Chương 73: Tận thế, tôi lỡ quá trớn (12)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Cô điên rồi đúng không!" Người này bị mất não hay gì vậy, sao lại không biết nhìn rõ xem mình đang trong hoàn cảnh như thế nào.
Cô ta không biết cô ta khiến nhiều người tức giận sao, thế mà còn dám ở đây to mồm đòi tài sản? Cô ta nghĩ mình là con gái thì bọn họ không dám đánh sao?
Phải biết, con người không phân trai gái.
Với tình thế bây giờ —— chỉ phân tốt xấu!
Đồng Phồn che Trình Diệp ở phía sau mình: "Trình Bạch Nghiên, cô có chứng cứ không, không có thứ gì là của cô cả, cô thấy ngứa mắt, cảm thấy ai cũng có ý muốn hãm hại cô? Cô nhìn tôi, nhìn tôi một cái, xem trong mắt tôi có phải là có sát khí không, tôi hiện tại hận không thể dùng dị năng thiêu chết cô!"
Trình Bạch Nghiên dù sao cũng là con gái, bị mắng một trận như thế, lại nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh đều đang tập trung ở trên người mình, da mặt đỏ như sắp chảy ra máu.
Cô cũng biết mình hiện tại quả thật làm có hơi quá, nhưng cô không còn cách nào khác.
Hiện tại tất cả mọi người đều vây quanh Trình Diệp, cô chỉ là một cô gái lẻ loi yếu đuối, nơi ở an toàn và đồ ăn cái gì cũng không có, đây không phải là kết cục sống chờ ngày vào miệng tang thi sao?
Cho nên chỉ có thể tranh giành.
Trình Bạch Nghiên kiên trì, quấy nhiễu nói: "Anh, anh có biết xấu hổ hay không, một đại nam nhân lại đi tính toán với một cô gái như tôi!"
Đồng Phồn vốn là hoan hoan hỉ hỉ, cậu ta cũng là lần đầu tiên được ở biệt thự, trước giờ chỉ thấy trong tivi, mọi thứ cậu ta nhìn thấy đều khiến cậu ta ngạc nhiên, đôi mắt cũng không biết nên bắt đầu nhìn từ đâu, kết quả là bị Trình Bạch Nghiên làm cho buồn nôn một trận, tâm tình đang tốt đẹp cũng bay mất sạch.
Cậu ta chưa từng gặp ai ngoài đời thực lại quá đáng như thế —— không những không giảng đạo lý lại còn bị bệnh thần kinh.
Đồng Phồn cười lạnh nói: "Vậy con gái như cô, cứ phải bám lấy, hoạnh họe với Trình Diệp làm gì? À, tôi biết rồi, cô là đố kỵ đúng không?"
"Cũng khó trách." Cậu ta nói rồi lại ôm bụng cười "Trình Diệp so với cô tốt hơn mọi mặt, có giáo dục tốt hơn cô, quý công tử chân chính của hào môn, cô thì sao, gà rừng còn muốn biến thành phượng hoàng, cô cũng không ngẩng đầu lên nhìn thử xem, ngô đồng mộc (*) [1] kia cô có thể leo lên được bao nhiêu bước? Cẩn thận té chết, haha, sợ là ngươi cũng chỉ có thể phạch phạch cánh bay lên được khoảng một bàn tay, có té cũng không chết được!"
(*) Ngô đồng mộc: Cây ngô đồng Trung Quốc từ xa xưa được xem là loài cây gỗ quý, được nhiều người yêu thích, loài cây này được coi là loài cây vương giả có thể đón Phượng Hoàng đến đậu.
"Ha, tôi nói nha, thần kinh của cô có phải không được bình thường không, là ngột ngạt quá nên bị bệnh hả, hay là bị thần kinh!" Đồng Phồn lườm một cái, "Cô có thể thôi đi không, đừng nói đời này, chính là đời sau, kiếp sau sau nữa, cô cũng không bằng dù chỉ là một đầu ngón tay của Diệp Tử đâu, có thể tỉnh táo lại không, lại gây ồn ào tôi liền ném cô cho tang thi ăn!" Cậu ta toét miệng hướng về phía Trình Bạch Nghiên nhe răng dọa cô.
Bởi vì tướng mạo thanh tú, làm sao cũng giống như chó con đang bán manh.
Đồng Phồn cảm thấy hài lòng, ôm ngực đứng nghiêng sang bên, còn hung hăng mà rung chân, tư thế rất ra dáng ăn chơi.
Trình Diệp: "..."
Trình Bạch Nghiên bị cậu ta nói tới trán nổi gân xanh, cô vốn muốn nhào tới tiếp tục lôi kéo Trình Diệp, nhưng bị ánh mắt âm u của Dương Thịnh dọa sợ hết hồn, theo bản năng lùi một bước, chui ra sau lưng Trịnh Phi, ôm cánh tay Trịnh Phi tìm kiếm sự bảo vệ.
Trịnh Phi vốn không muốn dính líu đến những chuyện này, dù sao Trình Bạch Nghiên hung hăng ở trước mặt Trình Diệp lấy lòng hắn, nhìn đâu cũng thấy không ổn, nhưng hắn không nhẫn tâm từ chối Trình Bạch Nghiên, cho nên muốn né đi, không nghĩ tới lại bị Trình Bạch Nghiên tóm gọn.
Vò đầu bứt tai cũng không biết nên nói cái gì.
Trình Bạch Nghiên thấy Trịnh Phi không nói lời nào, yểu điệu kêu lên: "Trịnh ca, anh xem đi, bọn họ đều bắt nạt em, bọn họ đều là một nhóm, họ đều nghĩ bỏ rơi em thì có thể nhiều thêm một phần ăn, có đúng hay không?!"
