Chương 3: Sự thay đổi lạ thường
Bàn tay thon mảnh đang cấu chặt mảnh áo, Lâm Vân Đường nằm trên giường mồ hôi nhễ nhại tuôn ra khắp trán. Cơ thể cô run run đồng tử trong mắt chuyển động, đôi mắt cô mở to giật mình ngồi dậy.
Cô ôm đầu lắc lắc cảm giác đau đớn xuyên tim vẫn còn in rõ trong tâm trí cô, bàn tay cô vô thức chạm lên ngực mình cảm giác không đúng.
Vân Đường không thấy đau, cô nhớ ngực mình bị đâm xuyên qua, chảy rất nhiều máu...Chờ một chút cô ngẩn đầu nhìn xung quanh, đây là phòng của cô mà cô không phải chết ở nhà xác rồi sao?
Cô quay người vơ tay lấy chiếc điện thoại trên bàn bên cạnh mình, ngón tay kích động mở khóa bàn phím. Nhìn vào ngày tháng năm thời gian hiện lên qua màn hình, đây cô là trùng sinh vào nữa năm trước?
Chuyện này có thật? Hay là tất cả chuyện kia là cô mơ một cơn ác mộng?
Cô phải xác nhận thử có đúng là cô mơ hay không, hay là cô thực sự trùng sinh.
Hôm nay là thứ 7 ngày này chú ba sẽ về nhà, ba mẹ sẽ gọi cô đi sang nhà ông nội chơi!
Đúng rồi! Hoàng Cẩn Đình chú ấy nếu về thật thì cô trùng sinh là thật!
Cốc Cốc!
" Cô chủ cô dậy chưa? "
" Tôi dậy rồi có chuyện gì sao Dì Năm? "
" Cô chủ ông bà chủ bảo tôi thông báo cho cô lát nữa cùng ông bà về nhà ông cụ Lâm, Cậu ba Lâm đã về rồi! "
Tiếng của dì Năm vang lên sau cánh cửa Vân Đường nháy mắt liền mở to xác nhận. Vậy là đúng rồi không phải là mơ mà cô trùng sinh thật!
Lâm Vân Đường lên tiếng đáp lại đã nghe sau khi Dì Năm rời đi, cô đứng dậy đi vào nhà tắm.
Cô bình tĩnh nhìn mình trong gương, nhìn thấy mái tóc đen dài của mình. Cô vô vị bật cười chế giễu, mái tóc dài đẹp đẽ này cô đã tốn công chăm sóc rất kỹ càng, là vì Lâm Trì Thành nói hắn thích con gái có mái tóc đen dài mượt mà.
Cô đưa mắt nhắm cây kéo bên cạnh cốc để đồ, Vân Đường cầm cây kéo lên không chần chừ mà cắt đi mái tóc dài của mình.
Cô biến mái tóc dài thành mái tóc ngắn trên vai, dọn dẹp đống tóc đã cắt bỏ vào trong sột rác.
Cô sẽ vứt bỏ Lưu Trì Thành như mớ tóc này, từ nay về sau cô và hắn không còn tình cảm gì nữa chỉ có hận thù.
Lưu Trì Thành! Trương Khâm Từ! Hai người đợi đấy tôi sẽ tác hợp hai người. Một kẻ vô ơn thành với một bạch liên hoa xứng đôi vừa lứa.
Lâm Vân Đường sẽ từ từ chơi với bọn họ, cô sẽ khiến bọn họ mất đi tất cả, bắt họ chịu gấp mười nổi đau mà họ đã gây ra cho gia đình cô.
Có cô ở đây các người đừng hòng đựng tới gia đình của cô.
Hoàng Cẩn Đình chú nói yêu em rồi đời này em sẽ bảo vệ chú.
Cô nhớ lại hình ảnh anh ôm cô hi sinh thân mình chịu những nhát dao, nhớ tới bàn tay nắm chặt lưỡi dao đầy máu của anh, nhớ tiếng khóc và khuôn mặt đau khổ của anh. Trái tim cô nấc lên cổ họng nghẹn lại, nước mắt vô thức mà rơi xuống thế nhưng trong giây lát cô vội lấy tay lau đi.
