Chương 6
Trên sân chỉ còn lại một mình tôi, trời dần dần tối đen, qua cửa sổ có thể thấy ánh nến lay động lúc sáng lúc tối trong sân, ngoại trừ cái này ra không còn thứ gì khác chiếu sáng.
Sân nhà ông nội phần lớn đều là đồ gia đình được trạm trổ từ gỗ khắc, giá trị rất cao, nhưng trong đêm tối lại rất u ám lạnh lẽo.
Tôi vẫn đao huyết ngọc trên ngực, bởi vì có nó nên tôi chỉ có thể nghe được tiếng gió reo qua lá cân, chỉ có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương xung quanh mà không nhìn thấy được con quỷ nào, nhưng tôi biết quanh tôi đều là những loại “không sạch sẽ” này, chỉ cần vị quỷ vực chí tôn kia không cần tôi là tôi sẽ bị bọn chú róc xương lột da chỉ trong chớp mắt.
Nỗi sợ hãi này khiến tay chân tôi lạnh ngắt, toàn thân đã đổ mồ hôi lạnh ướt sũng áo cưới, tóc cũng dính vào da mặt đang nhớp nhớp. Tinh thần tôi căng thẳng, huyệt thái dương cũng giật giật, đỉnh đầu ngày càng đau.
Đột nhiên một bóng đen cao lớn đĩnh đạc đi vào cửa, hắn im lặng tới gần tôi. Chỗ đó rất tối, tôi cố gắng mở tô hai mắt cũng không thấy được rõ bộ dạng cùng thần sắc, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được khí tức lạnh băng từ người hắn tỏa ra bốn phương tám hướng xung quanh. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt sắc bén như 2 lưỡi kiếm đang cắm vào ngực tôi.
Tôi sợ đến mức đầu căng ra như muốn nổ tung.
Nhiệt độ không khí quanh tôi giảm đột ngột một cách rõ rệt, rõ ràng đang là mùa hè nhưng tôi lại cảm thấy giá lạnh như giữa đông, bốn phương tám hướng đều là hơi lạnh tràn tới khiến tôi không khỏi rùng mình.
Đối phương… rốt cuộc là người hay quỷ?
Nếu là người sao tôi lại không thấy có bất cứ dấu hiệu của sự sống nào? Nếu là quỷ, tôi còn đang đeo huyết ngọc, sao có thể thấy hắn được?
Bóng đen kia chậm rãi tới gần, từ trên cao nhìn xuống tôi. Lúc này một ít ánh trăng từ bên ngoài rọi qua cửa sổ, vừa lúc chiếu lên mặt hắn ta, tôi nơm nớp ngẩng đầu, cố gắng nhìn rõ gương mặt hắn, nhưng rồi thất vọng nhận ra hắn đang đeo một chiếc mặt lạ quỷ, chiếc mặt lạ của ác quỷ hoặc Diêm Vương trong hí kịch, mặt mũi hung tợn đáng sợ.
Vốn dĩ phải gả cho ác quỷ, không ngờ lại còn là một ác quỷ xấu xí, không thì sao hắn phải che mặt? Chắc chắn đây là ác quỷ xấu xí!
Tôi vùng ngồi dậy, kéo chăn quấn chặt xung quanh người, run rẩy hỏi: “Ngài là Đế Quân đại nhân?”
“Cô không biết?” Hắn khẽ cười, giọng lạnh nhạt không có chút cảm xúc gì.
“Ông nội cô mất thời gian để mời ta đến đây như vậy, cô còn hỏi ta là ai?”
Theo bản năng tôi nắm chặt huyết ngọc trước ngực.
Hắn cúi xuống, mặt quỷ tiến sát mặt tôi, vươn tay tới. Tôi sợ hãi, co rúm lại nín thở,nhưng hắn chỉ khẽ hừ một tiếng, vươn tay cầm lấy viên huyết ngọc. Theo động tác từ từ gỡ viên huyết ngọc của hắn, đôi mắt tôi cũng từ màu sắc bình thường chuyển thành màu đỏ tươi.
