Chương : 14
Chu Niệm bị Lâm Dật lây nhiễm, sáng sớm hôm sau liền thức dậy, chạy xe đạp đến tiệm sữa đậu nành Vĩnh Bảo mua sữa đậu nành và bánh quẩy mà thầy yêu thích, sau đó lại đi đến khu ký túc xá của thầy.
Sương mù lúc này vẫn còn dày đặc, nhìn thấy đèn phòng ngủ của thầy đã sáng, ánh đèn mông lung mà lại ấm áp, dừng xe dưới lầu, Chu Niệm bước xuống khóa xe, lấy túi sữa đậu nành và bánh quẩy ra, rồi chuẩn bị đi lên lầu.
Cửa sắt dưới lầu không có khóa, chỉ khép một nửa, khi hắn đẩy ra, vừa lúc có người đi xuống.
“Cậu là ai? Sáng sớm ở đây làm cái gì?”
Chu Niệm xoay người, có chút chột dạ, người này chính là thầy Lý đã bắt gặp thầy và hắn hôn nhau tối qua, tuổi đã rất lớn, một lão gia gia gầy gò nghiêm trang.
Chu Niệm lập tức thối lui, lễ phép nhường đường cho ông đi, nhưng mà, lão gia gia không có ý bỏ qua cho hắn, “Cậu là ai, ở đây làm gì?”
“Ah, cháu là học sinh của thầy Sở, đến đây đưa bữa sáng cho thầy.” Chu Niệm nói, rồi cầm hộp sữa đậu nành vẫn còn nóng trong túi ra, đưa đến trên tay lão gia gia, “Gia gia hảo, vừa lúc cháu mua nhiều lắm, không biết gia gia có ăn bữa sáng chưa, cháu tặng gia gia hộp này!”
Không ai có thể tránh được mị lực của Chu Niệm mỗi khi hắn khoác lên mình bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, cho dù đó có là một lão gia gia hơn bảy mươi tuổi, thầy Lý nở nụ cười, nhận lấy, “Vây a! Học sinh bây giờ càng ngày càng lười biếng, người có thể mới sáng sớm thế này mà đã thức dậy mua bữa sáng còn rất ít, tiểu tử cậu thật không tệ.”
Chu Niệm ngại ngùng nở nụ cười chất phác, cùng lão gia gia đi vào lên lầu, còn bắt chuyện cùng lão gia gia, “Gia gia đi tập thể dục sao? Thấy tinh thần của gai gia tốt lắm, thân thể cũng rất khỏe mạnh!”
Lão gia gia ha hả cười, nói với hắn vài câu, rồi lại khen hắn lễ phép, khi đến lầu hai, lão gia gia còn chỉ vào nhà trọ của Sở Mộ nói “Thầy Sở, cậu trai này cũng không tồi, học vấn tốt, trầm tĩnh nhưng kiên quyết, không kiêu căng, cũng không chậm chạp, là một thanh niên hiểu lễ nghĩa…”
Lão gia gia nói mãi không dứt, tuy rằng Chu Niệm thích nghe người ta nói về Sở Mộ, thế nhưng nghĩ đến sữa đậu nành và bánh quẩy trong tay có thể bị nguội, trong lòng có chút sốt ruột, sau lão gia gia lại nói muốn đi gặp một người, hắn lập tức đáp “Vậy gia gia đi thong thả, cháu gõ cửa.” Nói xong liền gõ vang cánh cửa nhà Sở Mộ.
Lão gia gia cũng hài lòng mà tiếp tục đi lên lầu.
Chu Niệm nhìn ông rời khỏi, thở phào nhẹ nhõm, xem ra vị này quả thực không thấy rõ hai người đêm qua là hắn và thầy, thực may mắn, hắn phải nói chuyện này với thầy, để thầy càng thêm an tâm.
Lại gõ cửa một lần nữa, một lát sau, Sở Mộ mới ra mở cửa.
Chu Niệm thấy Sở Mộ không mang kính, tóc có chút lộn xộn, có điều, hình dáng này càng tôn lên sự non nớt trên gương mặt Sở Mộ, giống như một học sinh trung học.