Lâm Vân Đường mày không được khóc! Đời này mày phải khóc cho xứng đáng!
Cô đi tới tủ đồ nhìn đống quần áo váy trước mặt, cô chợt nhớ lại có một lần Hoàng Cẩn Đình nói cô mặt màu xanh rất đẹp.
Vân Đường cố ý chọn chiếc đầm ngắn màu xanh lam tay bồng vải xoan, thay đầm xong cô chải gọn tóc mình. Không trang điểm quá kĩ, chỉ thoa một ít kem dưỡng và kem chống nắng rồi thoa một ít son môi lên thôi.
Cô kéo ngăm tủ ra lụt tìm đôi bông tai anh tặng cho cô vào dịp sinh nhật rồi đeo lên.
Ông bà Lâm ngồi sofa thấy con gái đã xuống, mới đầu ông bà có chút bất ngờ dáng vẻ này của con gái họ rất khác thường này, tóc cắt từ khi nào hình như mới cắt đúng không? Hôm nay lại mặc váy loại này bình thường cô không thích ăn diện sao, hôm nay lại trông vô cùng xinh đẹp.
Ông bà Lâm gật gù con gái nhỏ hôm nay như cô công chúa kiêu kỳ ấy, trong lòng tự hào là con của họ đấy.
" Ba Mẹ! "
Cô chạy tới ôm chầm lấy hai ông bà, cô vỡ òa mừng khôn xiết nở nụ cười, thật may vì được thấy ba mẹ, ba mẹ của cô vẫn còn sống nguyên vẹn. Cha mẹ con sẽ bảo vệ hai người, con gái sẽ không để bọn người Lưu Trì Thành làm hại hai người.
" Con gái sao thế! Ôm ba mẹ chặt quá ba mẹ già rồi không thở được! "
Cô buông hai người ra ngồi giữa hai người, cô cười ngây ngốc rồi nhịn không được mà mắt cay cay.
" Sao thế? Ai bắt nạt con gái sao? Vân Đường nói cho ba mẹ biết ai bắt nạt con ba mẹ sẽ làm chủ cho con."
" Không phải, con vẫn rất tốt, chỉ là con đột nhiên cảm xúc hơn thôi ba mẹ đừng lo con."
Cô mỉm cười nói nhìn ba mẹ trước mặt hai tay cô nắm hai bàn tay của hai người họ.
" Vậy thì tốt! Vậy chúng ta đi sang nhà ông con thôi chú ba con về rồi đó! " Lâm Nam Hữu nói.
" Dạ được chúng ta đi thôi! "
Nhà của ông cụ Lâm
Phòng khách hai cha con Lâm Thanh Hiếu và Hoàng Cẩn Đình đang chơi cờ tướng với nhau, anh chăm chú chơi cùng cha nuôi. Anh lại thắng nữa rồi, ông cụ Lâm không chịu thua mà muốn chơi tiếp.
" Chơi tiếp! Ta không tin không thắng được con! "
" Cha à chúng ta đánh 10 ván cha thua con hết 9 ván còn muốn chơi tiếp sao? Cha không mệt à? Muốn uống trà không con đi pha cho người, trà xanh mật ong nhé? "
Anh biết sức khỏe của cụ Lâm ngày càng kém đi, mỗi tháng anh đều mua đòi bổ đưa về cho ông ăn ông uống, nhìn người cha đã cưu mang mình anh thật lòng rất biết ơn.
Hơn 20 năm chung sống anh biết ông thật lòng xem anh là người nhà, Hoàng Cẩn Đình nhẹ cười đứng dậy đi vào bếp pha trà cho ông uống.
" Cái thằng này cứ thích không nghe lời ta "
" Con sao không nghe lời ba chứ? Uống đi rất tổt cho sức khỏe của người. "
Ông cụ Lâm cầm lấy uống, mặc dù miệng càm ràm nhưng ông biết rõ anh quan tâm ông. Ông không thể phụ tấm lòng của con trai được.
