Chương 39: Tài Sản (1)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrần Hướng Hồng không nói chuyện, trong lòng cũng nén nhịn một hơi, không để ý thì sẽ không để ý, dù sao đồ ăn vẫn để trong phòng cô, còn đồ dư lần trước thì đem vứt rồi..Ai thèm.Cô không rảnh để tâm bọn họ, điều quan trọng nhất với cô lúc này là chăm sóc cơ thể và sớm sinh một bé trai mập mạp!Chuyện của chị cả đã kết thúc, Hứa Hiểu đã làm xong quần áo để gửi cho anh hai, nhưng khi cô nhìn thấy Trần Kiến Quân mang lông dê trở về lại không nhịn được mà dệt thêm một đôi tất ngay trong đêm, sau đó gửi cùng số quần áo đã làm sẵn kia.Những thứ này là do Trần Kiến Quân đem đi gửi, lúc anh đi làm việc tiện đường đi gửi, không cần phải đặc biệt chạy một chuyến lên huyện. Lúc đóng gói đồ đạc, anh còn để thêm vào trong đó một túi đồ ăn khô, một túi nấm hương và một túi khoai lang khô.Cũng không nặng hơn bao nhiêu, mở ra cũng dùng được mấy lần, nhưng mà bây giờ như thế này mới là tình huống thiếu thốn bình thường, nếu mà gửi đi một túi lớn thì mới khiến người ta nghi ngờ.Trần Kiến Quân trở về đơn vị nộp hồ sơ giấy tờ xong thì đi theo đội trưởng Lưu ra xe. Đợi đến lúc anh trở về thì đã thành người có hộ khẩu thành phố, mỗi tháng có thể cầm sổ nhỏ để lãnh một lượng lương thực nhất định và vé. Bởi vì ngành nghề cho nên anh được lãnh nhiều hơn người khác 2kg, tính tổng cộng sẽ được nhận 18kg lương thực.Đợi đến tháng sau là anh có thể đi nhận rồi.Mặc dù như vậy nhưng anh vẫn chưa phấn khởi lắm, lần này anh đi theo ra tỉnh ngoài, lúc đi ngang một thị trấn nhỏ bên cạnh anh phát hiện một đống đồ sứ bị người ta vứt bỏ.Từ xa anh nhìn thấy hai bóng người vứt hai giỏ đồ gì đó xuống bãi cỏ, sau đó họ vội vàng rời khỏi, anh xuống xe xem xét thì thấy là hai đống đồ sứ, có chén dĩa, cũng có bình hoa, cái nào cái nấy kiểu dáng đẹp đẽ tinh xảo, có một số ít nghiêng đổ do bị người ta vội vàng ném đi đã bị mẻ xấu hoặc nát vụn, nhưng phần lớn vẫn còn nguyên vẹn, anh lập tức thấy đau lòng ghê gớm, xem như trước kia anh không hiểu biết nhiều về cái này nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng cảm thấy hít thở khó khăn, những đồ vật có lịch sử này đều phải biết quý trọng mà.Thế nhưng lúc này vì để tránh bị phân chia đến những khu vực khác, có một ít người có của cải vì để tránh tai họa đành đem những đồ vậy có giá trị lịch sử ném đi chôn kỹ hoặc thiêu hủy, dù sao cũng không thể để ở nhà, nếu như bị người khác tìm được thì coi như xong. Đội trưởng Lưu đã nhìn quá nhiều lần rồi nên ông không hề xuống xe, Trần Kiến Quân nhìn bốn phía không có người, bây giờ lại đang là chạng vạng tối nên mang những thứ này về để vào sân nông trường.Đây đều là đồ tốt mà tổ tông truyền lại, nếu cứ bị ném đi như vậy anh sẽ đau lòng, nếu giữ lại thì sau này có thể quyên tặng, thiếu tiền cũng có thể bán lấy tiền, nhưng mà nghĩ lại thì sau này làm thế nào thì anh cũng sẽ không thiếu thốn tiền bạc.Trải qua lần này, lần sau anh sẽ chú ý hơn, có đôi khi còn xem lại mấy bãi phế liệu xem có gì có thể nhặt được hay không.Hơn nữa anh phát hiện trên đời này không thiếu người thông minh, rất nhiều thứ đồ tốt đều bị người khác nhặt trước, mọi người nói không biết giá trị của những thứ này là chính là nói dối, chỉ là không thể công khai ra ngoài sáng, nhất định phải cẩn thận chứ không phải không tình nguyện động vào những thứ này.Trần Kiến Quân tỏ vẻ rất thích thú đối với tình huống như vậy, nếu thấy được thì cũng sẽ nhặt một chút, ai bảo anh có thiên phú nói dối chứ, chỉ cần cẩn thận một chút thì không ai có thể nắm được chứng cứ.Khi anh nhìn thấy mấy cái đồ dùng trong nhà chất liệu gỗ tốt bị thiếu tay cụt chân cũng sẽ nhặt về, đến sau này những loại gỗ này rất khó tìm, nếu bây giờ mà xem như củi đốt thì rất đáng tiếc nên anh cũng nhặt đem về để trong sân.Thậm chí anh còn thu hoạch được một chiếc giường Thiên công, chính là chiếc giường Thiên công của hồi môn lúc một cô gái nhà giàu có ngày xưa xuất giá, nghe nói là do một sư phụ lành nghề tốn thời gian mấy năm mới có thể tạo ra, quả thật là vô cùng tinh xảo, được làm từ chất liệu gỗ tốt hoàng hoa lê, chỉ là giường bị thiếu mất một góc chân giường, cuối giường cũng có dấu vết từng bị đốt, nhưng điểm yếu đó không che lấp được điểm tốt, nói tóm lại thì đó vẫn là một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ tinh xảo.Lần này anh chạy bên ngoài nửa tháng, lúc trở về được phụ cấp hai mươi đồng, với lại được làm nhân viên chính thức nên anh được phát một bộ quần áo, một cái chén tráng men.Lúc này đây anh có thể nghỉ ngơi lâu một chút, nghỉ liên tục bốn ngày, trước tiên anh đi nhận lương thực và vé, bọn anh đi ra ngoài có phúc lợi chính là không cần phải đi sớm để xếp hàng như những người khác, không phải sợ đến sau sẽ không có phần, phần của bọn anh là được phân chia theo đầu người rồi gửi đến đơn vị, lúc về thì mang đi là được.