Hắn cũng chú ý tới, một tay nâng cằm tôi lên, đầu ngón tay lạnh băng khiến toàn thân tôi nổi da gà.
Đôi mắt lạnh băng chăm chú nhìn tôi, im lặng một chút rồi nói: “Tuy sinh vào âm khi nhưng mắt ngọc mày ngài, tinh thần thanh minh… A, còn có cả một chút lanh lợi.”
Tôi không biết đây là vừa lòng hay chưa đủ vừa lòng?
Hắn đứng thẳng dậy, vân vê viên huyết ngọc trong tay, tôi cố gắng kiếm chế sự sợ hãi trong lòng, mở miệng hỏi: “Vì sao mang theo khối huyết ngọc này mà tôi vẫn thấy được ngài?”
Hắn cười một tiếng nói: “Thứ này vốn dĩ là ta ban cho tổ tiến Mục gia nhà cô, còn nghĩ có thể phòng được ta sao?”
Tổ tiên Mục gia? Không ngờ ác quỷ này lại có liên hệ từ xa xưa với tổ tiên Mục gia tôi như vậy.
Hắn giơ tay kia lên, từ đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa màu xanh lam dần dần nuốt lấy huyết ngọc. Tôi bụm miệng kêu lên một tiếng, bởi vì có huyết ngọc thì mắt tôi mới có thể có màu đen như bình thường, mới không thấy những thứ “không sạch sẽ”. Không có nó, tôi biết làm sao bây giờ?
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn tôi một cái, phát ra tiếng cười lạnh lùng: “Sao nào? Cô gả cho ta còn sợ gặp quỷ?”
Tính mạng mình nằm trong tay hắn, tôi thật sự sợ làm hắn tức giận, nếu hắn lật mặt thì mạng tôi sẽ phải bỏ lại đây đêm nay.
“Đế Quân đại nhân, mang đôi mắt có màu này… sao tôi còn có thể sinh sống bình thường được nữa?”
Sân nhà ông nội phần lớn đều là đồ gia đình được trạm trổ từ gỗ khắc, giá trị rất cao, nhưng trong đêm tối lại rất u ám lạnh lẽo.
Tôi vẫn đao huyết ngọc trên ngực, bởi vì có nó nên tôi chỉ có thể nghe được tiếng gió reo qua lá cân, chỉ có thể cảm nhận được hơi lạnh thấu xương xung quanh mà không nhìn thấy được con quỷ nào, nhưng tôi biết quanh tôi đều là những loại “không sạch sẽ” này, chỉ cần vị quỷ vực chí tôn kia không cần tôi là tôi sẽ bị bọn chú róc xương lột da chỉ trong chớp mắt.
Nỗi sợ hãi này khiến tay chân tôi lạnh ngắt, toàn thân đã đổ mồ hôi lạnh ướt sũng áo cưới, tóc cũng dính vào da mặt đang nhớp nhớp. Tinh thần tôi căng thẳng, huyệt thái dương cũng giật giật, đỉnh đầu ngày càng đau.
Đột nhiên một bóng đen cao lớn đĩnh đạc đi vào cửa, hắn im lặng tới gần tôi. Chỗ đó rất tối, tôi cố gắng mở tô hai mắt cũng không thấy được rõ bộ dạng cùng thần sắc, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được khí tức lạnh băng từ người hắn tỏa ra bốn phương tám hướng xung quanh. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt sắc bén như 2 lưỡi kiếm đang cắm vào ngực tôi.
Tôi sợ đến mức đầu căng ra như muốn nổ tung.
Nhiệt độ không khí quanh tôi giảm đột ngột một cách rõ rệt, rõ ràng đang là mùa hè nhưng tôi lại cảm thấy giá lạnh như giữa đông, bốn phương tám hướng đều là hơi lạnh tràn tới khiến tôi không khỏi rùng mình.
