Chương 2
Cố Diệp tra đường đi, không có tuyến giao thông công cộng nào đi thẳng từ đây đến bệnh viện, cho dù là tàu điện ngầm thì cũng phải đi qua hai trạm. Bây giờ đã là 5 giờ chiều, thấy trời ngày càng tối, Cố Diệp quyết định xa xỉ một lần. Cậu gọi một chiếc taxi.
Cố Diệp vừa ngồi xong, cửa xe liền bị kéo ra, Tiểu Đinh không nói một lời mà chen vào.
Cố Diệp nói: "Mày vô đây làm gì?"
Tiểu Đinh nói: "Làm ơn đấy, năm ngàn vạn tệ lận đó! Một nửa của một trăm triệu đó! Bị ngu mới không đi."
Bác tài xế dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người qua kính chiếu hậu, giống như đang nghi là bọn họ định đi cướp ngân hàng.
Cố Diệp không nói xàm với Tiểu Đinh nữa mà bắt đầu tỉ mỉ thu thập thông tin của bệnh viện này.
Thông tin liên quan đến bệnh viện này cũng không nhiều. Bệnh viện này có hai chuyên môn chính, một là trị bệnh, hai là điều chế ra loại thuốc mới.
Hiện giờ thị trường đang rất lưu hành loại thuốc nâng cao khả năng tập trung, loại thuốc đó là do bệnh viện này sản xuất ra. Thuốc này có cái tên nghe như đang giỡn —— "Thuốc thông minh". Trên mạng có rất nhiều review khen, người từng uống thuốc này đều nói dùng thuốc xong sẽ thấy tỉnh táo ngay lập tức, đầu óc minh mẫn, hơn nữa độ tập trung cũng tăng lên. Có rất nhiều học sinh dùng thuốc này trong tuần thi học kỳ để nâng cao hiệu suất học tập. Tuy Cố Diệp không uống nhưng cậu cảm thấy Tiểu Đinh có thể thử một chút.
Sau khi bệnh viện dời đến trung tâm thành phố thì thông tin về việc nghiên cứu phát minh thuốc của bệnh viện cũng đã giảm đi rất nhiều. Đa phần nội dung xoay xung quanh ý nghĩa nhân đạo, trị bệnh cứu người, toàn là những thông tin không có giá trị.
Bài báo gần đây nhất là bài báo phỏng vấn viện trưởng do hãng báo nhỏ tên X viết, bài báo được đăng vào ngày 1 tháng 2 năm 2018, tác giả ẩn danh.
Thông tin cá nhân của viện trưởng được bảo mật rất kỹ, không có ảnh cá nhân, chỉ nói là 57 tuổi, sinh viên khoá 87 của trường đại học y W. Trong bài phỏng vấn phóng viên có trích một đoạn mà viện trưởng nói, nguyên văn như sau: "Tôi cảm thấy trí tuệ và sức mạnh là tài nguyên khan hiếm của loài người, mà người vừa có chỉ số thông minh cao vừa có thể lực tốt thì càng hiếm hơn. Vậy nên người có chỉ số thông minh cao và thể lực tốt cần phải được bảo vệ để bọn họ có thể cống hiến nhiều hơn cho nhân loại. Nếu để bọn họ "giao phối" với người có chỉ số thông minh thấp và cơ thể yếu ớt thì chỉ số thông minh của loài người sẽ dần bị thoái hoá, mà kết quả của việc thoái hoá cũng chỉ có một, đó là tuyệt chủng."
"Điên khùng." Cố Diệp chưa từng thấy ai bất bình thường như thế, cậu mắng một câu rồi tắt web.
Đã đi được gần hai phần ba đoạn đường, hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đang dần khuất bóng, bóng đêm mông lung bắt lan tràn.
Tiểu Đinh đang chơi Anipop, level 250 chơi mãi mà không qua được, cậu ta tức muốn đập điện thoại nên quyết định không chơi nữa rồi vò đầu dựa ra sau ghế, câu được câu không hỏi Cố Diệp: "Nếu mày có năm ngàn vạn tệ, mày định làm gì?"
Cố Diệp nói: "Chế tạo tên lửa."
"Cái thằng này quả là quang minh vĩ đại." Tiểu Đinh tấm tắc cảm thán.
