Chương 59: Máu
Màn đêm càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, dưới mái nhà một khu biệt thự, đầu tiên loạt vào tai là âm thanh của những va chạm mạnh bạo, tiếng đạp bụng, tiếng dao múa,…theo cơn gió mà trở nên rõ hơn.
Trên phòng Vân Đường nghe rõ tiếng đánh nhau, cô ôm người ngồi co ro một góc bàn tay bấm điện thoại nhưng vì tâm trạng rối bời cô không biết mình nên gọi cho ai.
Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa kính vang lên dồn dập liên tiếp, một kẻ đã leo tường đến trước cửa sổ của phòng cô mà gõ.
Hắn biết cô đang ở trong phòng.
Vân Đường nhòm người nhìn qua hướng cửa, cô giật mình khi thấy rõ ánh mắt dữ tợn của hắn.
Cô rụt người lại, hắn dùng sức đập vỡ cửa kính.
Âm thanh kính vỡ vang lên, làm cho Hoàng Cẩn Đình ở bên dưới nghe thấy.
Lúc này anh đã giải quyết xong mấy tên ở dưới khi nghe âm thanh kính vỡ anh chợt phát giác ra mình đã bị đánh lừa, lập tức anh quay người chạy lên phòng.
Người đàn ông xông vào phòng qua cửa sổ, hắn đi vào liền muốn xử lý cô, Lâm Vân Đường lúc này đã dẹp cơn hoảng sợ xuống, cô giữ chặt con dao mình mới phát hiện ở dưới ngăn bàn.
" Còn dám cầm dao phản kháng? Mày có dao thì tao cũng có "
Hắn một tay cầm gậy sắt một tay lôi con dao trong túi ra.
" Đừng lại đây…đừng lại gần tôi…tôi không sợ đâu "
Tên bên này không muốn mất thời gian với cô, nên hắn ném cây gậy vào cánh tay của cô, Vân Đường vì tránh né mà sơ ý để hắn bắt được mình.
Con dao kề sát ngay chiếc cổ trắng mịn, Vân Đường bị hắn đe doạ khống chế.
Hoàng Cẩn Đình đã chạy lên tới trước cửa, anh bất chấp vết thương chưa khỏi mà lùi về sau, lấy đà xông tới tông người vào để phá cánh cửa.
Trần Tư Hào và Trần Kinh Văn cũng chạy tới ba người hợp sức mà phá cửa.
Khi cánh cửa đổ xuống ba người nhìn cảnh tượng trước mắt mà ngây người.
Người đàn ông thì đang nằm trên sàn nhà cơ thể run rẩy ôm lấy chiếc bụng của mình, máu không ngừng chảy ra từ bụng.
Còn Đường Đường lúc này đang ngã người dựa vào tường, hai tay còn cầm con dao dài dính đầy máu, hai bàn tay đỏ thẫm run rẩy khiến con dao rớt xuống sàn.
Hoàng Cẩn Đình chạy tới bên ôm lấy cô nhẹ nhàng trấn an dỗ dành: " Không sao…có anh ở đây rồi…em không sai…đừng sợ…có anh ở đây. "
" Tôi…tôi… giết người rồi…giết người rồi… tôi không cố ý…tôi không muốn mà…tôi không cố ý "
Giọng nói cô hoảng sợ run run, cô từ chối cái ôm của anh, đẩy người anh ra.
Lúc này cô rất rối, cô nhìn xuống hai bàn tay đầy máu của mình mà càng thêm kích động sợ hãi, cô liên tục chùi bàn tay của mình vào quần áo muốn xóa sạch máu trên tay.
" Máu nhiều quá…sao lại lau không sạch… không sạch…sao lại không sạch…lau… lau "
" Đường Đường em bình tĩnh! Đừng kích động, anh sẽ giúp em rửa sạch nó nhé, nào để anh giúp em. "
Anh hạ giọng xuống dịu dàng khuyên bảo cô, rồi đưa bàn tay của mình ra trước mặt cô chờ đợi cô đưa tay mình ra.
Giữa đêm tối ánh trăng chiếu sáng vào phòng, Vân Đường nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng chân thành của người đàn ông trước mặt, cô lửng lưng do dự trong giây lát.
" Nhưng mà tôi đã giết người! "
Khi cô vừa nói dứt câu này thì nước mắt cô cũng rơi xuống, hốc mắt của cô lúc này đỏ hoe.
Một bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay run rẩy của cô, anh không ngần ngại đan chặt ngón tay mình vào những ngón tay của cô.
" Em không giết người, hắn ta chưa chết không tin em hỏi Hào với Văn đi. "
Tư Hào dã kiểm tra cho tên đang nằm rồi, tuy mũi dao đâm sâu nhưng không đâm trúng chỗ hiểm, chỉ cần đưa hắn đến bệnh viện cấp cứu là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
" Đúng vậy đó, tên này chưa chết tụi anh sẽ đưa hắn tới bệnh viện em yên tâm sẽ không sao đâu, hắn bị đâm là do lỗi của hắn, em chỉ phòng vệ chính đáng thôi. "
Hai người khiên tên đó rời khỏi phòng, Vân Đường bấy giờ mới bình tĩnh lại một chút cô khuỵu người muốn ngã xuống nhưng được anh đỡ lấy.
