Chương 39: Vùng đất chết
Những thứ tràn vào trong phòng giống như một dòng sông máu, chúng nó từng chút từng chút dâng lên. Tưởng chừng như sẽ tiếp tục dưng lên ngập qua khỏi người nhưng không, chúng nó dừng lại khi cách cái đầu ghế mà Lai đang ngồi khoảng một gang tay.
Điều đó có nghĩa là ngoại trừ ngồi im một chỗ ra thì người bên trong nhà không thể cử động được, căn nhà tranh nào ít người thì sẽ thoải mái hơn nhưng nếu nhiều người thì chắc chắn sẽ khó khăn.
Mạnh luân nhìn dòng máu đen đã ngừng lại, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ nhỏ trong lòng bàn tay mình. Hiện tại đã là năm giờ rưỡi, nếu như dòng máu bắt đầu từ năm giờ thì quá trình hình thành để có thể trở thành một con sông như thế này là nữa tiếng đồng hồ.
Bốn giờ đến bốn giờ mấy sương chắn bắt đầu xuất hiện đến khi sương trăng từ trong rừng trào ra thì gần năm giờ, tuy những vết máu từ lúc đó sẽ tích rớp lại vái nhau nhưng một khi nó chưa lan vào trong thì người bên trong vẫn có thể đi xung quanh căn nhà. Anh cảm thấy chuyện này khá kỳ lạ, vì vậy nhìn thoáng qua cửa sổ bằng rơm bên trên giường.
"Trần Dương đứng dậy hé một lỗ nhỏ có thể nhìn ra bên ngoài xem." Mạnh luân nói.
Trần Dương nghe lời anh rồi làm theo, cậu đứng dậy kéo một miếng rơm lên một chút. Bên ngoài cửa sổ là một làn sương trắng bao quanh căn nhà nó che đi tất cả hình ảnh bên ngoài, mọi thứ đều phủ lên một màu trắng xóa.
"Em không nhìn thấy được gì cả. Sương che kín cả rồi."
"Nhìn phía dưới thử xem." Mạnh Luân đề nghị.
Trần Dương nghe theo mà cụp mắt nhìn xuống nhưng vần là một màu trắng xóa chẳng nhìn thấy gì, đến cả vách nhà còn không thể thấy được: "Vẫn không thấy ạ."
Mạnh Luân nghe vậy thì trầm ngâm. Đúng lúc này Lai lên tiếng nói:
"Đừng nghĩ nữa, không ra ngoài được đâu. Tôi đoán rằng bên ngoài không có máu nhưng bên trong làn sương kia sẽ xuất hiện thứ khác, chúng ta bên trong nhà có khi còn có đường sống sót." Sau khi nói với anh xong anh ta nhìn Trần Dương tiếp tục nói: "Bỏ xuống đi đừng nhìn nữa. Đừng để cho thứ bên ngoài kia phát hiện ra chúng ta."
Mặc dù lời nói cảu anh ta rất bình thản nhưng mỗi người bên trong phòng đều biết được hậu quả của những thứ này nghiêm trọng đến thế nào. Trần Dương nhanh chóng buông tay ta kéo lại miếng rơm về lại vị trí, trong căn nhà tranh bắt đầu rơi vào trạng thái im lặng.
Mỗi người một suy nghĩ riêng, từng phút từng giây trôi qua một chút cử động cũng không thể khiến cơ thể tê liệt, đau nhức cảu những người trong phòng bình thường được, thần kinh của bọn họ dần trở nên mệt mỏi không thôi.
"Ri."
Trong không gian im ắng một tiếng hét đầy kinh hãi phá tan bầu không khí. Khi tất cả mọi người nhìn sang nơi phát ra âm thanh thì thấy Trần Dương đang ôm chặt Ri khuôn mặt cậu ta đầy mê mang. Mạnh Luân liền hỏi:
"Chuyện gì vậy."