" Con về mấy ngày rồi đi? "
" Chắc 2 ngày công việc con bận lắm, tuần sau con sẽ về thăm người nữa! Ba muốn ăn sá sùng không? Con mua về cho người, còn có nhân sâm con sẽ nhờ người tìm mua nhé! "
Ông xua tay lắc đầu suốt ngày cứ mua đồ bỏi cho ông, ông ăn ngán đến chẳng nuốt nổi.
" Con rảnh thì đi tìm con dâu cho ta đi, đừng tìm đồ bổ gì đó ta có một đống trong kia rồi. Anh chị con tháng nào cũng mua tới cho ta, ta ăn tới ngán luôn rồi. "
Hoàng Cẩn Đình nhẹ cười rót bình trà vào ly cầm lên uống, dạo này ông cụ cứ nhắc đi nhắc chuyện tìm con dâu, hối thúc ang tìm người yêu rồi kết hôn. Ông than rằng anh đã hơn 30 mươi rồi mà vẫn một mình, muốn anh sớm kết hôn cho ông ẳm cháu.
Anh mỗi lần đều chỉ ập ừ cho qua chuyện, thật ra không phải anh không muốn tìm người yêu. Chỉ là anh đã yêu một người không nên yêu.
" Ông nội! "
Giọng nói thanh trong vang lên, hai người quay nhìn về hướng cửa ba người nhà cô đã đến rồi!
Vân Đường vui vẻ chạy tới ôm lấy cổ ông nội
" Đường Đường tới rồi à, ngồi xuống đi hai đứa nữa ngồi đi! "
Hai vợ chồng Lâm ngồi xuống bên cạnh ông, cô buông cổ ông nội ra quay nhìn sang người đàn ông đối diện.
Hoàng Cẩn Đình đơ ra mấy giây bắt gặp ánh mắt long lanh của cô, trái tim anh mềm nhũn nhưng anh vẫn không biểu lộ ra ngoài một biểu cảm gì cả.
" Chú út! "
Cô lên tiếng gọi anh, Hoàng Cẩn Đình chưa kịp trả lời thì cô đã nhào tới cả người ngồi lên người anh, cô ôm lấy cổ anh cố ý cọ đầu vào một bên cổ của anh.
Vân Đường ngẩn đầu lên cười rạng rỡ, bốn người lớn có chút ngơ ngác trước hành động này của cô.
Hoàng Cẩn Đình đơ ra mấy giây liền vòng tay đỡ lấy lưng cô sợ cô ngã ra.
" Chú về mà không nói con! Đường Đường nhớ chú chết đi được! "
" Chú có mang quà cho con không? Lần trước chú nói sẽ mang quà cho con mà! "
Cô một chìa bàn tay ra trước mặt anh đòi quà, Hoàng Cẩn Đình mặt cứng ngắt cô bé nhỏ sao nay lại cư xử lạ quá, bình thường không dám lại quá gần anh, tránh né chạm mặt với anh mà.
Sao nay lại nhảy lên người anh ngồi còn ôm cổ anh chìa tay đòi qua, vẻ mặt nhỏ giống như vợ đang đòi quà chồng vậy.
" Chú? "
" Hả? À.. có chứ chú để trên phòng lát con theo chú lên lòng chứ lấy đưa cho. "
" Thật? Hì Hì cảm ơn chú! Yêu chú nhiều! "
Cô ôm mặt anh tinh nghịch hôn lên má anh, Bà Lâm nhìn thấy sao sao liền lên tiếng nhắc nhở cô: " Con ngồi ra ghế đàng hoàng coi, lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu mà ngồi lên người chú con vậy! "
Cô nghe lời đi xuống khỏi người anh ngồi xuống bên cạnh.
Hoàng Cẩn Đình mơ hồ nhìn hai bàn tay mình lúc nãy có tính là anh ôm cô không? Cô bé nhỏ hình như hơi gầy thì phải, eo sao lại nhỏ và mềm như vậy. Lúc nãy anh còn ngửi được hương thơm từ người cô nữa, mùi hương nhẹ nhàng nhưng lại rất thu hút.
Vân Đường nhìn hai tai anh đỏ lên cô cười thầm trong bụng, anh ngại ư? Bị một cô nhóc như cô chọc cho ngại? Bình thường luôn giữ khuôn mặt vô thưởng vô phạt lạnh nhạt, giữ khoảng cách với cô nay lại có biểu hiện như thế anh thế này trông cũng đáng yêu quá chứ.
