Chương 1: Nhiệm Vụ Thứ Nhất
Editor: Tựa Thuỷ Lưu NiênChương 1: Nhiệm vụ thứ nhất[ Tích…][ Hệ thống đang tiến hành rà quét….][ Rà quét thất bại! ][ Người chơi mất dấu hiệu sinh tồn. Tiến hành sốc điện cấp cứu lần 1…][ Thất bại ][ Tiến hành sốc điện cấp cứu lần 2…][ Người chơi khôi phục nhịp thở, nhịp tim, hô hấp ổn định. ][ Hệ thống tiến hành cưỡng chế trói buộc…][ Hoàn thành 1%….][ Hoàn thành 1,01%…][ Trời ơi, sao chậm như rùa bò vậy? ]Khi Đường Tư Kỳ lơ mơ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, cảm giác đau thắt ở lồng ngực dội thẳng tới khiến cô sực nhớ lại giấc mơ kinh hoàng đêm qua, cô sợ hãi ngồi bật dậy, vừa thở hổn hển vừa xoa xoa ngực trấn an tinh thần.Đường Tư Kỳ lẩm bẩm tự giễu: “Tí thì hôm nay các đầu báo lại có chủ đề hot để giật tít “một hoạ sĩ tự do yêu nghề đột quỵ ngay trên giá vẽ!”Thế quái nào đêm qua lại mơ thấy mình chết mới kinh chứ. Mà công nhận giấc mơ này quá đáng sợ, còn khủng khiếp hơn cả chuyện bị cha giục thi công chức và bị mẹ bắt đi lấy chồng.Dậy rồi nhưng Đường Tư Kỳ vẫn nằm liệt trên giường, tay chân lười biếng không buồn cử động, chỉ có cặp mắt là lia một vòng nhìn quanh căn phòng bừa bộn như cái chuồng heo. Hai tai vểnh lên lắng nghe tiếng động từ bên ngoài truyền vào. Tiếng xào nấu xèo xèo, tiếng dép loẹt quẹt đi qua đi lại và cả tiếng Từ Thiên Ngưng thúc giục Tuấn Bảo mau dậy chuẩn bị đi học kẻo trễ.Tất thảy đều quá đỗi quen thuộc, chứng tỏ cô vẫn còn sống!“May quá chưa chết!” Đường Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị lật người ngủ tiếp thì di động đặt trên đầu giường đột ngột bật sáng.Đường Tư Kỳ với lấy xem thông báo gì, liền trông thấy một ứng dụng mới toanh, trên biểu tượng chỉ có vỏn vẹn hai chữ “Lữ hành”. Cô tò mò ấn vào xem[ Xin chúc mừng, chương trình “Chu du cùng hệ thống” đã được kích hoạt thành công!Người chơi: Đường Tư KỳTuổi: 25Nhóm máu: OChòm sao: Thiên BìnhSinh sống: Thành phố Thượng HảiTrạng thái: Ổn địnhKỹ năng sinh tồn: Cực kémNăng lực giao tiếp: Cực kémKỹ năng khác: Kém (Chỉ biết một chút hội hoạ sơ đẳng)Số đồng vàng: 0Cấp bậc: Trạch nữ vô dụng ]Trời má, cái ứng dụng lậu mất dạy này, không những ăn cắp thông tin của người ta lại còn công kích cá nhân nữa chứ. Phải xoá, xoá khẩn trương! Đường Tư Kỳ không chút do dự, kéo ứng dụng vào thùng rác.[ Có phải bạn đang muốn gỡ bỏ ứng dụng “Chu du cùng hệ thống”? ]Đường Tư Kỳ không ngần ngại, ấn nút [ YES ]Rất tiếc, không xoá được. Đường Tư Kỳ ngồi bật dậy, cơn buồn ngủ nhanh chóng tan biến. Cô giữ chặt nút nguồn, khởi động lại máy. Kỳ lạ thay, cái ứng dụng màu vàng cam với hai chữ “Lữ hành” vẫn hiện lù lù như trêu ngươi.Chẳng lẽ điện thoại bị dính virus?Đường Tư Kỳ lập tức khởi động phần mềm diệt virus. Vẫn không có hiệu quả.Tức quá, cô quyết định sao lưu các dữ liệu quan trọng rồi tiến hành khôi phục cài đặt gốc.Thẳng đến khi bên ngoài truyền vào tiếng khoá cửa, Từ Thiên Ngưng đã đưa Tuấn Bảo đến nhà trẻ rồi mà Đường Từ Kỳ vẫn ngồi trên mép giường, nghiến răng trợn mắt chiến đấu với cái ứng dụng quái gở.Rất tiếc, cô đã làm mọi cách mà vẫn không sao xoá được nó ra khỏi điện thoại.Loay hoay mãi không xong, Đường Tư Kỳ nhụt chí quẳng cái điện thoại vào một góc, chán nản nằm vật ra giườngKệ bố nhà nó, ngủ đã! Tí 12 giờ là phải dậy rồi, hôm nay không được nướng tới chiều nữa. Đã quá hẹn giao bản thảo, nếu còn khất nữa là tháng này treo mỏ chắc luôn!Đáng tiếc, điện thoại vừa rời tay liền kêu inh ỏi như còi báo cháy[ Bíp bíp bíp….]Đường Tư Kỳ giận điên, định quăng thẳng ra ngoài cửa sổ nhưng tay vừa giơ lên không trung đã vội khựng lại. Nghèo, nghèo nhá Kỳ ơi, quẳng đi rồi lấy gì dùng?! Thế là Đường Tư Kỳ đành lóp ngóp bò dậy, nghiêm túc mở khoá màn hình đọc dòng thông báo dài dằng dặc như cái sớ đòi mạng[ Trân trọng thông báo: Bởi vì người chơi nhiều lần tiến hành gỡ bỏ ứng dụng nên hệ thống tự động nâng cấp, gia tăng thêm mục đếm ngược thời gian. Tên chương trình “Chu du cùng hệ thống” chính thức đổi thành “Không Check-in sẽ chết”. ]Đường Tư Kỳ nghệt mặt, này là ý gì?[ So sánh kết quả đếm bước chân trong vòng một tuần lễ, bạn đang đứng hạng chót trong bảng danh sách bạn bè trên điện thoại. Chúc mừng bạn đã mở khoá nhiệm vụ thứ nhất.]Đường Tư Kỳ thộn ra như bị táo bón, cố gắng nhớ xem lần cuối cùng mình xuống nhà là lúc nào. Hình như từ bảy ngày trước thì phải, cô xuống lấy chuyển phát nhanh tiện thể vứt rác.Thì cô làm freelancer (1) mà, ít đi hơn đám bạn là chuyện dễ hiểu thôi. Chúng nó đi làm, đi chơi, tới cơ quan, đến siêu thị, còn cô là trạch nữ (2) cả ngày chỉ ngồi một chỗ nhận đơn vẽ tranh thì lấy đâu ra bước chân mà đếm. Ê khoan, sao nó lại kiểm tra được cả cái này nữa. Kỳ quái, quá kỳ quái rồi!Đường Tư Kỳ không hề có một tí hứng thú nào với cái gọi là nhiệm vụ thứ nhất với chẳng thứ hai. Trong lòng thầm nghĩ, nếu đã không tự gỡ bỏ được thì lát nữa cô sẽ mang xuống tiệm sửa chữa điện thoại di động dưới tiểu khu, nhờ mấy anh thợ ở đó làm giúp.Suy nghĩ vừa kịp loé lên thì di động trên tay đã rung bần bật[ Sinh mệnh của cô chỉ còn lại 10 phút. Thời gian đếm ngược bắt đầu ]Đường Tư Kỳ hết hồn: “Cái…cái gì cơ?”Màn hình chính quả nhiên xuất hiện một khung hình chữ nhật nho nhỏ, hiển thị thời gian “9 phút 48 giây”, và quả thực là nó đang đếm ngược.Đường Tư Kỳ bắt đầu cuống quýt: “Ê ê này này…thế này là có ý gì???”[ Tức là trong vòng mười phút, nếu bạn không hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất thì sinh mệnh của bạn sẽ kết thúc.]
Đường Tư Kỳ ngây ngẩn đọc dòng thông báo. Còn chưa kịp lý giải thì cơn đau thắt ở ngực bất thình lình ập tới, tiếp theo đó, tay cô bắt đầu tê, từ bả vai men dọc cánh tay rồi chạy xuống các đốt ngón tay…Đừng Tư Kỳ sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.Tại sao cái cảm giác khó chịu này lại quen thuộc tới vậy? Hình như đêm qua khi đang chạy deadline (3), cô đứng dậy định ra bếp rót cốc nước thì đột nhiên mắt hoa lên, đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, ngực đau thắt, không thở được, tay chân mất hết sức lực. Cô ngã quỵ xuống đất, nhưng trước khi lịm đi cô vẫn còn nhớ đến tô canh xương sườn hầm bắp Từ Thiên Ngưng để phần, tiếc quá còn chưa kịp uống ngụm nào…Ký ức quá rõ ràng và chân thật khiến Đường Tư Kỳ sợ xanh máu mặt. Chẳng lẽ đêm qua không phải mơ mà là cô chết thật hay sao?Cơ thể cô xuất hiện vấn đề ư, giờ phải làm sao, làm sao đây???Tiếc rằng chẳng còn thời gian cho Đường Tư Kỳ suy nghĩ nữa rồi. Lồng ngực cô như muốn nổ tung, cô há to miệng nhưng cũng không thể hớp được ngụm khí nào, cái cảm giác hụt hơi và khó thở này thực sự quá kinh khủng. ===Chú thích: Freelancer, hay còn gọi là những người làm việc tự do, là những người được trả tiền để thực hiện công việc cho khách hàng, chủ dự án mà không có sự ràng buộc về thời gian hay địa điểm làm việc.(2) Trạch nữ: đây là cụm từ có nguồn gốc Hán Việt, trong đó “trạch” có nghĩ là lẩn trốn, thường dùng để miêu tả những cô gái chỉ luôn thích ở trong nhà, không thích các hoạt động bên ngoài. Trạch nữ thường không thích vận động, suốt ngày sử dụng điện thoại, máy tính, sách truyện để xem phim, đọc tiểu thuyết hoặc chơi game…(3) Deadline là một từ tiếng Anh được dùng để chỉ giới hạn thời gian nhất định mà bạn phải hoàn thành một hay nhiều công việc, nhiệm vụ được giao.