Chương : 29
Xuống xe, vào trường học, đi trên con đường tràn ngập bóng mát của cây xanh trong vườn trường, lá con trên cây đa vẫn um tùm, tuy rằng cây ngô đồng đã trơ trụi nhưng chắc chắn rằng qua một đoạn thời gian lá cây màu xanh nhạt sẽ lại mọc ra thôi!
Sở Mộ đeo túi đi ở phía trước, Chu Niệm kéo va li đi ở xa xa anh một chút, hai người đều không nói gì, lặng im đi về phía trước, nhưng lại có một sự ăn ý vây quanh không gian của hai người, sự yêu thương dịu dàng này vượt qua ngôn ngữ, xuyên thấu hàn ý, làm cho hai người đều cảm thấy rất ấm áp, trong lòng như có một sự gửi gắm, một sự tương tư, mà lúc này, người trong lòng đang ở cạnh bên…
Chu Niệm lấy chìa khóa mở cửa ra, hắn nhấc chiếc va li vào, Sở Mộ vào nhà, vừa đóng cửa, đã bị một lực mạnh mẽ ấn anh lên cửa, anh còn chưa kịp phản ứng, cằm đã bị nâng lên, một tay Chu Niệm nâng gáy của anh, một tay nắm cầm của anh, hung ác hôn lên môi anh.
Trên cánh môi bị cắn mút, Sở Mộ cảm nhận được đau đớn, thầm nghĩ không chừng anh sẽ bị hắn cắn sứt da môi mất, nhưng, anh đã không còn có thể nghĩ được gì nhiều nữa, anh rơi vào sự mãnh liệt của Chu Niệm, mọi thứ đều rời xa anh, chỉ còn lại hơi thở của đối phương, mùi vị của đối phương, sức mạnh của đối phương, hành động của đối phương…
Hai sợi quai của chiếc ba lô trên lưng anh trượt từ vai xuống phía dưới, bao đồ rớt lên trên mặt đất, nhưng Sở Mộ cũng không thèm để ý, đôi tay vẫn ôm lấy vai lưng của Chu Niệm, môi lưỡi tương giao, trong tôi có cậu, trong cậu có tôi, quấn lấy nhau, cám dỗ lẫn nhau..
Không muốn dừng lại, không muốn buông tay, cứ ôm đối phương như thế, không ngừng hôn nhau, cho dù nếm được mùi máu tươi, cho dù không thể thở nổi nữa, cũng không muốn tách nhau ra.
Trái tim Sở Mộ đập kịch liệt, sắc mặt ửng đỏ, đôi tay trên lưng Chu Niệm cố sức nắm chặt, nghiêng đầu thay đổi góc độ, hai đôi môi khít chặt, thể xác và tinh thần trầm mê như muốn chết chìm trong nụ hôn.
Trái tim Chu Niệm cũng đập kịch liệt, mái tóc Sở Mộ mềm mại, cánh môi mềm mại ngọt ngào, khiến hắn cam lòng chìm đắm vào đó, không muốn buông tay, không muốn buông tay.
Bàn tay vốn đang nâng cầm Sở Mộ của hắn lại bắt đầu đi vào bên dưới lớp quần áo của anh, hắn muốn chạm vào da thịt của anh nhiều hơn, muốn cởi bỏ những thứ quần áo, đồ vật cản trở sự tiếp xúc của hai người, thậm chí muốn cởi bỏ thân thể này, nếu có thể, hắn muốn đem linh hồn của Sở Mộ hút vào người mình, hắn kích động như vậy, gần như đã vô pháp khống chế.
Ngón tay của Chu Niệm không ngừng vuốt ve lên trên tấm lưng của Sở Mộ, chậm rãi bò đến trước ngực, khi trên đầu ngực cảm nhận được sự đau đớn, Sở Mộ mới tỉnh lại từ trong cơn say của nụ hôn, lắc lắc thân thể muốn trốn chạy khỏi động tác khiêu khích từ ngón tay của Chu Niệm.
“Không, đừng…” Sở Mộ thở hổn hển, muốn đưa tay đẩy Chu Niệm ra.
Thanh âm Sở Mộ vừa trầm thấp lại vừa mềm mại, hơi thở hổn hển, dẫn dắt dục vọng từ bụng dưới, mãnh liệt thiêu đốt toàn bộ đầu óc.
