Chương 52: Hiện thực
Năm người bước vào, Trần Phong cầm năm đôi dép để năm người cùng đổi rồi bước vào bên trong, bốn người còn lại cũng nhanh chóng đi theo vào, bà người Mạnh Luân lần đầu đến một căn nhà rộng lớn xinh đẹp như thế này không khỏi quan sát xung quanh, càng quan sát càng cảm thấy sự rộng lớn của nó, bốn người đi theo bước chân của Trần Phong vào phòng khách, nhìn tất cả đồ đạc bên trong phòng khiến bốn người Mạnh Luân ngỡ ngàng.
"Trần Dương, nhà cậu giàu lắm à." Quan Ngữ không nhịn được hỏi.
"Em cũng không biết." Chớp mắt đầy vô tội, Trần Dương lí nhí trả lời, thật ra cậu biết nhưng đó là chuyện của kiếp trước chứ hiện tại thật sự không hề biết chuyện này.
"Cậu được, thiếu gia nhà giàu nhé." Quan Ngữ vỗ mạnh lên vai Trần Dương trêu trọc.
Không có cách nào phản bác trước tình hình hiện tại Trần Dương đành gượng cười.
"Trần Dương, em ở phòng bên trái cạnh cầu thang ở lầu hai, Quan Ngữ ở bên phải lầu một, Tiểu Quan em vẫn ở chỗ củ nhé, Mạnh Luân ở bên trái phòng hai lầu ba nhé, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng nên mọi người cứ thoải sử dụng, đồ đạt đều chuẩn bị đầy đủ nếu thiếu cái gì thì có thể bổ sung thêm." Trần Phong sau khi sắp xếp xong cho mỗi người thì cầm vali của Mạnh Luân đi lên cầu thang.
Nhìn Trần Phong thản nhiên xách hành lý của mình lên cầu thang Mạnh Luân đành thở dài mà đi theo, những người còn lại cũng lục đục đi lên lầu.
Nhìn xung quanh căn phòng Mạnh Luân không khỏi than thở, đúng là nhà giàu có khác, rộng rãi thoải mái, cách bày trí cũng đẹp đẽ.
"Anh cứ để đó, tôi tự sắp xếp được rồi." Đang quan sát xung quanh thì vô tình nhìn thấy Trần Phong đang sắp xếp quần áo vào tủ Mạnh Luân không khỏi luống cuống nói.
"Không sao." Trần Phong không bỏ xuống mà càng sắp xếp nhanh hơn.
Tinh, tinh, tinh. Tiếng kêu lạ vang lên, Trần Phong nghe tiếng liền đứng dậy, kéo Mạnh Luân đi theo.
"Hai người còn lại trong nhóm tới rồi, chúng ta xuống thôi." Vừa đi vừa nói, Trần Phong cũng không buông tay Mạnh Luân ra mà nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Ừm." Nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình Mạnh Luân khẽ rủ mắt động động ngón tay nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng.
"Anh, tiếng gì vậy." Trần Dương ló đầu ra nhìn thấy Trần Phong cùng Mạnh Luân liền hỏi.
"Người đó đến." Trần Phong nói xong cũng mặc kệ em trai mình mà tiếp tục đi xuống.
Trần Dương nghe vậy liền trợn to mắt sau đó đóng mạnh cửa phòng, chỉnh chu lại chính mình rồi mới hớn hở đuổi theo sau.
Quan Ngữ cùng Tiểu Quan nghe tiếng cũng ra khỏi phòng mà đi xuống.
Lúc này trong phòng khách có hai người đang ngồi trên sô pha cả người đều thả lõng mà nhàn nhã nói chuyện, một người có mái tóc nâu khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt sắc lạnh, cả người đều tỏ ra sự bất cần, người bên cạnh có khuôn mặt thanh tú, tóc màu vàng nhạt, đôi mặt sinh động nhưng cả người lại tỏ ra sự lạnh nhạt.
Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng động từ trên lầu liền ngước mắt nhìn lên. Mạnh Luân đang bị Trần Phong kéo đi liền đụng phải hai cặp mắt nhìn đến liền ngại ngùng, anh nhìn hai người gật đầu xem như chào hỏi.
Chàng trai có mái tóc nâu cũng gật đầu lại, còn chàng trai bên cạnh khó hiểu khi thấy Mạnh Luân bình thản gật đầu mà không một chút ngạc nhiên nào khi thấy mình.
Trần Phong cùng Mạnh Luân vừa xuống thì ba người còn lại cũng xuất hiện theo, hai bên gật đầu chào nhau xong thì liền ngồi xuống ghế.
"Đây là Minh Thiên, bên cạnh là Nghi Ninh." Trần Phong chỉ về phía hai người Minh Thiên nói sau đó chỉ ngược về phía nhóm Mạnh Luân giới thiệu "Mạnh Luân, Trần Dương, Quan Ngữ."
"Xin chào." Minh Thiên gật đầu.
