài ngày cuối tuần, Lâm Hoài Đông đều đến quán bar lần đó, hy vọng có thể lần thứ hai “tình cờ” gặp Chương Chiêu. Kết quả đương nhiên là không như ý muốn. Cậu cũng miễn cưỡng “câu” vài người đàn ông khác, cũng có thử, nhưng đều không có cảm thụ đặc biệt gì. Hoặc là không “sexy” như Chương Chiêu, hoặc là không chặt như Chương Chiêu, hoặc là kỹ thuật không tốt như Chương Chiêu. Túm lại ——
Túm lại là phía dưới của cậu sắp nổ tung.
Cậu mặt dày đi hỏi Thái Thư, xin số Chương Chiêu. Quá trình thì quanh co lòng vòng, kết quả thì không sáng sủa. Lâm Hoài Đông chỉ đành im lặng chạy về ký túc xá của mình, tuyệt vọng nghĩ trong bóng tối: Có thể mình sẽ không được gặp lại Chương Chiêu.
Sao Chương Chiêu không liên lạc với mình? Sao không tìm mình? Do kỹ thuật của mình không tốt sao?
Hay là Chương Chiêu có bạn trai?
Đến khi gặp lại Chương Chiêu ở thư viện, anh đứng sát cái người kia, tên đàn ông mà trông như chim công, trong lòng Lâm Hoài Đông bèn chẳng vui vẻ gì.
Cậu biết cái tên nhân viên quản lý thư viện này, người này nhờ mặt mũi mà tiếng tăm lan xa, không biết bao nhiêu nam nữ sinh tìm đủ lý do đến đây bắt chuyện với anh ta. Mà Lâm Hoài Đông không ngờ nhất là, Chương Chiêu thế mà lại quen biết anh ta.
Vả lại nhìn qua còn rất thân mật.
Nhưng cậu có lý do gì để bực bội chứ? Cậu và Chương Chiêu chẳng phải là quan hệ nào cả.
Đến lúc ngồi trong xe, nghe Chương Chiêu chính miệng thừa nhận “Tôi thích”, Lâm Hoài Đông chợt buồn bực trong lòng. Cậu quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lòng vẫn mãi suy nghĩ, điểm nào cậu không bằng cái tên hoa khổng tước kia? Bàn về cái đầu, cậu cao hơn một chút. Bàn về tướng mạo, cậu hiển nhiên là anh tuấn hơn. Nếu đòi bàn về phía dưới —— há há, nhìn tay tên nhân viên quản lý kia, biết ngay phía dưới hắn ta chẳng đáng bận tâm.
Cậu không hiểu Chương Chiêu thích tên nhân viên quản lý kia vì cái gì.
Cậu cũng không hiểu Chương Chiêu thích Thái Thư vì cái gì.
Trong nháy mắt, cậu chợt muốn mở miệng hỏi Chương Chiêu: “Em thì sao?” Nhưng ý nghĩ này vừa nảy lên, đã hù dọa Lâm Hoài Đông một phen. Trời đất. Mình đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào mình đang ghen?
Mình chỉ thích cái mông Chương Chiêu —— thế thôi.
Cậu lẩm nhẩm câu nói này trong lòng năm lần, lúc hôn Chương Chiêu trong thang máy lại lẩm nhẩm ba lần. Trên giường Chương Chiêu, lúc giữ mông Chương Chiêu mà liếm cho anh, trong đầu Lâm Hoài Đông đã có chút mơ hồ. Đến lúc xoay người Chương Chiêu lại, đối diện với khuôn mặt nhuộm đỏ màu tình dục, thấy giọt mồ hôi trong suốt trên chóp mũi Chương Chiêu, làn da hồng hồng, đầu ti dựng đứng, và cả bộ phận căng đầy phía dưới của anh… Chút lý trí còn sót lại trong đầu Lâm Hoài Đông phút chốc biến mất.
Cậu tàn nhẫn tiến vào bên trong Chương Chiêu, một trước một sau hung mãnh đẩy tới, âm thanh cọt kẹt của chiếc giường, hòa lẫn cùng tiếng rên rỉ run rẩy của Chương Chiêu, khiến đầu óc cậu tràn đầy những ý nghĩ phóng đãng. Tới cao trào, cậu cầm mắt cá chân Chương Chiêu, nhất thời kiềm chế không được, suýt nữa đã nói ra ba chữ “Em thích anh”. Cũng may cuối cùng vẫn cố gắng dừng lại.
Cậu co quắp trên giường, buồn phiền nghĩ: Mẹ.
Cậu thậm chí còn không biết mình thích Chương Chiêu khi nào, dĩ nhiên, tuổi tác không quan trọng, thanh niên vốn rất dễ thích cái này ưa cái nọ… Vả lại Chương Chiêu ở trên giường lợi hại như vây. Giọng cũng dễ nghe. Bộ dạng mặt hồng hồng cũng đáng yêu. Bộ dạng đứng đắn cũng rất hài. Còn cả cơ thể của anh. Cái mông vừa trắng vừa tròn, hai chân thon dài. Cả lúc cái mông anh nâng lên nữa! Thắt lưng hạ xuống, séc-xi muốn chết đi được… (><)
…Ờm.
Được rồi.
Mà vấn đề là, Chương Chiêu rõ ràng không muốn có bất kỳ liên hệ bên ngoài nào với cậu. Cũng được! Lâm Hoài Đông nghĩ. Chỉ cần có thể làm là được rồi. Cậu cũng không kén chọn nhiều. Nói không chừng “xoạc” một hồi, Chương Chiêu lại thích mình nhể?
Cũng nói không chừng, “xoạc” rồi “xoạc”, mình lại không thích Chương Chiêu nữa. Cũng giống mấy người bạn gái trước vậy.
Thanh niên mà… Dễ thích, cũng dễ chán.
Lâm Hoài Đông cảm thấy suy nghĩ của mình rất có đạo lý.
+++
Có đạo lý cái rắm.
Càng ở cùng Chương Chiêu, Lâm Hoài Đông càng có cảm giác: Mình sắp tiêu rồi.
Chương Chiêu khác hẳn những đối tượng trước đây cậu gặp, Chương Chiêu trưởng thành, thận trọng, thi thoảng có chút khó chịu nho nhỏ, nhưng chẳng làm người khác phiền chán chút nào. Anh cũng rất khoan dung độ lượng, cho dù Lâm Hoài Đông có nói hươu nói vượn với đồng nghiệp của anh, anh cũng không tức giận, dễ tính quá độ đi. Lâm Hoài Đông kể mấy chuyện cười nhảm nhí cho anh nghe, anh cũng cười rất vui vẻ, bộ dạng nhếch miệng khoe hàm răng quả thực đáng yêu khiến Lâm Hoài Đông không chịu nổi —— trái lại mỗi lần anh cười như vậy, Lâm Hoài Đông đều muốn đè anh xuống ngay và luôn, rồi làm anh đến không nói nên lời.
Về mức độ cởi mở của Chương Chiêu trong chuyện đó… càng không cần bàn.
Có lúc Lâm Hoài Đông còn nghĩ: Nếu như có thể cả đời cùng Chương Chiêu thế này, có vẻ cũng không tệ. Ý nghĩ này vừa làm cậu hưng phấn, nhưng cũng khiến cậu lo sợ. Làm ơn đi, cậu mới chừng hai mươi, vẫn còn đang đi học, chưa gì đã muốn cả đời! Nhưng nghĩ đến sau này ngày nào cũng có thể làm Chương Chiêu đến bắn đến khóc, rồi ôm anh ngủ…
Lâm Hoài Đông bình tĩnh lau nước miếng.