Trịnh Phi bị cô gọi khiến cho tê cả da đầu, tóc gáy đều dựng lên, vội vàng lôi lôi kéo kéo người xuống, lảo đảo đi tới trước mặt Trình Diệp thân thiết hỏi: "Bị siết tay có sao không, anh xem một chút, đều xanh tím hết rồi."
Trình Diệp tâm tình không tốt, rút tay về lạnh nhạt nói: "Không có chuyện gì." Nói xong nhấc chân liền muốn lên lầu.
Bỗng nhiên động tác của Trình Bạch Nghiên càng nhanh hơn, khi cô ta nhìn thấy Trịnh Phi lấy lòng Trình Diệp liền cảm thấy tức giận, nhanh chóng chạy tới, cầm lấy tay Trịnh Phi lo lắng nói: "Trịnh ca, nơi này là Trình Diệp lấy của em, anh ta không thể có tiền mua biệt thự này, thật sự, cha em đều nói là cổ phiếu và bất động sản của Trình gia đều là của em, làm sao có khả năng mua nhà cho anh ta, anh không nên bị anh ta lừa gạt, biệt thự này là của em, anh ta..."
Biệt thự này cô ta nhất định phải lấy đến tay.
Nhìn cũng rất an toàn, cho dù có tang thi vây công, nhất định có thể thủ vững.
Chỉ cần biệt thự này là của cô ta, ít nhất là có thể đảm bảo an toàn. Trình Bạch Nghiên cắn răng, không muốn lùi bước.
"Chẳng trách nói cô có chứng ảo tưởng, đây cũng không phải là ban ngày ban mặt mà cô ở đây nói mớ (*)." Đồng Phồn cười nhạo nói, "Nói không chắc ba ngươi chính là như vậy đối với ngươi nói chuyện, lại nói tuy rằng chúng ta cũng không hiểu, mà công ty tiền là tốt như vậy tham ô sao? Ta xem ba ngươi nhất định là nhìn rõ ràng ngươi uống ngươi tiểu Tam mẹ bộ mặt thật, tối tăm trong đất đem tiền cấp Trình Diệp, tỉnh đích thực bị các ngươi dời đi!"
(*) ý là bạn Đồng Phồn của chúng ta nói TBN ngủ mơ giữa ban ngày ấy.
"Là của cô? Có bản lĩnh cô kêu một tiếng đi, xem nó có nghe cô không, cô cũng đừng quên, chính là Trình Diệp dùng vân tay để mở cửa!"
Trình Bạch Nghiên hiện tại một lòng đều là 'mình hai bàn tay trắng không có gì', chưa biết chừng ngày mai liền không nhìn thấy mặt trời, cho nên mới dây dưa như thế.
Trong dữ liệu, Trình Bạch Nghiên trước kia tuy rằng cũng rất tìm đường chết, nhưng khi đó trong biệt thự cũng chỉ có cô ta và Trình Diệp, cho nên không có ai nhìn thấy dáng vẻ cô ta cố tình gây sự.
Nhưng này lần, tận thế vừa mới bắt đầu Trình Diệp đã trực tiếp đem những cái không ai biết phơi bày trước mắt, trực tiếp đẩy Trình Bạch Nghiên, người căn bản không biết đến hoàn cảnh ra sao vạt áo thế nào tư thái lôi kéo người dụ dỗ giỏi nhất ra trước mặt mọi người, hơn nữa trước đó cậu chỉ cần nói mấy câu cũng đã khiến mọi người có cái nhìn khác về cô ta, cho nên ——
Người và động vật có một điểm chung, là sẽ theo bản năng mà bảo sao hay vậy (*), lúc Trình Diệp và mọi người hoà mình, hành vi của cậu hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến những người khác, dù cho chỉ là biến hóa rất nhỏ.
(*) Hơi đụng chạm xíu hong biết có đúng không, nhưng nhân gian hay gọi là *** hùa QAQ.
Nguyên chủ cũng chính bởi vì bị Trình Bạch Nghiên xa lánh, nên cũng bị những người có quan hệ tốt với Trình Bạch Nghiên xa lánh, cuối cùng dần dần cùng những người khác xa cách, rơi vào thảm kịch.
Cho nên hiện tại bây giờ Trình Diệp luôn như có như không dùng hành động và ánh mắt biểu đạt sự chán ghét của mình với Trình Bạch Nghiên, những người khác trong đoàn đội cũng không chỉ không có hảo cảm với Trình Bạch Nghiên, mà thậm chí còn muốn tránh thật xa.
Chưa kể, Trình Bạch Nghiên hiện tại giống như là người ăn trong bát nhìn trong nồi, chỉ có điều bát cũng không phải của cô ta, mà nồi cũng không phải của quỷ tham lam như cô ta.
Trình Diệp hiện tại cũng không cần giả làm Bạch Liên hoa, Trình Bạch Nghiên cũng đã khiến người khác hận không thể ném cô ra ngoài!
Trình Diệp híp mắt liếc qua người Trình Bạch Nghiên, một ánh mắt cũng không ban phát cho cô, giống như ——
Trình Bạch Nghiên như là giun dế, căn bản không đáng để cậu dừng bước lại liếc mắt nhìn.
Trình Bạch Nghiên trong nháy mắt liền nghĩ đến những lúc Trình Diệp nhìn cô đáy mắt đầy kiêu ngạo và ẩn giấu sự xem thường, buồn cười tự ti tâm lập tức bị đâm cho đau đớn, oan ức giống như là chó con bị vứt bỏ trong đêm mưa lớn, nước mắt nói đến là đến.
Cô túm lấy ống tay áo Trịnh Phi, trừng Trình Diệp nửa ngày oa một tiếng quay người nằm nhoài trong lồng ngực Trịnh Phi khóc lớn.