Trên phòng Vân Đường nghe rõ tiếng đánh nhau, cô ôm người ngồi co ro một góc bàn tay bấm điện thoại nhưng vì tâm trạng rối bời cô không biết mình nên gọi cho ai.
Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa kính vang lên dồn dập liên tiếp, một kẻ đã leo tường đến trước cửa sổ của phòng cô mà gõ.
Hắn biết cô đang ở trong phòng.
Vân Đường nhòm người nhìn qua hướng cửa, cô giật mình khi thấy rõ ánh mắt dữ tợn của hắn.
Cô rụt người lại, hắn dùng sức đập vỡ cửa kính.
Âm thanh kính vỡ vang lên, làm cho Hoàng Cẩn Đình ở bên dưới nghe thấy.
Lúc này anh đã giải quyết xong mấy tên ở dưới khi nghe âm thanh kính vỡ anh chợt phát giác ra mình đã bị đánh lừa, lập tức anh quay người chạy lên phòng.
Người đàn ông xông vào phòng qua cửa sổ, hắn đi vào liền muốn xử lý cô, Lâm Vân Đường lúc này đã dẹp cơn hoảng sợ xuống, cô giữ chặt con dao mình mới phát hiện ở dưới ngăn bàn.
" Còn dám cầm dao phản kháng? Mày có dao thì tao cũng có "
Hắn một tay cầm gậy sắt một tay lôi con dao trong túi ra.
" Đừng lại đây…đừng lại gần tôi…tôi không sợ đâu "
Tên bên này không muốn mất thời gian với cô, nên hắn ném cây gậy vào cánh tay của cô, Vân Đường vì tránh né mà sơ ý để hắn bắt được mình.
Con dao kề sát ngay chiếc cổ trắng mịn, Vân Đường bị hắn đe doạ khống chế.
Hoàng Cẩn Đình đã chạy lên tới trước cửa, anh bất chấp vết thương chưa khỏi mà lùi về sau, lấy đà xông tới tông người vào để phá cánh cửa.
Trần Tư Hào và Trần Kinh Văn cũng chạy tới ba người hợp sức mà phá cửa.
Khi cánh cửa đổ xuống ba người nhìn cảnh tượng trước mắt mà ngây người.
Người đàn ông thì đang nằm trên sàn nhà cơ thể run rẩy ôm lấy chiếc bụng của mình, máu không ngừng chảy ra từ bụng.
Còn Đường Đường lúc này đang ngã người dựa vào tường, hai tay còn cầm con dao dài dính đầy máu, hai bàn tay đỏ thẫm run rẩy khiến con dao rớt xuống sàn.
Hoàng Cẩn Đình chạy tới bên ôm lấy cô nhẹ nhàng trấn an dỗ dành: " Không sao…có anh ở đây rồi…em không sai…đừng sợ…có anh ở đây. "
" Tôi…tôi… giết người rồi…giết người rồi… tôi không cố ý…tôi không muốn mà…tôi không cố ý "
Giọng nói cô hoảng sợ run run, cô từ chối cái ôm của anh, đẩy người anh ra.
Lúc này cô rất rối, cô nhìn xuống hai bàn tay đầy máu của mình mà càng thêm kích động sợ hãi, cô liên tục chùi bàn tay của mình vào quần áo muốn xóa sạch máu trên tay.
" Máu nhiều quá…sao lại lau không sạch… không sạch…sao lại không sạch…lau… lau "
" Đường Đường em bình tĩnh! Đừng kích động, anh sẽ giúp em rửa sạch nó nhé, nào để anh giúp em. "
Anh hạ giọng xuống dịu dàng khuyên bảo cô, rồi đưa bàn tay của mình ra trước mặt cô chờ đợi cô đưa tay mình ra.
Giữa đêm tối ánh trăng chiếu sáng vào phòng, Vân Đường nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng chân thành của người đàn ông trước mặt, cô lửng lưng do dự trong giây lát.
" Nhưng mà tôi đã giết người! "
Khi cô vừa nói dứt câu này thì nước mắt cô cũng rơi xuống, hốc mắt của cô lúc này đỏ hoe.
Một bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay run rẩy của cô, anh không ngần ngại đan chặt ngón tay mình vào những ngón tay của cô.
" Em không giết người, hắn ta chưa chết không tin em hỏi Hào với Văn đi. "
Tư Hào dã kiểm tra cho tên đang nằm rồi, tuy mũi dao đâm sâu nhưng không đâm trúng chỗ hiểm, chỉ cần đưa hắn đến bệnh viện cấp cứu là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
" Đúng vậy đó, tên này chưa chết tụi anh sẽ đưa hắn tới bệnh viện em yên tâm sẽ không sao đâu, hắn bị đâm là do lỗi của hắn, em chỉ phòng vệ chính đáng thôi. "
Hai người khiên tên đó rời khỏi phòng, Vân Đường bấy giờ mới bình tĩnh lại một chút cô khuỵu người muốn ngã xuống nhưng được anh đỡ lấy.