Coi như Chương Chiêu chỉ muốn lên giường với mình thì sao? Hai người cứ như bây giờ cũng rất tốt. Huống chi, Lâm Hoài Đông rạo rực nghĩ, biết đâu mình cũng đã làm Chương Chiêu “tan chảy” phần nào rồi? Nên Chương Chiêu mới dịu dàng dung túng mình như thế.
Đúng, tại Chương Chiêu dung túng mình! Lâm Hoài Đông cũng không ngốc, cậu cảm nhận được.
Giống như lần điện thoại tình ái kia —— hôm trước Lâm Hoài Đông lén la lét lút hỏi Thái Thư, chơi điện thoại tình ái có hiệu quả không, Thái Thư hoài nghi nhìn cậu, rồi lắc đầu một cái.
Có lẽ vấn đề xuất hiện ở cú điện thoại kia.
Không hiểu sao, thái độ của Chương Chiêu đột nhiên lãnh đạm hẳn. Lâm Hoài Đông hỏi anh có chuyện gì, đợi cả nửa ngày, cũng chỉ nhận được một câu qua loa “Không có gì”. Cho dù chỉ nhìn trên màn hình di động nhỏ xíu, Lâm Hoài Đông cũng có thể cảm nhận được sự chống cự của Chương Chiêu.
Cậu không khỏi hoang mang, sao thế? Do cú điện thoại quá trắng trợn sao? Chương Chiêu tuy rất phối hợp —— nhưng thật ra trong lòng không thích?
Chương Chiêu thậm chí còn hủy buổi hẹn cuối tuần của hai người.
“Thứ bảy phải đi làm.” Lâm Hoài Đông nhìn tin WeChat Chương Chiêu gửi. Này là lý do gì? Hai người hẹn nhau buổi tối. Lẽ nào buổi tối Chương Chiêu vẫn phải đi làm? Hay là…
Hay là tối đó anh hẹn với người khác?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, lập tức ở lì trong đầu Lâm Hoài Đông không chịu đi. Cậu chộp lấy điện thoại, đi lòng vòng trong phòng như con thú bị giam. Đây không phải là không thể nào, bọn họ xưa nay chưa từng nói người kia là duy nhất… Chỉ là lên giường thôi. Nên cho dù Chương Chiêu tìm người khác, Lâm Hoài Đông cũng không có bất kỳ tư cách tức giận nào.
Cậu ngồi xuống mép giường, ôm đầu. Chương Chiêu thích người khác sao?
Tỷ như cái tên nhân viên quản lý thư viện kia?
Lâm Hoài Đông cắn chặt môi dưới, lúc sau lại ném điện thoại di động, tức giận nằm vật ra giường.
+++
Cậu biết mình không nên tìm Chương Chiêu.
Chương Chiêu nói không muốn gặp cậu —— chính là không muốn thấy mặt cậu. Nếu đi thì với Lâm Hoài Đông không có gì tốt cả.
Nhưng cậu vẫn đi, mang theo một đầu lửa giận không giải thích được.
Kết quả đương nhiên không tốt rồi, cậu nói những lời vô liêm sỉ, khiến Chương Chiêu khó chịu. Chính cậu cũng khổ sở, hận mình muốn chết. Nhưng khiến cậu buồn bực hơn cả là, cho dù tâm trạng không thoải mái, Chương Chiêu vẫn dịu dàng như thế, đồng ý cho cậu ở lại. Điều này làm Lâm Hoài Đông cảm thấy bản thân mình trở thành kẻ khốn nạn nhất thế giới.
Cậu hoàn toàn không ngủ được, chỉ có thể ôm gối ngồi trên sô pha, mở TV giết thời gian. Mà cơ bản cậu cũng chẳng nghe được trong TV đang nói cái gì, cậu hoàn toàn không để tâm. Cậu chỉ muốn xông vào phòng Chương Chiêu xin lỗi anh. Hoặc nói những lời ngọt ngào như trong phim tình cảm. Hoặc trực tiếp nói với Chương Chiêu rằng cậu thích anh…
Nếu Chương Chiêu biết được, anh có lập tức đoạn tuyệt mối quan hệ của hai người không? Cười nhạo cậu mơ mộng hão huyền.
Lâm Hoài Đông mím chặt môi, rưng rưng muốn khóc.
Cậu cứ ngồi mãi đến nửa đêm, đến lúc Chương Chiêu từ phòng ngủ đi ra, bày ra vẻ mặt thương hại ngồi trên đùi cậu, cưỡi cậu như đã hứa. Lâm Hoài Đông cảm giác dương v*t mình đang bị mông Chương Chiêu siết chặt, cảm nhận bàn tay Chương Chiêu đang vuốt ve khắp cơ thể, cảm nhận được mình nhào đến hôn rồi đè anh dưới thân, hung bạo, dồn hết sức làm anh…
Lâm Hoài Đông đột nhiên ý thức được, tình trạng hai người lúc này, chẳng tốt chút nào cả.
Cậu không muốn chỉ lên giường với Chương Chiêu.
Cậu không muốn mỗi lúc động tình cao trào, cả câu nói đơn giản “Em thích anh” cũng không thốt ra được.
Nhưng cậu đúng là không thốt ra được.
Cậu tận tâm tận sức chung sống với Chương Chiêu, trổ tài nấu nướng cho Chương Chiêu, giúp Chương Chiêu quét tước nhà cửa, soạn bài cùng Chương Chiêu, chuẩn bị kỳ thi… Nếu như không phải lên lớp hay đi thi, cậu thật muốn một tuần bảy ngày, hai mươi bốn giờ mỗi ngày đều ở cùng Chương Chiêu. Cậu muốn nằm trên đùi Chương Chiêu để Chương Chiêu đút đồ ăn. Cậu muốn ngủ cạnh Chương Chiêu, vuốt ve cơ thể Chương Chiêu. Cậu muốn ngồi trong xe quấy rối Chương Chiêu. Cậu thậm chí còn muốn lẻn vào trường Chương Chiêu, vào phòng làm việc dọa Chương Chiêu nhảy dựng…
Mà Chương Chiêu vẫn dịu dàng như thế, vẫn kiên nhẫn với cậu như thế. Ngọt ngào cười với cậu, dung túng những việc ngốc nghếch của cậu. Có lúc Lâm Hoài Đông thậm chí còn có ảo giác, dường như Chương Chiêu đã phần nào nhận ra ý nghĩ trong lòng cậu, chỉ cần chọc thủng lớp cửa sổ giấy kia, mọi thứ đều sẽ thay đổi.
E rằng cậu cũng chỉ thiếu sót thời cơ kia.
Khi Toàn Tịnh từ học viện luật đến tìm cậu, Lâm Hoài Đông biết, cơ hội cậu muốn đã đến rồi. Cậu từng nghe đến cuộc thi Người yêu đẹp nhất ở trường bên, người thắng cuộc, không chỉ có tiền thưởng, được mời quay quảng cáo, mà còn có cơ hội đến đảo Bali. Nếu như cậu có thể cùng Chương Chiêu đến đảo Bali…
“Tôi không muốn tiền thưởng.” Lâm Hoài Đông nói với Toàn Tịnh: “Mà là hai vé máy bay đến đảo Bali, tôi muốn chúng.”
Toàn Tịnh cười: “Không thành vấn đề.” Cô vốn không đi du lịch, mục tiêu của cô nàng là cơ hội tham gia quảng cáo —— thế nên mới có thể nhẫn tâm đá bạn trai cũ, quay đầu đến tìm Lâm Hoài Đông. Bởi vì đá bóng giỏi, Lâm Hoài Đông nổi tiếng toàn trường.