Trình Bạch Nghiên chỉ có một mét sáu mươi lăm, mà Trịnh Phi cũng khoảng một mét tám lăm, chiều cao rất chênh lệch.
Cho nên Trình Bạch Nghiên nhào tới vừa vặn chui vào ngực hắn, bộ ngực mềm mại của cô ta ở ngay bụng Trịnh Phi. Cái áo thun cô ta đang mặc chỉ tới đùi lại hơi co lên, lộ ra đùi lớn trắng nõn.
Trịnh Phi một mặt lúng túng nhìn Trình Diệp đang muốn lên lầu, vốn muốn lôi ra nhưng Trình Bạch Nghiên như là bạch tuộc, gắt gao quấn lấy cánh tay của hắn, nếu không dùng sức không động vào một số bộ vị của cô ta sẽ không thể kéo cô ta ra.
Trình Diệp ấn ấn huyệt thái dương, một mặt mỏi mệt nói: "Trịnh Phi, em mệt rồi, thật sự muốn lên nghỉ ngơi trước, anh phân chia phòng cho mọi người đi."
Trịnh Phi vội vàng đi mau hai bước, muốn kéo Trình Diệp, có thể bởi vì Trình Bạch Nghiên trở ngại, liên thân tay đều không thể.
Trình Diệp đi được hai bước, cảm thấy thái độ vừa rồi của mình quá lạnh nhạt, dừng lại xoay người lại hướng về phía hắn cười cười: "Không có chuyện gì, anh sắp xếp đi, em thì cũng như anh, em tối hôm qua ngủ không ngon, em đi ngủ bù trước đây."
Có lẽ bởi vì Trình Bạch Nghiên là con gái, mà Trình Diệp vẫn luôn tin chắc người mình thích là nam, cũng có lẽ bởi vì Trình Bạch Nghiên là em gái của cậu, hoặc là —— Trình Diệp vốn thẳng thắn, đối với chuyện tình yêu đầu óc có hơi chậm chạp, nếu không mình cũng sẽ không theo đuổi năm năm ngay cả tay cũng chưa từng nắm.
Thật vất vả mới được ở cùng một chỗ, đến giờ —— cũng chưa từng hôn.
Trịnh Phi đã sớm bất mãn với Trình Diệp cứng nhắc, nhưng bị vướng bởi hai người mới vừa bên nhau, nếu như đề xuất ra liền thể hiện bản thân có chút sốt ruột, cho nên vẫn luôn nhịn.
Hiện tại —— Trịnh Phi thở dài một hơi trong lòng.
Lúc phồn hoa, Trình Diệp cũng vẫn là cái đức khổ hạnh này, giờ đã đến tận thế, đừng nói ăn thịt, hắn sợ là một chút mùi thịt thôi hắn cũng không được ngửi không được thấy.
Trong lồng ngực ôn hương nhuyễn ngọc, Trịnh Phi thay lòng đổi dạ.
Trong đầu hắn muốn chính là Trình Diệp, Trình Bạch Nghiên hung hăng cọ hắn, rất nhanh, Trịnh Phi cũng có chút lúng túng.
Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Trình Diệp, nghiêm túc quan sát mặt của đối phương, không bỏ qua mảy may chút biến hóa nào, nhưng hoàn toàn không thấy một vẻ không thích nào.
Trịnh Phi thở phào nhẹ nhõm, lại còn cảm thấy rất vui vẻ, dù sao Trình Diệp mặc dù không có làm tròn nghĩa vụ bạn trai, nhưng cũng coi như là rất tin tưởng hắn, người nam nhân nào không hy vọng nửa kia của mình tin tưởng mình, cho mình đầy đủ không gian ** riêng tư.
Lúng túng trên mặt Trịnh Phi biến mất, hơi hơi kéo giãn khoảng cách với Trình Bạch Nghiên, một mặt bất đắc dĩ nhìn Trình Bạch Nghiên bĩu bĩu môi, lại nhìn Trình Diệp một cái, ra vẻ như Trình Bạch Nghiên thực sự là người rất phiền phức, sau đó mới cười ha ha đối Trình Diệp nói: "Được, hai ngày nay em cũng vất vả rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, nơi này em không phải lo, anh sắp xếp được." Hắn vừa nói vừa hướng về phía Trình Bạch Nghiên trong lồng ngực còn đang thấp giọng khóc nức nở chép miệng, ra hiệu người phiền phức này cũng giao cho mình.
Mà động tác này, nhìn như là hắn đang hôn đỉnh đầu Trình Bạch Nghiên.
Trình Diệp thậm chí thấy thân thể Trình Bạch Nghiên nháy mắt cứng đờ, ở trong lồng ngực Trịnh Phi mềm ra như là một bãi bùn.
Trình Diệp ánh mắt nhẹ nhàng hơn, làm bộ như không thấy, híp mắt, trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi, nhìn hắn ra dấu cảm ơn, đỡ tay vịn cầu thang chậm rãi lên lầu.
"A, quên nói, không phải em không nghe theo sự phân chia, mà là em sẽ ở tầng ba, cho nên..." Lời cậu nói mặc dù là nói cho mọi người nghe, nhưng tầm mắt lại bình tĩnh dừng ở trên mặt Trình Bạch Nghiên, rất rõ ràng chỉ là đang nói cho cô nghe, dù sao chỉ có một mình cô ta là sẽ cảm thấy bất mãn.
Cũng chỉ có mỗi cô ta là chưa nhìn ra hoàn cảnh bản thân, cứ muốn 'chọc' Trình Diệp, tối nay sợ là sẽ xuất hiện tình huống đi ra ngoài màn trời chiếu đất còn gào gào thét thét không ngừng, muốn đi nạp mạng cho tang thi.