Sắc mặt trắng hồng, môi có chút khô, trong mắt không có thần thái gì, nhìn Chu Niệm một lúc mới sửng sốt nói “Cậu tới sớm như vậy làm cái gì?” Thanh âm có chút khô khốc, loại giọng khàn khàn thế này, rõ ràng vẫn chưa bị bể.
Chu Niệm đi vào trong, đóng cửa. Đặt túi đựng bữa sáng lên trên bàn, quay đầu lại thấy Sở Mộ đứng ở một bên, vẻ mặt mệt mỏi biếng nhác, hắn có chút lo lắng, hỏi “Thầy, thầy khó chịu sao? Tinh thần thầy không được tốt!”
Sở Mộ lắc đầu, nghĩ thầm, tinh thần tôi không được tốt, không phải đều tại cậu, cái tên đầu sỏ này gây nên sao. Hại tôi tối hôm qua ngủ không được, tới sáng mới chợp mắt được một ít.
Trên người Sở Mộ vẫn còn mặc áo ngủ, trên mặt là hình con gấu màu vàng nhạt, kiểu dáng mềm mại đáng yêu, Chu Niệm nhìn anh, hỏi “Thầy, thầy còn chưa rời giường sao? Vậy bây giờ muốn quay về ngủ tiếp, hay là rời giường ăn bữa sáng.” Nói xong, mở túi đồ ăn sáng ở trên bàn, bày đồ ăn ra cho Sở Mộ xem, “Em mua sữa đậu nành và bánh quẩy ở tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hòa, vẫn còn nóng, thầy có muốn ăn ngay bây giờ không?
Sở Mộ đối diện với ánh mắt quan tâm chờ mong của Chu Niệm, nhưng chỉ yên lặng không nói gì.
Một lát sau mới đáp, “Được rồi! Tôi đi đánh răng rửa mặt đã.”
Chu Niệm đem ***g giữ nhiệt bao lấy đồ ăn sáng, nhìn thấy sách bài tập trên bàn vẫn chưa được thu dọn, nhìn thử, sách bài tập này vừa vặn là sách của lớp bọn họ, hắn nhanh đem chứng cứ để lại nguyên bản chỗ củ, không bao lâu sau, Sở Mộ rửa mặt đi ra, vẫn không mang kính, vẫn mặc áo ngủ như lúc nãy, chỉ là gương mặt đã có tinh thần hơn, tóc cũng được sửa lại tốt.
“Cứ để ở đó đi! Còn phân nửa vẫn chưa sửa, tôi tự mình sửa là được.” Sở Mộ nói, rồi đi vào nhà bếp đem bát đũa lại.
Chu Niệm vừa mở hộp sữa đậu nành đưa cho Sở Mộ, vừa nói, “Thầy chăm chỉ, có trách nhiệm thật, em thấy những thầy giáo ở các lớp khác mỗi lần đều thu vài trang giấy bài tập, mà sau đó cũng không có đem bài tập phát về lại, em cảm thấy các thầy ấy căn bản không có sửa bài, không giống như thầy, tuy mỗi lần đều ít ghi chú vào trong vở, nhưng là thực sự sửa bài tập…”
Sở Mộ uống một ngụm sữa đậu nành, hạ mi xuống, nói, “Cậu đứa nhỏ này, bây giờ chỉ mới lớn một chút thôi! Đã nghĩ đến muốn dùng mánh lới để lười làm bài, sau này thì thế nào đây?”
Chu Niệm lấy bánh quẩy từ trong túi dọn ra, rất vô tội mà lầm bầm trong miệng, “Không có, em chỉ đau thầy thôi mà.”
Sở Mộ nghiêng người liếc hắn một cái, không muốn tiếp tục nghe những lời dỗ ngon dỗ ngọt của đứa nhỏ này nữa, nói, “Ăn nhanh đi! Không thì sẽ bị nguội.”