Lâm Hoài Đông nhất thời vô cùng đắc ý. Cậu trước giờ tự tin vào mình, cuộc thi thế này nhất định là ăn chắc. Sự thật chứng minh cậu không cuồng ngạo —— mới vừa đăng kí cùng Toàn Tịnh, bọn họ lập tức thắng đến toàn trường chú ý. Không quan tâm việc này tốt hay xấu, đều thành cơ hội chiến thắng lớn của họ.
Tối đó Lâm Hoài Đông nằm mơ cũng cười: Cậu đã thấy hai tấm vé bay đến tay mình.
Cậu cũng mang theo nụ cười đến tìm Chương Chiêu —— rồi chia tay Chương Chiêu.
Này phải trách ai? Lâm Hoài Đông nghĩ. Trách chính bản thân sao? Cậu không nghĩ kĩ, không báo trước với Chương Chiêu, khiến Chương Chiêu hiểu lầm… Chính là lỗi của cậu.
Nhưng Chương Chiêu dựa vào cái gì mà hiểu lầm cậu? Một cơ hội giải thích cũng không cho. Đúng rồi. Có lẽ trong lòng Chương Chiêu, hình tượng của cậu luôn là kiểu công tử nhà giàu kia. Cậu còn tưởng Chương Chiêu hiểu rõ mình…
Bỏ đi! Lâm Hoài Đông nghĩ. Đệch mợ!
Cậu ngồi tàu điện ngầm về thẳng kí túc, đóng cửa, ngã vật lên giường. Đèn bàn còn bật, chiếu xuống quyển sách du lịch đảo Bali trên bàn.
Lâm Hoài Đông nhìn chằm chằm một hồi, đứng dậy cầm sách ném vào sọt rác, bật khóc.
+++
Gặp lại Chương Chiêu, đã là hai tuần sau đó. Lâm Hoài Đông cũng không nghĩ sẽ gặp nhau như thế: Cậu mặc bộ đồ nhân viên phục vụ, đang bưng đĩa đi lại trong nhà hàng, quay người lại thì thấy Chương Chiêu đang bước vào cùng một người đàn ông lạ.
Người đàn ông kia trạc tuổi Chương Chiêu, trông rất đẹp trai, ăn mặc cũng ra dáng con người. Hắn khẽ cười với Chương Chiêu, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, muốn bao nhiêu giả tạo có bấy nhiêu giả tạo.
Mà Chương Chiêu —— Chương Chiêu cười với hắn, trước sau vẫn ôn hòa, trước sau vẫn trang nhã.
Lâm Hoài Đông cảm thấy tim mình cũng thắt lại.
Cậu rất vui vì Chương Chiêu vẫn ổn như vậy… Chương Chiêu hiển nhiên là sống rất tốt. Kết thúc quan hệ với cậu, Chương Chiêu đã có thể trở lại cuộc sống trước kia của mình.
Còn bản thân Lâm Hoài Đông thì…
Nếu cậu nói với Chương Chiêu, ngày nào mình cũng nghĩ tới anh. Chương Chiêu có quan tâm không? Anh có sờ mặt Lâm Hoài Đông, nói với cậu “Không sao đâu” không? Anh có nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Hoài Đông, an ủi cậu, thương tiếc cho cậu, giống như trước đây, hôn lên vành tai an ủi cậu không?
Sẽ không. Bất cứ điều gì cũng không.
Chỉ còn lại một mình Lâm Hoài Đông.
Cậu vẫn nên giải thích mọi việc với Chương Chiêu, không quan tâm ra sao, trong chuyện này, cậu không thể để Chương Chiêu nghĩ oan cho mình. Cho dù không thể cùng nhau… Cậu cũng không thể rời cuộc với hình mẫu đó.
Nghỉ hè, Lâm Hoài Đông dọn dẹp kí túc xá, thấy cái sơ mi cũ Chương Chiêu cho cậu mượn dạo trước nằm trong góc. Giặt sạch rồi, nhưng cứ quên trả lại. Cậu cầm cái áo trên tay, hồi lâu vẫn không biết thế nào, thần xui quỷ khiên thế nào bèn nhét vào balo, đặt lên bàn, nhìn chằm chằm.
Bạn cùng phòng đúng lúc đi tới, nhìn cậu lên cơn, hỏi: “Mày nhìn chòng chọc nó chi vậy? Của mày à?”
Lâm Hoài Đông lắc đầu, bạn cùng phòng lại hỏi: “Vậy mày có định trả cho người ta không?”
Muốn trả sao? Lâm Hoài Đông tự hỏi. Mình muốn trả cái áo này cho Chương Chiêu sao?
Còn có thể dùng cái cớ này để gặp Chương Chiêu một lần —— thật nực cười, cũng có chút đáng thương.
Nghĩ vậy, cậu quyết đoán nhấc điện thoại, gọi đến số của Chương Chiêu.
Chương Chiêu không bắt máy.
Cậu gọi tiếp vài cuộc, Chương Chiêu đều không nhấc máy.
Lâm Hoài Đông mím môi, nghe giọng nữ thông báo trong điện thoại, ngây ngốc mấy giây. Chương Chiêu không muốn nhận điện thoại của mình… Cũng có thể thông cảm, nếu đầu óc cậu bình thường, nếu cậu còn có chút tự trọng cơ bản nhất, cậu nên buông điện thoại, quên chuyện này đi. Nhưng cậu không chỉ đầu óc không bình thường, ngay cả lòng tự trọng cơ bản nhất, sớm cũng đã không còn.
Lâm Hoài Đông vơ cái balo đựng quần áo, hai ba bước chạy ra cửa.
Cậu đến nhà Chương Chiêu —— đã một tháng chưa đến. Nhưng dù gõ cửa thế nào đi nữa, bên trong cũng không có ai đáp lại. Lại gọi điện, cũng không có ai nhấc máy. Lâm Hoài Đông ngơ ngác đứng ở cửa, nhắm mắt lại thật lâu, cảm thấy mình lại muốn rơi lệ. Tỉnh táo chút đi, ngu xuẩn! Cậu trách cứ bản thân. Lại vẫn không nhịn được ngồi xuống trước cửa nhà Chương Chiêu.
Thôi… Trong lòng có âm thanh khẽ nói với cậu: Đi thôi.
Ở lại đây làm gì? Cậu và Chương Chiêu đã hết rồi. Cậu đã kết thúc với Chương Chiêu lâu rồi. Chương Chiêu cũng có cuộc sống mới… Cậu cũng nên như Chương Chiêu từ đầu, đổi một người, có một chuyện tình bình thường.
Cậu tới đây làm gì? Lẽ nào cậu còn có thể nói với Chương Chiêu: “Em thích anh.” Nhưng đã một tháng rồi, đúng một tháng, cậu còn muốn nói ra câu đó sao?
Cậu chợt nhớ tới lúc bắt đầu, còn không biết mình sẽ thích kiểu người gì.
Ra là cậu thích người như Chương Chiêu, còn thích như điên dại.
Lâm Hoài Đông cắn chặt môi dưới, ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào khuỷu tay, cậu thích Chương Chiêu… Cậu thích Chương Chiêu… Cậu thích Chương Chiêu. Đây là chuyện quá đỗi kỳ quái, đây cũng là chuyện quá đỗi hiển nhiên. Cậu chỉ là không thể nói ra câu này đúng lúc mà thôi.
Thế nên mãi tới giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm, không cách nào buông bỏ.
