Chương 2
Cầu thang tối om và yên tĩnh.
"...Xin lỗi đã làm phiền." Tôi cúi đầu, muốn rời đi.
Bùi Giác ngăn tôi lại, " Cô ở vị trí nào trong đây?"
"Trợ lý đạo diễn."
"Vừa tốt nghiệp?"
"Ừm."
"Mới tốt nghiệp mà có thể làm trợ lý cho Trương đạo diễn là tốt rồi."
"Cảm ơn anh Bùi."
"Cô bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi lăm."
Anh khẽ mỉm cười, lười biếng nói: "Chúng ta bằng tuổi nhau, cô lại gọi tôi là anh à?"
"Đạo diễn cũng gọi anh là anh mà, ông ta cũng bốn mươi ba chứ bộ."
"Vậy thì gọi lại đi."
TÔI:?
Tôi cắn răng: "Anh Bùi."
Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ, Bùi Giác dường như nhếch lên khóe môi?
Nhưng cái kiểu cười lạnh lùng không chút cảm xúc ấy.
Làm lòng tôi cảm thấy ngứa ngáy.
Nhưng thần may mắn cũng đã phù hộ cho tôi, anh ta không nhận ra tôi.
So với bảy năm trước, tôi gần như là một người khác.
Từ một giá đỗ xanh xao và gầy guộc trở thành một tiểu mỹ nhân được người khác khen ngợi.
Người thân của tôi còn suýt không nhận ra tôi chứ đừng nói là trong bóng tối lúc này.
"Anh Bùi, anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước."
"Đợi đã." Anh lại ngăn tôi lại.
"Tôi có thể biết tên cô được không?"
Tôi nói: "Trình Á Nam."
"Cũng có thể gọi tôi là Tuế Tuế."
"Ồ, bạn cùng lớp tôi cũng tên Tuế Tuế"
Tuế Tuế là biệt danh của tôi, được đặt bởi người bà quá cố của tôi.
Tôi thích cái tên này hơn là tên Trình Á Nam.
Bởi vì Bùi Giác luôn đến để đặt sàn, tôi vô thức cảm thấy rằng anh ấy còn đáng thương hơn tôi.
Ngoài ra, tôi còn có một ảo ảnh--
Tôi quên mang sách đến lớp, khi tôi bị giáo viên hỏi, Bùi Giác đi từ hàng cuối lên trước và ném sách lên bàn tôi;
Khi tôi bị các bạn cùng lớp khác bắt nạt, tôi còn bị chúng nói đến mức không biết cách phản bác lại, Bùi Giác sẽ đứng trước mặt tôi và nói rằng tôi là người của anh, động đến tôi cũng như là khiêu khích Bùi Giác đây vậy.
Tôi đã lầm tưởng rằng chúng tôi có cảm tình với nhau.
Mãi sau này tôi mới biết, một chút tình cảm cũng không có.
Bùi Giác là một phú nhị đại, trong gia đình có vô số bất động sản và xe thể thao.
Một chiếc giày của anh ta thôi cũng đủ để mua quần áo cho tôi trong cả năm.
Anh chỉ đang mượn tôi để chọc tức gia đình anh thôi. Sao tôi lại phát hiện ra nhỉ?
Đó là về ngày mà Tô Chu Nhiên xuất hiện--
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.
Sau khi quay lại trường quay, một ly trà sữa được nhét vào tay tôi.
Người đồng nghiệp nói: "Tô Chu Nhiên lại đến thăm trường quay rồi, cô ấy mua trà sữa cho tất cả mọi người nữa đó, Nhìn kìa! Thiếu nữ trắng trẻo giàu có và vua điện ảnh đứng cùng nhau, họ đúng là một cặp đôi hoàn hảo luôn rồi!"
Tôi đứng nhìn cách đó không xa.
Tô Chu Nhiên đang hành động như một đứa trẻ.
Bùi Giác nghiêng đầu và kiên nhẫn lắng nghe.
Cũng như những người khác, tôi không thể rời mắt khỏi bức tranh tuyệt đẹp này.
Đột nhiên.
Bùi Giác dường như cảm nhận được điều đó.
Anh ta nhìn thẳng vào tôi.
