Chương : 13
Edit: Dép
Cô gái duyên dáng bước đến gần cậu, Quý Hoài đành phải lui về phía sau, "Nếu không có chuyện gì thì tôi..."
"Ầy, cậu trốn mình làm gì?" Mùi hương thơm ngọt trên người cô gái thoảng qua chóp mũi, Quý Hoài liền nhớ tới những việc kinh khủng xảy ra ở đời trước.
"Quý Hoài, cậu...ôm mình một cái đi?" Cô gái nghiêng đầu, vẻ mặt phấn khích.
Quý Hoài rét lạnh người, xoay bước đi về. Bỗng nhiên phía sau phát ra tiếng la hét chói tai, Quý Hoài lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy cô gái kia vừa hét vừa tự vạch áo của mình ra, váy liền hai dây màu vàng nhạt bị cô ta kéo trễ xuống, cô ta tự nắm lấy tóc mình, tự ôm lấy hai bả vai trần trụi, miệng liên tục kêu la nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười.
"Cô..." Quý Hoài khiếp sợ, không biết phải nói gì.
Ngay sau đó, Hoa Cẩm Tú cùng đám nữ sinh chạy từ trong nhà kính ra, Hoa gia cũng bị đánh động, đồng loạt chạy ra vườn hoa. Quý Hoài đứng ở giữa, nhìn một màn kịch nhảm nhí hoang đường.
"Kiều Kiều, cậu sao thế? Ai bắt nạt cậu?"
Cô ta không lên tiếng, chỉ bổ nhào vào lòng Hoa Cẩm Tú khóc nức nở, Hoa Cẩm Tú vừa an ủi vừa trừng mắt nhìn Quý Hoài, "Quý Hoài, mày làm cái gì vậy? Kiều Kiều mới 16 tuổi..."
Quý Hoài bị một nữ sinh trong đám đẩy một cái, cậu loạng choạng lấy thăng bằng, nhìn về phía sau thấy mấy người Hoa gia đã có mặt.
Hoa Chính Diệu giận dữ nện gậy ầm ầm xuống đất, Tiêu Thanh Thanh thì nhanh chóng đưa Kiều Kiều vào trong phòng, mấy người xung quanh không ngừng an ủi cô ta.
Trong nhà đèn đóm sáng trưng, đèn ngoài vườn hoa cũng bật hết lên, chiếu rõ khuôn mặt của tất cả mọi người, Quý Hoài lại cảm thấy mơ hồ, tựa như những khuôn mặt ấy đều giống hệt nhau. Khóe mắt cậu nhìn thấy cô gái kia đang lén cười khi được mọi người vây quanh an ủi trên sofa. Quý Hoài cúi đầu rũ mắt, không biết mình nên tỏ thái độ gì bây giờ.
Giải thích? Hay là cam chịu?
Trong tình huống này, cậu hết đường chối cãi, đặc biệt là đối với Hoa gia. Đời trước, khi Quý Hoài bị cánh truyền thông tông cửa xông vào phòng, cáo buộc cậu phạm tội quấy rối, người Hoa gia bảo cậu, "Đám nhà quê làm ra chuyện như thế cũng không có gì lạ."
Cậu, tên nhà quê đi sàm sỡ một cô gái, trong con mắt của người Hoa gia đó là chuyện đương nhiên.
"Quý Hoài, mày làm Hoa gia mất hết thể diện, tuổi còn nhỏ mà sao xấu xa thế. Lớn lên còn không biết thế nào nữa!" Hoa Duẫn Giang mắng té tát.
Quý Hoài im lặng không nói gì, trong lòng lại thất thần. nếu cậu còn tiếp tục ở đây thì chuyện như thế còn xảy ra rất nhiều.
"Các người chê tôi làm mất thể diện vậy sao không để tôi đi luôn đi." Quý Hoài nói.
