Chương 17: Tiệm Bánh Bao Vô Danh
Editor: Tựa Thuỷ Lưu NiênChương 17: Tiệm bánh bao vô danhĐường Tư Kỳ ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại.Thăng cấp hệ thống?Còn nhờ lần trước hệ thống tự ý thăng cấp đã gia tăng thêm mục đến ngược thời gian, tên chương trình cũng đổi thành “Không Check-in sẽ chết”. Cứ nhớ đến là rùng mình hãi hùng thế nên vừa nhìn thấy bốn chữ này là Đường Tư Kỳ cảm thấy có điềm không lành rồi. Thế nhưng “đột phá Level” nghe chừng lại ngon nha. Bữa trước cô mới lên level 2 xong, xoá bỏ được cái danh trạch nữ.Vậy rốt cuộc là tốt hay xấu đây?Đường Tư Kỳ lắc lắc đầu song bộ não vẫn bít đặc. Thôi kệ đi, đã là phúc thì không phải hoạ, là hoạ tránh cũng không thoát, nghĩ nhiều vô ích, đợi hoàn thành mười lần hạng A rồi sẽ biết ngay thôi.“Tư Kỳ, em dậy rồi hả? Giờ chị phải đi nhập hàng đây. Trong tủ lạnh có bánh crepe đấy, em lấy ra bỏ trực tiếp lên chảo, chiên sơ hai mặt là được”, Từ Thiên Ngưng đang thay giày thì nghe thấy tiếng động trong phòng vệ sinh, chị liền nói vọng vào.Đường Tư Kỳ mở cửa toilet, lả lướt đi ra: “Chị đi sớm thế à? Hôm nay em định ra ngoài ăn sáng. À đúng rồi, chị có biết quanh khu mình có tiệm nào bán đồ ăn sáng ngon không?”Từ Thiên Ngưng tròn mắt ngạc nhiên: “Tiệm bán đồ ăn sáng? Em muốn ăn cái gì?”Đường Tư Kỳ nhún nhún vai: “Màn thầu, bánh bao cái gì cũng được chị, miễn ngon là ok hết!”Từ Thiên Ngưng cười cười: “Vậy thì đơn giản. Đi thôi, chị dẫn em đi. Sau hẻm nhà mình có một tiệm bánh bao nhỏ thôi nhưng nhóc Tuấn Bảo mê lắm. Sáng sớm mở mắt ra là mè nheo đòi ăn rồi.”“Uầy ngon tới vậy cơ á, thế mình đi đi chị”, Đường Tư Kỳ hớn hở xỏ dép rồi lẹp bẹp chạy theo Từ Thiên Ngưng.Bình thường cô rất ít ra ngoài, quanh đây có cái gì ngon, chỗ nào vui cũng chẳng biết. Nhưng nếu đi theo Từ Thiên Ngưng thì đảm bảo không sợ lạc đường. Chỉ có điều, Đường Tư Kỳ bất ngờ nhất chính là, cái tiệm bánh bao bé tí tẹo kia mà quá trời khách xếp hàng chờ mua. Nhìn cái hàng dài dằng dặc không thấy điểm cuối, Đường Tư Kỳ cũng phải ngỡ ngàng bật thốt: “Ghê vậy, tiệm này đắt hàng dữ vậy sao?”Từ Thiên Ngưng bật cười: “Nhỏ mà có võ đấy! Thế này chưa là gì đâu cô nương, mùa đông còn chen chúc chật kín cơ. Em đấy, cả ngày chỉ ru rú trong nhà nên nhìn cái gì cũng ngơ ngơ ngác ngác. Xuống lầu có hai phút mà cũng lười không chịu đi. Thôi vào xếp hàng mua đi, chị phải đi đây kẻo trễ.”“Ô sờ kê, bái bai chị!” Đường Tư Kỳ vẫy vẫy tay rồi nhanh chóng di chuyển xuống cuối hàng, tâm tình hào hứng mong chờ.Tính ra cô mới chuyển lên sống tại Thượng Hải mấy tháng thôi nhưng trước đó đã có bốn năm học đại học ở đây. Chẳng qua suốt quãng thời gian là sinh viên, cô cũng chỉ chết dí ở ký túc xá bắn game, chả bao giờ chịu đi tụ tập với đám bạn, shopping dạo phố lại càng không thế nên đừng hỏi cô mấy chỗ ăn uống chơi bời, cô chả biết gì đâu.Tiệm bánh bao rất nhỏ, chỉ đủ kê quầy hàng là chật cứng, thành ra bàn ghế cho khách phải xếp bên ngoài, dọc theo đường hẻm. Mà cũng chỉ có vài ba cái bàn thấp lè tè cùng chồng ghế nhựa con con. Ấy vậy mà cũng chật kín người ngồi, ai cũng nhồm nhoàm ăn ngấu ăn nghiến trông có vẻ vội vàng lắm. Nhìn một hồi, Đường Tư Kỳ cũng bất giác cảm thấy đói bụng.Cô chưa ăn ở quán này bao giờ, nhưng nếu là chị Thiên Ngưng giới thiệu thì chắc chắn không sai. Vả lại còn được kiểm định qua cái lưỡi hoàng đế của nhóc Tuấn Bảo thì càng chắc chắn một trăm phần trăm. Ông cụ non ấy mà phán món nào ngon thì nhất định không thể thường thường tầm trung được.Sau khoảng hai mươi phút xếp hàng, cuối cùng Đường Tư Kỳ cũng thành công mua được một xửng nhỏ. Cô lớ ngớ bưng ra ngoài tìm chỗ.