Chu Niệm không có cách nào dừng lại, tiếp tục lấp kín miệng của Sở Mộ, hơn nữa, còn dùng tay cởi dây nịch của anh, ngón tay thâm nhập vào trong quần của anh, xoa nắn tính khí(1) đã bán ngẩng đầu của anh.
Sở Mộ bật người một cái, phe phẩy đầu muốn cự tuyệt.
“Thầy, không sao cả…” Thanh âm Chu Niệm trầm thấp gợi cảm, vang lên bên tai Sở Mộ, mê hoặc linh hồn của anh, khiến cho đôi tay đang đặt trên vai của Chu Niệm vốn muốn đẩy hắn ra lại mềm xuống.
Chu Niệm không ngừng liếm dọc từ lỗ tai anh xuống phía dưới, không ngừng quanh quẩn trên cổ, ngón tay thành thục vuốt ve tính khí ở thân dưới của Sở Mộ, ánh mắt Sở Mộ mê man, chỉ có thể thở dốc, không ngừng nhẹ giọng rên rỉ.
Trên cầu thang phía ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Sở Mộ bị giật mình, lúc này mới thanh tỉnh một ít, “Đừng…Ân, đừng ở chỗ này…”
Chu Niệm cũng nghe được tiếng động bên ngoài, nhìn thấy đôi mắt đỏ chứa đầy ánh nước của Sở Mộ, hắn hôn lên môi anh một cái, ngay lúc Sở Mộ nhỏ giọng kinh hô, Chu Niệm thoáng một cái ôm ngang người anh, Sở Mộ căn bản không kịp cự tuyệt, đã bị Chu Niệm ôm nhanh vào phòng ngủ.
Thoáng một cái, Sở Mộ bị Chu Niệm đặt lên giường, sau đó, cả người Chu Niệm đè hẳn lên người anh.
Chu Niệm không ngừng hôn lên viền tai của Sở Mộ, thanh âm trầm thấp mà phi thường mị hoặc, “Thầy…thầy, có thể không?”
Sở Mộ không có trả lời, anh chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình liên tục đập thùng thùng, thân thể rất nóng, trong đầu một đoàn tương hồ, ngón tay của Chu Niệm như mang theo ma lực, đi tới nơi nào, nơi ấy sẽ khiến thần kinh anh có cảm giác như nở to ra.
Sở Mộ nhắm mắt lại, đặt tay lên vai của Chu Niệm.
Chu Niệm mừng như điên, đưa tay gỡ mắt kính của Sở Mộ ra, bắt đầu hôn lên mắt anh, mi mắt Sở Mộ không ngừng run rẩy, quét trên cánh môi của Chu Niệm, tựa như quét đến tận đáy lòng hắn.
Chu Niệm không ngừng hôn khắp gương mặt của anh, cánh môi, cái lỗ tai, cổ, bàn tay cầm phân thân của Sở Mộ không ngừng di chuyển, Sở Mộ cảm thấy sống lưng tê dại, hết thảy cảm giác đều ở nơi nào, hô hấp càng ngày càng nặng, anh mơ mơ màng màng muốn vươn tay cởi bỏ dây nịch của Chu Niệm, song, dù anh có cố sức thế nào cũng không mở được, cuối cùng vẫn là Chu Niệm tự mình cởi, Sở Mộ mở mắt ra, dưới sự dẫn dắt của Chu Niệm, anh cũng cầm lấy tính khí của hắn, tầm mắt của Sở Mộ mơ hồ lẫn lộn, ánh mắt Sở Mộ nhìn đến nơi đó của Chu Niệm, liền có chút giật mình, lẽ nào những đứa trẻ hiện giờ được ăn uống rất tốt, không chỉ có thân thể cao lớn, mà nơi phát dục cũng càng có tư chất hơn sao?
Chu Niệm thở phì phò, một tay ôm chặt Sở Mộ, một tay dẫn dắt động tác của hai người.
Thân thể dây dưa, hô hấp nóng rực, trong một mảnh mù mịch Sở Mộ đạt tới cao trào, tinh thần dây dưa hơn nửa ngày, khi phản ứng trở lại, Chu Niệm đang không ngừng hôn lên gương mặt anh, mà trên tay hắn niêm niêm ẩm ướt, Chu Niệm ghé vào lỗ tai anh không ngừng lặp lại, “Thầy, em thích thầy, em yêu thầy…”
Sở Mộ yếu ớt nở nụ cười, đẩy hắn ra.
