Chương 7
24.
Thế là, người nào đó được nói là đứa bé 8 tuổi đã được Diệp Thừa bón đồ ăn cho suốt chặng đường trên máy bay.
Sau khi xuống máy bay, tôi bất ngờ nhìn thấy bố tôi ở sân bay.
Người đàn ông đang ngồi trên chiếc Lincoln kéo dài, với vẻ mặt lạnh lùng và xa cách.
Ông ấy nói sẽ đưa tôi về nhà họ Bạch ăn tối.
Trong lòng tôi không tình nguyện nhưng không có cách nào từ chối.
Bố tôi nói với tôi rằng ông sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu cho tôi mời khách và bạn bè thân thiết.
Một mặt, là để chúc mừng việc tôi đỗ đại học, mặt khác, là để mừng lễ trưởng thành sắp tới
Tôi tham dự bữa tiệc với tư cách là con gái nuôi của ông, có thể coi như chính thức công khai thân phận người Bạch gia của tôi trước mọi người.
Cho dù là con nuôi nhưng tôi cũng được yêu thương mà lo sợ.
Bị lãng quên là chuyện bình thường, nhưng thỉnh thoảng được nhớ đến vẫn có chút khó chịu.
Vào ngày tổ chức tiệc, tôi chỉ yêu cầu thợ trang điểm trang điểm đơn giản cho mình.
Bộ váy xa hoa sang trọng trên người lại không hợp với tôi.
Tôi xách váy trèo lên lan can tầng 2.
Nhìn những người bên dưới một cách vô cảm.
Danh tiếng nhà họ Bạch hiển hách, thế lực rắc rối phức tạp.
Khách khứa đông đúc, cảnh tiệc rượu ăn uống linh đình đúng như tôi dự đoán.
Chỉ là bản thân trong khung cảnh náo nhiệt như thế ngược lại khiến tôi cảm thấy cô đơn, lãnh đạm.
Người tôi đợi còn chưa tới.
Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, tôi uể oải đuổi mấy người nam nữ đang tát nước theo mưa lấy lòng tôi.
Không hiểu sao, lòng tôi rối bời.
Tôi luôn có cảm giác như có điều gì đó sắp xảy ra.
Diệp Thừa gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng chú ấy có việc phải làm, có thể sẽ đến muộn.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc bình tĩnh lại, theo bố lên sân khấu và đọc lên những từ ngữ hoa mỹ không chứa đựng bất kỳ tình cảm nào như robot.
Sau tiếng vỗ tay vang dội.
Ánh đèn mờ đi, ai đó đẩy chiếc bánh ngọt cao vài tầng bước ra từ trong bóng tối.
Mọi người đang chờ tôi.
Khi ánh đèn sáng lên, Diệp Thừa đã thong dong đứng cạnh tôi.
Trên lông mày của chú ấy hiện vẻ dịu dàng rung động, giống như vầng trăng treo trên bầu trời, đôi mắt hoa đào nở nụ cười.
Lúc này, chú ấy cúi xuống cười nói với tôi: “Tiểu Bạch của chúng ta cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.”
25.
“Chú tặng cháu một món quà.”
Tôi nhìn chằm chằm chú ấy không chớp mắt.
Diệp Thừa và tôi đứng giữa mọi người.
Màn khiêu vũ còn chưa chính thức bắt đầu nhưng lúc này mọi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chúng tôi.
Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú nóng rực của hàng trăm cặp mắt nơi đây, Diệp Thừa lại khuỵu gối, hơi ngồi xổm.
Tôi sợ đến mức lùi lại một bước.
Phút chốc tôi mất hết năng lực ngôn ngữ, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Chú ấy mở chiếc hộp trên tay và ngước nhìn tôi.
Giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Tiểu Bạch, vịn vào vai chú.”
Bên trong hộp là một đôi giày cao gót lấp lánh như những ngôi sao.
Lúc này, nó đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Sao người đàn ông này lại như thế…
Tôi hoàn toàn bị chú ấy mê hoặc.
Tôi chỉ có thể nhìn Diệp Thừa xỏ giày cho tôi như một con rối.
Động tác của chú ấy nhẹ nhàng và chậm rãi lạ thường.
Vì chú ấy mà tôi trở thành công chúa trong truyện cổ tích.
Đôi giày đó vừa vặn với chân tôi, tuy gót cao nhưng đi rất êm và thoải mái.
“Tiểu Bạch đã trưởng thành, nhưng với chú, Tiểu Bạch vẫn còn là một em bé.”
Một người khiêm tốn như chú ấy hôm nay lại làm việc phách lối như vậy, chú ấy chỉ muốn nói với mọi người rằng tuy tôi là con gái nuôi của nhà họ Bạch, nhưng luôn có người đứng sau nâng đỡ tôi và tôi cũng là báu vật được người khác yêu thương, quý trọng.
26.
“Chú, Tiểu Bạch rất thích món quà chú tặng.”
Tôi đưa cho Diệp Thừa một ly rượu vang đỏ và tự mình lấy một ly khác.
Diệp Thừa hôm nay khó có dịp mặc một bộ vest khá nghiêm túc, điều này càng khiến cho chú ấy thêm quyến rũ và và bảnh trai.
Tôi đã thăm dò mấy người phụ nữ rục rịch, mang tâm tư bất chính.
Diệp Thừa bị đáng vẻ lấm la lấm lét của tôi chọc cười, sau đó hất cằm với tôi nhắc nhở tôi uống ít rượu.
Tôi chưa bao giờ uống rượu vang nên lần đầu tiên nếm thử tôi hơi khó chịu.
Tuy nhiên, tôi không muốn Diệp Thừa nghĩ rằng tôi vẫn còn là một đứa trẻ, tôi muốn chứng minh cho chú ấy thấy rằng từ hôm nay trở đi, tôi cũng là một phụ nữ trưởng thành.
Có thể làm chuyện có thể làm với chú ấy, có lẽ…
Giống như những người phụ nữ trưởng thành khác, có thể đứng bên cạnh chú ấy.
Lần đầu tiên tôi không nghe lời anh mà bướng bỉnh siết chặt ly rượu của mình.
Sau hai ly liên tiếp, cồn bắt đầu dồn lên não.
Diệp Thừa không ngờ tửu lượng của tôi kém thế.
Vừa dỗ dành vừa khuyên giải để kéo tôi đi.
Nhưng tôi đang say rượu đâu thể quản lý nổi cơ thể này.
Tôi trực tiếp kéo tay Diệp Thừa, nhẹ nhàng ghé vào tai chú ấy thủ thỉ: “Chú ơi, cháu muốn yêu…”
Nói xong tôi nheo mắt lại và bắt đầu cười ngớ ngẩn.
Diệp Thừa rất hợp tác với tôi.
Chú ấy ngước mắt lên, bắt chước y hệt giọng điệu nói chuyện của tôi: “Thế Tiểu Bạch nhà mình có người mình thích chưa?”
“Có ạ.”
Không ngờ tôi lại trả lời thoải mái đến như thế, Diệp Thừa sững sờ, tiếp tục hỏi tôi: “Có thể nói cho chú biết không?”
Tôi lắc đầu cảnh giác.
Diệp Thành dở khóc dở cười, đành phải chơi bài tình cảm: “Tiểu Bạch, chú có phải là người tốt nhất đối với cháu không?”
Tôi gật đầu.
“Việc cháu nói bí mật của mình với người đối xử tốt nhất với cháu có phải là điều bình thường không?”
Tôi lại gật đầu.
Sau đó Diệp Thừa không biết xấu hổ ghé tai vào.
Tôi nhìn lỗ tai đang ở ngay sát, suy nghĩ hồi lâu.
Lại liều lĩnh hà hơi vào tai chú ấy:
“Phù~ “
“Phù~ “
Hơi thở mang theo mùi rượu và hơi ấm là vũ khí sắc bén có thể dễ dàng đánh tan hàng phòng ngự bên trong của đàn ông.
Ngấm ngầm tán tỉnh.
Nhưng khi đầu óc đang tê liệt, tôi không hề nhận thấy cổ họng Diệp Thừa đang cuộn lên xuống, hay những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Sau khi làm xong chuyện xấu bèn bày tỏ tấm lòng một cách thẳng thắn: “Cháu thích một người, hơn cháu, rất rất nhiều tuổi.”
Anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên thế giới.
27.
Cũng không biết Diệp Thừa có nghe được câu cuối không.
Có người đến chúc rượu chú ấy.
Tuy chú ấy xoay người nhưng tay vẫn không quên đỡ bả vai tôi.
Sau khi bị chuốc mấy vòng, Diệp Thừa đỡ tôi lên lầu nghỉ ngơi.
Sau khi uống nước mật ong pha, rượu đã tỉnh phân nửa.
Mở mắt ra không thấy Diệp Thừa.
Sau đó tôi mới biết chú ấy đã rời đi lúc tôi ngủ say.
Trái tim bỗng chốc vắng vẻ.
Tôi vốn định tìm cớ chuồn đi, ai ngờ giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.
Người đàn ông có tính tình hiền lành.
Lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng.
Vừa nhìn một cái đã biết là gia cảnh sung túc, có học thức cao.
Anh ta nói mình tên là Hằng Tức, muốn làm quen với tôi.
Hóa ra anh là con trai của một nhà phát triển du lịch nổi tiếng ở chỗ này.
Tôi vén tóc mai bên thái dương, không cho anh ta cơ hội: “Không cần, tôi không thích kết bạn.”
Hằng Tức cũng không gò ép, hàng lông mày vẫn dịu dàng như cũ.
Anh ta để lại cho tôi một tấm danh thiếp và rời đi.
Vốn tưởng rằng chỉ là vị khách qua đường.
Đợi đến khi về nhà họ Bạch mới biết, Hằng Tức là con rể quý bố chọn cho tôi.
Cha mẹ cả hai đều rất hài lòng và đã đồng ý đính hôn vào đầu năm sau.
Tôi chưa bao giờ tức giận như thế, cả người run rẩy, nước trà nóng đổ khắp người.
“Nếu con đã nhận ân huệ của nhà họ Bạch thì con phải thực hiện nghĩa vụ của mình.”
Bỏ qua cơn đau, lần đầu tiên tôi nhìn người đàn ông trên ghế sofa với đôi mắt đỏ hoe và hét lên điên cuồng, định phản kháng.
Ông ta không cho tôi cơ hội và tát tôi hai cái thật mạnh.
Vì thế tôi đang suy nghĩ.
Khi cả người mình ướt đẫm, nhếch nhác lao vào trong lòng Diệp Thừa chắc hẳn rất xấu.
Diệp Thừa đau lòng nâng mặt tôi lên, chú ý đến chỗ sưng đỏ.
“Tiểu Bạch, đã xảy ra chuyện gì?”
“Chú...” Tôi nắm lấy góc áo của chú ấy, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chú còn nhớ mình nợ Tiểu Bạch một điều ước không?”
Thế là, người nào đó được nói là đứa bé 8 tuổi đã được Diệp Thừa bón đồ ăn cho suốt chặng đường trên máy bay.
Sau khi xuống máy bay, tôi bất ngờ nhìn thấy bố tôi ở sân bay.
Người đàn ông đang ngồi trên chiếc Lincoln kéo dài, với vẻ mặt lạnh lùng và xa cách.
Ông ấy nói sẽ đưa tôi về nhà họ Bạch ăn tối.
Trong lòng tôi không tình nguyện nhưng không có cách nào từ chối.
Bố tôi nói với tôi rằng ông sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu cho tôi mời khách và bạn bè thân thiết.
Một mặt, là để chúc mừng việc tôi đỗ đại học, mặt khác, là để mừng lễ trưởng thành sắp tới
Tôi tham dự bữa tiệc với tư cách là con gái nuôi của ông, có thể coi như chính thức công khai thân phận người Bạch gia của tôi trước mọi người.
Cho dù là con nuôi nhưng tôi cũng được yêu thương mà lo sợ.
Bị lãng quên là chuyện bình thường, nhưng thỉnh thoảng được nhớ đến vẫn có chút khó chịu.
Vào ngày tổ chức tiệc, tôi chỉ yêu cầu thợ trang điểm trang điểm đơn giản cho mình.
Bộ váy xa hoa sang trọng trên người lại không hợp với tôi.
Tôi xách váy trèo lên lan can tầng 2.
Nhìn những người bên dưới một cách vô cảm.
Danh tiếng nhà họ Bạch hiển hách, thế lực rắc rối phức tạp.
Khách khứa đông đúc, cảnh tiệc rượu ăn uống linh đình đúng như tôi dự đoán.
Chỉ là bản thân trong khung cảnh náo nhiệt như thế ngược lại khiến tôi cảm thấy cô đơn, lãnh đạm.
Người tôi đợi còn chưa tới.
Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, tôi uể oải đuổi mấy người nam nữ đang tát nước theo mưa lấy lòng tôi.
Không hiểu sao, lòng tôi rối bời.
Tôi luôn có cảm giác như có điều gì đó sắp xảy ra.
Diệp Thừa gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng chú ấy có việc phải làm, có thể sẽ đến muộn.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc bình tĩnh lại, theo bố lên sân khấu và đọc lên những từ ngữ hoa mỹ không chứa đựng bất kỳ tình cảm nào như robot.
Sau tiếng vỗ tay vang dội.
Ánh đèn mờ đi, ai đó đẩy chiếc bánh ngọt cao vài tầng bước ra từ trong bóng tối.
Mọi người đang chờ tôi.
Khi ánh đèn sáng lên, Diệp Thừa đã thong dong đứng cạnh tôi.
Trên lông mày của chú ấy hiện vẻ dịu dàng rung động, giống như vầng trăng treo trên bầu trời, đôi mắt hoa đào nở nụ cười.
Lúc này, chú ấy cúi xuống cười nói với tôi: “Tiểu Bạch của chúng ta cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.”
25.
“Chú tặng cháu một món quà.”
Tôi nhìn chằm chằm chú ấy không chớp mắt.
Diệp Thừa và tôi đứng giữa mọi người.
Màn khiêu vũ còn chưa chính thức bắt đầu nhưng lúc này mọi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chúng tôi.
Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú nóng rực của hàng trăm cặp mắt nơi đây, Diệp Thừa lại khuỵu gối, hơi ngồi xổm.
Tôi sợ đến mức lùi lại một bước.
Phút chốc tôi mất hết năng lực ngôn ngữ, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Chú ấy mở chiếc hộp trên tay và ngước nhìn tôi.
Giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Tiểu Bạch, vịn vào vai chú.”
Bên trong hộp là một đôi giày cao gót lấp lánh như những ngôi sao.
Lúc này, nó đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Sao người đàn ông này lại như thế…
Tôi hoàn toàn bị chú ấy mê hoặc.
Tôi chỉ có thể nhìn Diệp Thừa xỏ giày cho tôi như một con rối.
Động tác của chú ấy nhẹ nhàng và chậm rãi lạ thường.
Vì chú ấy mà tôi trở thành công chúa trong truyện cổ tích.
Đôi giày đó vừa vặn với chân tôi, tuy gót cao nhưng đi rất êm và thoải mái.
“Tiểu Bạch đã trưởng thành, nhưng với chú, Tiểu Bạch vẫn còn là một em bé.”
Một người khiêm tốn như chú ấy hôm nay lại làm việc phách lối như vậy, chú ấy chỉ muốn nói với mọi người rằng tuy tôi là con gái nuôi của nhà họ Bạch, nhưng luôn có người đứng sau nâng đỡ tôi và tôi cũng là báu vật được người khác yêu thương, quý trọng.
26.
“Chú, Tiểu Bạch rất thích món quà chú tặng.”
Tôi đưa cho Diệp Thừa một ly rượu vang đỏ và tự mình lấy một ly khác.
Diệp Thừa hôm nay khó có dịp mặc một bộ vest khá nghiêm túc, điều này càng khiến cho chú ấy thêm quyến rũ và và bảnh trai.
Tôi đã thăm dò mấy người phụ nữ rục rịch, mang tâm tư bất chính.
Diệp Thừa bị đáng vẻ lấm la lấm lét của tôi chọc cười, sau đó hất cằm với tôi nhắc nhở tôi uống ít rượu.
Tôi chưa bao giờ uống rượu vang nên lần đầu tiên nếm thử tôi hơi khó chịu.
Tuy nhiên, tôi không muốn Diệp Thừa nghĩ rằng tôi vẫn còn là một đứa trẻ, tôi muốn chứng minh cho chú ấy thấy rằng từ hôm nay trở đi, tôi cũng là một phụ nữ trưởng thành.
Có thể làm chuyện có thể làm với chú ấy, có lẽ…
Giống như những người phụ nữ trưởng thành khác, có thể đứng bên cạnh chú ấy.
Lần đầu tiên tôi không nghe lời anh mà bướng bỉnh siết chặt ly rượu của mình.
Sau hai ly liên tiếp, cồn bắt đầu dồn lên não.
Diệp Thừa không ngờ tửu lượng của tôi kém thế.
Vừa dỗ dành vừa khuyên giải để kéo tôi đi.
Nhưng tôi đang say rượu đâu thể quản lý nổi cơ thể này.
Tôi trực tiếp kéo tay Diệp Thừa, nhẹ nhàng ghé vào tai chú ấy thủ thỉ: “Chú ơi, cháu muốn yêu…”
Nói xong tôi nheo mắt lại và bắt đầu cười ngớ ngẩn.
Diệp Thừa rất hợp tác với tôi.
Chú ấy ngước mắt lên, bắt chước y hệt giọng điệu nói chuyện của tôi: “Thế Tiểu Bạch nhà mình có người mình thích chưa?”
“Có ạ.”
Không ngờ tôi lại trả lời thoải mái đến như thế, Diệp Thừa sững sờ, tiếp tục hỏi tôi: “Có thể nói cho chú biết không?”
Tôi lắc đầu cảnh giác.
Diệp Thành dở khóc dở cười, đành phải chơi bài tình cảm: “Tiểu Bạch, chú có phải là người tốt nhất đối với cháu không?”
Tôi gật đầu.
“Việc cháu nói bí mật của mình với người đối xử tốt nhất với cháu có phải là điều bình thường không?”
Tôi lại gật đầu.
Sau đó Diệp Thừa không biết xấu hổ ghé tai vào.
Tôi nhìn lỗ tai đang ở ngay sát, suy nghĩ hồi lâu.
Lại liều lĩnh hà hơi vào tai chú ấy:
“Phù~ “
“Phù~ “
Hơi thở mang theo mùi rượu và hơi ấm là vũ khí sắc bén có thể dễ dàng đánh tan hàng phòng ngự bên trong của đàn ông.
Ngấm ngầm tán tỉnh.
Nhưng khi đầu óc đang tê liệt, tôi không hề nhận thấy cổ họng Diệp Thừa đang cuộn lên xuống, hay những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Sau khi làm xong chuyện xấu bèn bày tỏ tấm lòng một cách thẳng thắn: “Cháu thích một người, hơn cháu, rất rất nhiều tuổi.”
Anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên thế giới.
27.
Cũng không biết Diệp Thừa có nghe được câu cuối không.
Có người đến chúc rượu chú ấy.
Tuy chú ấy xoay người nhưng tay vẫn không quên đỡ bả vai tôi.
Sau khi bị chuốc mấy vòng, Diệp Thừa đỡ tôi lên lầu nghỉ ngơi.
Sau khi uống nước mật ong pha, rượu đã tỉnh phân nửa.
Mở mắt ra không thấy Diệp Thừa.
Sau đó tôi mới biết chú ấy đã rời đi lúc tôi ngủ say.
Trái tim bỗng chốc vắng vẻ.
Tôi vốn định tìm cớ chuồn đi, ai ngờ giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.
Người đàn ông có tính tình hiền lành.
Lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng.
Vừa nhìn một cái đã biết là gia cảnh sung túc, có học thức cao.
Anh ta nói mình tên là Hằng Tức, muốn làm quen với tôi.
Hóa ra anh là con trai của một nhà phát triển du lịch nổi tiếng ở chỗ này.
Tôi vén tóc mai bên thái dương, không cho anh ta cơ hội: “Không cần, tôi không thích kết bạn.”
Hằng Tức cũng không gò ép, hàng lông mày vẫn dịu dàng như cũ.
Anh ta để lại cho tôi một tấm danh thiếp và rời đi.
Vốn tưởng rằng chỉ là vị khách qua đường.
Đợi đến khi về nhà họ Bạch mới biết, Hằng Tức là con rể quý bố chọn cho tôi.
Cha mẹ cả hai đều rất hài lòng và đã đồng ý đính hôn vào đầu năm sau.
Tôi chưa bao giờ tức giận như thế, cả người run rẩy, nước trà nóng đổ khắp người.
“Nếu con đã nhận ân huệ của nhà họ Bạch thì con phải thực hiện nghĩa vụ của mình.”
Bỏ qua cơn đau, lần đầu tiên tôi nhìn người đàn ông trên ghế sofa với đôi mắt đỏ hoe và hét lên điên cuồng, định phản kháng.
Ông ta không cho tôi cơ hội và tát tôi hai cái thật mạnh.
Vì thế tôi đang suy nghĩ.
Khi cả người mình ướt đẫm, nhếch nhác lao vào trong lòng Diệp Thừa chắc hẳn rất xấu.
Diệp Thừa đau lòng nâng mặt tôi lên, chú ý đến chỗ sưng đỏ.
“Tiểu Bạch, đã xảy ra chuyện gì?”
“Chú...” Tôi nắm lấy góc áo của chú ấy, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chú còn nhớ mình nợ Tiểu Bạch một điều ước không?”