Vậy thì chờ Chương Chiêu đến thì nói cho anh biết: “Em thích anh.” Bất kể sau đó kết cục có ra sao… Lâm Hoài Đông nghĩ, cậu nhất định sẽ chấp nhận.
Hoàn
Lâm Hoài Đông thực ra đã biết Chương Chiêu từ trước, cậu không biết mặt Chương Chiêu —— nhưng được nghe rất nhiều chuyện từ Thái Thư, đa số đều là khen ngợi, tỉ như Chương Chiêu rất biết đối nhân xử thế, không can thiệp vào việc riêng tư của Thái Thư, hoặc là Chương Chiêu rất trưởng thành, tốt tính, vô cùng bao dung Thái Thư… Thế nên khi Thái Thư nói với cậu mình và Chương Chiêu chia tay, Lâm Hoài Đông có hơi giật mình.
“Sao vậy?” Lâm Hoài Đông hỏi: “Không phải cậu vẫn nói anh ta tốt lắm sao?”
“Nhưng mà tốt quá.” Thái Thư nhún nhún vai: “Chả có tí thú vị nào.” Cậu ta ngẩng đầu nhìn Lâm Hoài Đông, nét mặt nửa khiêu khích nửa chòng ghẹo: “Anh biết mà, em ưa mấy thứ kích thích.”
Lâm Hoài Đông cười cười, dạo này Thái Thư cứ theo đuổi cậu, biểu hiện khá nhiệt tình, bởi vậy Lâm Hoài Đông cũng không có ấn tượng tốt mấy với Thái Thư, trong lòng khó tránh khỏi có chút hư vinh. Cậu không nghĩ bản thân mình lại có sức hấp dẫn đến thế với nam sinh.
“Cho nên cậu muốn ‘kích thích’ hơn cùng tôi?” Cậu cố ý nói hùa theo Thái Thư: “Được ớ. Tối nay trong kí túc chỉ có mình tôi.”
Thái Thư bĩu môi: “Em nói anh rồi! Em muốn tình cảm nghiêm túc. Không chỉ là lên giường.”
Lâm Hoài Đông gật gật đầu, xòe tay: “Vậy thì thật là đáng tiếc. Tại tôi chỉ muốn thử lên giường với nam nhân chút thôi.”
Thái Thư tức giận nện cậu một cái, Lâm Hoài Đông cũng không quan tâm. Thái Thư quả thực khiến cậu nhận thức được mình cũng có thể thích đàn ông —— nhưng không có nghĩa là cậu chịu hẹn hò với Thái Thư. Cậu không thích kiểu đáng yêu như Thái Thư.
Cậu thích tuýp đàn ông như thế nào đây?
Bẵng đi một thời gian, nghỉ cuối tuần, Lâm Hoài Đông đến một quán bar bên ngoài. Cậu đến khá sớm, không nhiều người, nhưng cậu mới ngồi xuống thì đã có người tiến lại. Lâm Hoài Đông liếc nhìn qua ánh đèn mờ nhạt: Thân hình cao lớn, làn da màu tiểu mạch, gương mặt sắc sảo rõ ràng. Cũng không tệ lắm…
“Lần đầu cậu đến sao?” Người đàn ông kia hỏi cậu.
Lâm Hoài Đông phụ họa đôi câu với anh ta, cũng không hứng thú nói chuyện phiếm. Đối phương đại khái cũng nhận ra, khẽ nở nụ cười, bàn tay không khách khí sờ lên đùi Lâm Hoài Đông. Lâm Hoài Đông cúi đầu nhìn bàn tay kia, không hề nhúc nhích.
“Nếu như em không muốn tán gẫu…” Người đàn ông kia nói: “Đến nhà tôi uống gì đó thì sao?”
Lâm Hoài Đông suy nghĩ một chút, cậu cũng không ngại lên giường với người kia —— đương nhiên cũng không cấp bách gì. Dè đâu cậu vẫn chưa nghĩ xong, người kia bỗng nhận điện thoại, vội vã nói hai câu, xin lỗi Lâm Hoài Đông, rồi đứng dậy rời đi. Để lại Lâm Hoài Đông ngồi ngẩn người ở chỗ cũ.
Này là mấy thứ “thú vị” ư?
Sau đó lại có một người tiến lại. Anh ta do do dự dự nhìn Lâm Hoài Đông một hồi, mãi sau mới hỏi: “Cậu, ừm, cậu là sinh viên đại học Thuận Thành à?”
Ban đầu Lâm Hoài Đông không biết anh là ai, đến khi người kia nói ra tên Thái Thư, trong đầu cậu mới “Leng keng” reo lên: Đệch. Đây là vị “Chương Chiêu” kia á. Tính thích đùa nổi lên, cậu trợn mắt quan sát trên dưới Chương Chiêu một hồi: Vóc người không cao lắm, thấp hơn Lâm Hoài Đông một chút… Da thật trắng, trên mũi còn có chút tàn nhang… Đôi mắt hơi hồng hồng, rõ là gần đây ngủ không ngon. Tóm lại, đây là cái người đi trên đường sẽ chẳng bị người ta chú ý.
Khó trách tuy anh ta tốt thật, nhưng vẫn bị Thái Thư đá. Mà cũng không thể trách Thái Thư, chỉ có thể nói cái xã hội này coi trọng mặt mũi quá rồi.
Khóe miệng Lâm Hoài Đông khẽ nhếch lên, nhìn gò má nhu hòa dưới ánh đèn mờ mờ, cả xương quai xanh thon gầy lộ ra dưới cổ áo anh. Vóc người thoạt nhìn lại rất đẹp… Đúng vậy, dù sao thì, Thái Thư cũng qua lại với anh ta hơn một năm rồi. Về mặt này Chương Chiêu vẫn có chỗ đáng chọn.
Nói không chừng kỹ thuật trên giường của anh ta lại cực kỳ tốt chăng?
Đôi mắt Lâm Hoài Đông sáng lên.
+++
Kỹ thuật của Chương Chiêu thật sự rất tốt.
Lâm Hoài Đông dựa vào cửa toilet thở mạnh, dương v*t mới phát tiết trong tay còn hơi nặng, trên bụng dính đầy tinh dịch sền sệt, cằm Chương Chiêu cũng dính một chút thứ đó. Anh quỳ gối, ngửa mặt lên, đôi môi đỏ bừng hơi hé mở, lộ ra đầu lưỡi linh hoạt bên trong… Đuma. Lâm Hoài Đông chỉ nhìn mà đã muốn cương.
Không ngờ Chương Chiêu bình thường trông cũng thường thôi, mà lúc làm tình lại khiêu gợi đến thế…
Cậu lại nhìn xuống, dương v*t Chương Chiêu còn cương, dựng thẳng đứng ở đó, có chút đáng thương vì không được chú ý. Lâm Hoài Đông chợt thấy xấu hổ, trong lòng biết rõ: Lần này mình bắn, ờm, quá nhanh.
Vì thế cậu bèn đưa tay giúp đỡ, nhưng Chương Chiêu lại lắc đầu có vẻ ghét bỏ: “Không cần, tôi tự làm được. Cậu ra ngoài đi.”
Lâm Hoài Đông bĩu môi, cậu cảm giác mình đang bị vũ nhục —— không sao. Cậu biết trong lòng Chương Chiêu đang cười nhạo mình. Mà đây cũng đâu phải lỗi của mình! Lần đầu tiên làm tình cùng đàn ông. Lần thứ nhất đâm vào miệng Chương Chiêu vừa chặt, vừa nóng, vừa ẩm ướt như vậy… Với cả đầu lưỡi Chương Chiêu lại còn lợi hại như vậy. Cậu dám thề với trời: Trước đây chưa bao giờ bắn sớm!