Chu Niệm liền xoay lại đặt Sở Mộ lên người mình, con ngươi rất sâu, bên trong đầy ấp tình yêu, thế nhưng, trong tình yêu ấy còn có dục vọng mãnh liệt.
Sở Mộ có chút kinh hãi, rõ ràng vừa rồi Chu Niệm cũng phát tiết ra, làm sao nhanh như vậy lại muốn triền(2) nữa.
Sở Mộ cự tuyệt nói, “Không được, đừng làm nữa. Nếu bên dưới bị lạnh sẽ dễ bị cảm mạo.”
Chu Niệm vẫn chưa cam lòng, thế nhưng hắn nhớ đến lần cưỡng ép trước đã khiến thầy vô cùng tức giận, bèn buộc lòng phải đứng dậy từ trên người anh.
Chu Niệm lấy khăn giấy trên bàn lại đây lau.
Sở Mộ ngồi dậy, phát hiện quần áo bên ngoài lẫn quần trong của chính mình đều bị cởi đến tận đầu gối, còn khóa quần của Chu Niệm bị kéo lui xuống lộ ra quần trong, mà khi Chu Niệm lau phía dưới cho anh, ánh mắt hắn thâm sâu hảo hảo nhìn khắp nơi, Sở Mộ vừa quẫn bách lại vừa tức giận, đẩy Chu Niệm một cái, “Tôi tự làm, cậu tự lau cho mình đi.”
Chu Niệm cắn môi dưới, rõ ràng hơi thở đã nặng hơn. Đưa khắn giấy cho Sở Mộ mới kéo quần mình lau.
Sở Mộ xuống giường, vẻ mặt đỏ bừng, thấp giọng nói, “Tôi đi tắm!”
Chu Niệm “Ân” một tiếng xong, liền thấy Sở Mộ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Sở Mộ nhanh chóng lấy quần áo từ tủ rồi đi vào phòng tắm, lúc tắm xong đi ra, mới phát hiện trong nhà đã được Chu Niệm quét tước sạch sẽ, khi anh đi, chăn giường vẫn chưa được xếp lại, nhưng bây giờ chăn trên giường đều được xếp gọn gàng để ở một bên, hơn nữa, trên cái tủ nhỏ còn bày một bó hồng, nhìn kỹ một chút, đếm đếm, là mười một đóa hồng, hình như trước đây từng nghe người ta nói tặng mười một đóa hồng có nghĩa là một lòng một dạ yêu người đó trọn một đời.
Không biết Chu Niệm đang làm gì ở nhà bếp, Sở Mộ đi đến, hỏi, “Là cậu thu dọn nhà cửa sao? Đem bó hoa đó cắm vào bình đi, như vậy có thể giữ được lâu hơn.”
Chu Niệm quay đầu cười với anh, nụ cười rạng rỡ sáng rực ánh dương quang, Sở Mộ bị hắn nhìn, lập tức chuyển ánh mắt.
“Em về sớm, nên dọn dẹp thôi.” Chu Niệm nói, rồi đem đồ ăn đã được hâm nóng múc vào bát, bưng đến trước mặt Sở Mộ, nói, “Thầy, ăn cái này một chút đi! Em đi cắm hoa!”
Sở Mộ nhìn những hạt đậu đỏ còn có thạch màu trắng ở trong bát, nhận lấy nếm một ngụm, ngọt ngọt, mùi vị rất ngon, mới hỏi, “Đây là món gì vậy?”
“Là món ăn mẹ của em để trong cái hộp kia, là mẹ làm ấy, em cũng không nhớ rõ đó là cái gì nữa?” Chu Niệm đương nhiên biết bên trong là món đậu đỏ tuyết cáp(3), thế nhưng, nghĩ đến nếu thầy biết nói không chừng thầy sẽ không ăn, dù sao, hắn cũng hiểu được món ăn này dành cho phụ nữ. Chu Niệm đành buông một lời nói dối, nhìn thấy Sở Mộ vui vẻ, trong lòng hắn cũng ấm áp, hỏi, “Thầy, hương vị có được không?”