"Không biết nữa. Tự nhiên lúc nãy Ri lạ lắm ạ cứ cúi đầu xuống giống như muốn úp mặt xuống thứ đáng sợ này." Trần Dương lắc đầu sau đó nhìn cái thứ như dòng sông máu mà sợ hãi. Nếu như lúc nãy cậu chậm một chút thôi thì Ri đã chạm mặt mình vào thứ đó rồi.
Lúc này bỗng nhiên Ri tỉnh táo lại, sau đó ngơ ngác hỏi: "Chuyện gì vậy, sao anh lại ôm em."
"Cậu không nhớ gì sao?" Trần Dương trố mắt hỏi lúc nãy cậu ta rõ ràng mở mắt mà.
Nhưng đáp lại cậu là cái lắc đầu cùng giọng nói nghi hoặc của Ri: "Không có, em làm sao vậy. Lúc nãy em chỉ là nhìn chằm chằm nó thôi mà." Nói xong cậu ta chỉ tay xuống dưới.
"Lúc nãy tôi thấy cậu mém chút nữa là rớt xuống đó luôn rồi." Trần Dương nghe vậy liền nói sau đó buông Ri ra.
"Sao có thể?" Ri hoảng sợ sau đó khuôn mặt cậu ta tái đi giống như vừa nhớ ra cái gì đó. Trần Dương thấy vậy liền hỏi:
"Sao vậy.
"Không, chỉ là hình như lúc nãy khi em nhìn vào dòng sông đầy máu này thì giống như bị cái gì đó mê hoặc vậy nó hối thúc em mau chóng đến gần." Ri rung rẩy nói, hình như sau đó cậu ta liền bị mê hoặc mà không nhớ gì nữa cả.
Mạnh Luân nghe vậy liền trần giọng nói: "Đừng nhìn vào nó nữa, có khả năng nó có thể mê hoặc tâm trí con người."
Cả căn nhà tiếp tục rơi vào khoảng không im lặng, thời gian trôi qua, Trần Dương, Ri cùng Túc Nhan bắt đầu nghiên trái ngã phải, ba người lặp lại hành động một cách liên tục cuối cùng đành dựa vào nhau đôi mắt híp lại, sau đó không thể nhịn được nữa mà hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Ngược lại với ba người Mạnh Luân cùng Lai không thể cử động được, cũng không có nơi nào để tựa vào vì thế chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn nhau mà không ai dám nhắm mắt cả, hai người sợ mình ngủ gục rồi rớt luôn xuống cái thứ ghê tởm này.
Cứ như thế cả hai thức cho đến khi dòng sông máu từ từ rút đi, đến tận khi trong phòng sạch sẽ trơn bóng như lúc trước không dính lấy một vết máu nào cả, giống như dòng xong kinh khủng kia chưa từng xuất hiện vậy.
Mạnh Luân nhìn thời gian từ lúc nó rút đi đến khi biến mất hoàn toàn gần hai phút đồng hồ, tức là nó sẽ rút lúc mười hai giờ đêm cho tới mười hai giờ hai mươi phút.
"Ngủ thôi." Lai nhìn căn phòng không còn thứ đó nữa liền nói. Mạnh luân gật đầu rồi nhảy xuống bàn, anh đánh thức ba đứa nhỏ dậy, nếu để ba đứa nhỏ giữ nguyên tư thế này mà ngủ thì đến sáng bọn nhỏ cũng sẽ đau nhức khắp người.
Cuối cùng bốn người con trai chia nhau mỗi người một góc tường mà dựa vào hoặc là cứ nằm luôn trên đất mà ngủ, còn chiếc giường duy nhất thì nhường lại cho Túc Nhan nằm. Mà Túc Nhan bị hiểu lằm là con gái nên được nhường nhịn hoàn toàn không có chút gánh nặng tâm lý nào, trước ánh mắt đầy khinh thường của Trần Dương mà đánh một giấc ngon lành.
Nhưng giấc ngủ của bọn họ không sâu, khi nghe thấy tiếng động bên ngoài thì liền bị đánh thức. Bên ngoài căn nhà có tiếng bước chân, mỗi bước chân đều vang vọng khắp nơi.