Kỳ thực, anh còn muốn nói cảm ơn với Chu Niệm, nghĩ thầm, đứa nhỏ này mới sáng sớm đã đến đưa bữa sáng cho anh cũng không dễ dàng gì, bất quá, sau cùng cũng không có nói ra miệng.
“Cậu mua sữa đậu nành nhiều như thế này làm cái gì?” Sở Mộ thấy, ngoại trừ hai hộp sữa đậu nành của anh và Chu Niệm, hai bên trái phải lại vẫn còn hai hộp nữa, nhiều như vậy, ai uống cho hết chứ.
“Không phải thầy thích uống sao, còn lại có thể bỏ vào trong tủ lạnh, sáng sớm mai thầy chỉ cần hâm nóng là có thể uống được.” Chu Niệm nói, đứng dậy đem hai hộp bỏ vào trong tủ lạnh.
Sở Mộ nhìn Chu Niệm ở trong nhà anh, động tác hệt như một người chủ nhân, chỉ trừng mắt không nói gì. Kỳ thực, trong lòng anh có điểm hạnh phúc, nhưng cũng có cảm giác không được tự nhiên, dù sao, chính anh mới là người lớn, vì cái gì mà hiện tại tất cả đều là đứa nhỏ này chăm sóc cho anh chứ!
Chu Niệm kể chuyện sáng hôm nay gặp lại thầy Lý tối qua, Sở Mộ đang hạ màn cửa, nghe xong chỉ “a” một tiếng, rồi không có tỏ ý gì khác.
Chu Niệm có chút thất vọng, nghĩ chí ít, thầy sẽ vui vẻ một chút!
Thực ra, khi Sở Mộ nghe Chu Niệm nói thầy Lý đích xác không có thấy rõ người, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng, nhìn đến đứa trẻ đối diện kia mang vẻ mặt chờ mong nhìn mình, bộ dáng giống như một chú cẩu cẩu ngoan đang đợi lời khen ngợi, anh lại ở trong lòng lầm bầm khó chịu, “Còn không phải cậu tùy tiện làm những chuyện tốt đẹp thế này, mới khiến tôi khi đó chật vật như vậy, bây giờ còn muốn khen ngợi, không có khả năng!”
Sau khi Chu Niệm ăn xong bữa sáng thì giúp Sở Mộ sửa bài tập, dù sao cũng là có sẵn đáp án, cũng không cần có kỹ xảo gì.
Sở Mộ nói hắn cứ làm những việc của mình, nhưng Chu Niệm lại không chịu đi, Sở Mộ không có cách, buộc lòng phải cho hắn sửa giúp bài tập.
Có lẽ là đêm qua ngủ không tốt, Sở Mộ cảm thấy đầu mình nặng trĩu, hơn nữa, người cũng không có tinh thần. Vì vậy trở về phòng đọc sách.
Chu NIệm sửa bài xong, đi đến gõ cửa phòng Sở Mộ, phát hiện cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, đây là lần đầu tiên hắn vào phòng ngủ của Sở Mộ, bên trong, đối diện cánh cửa là chiếc giường đôi, bàn máy tính đặt sát đầu giường, kế bên máy tính, sát theo mép cửa sổ là một chiếc bàn dài, trên bàn để rất nhiều các quyển sách dày cộm còn có trùng trùng điệp điệp những tờ giấy, sát theo bờ tường cạnh cửa là một cái tủ quần áo, gian phòng rất nhỏ, tuy đồ vật được thu xếp gọn gàng, nhưng vẫn có vẻ chật chội.
Sở Mộ nửa nằm úp sắp trong đống hồ sơ trên bàn, Chu Niệm đi đến nhìn anh, nhẹ lay anh, mới phát hiện anh đang ngủ, liền nhẹ tay nhẹ chân ôm anh lên, Sở Mộ rất nhẹ, Chu Niệm cảm thấy, đôi tay đang ôm lấy anh không cần phải dùng quá nhiều lực.
Nửa đặt Sở Mộ trên giường, cởi dép lê, di chuyển người giúp anh nằm tốt, sau đó đắp chăn cho anh, Chu Niệm thấy Sở Mộ không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng nghĩ, thầy đã ngủ rất say rồi!