“Ân, ăn ngon lắm!” Sở Mộ vừa ăn vừa đáp, rồi lại thấy Chu Niệm cứ mãi nhìn mình ăn, liền hỏi, “Còn nữa không? Chén này nhiều như vậy, cậu cũng ăn một ít đi!” Rồi múc cho Chu Niệm một muỗng.
Chu Niệm lắc đầu, “Hay là thôi đi! Em không không thích vị này, thầy thích là được rồi!”
Chu Niệm tưới nước vào trong bình hoa, lấy các bông hoa từ bó hồng ra, sau đó một cây rồi lại một cây cắm vào trong bình, nghĩ đến thầy thấy bó hoa này mà một chút phản ứng cũng không có, tại sao lại không có một chút xấu hổ chứ, còn phải cảm tạ mình nữa, hay ít nhất phải chủ động đáp lại hắn cái gì cũng được.
Đang lúc Chu Niệm suy nghĩ những thứ không thực tế, thì Sở Mộ đã ăn hết đồ ăn trong bát, còn rửa sạch bát, sau đó lại đi đến bên cạnh Chu Niệm, vươn cánh tay phải sờ sờ lên thân cây hoa hồng, nhìn Chu Niệm nói, “Cám ơn!”
Chu Niệm bị đôi mắt trong veo của Sở Mộ nhìn, ngay lập tức đỏ mặt, dời mắt, không được tự nhiên nói, “Đây là quà tặng ngày lễ, không cần cảm ơn!”
Sở Mộ cười nhẹ, vươn cánh tay trái đang giấu phía sau lưng ra, trên tay là một chiếc hộp hình trái tim màu đỏ, trên mặt còn thắt một sợi dây băng, “Đây là quà cho cậu!”
Chu Niệm có chút sững sờ, khó tin nhận lấy cái hộp, đó là một hộp chocolate.
“Thầy, cám ơn thầy!” Chu Niệm cười thật tươi, cúi người hôn lên môi Sở Mộ một cái.
Sở Mộ cũng đỏ mặt, “Ân” một tiếng rồi cúi đầu xuống.
Chu Niệm nghĩ phỏng chừng thầy đã không biết một chuyện, ở phương Tây, tặng chocolate là việc phụ nữ làm, còn đàn ông thì tặng hoa.
♥♥♥♥♥
(1) Tính khí : bộ phận sinh dục.
(2) Triền : quấn, cuộn.
(3) Đậu đỏ tuyết cáp
Sở Mộ đeo túi đi ở phía trước, Chu Niệm kéo va li đi ở xa xa anh một chút, hai người đều không nói gì, lặng im đi về phía trước, nhưng lại có một sự ăn ý vây quanh không gian của hai người, sự yêu thương dịu dàng này vượt qua ngôn ngữ, xuyên thấu hàn ý, làm cho hai người đều cảm thấy rất ấm áp, trong lòng như có một sự gửi gắm, một sự tương tư, mà lúc này, người trong lòng đang ở cạnh bên…
Chu Niệm lấy chìa khóa mở cửa ra, hắn nhấc chiếc va li vào, Sở Mộ vào nhà, vừa đóng cửa, đã bị một lực mạnh mẽ ấn anh lên cửa, anh còn chưa kịp phản ứng, cằm đã bị nâng lên, một tay Chu Niệm nâng gáy của anh, một tay nắm cầm của anh, hung ác hôn lên môi anh.
Trên cánh môi bị cắn mút, Sở Mộ cảm nhận được đau đớn, thầm nghĩ không chừng anh sẽ bị hắn cắn sứt da môi mất, nhưng, anh đã không còn có thể nghĩ được gì nhiều nữa, anh rơi vào sự mãnh liệt của Chu Niệm, mọi thứ đều rời xa anh, chỉ còn lại hơi thở của đối phương, mùi vị của đối phương, sức mạnh của đối phương, hành động của đối phương…
Hai sợi quai của chiếc ba lô trên lưng anh trượt từ vai xuống phía dưới, bao đồ rớt lên trên mặt đất, nhưng Sở Mộ cũng không thèm để ý, đôi tay vẫn ôm lấy vai lưng của Chu Niệm, môi lưỡi tương giao, trong tôi có cậu, trong cậu có tôi, quấn lấy nhau, cám dỗ lẫn nhau..
Không muốn dừng lại, không muốn buông tay, cứ ôm đối phương như thế, không ngừng hôn nhau, cho dù nếm được mùi máu tươi, cho dù không thể thở nổi nữa, cũng không muốn tách nhau ra.
Trái tim Sở Mộ đập kịch liệt, sắc mặt ửng đỏ, đôi tay trên lưng Chu Niệm cố sức nắm chặt, nghiêng đầu thay đổi góc độ, hai đôi môi khít chặt, thể xác và tinh thần trầm mê như muốn chết chìm trong nụ hôn.
Trái tim Chu Niệm cũng đập kịch liệt, mái tóc Sở Mộ mềm mại, cánh môi mềm mại ngọt ngào, khiến hắn cam lòng chìm đắm vào đó, không muốn buông tay, không muốn buông tay.
Bàn tay vốn đang nâng cầm Sở Mộ của hắn lại bắt đầu đi vào bên dưới lớp quần áo của anh, hắn muốn chạm vào da thịt của anh nhiều hơn, muốn cởi bỏ những thứ quần áo, đồ vật cản trở sự tiếp xúc của hai người, thậm chí muốn cởi bỏ thân thể này, nếu có thể, hắn muốn đem linh hồn của Sở Mộ hút vào người mình, hắn kích động như vậy, gần như đã vô pháp khống chế.
Ngón tay của Chu Niệm không ngừng vuốt ve lên trên tấm lưng của Sở Mộ, chậm rãi bò đến trước ngực, khi trên đầu ngực cảm nhận được sự đau đớn, Sở Mộ mới tỉnh lại từ trong cơn say của nụ hôn, lắc lắc thân thể muốn trốn chạy khỏi động tác khiêu khích từ ngón tay của Chu Niệm.
“Không, đừng…” Sở Mộ thở hổn hển, muốn đưa tay đẩy Chu Niệm ra.
Thanh âm Sở Mộ vừa trầm thấp lại vừa mềm mại, hơi thở hổn hển, dẫn dắt dục vọng từ bụng dưới, mãnh liệt thiêu đốt toàn bộ đầu óc.
Chu Niệm không có cách nào dừng lại, tiếp tục lấp kín miệng của Sở Mộ, hơn nữa, còn dùng tay cởi dây nịch của anh, ngón tay thâm nhập vào trong quần của anh, xoa nắn tính khí(1) đã bán ngẩng đầu của anh.
Sở Mộ bật người một cái, phe phẩy đầu muốn cự tuyệt.
“Thầy, không sao cả…” Thanh âm Chu Niệm trầm thấp gợi cảm, vang lên bên tai Sở Mộ, mê hoặc linh hồn của anh, khiến cho đôi tay đang đặt trên vai của Chu Niệm vốn muốn đẩy hắn ra lại mềm xuống.
Chu Niệm không ngừng liếm dọc từ lỗ tai anh xuống phía dưới, không ngừng quanh quẩn trên cổ, ngón tay thành thục vuốt ve tính khí ở thân dưới của Sở Mộ, ánh mắt Sở Mộ mê man, chỉ có thể thở dốc, không ngừng nhẹ giọng rên rỉ.
Trên cầu thang phía ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Sở Mộ bị giật mình, lúc này mới thanh tỉnh một ít, “Đừng…Ân, đừng ở chỗ này…”
Chu Niệm cũng nghe được tiếng động bên ngoài, nhìn thấy đôi mắt đỏ chứa đầy ánh nước của Sở Mộ, hắn hôn lên môi anh một cái, ngay lúc Sở Mộ nhỏ giọng kinh hô, Chu Niệm thoáng một cái ôm ngang người anh, Sở Mộ căn bản không kịp cự tuyệt, đã bị Chu Niệm ôm nhanh vào phòng ngủ.
Thoáng một cái, Sở Mộ bị Chu Niệm đặt lên giường, sau đó, cả người Chu Niệm đè hẳn lên người anh.
Chu Niệm không ngừng hôn lên viền tai của Sở Mộ, thanh âm trầm thấp mà phi thường mị hoặc, “Thầy…thầy, có thể không?”
Sở Mộ không có trả lời, anh chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình liên tục đập thùng thùng, thân thể rất nóng, trong đầu một đoàn tương hồ, ngón tay của Chu Niệm như mang theo ma lực, đi tới nơi nào, nơi ấy sẽ khiến thần kinh anh có cảm giác như nở to ra.
Sở Mộ nhắm mắt lại, đặt tay lên vai của Chu Niệm.
Chu Niệm mừng như điên, đưa tay gỡ mắt kính của Sở Mộ ra, bắt đầu hôn lên mắt anh, mi mắt Sở Mộ không ngừng run rẩy, quét trên cánh môi của Chu Niệm, tựa như quét đến tận đáy lòng hắn.
Chu Niệm không ngừng hôn khắp gương mặt của anh, cánh môi, cái lỗ tai, cổ, bàn tay cầm phân thân của Sở Mộ không ngừng di chuyển, Sở Mộ cảm thấy sống lưng tê dại, hết thảy cảm giác đều ở nơi nào, hô hấp càng ngày càng nặng, anh mơ mơ màng màng muốn vươn tay cởi bỏ dây nịch của Chu Niệm, song, dù anh có cố sức thế nào cũng không mở được, cuối cùng vẫn là Chu Niệm tự mình cởi, Sở Mộ mở mắt ra, dưới sự dẫn dắt của Chu Niệm, anh cũng cầm lấy tính khí của hắn, tầm mắt của Sở Mộ mơ hồ lẫn lộn, ánh mắt Sở Mộ nhìn đến nơi đó của Chu Niệm, liền có chút giật mình, lẽ nào những đứa trẻ hiện giờ được ăn uống rất tốt, không chỉ có thân thể cao lớn, mà nơi phát dục cũng càng có tư chất hơn sao?
Chu Niệm thở phì phò, một tay ôm chặt Sở Mộ, một tay dẫn dắt động tác của hai người.
Thân thể dây dưa, hô hấp nóng rực, trong một mảnh mù mịch Sở Mộ đạt tới cao trào, tinh thần dây dưa hơn nửa ngày, khi phản ứng trở lại, Chu Niệm đang không ngừng hôn lên gương mặt anh, mà trên tay hắn niêm niêm ẩm ướt, Chu Niệm ghé vào lỗ tai anh không ngừng lặp lại, “Thầy, em thích thầy, em yêu thầy…”
Sở Mộ yếu ớt nở nụ cười, đẩy hắn ra.
Chu Niệm liền xoay lại đặt Sở Mộ lên người mình, con ngươi rất sâu, bên trong đầy ấp tình yêu, thế nhưng, trong tình yêu ấy còn có dục vọng mãnh liệt.
Sở Mộ có chút kinh hãi, rõ ràng vừa rồi Chu Niệm cũng phát tiết ra, làm sao nhanh như vậy lại muốn triền(2) nữa.
Sở Mộ cự tuyệt nói, “Không được, đừng làm nữa. Nếu bên dưới bị lạnh sẽ dễ bị cảm mạo.”
Chu Niệm vẫn chưa cam lòng, thế nhưng hắn nhớ đến lần cưỡng ép trước đã khiến thầy vô cùng tức giận, bèn buộc lòng phải đứng dậy từ trên người anh.
Chu Niệm lấy khăn giấy trên bàn lại đây lau.
Sở Mộ ngồi dậy, phát hiện quần áo bên ngoài lẫn quần trong của chính mình đều bị cởi đến tận đầu gối, còn khóa quần của Chu Niệm bị kéo lui xuống lộ ra quần trong, mà khi Chu Niệm lau phía dưới cho anh, ánh mắt hắn thâm sâu hảo hảo nhìn khắp nơi, Sở Mộ vừa quẫn bách lại vừa tức giận, đẩy Chu Niệm một cái, “Tôi tự làm, cậu tự lau cho mình đi.”
Chu Niệm cắn môi dưới, rõ ràng hơi thở đã nặng hơn. Đưa khắn giấy cho Sở Mộ mới kéo quần mình lau.
Sở Mộ xuống giường, vẻ mặt đỏ bừng, thấp giọng nói, “Tôi đi tắm!”
Chu Niệm “Ân” một tiếng xong, liền thấy Sở Mộ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Sở Mộ nhanh chóng lấy quần áo từ tủ rồi đi vào phòng tắm, lúc tắm xong đi ra, mới phát hiện trong nhà đã được Chu Niệm quét tước sạch sẽ, khi anh đi, chăn giường vẫn chưa được xếp lại, nhưng bây giờ chăn trên giường đều được xếp gọn gàng để ở một bên, hơn nữa, trên cái tủ nhỏ còn bày một bó hồng, nhìn kỹ một chút, đếm đếm, là mười một đóa hồng, hình như trước đây từng nghe người ta nói tặng mười một đóa hồng có nghĩa là một lòng một dạ yêu người đó trọn một đời.