Biết rõ không có hy vọng, còn hy vọng xa vời cái mình không thể đến được, quả thực là si tâm vọng tưởng, nằm mơ giữa ban ngày.
"Đây thì có gì mà phải nói, biệt thự của cậu, cậu làm chủ, chúng ta có một nơi đặt chân cũng đã rất thoả mãn." Uông Hải cũng sớm không ưa Trình Bạch Nghiên, nhưng hắn ta không giống Đồng Phồn cái gì cũng đều biểu hiện ở trên mặt, không thích liền trực tiếp tức giận, hắn ta chỉ cười hì hì, nói câu ba phải.
Bất quá hắn ta lời nói cũng không phải lời khách khí gì, mà là lời nói thật.
Mặc dù bây giờ vẫn chỉ là đầu tận thế, nhưng tất cả mọi người không phải là ếch ngồi đáy giếng, tự nhiên đều hiểu tận thế quý giá nhất chính là đồ ăn và một nơi ở an toàn, vốn là chỗ ở của Trình Diệp, không cho bọn họ ở là chuyện đương nhiên, chia sẻ cho mọi người là do cậu lương thiện.
Bất quá bọn họ không biết là, biệt thự này căn bản không phải của Trình Diệp, mà là lúc bọn họ còn đang ở trên đường, Trình Diệp liền để 666 xâm nhập hệ thống, sửa đổi tên chủ hộ cùng với vân tay và mật mã mở cửa.
Cậu không nói ra, một mặt là không muốn giải thích tại sao cậu có thể mở cửa, mặt khác là muốn cho Trình Bạch Nghiên nghi là ba cô ta thế mà lại có thể chi nhiều tiền để mua cho cậu một nơi xa hoa như vậy, làm cho cô ta nghĩ là ba cô ta cũng chỉ đối xử qua loa với mẹ cô ta mà thôi, không khác gì tiểu tam tiểu tứ bên ngoài, bố dáng thẹn quá hóa giận đó cũng rất thú vị.
Trình Bạch Nghiên trước đây vẫn luôn giả làm bạch liên hoa, khiến cha Trình rất yêu thích, cô ta và mẹ cô ta phối hợp không chỉ khiến cha Trình triệt để chán ghét nguyên chủ, thậm chí còn thao túng cha Trình một cắc cũng không cho nguyên chủ, nếu như không phải tận thế đến, sợ là không bao lâu nữa nguyên chủ sẽ thật sự bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng mà bây giờ —— lúc Trình Diệp đi tới chỗ ngoặt cầu thang, quay đầu lại liếc mắt nhìn Trình Bạch Nghiên còn đang khóc nức nở, khóe môi chậm rãi cong lên.
Biết được bản thân trước gây xích mích ly gián đều là chuyện cười, kỳ thực người cha Trình yêu nhất vẫn là nguyên chủ, thậm chí đã đem toàn bộ vốn lưu động trong nhà để mua nhà cho nguyên chủ, cảm giác này nhất định là rất khó chịu!
Ha ha, điều tồi tệ hơn còn ở phía sau!
"Đúng rồi, Uông Hải, tôi nhớ anh là dị năng hệ đất đúng không, quanh biệt thự này vốn có lưới điện, nhưng tiểu khu không có người ở khẳng định còn chưa cung cấp điện, anh đi vòng quanh xem thử rồi xây tường vây đi." Mặc dù là mệnh lệnh, nhưng Trình Diệp một mặt cười híp mắt, trên gương mặt trẻ con hơi mũm mĩm còn xuất hiện một bên lúm đồng tiền nhợt nhạt, rất đáng yêu.
Dưới sự mê hoặc của sắc đẹp, Uông Hải hoảng hốt liền gật gật đầu, tuy rằng hắn ta hiện tại chỉ có thể khống chế một lượng đất rất nhỏ, nhưng luyện tập nhiều hơn cũng không tính là việc khó.
"Xe tải có thể đậu ở hậu viện, trước tiên cần phải đem toàn bộ vật tư ra."
"Được, chúng tôi đi làm, cậu đi nghỉ ngơi trước đi." Đồng Phồn vừa nghe thấy cậu nói cậu mệt mỏi, liền nghĩ tới ngày hôm nay Trình Diệp cũng bị kinh hãi.
Mặc dù không có biểu hiện ra, nhưng nhìn thân thể nhỏ bé liễu rủ trong gió của Trình Diệp liền biết nhất định là cậu đang cố chịu, vung vung tay thúc giục cậu đi ngủ.
Trình Diệp liếc mắt nhìn Trịnh Phi một cái, tựa hồ là đang trưng cầu ý kiến của hắn.
Trịnh Phi trên người còn đang 'treo' một người, cho dù Trình Diệp không thèm để ý, nhưng bị cậu nhìn thấy hắn vẫn luôn ôm một người phụ nữ, cảm giác rất kỳ quái, hắn vội vội vã vã gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta nhiều người như vậy, em không cần phải để ý đến."
Loại chuyện gây thù chuốc oán như phân chia vật tư này... Trình Diệp sẽ không quản, cho dù một viên đường cũng không cho cậu, cậu cũng sẽ không chết đói.
Bí cảnh trong không gian của cậu có đồ ăn, còn có linh khí nồng nặc, ăn nhiều không chỉ có thể tẩy bớt tạp chất trong thân thể, cường hóa thân thể, còn có thể củng cố dị năng, gia tăng tốc độ thăng cấp của dị năng.
Này không phải là bàn tay vàng, đây rõ ràng là 666 cho cậu một cơ thể vàng (*)!
(*) Ý là không chỉ là bàn tay vàng mà cả cơ thể đều là vàng.
