Chương : 22
Chương 22: Thần heo chiếm thể.
Sau khi ăn tối, Lục Kiều Sam lên lầu thay quần áo, mỗi ngày cô ta phải thay ba bộ quần áo, một bộ buổi sáng, một bộ buổi chiều và một bộ buổi tối.
Lục Kiến Nghi cùng bà Lục đi dạo trong vườn, trong phòng khách chỉ còn lại Hoa Hiền Phương và Tần Nhân Thiên.
Nghĩ đến cảnh trong vườn, Hoa Hiền Phương có chút xấu hổ: “Anh rể, ban nãy chuyện xảy ra trong vườn, thực xin lỗi, mong anh bỏ qua. Em… em nhận lầm người, trông anh rất giống một người bạn của em, cho nên em tưởng là anh ấy.”
“Thì ra là vậy, không sao.” Tần Nhân Thiên cười dịu dàng, khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung quyến rũ.
Hoa Hiền Phương nhìn anh, vẻ mặt có chút hoảng hố.
Khi Thời Thạch cười, cũng đẹp đến mê hồn, như ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt hồ, hiện lên chút sóng vỗ nhẹ.
“Thật giống.” Cô tự lẩm bẩm.
“Giống lắm sao?” Tần Nhân Thiên cười hỏi.
“Giống như đúc.” Cô nói thật nhỏ.
“Vậy anh hẳn nên gặp anh ấy một chút.” Tần Nhân Thiên nhíu mày, có chút tò mò.
Cô lắc đầu, trên gương mặt nổi lên vẻ bi ai: “Anh không thấy được đâu, anh ấy đã qua đời rồi.”
“Xin lỗi, anh rất lấy làm tiếc.” Tần Nhân Thiên lộ ra vẻ xin lỗi.
“Không sao.” Cô cụp mắt, lông mi dài che khuất đi nước mắt bên trong.
Lúc này, Lục Kiều Sam bước xuống, cô ta mặc một chiếc váy màu oải hương, gợi cảm và quyến rũ.
“Có xinh không?” Cô ta khẽ xoay người ngồi vào lòng anh.
“Xinh lắm.” Anh cưng chiều cười một tiếng, hạ xuống môi cô ta một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước.
Trái tim Hoa Hiền Phương như bị kim đâm, theo bản năng đến lên, xoa tay: “Em lên lầu trước.”
Dù biết anh không phải Thời Thạch nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy nhói đau khi nhìn khuôn mặt y hệt này mà hôn nữ nhân khác.
Đợi đến khi cô biến mất trên hành lang, Lục Kiều Sam cười khẩy: “Nhà họ Hoa thật may mắn, một viên đạn liền đổi được một cơ hội chim sẻ biến phượng hoàng.”
“Cô ấy không đổi thành phượng hoàng, là chuyện của em trai em, không có liên quan đến em, đừng nhúng tay vào.” Tần Nhân Thiên nhíu mày nói.
Không hiểu sao khi nghe Lục Kiều Sam chế giễu Hoa Hiền Phương như vậy, trong lòng anh lại cảm thấy bất mãn không thể giải thích được.
Lục Kiều Sam bĩu môi: “Em không thích trong nhà có sâu mọt.”
Hoa Hiền Phương trong mắt cô ta chính là kẻ hạ đẳng, cả người đầy mùi rách rưới, chỉ có thể làm người hầu, sao thành em dâu được?
“Sâu mọt thì sao, đâu phải nhà họ Lục em không nuôi nổi?” Tần Nhân Thiên đứng lên, cảm thấy buồn bực trong lòng, muốn ra bên ngoài một chút.
Lục Kiều Sam nhanh chóng đi theo:” Chớ để ý đến cô ta, cô ta chỉ là một người ngoài…”
Trong vườn hoa.
Bà Lục đi từng bước chậm rãi trên con đường mòn đá vụn: “Kiến Nghi, gần đây con phải về sống nhiều hơn, nhanh khiến Hoa Hiền Phương mang thai đi, nếu cô ta sinh con sớm hơn, có thể đuổi đi sớm một chút.”
“Mẹ, con có biện pháp của riêng mình, mẹ đừng lo lắng.” Lục Kiến Nghi cau mày, anh không muốn Hoa Hiền Phương mang thai chút nào, người phụ nữ ngu ngốc bẩn thỉu kia không đủ tư cách sinh con cho anh.
“Mẹ cũng không muốn quản con, nhưng nếu để người phụ nữ tham lam ở nhà lâu, rốt cuộc sẽ là một tai họa.” Đôi mắt bà Lục lóe lên một tia lạnh lẽo vô cùng u ám, đã có một khối u ác tính trong nhà rồi, không thể có thêm một tai họa nữa.
Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng liếc nhìn mẹ mình. Hoa Hiền Phương quả thực thói xấu khắp người, tham lam tiền bạc, dối trá… Từ trên xuống dưới, không tìm được ưu điểm nào.
Chỉ là…
“Gả con gái của mẹ đi rồi nói.” Anh cười như không cười, lời này, giống như đánh lạc hướng tâm trí của mẹ anh.
Bà Lục nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Hôn sự của Kiều Sam, mẹ không lo chút nào, nhà họ Tần và nhà chúng ta đã mấy đời thân nhau, lại là thông gia, Kiều Sam mà gả đi sẽ như dệt hoa trên gấm, thân càng thêm thân.”
Không giống như Hoa Hiền Phương, chính là một tên ăn mày, gả vào ngay cả một cái gân gà cũng không bằng.
“Mẹ không lo là tốt.” Lục Kiến Nghi nhún vai, giọng điệu hời hợp. Thực tế, đối với hôn sự của chị mình, anh cũng không lạc quan như mẹ mình.