Đối phương… rốt cuộc là người hay quỷ?
Nếu là người sao tôi lại không thấy có bất cứ dấu hiệu của sự sống nào? Nếu là quỷ, tôi còn đang đeo huyết ngọc, sao có thể thấy hắn được?
Bóng đen kia chậm rãi tới gần, từ trên cao nhìn xuống tôi. Lúc này một ít ánh trăng từ bên ngoài rọi qua cửa sổ, vừa lúc chiếu lên mặt hắn ta, tôi nơm nớp ngẩng đầu, cố gắng nhìn rõ gương mặt hắn, nhưng rồi thất vọng nhận ra hắn đang đeo một chiếc mặt lạ quỷ, chiếc mặt lạ của ác quỷ hoặc Diêm Vương trong hí kịch, mặt mũi hung tợn đáng sợ.
Vốn dĩ phải gả cho ác quỷ, không ngờ lại còn là một ác quỷ xấu xí, không thì sao hắn phải che mặt? Chắc chắn đây là ác quỷ xấu xí!
Tôi vùng ngồi dậy, kéo chăn quấn chặt xung quanh người, run rẩy hỏi: “Ngài là Đế Quân đại nhân?”
“Cô không biết?” Hắn khẽ cười, giọng lạnh nhạt không có chút cảm xúc gì.
“Ông nội cô mất thời gian để mời ta đến đây như vậy, cô còn hỏi ta là ai?”
Theo bản năng tôi nắm chặt huyết ngọc trước ngực.
Hắn cúi xuống, mặt quỷ tiến sát mặt tôi, vươn tay tới. Tôi sợ hãi, co rúm lại nín thở,nhưng hắn chỉ khẽ hừ một tiếng, vươn tay cầm lấy viên huyết ngọc. Theo động tác từ từ gỡ viên huyết ngọc của hắn, đôi mắt tôi cũng từ màu sắc bình thường chuyển thành màu đỏ tươi.
Hắn cũng chú ý tới, một tay nâng cằm tôi lên, đầu ngón tay lạnh băng khiến toàn thân tôi nổi da gà.
Đôi mắt lạnh băng chăm chú nhìn tôi, im lặng một chút rồi nói: “Tuy sinh vào âm khi nhưng mắt ngọc mày ngài, tinh thần thanh minh… A, còn có cả một chút lanh lợi.”
Tôi không biết đây là vừa lòng hay chưa đủ vừa lòng?
Hắn đứng thẳng dậy, vân vê viên huyết ngọc trong tay, tôi cố gắng kiếm chế sự sợ hãi trong lòng, mở miệng hỏi: “Vì sao mang theo khối huyết ngọc này mà tôi vẫn thấy được ngài?”
Hắn cười một tiếng nói: “Thứ này vốn dĩ là ta ban cho tổ tiến Mục gia nhà cô, còn nghĩ có thể phòng được ta sao?”
Tổ tiên Mục gia? Không ngờ ác quỷ này lại có liên hệ từ xa xưa với tổ tiên Mục gia tôi như vậy.
Hắn giơ tay kia lên, từ đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa màu xanh lam dần dần nuốt lấy huyết ngọc. Tôi bụm miệng kêu lên một tiếng, bởi vì có huyết ngọc thì mắt tôi mới có thể có màu đen như bình thường, mới không thấy những thứ “không sạch sẽ”. Không có nó, tôi biết làm sao bây giờ?
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn tôi một cái, phát ra tiếng cười lạnh lùng: “Sao nào? Cô gả cho ta còn sợ gặp quỷ?”
Tính mạng mình nằm trong tay hắn, tôi thật sự sợ làm hắn tức giận, nếu hắn lật mặt thì mạng tôi sẽ phải bỏ lại đây đêm nay.
“Đế Quân đại nhân, mang đôi mắt có màu này… sao tôi còn có thể sinh sống bình thường được nữa?”