Này thật là một thiên đại sỉ nhục.
Không được, cậu cần luyện tập và quan sát thật nhiều.
Sau khi về trường, Lâm Hoài Đông tìm Thái Thư hỏi về phim (gayporn), Thái Thư còn tưởng Lâm Hoài Đông lại muốn lên giường với mình —— bèn “nghĩa chính ngôn từ” giáo huấn một trận. Lâm Hoài Đông bèn mặc kệ cậu ta.
Nhưng chỉ xem phim thì còn thiếu sót lắm, thực tiễn là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý duy nhất mà! Lâm Hoài Đông bèn tìm người luyện tập. Thái Thư không được, tên nhóc này bô lô ba la, phiền chết mẹ. Cậu nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhấc điện thoại lên một cái hẹn. Đến nơi thấy người thật lập tức không hài lòng, mặt mũi người kia không tồi, nhưng không hiểu sao, không làm Lâm Hoài Đông lên “hứng”.
Cậu ở phòng ngủ để người kia làm bằng miệng cho mình một lần. Trái lại lần này lại rất lâu mới bắn, khiến người kia còn phải khen cậu kéo dài, rồi hỏi Lâm Hoài Đông: “Có muốn XXX tôi không?” Vô cùng chủ động.
Lâm Hoài Đông suy nghĩ một chút, đáp: “Thôi khỏi đi.”
Về nhà cậu lại muốn tìm bất mãn, ông trời ơi, mình là một nam sinh hai mươi ba tuổi bình thường, ham muốn cần bao nhiêu dồi dào có bấy nhiêu dồi dào biết không? Đành phải nằm trên giường thủ dâm. Vừa mò “thằng nhỏ” vừa nghĩ đến gương mặt tái nhợt bình thường của Chương Chiêu, nghĩ đến những đốm tàn nhang nhỏ xíu hai bên sống mũi Chương Chiêu, đôi môi bị đâm đến sưng đỏ, đường nét cơ thể xinh đẹp, và cả bộ phận thẳng đứng giữa hai chân anh…
Lâm Hoài Đông “Ưm” vài tiếng, cắn gối bắn.
Sau cao trào cậu đột nhiên nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng:
Má. Cậu hoàn toàn không biết cách liên lạc với Chương Chiêu nha.
+++
Cũng may ông trời chiếu cố cậu, ngay lúc Lâm Hoài Đông nghĩ chẳng lẽ phải đến hỏi Thái Thư sao, thì Chương Chiêu xuất hiện trên khán đài bên sân bóng.
Lâm Hoài Đông không biết sao Chương Chiêu lại ở đây, nhưng dáng vẻ ngồi dưới ánh tà dương của Chương Chiêu… vừa dịu dàng, vừa hiền hòa, ánh sáng đỏ vàng chiếu loạn khắp người, làm gương mặt phổ thông kia của anh cũng trở nên ưa nhìn. Lâm Hoài Đông cắn môi, không khống chế được mà chạy đến chỗ Chương Chiêu.
Bọn họ làm một lần trong phòng thay đồ, Lâm Hoài Đông chỉ cảm thấy mọi ham muốn chất chồng trong mình đều bộc phát hết thảy, cậu đặt Chương Chiêu trước cửa tủ, cúi đầu cắn cổ Chương Chiêu, dương v*t không ngừng đâm vào mông Chương Chiêu cách một lớp vải. Cậu có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của Chương Chiêu, phát ra từ cổ họng, âm thanh nho nhỏ, run run, hệt như những ngón tay kích thích mạch máu khắp cơ thể Lâm Hoài Đông. Chết thật, cậu nghĩ. Một người đàn ông ba mươi tuổi có thể phát ra loại âm thanh này sao?
Cậu còn phải từng ngón từng ngón mở rộng cho Chương Chiêu, có trời mới biết cậu muốn cứ vậy mà tiến vào biết bao nhiêu… Cậu dám cá Chương Chiêu sẽ không cự tuyệt, cậu biết cái mông Chương Chiêu nhất định sẽ nuốt trọn “thằng nhỏ” của mình vào trong…
Lâm Hoài Đông rên rỉ một tiếng, đầu cậu và cả phía dưới đồng thời ứ máu.
Trước khi đến cao trào cậu rút ra khỏi cái mông đang siết chặt của Chương Chiêu, muốn Chương Chiêu liếm cho mình. Anh cũng không từ chối, há miệng ngậm vào —— còn bắn trước cả cậu nữa. Lâm Hoài Đông nhìn thấy, vô cùng hài lòng: Mình đã giải quyết một cách hoàn hảo ấn tượng “bắn sớm” đầy sai lầm mình để lại cho ảnh, còn khiến Chương Chiêu cảm nhận được kỹ thuật trên giường cao siêu của mềnh~
Cậu cũng bắn —— lại còn bắn vào miệng Chương Chiêu.
Cho dù sau đó bị Chương Chiêu lườm, áo cầu thủ cũng bị anh lấy lau miệng, nhưng cũng đáng.
Cậu tắm sau Chương Chiêu, lúc trở ra thì anh đã biến mất. Lâm Hoài Đông khá mất mát thất vọng, cậu còn muốn nói vài lời với Chương Chiêu. Với cả sao Chương Chiêu phải chạy nhanh vậy?
Cậu có chút ủ rũ, ngồi xuống ghế dài, lúc cúi đầu lại chợt thấy một cái khuy áo trên mặt đất, là cái khuy trên áo sơ mi của Chương Chiêu. Vui vẻ trong lòng, Lâm Hoài Đông vội lượm khuy áo lao ra ngoài, rồi lại bị Thái-Thư-không-biết-từ-đâu-chui-ra vừa khéo cản lại.
“Cái phim đó thế nào?” Thái Thư cười hì hì.
Lâm Hoài Đông đành phải dằn lòng chịu trận đứng nói dăm ba câu với cậu ta. Nhưng khi đối phó với cậu ta xong, ngẩng đầu lên, không thấy bóng dáng Chương Chiêu nữa.
Lâm Hoài Đông nắm chiếc khuy trong tay đứng như trời trồng trước cửa, vừa mất mát vừa không cam lòng. Rồi cậu lại đột nhiên nhớ ra: Má nó mình vẫn chưa xin số điện thoại của Chương Chiêu.
+++
Khi gặp lại Chương Chiêu, đã là một tháng sau đó.
Lâm Hoài Đông cảm thấy mình sắp điên rồi, cậu không hiểu mình có chuyện gì nữa, trái lại, mỗi ngày, đặc biệt là mỗi đêm, trong đầu cậu cũng phải có hình ảnh Chương Chiêu. Tần suất thủ dâm nhiều hơn hẳn so với trước đây, hơn nữa mỗi lần đều nghĩ đến gương mặt Chương Chiêu. Có cơ thể thon gầy rắn chắc của Chương Chiêu, và cả cái mông trắng nõn phấn nộn kia nữa. Chết tiệt. Mông Chương Chiêu sao lại trắng như thế, trắng như thế chứ?
Cậu đã đồng ý với Chương Chiêu, phải liếm mông cho anh.
Nhưng ngay cả cách liên lạc với Chương Chiêu cậu cũng không có.