"Vô liêm sỉ!" Hoa Chính Diệu vẻ mặt tái mét, "Hoa gia là nơi mày muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao, mày đi, mày có chỗ để đi không? Quý Hoài, Duẫn Quan không có ở đây, tao là ông mày còn không dạy dỗ được mày chắc!"
Quý Hoài lui về phía sau tránh nhát gậy vụt qua. Hoa Chính Diệu càng thêm nóng máu, "Mất dạy! Mất dạy!"
"Ba đừng nóng, chú Cốc, đưa nó tới hình đường, xử lý theo gia quy." Hoa Duẫn Giang đỡ Hoa Chính Diệu, chán ghét phất tay Quý Hoài.
Lúc một tên vệ sĩ tới định kéo Quý Hoài đi, cậu lại tự mình đi thẳng đến hình đường. Cậu không nhìn ai, cũng chẳng thèm giải thích lôi thôi, điều Hoa Cẩm Tú muốn chính là khi cậu biện giải thì không có ai tin tưởng.
Nếu đã vậy thì cậu sao phải đi thỏa mãn nguyện vọng của cô ta.
"Lão gia."
Lúc này, Lục Thất đi đến bên Hoa Chính Diệu. Hoa Chính Diệu nhìn anh, cố kiềm cơn giận dữ, vẻ mặt cáu kỉnh mất tự nhiên nhưng rất nhanh liền biến mất, "Lục Thất, sao lại đến đây?"
"Thiếu gia muốn gặp một người."
"Ai?"
"Quý Hoài."
Lúc Quý Hoài đi theo Lục Thất về biệt thự vẫn còn thấy sững sờ, vừa rồi nếu không có Lục Thất tới báo Giang Tử Mặc muốn gặp cậu thì cậu đã sớm đi theo chú Cốc vào hình đường.
Bị đánh một trận hay là đi gặp Giang Tử Mặc, hai lựa chọn này, với cậu mà nói thì chẳng có cái nào là lựa chọn đúng đắn, thậm chí lựa chọn thứ hai còn khiến cậu sợ hãi hơn.
Lúc tới biệt thự, Quý Hoài nắm chặt lòng bàn tay, sự đau đớn làm cậu bớt sợ đi một chút.
"Thiếu gia, người tới rồi."
Giang Tử Mặc đứng ở trước cửa thủy tinh, trên người mặc quần áo ở nhà màu đen, như là sợ lạnh, còn khoác thêm một cái áo khoác. Bên ngoài cửa sổ là rừng núi âm u trập trùng.
Giang Tử Mặc quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quý Hoài. Quý Hoài run rẩy theo bản năng, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh.
Đời trước, người Hoa gia sợ Giang Tử Mặc là có nguyên nhân. Bởi vì lúc Giang Tử Mặc khoảng 14-15 tuổi, hắn đã giết người. Đây là chuyện người Hoa gia lén bàn tán, hỏi cụ thể thì sợ sệt không chịu nói.
Không ai biết cụ thể ra sao, nhưng mọi người đều biết tay Giang Tử Mặc đã từng vấy máu.
"Đứng xa như vậy làm gì?" Giang Tử Mặc gẩy điếu thuốc lá trên tay, chậm rãi lên tiếng.
Quý Hoài đang cẩn thận đi từng bước, thấy Giang Tử Mặc nhìn mình thì lại bước thêm một bước, run rẩy nói, "Chú, chú Mặc."
Giang Tử Mặc hừ một tiếng, nâng bước đi tới chỗ cậu, Quý Hoài cúi đầu nhìn bước đi của Giang Tử Mặc, đột nhiên khẽ ngẩng lên. Giữa cơn sợ hãi run rẩy, cậu lại đột nhiên phát hiện ra chân chú Mặc thực sự rất dài.
Bước chân thong thả, chiếc quần casual rộng thùng thình cũng không che được đôi chân dài thẳng tắp. Tới khi Giang Tử Mặc đã đứng trước mặt cậu, Quý Hoài vẫn chưa dứt mắt ra được.