"...Xin lỗi đã làm phiền." Tôi cúi đầu, muốn rời đi.
Bùi Giác ngăn tôi lại, " Cô ở vị trí nào trong đây?"
"Trợ lý đạo diễn."
"Vừa tốt nghiệp?"
"Ừm."
"Mới tốt nghiệp mà có thể làm trợ lý cho Trương đạo diễn là tốt rồi."
"Cảm ơn anh Bùi."
"Cô bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi lăm."
Anh khẽ mỉm cười, lười biếng nói: "Chúng ta bằng tuổi nhau, cô lại gọi tôi là anh à?"
"Đạo diễn cũng gọi anh là anh mà, ông ta cũng bốn mươi ba chứ bộ."
"Vậy thì gọi lại đi."
TÔI:?
Tôi cắn răng: "Anh Bùi."
Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ, Bùi Giác dường như nhếch lên khóe môi?
Nhưng cái kiểu cười lạnh lùng không chút cảm xúc ấy.
Làm lòng tôi cảm thấy ngứa ngáy.
Nhưng thần may mắn cũng đã phù hộ cho tôi, anh ta không nhận ra tôi.
So với bảy năm trước, tôi gần như là một người khác.
Từ một giá đỗ xanh xao và gầy guộc trở thành một tiểu mỹ nhân được người khác khen ngợi.
Người thân của tôi còn suýt không nhận ra tôi chứ đừng nói là trong bóng tối lúc này.
"Anh Bùi, anh nghỉ ngơi đi, tôi về trước."
"Đợi đã." Anh lại ngăn tôi lại.
"Tôi có thể biết tên cô được không?"
Tôi nói: "Trình Á Nam."
"Cũng có thể gọi tôi là Tuế Tuế."
"Ồ, bạn cùng lớp tôi cũng tên Tuế Tuế"
Tuế Tuế là biệt danh của tôi, được đặt bởi người bà quá cố của tôi.
Tôi thích cái tên này hơn là tên Trình Á Nam.
Bởi vì Bùi Giác luôn đến để đặt sàn, tôi vô thức cảm thấy rằng anh ấy còn đáng thương hơn tôi.
Ngoài ra, tôi còn có một ảo ảnh--
Tôi quên mang sách đến lớp, khi tôi bị giáo viên hỏi, Bùi Giác đi từ hàng cuối lên trước và ném sách lên bàn tôi;
Khi tôi bị các bạn cùng lớp khác bắt nạt, tôi còn bị chúng nói đến mức không biết cách phản bác lại, Bùi Giác sẽ đứng trước mặt tôi và nói rằng tôi là người của anh, động đến tôi cũng như là khiêu khích Bùi Giác đây vậy.
Tôi đã lầm tưởng rằng chúng tôi có cảm tình với nhau.
Mãi sau này tôi mới biết, một chút tình cảm cũng không có.
Bùi Giác là một phú nhị đại, trong gia đình có vô số bất động sản và xe thể thao.
Một chiếc giày của anh ta thôi cũng đủ để mua quần áo cho tôi trong cả năm.
Anh chỉ đang mượn tôi để chọc tức gia đình anh thôi. Sao tôi lại phát hiện ra nhỉ?
Đó là về ngày mà Tô Chu Nhiên xuất hiện--
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.
Sau khi quay lại trường quay, một ly trà sữa được nhét vào tay tôi.
Người đồng nghiệp nói: "Tô Chu Nhiên lại đến thăm trường quay rồi, cô ấy mua trà sữa cho tất cả mọi người nữa đó, Nhìn kìa! Thiếu nữ trắng trẻo giàu có và vua điện ảnh đứng cùng nhau, họ đúng là một cặp đôi hoàn hảo luôn rồi!"
Tôi đứng nhìn cách đó không xa.
Tô Chu Nhiên đang hành động như một đứa trẻ.
Bùi Giác nghiêng đầu và kiên nhẫn lắng nghe.
Cũng như những người khác, tôi không thể rời mắt khỏi bức tranh tuyệt đẹp này.
Đột nhiên.
Bùi Giác dường như cảm nhận được điều đó.
Anh ta nhìn thẳng vào tôi.