Vài ngày cuối tuần, Lâm Hoài Đông đều đến quán bar lần đó, hy vọng có thể lần thứ hai “tình cờ” gặp Chương Chiêu. Kết quả đương nhiên là không như ý muốn. Cậu cũng miễn cưỡng “câu” vài người đàn ông khác, cũng có thử, nhưng đều không có cảm thụ đặc biệt gì. Hoặc là không “sexy” như Chương Chiêu, hoặc là không chặt như Chương Chiêu, hoặc là kỹ thuật không tốt như Chương Chiêu. Túm lại ——
Túm lại là phía dưới của cậu sắp nổ tung.
Cậu mặt dày đi hỏi Thái Thư, xin số Chương Chiêu. Quá trình thì quanh co lòng vòng, kết quả thì không sáng sủa. Lâm Hoài Đông chỉ đành im lặng chạy về ký túc xá của mình, tuyệt vọng nghĩ trong bóng tối: Có thể mình sẽ không được gặp lại Chương Chiêu.
Sao Chương Chiêu không liên lạc với mình? Sao không tìm mình? Do kỹ thuật của mình không tốt sao?
Hay là Chương Chiêu có bạn trai?
Đến khi gặp lại Chương Chiêu ở thư viện, anh đứng sát cái người kia, tên đàn ông mà trông như chim công, trong lòng Lâm Hoài Đông bèn chẳng vui vẻ gì.
Cậu biết cái tên nhân viên quản lý thư viện này, người này nhờ mặt mũi mà tiếng tăm lan xa, không biết bao nhiêu nam nữ sinh tìm đủ lý do đến đây bắt chuyện với anh ta. Mà Lâm Hoài Đông không ngờ nhất là, Chương Chiêu thế mà lại quen biết anh ta.
Vả lại nhìn qua còn rất thân mật.
Nhưng cậu có lý do gì để bực bội chứ? Cậu và Chương Chiêu chẳng phải là quan hệ nào cả.
Đến lúc ngồi trong xe, nghe Chương Chiêu chính miệng thừa nhận “Tôi thích”, Lâm Hoài Đông chợt buồn bực trong lòng. Cậu quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lòng vẫn mãi suy nghĩ, điểm nào cậu không bằng cái tên hoa khổng tước kia? Bàn về cái đầu, cậu cao hơn một chút. Bàn về tướng mạo, cậu hiển nhiên là anh tuấn hơn. Nếu đòi bàn về phía dưới —— há há, nhìn tay tên nhân viên quản lý kia, biết ngay phía dưới hắn ta chẳng đáng bận tâm.
Cậu không hiểu Chương Chiêu thích tên nhân viên quản lý kia vì cái gì.
Cậu cũng không hiểu Chương Chiêu thích Thái Thư vì cái gì.
Trong nháy mắt, cậu chợt muốn mở miệng hỏi Chương Chiêu: “Em thì sao?” Nhưng ý nghĩ này vừa nảy lên, đã hù dọa Lâm Hoài Đông một phen. Trời đất. Mình đang nghĩ gì vậy? Lẽ nào mình đang ghen?
Mình chỉ thích cái mông Chương Chiêu —— thế thôi.
Cậu lẩm nhẩm câu nói này trong lòng năm lần, lúc hôn Chương Chiêu trong thang máy lại lẩm nhẩm ba lần. Trên giường Chương Chiêu, lúc giữ mông Chương Chiêu mà liếm cho anh, trong đầu Lâm Hoài Đông đã có chút mơ hồ. Đến lúc xoay người Chương Chiêu lại, đối diện với khuôn mặt nhuộm đỏ màu tình dục, thấy giọt mồ hôi trong suốt trên chóp mũi Chương Chiêu, làn da hồng hồng, đầu ti dựng đứng, và cả bộ phận căng đầy phía dưới của anh… Chút lý trí còn sót lại trong đầu Lâm Hoài Đông phút chốc biến mất.
Cậu tàn nhẫn tiến vào bên trong Chương Chiêu, một trước một sau hung mãnh đẩy tới, âm thanh cọt kẹt của chiếc giường, hòa lẫn cùng tiếng rên rỉ run rẩy của Chương Chiêu, khiến đầu óc cậu tràn đầy những ý nghĩ phóng đãng. Tới cao trào, cậu cầm mắt cá chân Chương Chiêu, nhất thời kiềm chế không được, suýt nữa đã nói ra ba chữ “Em thích anh”. Cũng may cuối cùng vẫn cố gắng dừng lại.
Cậu co quắp trên giường, buồn phiền nghĩ: Mẹ.
Cậu thậm chí còn không biết mình thích Chương Chiêu khi nào, dĩ nhiên, tuổi tác không quan trọng, thanh niên vốn rất dễ thích cái này ưa cái nọ… Vả lại Chương Chiêu ở trên giường lợi hại như vây. Giọng cũng dễ nghe. Bộ dạng mặt hồng hồng cũng đáng yêu. Bộ dạng đứng đắn cũng rất hài. Còn cả cơ thể của anh. Cái mông vừa trắng vừa tròn, hai chân thon dài. Cả lúc cái mông anh nâng lên nữa! Thắt lưng hạ xuống, séc-xi muốn chết đi được… (><)
…Ờm.
Được rồi.
Mà vấn đề là, Chương Chiêu rõ ràng không muốn có bất kỳ liên hệ bên ngoài nào với cậu. Cũng được! Lâm Hoài Đông nghĩ. Chỉ cần có thể làm là được rồi. Cậu cũng không kén chọn nhiều. Nói không chừng “xoạc” một hồi, Chương Chiêu lại thích mình nhể?
Cũng nói không chừng, “xoạc” rồi “xoạc”, mình lại không thích Chương Chiêu nữa. Cũng giống mấy người bạn gái trước vậy.
Thanh niên mà… Dễ thích, cũng dễ chán.
Lâm Hoài Đông cảm thấy suy nghĩ của mình rất có đạo lý.
+++
Có đạo lý cái rắm.
Càng ở cùng Chương Chiêu, Lâm Hoài Đông càng có cảm giác: Mình sắp tiêu rồi.
Chương Chiêu khác hẳn những đối tượng trước đây cậu gặp, Chương Chiêu trưởng thành, thận trọng, thi thoảng có chút khó chịu nho nhỏ, nhưng chẳng làm người khác phiền chán chút nào. Anh cũng rất khoan dung độ lượng, cho dù Lâm Hoài Đông có nói hươu nói vượn với đồng nghiệp của anh, anh cũng không tức giận, dễ tính quá độ đi. Lâm Hoài Đông kể mấy chuyện cười nhảm nhí cho anh nghe, anh cũng cười rất vui vẻ, bộ dạng nhếch miệng khoe hàm răng quả thực đáng yêu khiến Lâm Hoài Đông không chịu nổi —— trái lại mỗi lần anh cười như vậy, Lâm Hoài Đông đều muốn đè anh xuống ngay và luôn, rồi làm anh đến không nói nên lời.
Về mức độ cởi mở của Chương Chiêu trong chuyện đó… càng không cần bàn.
Có lúc Lâm Hoài Đông còn nghĩ: Nếu như có thể cả đời cùng Chương Chiêu thế này, có vẻ cũng không tệ. Ý nghĩ này vừa làm cậu hưng phấn, nhưng cũng khiến cậu lo sợ. Làm ơn đi, cậu mới chừng hai mươi, vẫn còn đang đi học, chưa gì đã muốn cả đời! Nhưng nghĩ đến sau này ngày nào cũng có thể làm Chương Chiêu đến bắn đến khóc, rồi ôm anh ngủ…
Lâm Hoài Đông bình tĩnh lau nước miếng.
Coi như Chương Chiêu chỉ muốn lên giường với mình thì sao? Hai người cứ như bây giờ cũng rất tốt. Huống chi, Lâm Hoài Đông rạo rực nghĩ, biết đâu mình cũng đã làm Chương Chiêu “tan chảy” phần nào rồi? Nên Chương Chiêu mới dịu dàng dung túng mình như thế.
Đúng, tại Chương Chiêu dung túng mình! Lâm Hoài Đông cũng không ngốc, cậu cảm nhận được.
Giống như lần điện thoại tình ái kia —— hôm trước Lâm Hoài Đông lén la lét lút hỏi Thái Thư, chơi điện thoại tình ái có hiệu quả không, Thái Thư hoài nghi nhìn cậu, rồi lắc đầu một cái.
Có lẽ vấn đề xuất hiện ở cú điện thoại kia.
Không hiểu sao, thái độ của Chương Chiêu đột nhiên lãnh đạm hẳn. Lâm Hoài Đông hỏi anh có chuyện gì, đợi cả nửa ngày, cũng chỉ nhận được một câu qua loa “Không có gì”. Cho dù chỉ nhìn trên màn hình di động nhỏ xíu, Lâm Hoài Đông cũng có thể cảm nhận được sự chống cự của Chương Chiêu.
Cậu không khỏi hoang mang, sao thế? Do cú điện thoại quá trắng trợn sao? Chương Chiêu tuy rất phối hợp —— nhưng thật ra trong lòng không thích?
Chương Chiêu thậm chí còn hủy buổi hẹn cuối tuần của hai người.
“Thứ bảy phải đi làm.” Lâm Hoài Đông nhìn tin WeChat Chương Chiêu gửi. Này là lý do gì? Hai người hẹn nhau buổi tối. Lẽ nào buổi tối Chương Chiêu vẫn phải đi làm? Hay là…
Hay là tối đó anh hẹn với người khác?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, lập tức ở lì trong đầu Lâm Hoài Đông không chịu đi. Cậu chộp lấy điện thoại, đi lòng vòng trong phòng như con thú bị giam. Đây không phải là không thể nào, bọn họ xưa nay chưa từng nói người kia là duy nhất… Chỉ là lên giường thôi. Nên cho dù Chương Chiêu tìm người khác, Lâm Hoài Đông cũng không có bất kỳ tư cách tức giận nào.
Cậu ngồi xuống mép giường, ôm đầu. Chương Chiêu thích người khác sao?
Tỷ như cái tên nhân viên quản lý thư viện kia?
Lâm Hoài Đông cắn chặt môi dưới, lúc sau lại ném điện thoại di động, tức giận nằm vật ra giường.
+++
Cậu biết mình không nên tìm Chương Chiêu.
Chương Chiêu nói không muốn gặp cậu —— chính là không muốn thấy mặt cậu. Nếu đi thì với Lâm Hoài Đông không có gì tốt cả.
Nhưng cậu vẫn đi, mang theo một đầu lửa giận không giải thích được.
Kết quả đương nhiên không tốt rồi, cậu nói những lời vô liêm sỉ, khiến Chương Chiêu khó chịu. Chính cậu cũng khổ sở, hận mình muốn chết. Nhưng khiến cậu buồn bực hơn cả là, cho dù tâm trạng không thoải mái, Chương Chiêu vẫn dịu dàng như thế, đồng ý cho cậu ở lại. Điều này làm Lâm Hoài Đông cảm thấy bản thân mình trở thành kẻ khốn nạn nhất thế giới.
Cậu hoàn toàn không ngủ được, chỉ có thể ôm gối ngồi trên sô pha, mở TV giết thời gian. Mà cơ bản cậu cũng chẳng nghe được trong TV đang nói cái gì, cậu hoàn toàn không để tâm. Cậu chỉ muốn xông vào phòng Chương Chiêu xin lỗi anh. Hoặc nói những lời ngọt ngào như trong phim tình cảm. Hoặc trực tiếp nói với Chương Chiêu rằng cậu thích anh…
Nếu Chương Chiêu biết được, anh có lập tức đoạn tuyệt mối quan hệ của hai người không? Cười nhạo cậu mơ mộng hão huyền.
Lâm Hoài Đông mím chặt môi, rưng rưng muốn khóc.
Cậu cứ ngồi mãi đến nửa đêm, đến lúc Chương Chiêu từ phòng ngủ đi ra, bày ra vẻ mặt thương hại ngồi trên đùi cậu, cưỡi cậu như đã hứa. Lâm Hoài Đông cảm giác dương v*t mình đang bị mông Chương Chiêu siết chặt, cảm nhận bàn tay Chương Chiêu đang vuốt ve khắp cơ thể, cảm nhận được mình nhào đến hôn rồi đè anh dưới thân, hung bạo, dồn hết sức làm anh…
Lâm Hoài Đông đột nhiên ý thức được, tình trạng hai người lúc này, chẳng tốt chút nào cả.
Cậu không muốn chỉ lên giường với Chương Chiêu.
Cậu không muốn mỗi lúc động tình cao trào, cả câu nói đơn giản “Em thích anh” cũng không thốt ra được.
Nhưng cậu đúng là không thốt ra được.
Cậu tận tâm tận sức chung sống với Chương Chiêu, trổ tài nấu nướng cho Chương Chiêu, giúp Chương Chiêu quét tước nhà cửa, soạn bài cùng Chương Chiêu, chuẩn bị kỳ thi… Nếu như không phải lên lớp hay đi thi, cậu thật muốn một tuần bảy ngày, hai mươi bốn giờ mỗi ngày đều ở cùng Chương Chiêu. Cậu muốn nằm trên đùi Chương Chiêu để Chương Chiêu đút đồ ăn. Cậu muốn ngủ cạnh Chương Chiêu, vuốt ve cơ thể Chương Chiêu. Cậu muốn ngồi trong xe quấy rối Chương Chiêu. Cậu thậm chí còn muốn lẻn vào trường Chương Chiêu, vào phòng làm việc dọa Chương Chiêu nhảy dựng…
Mà Chương Chiêu vẫn dịu dàng như thế, vẫn kiên nhẫn với cậu như thế. Ngọt ngào cười với cậu, dung túng những việc ngốc nghếch của cậu. Có lúc Lâm Hoài Đông thậm chí còn có ảo giác, dường như Chương Chiêu đã phần nào nhận ra ý nghĩ trong lòng cậu, chỉ cần chọc thủng lớp cửa sổ giấy kia, mọi thứ đều sẽ thay đổi.
E rằng cậu cũng chỉ thiếu sót thời cơ kia.
Khi Toàn Tịnh từ học viện luật đến tìm cậu, Lâm Hoài Đông biết, cơ hội cậu muốn đã đến rồi. Cậu từng nghe đến cuộc thi Người yêu đẹp nhất ở trường bên, người thắng cuộc, không chỉ có tiền thưởng, được mời quay quảng cáo, mà còn có cơ hội đến đảo Bali. Nếu như cậu có thể cùng Chương Chiêu đến đảo Bali…
“Tôi không muốn tiền thưởng.” Lâm Hoài Đông nói với Toàn Tịnh: “Mà là hai vé máy bay đến đảo Bali, tôi muốn chúng.”
Toàn Tịnh cười: “Không thành vấn đề.” Cô vốn không đi du lịch, mục tiêu của cô nàng là cơ hội tham gia quảng cáo —— thế nên mới có thể nhẫn tâm đá bạn trai cũ, quay đầu đến tìm Lâm Hoài Đông. Bởi vì đá bóng giỏi, Lâm Hoài Đông nổi tiếng toàn trường.