Đừng nói là vật tư thiếu thốn ở tận thế, cho dù thế giới có diệt vong cậu cũng có thể một mình tiếp tục sống sót.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Cây ngô đồng:
Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Cô điên rồi đúng không!" Người này bị mất não hay gì vậy, sao lại không biết nhìn rõ xem mình đang trong hoàn cảnh như thế nào.
Cô ta không biết cô ta khiến nhiều người tức giận sao, thế mà còn dám ở đây to mồm đòi tài sản? Cô ta nghĩ mình là con gái thì bọn họ không dám đánh sao?
Phải biết, con người không phân trai gái.
Với tình thế bây giờ —— chỉ phân tốt xấu!
Đồng Phồn che Trình Diệp ở phía sau mình: "Trình Bạch Nghiên, cô có chứng cứ không, không có thứ gì là của cô cả, cô thấy ngứa mắt, cảm thấy ai cũng có ý muốn hãm hại cô? Cô nhìn tôi, nhìn tôi một cái, xem trong mắt tôi có phải là có sát khí không, tôi hiện tại hận không thể dùng dị năng thiêu chết cô!"
Trình Bạch Nghiên dù sao cũng là con gái, bị mắng một trận như thế, lại nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh đều đang tập trung ở trên người mình, da mặt đỏ như sắp chảy ra máu.
Cô cũng biết mình hiện tại quả thật làm có hơi quá, nhưng cô không còn cách nào khác.
Hiện tại tất cả mọi người đều vây quanh Trình Diệp, cô chỉ là một cô gái lẻ loi yếu đuối, nơi ở an toàn và đồ ăn cái gì cũng không có, đây không phải là kết cục sống chờ ngày vào miệng tang thi sao?
Cho nên chỉ có thể tranh giành.
Trình Bạch Nghiên kiên trì, quấy nhiễu nói: "Anh, anh có biết xấu hổ hay không, một đại nam nhân lại đi tính toán với một cô gái như tôi!"
Đồng Phồn vốn là hoan hoan hỉ hỉ, cậu ta cũng là lần đầu tiên được ở biệt thự, trước giờ chỉ thấy trong tivi, mọi thứ cậu ta nhìn thấy đều khiến cậu ta ngạc nhiên, đôi mắt cũng không biết nên bắt đầu nhìn từ đâu, kết quả là bị Trình Bạch Nghiên làm cho buồn nôn một trận, tâm tình đang tốt đẹp cũng bay mất sạch.
Cậu ta chưa từng gặp ai ngoài đời thực lại quá đáng như thế —— không những không giảng đạo lý lại còn bị bệnh thần kinh.
Đồng Phồn cười lạnh nói: "Vậy con gái như cô, cứ phải bám lấy, hoạnh họe với Trình Diệp làm gì? À, tôi biết rồi, cô là đố kỵ đúng không?"
"Cũng khó trách." Cậu ta nói rồi lại ôm bụng cười "Trình Diệp so với cô tốt hơn mọi mặt, có giáo dục tốt hơn cô, quý công tử chân chính của hào môn, cô thì sao, gà rừng còn muốn biến thành phượng hoàng, cô cũng không ngẩng đầu lên nhìn thử xem, ngô đồng mộc (*) [1] kia cô có thể leo lên được bao nhiêu bước? Cẩn thận té chết, haha, sợ là ngươi cũng chỉ có thể phạch phạch cánh bay lên được khoảng một bàn tay, có té cũng không chết được!"
(*) Ngô đồng mộc: Cây ngô đồng Trung Quốc từ xa xưa được xem là loài cây gỗ quý, được nhiều người yêu thích, loài cây này được coi là loài cây vương giả có thể đón Phượng Hoàng đến đậu.
"Ha, tôi nói nha, thần kinh của cô có phải không được bình thường không, là ngột ngạt quá nên bị bệnh hả, hay là bị thần kinh!" Đồng Phồn lườm một cái, "Cô có thể thôi đi không, đừng nói đời này, chính là đời sau, kiếp sau sau nữa, cô cũng không bằng dù chỉ là một đầu ngón tay của Diệp Tử đâu, có thể tỉnh táo lại không, lại gây ồn ào tôi liền ném cô cho tang thi ăn!" Cậu ta toét miệng hướng về phía Trình Bạch Nghiên nhe răng dọa cô.
Bởi vì tướng mạo thanh tú, làm sao cũng giống như chó con đang bán manh.
Đồng Phồn cảm thấy hài lòng, ôm ngực đứng nghiêng sang bên, còn hung hăng mà rung chân, tư thế rất ra dáng ăn chơi.
Trình Diệp: "..."
Trình Bạch Nghiên bị cậu ta nói tới trán nổi gân xanh, cô vốn muốn nhào tới tiếp tục lôi kéo Trình Diệp, nhưng bị ánh mắt âm u của Dương Thịnh dọa sợ hết hồn, theo bản năng lùi một bước, chui ra sau lưng Trịnh Phi, ôm cánh tay Trịnh Phi tìm kiếm sự bảo vệ.
Trịnh Phi vốn không muốn dính líu đến những chuyện này, dù sao Trình Bạch Nghiên hung hăng ở trước mặt Trình Diệp lấy lòng hắn, nhìn đâu cũng thấy không ổn, nhưng hắn không nhẫn tâm từ chối Trình Bạch Nghiên, cho nên muốn né đi, không nghĩ tới lại bị Trình Bạch Nghiên tóm gọn.
Vò đầu bứt tai cũng không biết nên nói cái gì.
Trình Bạch Nghiên thấy Trịnh Phi không nói lời nào, yểu điệu kêu lên: "Trịnh ca, anh xem đi, bọn họ đều bắt nạt em, bọn họ đều là một nhóm, họ đều nghĩ bỏ rơi em thì có thể nhiều thêm một phần ăn, có đúng hay không?!"