"Đang nhìn chỗ nào đó?" Giang Tử Mặc nhíu mày.
"Chân, à không, ý cháu không phải thế!" Quý Hoài lập tức bừng tỉnh, vừa sợ vừa kích động giải thích.
"Đẹp không?"
"Đẹp...à không đẹp, không phải, rất đẹp ạ." Quý Hoài ấp úng nói xong thì mặt đã đỏ bừng.
Giang Tử Mặc vươn tay, Quý Hoài nghĩ hắn muốn đánh cậu nên sợ tới mức nhắm tịt mắt. Tay Giang Tử Mặc vòng ra sau cổ cậu, nhấc cậu lên kéo về phía trước.
Quý Hoài vội đưa tay kéo cổ áo để khỏi bị nghẹt cổ chết. Cậu giống như một chú gà con bị Giang Tử Mặc kéo lê lên phòng trên lầu.
Giang Tử Mặc buông tay, cậu lập tức thở hổn hển lấy khí, ánh mắt nhìn Giang Tử Mặc một cái rồi lập tức tránh đi, cũng không dám nhìn chân Giang Tử Mặc nữa.
Bỗng nhiên có một thứ bò từ ống quần cậu lên, Quý Hoài nhảy dựng, "A a a cái, cái gì vậy?"
Giang Tử Mặc thấy thế thì nở nụ cười, u ám lạnh lẽo giữa mi mắt đều tan biến hết, môi hắn rất mỏng, hơi hơi nhếch lên, mang theo một độ cong mê người. Quý Hoài sửng sốt, đến khi cổ bị cắn một phát mới đau đớn kêu thành tiếng.
Cậu quay đầu thì thấy sói con đang tựa vào cổ cậu, răng nanh đã cắm vào trong thịt rồi, Quý Hoài nghe thấy âm thanh sói con đang liếm hút máu mình.
"Nó đói, cháu cho nó ăn một chút đi."
Cô gái duyên dáng bước đến gần cậu, Quý Hoài đành phải lui về phía sau, "Nếu không có chuyện gì thì tôi..."
"Ầy, cậu trốn mình làm gì?" Mùi hương thơm ngọt trên người cô gái thoảng qua chóp mũi, Quý Hoài liền nhớ tới những việc kinh khủng xảy ra ở đời trước.
"Quý Hoài, cậu...ôm mình một cái đi?" Cô gái nghiêng đầu, vẻ mặt phấn khích.
Quý Hoài rét lạnh người, xoay bước đi về. Bỗng nhiên phía sau phát ra tiếng la hét chói tai, Quý Hoài lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy cô gái kia vừa hét vừa tự vạch áo của mình ra, váy liền hai dây màu vàng nhạt bị cô ta kéo trễ xuống, cô ta tự nắm lấy tóc mình, tự ôm lấy hai bả vai trần trụi, miệng liên tục kêu la nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười.
"Cô..." Quý Hoài khiếp sợ, không biết phải nói gì.
Ngay sau đó, Hoa Cẩm Tú cùng đám nữ sinh chạy từ trong nhà kính ra, Hoa gia cũng bị đánh động, đồng loạt chạy ra vườn hoa. Quý Hoài đứng ở giữa, nhìn một màn kịch nhảm nhí hoang đường.
"Kiều Kiều, cậu sao thế? Ai bắt nạt cậu?"
Cô ta không lên tiếng, chỉ bổ nhào vào lòng Hoa Cẩm Tú khóc nức nở, Hoa Cẩm Tú vừa an ủi vừa trừng mắt nhìn Quý Hoài, "Quý Hoài, mày làm cái gì vậy? Kiều Kiều mới 16 tuổi..."
Quý Hoài bị một nữ sinh trong đám đẩy một cái, cậu loạng choạng lấy thăng bằng, nhìn về phía sau thấy mấy người Hoa gia đã có mặt.
Hoa Chính Diệu giận dữ nện gậy ầm ầm xuống đất, Tiêu Thanh Thanh thì nhanh chóng đưa Kiều Kiều vào trong phòng, mấy người xung quanh không ngừng an ủi cô ta.
Trong nhà đèn đóm sáng trưng, đèn ngoài vườn hoa cũng bật hết lên, chiếu rõ khuôn mặt của tất cả mọi người, Quý Hoài lại cảm thấy mơ hồ, tựa như những khuôn mặt ấy đều giống hệt nhau. Khóe mắt cậu nhìn thấy cô gái kia đang lén cười khi được mọi người vây quanh an ủi trên sofa. Quý Hoài cúi đầu rũ mắt, không biết mình nên tỏ thái độ gì bây giờ.
Giải thích? Hay là cam chịu?
Trong tình huống này, cậu hết đường chối cãi, đặc biệt là đối với Hoa gia. Đời trước, khi Quý Hoài bị cánh truyền thông tông cửa xông vào phòng, cáo buộc cậu phạm tội quấy rối, người Hoa gia bảo cậu, "Đám nhà quê làm ra chuyện như thế cũng không có gì lạ."
Cậu, tên nhà quê đi sàm sỡ một cô gái, trong con mắt của người Hoa gia đó là chuyện đương nhiên.
"Quý Hoài, mày làm Hoa gia mất hết thể diện, tuổi còn nhỏ mà sao xấu xa thế. Lớn lên còn không biết thế nào nữa!" Hoa Duẫn Giang mắng té tát.
Quý Hoài im lặng không nói gì, trong lòng lại thất thần. nếu cậu còn tiếp tục ở đây thì chuyện như thế còn xảy ra rất nhiều.
"Các người chê tôi làm mất thể diện vậy sao không để tôi đi luôn đi." Quý Hoài nói.
"Vô liêm sỉ!" Hoa Chính Diệu vẻ mặt tái mét, "Hoa gia là nơi mày muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao, mày đi, mày có chỗ để đi không? Quý Hoài, Duẫn Quan không có ở đây, tao là ông mày còn không dạy dỗ được mày chắc!"
Quý Hoài lui về phía sau tránh nhát gậy vụt qua. Hoa Chính Diệu càng thêm nóng máu, "Mất dạy! Mất dạy!"
"Ba đừng nóng, chú Cốc, đưa nó tới hình đường, xử lý theo gia quy." Hoa Duẫn Giang đỡ Hoa Chính Diệu, chán ghét phất tay Quý Hoài.
Lúc một tên vệ sĩ tới định kéo Quý Hoài đi, cậu lại tự mình đi thẳng đến hình đường. Cậu không nhìn ai, cũng chẳng thèm giải thích lôi thôi, điều Hoa Cẩm Tú muốn chính là khi cậu biện giải thì không có ai tin tưởng.
Nếu đã vậy thì cậu sao phải đi thỏa mãn nguyện vọng của cô ta.
"Lão gia."
Lúc này, Lục Thất đi đến bên Hoa Chính Diệu. Hoa Chính Diệu nhìn anh, cố kiềm cơn giận dữ, vẻ mặt cáu kỉnh mất tự nhiên nhưng rất nhanh liền biến mất, "Lục Thất, sao lại đến đây?"
"Thiếu gia muốn gặp một người."
"Ai?"
"Quý Hoài."
Lúc Quý Hoài đi theo Lục Thất về biệt thự vẫn còn thấy sững sờ, vừa rồi nếu không có Lục Thất tới báo Giang Tử Mặc muốn gặp cậu thì cậu đã sớm đi theo chú Cốc vào hình đường.
Bị đánh một trận hay là đi gặp Giang Tử Mặc, hai lựa chọn này, với cậu mà nói thì chẳng có cái nào là lựa chọn đúng đắn, thậm chí lựa chọn thứ hai còn khiến cậu sợ hãi hơn.
Lúc tới biệt thự, Quý Hoài nắm chặt lòng bàn tay, sự đau đớn làm cậu bớt sợ đi một chút.
"Thiếu gia, người tới rồi."
Giang Tử Mặc đứng ở trước cửa thủy tinh, trên người mặc quần áo ở nhà màu đen, như là sợ lạnh, còn khoác thêm một cái áo khoác. Bên ngoài cửa sổ là rừng núi âm u trập trùng.
Giang Tử Mặc quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Quý Hoài. Quý Hoài run rẩy theo bản năng, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh.
Đời trước, người Hoa gia sợ Giang Tử Mặc là có nguyên nhân. Bởi vì lúc Giang Tử Mặc khoảng 14-15 tuổi, hắn đã giết người. Đây là chuyện người Hoa gia lén bàn tán, hỏi cụ thể thì sợ sệt không chịu nói.
Không ai biết cụ thể ra sao, nhưng mọi người đều biết tay Giang Tử Mặc đã từng vấy máu.
"Đứng xa như vậy làm gì?" Giang Tử Mặc gẩy điếu thuốc lá trên tay, chậm rãi lên tiếng.
Quý Hoài đang cẩn thận đi từng bước, thấy Giang Tử Mặc nhìn mình thì lại bước thêm một bước, run rẩy nói, "Chú, chú Mặc."
Giang Tử Mặc hừ một tiếng, nâng bước đi tới chỗ cậu, Quý Hoài cúi đầu nhìn bước đi của Giang Tử Mặc, đột nhiên khẽ ngẩng lên. Giữa cơn sợ hãi run rẩy, cậu lại đột nhiên phát hiện ra chân chú Mặc thực sự rất dài.
Bước chân thong thả, chiếc quần casual rộng thùng thình cũng không che được đôi chân dài thẳng tắp. Tới khi Giang Tử Mặc đã đứng trước mặt cậu, Quý Hoài vẫn chưa dứt mắt ra được.
"Đang nhìn chỗ nào đó?" Giang Tử Mặc nhíu mày.
"Chân, à không, ý cháu không phải thế!" Quý Hoài lập tức bừng tỉnh, vừa sợ vừa kích động giải thích.
"Đẹp không?"
"Đẹp...à không đẹp, không phải, rất đẹp ạ." Quý Hoài ấp úng nói xong thì mặt đã đỏ bừng.
Giang Tử Mặc vươn tay, Quý Hoài nghĩ hắn muốn đánh cậu nên sợ tới mức nhắm tịt mắt. Tay Giang Tử Mặc vòng ra sau cổ cậu, nhấc cậu lên kéo về phía trước.
Quý Hoài vội đưa tay kéo cổ áo để khỏi bị nghẹt cổ chết. Cậu giống như một chú gà con bị Giang Tử Mặc kéo lê lên phòng trên lầu.
Giang Tử Mặc buông tay, cậu lập tức thở hổn hển lấy khí, ánh mắt nhìn Giang Tử Mặc một cái rồi lập tức tránh đi, cũng không dám nhìn chân Giang Tử Mặc nữa.
Bỗng nhiên có một thứ bò từ ống quần cậu lên, Quý Hoài nhảy dựng, "A a a cái, cái gì vậy?"
Giang Tử Mặc thấy thế thì nở nụ cười, u ám lạnh lẽo giữa mi mắt đều tan biến hết, môi hắn rất mỏng, hơi hơi nhếch lên, mang theo một độ cong mê người. Quý Hoài sửng sốt, đến khi cổ bị cắn một phát mới đau đớn kêu thành tiếng.
Cậu quay đầu thì thấy sói con đang tựa vào cổ cậu, răng nanh đã cắm vào trong thịt rồi, Quý Hoài nghe thấy âm thanh sói con đang liếm hút máu mình.
"Nó đói, cháu cho nó ăn một chút đi."