"Chúng ta từng gặp mặt, tên của tôi là Nghi Ninh, còn Lai là tên ở tinh cầu Mu Mu." Nghi Ninh cũng gật đầu.
"Xin chào." Ba người Mạnh Luân đáp lại.
Trần Phong nhìn hai bên đã chào hỏi xong liền nói "Lần này gọi các cậu tập hợp chủ yếu để nhờ vã, Minh Thiên nhờ cậu kèm Trần Dương, còn Nghi Ninh thì Quan Ngữ nhé."
"Được." Hai người Minh Thiên gật đầu đáp ứng.
Mạnh Luân nghe xong liền đứng dậy cúi đầu trước Minh Thiên cùng Nghi Ninh nói "Hai người làm gì cũng được, có để bọn nhỏ ăn đau cũng được bị thương đầy người cũng được, nhưng là đừng để chúng chết, cầu xin hai người."
Bảy người đều ngạc nhiên trước hành động cùng lời nói của Mạnh Luân. Minh Thiên, Nghi Ninh cùng Tiểu Quan đều nhìn Mạnh Luân đầy nghiêm túc.
||||| Truyện đề cử: |||||
"Được, tôi đáp ứng." Minh Thiên cùng Nghi Ninh khẽ cười nói, lần này hai người thật sự nghiêm túc mà đáp ứng.
"Cảm ơn." Mạnh Luân cười nói.
"Mong được chiếu cố ạ." Trần Dương cùng Quan Ngữ kinh ngạc trước hành động của anh nhưng phần nhiều là cảm động đến nỗi hai mắt đỏ bừng, hài người đứng dậy cúi người nói.
Nếu anh đã xem bọn họ như người một nhà mà đối đãi thì bọn họ không thể nào dậm chân tại chỗ như hiện tại, thoát khỏi sự đùm bọc chính là một cơ hội nổ lực để trưởng thành, bọn họ cần phải nhanh chóng trưởng thành.
Sau khi bàn bạc xong bảy người liền trở về phòng nghỉ ngơi, cả căn nhà đều chìm vào giấc ngủ say.
Trần Phong sau khi về phòng liền trằn trọc không ngủ được, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, ngày hôm qua cùng buổi trưa hôm nay đều ôm người trong lòng mà ngủ hiện tại lại không có sự ấm áp mềm mại đó liền không quen được, hai mươi mấy năm phòng không gối chiếc chỉ nếm mùi ngon ngọt một lần liền không thể trở về được, hiện tại rất hối hận khi có một căn nhà lớn như thế này, phải nghĩ cách, phải làm gì đó để có thể chui vào phòng Mạnh Luân.
Trong căn nhà ở vùng ngoại ô tất cả mọi người đều chìm trong giấc ngủ say, chỉ có một người trằn trọc không yên không thể nào vào được giấc ngủ.
"Trần Dương, nhà cậu giàu lắm à." Quan Ngữ không nhịn được hỏi.
"Em cũng không biết." Chớp mắt đầy vô tội, Trần Dương lí nhí trả lời, thật ra cậu biết nhưng đó là chuyện của kiếp trước chứ hiện tại thật sự không hề biết chuyện này.
"Cậu được, thiếu gia nhà giàu nhé." Quan Ngữ vỗ mạnh lên vai Trần Dương trêu trọc.
Không có cách nào phản bác trước tình hình hiện tại Trần Dương đành gượng cười.
"Trần Dương, em ở phòng bên trái cạnh cầu thang ở lầu hai, Quan Ngữ ở bên phải lầu một, Tiểu Quan em vẫn ở chỗ củ nhé, Mạnh Luân ở bên trái phòng hai lầu ba nhé, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng nên mọi người cứ thoải sử dụng, đồ đạt đều chuẩn bị đầy đủ nếu thiếu cái gì thì có thể bổ sung thêm." Trần Phong sau khi sắp xếp xong cho mỗi người thì cầm vali của Mạnh Luân đi lên cầu thang.
Nhìn Trần Phong thản nhiên xách hành lý của mình lên cầu thang Mạnh Luân đành thở dài mà đi theo, những người còn lại cũng lục đục đi lên lầu.
Nhìn xung quanh căn phòng Mạnh Luân không khỏi than thở, đúng là nhà giàu có khác, rộng rãi thoải mái, cách bày trí cũng đẹp đẽ.
"Anh cứ để đó, tôi tự sắp xếp được rồi." Đang quan sát xung quanh thì vô tình nhìn thấy Trần Phong đang sắp xếp quần áo vào tủ Mạnh Luân không khỏi luống cuống nói.
"Không sao." Trần Phong không bỏ xuống mà càng sắp xếp nhanh hơn.
Tinh, tinh, tinh. Tiếng kêu lạ vang lên, Trần Phong nghe tiếng liền đứng dậy, kéo Mạnh Luân đi theo.
"Hai người còn lại trong nhóm tới rồi, chúng ta xuống thôi." Vừa đi vừa nói, Trần Phong cũng không buông tay Mạnh Luân ra mà nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Ừm." Nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình Mạnh Luân khẽ rủ mắt động động ngón tay nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng.
"Anh, tiếng gì vậy." Trần Dương ló đầu ra nhìn thấy Trần Phong cùng Mạnh Luân liền hỏi.
"Người đó đến." Trần Phong nói xong cũng mặc kệ em trai mình mà tiếp tục đi xuống.
Trần Dương nghe vậy liền trợn to mắt sau đó đóng mạnh cửa phòng, chỉnh chu lại chính mình rồi mới hớn hở đuổi theo sau.
Quan Ngữ cùng Tiểu Quan nghe tiếng cũng ra khỏi phòng mà đi xuống.
Lúc này trong phòng khách có hai người đang ngồi trên sô pha cả người đều thả lõng mà nhàn nhã nói chuyện, một người có mái tóc nâu khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt sắc lạnh, cả người đều tỏ ra sự bất cần, người bên cạnh có khuôn mặt thanh tú, tóc màu vàng nhạt, đôi mặt sinh động nhưng cả người lại tỏ ra sự lạnh nhạt.
Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng động từ trên lầu liền ngước mắt nhìn lên. Mạnh Luân đang bị Trần Phong kéo đi liền đụng phải hai cặp mắt nhìn đến liền ngại ngùng, anh nhìn hai người gật đầu xem như chào hỏi.
Chàng trai có mái tóc nâu cũng gật đầu lại, còn chàng trai bên cạnh khó hiểu khi thấy Mạnh Luân bình thản gật đầu mà không một chút ngạc nhiên nào khi thấy mình.
Trần Phong cùng Mạnh Luân vừa xuống thì ba người còn lại cũng xuất hiện theo, hai bên gật đầu chào nhau xong thì liền ngồi xuống ghế.
"Đây là Minh Thiên, bên cạnh là Nghi Ninh." Trần Phong chỉ về phía hai người Minh Thiên nói sau đó chỉ ngược về phía nhóm Mạnh Luân giới thiệu "Mạnh Luân, Trần Dương, Quan Ngữ."
"Xin chào." Minh Thiên gật đầu.
"Chúng ta từng gặp mặt, tên của tôi là Nghi Ninh, còn Lai là tên ở tinh cầu Mu Mu." Nghi Ninh cũng gật đầu.
"Xin chào." Ba người Mạnh Luân đáp lại.
Trần Phong nhìn hai bên đã chào hỏi xong liền nói "Lần này gọi các cậu tập hợp chủ yếu để nhờ vã, Minh Thiên nhờ cậu kèm Trần Dương, còn Nghi Ninh thì Quan Ngữ nhé."
"Được." Hai người Minh Thiên gật đầu đáp ứng.
Mạnh Luân nghe xong liền đứng dậy cúi đầu trước Minh Thiên cùng Nghi Ninh nói "Hai người làm gì cũng được, có để bọn nhỏ ăn đau cũng được bị thương đầy người cũng được, nhưng là đừng để chúng chết, cầu xin hai người."
Bảy người đều ngạc nhiên trước hành động cùng lời nói của Mạnh Luân. Minh Thiên, Nghi Ninh cùng Tiểu Quan đều nhìn Mạnh Luân đầy nghiêm túc.
||||| Truyện đề cử: |||||
"Được, tôi đáp ứng." Minh Thiên cùng Nghi Ninh khẽ cười nói, lần này hai người thật sự nghiêm túc mà đáp ứng.
"Cảm ơn." Mạnh Luân cười nói.
"Mong được chiếu cố ạ." Trần Dương cùng Quan Ngữ kinh ngạc trước hành động của anh nhưng phần nhiều là cảm động đến nỗi hai mắt đỏ bừng, hài người đứng dậy cúi người nói.
Nếu anh đã xem bọn họ như người một nhà mà đối đãi thì bọn họ không thể nào dậm chân tại chỗ như hiện tại, thoát khỏi sự đùm bọc chính là một cơ hội nổ lực để trưởng thành, bọn họ cần phải nhanh chóng trưởng thành.
Sau khi bàn bạc xong bảy người liền trở về phòng nghỉ ngơi, cả căn nhà đều chìm vào giấc ngủ say.
Trần Phong sau khi về phòng liền trằn trọc không ngủ được, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, ngày hôm qua cùng buổi trưa hôm nay đều ôm người trong lòng mà ngủ hiện tại lại không có sự ấm áp mềm mại đó liền không quen được, hai mươi mấy năm phòng không gối chiếc chỉ nếm mùi ngon ngọt một lần liền không thể trở về được, hiện tại rất hối hận khi có một căn nhà lớn như thế này, phải nghĩ cách, phải làm gì đó để có thể chui vào phòng Mạnh Luân.
Trong căn nhà ở vùng ngoại ô tất cả mọi người đều chìm trong giấc ngủ say, chỉ có một người trằn trọc không yên không thể nào vào được giấc ngủ.