Trịnh Phi bị cô gọi khiến cho tê cả da đầu, tóc gáy đều dựng lên, vội vàng lôi lôi kéo kéo người xuống, lảo đảo đi tới trước mặt Trình Diệp thân thiết hỏi: "Bị siết tay có sao không, anh xem một chút, đều xanh tím hết rồi."
Trình Diệp tâm tình không tốt, rút tay về lạnh nhạt nói: "Không có chuyện gì." Nói xong nhấc chân liền muốn lên lầu.
Bỗng nhiên động tác của Trình Bạch Nghiên càng nhanh hơn, khi cô ta nhìn thấy Trịnh Phi lấy lòng Trình Diệp liền cảm thấy tức giận, nhanh chóng chạy tới, cầm lấy tay Trịnh Phi lo lắng nói: "Trịnh ca, nơi này là Trình Diệp lấy của em, anh ta không thể có tiền mua biệt thự này, thật sự, cha em đều nói là cổ phiếu và bất động sản của Trình gia đều là của em, làm sao có khả năng mua nhà cho anh ta, anh không nên bị anh ta lừa gạt, biệt thự này là của em, anh ta..."
Biệt thự này cô ta nhất định phải lấy đến tay.
Nhìn cũng rất an toàn, cho dù có tang thi vây công, nhất định có thể thủ vững.
Chỉ cần biệt thự này là của cô ta, ít nhất là có thể đảm bảo an toàn. Trình Bạch Nghiên cắn răng, không muốn lùi bước.
"Chẳng trách nói cô có chứng ảo tưởng, đây cũng không phải là ban ngày ban mặt mà cô ở đây nói mớ (*)." Đồng Phồn cười nhạo nói, "Nói không chắc ba ngươi chính là như vậy đối với ngươi nói chuyện, lại nói tuy rằng chúng ta cũng không hiểu, mà công ty tiền là tốt như vậy tham ô sao? Ta xem ba ngươi nhất định là nhìn rõ ràng ngươi uống ngươi tiểu Tam mẹ bộ mặt thật, tối tăm trong đất đem tiền cấp Trình Diệp, tỉnh đích thực bị các ngươi dời đi!"
(*) ý là bạn Đồng Phồn của chúng ta nói TBN ngủ mơ giữa ban ngày ấy.
"Là của cô? Có bản lĩnh cô kêu một tiếng đi, xem nó có nghe cô không, cô cũng đừng quên, chính là Trình Diệp dùng vân tay để mở cửa!"
Trình Bạch Nghiên hiện tại một lòng đều là 'mình hai bàn tay trắng không có gì', chưa biết chừng ngày mai liền không nhìn thấy mặt trời, cho nên mới dây dưa như thế.
Trong dữ liệu, Trình Bạch Nghiên trước kia tuy rằng cũng rất tìm đường chết, nhưng khi đó trong biệt thự cũng chỉ có cô ta và Trình Diệp, cho nên không có ai nhìn thấy dáng vẻ cô ta cố tình gây sự.
Nhưng này lần, tận thế vừa mới bắt đầu Trình Diệp đã trực tiếp đem những cái không ai biết phơi bày trước mắt, trực tiếp đẩy Trình Bạch Nghiên, người căn bản không biết đến hoàn cảnh ra sao vạt áo thế nào tư thái lôi kéo người dụ dỗ giỏi nhất ra trước mặt mọi người, hơn nữa trước đó cậu chỉ cần nói mấy câu cũng đã khiến mọi người có cái nhìn khác về cô ta, cho nên ——
Người và động vật có một điểm chung, là sẽ theo bản năng mà bảo sao hay vậy (*), lúc Trình Diệp và mọi người hoà mình, hành vi của cậu hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến những người khác, dù cho chỉ là biến hóa rất nhỏ.
(*) Hơi đụng chạm xíu hong biết có đúng không, nhưng nhân gian hay gọi là *** hùa QAQ.
Nguyên chủ cũng chính bởi vì bị Trình Bạch Nghiên xa lánh, nên cũng bị những người có quan hệ tốt với Trình Bạch Nghiên xa lánh, cuối cùng dần dần cùng những người khác xa cách, rơi vào thảm kịch.
Cho nên hiện tại bây giờ Trình Diệp luôn như có như không dùng hành động và ánh mắt biểu đạt sự chán ghét của mình với Trình Bạch Nghiên, những người khác trong đoàn đội cũng không chỉ không có hảo cảm với Trình Bạch Nghiên, mà thậm chí còn muốn tránh thật xa.
Chưa kể, Trình Bạch Nghiên hiện tại giống như là người ăn trong bát nhìn trong nồi, chỉ có điều bát cũng không phải của cô ta, mà nồi cũng không phải của quỷ tham lam như cô ta.
Trình Diệp hiện tại cũng không cần giả làm Bạch Liên hoa, Trình Bạch Nghiên cũng đã khiến người khác hận không thể ném cô ra ngoài!
Trình Diệp híp mắt liếc qua người Trình Bạch Nghiên, một ánh mắt cũng không ban phát cho cô, giống như ——
Trình Bạch Nghiên như là giun dế, căn bản không đáng để cậu dừng bước lại liếc mắt nhìn.
Trình Bạch Nghiên trong nháy mắt liền nghĩ đến những lúc Trình Diệp nhìn cô đáy mắt đầy kiêu ngạo và ẩn giấu sự xem thường, buồn cười tự ti tâm lập tức bị đâm cho đau đớn, oan ức giống như là chó con bị vứt bỏ trong đêm mưa lớn, nước mắt nói đến là đến.
Cô túm lấy ống tay áo Trịnh Phi, trừng Trình Diệp nửa ngày oa một tiếng quay người nằm nhoài trong lồng ngực Trịnh Phi khóc lớn.