Cố Diệp nói tiếp: "Sau đó đưa mày lên trời để mày sánh vai cùng mặt trời."
"Cút con mẹ mày đi. Nếu tao có năm nghìn vạn tệ." Tiểu Đinh nói: "Tao sẽ mua nhà ngay."
"Chỉ có vậy thôi á, cuộc đời còn gì ý nghĩa nữa." Cố Diệp chê.
"Ở Thượng Hải." Tiểu Đinh bổ sung.
"Ngầu đó." Cố Diệp giơ ngón tay cái lên.
"Ê mày nói thật với tao đi." Tiểu Đinh đột nhiên nghiêm túc, tiến đến trước mặt Cố Diệp, cái mũi suýt chút nữa đã chọc trúng mặt cậu.
Tiểu Đinh hiếm khi nghiêm túc như vậy, Cố Diệp không quen cho lắm, cậu nổi hết cả da gà: "Cái gì?"
"Sao mày đam mê kiếm tiền quá vậy? Nhà mày nghèo lắm hả?" Tiểu Đinh hỏi.
"Ồ thì ra là cái này hả." Cố Diệp sờ sờ mũi, cậu lèm bèm trong cổ họng: "Ừ, nghèo tới mức không có gì để ăn."
"Thì ra là thế." Tiểu Đinh bỗng trịnh trọng nói: "Thế này đi, tao cược với mày cái này."
"Cược cái gì?"
"Nếu cuối cùng mày thắng, tất cả tiền đều là của mày, nhưng nếu tao thắng, tao sẽ chia một nửa tiền của tao cho mày." Tiểu Đinh nghiêm túc nói.
Cố Diệp đơ ra, sau đó cố ý cười ha ha vài tiếng.
Tiểu Đinh: "Mày cười cái gì!"
Cố Diệp nói: "Tao không có cười cái gì hết."
Tiểu Đinh nói: "Mày còn nói mày không cười! Chắc chắn là mày đang cười tao. Làm sao? Mày nghĩ là tao ngu nên không có khả năng thắng được mày à?" Tiểu Đinh hơi tức, cậu ta xắn tay áo lên rồi nói: "Hôm nay tao nói cho mày biết. Tuy mày học toán giỏi nhưng trình suy luận chưa chắc đã giỏi, tao đọc truyện Conan từ nhỏ, tao đã đọc được 225 vụ, nhớ được 225 cách giết người, mày không thắng được tao đâu."
Cố Diệp nói: "Chơi ma sói không giống chơi phá án." Cậu dừng một chút, nghiêm túc nói: "Tao không có cười mày, tao thật sự, thật sự rất cảm động, tao nói thật 100%."
Tiểu Đinh dừng nửa giây: "Cái thằng này." Cậu ta nhào qua bóp cổ Cố Diệp: "Không ngờ là cái miệng chó của mày cũng có thể phun được ngà voi, thằng chó, đến lúc chơi, tao đảm bảo phiếu vote loại trừ cuối cùng tao chắc chắn sẽ vote mày."
Cố Diệp bị Tiểu Đinh làm nhột, cậu kêu ẹc ẹc vài tiếng.
Bác tài xế nhìn hai thanh niên quậy tùm lum trong không gian nhỏ hẹp phía sau, cảm thấy có chút cay mắt, bác đeo kính râm lên, nhân tiện thở hắt ra một hơi nói: "Tới nơi rồi, xuống xe đi."
Nơi xa là ánh vàng của trời chiều, bệnh viện cũ xưa cao chót vót trong đường ánh sáng cuối cùng nơi cuối chân trời.
Cố Diệp và Tiểu Đinh đứng ngoài hàng rào sắt của bệnh viện, hoang mang nhìn toà nhà to lớn cũ nát này.
"Địa chỉ ở đây thật hả?" Tiểu Đinh leo lên hàng rào, nhìn một vòng trong bệnh viện, "Chỗ này người ở được à?"
Xung quanh bệnh viện hoang tàn vắng vẻ, cách đường lớn để gọi được xe ít nhất cũng một ngàn hai trăm mét. Hai bên cạnh bệnh viện là nhà đã bị bỏ hoang, không có ai ở, bên ngoài viết mấy chữ lớn bằng mực đỏ: "Nhà bỏ hoang." Nơi này đi ngược lại với sự phát triển nhanh chóng của thành phố W. Phía sau bệnh viện là rừng rậm, cây cối um tùm. Nếu đến vào ban ngày thì có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy ở đây nhiều cây cối, sinh thái tốt. Nhưng bây giờ đã là chạng vạng, bóng đêm mông lung như phủ một tầng sương mù lên khu rừng, khung cảnh này chỉ khiến người cảm thấy nơi đây là nhà của bà ngoại sói trong truyện cổ tích.
Cố Diệp xác nhận lại thông tin trên điện thoại một lần nữa: "Số 856 đường Lạc Dự, không có sai."
Một giọt mưa rơi lên chóp mũi cậu.
Thời tiết ở thành phố W còn khó nắm bắt hơn tính tình của các cô nàng xinh đẹp, lúc ở trên xe trời vẫn còn nắng, vừa xuống xe thì lập tức đổ mưa. Hơn nữa nhìn mật độ mây đen ở phía chân trời thì có lẽ trận mưa này sẽ là một trận mưa to có sấm chớp.
"Đuma trời mưa rồi." Tiểu Đinh leo xuống khỏi hàng rào, "Thôi rồi, toang luôn. Chắc đây là trò đùa của thằng nào rồi. Không ngờ là thật sự lừa được hai thằng ngu tới đây. Để tao xem ở đây có thể bắt xe quay về được không." Tiểu Đinh bắt đầu tìm xe.
Cố Diệp không nói gì, bên trong hàng rào sắt xuất hiện một bóng đen, mưa rơi xuống chiếc dù màu đen, một người đàn ông mặc vest đen đi đến.
Người đàn ông kia phỏng chừng chưa đến 30 tuổi, mặt vuông, phần cằm trơn bóng hơi phiếm xanh. Mũi gã cao, từ giữa mày kéo ra thành một đường mũi hoàn mỹ. Một chiếc kính gọng vàng nằm trên mũi, dây đeo màu vàng rũ phía sau tai. Gã đi tới, mở hàng rào sắt cho bọn họ, lộ ra bàn tay mang bao tay màu trắng.
Cuối cùng Cố Diệp cũng tìm được từ ngữ thích hợp nhất để hình dung người đàn ông này —— quản gia Anh quốc.
Tuy người đàn ông này mang gương mặt phương Đông, nhưng mọi hành động cử chỉ đều rất lịch thiệp, hào hoa phong nhã. Người đàn ông khom lưng với bọn họ: "Xin chào. Xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho cậu."
Tiểu Đinh hoảng sợ, nói: "Không có, chúng tôi đi ngay đây." Rồi hùng hùng hổ hổ nói với Cố Diệp: "Mẹ nó, quả là bị lừa! Chỗ này có thi đấu cái éo gì đâu!"
Cố Diệp không đi, cậu bước đến đưa cho người đàn ông kia tấm poster tuyên truyền được dán trên bảng thông báo: "Xin hỏi nơi hoạt động này diễn ra là ở đây sao?"
Người đàn ông nhận tấm poster, nút tay áo hình đầu sói màu bạc ở cổ tay áo chợt loé qua trước mắt Cố Diệp.
"Đúng vậy." Người đàn ông gật gật đầu: "Xin hỏi hai cậu quyết định tham gia cuộc thi này sao?"
Cố Diệp lại do dự.
Chỗ này quỷ quái như vậy, cuộc thi quỷ quái như vậy, nếu đây là phim, nam chính Cố Diệp cơ hồ có thể nghe thấy tiếng người xem bên ngoài màn hình đang điên cuồng hô to: "Bị ngu à, mau chạy đi."
Nhưng cậu không muốn chạy.
Có người tới vì thấy kích thích, mà cậu không chỉ tới vì kích thích mà còn vì cậu cần tiền.
"Xin hỏi......" Cố Diệp định xác nhận lại.
"Đúng vậy," Người đàn ông gật gật đầu, khóe miệng ấm áp cười như không cười.
Năm ngàn vạn tệ đó! Cậu hoàn toàn có thể tham gia dự thi trước, sau này nếu phát hiện có gì đó sai sai thì bỏ chạy là được.
Cố Diệp và Tiểu Đinh nhìn nhau, có vẻ Tiểu Đinh cũng nghĩ như vậy.
"Tôi quyết định tham gia." Cố Diệp nói.
"Tôi cũng quyết định tham gia.." Tiểu Đinh nói theo.
"Được." Người đàn ông bung hai cây dù cho Cố Diệp và Tiểu Đinh, "Xin hãy đi theo tôi."
Bầu trời bỗng xuất hiện vài tia chớp chiếu sáng toà nhà to lớn này. Dây thường xuân bên vách tường của toà nhà bỏ hoang điên cuồng bay bay trong gió, tựa như thú dữ đang giương nanh múa vuốt. Cái bóng to của toà nhà ở vùng đất hoang vu này tựa như đang bao phủ khu rừng đen thần bí ở phía sau, che giấu bí mật ở sâu bên trong rừng rậm.
Tiểu Đinh rùng mình, nhanh chónh hạ dù đi sát Cố Diệp: "Mẹ nó, hù chết người, bọn họ tưởng là đang đóng phim điện ảnh à! Phim rác."
Người đàn ông dẫn bọn họ đi lên bậc thang, bước vào sân trước trống trải của toà nhà. Cửa sắt nặng trịch đóng chặt, cánh cửa sắt cổ xưa bị ăn mòn thành bức tranh quái lạ. Cố Diệp bỗng nhìn qua, cậu nghĩ là mình đã thấy một cái đầu sói —— lông sói đen như mực, đôi mắt màu vàng, lưỡi đỏ đậm và hàm răng trắng......
"Xin hãy đưa dù cho tôi." Người đàn ông ôn hòa nói.
Người đàn ông gập dù lại, Cố Diệp và Tiểu Đinh cũng gập dù, ba chiếc ô che mưa như bị trói chặt trong đêm mưa, tựa như ba đoá hoa Roland màu đen nở rộ giữa đêm khuya.
Người đàn ông treo dù lên dãy móc sắt ở ngoài cửa, trên móc sắt treo tổng cộng bốn chiếc dù, trong phòng có năm người, đã đủ người.
Bàn tay mang bao tay trắng vững vàng đẩy cửa sắt hơi cũ ra. Người đàn ông quay đầu lại cười, thấp giọng nói: "Hoan nghênh tham gia đêm ma sói."
Cố Diệp vừa ngồi xong, cửa xe liền bị kéo ra, Tiểu Đinh không nói một lời mà chen vào.
Cố Diệp nói: "Mày vô đây làm gì?"
Tiểu Đinh nói: "Làm ơn đấy, năm ngàn vạn tệ lận đó! Một nửa của một trăm triệu đó! Bị ngu mới không đi."
Bác tài xế dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hai người qua kính chiếu hậu, giống như đang nghi là bọn họ định đi cướp ngân hàng.
Cố Diệp không nói xàm với Tiểu Đinh nữa mà bắt đầu tỉ mỉ thu thập thông tin của bệnh viện này.
Thông tin liên quan đến bệnh viện này cũng không nhiều. Bệnh viện này có hai chuyên môn chính, một là trị bệnh, hai là điều chế ra loại thuốc mới.
Hiện giờ thị trường đang rất lưu hành loại thuốc nâng cao khả năng tập trung, loại thuốc đó là do bệnh viện này sản xuất ra. Thuốc này có cái tên nghe như đang giỡn —— "Thuốc thông minh". Trên mạng có rất nhiều review khen, người từng uống thuốc này đều nói dùng thuốc xong sẽ thấy tỉnh táo ngay lập tức, đầu óc minh mẫn, hơn nữa độ tập trung cũng tăng lên. Có rất nhiều học sinh dùng thuốc này trong tuần thi học kỳ để nâng cao hiệu suất học tập. Tuy Cố Diệp không uống nhưng cậu cảm thấy Tiểu Đinh có thể thử một chút.
Sau khi bệnh viện dời đến trung tâm thành phố thì thông tin về việc nghiên cứu phát minh thuốc của bệnh viện cũng đã giảm đi rất nhiều. Đa phần nội dung xoay xung quanh ý nghĩa nhân đạo, trị bệnh cứu người, toàn là những thông tin không có giá trị.
Bài báo gần đây nhất là bài báo phỏng vấn viện trưởng do hãng báo nhỏ tên X viết, bài báo được đăng vào ngày 1 tháng 2 năm 2018, tác giả ẩn danh.
Thông tin cá nhân của viện trưởng được bảo mật rất kỹ, không có ảnh cá nhân, chỉ nói là 57 tuổi, sinh viên khoá 87 của trường đại học y W. Trong bài phỏng vấn phóng viên có trích một đoạn mà viện trưởng nói, nguyên văn như sau: "Tôi cảm thấy trí tuệ và sức mạnh là tài nguyên khan hiếm của loài người, mà người vừa có chỉ số thông minh cao vừa có thể lực tốt thì càng hiếm hơn. Vậy nên người có chỉ số thông minh cao và thể lực tốt cần phải được bảo vệ để bọn họ có thể cống hiến nhiều hơn cho nhân loại. Nếu để bọn họ "giao phối" với người có chỉ số thông minh thấp và cơ thể yếu ớt thì chỉ số thông minh của loài người sẽ dần bị thoái hoá, mà kết quả của việc thoái hoá cũng chỉ có một, đó là tuyệt chủng."
"Điên khùng." Cố Diệp chưa từng thấy ai bất bình thường như thế, cậu mắng một câu rồi tắt web.
Đã đi được gần hai phần ba đoạn đường, hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đang dần khuất bóng, bóng đêm mông lung bắt lan tràn.
Tiểu Đinh đang chơi Anipop, level 250 chơi mãi mà không qua được, cậu ta tức muốn đập điện thoại nên quyết định không chơi nữa rồi vò đầu dựa ra sau ghế, câu được câu không hỏi Cố Diệp: "Nếu mày có năm ngàn vạn tệ, mày định làm gì?"
Cố Diệp nói: "Chế tạo tên lửa."
"Cái thằng này quả là quang minh vĩ đại." Tiểu Đinh tấm tắc cảm thán.
Cố Diệp nói tiếp: "Sau đó đưa mày lên trời để mày sánh vai cùng mặt trời."
"Cút con mẹ mày đi. Nếu tao có năm nghìn vạn tệ." Tiểu Đinh nói: "Tao sẽ mua nhà ngay."
"Chỉ có vậy thôi á, cuộc đời còn gì ý nghĩa nữa." Cố Diệp chê.
"Ở Thượng Hải." Tiểu Đinh bổ sung.
"Ngầu đó." Cố Diệp giơ ngón tay cái lên.
"Ê mày nói thật với tao đi." Tiểu Đinh đột nhiên nghiêm túc, tiến đến trước mặt Cố Diệp, cái mũi suýt chút nữa đã chọc trúng mặt cậu.
Tiểu Đinh hiếm khi nghiêm túc như vậy, Cố Diệp không quen cho lắm, cậu nổi hết cả da gà: "Cái gì?"
"Sao mày đam mê kiếm tiền quá vậy? Nhà mày nghèo lắm hả?" Tiểu Đinh hỏi.
"Ồ thì ra là cái này hả." Cố Diệp sờ sờ mũi, cậu lèm bèm trong cổ họng: "Ừ, nghèo tới mức không có gì để ăn."
"Thì ra là thế." Tiểu Đinh bỗng trịnh trọng nói: "Thế này đi, tao cược với mày cái này."
"Cược cái gì?"
"Nếu cuối cùng mày thắng, tất cả tiền đều là của mày, nhưng nếu tao thắng, tao sẽ chia một nửa tiền của tao cho mày." Tiểu Đinh nghiêm túc nói.
Cố Diệp đơ ra, sau đó cố ý cười ha ha vài tiếng.
Tiểu Đinh: "Mày cười cái gì!"
Cố Diệp nói: "Tao không có cười cái gì hết."
Tiểu Đinh nói: "Mày còn nói mày không cười! Chắc chắn là mày đang cười tao. Làm sao? Mày nghĩ là tao ngu nên không có khả năng thắng được mày à?" Tiểu Đinh hơi tức, cậu ta xắn tay áo lên rồi nói: "Hôm nay tao nói cho mày biết. Tuy mày học toán giỏi nhưng trình suy luận chưa chắc đã giỏi, tao đọc truyện Conan từ nhỏ, tao đã đọc được 225 vụ, nhớ được 225 cách giết người, mày không thắng được tao đâu."
Cố Diệp nói: "Chơi ma sói không giống chơi phá án." Cậu dừng một chút, nghiêm túc nói: "Tao không có cười mày, tao thật sự, thật sự rất cảm động, tao nói thật 100%."
Tiểu Đinh dừng nửa giây: "Cái thằng này." Cậu ta nhào qua bóp cổ Cố Diệp: "Không ngờ là cái miệng chó của mày cũng có thể phun được ngà voi, thằng chó, đến lúc chơi, tao đảm bảo phiếu vote loại trừ cuối cùng tao chắc chắn sẽ vote mày."
Cố Diệp bị Tiểu Đinh làm nhột, cậu kêu ẹc ẹc vài tiếng.
Bác tài xế nhìn hai thanh niên quậy tùm lum trong không gian nhỏ hẹp phía sau, cảm thấy có chút cay mắt, bác đeo kính râm lên, nhân tiện thở hắt ra một hơi nói: "Tới nơi rồi, xuống xe đi."
Nơi xa là ánh vàng của trời chiều, bệnh viện cũ xưa cao chót vót trong đường ánh sáng cuối cùng nơi cuối chân trời.
Cố Diệp và Tiểu Đinh đứng ngoài hàng rào sắt của bệnh viện, hoang mang nhìn toà nhà to lớn cũ nát này.
"Địa chỉ ở đây thật hả?" Tiểu Đinh leo lên hàng rào, nhìn một vòng trong bệnh viện, "Chỗ này người ở được à?"
Xung quanh bệnh viện hoang tàn vắng vẻ, cách đường lớn để gọi được xe ít nhất cũng một ngàn hai trăm mét. Hai bên cạnh bệnh viện là nhà đã bị bỏ hoang, không có ai ở, bên ngoài viết mấy chữ lớn bằng mực đỏ: "Nhà bỏ hoang." Nơi này đi ngược lại với sự phát triển nhanh chóng của thành phố W. Phía sau bệnh viện là rừng rậm, cây cối um tùm. Nếu đến vào ban ngày thì có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy ở đây nhiều cây cối, sinh thái tốt. Nhưng bây giờ đã là chạng vạng, bóng đêm mông lung như phủ một tầng sương mù lên khu rừng, khung cảnh này chỉ khiến người cảm thấy nơi đây là nhà của bà ngoại sói trong truyện cổ tích.
Cố Diệp xác nhận lại thông tin trên điện thoại một lần nữa: "Số 856 đường Lạc Dự, không có sai."
Một giọt mưa rơi lên chóp mũi cậu.
Thời tiết ở thành phố W còn khó nắm bắt hơn tính tình của các cô nàng xinh đẹp, lúc ở trên xe trời vẫn còn nắng, vừa xuống xe thì lập tức đổ mưa. Hơn nữa nhìn mật độ mây đen ở phía chân trời thì có lẽ trận mưa này sẽ là một trận mưa to có sấm chớp.
"Đuma trời mưa rồi." Tiểu Đinh leo xuống khỏi hàng rào, "Thôi rồi, toang luôn. Chắc đây là trò đùa của thằng nào rồi. Không ngờ là thật sự lừa được hai thằng ngu tới đây. Để tao xem ở đây có thể bắt xe quay về được không." Tiểu Đinh bắt đầu tìm xe.
Cố Diệp không nói gì, bên trong hàng rào sắt xuất hiện một bóng đen, mưa rơi xuống chiếc dù màu đen, một người đàn ông mặc vest đen đi đến.
Người đàn ông kia phỏng chừng chưa đến 30 tuổi, mặt vuông, phần cằm trơn bóng hơi phiếm xanh. Mũi gã cao, từ giữa mày kéo ra thành một đường mũi hoàn mỹ. Một chiếc kính gọng vàng nằm trên mũi, dây đeo màu vàng rũ phía sau tai. Gã đi tới, mở hàng rào sắt cho bọn họ, lộ ra bàn tay mang bao tay màu trắng.
Cuối cùng Cố Diệp cũng tìm được từ ngữ thích hợp nhất để hình dung người đàn ông này —— quản gia Anh quốc.
Tuy người đàn ông này mang gương mặt phương Đông, nhưng mọi hành động cử chỉ đều rất lịch thiệp, hào hoa phong nhã. Người đàn ông khom lưng với bọn họ: "Xin chào. Xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho cậu."
Tiểu Đinh hoảng sợ, nói: "Không có, chúng tôi đi ngay đây." Rồi hùng hùng hổ hổ nói với Cố Diệp: "Mẹ nó, quả là bị lừa! Chỗ này có thi đấu cái éo gì đâu!"
Cố Diệp không đi, cậu bước đến đưa cho người đàn ông kia tấm poster tuyên truyền được dán trên bảng thông báo: "Xin hỏi nơi hoạt động này diễn ra là ở đây sao?"
Người đàn ông nhận tấm poster, nút tay áo hình đầu sói màu bạc ở cổ tay áo chợt loé qua trước mắt Cố Diệp.
"Đúng vậy." Người đàn ông gật gật đầu: "Xin hỏi hai cậu quyết định tham gia cuộc thi này sao?"
Cố Diệp lại do dự.
Chỗ này quỷ quái như vậy, cuộc thi quỷ quái như vậy, nếu đây là phim, nam chính Cố Diệp cơ hồ có thể nghe thấy tiếng người xem bên ngoài màn hình đang điên cuồng hô to: "Bị ngu à, mau chạy đi."
Nhưng cậu không muốn chạy.
Có người tới vì thấy kích thích, mà cậu không chỉ tới vì kích thích mà còn vì cậu cần tiền.
"Xin hỏi......" Cố Diệp định xác nhận lại.
"Đúng vậy," Người đàn ông gật gật đầu, khóe miệng ấm áp cười như không cười.
Năm ngàn vạn tệ đó! Cậu hoàn toàn có thể tham gia dự thi trước, sau này nếu phát hiện có gì đó sai sai thì bỏ chạy là được.
Cố Diệp và Tiểu Đinh nhìn nhau, có vẻ Tiểu Đinh cũng nghĩ như vậy.
"Tôi quyết định tham gia." Cố Diệp nói.
"Tôi cũng quyết định tham gia.." Tiểu Đinh nói theo.
"Được." Người đàn ông bung hai cây dù cho Cố Diệp và Tiểu Đinh, "Xin hãy đi theo tôi."
Bầu trời bỗng xuất hiện vài tia chớp chiếu sáng toà nhà to lớn này. Dây thường xuân bên vách tường của toà nhà bỏ hoang điên cuồng bay bay trong gió, tựa như thú dữ đang giương nanh múa vuốt. Cái bóng to của toà nhà ở vùng đất hoang vu này tựa như đang bao phủ khu rừng đen thần bí ở phía sau, che giấu bí mật ở sâu bên trong rừng rậm.
Tiểu Đinh rùng mình, nhanh chónh hạ dù đi sát Cố Diệp: "Mẹ nó, hù chết người, bọn họ tưởng là đang đóng phim điện ảnh à! Phim rác."
Người đàn ông dẫn bọn họ đi lên bậc thang, bước vào sân trước trống trải của toà nhà. Cửa sắt nặng trịch đóng chặt, cánh cửa sắt cổ xưa bị ăn mòn thành bức tranh quái lạ. Cố Diệp bỗng nhìn qua, cậu nghĩ là mình đã thấy một cái đầu sói —— lông sói đen như mực, đôi mắt màu vàng, lưỡi đỏ đậm và hàm răng trắng......
"Xin hãy đưa dù cho tôi." Người đàn ông ôn hòa nói.
Người đàn ông gập dù lại, Cố Diệp và Tiểu Đinh cũng gập dù, ba chiếc ô che mưa như bị trói chặt trong đêm mưa, tựa như ba đoá hoa Roland màu đen nở rộ giữa đêm khuya.
Người đàn ông treo dù lên dãy móc sắt ở ngoài cửa, trên móc sắt treo tổng cộng bốn chiếc dù, trong phòng có năm người, đã đủ người.
Bàn tay mang bao tay trắng vững vàng đẩy cửa sắt hơi cũ ra. Người đàn ông quay đầu lại cười, thấp giọng nói: "Hoan nghênh tham gia đêm ma sói."