Cô ôm đầu lắc lắc cảm giác đau đớn xuyên tim vẫn còn in rõ trong tâm trí cô, bàn tay cô vô thức chạm lên ngực mình cảm giác không đúng.
Vân Đường không thấy đau, cô nhớ ngực mình bị đâm xuyên qua, chảy rất nhiều máu...Chờ một chút cô ngẩn đầu nhìn xung quanh, đây là phòng của cô mà cô không phải chết ở nhà xác rồi sao?
Cô quay người vơ tay lấy chiếc điện thoại trên bàn bên cạnh mình, ngón tay kích động mở khóa bàn phím. Nhìn vào ngày tháng năm thời gian hiện lên qua màn hình, đây cô là trùng sinh vào nữa năm trước?
Chuyện này có thật? Hay là tất cả chuyện kia là cô mơ một cơn ác mộng?
Cô phải xác nhận thử có đúng là cô mơ hay không, hay là cô thực sự trùng sinh.
Hôm nay là thứ 7 ngày này chú ba sẽ về nhà, ba mẹ sẽ gọi cô đi sang nhà ông nội chơi!
Đúng rồi! Hoàng Cẩn Đình chú ấy nếu về thật thì cô trùng sinh là thật!
Cốc Cốc!
" Cô chủ cô dậy chưa? "
" Tôi dậy rồi có chuyện gì sao Dì Năm? "
" Cô chủ ông bà chủ bảo tôi thông báo cho cô lát nữa cùng ông bà về nhà ông cụ Lâm, Cậu ba Lâm đã về rồi! "
Tiếng của dì Năm vang lên sau cánh cửa Vân Đường nháy mắt liền mở to xác nhận. Vậy là đúng rồi không phải là mơ mà cô trùng sinh thật!
Lâm Vân Đường lên tiếng đáp lại đã nghe sau khi Dì Năm rời đi, cô đứng dậy đi vào nhà tắm.
Cô bình tĩnh nhìn mình trong gương, nhìn thấy mái tóc đen dài của mình. Cô vô vị bật cười chế giễu, mái tóc dài đẹp đẽ này cô đã tốn công chăm sóc rất kỹ càng, là vì Lâm Trì Thành nói hắn thích con gái có mái tóc đen dài mượt mà.
Cô đưa mắt nhắm cây kéo bên cạnh cốc để đồ, Vân Đường cầm cây kéo lên không chần chừ mà cắt đi mái tóc dài của mình.
Cô biến mái tóc dài thành mái tóc ngắn trên vai, dọn dẹp đống tóc đã cắt bỏ vào trong sột rác.
Cô sẽ vứt bỏ Lưu Trì Thành như mớ tóc này, từ nay về sau cô và hắn không còn tình cảm gì nữa chỉ có hận thù.
Lưu Trì Thành! Trương Khâm Từ! Hai người đợi đấy tôi sẽ tác hợp hai người. Một kẻ vô ơn thành với một bạch liên hoa xứng đôi vừa lứa.
Lâm Vân Đường sẽ từ từ chơi với bọn họ, cô sẽ khiến bọn họ mất đi tất cả, bắt họ chịu gấp mười nổi đau mà họ đã gây ra cho gia đình cô.
Có cô ở đây các người đừng hòng đựng tới gia đình của cô.
Hoàng Cẩn Đình chú nói yêu em rồi đời này em sẽ bảo vệ chú.
Cô nhớ lại hình ảnh anh ôm cô hi sinh thân mình chịu những nhát dao, nhớ tới bàn tay nắm chặt lưỡi dao đầy máu của anh, nhớ tiếng khóc và khuôn mặt đau khổ của anh. Trái tim cô nấc lên cổ họng nghẹn lại, nước mắt vô thức mà rơi xuống thế nhưng trong giây lát cô vội lấy tay lau đi.
Lâm Vân Đường mày không được khóc! Đời này mày phải khóc cho xứng đáng!
Cô đi tới tủ đồ nhìn đống quần áo váy trước mặt, cô chợt nhớ lại có một lần Hoàng Cẩn Đình nói cô mặt màu xanh rất đẹp.
Vân Đường cố ý chọn chiếc đầm ngắn màu xanh lam tay bồng vải xoan, thay đầm xong cô chải gọn tóc mình. Không trang điểm quá kĩ, chỉ thoa một ít kem dưỡng và kem chống nắng rồi thoa một ít son môi lên thôi.
Cô kéo ngăm tủ ra lụt tìm đôi bông tai anh tặng cho cô vào dịp sinh nhật rồi đeo lên.
Ông bà Lâm ngồi sofa thấy con gái đã xuống, mới đầu ông bà có chút bất ngờ dáng vẻ này của con gái họ rất khác thường này, tóc cắt từ khi nào hình như mới cắt đúng không? Hôm nay lại mặc váy loại này bình thường cô không thích ăn diện sao, hôm nay lại trông vô cùng xinh đẹp.
Ông bà Lâm gật gù con gái nhỏ hôm nay như cô công chúa kiêu kỳ ấy, trong lòng tự hào là con của họ đấy.
" Ba Mẹ! "
Cô chạy tới ôm chầm lấy hai ông bà, cô vỡ òa mừng khôn xiết nở nụ cười, thật may vì được thấy ba mẹ, ba mẹ của cô vẫn còn sống nguyên vẹn. Cha mẹ con sẽ bảo vệ hai người, con gái sẽ không để bọn người Lưu Trì Thành làm hại hai người.
" Con gái sao thế! Ôm ba mẹ chặt quá ba mẹ già rồi không thở được! "
Cô buông hai người ra ngồi giữa hai người, cô cười ngây ngốc rồi nhịn không được mà mắt cay cay.
" Sao thế? Ai bắt nạt con gái sao? Vân Đường nói cho ba mẹ biết ai bắt nạt con ba mẹ sẽ làm chủ cho con."
" Không phải, con vẫn rất tốt, chỉ là con đột nhiên cảm xúc hơn thôi ba mẹ đừng lo con."
Cô mỉm cười nói nhìn ba mẹ trước mặt hai tay cô nắm hai bàn tay của hai người họ.
" Vậy thì tốt! Vậy chúng ta đi sang nhà ông con thôi chú ba con về rồi đó! " Lâm Nam Hữu nói.
" Dạ được chúng ta đi thôi! "
Nhà của ông cụ Lâm
Phòng khách hai cha con Lâm Thanh Hiếu và Hoàng Cẩn Đình đang chơi cờ tướng với nhau, anh chăm chú chơi cùng cha nuôi. Anh lại thắng nữa rồi, ông cụ Lâm không chịu thua mà muốn chơi tiếp.
" Chơi tiếp! Ta không tin không thắng được con! "
" Cha à chúng ta đánh 10 ván cha thua con hết 9 ván còn muốn chơi tiếp sao? Cha không mệt à? Muốn uống trà không con đi pha cho người, trà xanh mật ong nhé? "
Anh biết sức khỏe của cụ Lâm ngày càng kém đi, mỗi tháng anh đều mua đòi bổ đưa về cho ông ăn ông uống, nhìn người cha đã cưu mang mình anh thật lòng rất biết ơn.
Hơn 20 năm chung sống anh biết ông thật lòng xem anh là người nhà, Hoàng Cẩn Đình nhẹ cười đứng dậy đi vào bếp pha trà cho ông uống.
" Cái thằng này cứ thích không nghe lời ta "
" Con sao không nghe lời ba chứ? Uống đi rất tổt cho sức khỏe của người. "
Ông cụ Lâm cầm lấy uống, mặc dù miệng càm ràm nhưng ông biết rõ anh quan tâm ông. Ông không thể phụ tấm lòng của con trai được.
" Con về mấy ngày rồi đi? "
" Chắc 2 ngày công việc con bận lắm, tuần sau con sẽ về thăm người nữa! Ba muốn ăn sá sùng không? Con mua về cho người, còn có nhân sâm con sẽ nhờ người tìm mua nhé! "
Ông xua tay lắc đầu suốt ngày cứ mua đồ bỏi cho ông, ông ăn ngán đến chẳng nuốt nổi.
" Con rảnh thì đi tìm con dâu cho ta đi, đừng tìm đồ bổ gì đó ta có một đống trong kia rồi. Anh chị con tháng nào cũng mua tới cho ta, ta ăn tới ngán luôn rồi. "
Hoàng Cẩn Đình nhẹ cười rót bình trà vào ly cầm lên uống, dạo này ông cụ cứ nhắc đi nhắc chuyện tìm con dâu, hối thúc ang tìm người yêu rồi kết hôn. Ông than rằng anh đã hơn 30 mươi rồi mà vẫn một mình, muốn anh sớm kết hôn cho ông ẳm cháu.
Anh mỗi lần đều chỉ ập ừ cho qua chuyện, thật ra không phải anh không muốn tìm người yêu. Chỉ là anh đã yêu một người không nên yêu.
" Ông nội! "
Giọng nói thanh trong vang lên, hai người quay nhìn về hướng cửa ba người nhà cô đã đến rồi!
Vân Đường vui vẻ chạy tới ôm lấy cổ ông nội
" Đường Đường tới rồi à, ngồi xuống đi hai đứa nữa ngồi đi! "
Hai vợ chồng Lâm ngồi xuống bên cạnh ông, cô buông cổ ông nội ra quay nhìn sang người đàn ông đối diện.
Hoàng Cẩn Đình đơ ra mấy giây bắt gặp ánh mắt long lanh của cô, trái tim anh mềm nhũn nhưng anh vẫn không biểu lộ ra ngoài một biểu cảm gì cả.
" Chú út! "
Cô lên tiếng gọi anh, Hoàng Cẩn Đình chưa kịp trả lời thì cô đã nhào tới cả người ngồi lên người anh, cô ôm lấy cổ anh cố ý cọ đầu vào một bên cổ của anh.
Vân Đường ngẩn đầu lên cười rạng rỡ, bốn người lớn có chút ngơ ngác trước hành động này của cô.
Hoàng Cẩn Đình đơ ra mấy giây liền vòng tay đỡ lấy lưng cô sợ cô ngã ra.
" Chú về mà không nói con! Đường Đường nhớ chú chết đi được! "
" Chú có mang quà cho con không? Lần trước chú nói sẽ mang quà cho con mà! "
Cô một chìa bàn tay ra trước mặt anh đòi quà, Hoàng Cẩn Đình mặt cứng ngắt cô bé nhỏ sao nay lại cư xử lạ quá, bình thường không dám lại quá gần anh, tránh né chạm mặt với anh mà.
Sao nay lại nhảy lên người anh ngồi còn ôm cổ anh chìa tay đòi qua, vẻ mặt nhỏ giống như vợ đang đòi quà chồng vậy.
" Chú? "
" Hả? À.. có chứ chú để trên phòng lát con theo chú lên lòng chứ lấy đưa cho. "
" Thật? Hì Hì cảm ơn chú! Yêu chú nhiều! "
Cô ôm mặt anh tinh nghịch hôn lên má anh, Bà Lâm nhìn thấy sao sao liền lên tiếng nhắc nhở cô: " Con ngồi ra ghế đàng hoàng coi, lớn rồi chứ có phải trẻ con đâu mà ngồi lên người chú con vậy! "
Cô nghe lời đi xuống khỏi người anh ngồi xuống bên cạnh.
Hoàng Cẩn Đình mơ hồ nhìn hai bàn tay mình lúc nãy có tính là anh ôm cô không? Cô bé nhỏ hình như hơi gầy thì phải, eo sao lại nhỏ và mềm như vậy. Lúc nãy anh còn ngửi được hương thơm từ người cô nữa, mùi hương nhẹ nhàng nhưng lại rất thu hút.
Vân Đường nhìn hai tai anh đỏ lên cô cười thầm trong bụng, anh ngại ư? Bị một cô nhóc như cô chọc cho ngại? Bình thường luôn giữ khuôn mặt vô thưởng vô phạt lạnh nhạt, giữ khoảng cách với cô nay lại có biểu hiện như thế anh thế này trông cũng đáng yêu quá chứ.