Trình Bạch Nghiên chỉ có một mét sáu mươi lăm, mà Trịnh Phi cũng khoảng một mét tám lăm, chiều cao rất chênh lệch.
Cho nên Trình Bạch Nghiên nhào tới vừa vặn chui vào ngực hắn, bộ ngực mềm mại của cô ta ở ngay bụng Trịnh Phi. Cái áo thun cô ta đang mặc chỉ tới đùi lại hơi co lên, lộ ra đùi lớn trắng nõn.
Trịnh Phi một mặt lúng túng nhìn Trình Diệp đang muốn lên lầu, vốn muốn lôi ra nhưng Trình Bạch Nghiên như là bạch tuộc, gắt gao quấn lấy cánh tay của hắn, nếu không dùng sức không động vào một số bộ vị của cô ta sẽ không thể kéo cô ta ra.
Trình Diệp ấn ấn huyệt thái dương, một mặt mỏi mệt nói: "Trịnh Phi, em mệt rồi, thật sự muốn lên nghỉ ngơi trước, anh phân chia phòng cho mọi người đi."
Trịnh Phi vội vàng đi mau hai bước, muốn kéo Trình Diệp, có thể bởi vì Trình Bạch Nghiên trở ngại, liên thân tay đều không thể.
Trình Diệp đi được hai bước, cảm thấy thái độ vừa rồi của mình quá lạnh nhạt, dừng lại xoay người lại hướng về phía hắn cười cười: "Không có chuyện gì, anh sắp xếp đi, em thì cũng như anh, em tối hôm qua ngủ không ngon, em đi ngủ bù trước đây."
Có lẽ bởi vì Trình Bạch Nghiên là con gái, mà Trình Diệp vẫn luôn tin chắc người mình thích là nam, cũng có lẽ bởi vì Trình Bạch Nghiên là em gái của cậu, hoặc là —— Trình Diệp vốn thẳng thắn, đối với chuyện tình yêu đầu óc có hơi chậm chạp, nếu không mình cũng sẽ không theo đuổi năm năm ngay cả tay cũng chưa từng nắm.
Thật vất vả mới được ở cùng một chỗ, đến giờ —— cũng chưa từng hôn.
Trịnh Phi đã sớm bất mãn với Trình Diệp cứng nhắc, nhưng bị vướng bởi hai người mới vừa bên nhau, nếu như đề xuất ra liền thể hiện bản thân có chút sốt ruột, cho nên vẫn luôn nhịn.
Hiện tại —— Trịnh Phi thở dài một hơi trong lòng.
Lúc phồn hoa, Trình Diệp cũng vẫn là cái đức khổ hạnh này, giờ đã đến tận thế, đừng nói ăn thịt, hắn sợ là một chút mùi thịt thôi hắn cũng không được ngửi không được thấy.
Trong lồng ngực ôn hương nhuyễn ngọc, Trịnh Phi thay lòng đổi dạ.
Trong đầu hắn muốn chính là Trình Diệp, Trình Bạch Nghiên hung hăng cọ hắn, rất nhanh, Trịnh Phi cũng có chút lúng túng.
Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Trình Diệp, nghiêm túc quan sát mặt của đối phương, không bỏ qua mảy may chút biến hóa nào, nhưng hoàn toàn không thấy một vẻ không thích nào.
Trịnh Phi thở phào nhẹ nhõm, lại còn cảm thấy rất vui vẻ, dù sao Trình Diệp mặc dù không có làm tròn nghĩa vụ bạn trai, nhưng cũng coi như là rất tin tưởng hắn, người nam nhân nào không hy vọng nửa kia của mình tin tưởng mình, cho mình đầy đủ không gian ** riêng tư.
Lúng túng trên mặt Trịnh Phi biến mất, hơi hơi kéo giãn khoảng cách với Trình Bạch Nghiên, một mặt bất đắc dĩ nhìn Trình Bạch Nghiên bĩu bĩu môi, lại nhìn Trình Diệp một cái, ra vẻ như Trình Bạch Nghiên thực sự là người rất phiền phức, sau đó mới cười ha ha đối Trình Diệp nói: "Được, hai ngày nay em cũng vất vả rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi, nơi này em không phải lo, anh sắp xếp được." Hắn vừa nói vừa hướng về phía Trình Bạch Nghiên trong lồng ngực còn đang thấp giọng khóc nức nở chép miệng, ra hiệu người phiền phức này cũng giao cho mình.
Mà động tác này, nhìn như là hắn đang hôn đỉnh đầu Trình Bạch Nghiên.
Trình Diệp thậm chí thấy thân thể Trình Bạch Nghiên nháy mắt cứng đờ, ở trong lồng ngực Trịnh Phi mềm ra như là một bãi bùn.
Trình Diệp ánh mắt nhẹ nhàng hơn, làm bộ như không thấy, híp mắt, trên mặt hiện ra vẻ mệt mỏi, nhìn hắn ra dấu cảm ơn, đỡ tay vịn cầu thang chậm rãi lên lầu.
"A, quên nói, không phải em không nghe theo sự phân chia, mà là em sẽ ở tầng ba, cho nên..." Lời cậu nói mặc dù là nói cho mọi người nghe, nhưng tầm mắt lại bình tĩnh dừng ở trên mặt Trình Bạch Nghiên, rất rõ ràng chỉ là đang nói cho cô nghe, dù sao chỉ có một mình cô ta là sẽ cảm thấy bất mãn.
Cũng chỉ có mỗi cô ta là chưa nhìn ra hoàn cảnh bản thân, cứ muốn 'chọc' Trình Diệp, tối nay sợ là sẽ xuất hiện tình huống đi ra ngoài màn trời chiếu đất còn gào gào thét thét không ngừng, muốn đi nạp mạng cho tang thi.