Không biết Chu Niệm đang làm gì ở nhà bếp, Sở Mộ đi đến, hỏi, “Là cậu thu dọn nhà cửa sao? Đem bó hoa đó cắm vào bình đi, như vậy có thể giữ được lâu hơn.”
Chu Niệm quay đầu cười với anh, nụ cười rạng rỡ sáng rực ánh dương quang, Sở Mộ bị hắn nhìn, lập tức chuyển ánh mắt.
“Em về sớm, nên dọn dẹp thôi.” Chu Niệm nói, rồi đem đồ ăn đã được hâm nóng múc vào bát, bưng đến trước mặt Sở Mộ, nói, “Thầy, ăn cái này một chút đi! Em đi cắm hoa!”
Sở Mộ nhìn những hạt đậu đỏ còn có thạch màu trắng ở trong bát, nhận lấy nếm một ngụm, ngọt ngọt, mùi vị rất ngon, mới hỏi, “Đây là món gì vậy?”
“Là món ăn mẹ của em để trong cái hộp kia, là mẹ làm ấy, em cũng không nhớ rõ đó là cái gì nữa?” Chu Niệm đương nhiên biết bên trong là món đậu đỏ tuyết cáp(3), thế nhưng, nghĩ đến nếu thầy biết nói không chừng thầy sẽ không ăn, dù sao, hắn cũng hiểu được món ăn này dành cho phụ nữ. Chu Niệm đành buông một lời nói dối, nhìn thấy Sở Mộ vui vẻ, trong lòng hắn cũng ấm áp, hỏi, “Thầy, hương vị có được không?”
“Ân, ăn ngon lắm!” Sở Mộ vừa ăn vừa đáp, rồi lại thấy Chu Niệm cứ mãi nhìn mình ăn, liền hỏi, “Còn nữa không? Chén này nhiều như vậy, cậu cũng ăn một ít đi!” Rồi múc cho Chu Niệm một muỗng.
Chu Niệm lắc đầu, “Hay là thôi đi! Em không không thích vị này, thầy thích là được rồi!”
Chu Niệm tưới nước vào trong bình hoa, lấy các bông hoa từ bó hồng ra, sau đó một cây rồi lại một cây cắm vào trong bình, nghĩ đến thầy thấy bó hoa này mà một chút phản ứng cũng không có, tại sao lại không có một chút xấu hổ chứ, còn phải cảm tạ mình nữa, hay ít nhất phải chủ động đáp lại hắn cái gì cũng được.
Đang lúc Chu Niệm suy nghĩ những thứ không thực tế, thì Sở Mộ đã ăn hết đồ ăn trong bát, còn rửa sạch bát, sau đó lại đi đến bên cạnh Chu Niệm, vươn cánh tay phải sờ sờ lên thân cây hoa hồng, nhìn Chu Niệm nói, “Cám ơn!”
Chu Niệm bị đôi mắt trong veo của Sở Mộ nhìn, ngay lập tức đỏ mặt, dời mắt, không được tự nhiên nói, “Đây là quà tặng ngày lễ, không cần cảm ơn!”
Sở Mộ cười nhẹ, vươn cánh tay trái đang giấu phía sau lưng ra, trên tay là một chiếc hộp hình trái tim màu đỏ, trên mặt còn thắt một sợi dây băng, “Đây là quà cho cậu!”
Chu Niệm có chút sững sờ, khó tin nhận lấy cái hộp, đó là một hộp chocolate.
“Thầy, cám ơn thầy!” Chu Niệm cười thật tươi, cúi người hôn lên môi Sở Mộ một cái.
Sở Mộ cũng đỏ mặt, “Ân” một tiếng rồi cúi đầu xuống.
Chu Niệm nghĩ phỏng chừng thầy đã không biết một chuyện, ở phương Tây, tặng chocolate là việc phụ nữ làm, còn đàn ông thì tặng hoa.
♥♥♥♥♥
(1) Tính khí : bộ phận sinh dục.
(2) Triền : quấn, cuộn.
(3) Đậu đỏ tuyết cáp