Đang ngơ ngác nhìn quanh ngó quất thì có một vị khách đứng dậy, Đường Tư Kỳ vội điền vào chỗ trống luôn. Vừa đặt mông xuống ghế là cô nàng gấp gáp lấy đũa, gắp một chiếc bánh bao lên cắn“Ôi nóng quá mẹ ơi!” Đường Tư Kỳ thè lưỡi, quạt lấy quạt để.Một ông bác ngồi bên bật cười nói: “Haha, cô gái nhỏ ăn từ từ thôi, thổi cho nguội bớt rồi hãn cắn, bên trong nóng lắm đấy.”Đường Tư Kỳ ngượng ngùng cười trừ, chu mỏ thổi phù phù một lát rồi mới tiếp tục ăn.Có kinh nghiệm rồi nên cô ăn từ tốn hơn. Vì vỏ bánh rất mỏng nên chỉ cần cắn nhẹ một cái là nước trong nhân sẽ tứa ra. Phần nhân thịt thì cũng bình thường thôi nhưng phần nước mới chính là điểm đặc sắc nhất của món này, phải nói là đỉnh của chóp. Nó đậm đà, thơm nồng, ngọt thịt nhưng lại không bị ngấy dầu mỡ. Ăn một cái rồi lại muốn ăn tiếp cái thứ hai, cơ hồ không thể dừng lại được. Bất tri bất giác, Đường Tư Kỳ đã chén sạch cả một xửng bánh bao. Chủ quán không những nêm nếm rất tài mà cân đo đong đếm cũng rất khéo, một xửng này vừa đủ với sức ăn của một người lớn, đảm bảo no nhưng không quá ì ạch, tức bụng.“Ngon quá!” Đường Tư Kỳ thoả mãn lau miệng.Quả nhiên không sai khi tin tưởng “thần ăn” Tuấn Bảo. Cái tiệm bánh bao bé xíu mà chất lượng không thua kém, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn so với nhà hàng cao cấp ấy chứ.Đường Tư Kỳ liếm mép, lưu luyến đứng dậy. Cô vừa rời khỏi chỗ là có người khác ngồi vào ngay. Đúng là đồ ngon thì không bao giờ sợ ế khách.Đứng gọn sang một bên, Đường Tư Kỳ mở điện thoại, đăng nhập ứng dụng. Cũng không biết hệ thống có chấp nhận quán này không nữa. Chưa kịp thắc mắc xong thì thông báo đã hiện lên[ Chúc mừng người chơi, bạn đã Check-in thành công tiệm bánh bao vô danh nằm trong ngõ nhỏ. Xếp hạng: A. Khen thưởng : +100 đồng vàng. Thọ mạng: +24 giờ đồng hồ. Bảo khố: 262 đồng vàng.]Đường Tư Kỳ mừng rỡ, chà, được thật này! Không nghĩ tới cái cửa tiệm nhỏ xíu, chỉ cách nhà có mấy bước chân mà được xếp hẳn hạng A, bảo khố tăng tận trăm đồng và thọ mạng kéo dài thêm một ngày mới sướng chứ!Đường Tư Kỳ đút di động vào túi, sung sướng đi về nhà. Trên đường, cô phát hiện một cửa hàng bán bánh rán, trông cũng đông khách ra phết. Thế là cô nàng lập tức sà vào mua, tuỳ ý cắn một miếng rồi mở điện thoại Check-in. Nào ngờ lần này hệ thống không chấp nhận[ Trong thời gian ngắn, người chơi liên tiếp Check-in hai tiệm ăn vặt. Hơn nữa bạn không thật sự cảm thấy bánh rán ở quán này ngon. Với lại cùng một lúc nạp vào quá nhiều calories sẽ dẫn đến tình trạng tăng cân béo phì, không tốt cho sức khoẻ. Xếp hạng: F. Phạt: - 10 giờ sinh mệnh, - 50 đồng vàng. Thọ mạng: 28 giờ. Bảo khố: 212 đồng vàng.]Đường Tư Kỳ ngẩn ngơ tiếc đứt ruột. Không ngờ Check-in tuỳ tiện sẽ bị khấu trừ cả đồng vàng lẫn thời gian sống. Nếu sớm biết như này cô đã làm việc có tâm hơn rồi. Cô nàng khóc không ra nước mắt, tình thần suy sụp, tay chân rã rời, uể oải lết từng bước lên lầu.Về tới nhà, cô chán nản gieo mình xuống giường, nằm sải lai lướt lướt Weibo.Chả có tin tức gì giật gân hết, đang chán thì chợt nhớ tới hôm nay chưa kiểm tra Cửa Hàng Vật Phẩm. Ngày nào hệ thống cũng cập nhật món mới, để xem xem hôm nay có gì hấp dẫn không đây.