Đứng bên giường nhìn thật lâu, lại do dự thật lâu, sau cùng, cúi người xuống, hôn lên đôi môi anh một chút, rồi mới đứng dậy đi ra cửa, đem cửa phòng đóng lại.
Thu dọn sách bài tập gọn gàng, Chu Niệm viết một tin nhắn để trên chiếc bàn nhỏ. Sau đó mới cầm vở rời khỏi.
Những sách bài tập này… nhiều như vậy, dù sao hắn có thể giúp đưa cho cán bộ học tập của lớp, để họ sớm phát xuống!
Sở Mộ cho rằng, cơ thể anh như nhũn ra, đầu óc nặng nề là bởi vì anh ngủ không đủ, sau lại mới biết đó là do anh bị bệnh cảm.
Từ giường đứng dậy, anh nhìn điện thoại một chút, phát hiện đã hơn một giờ chiều, mà đầu anh nặng nề, thân thể cũng nặng đến không muốn động.
Ngẩn ngơ nhìn cửa sổ một hồi, mới nhớ đến, vừa nãy vốn là ngồi ở trước chiếc bàn dài, phỏng chừng là Chu Niệm đưa anh chuyển đến trên giường.
Miễn cưỡng từ trên giường đứng dậy, nhìn thấy tin nhắn Chu Niệm để lại trong phòng khách, trên đó ghi hắn đã đem chồng sách bài tập mang đi rồi, đại loại như thầy phải hảo hảo nghỉ ngơi.
Sở Mộ nhìn sô pha một chút, trên đó thực không còn sách vở.
Ánh mắt đảo khắp phòng một vòng, sự tĩnh lặng trong phòng làm anh cảm thấy khó chịu.
Biết bản thân sinh bệnh, bèn đi rót một ly nước, rồi uống một viên thuốc cảm, chưa ăn uống, nhưng cũng không muốn nấu cơm, sau đó tiếp tục đi lên giường đọc sách.
Những khi yếu đuối như thế này, là lúc mà con người cần có người quan tâm nhất, anh đột nhiên nhớ đến sự ôn nhu của Chu Niệm, khóe miệng lại vẽ lên một nụ cười.
Sương mù lúc này vẫn còn dày đặc, nhìn thấy đèn phòng ngủ của thầy đã sáng, ánh đèn mông lung mà lại ấm áp, dừng xe dưới lầu, Chu Niệm bước xuống khóa xe, lấy túi sữa đậu nành và bánh quẩy ra, rồi chuẩn bị đi lên lầu.
Cửa sắt dưới lầu không có khóa, chỉ khép một nửa, khi hắn đẩy ra, vừa lúc có người đi xuống.
“Cậu là ai? Sáng sớm ở đây làm cái gì?”
Chu Niệm xoay người, có chút chột dạ, người này chính là thầy Lý đã bắt gặp thầy và hắn hôn nhau tối qua, tuổi đã rất lớn, một lão gia gia gầy gò nghiêm trang.
Chu Niệm lập tức thối lui, lễ phép nhường đường cho ông đi, nhưng mà, lão gia gia không có ý bỏ qua cho hắn, “Cậu là ai, ở đây làm gì?”
“Ah, cháu là học sinh của thầy Sở, đến đây đưa bữa sáng cho thầy.” Chu Niệm nói, rồi cầm hộp sữa đậu nành vẫn còn nóng trong túi ra, đưa đến trên tay lão gia gia, “Gia gia hảo, vừa lúc cháu mua nhiều lắm, không biết gia gia có ăn bữa sáng chưa, cháu tặng gia gia hộp này!”
Không ai có thể tránh được mị lực của Chu Niệm mỗi khi hắn khoác lên mình bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, cho dù đó có là một lão gia gia hơn bảy mươi tuổi, thầy Lý nở nụ cười, nhận lấy, “Vây a! Học sinh bây giờ càng ngày càng lười biếng, người có thể mới sáng sớm thế này mà đã thức dậy mua bữa sáng còn rất ít, tiểu tử cậu thật không tệ.”
Chu Niệm ngại ngùng nở nụ cười chất phác, cùng lão gia gia đi vào lên lầu, còn bắt chuyện cùng lão gia gia, “Gia gia đi tập thể dục sao? Thấy tinh thần của gai gia tốt lắm, thân thể cũng rất khỏe mạnh!”
Lão gia gia ha hả cười, nói với hắn vài câu, rồi lại khen hắn lễ phép, khi đến lầu hai, lão gia gia còn chỉ vào nhà trọ của Sở Mộ nói “Thầy Sở, cậu trai này cũng không tồi, học vấn tốt, trầm tĩnh nhưng kiên quyết, không kiêu căng, cũng không chậm chạp, là một thanh niên hiểu lễ nghĩa…”
Lão gia gia nói mãi không dứt, tuy rằng Chu Niệm thích nghe người ta nói về Sở Mộ, thế nhưng nghĩ đến sữa đậu nành và bánh quẩy trong tay có thể bị nguội, trong lòng có chút sốt ruột, sau lão gia gia lại nói muốn đi gặp một người, hắn lập tức đáp “Vậy gia gia đi thong thả, cháu gõ cửa.” Nói xong liền gõ vang cánh cửa nhà Sở Mộ.
Lão gia gia cũng hài lòng mà tiếp tục đi lên lầu.
Chu Niệm nhìn ông rời khỏi, thở phào nhẹ nhõm, xem ra vị này quả thực không thấy rõ hai người đêm qua là hắn và thầy, thực may mắn, hắn phải nói chuyện này với thầy, để thầy càng thêm an tâm.
Lại gõ cửa một lần nữa, một lát sau, Sở Mộ mới ra mở cửa.
Chu Niệm thấy Sở Mộ không mang kính, tóc có chút lộn xộn, có điều, hình dáng này càng tôn lên sự non nớt trên gương mặt Sở Mộ, giống như một học sinh trung học.
Sắc mặt trắng hồng, môi có chút khô, trong mắt không có thần thái gì, nhìn Chu Niệm một lúc mới sửng sốt nói “Cậu tới sớm như vậy làm cái gì?” Thanh âm có chút khô khốc, loại giọng khàn khàn thế này, rõ ràng vẫn chưa bị bể.
Chu Niệm đi vào trong, đóng cửa. Đặt túi đựng bữa sáng lên trên bàn, quay đầu lại thấy Sở Mộ đứng ở một bên, vẻ mặt mệt mỏi biếng nhác, hắn có chút lo lắng, hỏi “Thầy, thầy khó chịu sao? Tinh thần thầy không được tốt!”
Sở Mộ lắc đầu, nghĩ thầm, tinh thần tôi không được tốt, không phải đều tại cậu, cái tên đầu sỏ này gây nên sao. Hại tôi tối hôm qua ngủ không được, tới sáng mới chợp mắt được một ít.
Trên người Sở Mộ vẫn còn mặc áo ngủ, trên mặt là hình con gấu màu vàng nhạt, kiểu dáng mềm mại đáng yêu, Chu Niệm nhìn anh, hỏi “Thầy, thầy còn chưa rời giường sao? Vậy bây giờ muốn quay về ngủ tiếp, hay là rời giường ăn bữa sáng.” Nói xong, mở túi đồ ăn sáng ở trên bàn, bày đồ ăn ra cho Sở Mộ xem, “Em mua sữa đậu nành và bánh quẩy ở tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hòa, vẫn còn nóng, thầy có muốn ăn ngay bây giờ không?
Sở Mộ đối diện với ánh mắt quan tâm chờ mong của Chu Niệm, nhưng chỉ yên lặng không nói gì.
Một lát sau mới đáp, “Được rồi! Tôi đi đánh răng rửa mặt đã.”