Tần Nhân Thiên chưa hẳn thật lòng với chị.
Khi anh trở về phòng, Hoa Hiền Phương đã trải xong đệm nằm dưới đất, tiến vào chăn làm bộ ngủ thiếp đi.
Cô sợ Lục Kiến Nghi, bị nhốt trong cùng một căn phòng với anh, cô cảm thấy áp lực vô cùng, không cách nào hô hấp bình thường được, trái tim đang lo lắng cùng bất an nhanh chóng đập mạnh.
Cứ thế mãi, nhất định sẽ thành bệnh tim.
Chỉ có nằm đơ giả chết mới là biện pháp tốt nhất.
Lục Kiến Nghi dùng ánh mắt u ám liếc nhìn cô.
Hình hoa mai xuất hiện trên đầu vai cô tối qua giống hệt với cô gái kia! Nhưng sau khi ôm cô về phòng xem xét thì lại không thấy nữa.
Anh có thể đảm bảo rằng mình không hoa mắt, cho nên điều này rốt cuộc là sao?
Chân tướng sợ là vẫn nên tìm trên người cô.
Hoa Hiền Phương không có chút buồn ngủ nào.
Tần Tần Nhân Thiên khơi gợi tất cả ký ức về Thời Thạch trong cô, thống khổ và nuối tiếc như mây đen nặng nề, gắt gao đặt ở trong lòng cô.
Khi Lục Kiến Nghi bước vào, mọi suy nghĩ của cô đều bị gián đoạn, năm giác quan và đầu óc cô đều dùng để đề phòng tên Ma vương này.
Cô dỏng tai lên, lắng nghe mọi chuyển động bên ngoài chiếc chăn bông.
Trên bàn cà phê, điện thoại di động của cô vang lên một tiếng, là thông báo của Shopee.
Lục Kiến Nghi đang trầm tư vô thức lướt qua, sau đó giật mình chấn động.
Bên trên có thông tin giao dịch, đồ bán ra là một chiếc áo khoác Hermes phiên bản giới hạn.
Bộ quần áo này, anh rất quen mắt.
Là hai ngày trước dặn dò người hầu đi thanh lý, thế nào giờ lại chạy lên shopee rồi?
Anh ngạc nhiên cầm điện thoại di động, mở cửa hàng của cô ra, có tất cả sáu mươi tám món đồ, tất cả đều là “đồ bỏ đi” của anh: quần áo, giày dép, thắt lưng, cà vạt…
Người phụ nữ ngu ngốc này nhặt rác về sao?”
Thậm chí còn lấy tất cả những thứ mà mình vứt đi để bán trên mạng.
Nhìn việc làm ăn cũng khá tốt.
Người phụ nữ đáng chết này rốt cuộc yêu tiền cỡ nào chứ?
Hoa Hiền Phương cũng nghe thấy âm thanh di động, nhưng không ngờ Lục Kiến Nghi sẽ thấy, lúc anh thô bạo xốc chăn lên, đôi mắt cô còn mở lớn hơn cả chuông đồng, hồi hộp mà sợ hãi.
“Thì ra không ngủ mà đang giả chết!” Lục Kiến Nghi hừ lạnh một tiếng, đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong u ám.
“Ngủ thiếp đi rồi lại tỉnh.” Cô lúng túng nói.
Lục Kiến Nghi cầm điện thoại trên bàn, ném tới trước mặt cô: “Làm ăn khá khẩm nhỉ.”
Cô không tự chủ rùng mình một cái.
Chiếc váy lễ phục lần trước đang treo trên shopee bán, nhanh chóng có người đặt mua. Sau đó cô nhanh trí, lấy hết những đồ anh không mặc mang lên trên mạng bán, biến phế phẩm thành trân bảo, vì chính mình kiếm một số tiền nhỏ.
Không ngờ bị anh phát hiện nhanh như vậy.
“Những bộ quần áo và phụ kiện này còn khá mới. Vứt đi thì tiếc quá, tôi cầm đi bán, có thể dùng lại, lần nữa thể hiện giá trị của chúng.”
Lục Kiến Nghi không tức giận, mà là cười híp mắt: “Cũng được, cô có thể bán, nhưng mà tôi muốn chia.”
Cô bị nghẹn, hộc máu ba lần, nhanh dựng lên khỏi chăn mền, giống như bị cắt một miếng thịt vậy: “Anh nhiều tiền thế rồi, có thiếu chút tiền lẻ này sao?”
Lục Kiến Nghi giễu cợt, cô không những bị thần heo chiếm thể, còn có Grandet (thần keo kiệt) phụ thể.
“Đây là quần áo của tôi, không phải nên thu hồi chi phí sao?”
Cô gục đầu xuống, tuyệt vọng chán nản, nhưng những thứ thuộc về người khác nên cô không đồng ý không được.
“Muốn chia như thế nào?”
“Tôi bảy cô ba.” Cặp mắt hoa đào của anh híp lại, lóe lên tia xảo trá.
Cái gì?
Một ngọn lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu cô, đây đâu phải chỉ cắt thịt, mà là cắt gan, cắn thận, rút máu, rút cốt tủy!
“Lục Kiến Nghi, anh là địa chủ, cao giàu lại đẹp, anh không phải thích làm từ thiện sao? Tôi chính là người nghèo đây, những bộ quần áo kia coi như tặng cho người nghèo này, không được sao?”
“Cô chê nhà họ Lục cho ít tiền tiêu vặt à?” Anh lạnh lùng, giễu cợt nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt chỉ trích giống như hai mũi tên sắc bén.