Lâm Hoài Đông nhất thời vô cùng đắc ý. Cậu trước giờ tự tin vào mình, cuộc thi thế này nhất định là ăn chắc. Sự thật chứng minh cậu không cuồng ngạo —— mới vừa đăng kí cùng Toàn Tịnh, bọn họ lập tức thắng đến toàn trường chú ý. Không quan tâm việc này tốt hay xấu, đều thành cơ hội chiến thắng lớn của họ.
Tối đó Lâm Hoài Đông nằm mơ cũng cười: Cậu đã thấy hai tấm vé bay đến tay mình.
Cậu cũng mang theo nụ cười đến tìm Chương Chiêu —— rồi chia tay Chương Chiêu.
Này phải trách ai? Lâm Hoài Đông nghĩ. Trách chính bản thân sao? Cậu không nghĩ kĩ, không báo trước với Chương Chiêu, khiến Chương Chiêu hiểu lầm… Chính là lỗi của cậu.
Nhưng Chương Chiêu dựa vào cái gì mà hiểu lầm cậu? Một cơ hội giải thích cũng không cho. Đúng rồi. Có lẽ trong lòng Chương Chiêu, hình tượng của cậu luôn là kiểu công tử nhà giàu kia. Cậu còn tưởng Chương Chiêu hiểu rõ mình…
Bỏ đi! Lâm Hoài Đông nghĩ. Đệch mợ!
Cậu ngồi tàu điện ngầm về thẳng kí túc, đóng cửa, ngã vật lên giường. Đèn bàn còn bật, chiếu xuống quyển sách du lịch đảo Bali trên bàn.
Lâm Hoài Đông nhìn chằm chằm một hồi, đứng dậy cầm sách ném vào sọt rác, bật khóc.
+++
Gặp lại Chương Chiêu, đã là hai tuần sau đó. Lâm Hoài Đông cũng không nghĩ sẽ gặp nhau như thế: Cậu mặc bộ đồ nhân viên phục vụ, đang bưng đĩa đi lại trong nhà hàng, quay người lại thì thấy Chương Chiêu đang bước vào cùng một người đàn ông lạ.
Người đàn ông kia trạc tuổi Chương Chiêu, trông rất đẹp trai, ăn mặc cũng ra dáng con người. Hắn khẽ cười với Chương Chiêu, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn, muốn bao nhiêu giả tạo có bấy nhiêu giả tạo.
Mà Chương Chiêu —— Chương Chiêu cười với hắn, trước sau vẫn ôn hòa, trước sau vẫn trang nhã.
Lâm Hoài Đông cảm thấy tim mình cũng thắt lại.
Cậu rất vui vì Chương Chiêu vẫn ổn như vậy… Chương Chiêu hiển nhiên là sống rất tốt. Kết thúc quan hệ với cậu, Chương Chiêu đã có thể trở lại cuộc sống trước kia của mình.
Còn bản thân Lâm Hoài Đông thì…
Nếu cậu nói với Chương Chiêu, ngày nào mình cũng nghĩ tới anh. Chương Chiêu có quan tâm không? Anh có sờ mặt Lâm Hoài Đông, nói với cậu “Không sao đâu” không? Anh có nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Hoài Đông, an ủi cậu, thương tiếc cho cậu, giống như trước đây, hôn lên vành tai an ủi cậu không?
Sẽ không. Bất cứ điều gì cũng không.
Chỉ còn lại một mình Lâm Hoài Đông.
Cậu vẫn nên giải thích mọi việc với Chương Chiêu, không quan tâm ra sao, trong chuyện này, cậu không thể để Chương Chiêu nghĩ oan cho mình. Cho dù không thể cùng nhau… Cậu cũng không thể rời cuộc với hình mẫu đó.
Nghỉ hè, Lâm Hoài Đông dọn dẹp kí túc xá, thấy cái sơ mi cũ Chương Chiêu cho cậu mượn dạo trước nằm trong góc. Giặt sạch rồi, nhưng cứ quên trả lại. Cậu cầm cái áo trên tay, hồi lâu vẫn không biết thế nào, thần xui quỷ khiên thế nào bèn nhét vào balo, đặt lên bàn, nhìn chằm chằm.
Bạn cùng phòng đúng lúc đi tới, nhìn cậu lên cơn, hỏi: “Mày nhìn chòng chọc nó chi vậy? Của mày à?”
Lâm Hoài Đông lắc đầu, bạn cùng phòng lại hỏi: “Vậy mày có định trả cho người ta không?”
Muốn trả sao? Lâm Hoài Đông tự hỏi. Mình muốn trả cái áo này cho Chương Chiêu sao?
Còn có thể dùng cái cớ này để gặp Chương Chiêu một lần —— thật nực cười, cũng có chút đáng thương.
Nghĩ vậy, cậu quyết đoán nhấc điện thoại, gọi đến số của Chương Chiêu.
Chương Chiêu không bắt máy.
Cậu gọi tiếp vài cuộc, Chương Chiêu đều không nhấc máy.
Lâm Hoài Đông mím môi, nghe giọng nữ thông báo trong điện thoại, ngây ngốc mấy giây. Chương Chiêu không muốn nhận điện thoại của mình… Cũng có thể thông cảm, nếu đầu óc cậu bình thường, nếu cậu còn có chút tự trọng cơ bản nhất, cậu nên buông điện thoại, quên chuyện này đi. Nhưng cậu không chỉ đầu óc không bình thường, ngay cả lòng tự trọng cơ bản nhất, sớm cũng đã không còn.
Lâm Hoài Đông vơ cái balo đựng quần áo, hai ba bước chạy ra cửa.
Cậu đến nhà Chương Chiêu —— đã một tháng chưa đến. Nhưng dù gõ cửa thế nào đi nữa, bên trong cũng không có ai đáp lại. Lại gọi điện, cũng không có ai nhấc máy. Lâm Hoài Đông ngơ ngác đứng ở cửa, nhắm mắt lại thật lâu, cảm thấy mình lại muốn rơi lệ. Tỉnh táo chút đi, ngu xuẩn! Cậu trách cứ bản thân. Lại vẫn không nhịn được ngồi xuống trước cửa nhà Chương Chiêu.
Thôi… Trong lòng có âm thanh khẽ nói với cậu: Đi thôi.
Ở lại đây làm gì? Cậu và Chương Chiêu đã hết rồi. Cậu đã kết thúc với Chương Chiêu lâu rồi. Chương Chiêu cũng có cuộc sống mới… Cậu cũng nên như Chương Chiêu từ đầu, đổi một người, có một chuyện tình bình thường.
Cậu tới đây làm gì? Lẽ nào cậu còn có thể nói với Chương Chiêu: “Em thích anh.” Nhưng đã một tháng rồi, đúng một tháng, cậu còn muốn nói ra câu đó sao?
Cậu chợt nhớ tới lúc bắt đầu, còn không biết mình sẽ thích kiểu người gì.
Ra là cậu thích người như Chương Chiêu, còn thích như điên dại.
Lâm Hoài Đông cắn chặt môi dưới, ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào khuỷu tay, cậu thích Chương Chiêu… Cậu thích Chương Chiêu… Cậu thích Chương Chiêu. Đây là chuyện quá đỗi kỳ quái, đây cũng là chuyện quá đỗi hiển nhiên. Cậu chỉ là không thể nói ra câu này đúng lúc mà thôi.
Thế nên mãi tới giờ vẫn còn tâm tâm niệm niệm, không cách nào buông bỏ.
Vậy thì chờ Chương Chiêu đến thì nói cho anh biết: “Em thích anh.” Bất kể sau đó kết cục có ra sao… Lâm Hoài Đông nghĩ, cậu nhất định sẽ chấp nhận.
Hoàn