Chu Niệm đem ***g giữ nhiệt bao lấy đồ ăn sáng, nhìn thấy sách bài tập trên bàn vẫn chưa được thu dọn, nhìn thử, sách bài tập này vừa vặn là sách của lớp bọn họ, hắn nhanh đem chứng cứ để lại nguyên bản chỗ củ, không bao lâu sau, Sở Mộ rửa mặt đi ra, vẫn không mang kính, vẫn mặc áo ngủ như lúc nãy, chỉ là gương mặt đã có tinh thần hơn, tóc cũng được sửa lại tốt.
“Cứ để ở đó đi! Còn phân nửa vẫn chưa sửa, tôi tự mình sửa là được.” Sở Mộ nói, rồi đi vào nhà bếp đem bát đũa lại.
Chu Niệm vừa mở hộp sữa đậu nành đưa cho Sở Mộ, vừa nói, “Thầy chăm chỉ, có trách nhiệm thật, em thấy những thầy giáo ở các lớp khác mỗi lần đều thu vài trang giấy bài tập, mà sau đó cũng không có đem bài tập phát về lại, em cảm thấy các thầy ấy căn bản không có sửa bài, không giống như thầy, tuy mỗi lần đều ít ghi chú vào trong vở, nhưng là thực sự sửa bài tập…”
Sở Mộ uống một ngụm sữa đậu nành, hạ mi xuống, nói, “Cậu đứa nhỏ này, bây giờ chỉ mới lớn một chút thôi! Đã nghĩ đến muốn dùng mánh lới để lười làm bài, sau này thì thế nào đây?”
Chu Niệm lấy bánh quẩy từ trong túi dọn ra, rất vô tội mà lầm bầm trong miệng, “Không có, em chỉ đau thầy thôi mà.”
Sở Mộ nghiêng người liếc hắn một cái, không muốn tiếp tục nghe những lời dỗ ngon dỗ ngọt của đứa nhỏ này nữa, nói, “Ăn nhanh đi! Không thì sẽ bị nguội.”
Kỳ thực, anh còn muốn nói cảm ơn với Chu Niệm, nghĩ thầm, đứa nhỏ này mới sáng sớm đã đến đưa bữa sáng cho anh cũng không dễ dàng gì, bất quá, sau cùng cũng không có nói ra miệng.
“Cậu mua sữa đậu nành nhiều như thế này làm cái gì?” Sở Mộ thấy, ngoại trừ hai hộp sữa đậu nành của anh và Chu Niệm, hai bên trái phải lại vẫn còn hai hộp nữa, nhiều như vậy, ai uống cho hết chứ.
“Không phải thầy thích uống sao, còn lại có thể bỏ vào trong tủ lạnh, sáng sớm mai thầy chỉ cần hâm nóng là có thể uống được.” Chu Niệm nói, đứng dậy đem hai hộp bỏ vào trong tủ lạnh.
Sở Mộ nhìn Chu Niệm ở trong nhà anh, động tác hệt như một người chủ nhân, chỉ trừng mắt không nói gì. Kỳ thực, trong lòng anh có điểm hạnh phúc, nhưng cũng có cảm giác không được tự nhiên, dù sao, chính anh mới là người lớn, vì cái gì mà hiện tại tất cả đều là đứa nhỏ này chăm sóc cho anh chứ!
Chu Niệm kể chuyện sáng hôm nay gặp lại thầy Lý tối qua, Sở Mộ đang hạ màn cửa, nghe xong chỉ “a” một tiếng, rồi không có tỏ ý gì khác.
Chu Niệm có chút thất vọng, nghĩ chí ít, thầy sẽ vui vẻ một chút!
Thực ra, khi Sở Mộ nghe Chu Niệm nói thầy Lý đích xác không có thấy rõ người, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng, nhìn đến đứa trẻ đối diện kia mang vẻ mặt chờ mong nhìn mình, bộ dáng giống như một chú cẩu cẩu ngoan đang đợi lời khen ngợi, anh lại ở trong lòng lầm bầm khó chịu, “Còn không phải cậu tùy tiện làm những chuyện tốt đẹp thế này, mới khiến tôi khi đó chật vật như vậy, bây giờ còn muốn khen ngợi, không có khả năng!”
Sau khi Chu Niệm ăn xong bữa sáng thì giúp Sở Mộ sửa bài tập, dù sao cũng là có sẵn đáp án, cũng không cần có kỹ xảo gì.