Có lẽ bên ngoài không chỉ một người mà là một đoàn người nên tiếng bước chân đặc biết rất lớn nhưng nó lại cực kỳ đồng đều có quy luật, ngoại trừ tiếng bước chân thì không còn tiếng nào khác nữa.
"Kéo cửa ra một chút xem thử." Mạnh Luân nói. Lai gật đầu sau đó đi lại cửa.
Anh ta lấy tay vặn mở chốt cửa kéo nhẹ ra một khoản cách nhỏ rồi nhìn ra ngoài. Mạnh Luân cũng đi lại nhìn cùng.
Bên ngoài vẫn là sương mù dày đặc chỉ có thể nhìn thấy thoang thoáng bên trong sương mù có người, chắc là người dân bên trong thôn, mà hướng đi cảu bọn họ hình như là trong rừng. Nhóm bọn họ là nhóm người vào căn nhà gần cuối thôn nếu như đi sau xuống nữa thì nơi đó là cánh rừng.
"Đi theo không." Mạnh Luân híp mắt lẫm bẩm. Lai nghe thấy nhưng lắc đầu đầy tùy ý: "Không, ngủ thôi mai đi sau."
Mạnh Luân gật đầu sau đó đi về chỗ ngồi của mình, anh phất tay với ba đứa nhỏ đang nhìn mình ý bảo chúng tiếp tục ngủ đi rồi nhắm mắt lại. Lai nhìn bọn họ như vậy liền cong cong khóe miệng cảm thấy cái phong cách này thật quen thuộc rồi anh ta lại xoay đầu tiếp tục nhìn ra bên ngoài.
Nhìn sơ qua có thể thấy sương mù thật sự rất dày, nhưng một khi nhìn kỹ thì có thể thấy nơi đoàn người đi qua dường như đám sương mù đều trở nên nhạt đi khiến người chơi có thể lờ mờ nhìn thấy người. Những người đi trong sương mù này cũng khoảng ba mươi người, trên tay bọn họ đều đang cầm thứ gì đó giống như cái xẻng lớn.
Lai quan sát cho đến khi đoàn người đi xa thì mới đóng cửa gài khóa lại, nhìn bốn người đã ngủ anh ta nhẹ nhàng trở lại chỗ của mình sau đó nhắm mắt lại. Nghĩ đến cái nhóm người trong nhà này anh ta bỗng cảm thấy buồn cười, hình như chuyến đi này cũng không thiệt thòi mà khá là thú vị đây.
Sáng hôm sau, mặt trời chiếu vào căn nhà tranh, ánh nắng ấm áp gọi lên từng khuôn mặt đang ngủ say trong nhà. Mạnh luân nhẹ nhàng mở mắt nhìn xung quanh, vươn cả người đang uể oải vì ngồi cả đêm. Anh đứng dậy động tác nhẹ nhàng đi vào trong bếp.
Bên trong bếp có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn từ thịt, cá, rau dưa đều có đủ bên trong kệ bếp, từ số lượng cho đến liều lượng đều đủ cho người chơi dùng mỗi bữa ăn. Mạnh luân suy nghĩ xem nên làm món nào sau khi quyết định liền bắt tay vào làm, động tác nhẹ nhàng không gây ồn ào đến giấc ngủ của bốn người bên ngoài.
"Thơm quá."
Một mùi thơm từ đồ ăn tỏa ra khắp căn nhà khiến bốn cái bụng trống rỗng từ hôm qua tời giờ lên tiếng kháng nghị, bốn người bị đói nhanh chóng mở bừng mắt, động động cái mũi, miệng thì không ngừng nhấp môi, khẽ nuốt một ngụm nước miếng bốn người nhanh chóng lòm còm bò dạy chạy ào vào bếp.
"Anh, thơm quá." Trần Dương nói lớn, ba người còn lại cũng gật mạnh đầu tỏ vẻ đồng tình. Mạnh luân buồn cười nhìn bốn người sau đó nói: "Được rồi, dọn chén đũa rồi bưng thức ăn ra ngoài đi."
Bốn người liền không đợi nổi mà giành nhau bưng đồ ăn, cuối cùng Trần Dương cùng Lai đoạt được liền chạy như bay ra ngoài tiện thể hít hà mùi thơm bay ra từ đĩa đồ ăn. Ri cùng Túc Nhan câm hận nhìn chằm chằm bọn họ cưới cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mà dọn chén đũa.
Bốn người ngồi dưới đất vay quanh cá món ăn, lúc Mạnh Luân đi ra thì nhìn thấy bọn họ như con nít mà trừng mắt nhìn lẫn nhau, nếu ai đó có ý đồ thò tay ăn vụng liền bị ba người còn lại đánh vào tay để rút tay về. Anh co rút khóe miệng rồi nhanh chóng đi lại để hai món ăn xuống sau đó hô: "Ăn cơm."
Những món ăn nhanh chóng bị quét sạch trong vài giây, Mạnh Luân nhìn mà mí mắt không ngừng co giật cả lên trong lòng thầm nghĩ 'May mắn trong nhà chỉ có hai miệng ăn hàng'.
"A no quá." Bốn người ôm bụng đồng thanh nói. Mạnh Luân nhìn ba đứa trẻ rồi lại nhìn Lai, lúc này anh mới cảm thấy đúng với số tuổi của anh ta, từ lúc gặp nhau đến khuya hôm qua anh ta đều trong trạng thái phòng bị, mọi lúc đều có thể lấy vũ khí ra, lúc này mới giống một đứa trẻ, thõa mãn khi ăn được thức ăn ngon.
Anh nhìn bốn người ăn no đền không buồn động đậy liền đi ra cửa, mở chốt rồi kéo nhẹ cửa ra thành một khe hở nhỏ. Bên ngoài sương mù vẫn còn dày đặc, những tia sáng từ mặt trời chiếu xuống ngoại trừ những căn nhà sáng bừng thì những nơi khác vẫn như cũ chẳng thấy gì cả.
"Sao vậy anh." Trần Dương nhìn Mạnh Luân mở cửa ra rồi lại đóng vào liền khó hiểu hỏi.
"Vẫn còn sương mù bên ngoài, chúng ta không thể ra ngoài." Mạnh Luân thở dài lắc đầu.
Lai nghe vậy cũng cau mày, nếu như không thể ra ngoài thì sẽ không tìm được manh mối để thoát khỏi màn chơi. Vậy thì chỉ có một khả năng mười ngày này chính là thời gian để sống sót trong căn nhà này, chỉ cần có thể sóng sót thì có thể thoát khỏi màn chơi.
Tuy nhiên anh ta cảm thấy như vậy thì điểm đánh giá sẽ không thể nào cao được mà hệ thống cũng không phải kẻ ăn chay mà để người chơi không cần làm gì cả vẫn có thể rời khỏi màn chơi, nếu như nhiệm vụ là trốn thoát thì bọn họ cần phải trốn thứ gì và thoát ra bằng đường nào.
Lai trầm ngâm rồi hỏi: "Các người nghĩ sao, tôi không nghĩ chỉ cần sinh tồn là đủ."
Mạnh Luân nghe vậy liền lắc đầu phủ định: "Không phải." Anh không tin nó chỉ dễ dàng là sinh tồn.
"Vậy phải làm sao đây?" Túc Nhan lo lắng hỏi.
"Chờ. Hôm qua khi đến đây chúng ta không thấy sương mù vậy thì cứ đợi đến giữa trưa xem sao." Mạnh Luân chắc chắn nói. Lai cũng gật đầu đồng ý với anh:
"Nghĩ ngơi thêm một chút đi, tối nay vẫn phải thức tiếp đấy."
Căn phòng lại trở nên im lặng, Trần Dương, Túc Nhan cùng Ri nằm một lúc cũng không ngủ nữa thế là châu đầu lại với nhau bắt đầu xì xào nói chuyện, ba người rất ăn ý mà nói thật nhỏ để hai Mạnh Luân cùng Lai có thể nghỉ ngơi.
Cả một buổi sáng của ngày thứ hai cứ yên tĩnh mà trôi qua
Điều đó có nghĩa là ngoại trừ ngồi im một chỗ ra thì người bên trong nhà không thể cử động được, căn nhà tranh nào ít người thì sẽ thoải mái hơn nhưng nếu nhiều người thì chắc chắn sẽ khó khăn.
Mạnh luân nhìn dòng máu đen đã ngừng lại, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ nhỏ trong lòng bàn tay mình. Hiện tại đã là năm giờ rưỡi, nếu như dòng máu bắt đầu từ năm giờ thì quá trình hình thành để có thể trở thành một con sông như thế này là nữa tiếng đồng hồ.
Bốn giờ đến bốn giờ mấy sương chắn bắt đầu xuất hiện đến khi sương trăng từ trong rừng trào ra thì gần năm giờ, tuy những vết máu từ lúc đó sẽ tích rớp lại vái nhau nhưng một khi nó chưa lan vào trong thì người bên trong vẫn có thể đi xung quanh căn nhà. Anh cảm thấy chuyện này khá kỳ lạ, vì vậy nhìn thoáng qua cửa sổ bằng rơm bên trên giường.
"Trần Dương đứng dậy hé một lỗ nhỏ có thể nhìn ra bên ngoài xem." Mạnh luân nói.
Trần Dương nghe lời anh rồi làm theo, cậu đứng dậy kéo một miếng rơm lên một chút. Bên ngoài cửa sổ là một làn sương trắng bao quanh căn nhà nó che đi tất cả hình ảnh bên ngoài, mọi thứ đều phủ lên một màu trắng xóa.
"Em không nhìn thấy được gì cả. Sương che kín cả rồi."
"Nhìn phía dưới thử xem." Mạnh Luân đề nghị.
Trần Dương nghe theo mà cụp mắt nhìn xuống nhưng vần là một màu trắng xóa chẳng nhìn thấy gì, đến cả vách nhà còn không thể thấy được: "Vẫn không thấy ạ."
Mạnh Luân nghe vậy thì trầm ngâm. Đúng lúc này Lai lên tiếng nói:
"Đừng nghĩ nữa, không ra ngoài được đâu. Tôi đoán rằng bên ngoài không có máu nhưng bên trong làn sương kia sẽ xuất hiện thứ khác, chúng ta bên trong nhà có khi còn có đường sống sót." Sau khi nói với anh xong anh ta nhìn Trần Dương tiếp tục nói: "Bỏ xuống đi đừng nhìn nữa. Đừng để cho thứ bên ngoài kia phát hiện ra chúng ta."
Mặc dù lời nói cảu anh ta rất bình thản nhưng mỗi người bên trong phòng đều biết được hậu quả của những thứ này nghiêm trọng đến thế nào. Trần Dương nhanh chóng buông tay ta kéo lại miếng rơm về lại vị trí, trong căn nhà tranh bắt đầu rơi vào trạng thái im lặng.
Mỗi người một suy nghĩ riêng, từng phút từng giây trôi qua một chút cử động cũng không thể khiến cơ thể tê liệt, đau nhức cảu những người trong phòng bình thường được, thần kinh của bọn họ dần trở nên mệt mỏi không thôi.
"Ri."
Trong không gian im ắng một tiếng hét đầy kinh hãi phá tan bầu không khí. Khi tất cả mọi người nhìn sang nơi phát ra âm thanh thì thấy Trần Dương đang ôm chặt Ri khuôn mặt cậu ta đầy mê mang. Mạnh Luân liền hỏi:
"Chuyện gì vậy."
"Không biết nữa. Tự nhiên lúc nãy Ri lạ lắm ạ cứ cúi đầu xuống giống như muốn úp mặt xuống thứ đáng sợ này." Trần Dương lắc đầu sau đó nhìn cái thứ như dòng sông máu mà sợ hãi. Nếu như lúc nãy cậu chậm một chút thôi thì Ri đã chạm mặt mình vào thứ đó rồi.
Lúc này bỗng nhiên Ri tỉnh táo lại, sau đó ngơ ngác hỏi: "Chuyện gì vậy, sao anh lại ôm em."
"Cậu không nhớ gì sao?" Trần Dương trố mắt hỏi lúc nãy cậu ta rõ ràng mở mắt mà.
Nhưng đáp lại cậu là cái lắc đầu cùng giọng nói nghi hoặc của Ri: "Không có, em làm sao vậy. Lúc nãy em chỉ là nhìn chằm chằm nó thôi mà." Nói xong cậu ta chỉ tay xuống dưới.
"Lúc nãy tôi thấy cậu mém chút nữa là rớt xuống đó luôn rồi." Trần Dương nghe vậy liền nói sau đó buông Ri ra.
"Sao có thể?" Ri hoảng sợ sau đó khuôn mặt cậu ta tái đi giống như vừa nhớ ra cái gì đó. Trần Dương thấy vậy liền hỏi:
"Sao vậy.
"Không, chỉ là hình như lúc nãy khi em nhìn vào dòng sông đầy máu này thì giống như bị cái gì đó mê hoặc vậy nó hối thúc em mau chóng đến gần." Ri rung rẩy nói, hình như sau đó cậu ta liền bị mê hoặc mà không nhớ gì nữa cả.
Mạnh Luân nghe vậy liền trần giọng nói: "Đừng nhìn vào nó nữa, có khả năng nó có thể mê hoặc tâm trí con người."
Cả căn nhà tiếp tục rơi vào khoảng không im lặng, thời gian trôi qua, Trần Dương, Ri cùng Túc Nhan bắt đầu nghiên trái ngã phải, ba người lặp lại hành động một cách liên tục cuối cùng đành dựa vào nhau đôi mắt híp lại, sau đó không thể nhịn được nữa mà hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Ngược lại với ba người Mạnh Luân cùng Lai không thể cử động được, cũng không có nơi nào để tựa vào vì thế chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn nhau mà không ai dám nhắm mắt cả, hai người sợ mình ngủ gục rồi rớt luôn xuống cái thứ ghê tởm này.
Cứ như thế cả hai thức cho đến khi dòng sông máu từ từ rút đi, đến tận khi trong phòng sạch sẽ trơn bóng như lúc trước không dính lấy một vết máu nào cả, giống như dòng xong kinh khủng kia chưa từng xuất hiện vậy.
Mạnh Luân nhìn thời gian từ lúc nó rút đi đến khi biến mất hoàn toàn gần hai phút đồng hồ, tức là nó sẽ rút lúc mười hai giờ đêm cho tới mười hai giờ hai mươi phút.
"Ngủ thôi." Lai nhìn căn phòng không còn thứ đó nữa liền nói. Mạnh luân gật đầu rồi nhảy xuống bàn, anh đánh thức ba đứa nhỏ dậy, nếu để ba đứa nhỏ giữ nguyên tư thế này mà ngủ thì đến sáng bọn nhỏ cũng sẽ đau nhức khắp người.
Cuối cùng bốn người con trai chia nhau mỗi người một góc tường mà dựa vào hoặc là cứ nằm luôn trên đất mà ngủ, còn chiếc giường duy nhất thì nhường lại cho Túc Nhan nằm. Mà Túc Nhan bị hiểu lằm là con gái nên được nhường nhịn hoàn toàn không có chút gánh nặng tâm lý nào, trước ánh mắt đầy khinh thường của Trần Dương mà đánh một giấc ngon lành.
Nhưng giấc ngủ của bọn họ không sâu, khi nghe thấy tiếng động bên ngoài thì liền bị đánh thức. Bên ngoài căn nhà có tiếng bước chân, mỗi bước chân đều vang vọng khắp nơi.
Có lẽ bên ngoài không chỉ một người mà là một đoàn người nên tiếng bước chân đặc biết rất lớn nhưng nó lại cực kỳ đồng đều có quy luật, ngoại trừ tiếng bước chân thì không còn tiếng nào khác nữa.
"Kéo cửa ra một chút xem thử." Mạnh Luân nói. Lai gật đầu sau đó đi lại cửa.
Anh ta lấy tay vặn mở chốt cửa kéo nhẹ ra một khoản cách nhỏ rồi nhìn ra ngoài. Mạnh Luân cũng đi lại nhìn cùng.
Bên ngoài vẫn là sương mù dày đặc chỉ có thể nhìn thấy thoang thoáng bên trong sương mù có người, chắc là người dân bên trong thôn, mà hướng đi cảu bọn họ hình như là trong rừng. Nhóm bọn họ là nhóm người vào căn nhà gần cuối thôn nếu như đi sau xuống nữa thì nơi đó là cánh rừng.
"Đi theo không." Mạnh Luân híp mắt lẫm bẩm. Lai nghe thấy nhưng lắc đầu đầy tùy ý: "Không, ngủ thôi mai đi sau."
Mạnh Luân gật đầu sau đó đi về chỗ ngồi của mình, anh phất tay với ba đứa nhỏ đang nhìn mình ý bảo chúng tiếp tục ngủ đi rồi nhắm mắt lại. Lai nhìn bọn họ như vậy liền cong cong khóe miệng cảm thấy cái phong cách này thật quen thuộc rồi anh ta lại xoay đầu tiếp tục nhìn ra bên ngoài.
Nhìn sơ qua có thể thấy sương mù thật sự rất dày, nhưng một khi nhìn kỹ thì có thể thấy nơi đoàn người đi qua dường như đám sương mù đều trở nên nhạt đi khiến người chơi có thể lờ mờ nhìn thấy người. Những người đi trong sương mù này cũng khoảng ba mươi người, trên tay bọn họ đều đang cầm thứ gì đó giống như cái xẻng lớn.
Lai quan sát cho đến khi đoàn người đi xa thì mới đóng cửa gài khóa lại, nhìn bốn người đã ngủ anh ta nhẹ nhàng trở lại chỗ của mình sau đó nhắm mắt lại. Nghĩ đến cái nhóm người trong nhà này anh ta bỗng cảm thấy buồn cười, hình như chuyến đi này cũng không thiệt thòi mà khá là thú vị đây.
Sáng hôm sau, mặt trời chiếu vào căn nhà tranh, ánh nắng ấm áp gọi lên từng khuôn mặt đang ngủ say trong nhà. Mạnh luân nhẹ nhàng mở mắt nhìn xung quanh, vươn cả người đang uể oải vì ngồi cả đêm. Anh đứng dậy động tác nhẹ nhàng đi vào trong bếp.
Bên trong bếp có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn từ thịt, cá, rau dưa đều có đủ bên trong kệ bếp, từ số lượng cho đến liều lượng đều đủ cho người chơi dùng mỗi bữa ăn. Mạnh luân suy nghĩ xem nên làm món nào sau khi quyết định liền bắt tay vào làm, động tác nhẹ nhàng không gây ồn ào đến giấc ngủ của bốn người bên ngoài.
"Thơm quá."
Một mùi thơm từ đồ ăn tỏa ra khắp căn nhà khiến bốn cái bụng trống rỗng từ hôm qua tời giờ lên tiếng kháng nghị, bốn người bị đói nhanh chóng mở bừng mắt, động động cái mũi, miệng thì không ngừng nhấp môi, khẽ nuốt một ngụm nước miếng bốn người nhanh chóng lòm còm bò dạy chạy ào vào bếp.
"Anh, thơm quá." Trần Dương nói lớn, ba người còn lại cũng gật mạnh đầu tỏ vẻ đồng tình. Mạnh luân buồn cười nhìn bốn người sau đó nói: "Được rồi, dọn chén đũa rồi bưng thức ăn ra ngoài đi."
