Chương 22: Thu Hoạch (2)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrần Kiến Quân không hề biết sửa xe, cho nên phải lấy quyển sổ nhỏ ra ghi lại, nhìn thái độ của anh, đội trưởng Lưu rất hài lòng.Anh đi theo đội trưởng Lưu hai lần, một lần trên đường trở về bị nổ lốp, đội trưởng Lưu dừng lại, cho Trần Kiến Quân một khóa học thực tiễn.Sau khi đi hai lần, anh được ủy trọng trách lái đến thành phố Đầu Hà, đội trưởng Lưu ngồi ở ghế phụ, suốt chặng đường chẳng nói gì, thấy anh thuận lợi lái đến nơi thành công, sau này cũng yên tâm rời đi.Ông phải đi đến một nơi xa hơn, không thể theo anh được nữa.Đoạn đường này đều là đường lớn, đến ngã ba cũng không dễ đi, cũng không có người cướp dọc đường gì đó, đội trưởng Lưu còn đặc biệt đưa cho anh một chiếc xe khá mới nên cũng không có gì lo ngại.Bên cạnh Trần Kiến Quân có một thanh gỗ dày, cứ như thế mà một mình lên đường.Bởi vì quãng đường ngắn nên một ngày anh phải chạy mấy chuyến, chạy thêm hai ngày anh cũng đã quen hơn rồi, bên cạnh cũng không có ai, anh mới có đủ can đảm làm những thứ khác.Vào đêm thứ hai lái xe một mình, trang trại của anh đã thu hoạch được một mẻ bắp cải và bồ công anh, giá mua bắp cải là một đồng một cân, bồ công anh là ba đồng, anh cũng cắt một ít rau lang, không ngờ giá rau lang tận bốn đồng một cân, sau này trồng cái này nhiều thêm một chút, giá cả khá cao, có thể thu hoạch cả phần trên lẫn phần dưới mặt đất. Hai mươi tám cân bắp cải, hai mươi cân bồ công anh, mười cân rau lang, anh giữ lại tám cân bắp cải, còn lại đều đem đi bán, thu hoạch được mười hai đồng bạc.Anh lập tức đi mở một thị trường không còn màu xám nữa.Trong trung tâm mua sắm có rất nhiều thứ, Trần Kiến Quân đã xem lướt qua sơ sơ, có các sản phẩm điện tử, thực phẩm, nhu yếu phẩm hàng ngày, nông cụ, hạt giống, v.v. trong sản phẩm điện tử thì có ti vi đen trắm, mười hai inch, bốn trăm tám mươi đồng vàng, đồng hồ thì chín mươi tám đồng vàng, thực phẩm thì gạo một đồng bạc rưỡi, thịt tám đồng bạc...Sau khi nhìn thấy giá của những món hàng này, Trần Kiến Quân nghĩ đến giá của hợp tác xã mua bán, tức là một đồng bạc bằng một hào, một đồng bạc bằng mười đồng tiền đồng bằng mười xu, một đồng vàng thì chính là một tệ…Ban đầu anh có một trăm đồng vàng, cũng chính là một trăm đồng lớn....Bán nhiều như vậy, chỉ có một đồng hai, đúng là rẻ thật…Anh thấy giá thực phẩm trong này đều khá tương đương với bên ngoài, đột nhiên, anh nhìn thấy một loại đặc biệt… giá rẻ đặc biệt.Trần Kiến Quân đầy trông mong nhấp vào: Xe đạp (linh kiện hỏng): chín mươi tám đồng vàng.“Các mặt hàng có giá đặc được cập nhật mỗi ngày một lần, đều là những sản phẩm có vấn đề và mức chiết khấu dao động từ mười đến chín mươi phần trăm.” Hệ thống đưa ra giải thích.Trần Kiến Quân sờ sờ cằm: “Cho nên với giá này, vấn đề linh kiện hỏng là rất ít, không ảnh hưởng mấy đến việc sử dụng nhỉ?”“Đúng vậy.”Như vậy xem ra, trung tâm mua sắm rất hứa hẹn, ít nhất những thứ ở đây không cần dùng phiếu!“Tôi muốn nâng cấp thì phải làm sao? Số lượng đất tăng thế nào?”“Số tiền mua tích lũy đạt đến một trăm đồng vàng để nâng cấp lên một cấp, năm trăm đồng vàng có thể khai khẩn mảnh đất thứ hai, sau này giá cả sẽ dần tăng lên.”Cũng chính là nói, anh còn phải bỏ tiền ra mua đất, không thể hoàn toàn dùng hết được. Trần Kiến Quân kiềm chế mua chiếc xe đạp này, sau đó bán ra ngoài, mở thực phẩm, mua ba cái bánh bao thịt, tốt hết sáu đồng.Tối anh chỉ ăn no bốn phần, gần như sắp quên mất cảm giác ăn no là như thế nào.