Sở Mộ nói hắn cứ làm những việc của mình, nhưng Chu Niệm lại không chịu đi, Sở Mộ không có cách, buộc lòng phải cho hắn sửa giúp bài tập.
Có lẽ là đêm qua ngủ không tốt, Sở Mộ cảm thấy đầu mình nặng trĩu, hơn nữa, người cũng không có tinh thần. Vì vậy trở về phòng đọc sách.
Chu NIệm sửa bài xong, đi đến gõ cửa phòng Sở Mộ, phát hiện cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, đây là lần đầu tiên hắn vào phòng ngủ của Sở Mộ, bên trong, đối diện cánh cửa là chiếc giường đôi, bàn máy tính đặt sát đầu giường, kế bên máy tính, sát theo mép cửa sổ là một chiếc bàn dài, trên bàn để rất nhiều các quyển sách dày cộm còn có trùng trùng điệp điệp những tờ giấy, sát theo bờ tường cạnh cửa là một cái tủ quần áo, gian phòng rất nhỏ, tuy đồ vật được thu xếp gọn gàng, nhưng vẫn có vẻ chật chội.
Sở Mộ nửa nằm úp sắp trong đống hồ sơ trên bàn, Chu Niệm đi đến nhìn anh, nhẹ lay anh, mới phát hiện anh đang ngủ, liền nhẹ tay nhẹ chân ôm anh lên, Sở Mộ rất nhẹ, Chu Niệm cảm thấy, đôi tay đang ôm lấy anh không cần phải dùng quá nhiều lực.
Nửa đặt Sở Mộ trên giường, cởi dép lê, di chuyển người giúp anh nằm tốt, sau đó đắp chăn cho anh, Chu Niệm thấy Sở Mộ không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng nghĩ, thầy đã ngủ rất say rồi!
Đứng bên giường nhìn thật lâu, lại do dự thật lâu, sau cùng, cúi người xuống, hôn lên đôi môi anh một chút, rồi mới đứng dậy đi ra cửa, đem cửa phòng đóng lại.
Thu dọn sách bài tập gọn gàng, Chu Niệm viết một tin nhắn để trên chiếc bàn nhỏ. Sau đó mới cầm vở rời khỏi.
Những sách bài tập này… nhiều như vậy, dù sao hắn có thể giúp đưa cho cán bộ học tập của lớp, để họ sớm phát xuống!
Sở Mộ cho rằng, cơ thể anh như nhũn ra, đầu óc nặng nề là bởi vì anh ngủ không đủ, sau lại mới biết đó là do anh bị bệnh cảm.
Từ giường đứng dậy, anh nhìn điện thoại một chút, phát hiện đã hơn một giờ chiều, mà đầu anh nặng nề, thân thể cũng nặng đến không muốn động.
Ngẩn ngơ nhìn cửa sổ một hồi, mới nhớ đến, vừa nãy vốn là ngồi ở trước chiếc bàn dài, phỏng chừng là Chu Niệm đưa anh chuyển đến trên giường.
Miễn cưỡng từ trên giường đứng dậy, nhìn thấy tin nhắn Chu Niệm để lại trong phòng khách, trên đó ghi hắn đã đem chồng sách bài tập mang đi rồi, đại loại như thầy phải hảo hảo nghỉ ngơi.
Sở Mộ nhìn sô pha một chút, trên đó thực không còn sách vở.
Ánh mắt đảo khắp phòng một vòng, sự tĩnh lặng trong phòng làm anh cảm thấy khó chịu.
Biết bản thân sinh bệnh, bèn đi rót một ly nước, rồi uống một viên thuốc cảm, chưa ăn uống, nhưng cũng không muốn nấu cơm, sau đó tiếp tục đi lên giường đọc sách.
Những khi yếu đuối như thế này, là lúc mà con người cần có người quan tâm nhất, anh đột nhiên nhớ đến sự ôn nhu của Chu Niệm, khóe miệng lại vẽ lên một nụ cười.