Bốn người liền không đợi nổi mà giành nhau bưng đồ ăn, cuối cùng Trần Dương cùng Lai đoạt được liền chạy như bay ra ngoài tiện thể hít hà mùi thơm bay ra từ đĩa đồ ăn. Ri cùng Túc Nhan câm hận nhìn chằm chằm bọn họ cưới cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mà dọn chén đũa.
Bốn người ngồi dưới đất vay quanh cá món ăn, lúc Mạnh Luân đi ra thì nhìn thấy bọn họ như con nít mà trừng mắt nhìn lẫn nhau, nếu ai đó có ý đồ thò tay ăn vụng liền bị ba người còn lại đánh vào tay để rút tay về. Anh co rút khóe miệng rồi nhanh chóng đi lại để hai món ăn xuống sau đó hô: "Ăn cơm."
Những món ăn nhanh chóng bị quét sạch trong vài giây, Mạnh Luân nhìn mà mí mắt không ngừng co giật cả lên trong lòng thầm nghĩ 'May mắn trong nhà chỉ có hai miệng ăn hàng'.
"A no quá." Bốn người ôm bụng đồng thanh nói. Mạnh Luân nhìn ba đứa trẻ rồi lại nhìn Lai, lúc này anh mới cảm thấy đúng với số tuổi của anh ta, từ lúc gặp nhau đến khuya hôm qua anh ta đều trong trạng thái phòng bị, mọi lúc đều có thể lấy vũ khí ra, lúc này mới giống một đứa trẻ, thõa mãn khi ăn được thức ăn ngon.
Anh nhìn bốn người ăn no đền không buồn động đậy liền đi ra cửa, mở chốt rồi kéo nhẹ cửa ra thành một khe hở nhỏ. Bên ngoài sương mù vẫn còn dày đặc, những tia sáng từ mặt trời chiếu xuống ngoại trừ những căn nhà sáng bừng thì những nơi khác vẫn như cũ chẳng thấy gì cả.
"Sao vậy anh." Trần Dương nhìn Mạnh Luân mở cửa ra rồi lại đóng vào liền khó hiểu hỏi.
"Vẫn còn sương mù bên ngoài, chúng ta không thể ra ngoài." Mạnh Luân thở dài lắc đầu.
Lai nghe vậy cũng cau mày, nếu như không thể ra ngoài thì sẽ không tìm được manh mối để thoát khỏi màn chơi. Vậy thì chỉ có một khả năng mười ngày này chính là thời gian để sống sót trong căn nhà này, chỉ cần có thể sóng sót thì có thể thoát khỏi màn chơi.
Tuy nhiên anh ta cảm thấy như vậy thì điểm đánh giá sẽ không thể nào cao được mà hệ thống cũng không phải kẻ ăn chay mà để người chơi không cần làm gì cả vẫn có thể rời khỏi màn chơi, nếu như nhiệm vụ là trốn thoát thì bọn họ cần phải trốn thứ gì và thoát ra bằng đường nào.
Lai trầm ngâm rồi hỏi: "Các người nghĩ sao, tôi không nghĩ chỉ cần sinh tồn là đủ."
Mạnh Luân nghe vậy liền lắc đầu phủ định: "Không phải." Anh không tin nó chỉ dễ dàng là sinh tồn.
"Vậy phải làm sao đây?" Túc Nhan lo lắng hỏi.
"Chờ. Hôm qua khi đến đây chúng ta không thấy sương mù vậy thì cứ đợi đến giữa trưa xem sao." Mạnh Luân chắc chắn nói. Lai cũng gật đầu đồng ý với anh:
"Nghĩ ngơi thêm một chút đi, tối nay vẫn phải thức tiếp đấy."
Căn phòng lại trở nên im lặng, Trần Dương, Túc Nhan cùng Ri nằm một lúc cũng không ngủ nữa thế là châu đầu lại với nhau bắt đầu xì xào nói chuyện, ba người rất ăn ý mà nói thật nhỏ để hai Mạnh Luân cùng Lai có thể nghỉ ngơi.
Cả một buổi sáng của ngày thứ hai cứ yên tĩnh mà trôi qua