Biết rõ không có hy vọng, còn hy vọng xa vời cái mình không thể đến được, quả thực là si tâm vọng tưởng, nằm mơ giữa ban ngày.
"Đây thì có gì mà phải nói, biệt thự của cậu, cậu làm chủ, chúng ta có một nơi đặt chân cũng đã rất thoả mãn." Uông Hải cũng sớm không ưa Trình Bạch Nghiên, nhưng hắn ta không giống Đồng Phồn cái gì cũng đều biểu hiện ở trên mặt, không thích liền trực tiếp tức giận, hắn ta chỉ cười hì hì, nói câu ba phải.
Bất quá hắn ta lời nói cũng không phải lời khách khí gì, mà là lời nói thật.
Mặc dù bây giờ vẫn chỉ là đầu tận thế, nhưng tất cả mọi người không phải là ếch ngồi đáy giếng, tự nhiên đều hiểu tận thế quý giá nhất chính là đồ ăn và một nơi ở an toàn, vốn là chỗ ở của Trình Diệp, không cho bọn họ ở là chuyện đương nhiên, chia sẻ cho mọi người là do cậu lương thiện.
Bất quá bọn họ không biết là, biệt thự này căn bản không phải của Trình Diệp, mà là lúc bọn họ còn đang ở trên đường, Trình Diệp liền để 666 xâm nhập hệ thống, sửa đổi tên chủ hộ cùng với vân tay và mật mã mở cửa.
Cậu không nói ra, một mặt là không muốn giải thích tại sao cậu có thể mở cửa, mặt khác là muốn cho Trình Bạch Nghiên nghi là ba cô ta thế mà lại có thể chi nhiều tiền để mua cho cậu một nơi xa hoa như vậy, làm cho cô ta nghĩ là ba cô ta cũng chỉ đối xử qua loa với mẹ cô ta mà thôi, không khác gì tiểu tam tiểu tứ bên ngoài, bố dáng thẹn quá hóa giận đó cũng rất thú vị.
Trình Bạch Nghiên trước đây vẫn luôn giả làm bạch liên hoa, khiến cha Trình rất yêu thích, cô ta và mẹ cô ta phối hợp không chỉ khiến cha Trình triệt để chán ghét nguyên chủ, thậm chí còn thao túng cha Trình một cắc cũng không cho nguyên chủ, nếu như không phải tận thế đến, sợ là không bao lâu nữa nguyên chủ sẽ thật sự bị đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng mà bây giờ —— lúc Trình Diệp đi tới chỗ ngoặt cầu thang, quay đầu lại liếc mắt nhìn Trình Bạch Nghiên còn đang khóc nức nở, khóe môi chậm rãi cong lên.
Biết được bản thân trước gây xích mích ly gián đều là chuyện cười, kỳ thực người cha Trình yêu nhất vẫn là nguyên chủ, thậm chí đã đem toàn bộ vốn lưu động trong nhà để mua nhà cho nguyên chủ, cảm giác này nhất định là rất khó chịu!
Ha ha, điều tồi tệ hơn còn ở phía sau!
"Đúng rồi, Uông Hải, tôi nhớ anh là dị năng hệ đất đúng không, quanh biệt thự này vốn có lưới điện, nhưng tiểu khu không có người ở khẳng định còn chưa cung cấp điện, anh đi vòng quanh xem thử rồi xây tường vây đi." Mặc dù là mệnh lệnh, nhưng Trình Diệp một mặt cười híp mắt, trên gương mặt trẻ con hơi mũm mĩm còn xuất hiện một bên lúm đồng tiền nhợt nhạt, rất đáng yêu.
Dưới sự mê hoặc của sắc đẹp, Uông Hải hoảng hốt liền gật gật đầu, tuy rằng hắn ta hiện tại chỉ có thể khống chế một lượng đất rất nhỏ, nhưng luyện tập nhiều hơn cũng không tính là việc khó.
"Xe tải có thể đậu ở hậu viện, trước tiên cần phải đem toàn bộ vật tư ra."
"Được, chúng tôi đi làm, cậu đi nghỉ ngơi trước đi." Đồng Phồn vừa nghe thấy cậu nói cậu mệt mỏi, liền nghĩ tới ngày hôm nay Trình Diệp cũng bị kinh hãi.
Mặc dù không có biểu hiện ra, nhưng nhìn thân thể nhỏ bé liễu rủ trong gió của Trình Diệp liền biết nhất định là cậu đang cố chịu, vung vung tay thúc giục cậu đi ngủ.
Trình Diệp liếc mắt nhìn Trịnh Phi một cái, tựa hồ là đang trưng cầu ý kiến của hắn.
Trịnh Phi trên người còn đang 'treo' một người, cho dù Trình Diệp không thèm để ý, nhưng bị cậu nhìn thấy hắn vẫn luôn ôm một người phụ nữ, cảm giác rất kỳ quái, hắn vội vội vã vã gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta nhiều người như vậy, em không cần phải để ý đến."
Loại chuyện gây thù chuốc oán như phân chia vật tư này... Trình Diệp sẽ không quản, cho dù một viên đường cũng không cho cậu, cậu cũng sẽ không chết đói.
Bí cảnh trong không gian của cậu có đồ ăn, còn có linh khí nồng nặc, ăn nhiều không chỉ có thể tẩy bớt tạp chất trong thân thể, cường hóa thân thể, còn có thể củng cố dị năng, gia tăng tốc độ thăng cấp của dị năng.
Này không phải là bàn tay vàng, đây rõ ràng là 666 cho cậu một cơ thể vàng (*)!
(*) Ý là không chỉ là bàn tay vàng mà cả cơ thể đều là vàng.
Đừng nói là vật tư thiếu thốn ở tận thế, cho dù thế giới có diệt vong cậu cũng có thể một mình tiếp tục sống sót.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Cây ngô đồng: