Chương : 19
Chương 19: Cô dám nói dối!.
Hoa Hiền Phương lúng túng nói: “Giặt lại vẫn còn mặc được.”
“Vứt hết đống rác này cho tôi, đừng để nhìn thấy lại.” Một ngọn lửa tỏa ra từ đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Cô sợ hãi, vội vàng trốn trong phòng giữ quần áo, khóa cửa lại.
Cô sẽ không vứt quần áo cũ đi, nếu vứt đi thì phải mua lại đồ mới, cô không thể tiêu tiền bừa bãi, cô còn phải tiết kiệm cho Phi chi phí chữa bệnh.
Nhìn chiếc áo khoác trong tay mình, trong mắt cô lóe lên một tia xảo trá.
Phiên bản giới hạn của Armani chỉ có một bộ duy nhất trên thế giới. Nếu giao nó trên shopee, không chừng có thể bán được với giá tốt.
Kẻ sĩ muốn ăn diện, mua được món đồ xa xỉ giá rẻ này là có hời nhất.
Ngày hôm sau, lúc đến công ty, Tiêu Ánh Minh cũng đến. Vì vết thương ở chân, cô ta đã phải nghỉ mấy ngày.
Trương Hoài Như cũng ở đây, cô ta tới để thu dọn đồ đạc.
Cô ta nhận được thông báo từ Bộ phận nhân sự vào chiều hôm làm đổ nước, cô ta đã bị sa thải.
Cô ta cực kỳ chán nản, viện cớ bị thương, một mực không đến làm thủ tục.
Văn phòng Tổng giám đốc không cho phép lưu hành tin tức này cho nên không ai biết về nó ngoại trừ giám đốc nhân sự và trưởng phòng.
Mọi người đều nghĩ Hoa Hiền Phương sẽ bị đuổi việc, không ngờ lại là Trương Hoài Như, ai cũng như được mở rộng tầm mắt.
“Không phải là Hoa Hiền Phương nên bị đuổi việc sao? Làm sao lại thành Trương Hoài Như rồi?”
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tổng giám đốc rõ ràng đã gọi Hoa Hiền Phương đến để tra hỏi, nhưng Trương Hoài Như lại là người bị sa thải?”
“Là do cô đang nghĩ sai. Chủ tịch phân biệt rạch ròi chuyện công và việc tư, sẽ không sa thải nhân viên mới vì ân oán cá nhân của Tiêu Ánh Minh đâu. Lần này Trương Hoài Như đang nịnh bợ sai chỗ rồi.”
“Cô không nhận ra Hoa Hiền Phương rất may mắn sao? Vừa mới tới đã có thể vào văn phòng Tổng giám đốc. Ngay cả Tiêu Ánh Minh cũng không được đi vào đâu!
Mọi người bàn luận ầm ĩ trong group chat.
Hoa Hiền Phương đang đắm chìm trong công việc, không muốn để ý đến những lời bàn tán của những người đó, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của họ lại khác, khi có người nhìn thấy cô, sẽ mỉm cười chào hỏi.
Đây là rửa sạch được oan khuất à?
Đến giờ ăn trưa, cô vẫn ăn cùng Quách Ly Ly như thường lệ.
Theo quan điểm của cô, Quách Ly Ly là người trung thực và thẳng thắn hơn đám người kia.
“Hôm nay, trong công ty từ trên xuống dưới đều đang thảo luận về Trương Hoài Như, còn có rất nhiều người suy đoán rằng Tiêu Ánh Minh đã thất sủng.”
Khóe miệng Hoa Hiền Phương nhếch lên một tia châm chọc cùng mỉa mai.
Thất sủng? Cô ta chưa từng được sủng ái, làm sao có thể thất sủng?
Lục Kiến Nghi thích đàn ông, cho dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không có được trái tim của anh đâu!
“Cô có biết trợ lý đặc biệt Finn đi theo tổng giám đốc bao lâu rồi không?”
“Tôi nghe nói anh ấy là một trong nhân viên lâu năm của tập đoàn. Từ khi thành lập tập đoàn, anh ta đã đi theo tổng giám đốc rồi.” Quách Ly Ly nói, lộ ra vẻ hoa si: “Finn thật đẹp trai, ngoại trừ tổng giám đốc, anh ấy là đẹp trai nhất. Tôi nghe nói trong tay tổng giám đốc có một quân đoàn hỗ trợ đặc biệt, toàn là những anh chàng siêu đẹp trai. ”
Hoa Hiền Phương nghẹn lời, sau đó hình ảnh nóng bỏng, Lục Kiến Nghi được bao quanh bởi đám nam sủng hiện lên trong đầu cô.
Cô nghiêm túc nghi ngờ rằng cái gọi là đội quân trợ giúp đặc biệt chính là hậu cung nam sủng của Lục Kiến Nghi.
Finn là Hoàng hậu và cai quản hậu cung!
Trong một góc của phòng ăn, có một đôi mắt hung ác đang theo dõi bọn họ, cô ta uống một ngụm nước trái cây, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lùng kỳ lạ.
Sau khi ăn trưa, Quách Ly Ly vào phòng toilet, cô ta lặng lẽ đi vào theo rồi đóng cửa lại.
“Quách Ly Ly, chúng ta nói chuyện một chút!”
Quách Ly Ly nhìn cô ta, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi …
Khi Hoa Hiền Phương trở lại văn phòng, liền gọi cho tài xế Lưu và nhờ anh ta mua giúp một ít tiền giấy.
Cô vốn tưởng rằng đêm Lục Kiến Nghi sẽ không trở lại, nhưng không ngờ anh sẽ quay về thật.
Thường thì bà Lục đi dạo trong vườn một mình sau bữa tối, khi về thì bà ta sẽ đi thẳng lên tầng hai. Bà ta thậm chí không nói hơn hai câu với cô, nhắm mắt làm ngơ, coi cô như không khí.
Tuy nhiên, cô vẫn sẽ quy quy củ củ đợi ở sảnh lớn rồi cung tiễn mẹ chồng lên lầu, xong xuôi mới dám rời đi.
Lục Kiến Nghi không ở nhà, toàn bộ lầu ba chỉ có mình cô, tự do tự tại và có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mỗi ngày của cô.
Khi anh vừa về tới, thì lại khác.
Bầu không khí trở nên vô cùng ngột ngạt, cô luôn cảm thấy mình hít thở khó khăn, dường như có thể bị ngạt thở bất cứ lúc nào.
Nhiệt độ ấm áp giảm xuống dưới mức đóng băng vì hơi lạnh không ngừng tỏa ra từ trên cơ thể anh.
Dù bây giờ trời rất nóng nhưng cũng không cần bật điều hòa.
Cô có thể cảm nhận được điều đó, Lục Kiến Nghi không muốn ở cùng một chỗ với cô, bởi vì anh sẽ ở trong phòng làm việc hầu hết thời gian, không ra ngoài cho đến nửa đêm.
Ngồi trên ghế sô pha, cô không ngừng nhìn ra bên ngoài, bóng tối đã nuốt chửng cả thế giới.
Lưu Bá nói muốn đốt một tiền giấy vào giữa tháng bảy thì phải chờ sau khi trời tối, quỷ hồn mới dám ra lấy tiền.
Nhưng không nên quá muộn, nhất định phải trước giờ Tý, giờ Tý vừa đến, quỷ môn sẽ đóng lại.
Đợi cho đến khi bà Lục và Lục Kiến Nghi lần lượt lên lầu, cô liền lén lút lẻn ra ngoài.
Cô không biết, Lục Kiến Nghi đang đứng cạnh ban công, cô vừa đi ra ngoài liền bị anh thấy được
Đôi mắt hoa đào quyến rũ của anh nheo lại, con ngươi đen lạnh lùng của anh nhàn nhạt lướt qua bên trong.
Đêm hôm khuya khoắt vội vàng lén lút như vậy là muốn làm gì?
Anh lao ra như một cơn cuồng phong, mượn bóng đêm che giấu, lặng lẽ theo sau cô.
Cô hoàn toàn không phát hiện ra, chạy chậm đến hồ nước.
Lúc quay lại, cô đã lấy giấy tiền và thùng đốt vàng mã giấu sau gốc cây đại thụ bên hồ ra.
Lấy thùng đốt vàng mã ra, cô thắp ba nén nhang rồi cắm vào đất, sau đó lấy một xấp tiền giấy bỏ vào thùng.
“Thời Thạch, thực xin lỗi, anh đi lâu như vậy, em cũng không có đốt tiền giấy cho anh.Anh ở bên đó không có tiền tiêu sao? Hôm nay em mua cho anh rất nhiều đồ, quần áo, thỏi vàng, biệt thự, ô tô… Còn có rất nhiều tiền, em muốn anh được làm một phú ông trên trời! ”
Cách đó không xa, trong bóng tối u ám, cả người Lục Kiến Nghi mặc đồ đen, gần như hòa vào bóng tối.
Hóa ra là người phụ nữ ngu ngốc đang đốt vàng mã.
Có phải đốt cho “con ma” mà cô đã nhìn thấy ngày hôm qua không?
Con lợn ngốc, lại thực sự tin vào câu chuyện ma quỷ giữa tháng bảy!
“Thời Thạch.” Giọng nói của Hoa Hiền Phương lại vang lên: “Hôm qua, anh có đến gặp em phải không? Có phải anh rất tức giận, vì em đã kết hôn với người khác, cho nên anh mới không muốn ra gặp em? Xin lỗi, Thời Thạch, xin lỗi!”
Nước mắt cô tuôn rơi: “Nếu không phải vì tai nạn xe hơi thì giờ chúng ta đã nên duyên vợ chồng. Chúng ta đã cùng nhau đi du học Pháp và sống trong một ngôi nhà đầy hoa oải hương, hướng ra biển, xuân về hoa nở, anh ở trong sân thổi sáo, em ở cạnh vẽ tranh…”
Giọng nói của cô buồn bã lại thê lương, truyền vào tai Lục Kiến Nghi như biến thành sóng to gió lớn.
Hai hàng lông mày rậm xinh đẹp của anh nhếch lên, những đường gân trên trán nổi lên trong cơn thịnh nộ tột độ.
Người phụ nữ tâm cơ đáng chết, thế mà hôm qua lại nói dối.
Rõ ràng là đàn ông, là người yêu cũ của cô, thế mà dám nói dối anh là phụ nữ!
Một cơn gió lạnh thổi qua mặt hồ, những chiếc lá xào xạc rồi lần lượt rơi xuống đất, tiếng xào xạc vang lên, như thể có ai đó đang đi lại.
“Thời Thạch!” Cô theo bản năng nhảy dựng lên, trợn to hai mắt nhìn chung quanh: “Thời Thạch, anh tới rồi? Anh tới gặp em sao?
Sau lưng, một bóng đen to lớn xẹt qua, che khuất toàn bộ ánh trăng.
“Thời Thạch!”
Cô đột ngột quay đầu lại, vẻ mặt đầy mong đợi và phấn khích biến mất ngay khi nhìn thấy người đang đi tới, thay vào đó là sự bàng hoàng và hoảng sợ.
“Anh… sao anh lại ở đây?”